Hoàng Đế Nan Vi

Chương 65

Nay việc chiêu thương ở cảng Thiên Tân đang bận rộn, Ngô Uyển thật sự không có tâm tư để lo liệu Thiện Nhân đường, vì vậy đã chậm rãi giao tất cả sổ sách cho Từ Doanh Ngọc quản lý.
Kỳ thật cũng không tính là khó làm, ở thời này nữ nhân lo liệu sản nghiệp trong nhà, vì vậy phải học cách tính toán sổ sách này nọ. Mặc dù Thiện Nhân đường có chút rườm rà, lại do một người để ý, nhưng Từ Doanh Ngọc là người thông minh nên có thể nhanh chóng hòa nhập.
Vì vậy Ngô Uyển chỉ khi rãnh rỗi mới thỉnh thoảng đến Thiện Nhân đường. Phần lớn là vào buổi tối, nhất là đến cuối tháng, Thiện Nhân đường phải đưa ra một phần báo cáo tổng kết. Vì vậy Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc phải cùng nhau kết toán sổ sách.
Tuy rằng Ngụy Tử Nghiêu và Trầm Chuyết Ngôn làm thủ hạ của Hoàng thýợng, hoàn cảnh làm ðýõng sai của bọn họ hoàn toàn không thể sánh bằng Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc, hai ngýời bọn họ thậm chí không có phủ ðệ riêng ðể làm việc, phần lớn chỉ có thể ở Ngụy phủ.
Ngụy Tử Nghiêu là ngýời thận trọng, hắn biết Thiện Nhân ðýờng hôm nay kết toán sổ sách, hai nữ nhân nhất ðịnh sẽ về muộn, liền viện cớ ở lại Thiện Nhân ðýờng, nghĩ rằng nếu trời muộn thì sẽ tiễn hai nữ nhân một đoạn đường. Tuy rằng hai người đều có nô tài bầu bạn nhưng dù sao trời cũng tối muộn, nô tài có khi không tránh được đại sự.
Vì vậy Hà Hoa vừa nói thì Ngụy Tử Nghiêu liền cùng Trầm Chuyết Ngôn đứng dậy, kéo theo cả Từ Bỉnh Trung đang ngủ gật.
Ba người cùng nhau bước đến.
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Ngô cô nương, trời đã muộn rồi, để ta đưa tiễn cô nương một đoạn.”
Tuy là tháng sáu nhưng ban đêm vẫn có gió lạnh, nô tỳ Từ gia mang theo áo choàng mỏng đến đây, Từ Doanh Ngọc đang thắt nơ áo choàng cho đệ đệ thì nghiêng tai nghe được lời của Trầm Chuyết Ngôn, nàng hơi ngây người một chút, mười ngón tay thoăn thoát thắt dây áo choàng thành chiếc nơ hình con bướm xinh đẹp.
Ngô Uyển khéo léo từ chối, “Không sao, trong nhà có nô tài, không cần phiền Trầm công tử.”
Đừng tưởng Trầm Chuyết Ngôn có bút phát thần kỳ, cái miệng của hắn lại không quá tốt, cứ một mạch nói, “Tiện đường, tiện đường mà.”
Từ Bỉnh Trung nói, “Tỷ tỷ, Ngô đại nhân, chúng ta về nhà đi.”
Từ Doanh Ngọc quay đầu dặn dò hai lão sĩ quan trông cửa ở Thiện Nhân đường, “Lưu thúc, Lý thúc, các ngươi cũng ngủ sớm đi. Cẩn thận môn hộ.”
Hai người đều hô dạ.
Từ Bỉnh Trung đang muốn cùng tỷ tỷ cáo từ mọi người thì chợt nghe thấy bên hông có một tiếng thét chói tai, chớp mắt liền nhìn thấy có hai người bất chợt từ đâu nhảy ra, mỗi người cầm một thanh đao xông đến, miệng hô to, “Chém chết gian phu dâm phụ!”
Sau đó liền vung đại đao chém lung tung.
Từ Bỉnh Trung và Ngụy Tử Nghiêu đều có chút thân phận, khi xuất môn mang theo không ít nô tài và nha đầu, quan trọng là không có ai biết võ. Thị vệ đều canh giữ ở bên xe ngựa, khoảng cách xa, chợt có hai vị cầm đao nhào đến, giống như hai kẻ điên cuồng, trong lúc nhất thời giống như sói xông vào đàn dê, nô tài nha hoàn có lương tâm còn biết che chở chủ tử một đao, cứ như vậy mà bị chém bị thương vài người.
Ngô Uyển bị Trầm Chuyết Ngôn hung hăng đẩy ra một bên, Trầm Chuyết Ngôn rất có vài phần can đảm, đưa đầu đón đỡ, đẩy ngã một người xuống đất, hai tay cầm chặt cổ tay của người nọ rồi cùng đối phương quay cuồng dưới đất.
Hai nam nhân cầm đao phân công cực chuẩn xác, một người hướng về phía Ngô Uyển, một người trực tiếp nhảy từ bên hông ra, đẩy ngã Từ Doanh Ngọc, giơ đao chém xuống.
Từ Bỉnh Trung hét to một tiếng rồi nhào đến, bất đắc dĩ tốc độ của hắn thật sự không đủ, trong khi người nọ sắp hạ xuống lưỡi đao, hai mắt của Từ Bỉnh Trung như muốn nứt ra, bởi vì lo lắng không cứu được tỷ tỷ nên sôi sục ruột gan. Nào ngờ bỗng nhiên có một thanh trường kiếm phóng đến, đâm thẳng vào cổ tay của người cầm đao.
Kẻ tấn công hét lên một tiếng đau đớn, đầu óc của Từ Doanh Ngọc trở nên trống rỗng, theo bản năng mà rút một cây trâm từ trên đầu xuống, nhấc tay đâm thẳng vào mắt của kẻ tấn công.
Kẻ tấn công lại tiếp tục hét lên một tiếng đau đớn, đôi mắt bên trái chảy xuống một dòng máu đỏ. Trong lúc này Từ Bỉnh Trung đã nhào qua đẩy ra đối phương, sắc mặt tái nhợt mà ôm lấy Từ Doanh Ngọc, liên mồm hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ không sao chứ? Tỷ tỷ không sao chứ?”
Nhịp tim của Từ Doanh Ngọc đập thình thịch, hai chân như muốn nhũn ra, đứng cũng không thể đứng, cơ hồ sắp ngã vào lòng của đệ đệ, nói cũng nói không nên lời.
Lúc này nô tài thị vệ và đám nha đầu mới có phản ứng, vội vàng kinh hô, kẻ thì dìu người, kẻ thì đánh tặc.
Chuyện tình xảy ra chớp nhoáng, thật sự không có ai có thể ngờ đến.
Ngụy Tử Nghiêu thấy Vệ Dĩnh Gia cưỡi ngựa tiến đến thì liền thở phào nhẹ nhõm, trước khi nghênh đón liền hỏi hắn, “Vì sao ngươi lại đến đây?”
“Tới tìm ngươi.” Vệ Dĩnh Gia xuống ngựa, thanh trường kiếm vừa rồi bay đến cứu Từ Doanh Ngọc một mạng chính là Vệ Dĩnh Gia trong tình thế cấp bách đã phóng đến, trúng thẳng vào cổ tay của kẻ tấn công. Thủ hạ của Vệ Dĩnh Gia đã rút thanh trường kiếm từ cổ tay của người nọ ra rồi lau khô máu sau đó mới đưa lại cho hắn. Vệ Dĩnh Gia phân phó, “Dám ám sát mệnh quan triều đình, nhốt vào đại lao cho ta.” Thủ hạ liền lôi hai kẻ tấn công đi.
“Ngô đại nhân, Từ tiểu thư, hai người vẫn ổn chứ?”
Ngô Uyển vừa được Trầm Chuyết Ngôn nâng dậy từ dưới đất, nàng này vô cùng trấn tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, ngay cả Vệ Dĩnh Gia cũng có vài phần khâm phục. Ngô Uyển vịn tay vào Trầm Chuyết Ngôn, cất lên âm thanh lạnh lùng, “Vẫn bình an, chỉ đợi Vệ Hầu Gia cho ta một lời giải thích thôi.”
Sắc mặt của Từ Doanh Ngọc đã đỡ hơn nhiều, Từ Bỉnh Trung liên tục cảm tạ, “Ít nhiều thì Vệ đại nhân cũng đã cứu giúp đúng lúc. Từ gia vô cùng cảm kích.”
Từ Doanh Ngọc khom người thi lễ, nói một câu, “Đa tạ.”
“Ta là Cửu Môn Đề Đốc, đây là nhiệm vụ của ta.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Các ngươi là nữ nhân, cho dù có bận việc thì về nhà sớm vẫn là tốt nhất.”
“Từ tiểu thư, trâm của ngươi.” Ánh mắt của cái tên kia nhất định là phế vật, Vệ Dĩnh Gia liếc nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Từ Doanh Ngọc, hoàn toàn xác định nàng này không phải khẩu vị của Ngụy Tử Nghiêu. Bên cạnh có thị nữ tiếp nhận rồi giúp Từ Doanh Ngọc cài lên tóc.
Xảy ra chuyện này, cũng may mọi người đều bình an, Vệ Dĩnh gia an bài người đưa bọn họ trở về nhà.
Sự kiện thích khách ở Thiện Nhân đường rất được chú ý.
Thậm chí còn bởi vì vậy mà diễn ra một loạt ngờ vực vô căn cứ và khủng hoảng, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một vụ án đơn giản về việc thư sinh bất chấp muốn báo thù.
Vệ Dĩnh Gia điều tra rành mạch tổ tông ba đời của hai người này, Minh Trạm muốn vận dụng một chút tư duy mà cũng không có chỗ để vận dụng.
Hai người nọ chỉ là tú tài bình thường, tổ tiên cũng bình thường, xem như gia đình bậc trung, đến đời của hai tên tú tài này thì ngay cả bậc trung cũng không còn. Tú tài bần hàn lại cùng đường. Vừa cảm thấy cay đắng lại chua xót, phỉ nhổ mắng rủa những nữ tử như Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc, cảm thấy thói đời thật thối tha, không còn lễ nghi.
Người bất chấp thì có thể làm được tất cả mọi việc, hai người này tự phong là người quét dọn dơ bẩn, sau khi nghiên cứu địa hình thì mỗi người ôm một thanh đao đi quét đường, rõ ràng là đầu óc bị điên khùng.
Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc có thể nói là quá xúi quẩy.
Minh Trạm oán giận, “Cữu cữu, ngươi nói thử xem, chẳng phải là hai tên kia bị bệnh hay sao? Thật là ngu ngốc, rãnh rỗi thì cứ ở nhà học hành là được rồi, người ta là nữ nhân, có chọc phá gì bọn họ đâu?”
Vệ Dĩnh Gia khuyên Minh Trạm, “Hoàng thượng, là bọn họ đọc sách đến choáng váng, ngài đừng để đám người chọc cho nổi giận mà tổn hại long thể.”
“Quả thật là tức chết ta…..trẫm mà.” Minh Trạm lắc lắc cánh tay, chỉ hận không thể tự mình đi đánh hai kẻ kia một trận, “Nữ nhân thì sao, lại là hai nữ nhân xinh đẹp như vậy nữa. Chẳng phải nam nhân luôn miệng nói rằng thương hương tiếc ngọc hay sao? Con mụ nó, hoàn toàn không có phong độ mà, quả thật là làm nhục mặt tất cả nam nhân trong thiên hạ.”
“Cữu cữu, ngươi điều thêm vài người canh gác ở Thiện Nhân đường để kinh sợ đám người đang có ác ý đi.”
“Dạ, để thần đi an bài.” Vệ Dĩnh Gia hỏi, “Hai người này phải tuyên án như thế nào?”
“Ám sát mệnh quan triều đình, cứ ấn theo luật mà phán.”
Vệ Dĩnh Gia dạ một tiếng, Minh Trạm bỗng nhiên nhướng mày nhướng mắt hỏi, “Cữu cữu, ngươi và Tử Nghiêu thế nào rồi?”
Đụng đến Hoàng đế thích ngồi lê đôi mách quả thật khiến người ta khó xử, Vệ Dĩnh Gia mơ hồ trả lời, “Thì vẫn vậy thôi.”
Minh Trạm khinh thường, “Ngụy Tử Mẫn đã đến hải ngoại, vậy mà ngươi vẫn cứ thế ư? Chưa thể mang về sao?” Lắc đầu thở dài, “Cữu cữu thật sự là vô dụng.”
“Hoàng thượng có một cữu cữu vô dụng nhưng dù sao vẫn còn thể diện.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Thần đâu được như Hoàng thượng, sống độc thân một mình.” Cho dù hắn yêu thích Ngụy Tử Nghiêu nhưng cũng không thể bóp chết lão bà và tiểu hài tử trong nhà của mình.
Minh Trạm không ngờ Vĩnh Ninh Hầu xưa nay không nói lời hay lại có thể khiến người ta nghẹn họng như vậy, Minh Trạm nhất thời xấu tính mà đâm vào tử huyệt của Vệ Dĩnh Gia, “Không bàn đến nhân phẩm của Tử Nghiêu, ngươi cứ trông coi cho kỹ vào, cẩn thận coi chừng con vịt luộc tung cánh mà bay đấy.”
Minh Trạm nhiều chuyện một hồi rồi lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu lui xuống, chính mình nói thầm ba chữ, “Sống độc thân.” Chuẩn bị đi tìm Nguyễn Hồng Phi nghiên cứu chuyện thành hôn.
Trong triều có một chút quan điểm đối lập trong vụ án Thiện Nhân đường.
Đương nhiên không có ai cứu vớt hai tên tú tài có đầu óc bệnh hoạn kia, bất quá có đại thần nghĩ rằng Thiện Nhân đường ra vào đều là nam nhân, vậy mà lại có hai nữ nhân ra ra vào vào nơi đó, thật sự là kỳ cục, thỉnh cầu Minh Trạm phái quan viên đi tiếp quản việc trông coi sổ sách của Thiện Nhân đường, cũng đỡ xảy ra chuyện nguy hiểm cho hai nữ nhân kia.
Nói một cách đường hoàng.
Minh Trạm kinh hãi, hỏi lại bằng giọng điệu không thể tin tưởng, “Thiện Nhân đường là vốn riêng của Thái hậu, lại có phần quyên góp của các Công chúa và cáo mệnh phu nhân ở đế đô, các ngươi đang có ý đồ với vốn riêng của nữ nhân a? Đừng nói với trẫm những lời này, trẫm đảm đương không nổi đâu, không dám mở miệng đâu.”
“Chuyện tốt thì không nói với trẫm, vậy mà lại lừa gạt trẫm đi trộm vốn riêng của nữ nhân.” Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Nếu không phải trẫm minh mẫn thì thật sự sẽ làm ra chuyện mất mặt này, sẽ bị hậu nhân cười nhạo đến ba ngàn năm sau.”
Đụng phải quân vương thích càn quấy thì Lý Bình Chu lại càng tỏ ra ôn hòa, thử giải thích với Minh Trạm, “Bệ hạ, làm gì có chuyện đó, bệ hạ hiểu lầm chúng thần rồi. Thái hậu nên ở hậu cung hưởng tôn vinh, Thiện Nhân Đường vô cùng phức tạp, Hoàng thượng phân ưu vì Thái hậu là thể hiện lòng hiếu thảo của mình.” Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm ở chỗ đó, trộm sản nghiệp của người ta nhưng không nói là trộm sản nghiệp của người ta mà gọi là: phân ưu.
Minh Trạm lanh như cá chạch, làm sao lại chịu ngậm bồ hòn như vậy, hắn khoát tay, “Đừng nói với trẫm những lời dễ nghe này, lần trước trẫm với lão thái thái của ngươi nói chuyện, lão thái thái của ngươi còn nói là có vốn riêng. Lão thái thái của ngươi đã tám mươi, vì sao không thấy ngươi phân ưu cho bà ta?”
Lý Bình Chu che mặt: Nương ơi, lão nhân gia ngài chuyện gì cũng nói với vạn tuế gia hay sao?
“Đi đi, trẫm không làm chuyện mất mặt như vậy đâu!” Thấy Lý Bình Chu định tiếp tục mở miệng thì Minh Trạm liền chặn mồm, “Làm nũng cũng vô dụng.”
Lý Bình Chu suýt nữa đã tức đến ngất xỉu.
Minh Trạm thưởng cho Ngô Uyển và Từ Doanh Ngọc không ít thứ để bồi bổ thân mình, phái ngự y đi chẩn bệnh cho các nàng, lại đích thân đi thăm Trầm Chuyết Ngôn bị thương, cũng khen thưởng Trầm Chuyết Ngôn.
“Nhìn ngươi văn nhược thư sinh như vậy mà đến lúc quan trọng cũng hữu dụng lắm chứ.” Minh Trạm cười nói, “Chúng ta là nam nhân, có đao có kiếm thì phải che chắn trước người nữ nhân. Cảm giác làm anh hùng thế nào?”
Một cánh tay của Trầm Chuyết Ngôn bị nẹp băng, trên đầu cũng quấn đầy băng trắng, bộ dạng bị thương rất nặng, nhưng tinh thần thì lại không tệ. Hắn cười he he hai tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Ngoài cửa sổ chẳng có gì để nhìn, Minh Trạm liếc mắt nhìn theo, hỏi Trầm Chuyết Ngôn, “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Trầm Chuyết Ngôn có chút ngượng ngùng, “Không có gì, nhìn dược thiện thôi.”
Minh Trạm cười xấu xa vài tiếng, “Trùng hợp ta cũng chưa dùng bữa, ta ở lại đây ăn cùng ngươi luôn nhé.”
“A?” Trầm Chuyết Ngôn rất giật mình, thần sắc cũng không phải cao hứng lưu khách. Bất quá nghĩ đến thân phận của Minh Trạm, vội vàng đồng ý nhưng lại nói lời khiêm tốn một cách nhẹ nhàng, “À, Hoàng thượng muốn ở nhà của đệ tử dùng dược thiện, thật sự là đệ tử tam sinh hữu hạnh, chẳng qua trong nhà thật sự không có gì để chiêu đãi, chỉ sợ uất ức ngài mà thôi.”
“Không sao, ta uống dược thiện là đủ rồi.”
Đối mặt với quân vương không biết xấu hổ, Trầm Chuyết Ngôn thật sự không có cách nào, chỉ đành thấp giọng nói, “Ngô cô nương cố ý phái người đưa đến, ngài đừng nói với người ngoài nha, liên quan đến danh tiết của Ngô cô nương đó.”
Minh Trạm kinh ngạc, “Ngươi thích Ngô Uyển à?”
Trầm Chuyết Ngôn thở dài, “Sợ là Ngô cô nương chướng mắt đệ tử thôi.”
“Chuyết Ngôn, ta thấy không phải Ngô cô nương chướng mắt ngươi. E là nàng cho rằng chính mình không xứng với ngươi mà thôi.” Minh Trạm thích nữ nhân như Ngô Uyển, bèn nghiêm túc nói với Trầm Chuyết Ngôn, “Nếu ngươi thích nàng thì e rằng khó có thể như nguyện trong thời gian ngắn.”
Nhưng Trầm Chuyết Ngôn rất tin tưởng, “Có câu nam truy nữ cách tọa sơn, đương nhiên là không dễ dàng. Cũng may hiện tại Ngô cô nương không có ý thành thân, đệ tử vẫn chưa đỗ tiến sĩ mà, cữu cữu bảo chờ ta đỗ tiến sĩ thì mới cho ta thành thân. Thôi thì sông chảy đá mòn, chỉ cần ta có lòng thành là được, Ngô cô nương cũng không phải người lạnh lùng.” (nam theo đuổi nữ như vượt sông lội suối)
Minh Trạm hiếu kỳ, “Nhớ trước kia ngươi gọi Vĩnh Thường là thúc thúc mà, vì sao hiện tại lại gọi là cữu cữu?”
“Ừm, mẫu thân của đệ tử sau khi tái giá thì không tiện dẫn đệ tử theo, cũng không dám để người ta biết mình đã có hài tử, đệ tử vẫn luôn đi theo cữu cữu, lúc ấy gọi là thúc thúc.” Trầm Chuyết Ngôn nhất thời trầm mặc, bỗng nhiên nói, “Ngô cô nương là người khiến người ta phải kính nể.”
Minh Trạm không hỏi nhiều, chỉ vỗ vai Trầm Chuyết Ngôn rồi cổ vũ, “Nỗ lực lên, thiếu niên.”
Trầm Chuyết Ngôn cảm thấy buồn cười, “Hoàng thượng cũng chỉ lớn hơn đệ tử một tuổi thôi mà.”
“Lòng ta già dặn hơn ngươi.” Minh Trạm đứng dậy, “Ngươi tự chờ bữa tối tình ái đi, ta đi trước đây.” Trầm Chuyết Ngôn đứng dậy đưa tiễn thì Minh Trạm nói, “Ngươi dưỡng thương đi.”
“Thương thế của đệ tử cũng không quá nặng.” Trầm Chuyết Ngôn lộ ra nụ cười xảo quyệt, nếu hắn không giả vờ thì làm sao có đủ bạc để trả dược thiện cho Ngô gia.
Minh Trạm cũng rất đồng cảm với Trầm Chuyết Ngôn, nhớ ngày đó khi hắn theo đuổi Nguyễn Hồng Phi, thể xác và tinh thần bị thương đến cực điểm thì mới phá tan được băng sơn. Theo Minh Trạm, tuy rằng Ngô Uyển không thể sánh bằng Nguyễn Hồng Phi nhưng cũng thuộc loại khó thu phục.
Từ phu nhân nghe nói nữ nhi gặp chuyện thì bị dọa mất nửa cái mạng.
Hơn nữa Từ Doanh Ngọc té xuống đất, trên người bị bầm vài chỗ, khiến Từ phu nhân vô cùng đau lòng, cứ liên tục khuyên nhủ, “Đừng làm chuyện kia nữa. Phụ thân của ngươi làm đương sai hai mươi mấy năm mà chưa từng xảy ra chuyện như vậy, làm ta sợ muốn chết.” Nay vẫn còn sợ hãi.
Từ Doanh Ngọc cảm thấy may mắn, “Cũng may là vô sự.”
“Về sau cứ ở trong nhà đi, chúng ta cũng đâu thiếu mấy lượng bạc bổng lộc một tháng kia của ngươi đâu.” Từ phu nhân rất giỏi quản lý gia sự, trước kia Từ Tam quan chức không cao, trong nhà cũng không có nhiều sản nghiệp. Nay gia sản hiện tại cũng không phải Từ Tam thu nhận hối lộ mà phần lớn là do Từ phu nhân vài năm vất vả buôn bán có được.
Hiện tại gia sản càng ngày càng thịnh vượng, nàng chỉ cầu nữ nhân bình an, thật sự không cần mấy lượng bạc lương bổng kia.
Mặc dù Từ Doanh Ngọc bị kinh hãi không ít nhưng cũng không trực tiếp trả lời đề nghị của mẫu thân.
Trước kia nàng không được mở rộng tầm mắt với thế giới bên ngoài, cũng chưa từng qua lại với nhiều người, chỉ quen lủi thủi bên trong, đương nhiên sẽ không cảm thấy buồn tẻ. Nhưng hôm nay nàng quản lý sổ sách Thiện Nhân đường, cũng có tương giao với Ngô Uyển, nhận thức đủ loại hạng người, nếu bảo nàng tiếp tục ru rú trong nhà thì nàng cũng không tình nguyện, chỉ khéo léo nói với mẫu thân, “Thái hậu và Hoàng thượng vừa ban thưởng vừa phái ngự y cho ta, ta cũng vô sự, nếu không tiếp tục thì e rằng Thái hậu và Hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ nhiều. Ngay cả phụ thân nếu gặp phải chuyện này thì cũng không thể đòi từ chức thì liền từ chức được.”
“Mẫu thân, đây là một điểm mấu chốt trong số mệnh của ta, cho dù không ra ngoài, cứ ru rú trong nhà, nếu xảy ra chuyện xui xẻo thì sẽ có câu gọi là họa trời giáng đó.”
Từ phu nhân nói, “Ngươi làm sao lại có thể so sánh với phụ thân của ngươi cho được, ngươi là nữ nhi, vốn không cần phải vất vả bận rộn bên ngoài.”
“Vì sao lại không giống, ta xem như cũng làm đương sai cho Thái hậu.” Từ Doanh Ngọc nhẹ nhàng nói, “Nữ quan trước mặt Thái hậu nếu gặp phải thích khách thì chẳng lẽ cũng thỉnh cầu từ chức hay sao? Về sau cẩn thận một chút là được, ta nghe nhị đệ bảo rằng Hoàng thượng đã phái quan binh canh gác Thiện Nhân đường, còn người nào dám tới nữa chứ? Cùng lắm thì ta mang thêm vài tên thị vệ, mẫu thân cứ việc an tâm ði.”
Bởi vì sự việc liên quan đế Thái hậu cho nên Từ phu nhân cũng không dám cương quyết, ngược lại đi thương lượng với trượng phu.

back top