Dịch giả: †Ares†
oOo
Một đường từ châu Lô đến châu Cửu Hoa, xuyên qua hơn mười vạn dặm, liên tiếp ba tháng, Ly Trần không ngừng truy sát Trần Cảnh, không hề đình chỉ một khắc nào. Trong ba tháng này, đã có rất nhiều người biết Kinh Hà Long Vương điểm danh tập hợp Hà Bá rồi. Chuyện Kinh Hà Long Vương dâng sóng nhấn chìm Côn Lôn trăm năm trước lại truyền khắp thiên hạ, khiến nhiều người suy đoán hành động lần này của lão chẳng lẽ lại muốn dâng sóng ngập Côn Lôn?
Trên đỉnh một ngọn núi nằm ở biên giới Cửu Hoa, Trần Cảnh và Ly Trần đã dừng lại. Trần Cảnh hóa thành hình người, nhìn vào đôi mắt cao ngạo và lạnh lùng của Ly Trần mà nói:
- Đã tới châu Cửu Hoa rồi.
- Ta biết.
Ly Trần vẫn trả lời ngắn gọn.
- Cô trở về đi, cô không bắt được ta đâu.
Ly Trần không lên tiếng, nhìn về phía châu Cửu Hoa, đột nhiên nói:
- Ta từng nghe qua một khúc "Cửu Hoa kiếm tiên", kiếm tiên trong đó hẳn là ngươi?
Trần Cảnh ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu khúc ấy do Sơn Thần núi Bạch Nham diễn tấu bằng đàn đá, thì hẳn là ta.
- Ngươi từng qua Âm phủ?
Ly Trần hỏi.
- Từng qua.
- Ngươi trúng nguyền rủa?
- Nghe nói là lời nguyền ác mộng vong hồn.
Trần Cảnh có chút nghi hoặc khi Ly Trần đột nhiên hỏi tới điều này.
- Ngươi đã giết rất nhiều người?
Ly Trần hỏi.
- Đúng.
- Tâm an sao?
- Bất an.
- Vậy sao không đi đền mạng?
Ly Trần cao ngạo nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh cũng luôn tự hỏi mình về vấn đề này mỗi khi cô độc trong đêm, nhưng mãi vẫn không thể cho mình một đáp án. Lần này Ly Trần hỏi, hắn đột nhiên có cảm giác hoảng sợ.
Cảm giác này vừa sinh, cảm giác nguy hiểm đã lập tức dâng theo. Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức hóa thành bướm. Nhưng đúng trong tích tắc ấy, một vệt ánh kiếm bỗng xuyên qua hư không, đâm phủ đầu đến. Con bướm né tránh không kịp, bị ánh kiếm kia xẹt qua cánh.
"Choeng..."
Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên. Trong nháy mắt khi ánh kiếm muốn xẹt đứt cánh bướm, một vệt ánh kiếm chói mắt khác xuất hiện, chém tới ngăn kiếm kia lại, khiến linh khi bị dao động tràn lan ra bốn phía.
Đây là tâm chiến. Phương diện kiếm thuật, Trần Cảnh không kém Ly Trần, nhưng kiếm lại không ngưng thật bằng nàng ta, pháp lực cũng hổ thẹn khi nhắc tới, không dám đón đỡ, cho nên có chút bó tay bó chân. Có điều hắn bị đuổi giết ba tháng cũng không bị sát thương thực sự nào, lần này lại bị thương. Ly Trần bắt được khoảnh khắc thất thần sinh sơ hở trong nháy mắt của Trần Cảnh mà xuất kiếm, làm cho Trần Cảnh không kịp tránh né, không thể không đánh bừa một hồi, quả nhiên bị tổn thất nặng.
Mặc dù có kiếm cương hộ thân, nhưng Trần Cảnh vẫn có cảm giác bị một kiếm chém thành hai nửa, đau nhức toàn thân. Nhưng mà đau nhức này mới chỉ là bắt đầu, đáng sợ còn ở phía sau, một luồng kiếm ý lạnh như băng đánh thẳng tới âm thần của hắn.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác mình là một người phàm, một điểm pháp lực đều không có, đang quần áo mỏng manh đứng giữa băng tuyết ngập trời, hàn ý vô tận đang theo hàng tỉ lỗ chân lông chui vào trong cơ thể. Hắn không thể kiềm chế, run rẩy toàn thân. Đột nhiên có gió đến, như đao cắt, giống như gió có thể thổi hắn vỡ tan ra.
Trần Cảnh kinh hãi, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lại một lần nữa sinh ra cảm giác tử vong, hơn nữa còn thua dưới kiếm của người khác.
Kiếm ý của Ly Trần đánh thẳng vào ý chí của Trần Cảnh. Chỉ ở một cái nháy mắt, con bướm đã bị chém liên tục ba kiếm, vòng sáng kiếm cương quanh thân kiếm rõ ràng yếu đi nhiều. Trần Cảnh vội vàng phục hồi tinh thần lại, ra sức giãy giụa, cũng không quản kiếm của Ly Trần, mà vận chuyển một chiêu "Hãm không" chuyên để tự bảo vệ khi không rõ cách công kích của kẻ địch mà hắn học được từ nhỏ. Bất kể kẻ địch tới từ phương hướng nào, cứ dùng chiêu này sẽ có thể hộ thân.
Chỉ thấy trong gió tuyết, một con bướm nhỏ đang không ngừng vỗ cánh, mà ánh kiếm quanh thân nó đã hóa thành một vòng xoáy. Kiếm của Ly Trần không ngừng chém tới từ đủ mọi phương vị, nhưng khiến nàng ta không thể tin nổi là kiếm kia vừa vào trong phạm vi của vòng xoáy sẽ không khống chế nổi nữa, dù nàng ta có làm cách nào thì kiếm vẫn lệch khỏi hướng dự định đâm tới. Đây là chuyện mà nàng ta chưa bao giờ gặp phải, khiến nàng ta thực sự cảm thấy kiếm quyết của Trần Cảnh có chỗ bí hiểm.
Qua vài kiếm như thế, con bướm đã an toàn bay ra một đoạn, rồi lại hóa thành thân người. Có điều thân thể của Trần Cảnh lúc này nhìn mờ ảo hơn không ít, chỉ có ánh mắt lại càng thêm cảnh giác.
Nhìn thẳng Ly Trần, Trần Cảnh nói:
- Đó là sai lầm khi ta bị nguyền rủa làm mất thần trí, không thể tính gộp vào ta khi thanh tỉnh.
Đây là câu trả lời tiếp cho vấn đề ban nãy.
- Đều là ngươi.
Ly Trần nói.
- Không, đó không phải là ta.
- Ngươi không thừa nhận.
Trần Cảnh trầm mặc, Ly Trần uống một ngụm rượu, ánh mắt không rời Trần Cảnh, tựa hồ đang châm biếm.
Trần Cảnh đã có bài học ban nãy, sao có thể để mình thất thần rồi lâm vào tử cảnh. Hắn nói:
- Ta thừa nhận, nhưng ta không đền mạng, bất kỳ kẻ nào muốn lấy đi mạng của ta cũng không được. Giết cũng đã giết rồi, báo thù là có thể, nhưng bảo ta nghểnh cổ chờ người chém là không thể.
Ly Trần đột nhiên ngừng ngửa đầu uống rượu, đợi Trần Cảnh dứt lời, lại dốc một ngụm lớn, nói:
- Tốt lắm, nếu đã làm thì đừng có hối hận, bất kể là làm khi thanh tỉnh hay khi mê loạn, nên thẳng thắn gánh vác hậu quả, đây mới là cái tâm mà người tế kiếm nên có. Ngươi quả thật có thiên phú học kiếm trác tuyệt, không có truyền thừa tế kiếm mà kiếm thuật có thể đạt tới cảnh giới này, trong thiên hạ còn không có mấy người. Khó trách sư tỷ ngươi đi khắp nơi để trộm pháp quyết cho ngươi.
- Đó là mượn.
Trần Cảnh sửa lời.
Ly Trần đột nhiên nở nụ cười đầy vẻ châm chọc, giống như khinh thường tranh cãi với Trần Cảnh. Nàng lại nói:
- Tuy kiếm thuật của ngươi không tệ, nhưng lại không đủ thuần tĩnh, thể xác và tinh thần còn rất nhiều ràng buộc. Nếu muốn chứng đại đạo, ta tặng ngươi một câu, một thân một tâm một kiếm, bằng ba thước thanh phong chém hết thảy ràng buộc trên đường, như thế, mới có một đường cơ hội.
Trong tay nàng xuất hiện vài mảnh băng tuyết, ánh sáng lạnh buốt chiếu lên đôi môi hơi nhợt nhạt của nàng, làm đôi mắt càng thêm lạnh.
Lời này, nàng không chỉ nói cho Trần Cảnh nghe, tựa hồ là nói cả với mình.
Trần Cảnh có chút không rõ tại sao Ly Trần chợt nói thứ này, lại nghe nàng ta nói tiếp:
- Hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta, tuy rằng mấy ngày nay trưởng thành rất nhanh, nhưng vẫn là kết quả như vậy. Ngươi đợi sư tỷ trở về, tu hành cho tốt "Tế kiếm tâm kinh" đi. Chờ khi kiếm thuật của ngươi đại thành, ta lại đến thu hồi nó từ trong tay ngươi.
Trần Cảnh đột nhiên cười nói:
- Ta sẽ đích thân mang đến La Phù, không cần cô tới lấy. Lại nói, nếu kiếm thuật của ta đại thành, cô còn có thể thu hồi từ trong tay ta sao? Nếu ta không muốn cho, cô tuyệt đối không thể!
- Lúc ngươi trả lại, cũng là lúc ta giết ngươi. Lúc ngươi kiếm thuật đại thành, cũng là lúc ta giết ngươi.
Ly Trần nhìn trời, tựa như đang cất lời thề. Nói xong, nàng bay lên, cũng không phải về hướng châu Lô, mà tiến vào châu Cửu Hoa.
Nàng hóa thành ánh kiếm bay đi, để lại một luồng khí tức quyết tuyệt mãi vẫn không tiêu tán. Từ trong lời của nàng, Tràn Cảnh nhìn ra đây là một người có thể bỏ tất cả vì cầu đại đạo, có thể chặt đứt tất cả tín niệm, lạnh lùng như băng tuyết.
Trần Cảnh tự nhiên không biết, La Phù kiếm phái chẳng những có phương thức tế kiếm nguyên vẹn, còn có cả phương pháp luyện tâm được truyền miệng, mà Ly Trần hiển nhiên đã coi Trần Cảnh thành đá mài đao của mình. Đợi khi nàng gặp bình cảnh không thể tiến thêm, sẽ tìm đến Trần Cảnh. Khi đó, hoặc là Trần Cảnh chết, hoặc là nàng chết.
Sinh tử một đường, tu hành vốn là như thế.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời sao. Qua hồi lâu, hắn bỗng nhảy vọt lên, rồi hóa thành một con bướm màu lam nhạt, bay về hướng Kinh Hà. Trời đất đang là một màu u tối, chỉ có những ánh sao lấp lánh chiếu trên không, cùng những loài quỷ quái đang ẩn mình dưới âm khí dày đặc, cẩn thận hít lấy từng tia linh khí một.
Con bướm không ngừng vỗ cánh, cứ nhoáng cái biến mất, rồi lại xuất hiện cách đó một đoạn xa. Tới khi mơ hồ nghe thấy tiếng sóng nước cuồn cuộn, con bướm đã bay tới bầu trời phía trên một vùng sông nước mênh mông, rồi bay tiếp về phía thượng du. Đúng lúc này, một tiếng hô truyền đến trong tai Trần Cảnh:
- Hà Bá gia, Hà Bá gia...
Trần Cảnh sửng sốt, quay đầu nhìn quanh, âm thanh kia lại truyền tới:
- Hà Bá gia, ta ở trong này.
Nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy dưới một gốc liễu già bên cạnh bờ sông, có một người đang đứng. Người này mặc bộ váy dài, nửa trên màu đen như mực, nửa dưới theo thời gian đã biến thành màu xanh nhạt, quanh hông còn thắt một dải lụa màu đen, buộc thành cái nơ hình bướm. Mái tóc đen trên đầu người này được vấn gọn bằng sợi tơ trắng, đứng dưới tán liễu, càng rõ vẻ duyên dáng yêu kiều.
Nàng nhìn thấy Trần Cảnh bay về hướng này, lập tức hành lễ vạn phúc, nói:
- Hư Linh bái kiến Hà Bá gia.
- Vì sao cô lại ở đây? Vì sao cô nhận ra ta?
Trần Cảnh bay tới cạnh Hư Linh thì hóa ra thân người.
- Hà Bá gia bắt mắt như vậy, sao ta có thể không nhận ra được. Mời Hà Bá gia đi theo ta.
Hư Linh xoay người muốn đi, Trần Cảnh đi theo phía sau nàng, tới một chỗ trong sơn cốc mới dừng bước. Nàng lại xoay người về phía Trần Cảnh, hành lễ vạn phúc, nói:
- Hư Linh bái kiến Hà Bá gia.
Trần Cảnh bật cười, nói:
- Bỏ qua mấy tục lễ này đi, cô ra khỏi Âm phủ từ lúc nào vậy?
- Sau khi Hà Bá gia rời đi không lâu, ta cũng ra luôn.
- Ồ.
Trần Cảnh lên tiếng, cũng không hỏi mấy năm nay nàng đi đâu, mà hỏi:
- Cô dẫn ta tới đây là có chuyện gì sao?
Hư Linh nhìn nhìn Trần Cảnh, sau đó nói:
- Ta nhìn thấy sư tỷ của Hà Bá gia bị người thu vào một tòa tháp màu vàng rồi.
- Tháp vàng thế nào, cô mau nói rõ đi!
Trần Cảnh cả kinh, vội giục.
- Không lâu trước, ta nhìn thấy sư tỷ của Hà Bá gia cùng một chỗ với một đệ tử Đạo môn. Ta ở cách khá xa, không biết bọn họ nói gì mà đột nhiên động thủ ngay sau đó. Rồi đệ tử Đạo môn kia tế ra một tòa tháp tỏa hào quang màu vàng, lập tức bắt được Diệp tiên tử.
Trần Cảnh tiếp tục hỏi:
- Vậy đệ tử Đạo môn kia giờ đi đâu rồi?
- Ta nhìn thấy hắn vào núi Côn Lôn.
Hư Linh nói.
Sắc mặt Trần Cảnh trầm xuống, tiếp tục hỏi:
- Hắn ta trông như thế nào?
- Đạo bào màu vàng ánh đỏ, khí thái bình hòa trung chính, xác thực là phong tư của đệ tử danh môn tiên sơn.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, áp cảm giác bất an trong lòng xuống, sau đó nói với Hư Linh:
- Đa tạ đã báo tin.
Hắn cúi người thật sâu chào, vừa xoay người đã hóa thành một vệt sáng bay vọt qua bầu trời.
Hư Linh nhìn về phía Trần Cảnh biến mất mà hô lên:
- Hà Bá gia, ta không còn nợ gì ngài...
Sau đó, nàng lại thì thào tự nói với mình:
- Nếu lần trước không mang theo hắn đi ra, chính hắn cũng có thể tìm được chỗ ra khỏi Âm phủ, có lẽ còn không phát sinh những chuyện kia. Ơn cứu mạng xem như chưa có báo, hiện tại tiếp tục báo tin một lần, có lẽ chưa đủ để trả ơn cứu mạng a...
Trong một sơn cốc, dưới một gốc cây hòe, một linh quỷ đang đứng mà thì thào tính toán ơn còn phải trả là bao nhiêu.
-----oo0oo-----
oOo
Một đường từ châu Lô đến châu Cửu Hoa, xuyên qua hơn mười vạn dặm, liên tiếp ba tháng, Ly Trần không ngừng truy sát Trần Cảnh, không hề đình chỉ một khắc nào. Trong ba tháng này, đã có rất nhiều người biết Kinh Hà Long Vương điểm danh tập hợp Hà Bá rồi. Chuyện Kinh Hà Long Vương dâng sóng nhấn chìm Côn Lôn trăm năm trước lại truyền khắp thiên hạ, khiến nhiều người suy đoán hành động lần này của lão chẳng lẽ lại muốn dâng sóng ngập Côn Lôn?
Trên đỉnh một ngọn núi nằm ở biên giới Cửu Hoa, Trần Cảnh và Ly Trần đã dừng lại. Trần Cảnh hóa thành hình người, nhìn vào đôi mắt cao ngạo và lạnh lùng của Ly Trần mà nói:
- Đã tới châu Cửu Hoa rồi.
- Ta biết.
Ly Trần vẫn trả lời ngắn gọn.
- Cô trở về đi, cô không bắt được ta đâu.
Ly Trần không lên tiếng, nhìn về phía châu Cửu Hoa, đột nhiên nói:
- Ta từng nghe qua một khúc "Cửu Hoa kiếm tiên", kiếm tiên trong đó hẳn là ngươi?
Trần Cảnh ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu khúc ấy do Sơn Thần núi Bạch Nham diễn tấu bằng đàn đá, thì hẳn là ta.
- Ngươi từng qua Âm phủ?
Ly Trần hỏi.
- Từng qua.
- Ngươi trúng nguyền rủa?
- Nghe nói là lời nguyền ác mộng vong hồn.
Trần Cảnh có chút nghi hoặc khi Ly Trần đột nhiên hỏi tới điều này.
- Ngươi đã giết rất nhiều người?
Ly Trần hỏi.
- Đúng.
- Tâm an sao?
- Bất an.
- Vậy sao không đi đền mạng?
Ly Trần cao ngạo nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh cũng luôn tự hỏi mình về vấn đề này mỗi khi cô độc trong đêm, nhưng mãi vẫn không thể cho mình một đáp án. Lần này Ly Trần hỏi, hắn đột nhiên có cảm giác hoảng sợ.
Cảm giác này vừa sinh, cảm giác nguy hiểm đã lập tức dâng theo. Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức hóa thành bướm. Nhưng đúng trong tích tắc ấy, một vệt ánh kiếm bỗng xuyên qua hư không, đâm phủ đầu đến. Con bướm né tránh không kịp, bị ánh kiếm kia xẹt qua cánh.
"Choeng..."
Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên. Trong nháy mắt khi ánh kiếm muốn xẹt đứt cánh bướm, một vệt ánh kiếm chói mắt khác xuất hiện, chém tới ngăn kiếm kia lại, khiến linh khi bị dao động tràn lan ra bốn phía.
Đây là tâm chiến. Phương diện kiếm thuật, Trần Cảnh không kém Ly Trần, nhưng kiếm lại không ngưng thật bằng nàng ta, pháp lực cũng hổ thẹn khi nhắc tới, không dám đón đỡ, cho nên có chút bó tay bó chân. Có điều hắn bị đuổi giết ba tháng cũng không bị sát thương thực sự nào, lần này lại bị thương. Ly Trần bắt được khoảnh khắc thất thần sinh sơ hở trong nháy mắt của Trần Cảnh mà xuất kiếm, làm cho Trần Cảnh không kịp tránh né, không thể không đánh bừa một hồi, quả nhiên bị tổn thất nặng.
Mặc dù có kiếm cương hộ thân, nhưng Trần Cảnh vẫn có cảm giác bị một kiếm chém thành hai nửa, đau nhức toàn thân. Nhưng mà đau nhức này mới chỉ là bắt đầu, đáng sợ còn ở phía sau, một luồng kiếm ý lạnh như băng đánh thẳng tới âm thần của hắn.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác mình là một người phàm, một điểm pháp lực đều không có, đang quần áo mỏng manh đứng giữa băng tuyết ngập trời, hàn ý vô tận đang theo hàng tỉ lỗ chân lông chui vào trong cơ thể. Hắn không thể kiềm chế, run rẩy toàn thân. Đột nhiên có gió đến, như đao cắt, giống như gió có thể thổi hắn vỡ tan ra.
Trần Cảnh kinh hãi, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lại một lần nữa sinh ra cảm giác tử vong, hơn nữa còn thua dưới kiếm của người khác.
Kiếm ý của Ly Trần đánh thẳng vào ý chí của Trần Cảnh. Chỉ ở một cái nháy mắt, con bướm đã bị chém liên tục ba kiếm, vòng sáng kiếm cương quanh thân kiếm rõ ràng yếu đi nhiều. Trần Cảnh vội vàng phục hồi tinh thần lại, ra sức giãy giụa, cũng không quản kiếm của Ly Trần, mà vận chuyển một chiêu "Hãm không" chuyên để tự bảo vệ khi không rõ cách công kích của kẻ địch mà hắn học được từ nhỏ. Bất kể kẻ địch tới từ phương hướng nào, cứ dùng chiêu này sẽ có thể hộ thân.
Chỉ thấy trong gió tuyết, một con bướm nhỏ đang không ngừng vỗ cánh, mà ánh kiếm quanh thân nó đã hóa thành một vòng xoáy. Kiếm của Ly Trần không ngừng chém tới từ đủ mọi phương vị, nhưng khiến nàng ta không thể tin nổi là kiếm kia vừa vào trong phạm vi của vòng xoáy sẽ không khống chế nổi nữa, dù nàng ta có làm cách nào thì kiếm vẫn lệch khỏi hướng dự định đâm tới. Đây là chuyện mà nàng ta chưa bao giờ gặp phải, khiến nàng ta thực sự cảm thấy kiếm quyết của Trần Cảnh có chỗ bí hiểm.
Qua vài kiếm như thế, con bướm đã an toàn bay ra một đoạn, rồi lại hóa thành thân người. Có điều thân thể của Trần Cảnh lúc này nhìn mờ ảo hơn không ít, chỉ có ánh mắt lại càng thêm cảnh giác.
Nhìn thẳng Ly Trần, Trần Cảnh nói:
- Đó là sai lầm khi ta bị nguyền rủa làm mất thần trí, không thể tính gộp vào ta khi thanh tỉnh.
Đây là câu trả lời tiếp cho vấn đề ban nãy.
- Đều là ngươi.
Ly Trần nói.
- Không, đó không phải là ta.
- Ngươi không thừa nhận.
Trần Cảnh trầm mặc, Ly Trần uống một ngụm rượu, ánh mắt không rời Trần Cảnh, tựa hồ đang châm biếm.
Trần Cảnh đã có bài học ban nãy, sao có thể để mình thất thần rồi lâm vào tử cảnh. Hắn nói:
- Ta thừa nhận, nhưng ta không đền mạng, bất kỳ kẻ nào muốn lấy đi mạng của ta cũng không được. Giết cũng đã giết rồi, báo thù là có thể, nhưng bảo ta nghểnh cổ chờ người chém là không thể.
Ly Trần đột nhiên ngừng ngửa đầu uống rượu, đợi Trần Cảnh dứt lời, lại dốc một ngụm lớn, nói:
- Tốt lắm, nếu đã làm thì đừng có hối hận, bất kể là làm khi thanh tỉnh hay khi mê loạn, nên thẳng thắn gánh vác hậu quả, đây mới là cái tâm mà người tế kiếm nên có. Ngươi quả thật có thiên phú học kiếm trác tuyệt, không có truyền thừa tế kiếm mà kiếm thuật có thể đạt tới cảnh giới này, trong thiên hạ còn không có mấy người. Khó trách sư tỷ ngươi đi khắp nơi để trộm pháp quyết cho ngươi.
- Đó là mượn.
Trần Cảnh sửa lời.
Ly Trần đột nhiên nở nụ cười đầy vẻ châm chọc, giống như khinh thường tranh cãi với Trần Cảnh. Nàng lại nói:
- Tuy kiếm thuật của ngươi không tệ, nhưng lại không đủ thuần tĩnh, thể xác và tinh thần còn rất nhiều ràng buộc. Nếu muốn chứng đại đạo, ta tặng ngươi một câu, một thân một tâm một kiếm, bằng ba thước thanh phong chém hết thảy ràng buộc trên đường, như thế, mới có một đường cơ hội.
Trong tay nàng xuất hiện vài mảnh băng tuyết, ánh sáng lạnh buốt chiếu lên đôi môi hơi nhợt nhạt của nàng, làm đôi mắt càng thêm lạnh.
Lời này, nàng không chỉ nói cho Trần Cảnh nghe, tựa hồ là nói cả với mình.
Trần Cảnh có chút không rõ tại sao Ly Trần chợt nói thứ này, lại nghe nàng ta nói tiếp:
- Hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta, tuy rằng mấy ngày nay trưởng thành rất nhanh, nhưng vẫn là kết quả như vậy. Ngươi đợi sư tỷ trở về, tu hành cho tốt "Tế kiếm tâm kinh" đi. Chờ khi kiếm thuật của ngươi đại thành, ta lại đến thu hồi nó từ trong tay ngươi.
Trần Cảnh đột nhiên cười nói:
- Ta sẽ đích thân mang đến La Phù, không cần cô tới lấy. Lại nói, nếu kiếm thuật của ta đại thành, cô còn có thể thu hồi từ trong tay ta sao? Nếu ta không muốn cho, cô tuyệt đối không thể!
- Lúc ngươi trả lại, cũng là lúc ta giết ngươi. Lúc ngươi kiếm thuật đại thành, cũng là lúc ta giết ngươi.
Ly Trần nhìn trời, tựa như đang cất lời thề. Nói xong, nàng bay lên, cũng không phải về hướng châu Lô, mà tiến vào châu Cửu Hoa.
Nàng hóa thành ánh kiếm bay đi, để lại một luồng khí tức quyết tuyệt mãi vẫn không tiêu tán. Từ trong lời của nàng, Tràn Cảnh nhìn ra đây là một người có thể bỏ tất cả vì cầu đại đạo, có thể chặt đứt tất cả tín niệm, lạnh lùng như băng tuyết.
Trần Cảnh tự nhiên không biết, La Phù kiếm phái chẳng những có phương thức tế kiếm nguyên vẹn, còn có cả phương pháp luyện tâm được truyền miệng, mà Ly Trần hiển nhiên đã coi Trần Cảnh thành đá mài đao của mình. Đợi khi nàng gặp bình cảnh không thể tiến thêm, sẽ tìm đến Trần Cảnh. Khi đó, hoặc là Trần Cảnh chết, hoặc là nàng chết.
Sinh tử một đường, tu hành vốn là như thế.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời sao. Qua hồi lâu, hắn bỗng nhảy vọt lên, rồi hóa thành một con bướm màu lam nhạt, bay về hướng Kinh Hà. Trời đất đang là một màu u tối, chỉ có những ánh sao lấp lánh chiếu trên không, cùng những loài quỷ quái đang ẩn mình dưới âm khí dày đặc, cẩn thận hít lấy từng tia linh khí một.
Con bướm không ngừng vỗ cánh, cứ nhoáng cái biến mất, rồi lại xuất hiện cách đó một đoạn xa. Tới khi mơ hồ nghe thấy tiếng sóng nước cuồn cuộn, con bướm đã bay tới bầu trời phía trên một vùng sông nước mênh mông, rồi bay tiếp về phía thượng du. Đúng lúc này, một tiếng hô truyền đến trong tai Trần Cảnh:
- Hà Bá gia, Hà Bá gia...
Trần Cảnh sửng sốt, quay đầu nhìn quanh, âm thanh kia lại truyền tới:
- Hà Bá gia, ta ở trong này.
Nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy dưới một gốc liễu già bên cạnh bờ sông, có một người đang đứng. Người này mặc bộ váy dài, nửa trên màu đen như mực, nửa dưới theo thời gian đã biến thành màu xanh nhạt, quanh hông còn thắt một dải lụa màu đen, buộc thành cái nơ hình bướm. Mái tóc đen trên đầu người này được vấn gọn bằng sợi tơ trắng, đứng dưới tán liễu, càng rõ vẻ duyên dáng yêu kiều.
Nàng nhìn thấy Trần Cảnh bay về hướng này, lập tức hành lễ vạn phúc, nói:
- Hư Linh bái kiến Hà Bá gia.
- Vì sao cô lại ở đây? Vì sao cô nhận ra ta?
Trần Cảnh bay tới cạnh Hư Linh thì hóa ra thân người.
- Hà Bá gia bắt mắt như vậy, sao ta có thể không nhận ra được. Mời Hà Bá gia đi theo ta.
Hư Linh xoay người muốn đi, Trần Cảnh đi theo phía sau nàng, tới một chỗ trong sơn cốc mới dừng bước. Nàng lại xoay người về phía Trần Cảnh, hành lễ vạn phúc, nói:
- Hư Linh bái kiến Hà Bá gia.
Trần Cảnh bật cười, nói:
- Bỏ qua mấy tục lễ này đi, cô ra khỏi Âm phủ từ lúc nào vậy?
- Sau khi Hà Bá gia rời đi không lâu, ta cũng ra luôn.
- Ồ.
Trần Cảnh lên tiếng, cũng không hỏi mấy năm nay nàng đi đâu, mà hỏi:
- Cô dẫn ta tới đây là có chuyện gì sao?
Hư Linh nhìn nhìn Trần Cảnh, sau đó nói:
- Ta nhìn thấy sư tỷ của Hà Bá gia bị người thu vào một tòa tháp màu vàng rồi.
- Tháp vàng thế nào, cô mau nói rõ đi!
Trần Cảnh cả kinh, vội giục.
- Không lâu trước, ta nhìn thấy sư tỷ của Hà Bá gia cùng một chỗ với một đệ tử Đạo môn. Ta ở cách khá xa, không biết bọn họ nói gì mà đột nhiên động thủ ngay sau đó. Rồi đệ tử Đạo môn kia tế ra một tòa tháp tỏa hào quang màu vàng, lập tức bắt được Diệp tiên tử.
Trần Cảnh tiếp tục hỏi:
- Vậy đệ tử Đạo môn kia giờ đi đâu rồi?
- Ta nhìn thấy hắn vào núi Côn Lôn.
Hư Linh nói.
Sắc mặt Trần Cảnh trầm xuống, tiếp tục hỏi:
- Hắn ta trông như thế nào?
- Đạo bào màu vàng ánh đỏ, khí thái bình hòa trung chính, xác thực là phong tư của đệ tử danh môn tiên sơn.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, áp cảm giác bất an trong lòng xuống, sau đó nói với Hư Linh:
- Đa tạ đã báo tin.
Hắn cúi người thật sâu chào, vừa xoay người đã hóa thành một vệt sáng bay vọt qua bầu trời.
Hư Linh nhìn về phía Trần Cảnh biến mất mà hô lên:
- Hà Bá gia, ta không còn nợ gì ngài...
Sau đó, nàng lại thì thào tự nói với mình:
- Nếu lần trước không mang theo hắn đi ra, chính hắn cũng có thể tìm được chỗ ra khỏi Âm phủ, có lẽ còn không phát sinh những chuyện kia. Ơn cứu mạng xem như chưa có báo, hiện tại tiếp tục báo tin một lần, có lẽ chưa đủ để trả ơn cứu mạng a...
Trong một sơn cốc, dưới một gốc cây hòe, một linh quỷ đang đứng mà thì thào tính toán ơn còn phải trả là bao nhiêu.
-----oo0oo-----