Dịch giả: †Ares†
oOo
Gần như cùng thời điểm tiếng của Hư Linh vang lên, sóng sông chợt dâng cao, tiếp tục lao về trước. Hồng đại hiệp hét lớn một tiếng, đinh ba đen và bảo kiếm trong tay lấp lánh hào quang.
Đạo nhân kia giận dữ, kiếm đeo phía sau "choeng" một tiếng bay ra khỏi vỏ, mà khỉ núi ngồi trên lưng Hồng đại hiệp cũng ném Phật châu cầm trong tay ra đúng lúc ấy. Phật châu lóe lên, trói lấy cả người cả kiếm của đạo nhân kia. Đạo nhân kinh hãi, chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân nháy mắt biến mất, mang theo kiếm rơi thẳng tắp vào giữa sông, bị nước sông cắn nuốt. Khỉ núi lập tức nhảy xuống vị trí đạo nhân vừa chìm, cũng biến mất ở giữa dòng.
- Thật to gan!
- Yêu nghiệt!
- Ngươi dám!
....
Từ các nơi trong hư không, vô số tiếng quát phẫn nộ vang lên, âm thanh như sấm, khiến Hồng đại hiệp quay cuồng. Hiển nhiên là có người dùng một loại pháp thuật âm thanh với nó. Trên bầu trời, một cái dây thừng màu lửa đỏ buông xuống hướng Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp thấy được sợi dây thừng đỏ kia muốn trói mình lại, nhưng trong đầu cứ ong ong hỗn loạn, nhất thời khó có thể ngăn cản.
Đúng lúc này, sóng dưới thân nó chồm lên, nuốt lấy Hồng đại hiệp. Mà sợi dây thừng kia cũng không chần chờ, trực tiếp chui xuống nước theo, hiển nhiên không trói chặt Hồng đại hiệp tuyệt không bỏ qua. Thế nhưng qua một lát, sợi dây phát ra ánh sáng đỏ chìm vào nước sông kia không hề có động tĩnh gì nữa.
Ở trên bầu trời, có một đạo nhân trẻ tuổi chợt đỏ bừng mặt, tay kết pháp quyết, một câu cũng không nói lên lời.
- Sư huynh, giúp đệ!
Gã cắn chặt răng, lí nhí một câu như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng, mặt gã lại biến sắc, bởi vì liên hệ giữa gã và pháp bảo đã hoàn toàn biến mất. Sợi dây thừng đỏ kia là pháp bảo chiêu bài của Khổn Tiên môn - thừng Khổn Tiên (dây thừng trói tiên), mỗi một đệ tử sau khi nhập môn sẽ bắt đầu tế luyện. Thừng Khổn Tiên đạt tới cảnh giới cao thâm sẽ hiện màu vàng ròng, nghe nói có thể trói được cả Đại La Kim Tiên.
Trong nháy mắt đạo nhân trẻ tuổi này vừa mất liên hệ với thừng Khổn Tiên, lại có vài món pháp bảo hạ xuống từ trên bầu trời, phân biệt đánh về hai nơi trong sóng nước, một là chỗ khỉ núi lặn xuống, một là chỗ Hồng đại hiệp chìm.
Mấy món pháp bảo này theo thứ tự là một chiếc ấn cổ hình vuông, một cái vòng màu bạc, một cái hồ lô, và một sợi dây thừng sặc sỡ lóa mắt.
Ấn cổ xoay tít một vòng trong hư không, đón gió mà phóng lớn, hóa thành một cái ấn lớn tới mấy trượng vuông, đánh tới chỗ đầu sóng. Đây là Phiên Thiên ấn của Nghiễm Thành đạo tràng, đệ tử nhập môn bắt đầu tế luyện ấn này, nghe nói tới mức cao thâm thì một cái Phiên Thiên ấn có thể trấn áp được ma thần.
Chiếc vòng kia phát ánh bạc lóng lánh, bên trong ánh bạc có thể nhìn rõ đủ loại chữ viết trên chiếc vòng. Nếu thu nhỏ lại, đó sẽ là một cái vòng tay cực kỳ đẹp. Nhưng mà dù là ai, vừa nhìn cũng nhận ra nó là một bảo vật lợi hại. Đây là Càn Khôn quyển của Càn Khôn môn, có thể đánh vạn vật, bất kể thân thể hữu hình hay linh hồn vô hình. Ở trăm năm trước, có cự yêu gọi gió làm loạn, thân thể cứng rắn không sợ pháp bảo, cuối cùng phải nhờ tới chưởng môn Càn Khôn môn tế ra bảo vật trấn phái Càn Khôn quyển, một đòn đã khiến cự yêu ngã xuống, hồn phi phách tán.
Hồ lô kia nhìn qua phong cách cổ xưa, lơ lửng trước đầu ngọn sóng. Nó chiếu ra một luồng sáng xanh, hơn nửa nước sông đột nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, rồi bị hút vào trong hồ lô. Hồ lô này là pháp bảo của Tiên Hồ tông, được xưng "trời đất càn khôn có lớn, cũng không dài bằng thế giới trong hồ lô", một hồ lô nơi tay, thu hết vạn vật thế gian.
Mà sợi dây rực rỡ kia lại khó có thể tả rõ là màu gì. Nó uốn éo trên hư không, hóa thành một sợi dây thừng dài mười trượng, đánh tới giữa sóng sông.
Tất cả chuyện này cũng giống như sóng nước, thật nhanh, như chỉ trong một nhịp thở. Nhưng nhịp thở này ở trong mắt người tu hành lại thật dài.
Hồng đại hiệp rống to từ trong sóng sông, thân thể lại phình lớn, hai cái càng giơ lên cao, thân bao phủ một tầng nước mỏng. Trên bầu trời truyền đến một tiếng cười lạnh, khí thế của Phiên Thiên ấn càng lúc càng trầm, tạo thành gió nổi lên từ bốn phía.
"Ầm..."
Hồng đại hiệp giơ hai càng lên cao. Nó ngẩng đầu, nhìn phần đế lạnh như băng khắc đầy chữ bùa của Phiên Thiên ấn, lòng có chút e sợ. Đây là thiên tính của nó, mặc dù ở bên cạnh Trần Cảnh lâu như vậy, tính cách ngoài mạnh mẽ trong nhát chết có chút thay đổi, nhưng sợi hãi khi gặp tình cảnh sống chết trước mắt là rất bình thường. Nhưng dù sao nó cũng ở bên cạnh Trần Cảnh đã lâu, thường nghe Trần Cảnh giảng rằng, người tu hành đấu pháp không chỉ riêng gì pháp thuật, mà phần lớn là đấu đạo hạnh. Đạo hạnh là gì thì Hồng đại hiệp khó có thể giải thích nổi, có điều bên trong đạo hạnh có vài thứ Hồng đại hiệp nhớ rất rõ, bởi vì đây là điều trọng điểm mà Trần Cảnh từng giảng.
"Thời khắc sinh tử sẽ làm xuất hiện nỗi sợ hãi cực lớn, sinh ra từ tâm, lộ ra tại thân."
Ngay lúc đó Hồng đại hiệp đương nhiên không biết là có ý gì, vì thế Trần Cảnh có giải thích rằng, bất kể là ai, vào thời khắc sinh tử thì trong lòng đều sợ, nỗi sợ này sinh ra trong đầu, khiến thân thể mất đi khống chế, tự nhiên không thể thi triển pháp thuật thuận lợi. Mà chiến đấu giữa người tu hành với nhau há lại cho nửa điểm chần chờ?
Hồng đại hiệp bỗng nhớ lại lời của Trần Cảnh, hét lớn một tiếng. Phiên Thiên ấn ép xuống, Hồng đại hiệp cảm giác như có một ngọn núi đè lên trên thân mình, tai mũi miệng lập tức tràn ra máu tươi, ý thức mê muội. Trong nước sông chợt có ánh sáng xanh chiếu lên người nó, nó cảm thụ được lực lượng trong nước sông, biết đây là vỏ sò giúp mình.
Nó không thấy rõ tình huống bên ngoài, khó nhọc nói:
- Vỏ sò muội muội, cái ấn khốn khiếp này nặng quá, lão tôm ta sắp thành chả tôm rồi...
Cùng lúc Phiên Thiên ấn ép xuống, Càn Khôn quyển lấp lánh ánh bạc cũng đánh tới, đích đến là khỉ núi Tùng Thanh. Thế nhưng còn không đợi Càn Khôn quyển rơi xuống mặt sông, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một con chim sơn ca. Chim sơn ca có tốc độ cực nhanh, như ảo ảnh, tưởng chừng xuyên qua hư không mà đột ngột xuất hiện phía trên Càn Khôn quyển, rồi dùng móng vuốt quắp lấy bảo vật này. Ánh bạc trên Càn Khôn quyển mờ hẳn đi, giống như bị một tần lụa đen bao lại. Chim sơn ca vỗ mạnh hai cánh, bay thẳng lên bầu trời đen kịt. Một đạo nhân trẻ tuổi cũng bay lên, đuổi sát theo sau.
Còn sợi thừng sặc sỡ đã biến hóa dài ra mười trượng kia thì chặn ngang sóng sông. Trong nước sông, khỉ núi xuất hiện lại. Trang phục trên người nó đã thay đổi, đạo bào mới toanh rực rỡ hẳn lên, đeo trên lưng một thanh bảo kiếm vàng, bên hông treo một cái hồ lô phong cách cổ xưa. Hiển nhiên, trên người nó chính là đồ đạc và trang phục của đạo nhân bị Phật châu của nó trói. Ngẩng đầu nhìn sợi thừng đã đánh sóng sông thành hai đoạn, nó nhe răng cười, lại tung Phật châu trong tay ra. Chuỗi Phật châu lóe lên ánh sáng vàng, biến mất, xuất hiện lại thì cuốn lấy sợi thừng kia. Hào quang trên sợi thừng bỗng tắt, rồi theo Phật châu rơi cả vào trong tay khỉ núi.
- Nghiệt chướng, trộm được Phật bảo ở nơi nào, mau mau bó tay chịu trói, còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không sẽ đánh ngươi vào luân hồi, thần hồn mãi chịu đọa đày nơi Địa ngục.
Trên bầu trời vang lên một tiếng hét lớn, một đạo nhân trẻ tuổi đứng trên không, nhìn chằm chằm xuống Phật châu trong tay khỉ núi.
- Hòa thượng trên Linh Sơn cũng không có khẩu khí lớn như vậy, ngươi cho ngươi là Diêm La Vương chắc?
Khỉ núi cười ha hả, lại ném Phật châu ra. Phật châu lóe ánh sáng vàng, biến mất, mà đúng lúc ấy đạo nhân kia cũng tháo khăn trùm đầu xuống. Phật châu vừa xuất hiện lại, lập tức trói chặt lấy cái khăn kia, mà đạo nhân thì khẽ cười một tiếng, chụp tới Phật châu. Khỉ núi cực kỳ hoảng sợ, mắng:
- Đạo sĩ gian trá, còn muốn cướp bảo bối của bản chân nhân.
- Ha ha, động Nguyệt Vân của bần đạo còn thiếu linh thú thủ hộ, ngươi cùng bần đạo hữu duyên.
Khỉ núi chưa từng nói về lai lịch chuỗi Phật châu cho người nào khác. Kỳ thật đây là thứ nó trộm được từ trong một ngôi tháp cổ trong núi sâu. Lúc ấy khỉ núi mới vừa mở linh trí, chẳng qua là cảm thấy chuỗi Phật châu này tỏa ra một mùi thơm mê người, khiến nó thư thái an thần, nên mới trộm đi. Theo linh trí dần mở rộng ra, nó cũng dần phát hiện chuỗi Phật châu này là một bảo bối, còn mò mẫm được cách sử dụng. Có điều Phật châu này tuy rất lợi hại, mơ hồ có thể chụp hết vạn vật thế gian, nhưng mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể dùng ba lượt. Sau ba lượt, nhất định phải chờ một thời gian sau mới có thể dùng tiếp. Mà thời gian hạn chế này sẽ thay đổi tùy theo vị trí mà khỉ núi ở. Nơi có linh khí tràn đầy, thời gian chờ sẽ ngắn, ngược lại nơi thiếu hụt linh khí, thời gian chờ hóa dài hơn. Hiển nhiên, chuỗi Phật châu này có thể tự thổ nạp linh khí trời đất.
Đạo nhân mặc kệ Phật châu trói nghiến khăn trùm đầu của mình, vung tay. Có lẽ người khác không cảm thấy ống tay áo của đạo nhân bỗng biến lớn, nhưng trong mắt khỉ núi Thanh Tùng thì ống tay kia đã có thể che trời. Trong lòng nó dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, xoay người định chui vào nước sông. Nhưng ngay trong nháy mắt ấy, thân thể của nó đã bị nhấc bổng lên tách khỏi mặt nước. Nó không cảm nhận được thân thể của mình đang bị thu nhỏ lại, chỉ cảm tháy trời bỗng đen đi, cảm thấy dòng nước trước mắt trở nên mênh mông như biển. Nhưng trong mắt người khác, khỉ núi càng lúc càng nhỏ trong quá trình bay ngược vào ống tay áo của đạo nhân trên trời.
- Aaaaaaa.... Lão tổ cứu taaaaaa...
-----oo0oo-----
oOo
Gần như cùng thời điểm tiếng của Hư Linh vang lên, sóng sông chợt dâng cao, tiếp tục lao về trước. Hồng đại hiệp hét lớn một tiếng, đinh ba đen và bảo kiếm trong tay lấp lánh hào quang.
Đạo nhân kia giận dữ, kiếm đeo phía sau "choeng" một tiếng bay ra khỏi vỏ, mà khỉ núi ngồi trên lưng Hồng đại hiệp cũng ném Phật châu cầm trong tay ra đúng lúc ấy. Phật châu lóe lên, trói lấy cả người cả kiếm của đạo nhân kia. Đạo nhân kinh hãi, chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân nháy mắt biến mất, mang theo kiếm rơi thẳng tắp vào giữa sông, bị nước sông cắn nuốt. Khỉ núi lập tức nhảy xuống vị trí đạo nhân vừa chìm, cũng biến mất ở giữa dòng.
- Thật to gan!
- Yêu nghiệt!
- Ngươi dám!
....
Từ các nơi trong hư không, vô số tiếng quát phẫn nộ vang lên, âm thanh như sấm, khiến Hồng đại hiệp quay cuồng. Hiển nhiên là có người dùng một loại pháp thuật âm thanh với nó. Trên bầu trời, một cái dây thừng màu lửa đỏ buông xuống hướng Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp thấy được sợi dây thừng đỏ kia muốn trói mình lại, nhưng trong đầu cứ ong ong hỗn loạn, nhất thời khó có thể ngăn cản.
Đúng lúc này, sóng dưới thân nó chồm lên, nuốt lấy Hồng đại hiệp. Mà sợi dây thừng kia cũng không chần chờ, trực tiếp chui xuống nước theo, hiển nhiên không trói chặt Hồng đại hiệp tuyệt không bỏ qua. Thế nhưng qua một lát, sợi dây phát ra ánh sáng đỏ chìm vào nước sông kia không hề có động tĩnh gì nữa.
Ở trên bầu trời, có một đạo nhân trẻ tuổi chợt đỏ bừng mặt, tay kết pháp quyết, một câu cũng không nói lên lời.
- Sư huynh, giúp đệ!
Gã cắn chặt răng, lí nhí một câu như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng, mặt gã lại biến sắc, bởi vì liên hệ giữa gã và pháp bảo đã hoàn toàn biến mất. Sợi dây thừng đỏ kia là pháp bảo chiêu bài của Khổn Tiên môn - thừng Khổn Tiên (dây thừng trói tiên), mỗi một đệ tử sau khi nhập môn sẽ bắt đầu tế luyện. Thừng Khổn Tiên đạt tới cảnh giới cao thâm sẽ hiện màu vàng ròng, nghe nói có thể trói được cả Đại La Kim Tiên.
Trong nháy mắt đạo nhân trẻ tuổi này vừa mất liên hệ với thừng Khổn Tiên, lại có vài món pháp bảo hạ xuống từ trên bầu trời, phân biệt đánh về hai nơi trong sóng nước, một là chỗ khỉ núi lặn xuống, một là chỗ Hồng đại hiệp chìm.
Mấy món pháp bảo này theo thứ tự là một chiếc ấn cổ hình vuông, một cái vòng màu bạc, một cái hồ lô, và một sợi dây thừng sặc sỡ lóa mắt.
Ấn cổ xoay tít một vòng trong hư không, đón gió mà phóng lớn, hóa thành một cái ấn lớn tới mấy trượng vuông, đánh tới chỗ đầu sóng. Đây là Phiên Thiên ấn của Nghiễm Thành đạo tràng, đệ tử nhập môn bắt đầu tế luyện ấn này, nghe nói tới mức cao thâm thì một cái Phiên Thiên ấn có thể trấn áp được ma thần.
Chiếc vòng kia phát ánh bạc lóng lánh, bên trong ánh bạc có thể nhìn rõ đủ loại chữ viết trên chiếc vòng. Nếu thu nhỏ lại, đó sẽ là một cái vòng tay cực kỳ đẹp. Nhưng mà dù là ai, vừa nhìn cũng nhận ra nó là một bảo vật lợi hại. Đây là Càn Khôn quyển của Càn Khôn môn, có thể đánh vạn vật, bất kể thân thể hữu hình hay linh hồn vô hình. Ở trăm năm trước, có cự yêu gọi gió làm loạn, thân thể cứng rắn không sợ pháp bảo, cuối cùng phải nhờ tới chưởng môn Càn Khôn môn tế ra bảo vật trấn phái Càn Khôn quyển, một đòn đã khiến cự yêu ngã xuống, hồn phi phách tán.
Hồ lô kia nhìn qua phong cách cổ xưa, lơ lửng trước đầu ngọn sóng. Nó chiếu ra một luồng sáng xanh, hơn nửa nước sông đột nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, rồi bị hút vào trong hồ lô. Hồ lô này là pháp bảo của Tiên Hồ tông, được xưng "trời đất càn khôn có lớn, cũng không dài bằng thế giới trong hồ lô", một hồ lô nơi tay, thu hết vạn vật thế gian.
Mà sợi dây rực rỡ kia lại khó có thể tả rõ là màu gì. Nó uốn éo trên hư không, hóa thành một sợi dây thừng dài mười trượng, đánh tới giữa sóng sông.
Tất cả chuyện này cũng giống như sóng nước, thật nhanh, như chỉ trong một nhịp thở. Nhưng nhịp thở này ở trong mắt người tu hành lại thật dài.
Hồng đại hiệp rống to từ trong sóng sông, thân thể lại phình lớn, hai cái càng giơ lên cao, thân bao phủ một tầng nước mỏng. Trên bầu trời truyền đến một tiếng cười lạnh, khí thế của Phiên Thiên ấn càng lúc càng trầm, tạo thành gió nổi lên từ bốn phía.
"Ầm..."
Hồng đại hiệp giơ hai càng lên cao. Nó ngẩng đầu, nhìn phần đế lạnh như băng khắc đầy chữ bùa của Phiên Thiên ấn, lòng có chút e sợ. Đây là thiên tính của nó, mặc dù ở bên cạnh Trần Cảnh lâu như vậy, tính cách ngoài mạnh mẽ trong nhát chết có chút thay đổi, nhưng sợi hãi khi gặp tình cảnh sống chết trước mắt là rất bình thường. Nhưng dù sao nó cũng ở bên cạnh Trần Cảnh đã lâu, thường nghe Trần Cảnh giảng rằng, người tu hành đấu pháp không chỉ riêng gì pháp thuật, mà phần lớn là đấu đạo hạnh. Đạo hạnh là gì thì Hồng đại hiệp khó có thể giải thích nổi, có điều bên trong đạo hạnh có vài thứ Hồng đại hiệp nhớ rất rõ, bởi vì đây là điều trọng điểm mà Trần Cảnh từng giảng.
"Thời khắc sinh tử sẽ làm xuất hiện nỗi sợ hãi cực lớn, sinh ra từ tâm, lộ ra tại thân."
Ngay lúc đó Hồng đại hiệp đương nhiên không biết là có ý gì, vì thế Trần Cảnh có giải thích rằng, bất kể là ai, vào thời khắc sinh tử thì trong lòng đều sợ, nỗi sợ này sinh ra trong đầu, khiến thân thể mất đi khống chế, tự nhiên không thể thi triển pháp thuật thuận lợi. Mà chiến đấu giữa người tu hành với nhau há lại cho nửa điểm chần chờ?
Hồng đại hiệp bỗng nhớ lại lời của Trần Cảnh, hét lớn một tiếng. Phiên Thiên ấn ép xuống, Hồng đại hiệp cảm giác như có một ngọn núi đè lên trên thân mình, tai mũi miệng lập tức tràn ra máu tươi, ý thức mê muội. Trong nước sông chợt có ánh sáng xanh chiếu lên người nó, nó cảm thụ được lực lượng trong nước sông, biết đây là vỏ sò giúp mình.
Nó không thấy rõ tình huống bên ngoài, khó nhọc nói:
- Vỏ sò muội muội, cái ấn khốn khiếp này nặng quá, lão tôm ta sắp thành chả tôm rồi...
Cùng lúc Phiên Thiên ấn ép xuống, Càn Khôn quyển lấp lánh ánh bạc cũng đánh tới, đích đến là khỉ núi Tùng Thanh. Thế nhưng còn không đợi Càn Khôn quyển rơi xuống mặt sông, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một con chim sơn ca. Chim sơn ca có tốc độ cực nhanh, như ảo ảnh, tưởng chừng xuyên qua hư không mà đột ngột xuất hiện phía trên Càn Khôn quyển, rồi dùng móng vuốt quắp lấy bảo vật này. Ánh bạc trên Càn Khôn quyển mờ hẳn đi, giống như bị một tần lụa đen bao lại. Chim sơn ca vỗ mạnh hai cánh, bay thẳng lên bầu trời đen kịt. Một đạo nhân trẻ tuổi cũng bay lên, đuổi sát theo sau.
Còn sợi thừng sặc sỡ đã biến hóa dài ra mười trượng kia thì chặn ngang sóng sông. Trong nước sông, khỉ núi xuất hiện lại. Trang phục trên người nó đã thay đổi, đạo bào mới toanh rực rỡ hẳn lên, đeo trên lưng một thanh bảo kiếm vàng, bên hông treo một cái hồ lô phong cách cổ xưa. Hiển nhiên, trên người nó chính là đồ đạc và trang phục của đạo nhân bị Phật châu của nó trói. Ngẩng đầu nhìn sợi thừng đã đánh sóng sông thành hai đoạn, nó nhe răng cười, lại tung Phật châu trong tay ra. Chuỗi Phật châu lóe lên ánh sáng vàng, biến mất, xuất hiện lại thì cuốn lấy sợi thừng kia. Hào quang trên sợi thừng bỗng tắt, rồi theo Phật châu rơi cả vào trong tay khỉ núi.
- Nghiệt chướng, trộm được Phật bảo ở nơi nào, mau mau bó tay chịu trói, còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không sẽ đánh ngươi vào luân hồi, thần hồn mãi chịu đọa đày nơi Địa ngục.
Trên bầu trời vang lên một tiếng hét lớn, một đạo nhân trẻ tuổi đứng trên không, nhìn chằm chằm xuống Phật châu trong tay khỉ núi.
- Hòa thượng trên Linh Sơn cũng không có khẩu khí lớn như vậy, ngươi cho ngươi là Diêm La Vương chắc?
Khỉ núi cười ha hả, lại ném Phật châu ra. Phật châu lóe ánh sáng vàng, biến mất, mà đúng lúc ấy đạo nhân kia cũng tháo khăn trùm đầu xuống. Phật châu vừa xuất hiện lại, lập tức trói chặt lấy cái khăn kia, mà đạo nhân thì khẽ cười một tiếng, chụp tới Phật châu. Khỉ núi cực kỳ hoảng sợ, mắng:
- Đạo sĩ gian trá, còn muốn cướp bảo bối của bản chân nhân.
- Ha ha, động Nguyệt Vân của bần đạo còn thiếu linh thú thủ hộ, ngươi cùng bần đạo hữu duyên.
Khỉ núi chưa từng nói về lai lịch chuỗi Phật châu cho người nào khác. Kỳ thật đây là thứ nó trộm được từ trong một ngôi tháp cổ trong núi sâu. Lúc ấy khỉ núi mới vừa mở linh trí, chẳng qua là cảm thấy chuỗi Phật châu này tỏa ra một mùi thơm mê người, khiến nó thư thái an thần, nên mới trộm đi. Theo linh trí dần mở rộng ra, nó cũng dần phát hiện chuỗi Phật châu này là một bảo bối, còn mò mẫm được cách sử dụng. Có điều Phật châu này tuy rất lợi hại, mơ hồ có thể chụp hết vạn vật thế gian, nhưng mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể dùng ba lượt. Sau ba lượt, nhất định phải chờ một thời gian sau mới có thể dùng tiếp. Mà thời gian hạn chế này sẽ thay đổi tùy theo vị trí mà khỉ núi ở. Nơi có linh khí tràn đầy, thời gian chờ sẽ ngắn, ngược lại nơi thiếu hụt linh khí, thời gian chờ hóa dài hơn. Hiển nhiên, chuỗi Phật châu này có thể tự thổ nạp linh khí trời đất.
Đạo nhân mặc kệ Phật châu trói nghiến khăn trùm đầu của mình, vung tay. Có lẽ người khác không cảm thấy ống tay áo của đạo nhân bỗng biến lớn, nhưng trong mắt khỉ núi Thanh Tùng thì ống tay kia đã có thể che trời. Trong lòng nó dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, xoay người định chui vào nước sông. Nhưng ngay trong nháy mắt ấy, thân thể của nó đã bị nhấc bổng lên tách khỏi mặt nước. Nó không cảm nhận được thân thể của mình đang bị thu nhỏ lại, chỉ cảm tháy trời bỗng đen đi, cảm thấy dòng nước trước mắt trở nên mênh mông như biển. Nhưng trong mắt người khác, khỉ núi càng lúc càng nhỏ trong quá trình bay ngược vào ống tay áo của đạo nhân trên trời.
- Aaaaaaa.... Lão tổ cứu taaaaaa...
-----oo0oo-----