Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 91: Giao Long Vương

Dịch giả: Lamlamyu17
oOo
Thế nước ở sông Kinh Hà ngừng lại trong nháy mắt, thuồng luồng xanh bay lên trời, rồi theo đó mà cuộn trào dữ dội. Trần Cảnh không hề có sức phản kháng, bị nước sông cuốn vào. Cảnh tượng trước mắt biến ảo, hắn đã ở trên không trung, mà dưới chân vẫn là nước sông. Nhưng nước sông này không còn là dòng nước trên mặt đất nữa, mà đã hóa thành con sóng quay cuồng giữa không trung. Còn phía trước, là một con thuồng luồng xanh ở đầu ngọn sóng, một nửa ẩn trong nước sông, một nửa thì ở bên ngoài. Đầu nó mọc sừng ngắn, đôi mắt ánh vàng, trên người phủ vảy xanh, phần mép vảy xanh đã xuất hiện màu vàng, đúng là đã có chiều hướng hoá rồng.
Nhìn về phía sau, chỉ thấy sóng nước khắp tầm mắt, sóng sông tựa như một rồng nước ẩn nấp tu hành trên mặt đất không biết bao nhiêu năm, giờ thuận theo mưa gió chuẩn bị bay thẳng lên chín tầng trời, đầu đã ngẩng lên, nhưng thân vẫn đang chiếm giữ cả một vùng đất mênh mông.
Một tiếng thuồng luồng rít gào làm bừng tỉnh vô số người tiềm tu. Bọn họ đều ào ào độn ra khỏi chỗ bế quan, sau đó nhìn lên trời. Chỉ thấy một con thuồng luồng xanh đang vượt sóng bay lên, sóng cuốn tận trời, bầu trời thì giăng đầy mây đen, sấm chớp đì đùng.
Đây là hình ảnh trong mắt người tu hành, còn ở trong thế giới của người phàm lại ghi lại một câu nói như sau: "Ngày sáu tháng sáu, rồng hút nước Tây Bắc, bầu trời ngả nghiêng, nước sông chảy ngược."
Nước Kinh Hà chảy ngược, bay vọt lên từ dưới chân núi Côn Lôn, như rồng nước đón sấm sét, cưỡi gió mưa bay lên.
Thần linh không thể phi độn cao ngang chín tầng trời, đây là cấm chế mà Ngọc Hoàng Thiên đình đặt ra năm đó. Hôm nay Thiên đình không hiện, nhưng cấm chế cũng không hề bị xoá bỏ, Trần Cảnh đã hai lần muốn bay lên bầu trời, lại bị cấm chế dẫn thiên phạt ép phải xuống. Hắn hoàn toàn không làm nổi việc Giao Long Vương đang làm hiện giờ.
Bay lượn lên tận chín tầng trời.
Sóng nước cuồn cuộn, Trần Cảnh và các Hà Bá khác bị cuốn trong đó, không một người nào có thể trốn thoát. Lúc này, Trần Cảnh mới càng coi trọng uy thế của Giao Long Vương hơn. Bên trong cơn sóng lớn ngút trời, Trần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy tinh khí thần của mình dung hợp thành một với sóng nước, với Giao Long Vương. Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm giác mình biến thành Giao Long Vương, trong đầu hiện hiện lên từng đoạn hình ảnh.
"Một con rắn nước nhỏ lột xác vào một đêm tối trời đất mịt mù. Nó không có gì đặc biệt so với những con rắn khác. Nó gian nan sinh tồn, cẩn thận săn mồi từng chút một, tranh giành với đồng loại, đánh nhau cùng con mồi, trốn chạy từ trong miệng kẻ đi săn. Trần Cảnh cảm nhận được sự bất an cùng với khó khăn của con rắn nhỏ này, cái trải nghiệm vất vả mò mẫm sinh tồn ấy ghi dấu trực tiếp vào trong lòng Trần Cảnh. Mãi đến một ngày, con rắn nước này nuốt một viên nội đan vô cùng hấp dẫn, sau đó cửu tử nhất sinh. Trần Cảnh có thể cảm nhận được đau đớn trên thân thể của con rắn nước sau khi nuốt viên nội đan, chân thực đến độ hắn như đang tự mình trải qua cảm giác đau đớn như bị lột da rút gân đó vậy."
Những chuyện này không chỉ đột nhiên xuất hiện trong đầu của một mình Trần Cảnh, mà mỗi Hà Bá bị cuốn trong sóng nước đều có cảm giác này, giống như bản thân đã trở thành Giao Long Vương, trải qua tất cả.
"Từ đó, rắn nước mở linh trí, dần dần bước lên con đường tu hành, trải quá khó khăn, tìm được đường sống trong chỗ chết hết lần này đến lần khác. Nó nỗ lực tu hành, dùng tốc độ thật chậm, cũng thật kiên định mà dần dần trưởng thành. Cuối cùng, nó trở thành yêu linh nổi danh trong sông Kinh Hà, lại trải qua nhiều cuộc chiến gian nan, tâm cảnh của nó lột xác, hoá thành thuồng luồng, trở thành Giao Long Vương."
Những việc Giao Long Vương trải qua ghi dấu trong Trần Cảnh. Mỗi một lần con rắn nước kia trưởng thành thì tâm cảnh thăng cấp và biến hoá rất rõ ràng. Điều này khiến Trần Cảnh có thể thể nghiệm con đường đầy khó khăn lẫn mưu trí của Giao Long Vương.
Vừa ngẫm nghĩ, ánh mắt hắn vừa nhìn chăm chú vào núi Côn Lôn kia, chưa từng đổi hướng. Thế núi cũng càng ngày càng dốc đứng, ngọn núi vốn màu xanh dần dần biến thành màu trắng xám, sau đó lại biến thành màu tuyết trắng. Thế núi quá cao, không khí quá lạnh, xuất hiện tuyết đọng.
Ngẩng đầu nhìn lại, từng tia sét như thanh kiếm sắc bén đâm xuống từ chín tầng trời, đánh lên người thuồng luồng xanh. Thuồng luồng không quan tâm, ngược sấm sét xông lên phía trước. Bên trong sóng nước, Trần Cảnh cũng cảm nhận được luồng khí tức huỷ diệt tất cả kia. Sét truyền xuống theo thuồng luồng, phân ra làm vô số tia sét nhỏ. Trần Cảnh lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh của sấm sét. Từng tia sét không chỉ đánh xuống mình thuồng luồng, mà Trần Cảnh và các Hà Bá khác cũng phải cùng chịu thiên phạt, gánh chịu một phần sức mạnh thiên phạt.
Trần Cảnh lại một lần nữa cảm nhận được thiên uy. So với lần độ hóa hình kiếp của Quy Uyên, hắn coi như là đã có chuẩn bị tâm lý hơn, có thể nói là tiếp xúc trực tiếp lần thứ hai, nhiều kinh nghiệm hơn một chút. Nhưng khi sấm sét đánh xuống, hắn mới phát hiện, dưới thiên kiếp, hắn không có kinh nghiệm gì đáng nhắc đến. Khí tức huỷ diệt mênh mông này có thể làm sụp đổ cho ý chí con người, mà sức mạnh của sấm sét sẽ đánh người đó thành bụi phấn ngay khi ý chí sụp đổ.
Trần Cảnh đột nhiên hiểu ra, thiên kiếp hoàn toàn không phải ở chỗ sức mạnh của sấm sét, mà là ở cơn sấm sét vô hình đánh vào tâm linh này. Đây mới đúng là thiên kiếp, cũng là lý do vì sao cùng một người vượt qua thiên kiếp và đang độ kiếp lại hoàn toàn khác biệt như hai người. Đó là vì tâm linh thăng hoa, cũng chính là rèn luyện đạo tâm. Còn những tia sét đánh vào bên ngoài thì lại rất có ích cho thân thể, nó có thể tịnh hoá thể chất, làm cho thân thể tinh khiết hơn.
Mây che vạn dặm bầu trời, chỉ nhìn thấy mây từ bốn phương tám hướng bay về núi Côn Lôn. Nhân gian cũng không biết ngày hôm nay đang xảy ra chuyện lớn, có lẽ từ đây sẽ xuất hiện một con rồng thực sự. Bọn họ không biết, nhưng người đời sau mỗi khi nhắc đến lại như bừng tỉnh, thì ra ngày đó có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Trên vô số ngọn núi trong trời đất, đều có người tu đạo hoặc các loài yêu đứng ở đỉnh núi, lẳng lặng nhìn bầu trời phía Tây Côn Lôn. Đối với bọn họ, hành động này của Giao Long Vương nằm trong dự tính, nhưng cũng là ngoài dự tính.

Rất nhiều người lại có cảm giác nặng nề khi ngẩng đầu nhìn bầu trời mây che vạn dặm, bất kể thần linh hay người tu đạo. Trong lòng bọn họ cứ có một loại xung động muốn bay vọt lên không, vọt qua mây đen mà nhìn thứ ở bên trên chín tầng trời.
Một trăm năm trước, thuồng luồng đã làm một lần, rồi thất bại, nhưng còn sống. Một trăm năm sau, nó lại bay lên không, chí nguyện hoá rồng.
Mây đen như biển, nhưng ở một phương có sấm sét chói lòa đánh xuyên mây chiếu sáng của một vùng không gian, thuồng luồng xanh dẫn đầu xông lên, đón nhận chỗ sấm sét dày đặc nhất. Tia sét đánh xuống chằng chịt, đánh vào trên người nó, truyền vào trên người các Hà Bá trong sóng nước.
Mỗi Hà Bá đều vận chuyển tất cả thần lực trên người mình, lấy linh lực của Kinh Hà bảo vệ bản thân không bị sấm sét đánh thành bụi phấn. Vào giờ phút này, tất cả sức mạnh của Kinh Hà dung hoà làm một dưới sự hợp lực của các Hà Bá và Giao Long Vương. Giao Long Vương thét dài, tiếng truyền ra ngàn dặm, vảy xanh trên người lấp lánh khác thường.
Mặc dù vậy, trong mắt một vài tu sĩ đạo hạnh cao thâm, đã có những Hà Bá bắt đầu hơi nghiêng ngả trong sóng nước, hiện ra nguyên hình dưới sấm sét, theo đó là bị đánh thành bột phấn, tan biến trong sóng nước.
Mấy chục vị Hà Bá theo sau thuồng luồng xanh giống như cá lội ngược dòng. Thuồng luồng vọt lên không ngừng, bọn họ cũng bay lên càng ngày càng cao, mà sấm sét cũng càng ngày càng dày đặc. Chỉ thấy ánh chớp bắt đầu chiếu xuyên qua cả sóng sông, từng Hà Bá biến mất dưới sấm sét. Chỉ trong chốc lát, mấy chục Hà Bá lại chỉ còn lại hơn mười vị.
Trần Cảnh cảm giác trong đầu đang có từng tia sét loé sáng, trong tai thì tràn ngập tiếng sấm đì đùng, ngoài ra không còn bất kì âm thanh nào khác. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là duy trì một tia tỉnh táo.
Thuồng luồng không ngừng rít gào như thi với sấm sét, âm thanh chấn động trời đất. Linh khí của Kinh Hà ùn ùn dâng lên từ dưới đất, thậm chí nước biển từ cửa biển cách đây hơn ngàn dặm cũng chảy ngược về sông. Mà theo sát sau lưng thuồng luồng là một con bướm màu lam nhạt, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, bay múa trong sóng nước, ẩn hiện theo ánh chớp. Con bướm này vốn không bắt mắt, nhưng khi tất cả mọi người xung quanh nó đều hoá thành nguyên hình rồi tan biến trong sấm sét, thì cánh bướm vẫn luôn bay lượn này đã trở nên bắt mắt rồi.
Sau khi Trần Cảnh đi ra từ Âm phủ, hắn làm cho châu Hắc Diệu chấn động, giết không ít người, trong đó có ba đệ tử Phật môn và Đạo môn rất có tiếng tăm ở châu Hắc Diệu. Thế nhưng người biết Trần Cảnh vẫn còn rất ít, đa số khi nói đến Trần Cảnh đều nói là sư đệ của Diệp Thanh Tuyết. Tên tuổi của hắn đã bị trận chiến của Diệp Thanh Tuyết ở Quả Long pha hoàn toàn che giấu.
Sấm sét xuyên qua sóng nước, đánh vào trên thân bướm, nhưng cánh bướm thoạt nhìn chỉ cần gió lớn một chút cũng sẽ bị vỡ tan ấy, sau vài lần chớp loé, lại vẫn bình yêu đi theo sau thuồng luồng xanh. Mà một Hà Bá hoá thành một con cá lớn không biết tên ở phía sau nó, dưới một tia sét đánh xuống, da thịt tan ra như tro bụi.
Tất cả đều tĩnh mịch và rõ ràng như vậy, chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng lại khắc sâu trong trí não.
- Con bướm kia là ai?
Không ít người tự hỏi trong lòng, nếu bên cạnh có bằng hữu thì sẽ hỏi ra tiếng ngay tại chỗ, mà đối phương lại cũng lắc đầu.
Trên một đỉnh núi rất gần núi Côn Lôn, Ly Trần vừa uống rượu vừa ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt nàng cũng đang nhìn con bướm kia ở sau lưng thuồng luồng, đương nhiên nàng biết đó là ai. Ánh mắt nàng vẫn kiêu ngạo như trước, khí thế phát ra từ trên người lại như muốn phóng lên cao, đâm vào bên trong mây đen, khuấy đảo tất cả.
Còn có một nơi âm khí tương đối dày đặc, Hư Linh đang đứng ở đó, qua ánh chớp lóe xuyên mây chiếu rọi không gian có thể nhìn thấy thân thể của nàng ngưng thực không ít. Ánh mắt nàng sẽ không xuất hiện sát khí cùng với sự kiêu ngạo như của Ly Trần, mà vĩnh viễn là ánh mắt của một thiếu nữ, bất kể nhìn ai cũng giống nhau, như là thẹn thùng, như là sợ hãi. Tuy nhiên, chăm chú nhìn nàng mới phát hiện sự khôn khéo và cảnh giác từ ánh mắt nàng. Bất kể ai đứng bên cạnh, nàng đều cách xa đối phương mấy thước. Nhưng mà, Trần Cảnh lại biết bên dưới vẻ ngoài nhu nhược của nàng là một trái tim vô cùng kiên cường, vô cùng rạch ròi, ân oán rõ ràng, biết họa phúc tiến thoái.
Dưới sấm sét rền vang, nàng đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn con bướm bên trong gió mưa sấm sét không rời mắt, nhẹ nhàng nói:
- Còn chưa báo được ơn cứu mạng của Hà Bá gia, nếu Hà Bá gia chết, vậy thì Hư Linh sẽ lập cho Hà Bá gia một tấm bia mộ, tế bái hằng năm.
-----oo0oo-----

back top