Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 7: Luyện kiếm

oOo
"Kiếm vừa mới thông linh, cần nhất là tĩnh dưỡng, không nên đấu pháp."
Điều này được ghi rõ trong “Phù Du kiếm kinh”. Sở dĩ không thích hợp đấu pháp là bởi vì pháp kiếm lúc này dễ bị nhiễm tà. Nếu trong lúc tranh đấu mà bị nhiễm tà thì sự tương thông giữa người và kiếm sẽ dần dần biến mất khiến kiếm trở nên nặng như Thái Sơn, khó mà điều khiển.
Với người tu hành việc tranh đấu là khó tránh khỏi, dù cho là nỗ lực trốn tránh cũng sẽ có tai kiếp rơi xuống đầu. Vì thế trong “Phù Du kiếm kinh” có ghi chép hàng loạt dược liệu có thể phụ trợ chủ kiếm rất nhanh khu trừ thân kiếm, mật gấu là một loại trong đó.
Trần Cảnh dùng hai tay nâng thân kiếm rồi ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích trong động của con gấu.
Hắn lấy thần niệm câu thông với kiếm, khu trừ tà khí âm độc nhiễm vào kiếm sau khi giết ác quỷ. Nếu như nói ngự kiếm là lấy một sợi thần niệm nhỏ như tơ nhện khống chế kiếm tranh đấu với người thì việc kiếm bị nhiễm bẩn chính là khiến kiếm và thần niệm bị tách ra, như có một tấm màn ngăn trở ở giữa.
Nếu như kiếm là cánh tay kéo dài của chủ nhân thì kiếm bị xâm nhiễm chính là vết thương làm tay khó cử động.
Mặt trời đã lặn xuống phía tây, trong rừng càng lúc càng tối.
Hai tay vốn đang nâng kiếm đột nhiên thay đổi, biến thành một tay nắm chuôi kiếm, một tay xoa thân kiếm, cứ thế lặp đi lặp lại. Chất mật màu đen trên thân kiếm sau khi bị tay hắn xoa lên thì bong ra từng mảng, hóa thành bụi đen rớt xuống.
Trong động gấu u ám, một tầng ánh sáng màu xanh nhạt trông như nước bao quanh tay hắn tẩy sạch thân kiếm theo động tác xoa kiếm.
Chính là lấy linh khí tẩy luyện thân kiếm.
Thân kiếm sau mỗi một lần được Trần Cảnh vuốt nhẹ tựa hồ càng trở nên bóng hơn, liên hệ giữa hắn và kiếm cũng càng lúc càng rõ ràng, cảm giác giống như mặt kính bị phủ bụi không thể thấy rõ được lau sạch, tầng ngăn cách khó hiểu trước đó dần dần biến mất.
Lúc hắn dừng lại thì vầng trăng non đã mọc trên bầu trời. Ánh trăng chiếu lên núi rừng như chiếu xuống mặt nước gợn sóng, chỉ khác ở chỗ là ánh sáng lấp lánh phản chiếu ít đi một chút mà thêm vào vài phần u ám.
Trần Cảnh đi ra khỏi động rồi nhìn bốn phía.
Cây cối ở đây rậm rạp nhất sơn cốc, chỉ có một mảnh đất trống trước động. Hắn đứng yên lặng suy nghĩ một hồi rồi móc một miếng ngọc xanh ra ném xuống đất bên cạnh xác con gấu. Miếng ngọc lớn bằng bàn tay có hình giọt nước. Nhìn kỹ hình ảnh trên đó là một dãy núi trùng điệp, ở giữa có khắc hai chữ "Thiên La".
Hắn ném miếng ngọc xuống đất xong chuẩn bị xoay người rời đi thì chợt quay lại móc ra một quyển sách lụa ném xuống tiếp, sau đó mới biến mất trong rừng rậm.
Lúc Trần Cảnh rời đi thì bên ngoài sơn cốc có hai "người" xuyên qua trong rừng rậm. Trên mặt hai "người" này đều có khí xanh, đầu tóc rối bù, căn bản không giống người sống chút nào. Chúng đi trong núi rừng giống như u ảnh, vừa có vẻ phiêu bồng lại vừa thêm một chút âm trầm.
Bọn chúng cũng không phải là người mà là vong hồn ác quỷ truy đuổi Trần Cảnh, hơn nữa lại không phải là cô hồn dã quỷ. Đương nhiên, cô hồn dã quỷ trong thiên địa cực ít, trừ phi là linh quỷ có pháp lực vượt qua lôi kiếp, còn không đều sẽ bị Thổ thần hoặc Thành Hoàng thu nhập vào dưới trướng, trở thành quỷ thị hoặc quỷ phó.
Bọn chúng vừa đi vừa ngửi khí tức Trần Cảnh lưu lại trong không khí, tốc độ chúng rất nhanh, cứ mỗi bước thì lại vụt tới xuyên qua rừng rậm. Nếu không phải do ban ngày hạn chế và khí tức Trần Cảnh lưu lại trong núi rừng đã tán đi nhiều thì lúc này chúng đã đuổi kịp hắn.
Đột nhiên, một con sơn ly (báo núi) gặp phải hai ác quỷ, nó sửng sốt một chút, sau đó hoảng sợ kêu lên rồi quay đầu bỏ chạy. Song quỷ cơ hồ đồng thời há miệng hút một cái, con báo núi kia sắp trốn thoát thì đột nhiên bị rớt xuống, một tầng khí xám dốc lên từ người nó bay rất nhanh tới song quỷ, sau cùng chia làm hai chui vào vào miệng bọn chúng. Sinh hồn đối với bọn chúng tuy hữu ích nhưng bọn chúng không dám đụng vào nhân loại. Mỗi thành trấn nhân khẩu đông đúc nhất định có thần linh, dù cho là trong thôn nhỏ thì cũng sẽ có linh quỷ che chở, bọn chúng căn bản không dám đối chọi. Khi chúng ly khai thần vực của chủ thần để bước vào một thần vực của thần linh khác thì đều nguy hiểm đến sinh mệnh.
Trong lần vây công Thiên La môn này, bọn chúng đều có thần phù hộ thân, thần phù có thể để cho bọn chúng không bị dương khí bốc từ đất lên hòa tan, hơn nữa nếu quả thật gặp phải thần linh khác sẽ không bị thu thập. Sở dĩ chúng đuổi theo Trần Cảnh không tha bởi vì trên thân hắn có một mùi hương rất cám dỗ. Với bất kỳ người tu hành nào, hương vị phát ra từ linh hồn đều cực kỳ mê người nhưng cũng nguy hiểm vô cùng.
Không bao lâu, bọn chúng đã chui ra khỏi rừng rậm, đi vào trong sơn cốc. Xác con gấu không khiến chúng bất ngờ vì đã đánh hơi thấy từ xa, nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc xanh và quyển sách lụa bên cạnh nó thì cả hài đều lộ vẻ kinh hỉ.
Đối với bọn chúng, ngọc thạch có thể hộ hồn là vật khó lấy được, còn pháp môn tu hành của đạo gia lại càng là vật trong mơ. Cả hai lập tức nhào tới, một nhặt miếng ngọc, một nhặt quyển sách lụa.
- Thực sự là thứ tốt, không ngờ chúng ta lại có thể gặp may mắn như vậy, ha ha...
- Đúng vậy, đúng vậy...

Một thanh kiếm như có sinh mệnh từ trong rừng rậm đâm tới. Thanh kiếm cực kỳ linh động, không hề chạm phải một cành cây nào, thân kiếm được bao phủ một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, kéo thành một vệt màu trắng trong rừng núi u ám.
Trong lúc song quỷ đang hưng phấn thì tựa hồ nghe được một âm thanh gì đó, vừa chói tai lại vừa như tiếng muỗi vo ve.
Song quỷ kinh hãi, một tên bỗng nhiên quay đầu lại, đập vào mắt nó là một điểm hàn quang. Nó nghe thấy tiếng rít chói tai, còn chưa hiểu rõ là gì thì đã bị thanh kiếm chém xả tới, hóa thành một luồng sương mù bay lên. Thanh kiếm ở trong không trung không hề trì trệ lại chút nào, nó thuận thế chuyển qua chém vào eo tên còn lại rồi bay ngược về hướng cũ, chỉ khác là kiếm thế lúc này đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều, không linh hoạt như lúc ban đầu.
Trần Cảnh từ trong rừng rậm chui ra, tiếp lấy thanh kiếm, tay trái miết nhanh vào thân kiếm hai lượt, nhìn kỹ lại thì nó đã bị nhiễm phải khí xanh nhàn nhạt, nếu không kịp thời dùng linh khí tẩy luyện thì sẽ hình thành gỉ xanh.
Hắn nhanh chóng nhặt lấy miếng ngọc xanh tượng trưng cho đệ tử Thiên La môn và quyển sách lụa lên. Trong khoảnh khắc đang định nhét cả hai thứ vào lòng thì hắn đột nhiên dừng động tác rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng yên lặng trên đỉnh núi đối diện. Bởi vì chỗ Trần Cảnh đang đứng là một mảnh đất trống nhỏ nên song phương đều có thể nhìn thấy rõ nhau.
Người nọ mặc áo gấm màu đen, nhìn qua khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mắt hắn như đang cười, ý cười này không khiến cho người đối diện có cảm giác ôn hòa mà lại cảm thấy sự kiêu ngạo. Phảng phất có xem thường, lại phảng phất như muốn nói trong mắt ta, ngươi chỉ là một trò hề.
Trong tu hành mặc dù có không ít phương pháp cảm nhận khí tức nhưng rất khó xác định tu vi của người tu hành bởi vì mỗi người tu hành đều biết thu liễm khí tức bản thân. Tuy nhiên cho dù thế nào thì vào lúc đối mặt chỉ cần nhạy cảm là có thể nhận biết được thực lực đối phương, cảm giác huyền hoặc sâu xa này khó có thể miêu tả, hơn nữa không phải ai cũng có.
Vào lúc này, Trần Cảnh đang có cảm giác đó, hắn cảm nhận được pháp lực của đối phương nên xoay người luồn vào trong rừng sâu bỏ chạy.
Vì chui vào trong rừng sâu nên hắn không biết rằng người mặc cẩm bào màu đen không chỉ có ánh mắt mà miệng cũng cười khẽ. Y nhìn Trần Cảnh chui vào trong rừng, cũng không vội truy đuổi mà thì thào tự nói:
- Không ngờ thời buổi này còn có người luyện kiếm thuật, còn muốn một kiếm phá vạn pháp sao? Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội thực hiện mộng tưởng của bản thân rồi.
Y cười khẽ rồi phóng người lên trời lướt đi như chim, nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đất trống kia. Nhìn rừng cây rậm rạp, y hơi nhíu mày nhưng vẫn vẫn theo dấu vết tiến vào trong rừng.
Y tên là Lý Mộ Tiên, lão tam của nhà họ Lý trong thành Bá Lăng, rất có thiên tư, tiến cảnh sở học pháp môn luyện khí gia truyền vượt xa đồng bối, khi các ca ca còn chưa học được pháp thuật thì hắn đã có thể thi triển pháp thuật rồi.
Nhưng gia quy của Lý gia là trưởng tử sẽ kế thừa vị trí gia chủ, người muốn làm gia chủ buộc phải tích lũy được danh vọng cho mình. Cho nên y chủ động trở thành thần thị của Thành Hoàng. Sau khi biết tin Trần Cảnh ở Thiên La môn thì y luôn chú ý, vừa trông thấy Trần Cảnh vọt ra trốn vào núi sâu thì lập tức biết rõ cơ hội đã tới. Một khi bắt lại được Trần Cảnh, nhất định có thể khiến cho danh vọng của y tăng vọt.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu mà người tu hành trong thiên địa đều không thể đạt được trường sinh. Ban đầu còn có người có thể sống hơn một nghìn năm, sau đó giảm dần, đến bây giờ thì nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai ba trăm năm, pháp lực tới một cảnh giới nhất định rồi khó mà tăng tiến thêm. Cho nên quan điểm tu hành để trường sinh chỉ có ở những đệ tử huyền môn trong rừng sâu núi thẳm, còn lại phàm là những tu sĩ tu pháp của trần gian phần lớn đều coi nó như thủ đoạn bình thường. Tất cả tranh đấu toàn bộ dựa vào pháp thuật, mà chỗ vận dụng xảo diệu pháp thuật toàn bộ dựa vào chuyên tâm, tu hành dù có lâu cũng chưa chắc đã cao minh.
Pháp thuật đặc biệt có thể truy đuổi địch nhân mà Lý Mộ Tiên tu luyện toàn bộ dựa vào phán đoán và cảm giác. Y đi không nhanh vì người y đang truy tung cũng cực lực ẩn giấu khí tức bản thân, nhưng có câu “gió thổi lưu vết, nhạn bay lưu tiếng”, chắc chắn sẽ có dấu tích để lại.
Nơi này là cửa cốc, phía trước là rừng rậm dày đặc, dã thú khó qua, căn bản không giống như có người đã xuyên qua. Hai bên trái phải thông tới hai ngọn núi khác nhau đều có dấu tích rất mờ, Lý Mộ Tiên cười cười, thầm nghĩ:
- Còn biết tạo dấu vết giả cơ đấy.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi đi về hướng bên trái, hướng bên trái là hướng Đông, thông ra ngoài dãy núi. Tuy rằng hướng di chuyển của Trần Cảnh cho tới lúc này không ngừng thay đổi nhưng phần lớn vẫn đi về hướng Đông nên Lý Mộ Tiên chỉ suy nghĩ một lát rồi nhắm về phía đó.
Chưa được bao lâu, hắn lại lui trở về, không chần chừ nhắm hướng bên kia đi tới, rồi lại không qua bao lâu tiếp tục quay lui. Đứng lặng suy nghĩ lần nữa nơi cửa cốc, y cười cười rồi đi ngược về, sau khi tới trước lối vào sơn cốc mới ngừng lại. Ban đầu hắn nhắm đi về hướng Đông theo một dấu tích rất mờ trước đó, đi chưa được bao lâu thì thấy một con rắn lớn nằm chết, máu chảy thành vũng, mật rắn đã bị móc ra. Y ngồi xuống đưa tay sờ vào chỗ máu rắn thì thấy đã lạnh nhưng thi thể còn chưa bị dã thú khác ăn mất, hiển nhiên là chết chưa được bao lâu, nhiều nhất có lẽ chỉ mới qua nửa ngày, thầm nghĩ:
- Ta đã trễ lâu như vậy, ngươi không đi xa, còn ở lại làm gì?
Y không biết tại sao Trần Cảnh lại muốn giết con rắn này, tuy rằng không nghĩ ra nhưng cũng không để tâm lắm, tiếp tục lần theo dấu tích mờ nhạt trong rừng núi để truy đuổi.
Trần Cảnh đi một mạch theo hướng Nam, xuyên rừng nhập cốc, trèo đèo lội suối. Mặc dù có người ở phía sau đuổi theo nhưng hắn vẫn không ngừng luyện kiếm. Sau khi lấy linh tức dưỡng kiếm, bây giờ hắn đang thử nghiệm trong lúc vận động vẫn duy trì linh tức câu thông với kiếm.
-----oo0oo-----

back top