Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 17: Vật tùy tâm sinh

Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Trời bên ngoài gió nhẹ mây bay, ánh trăng sáng tựa như một lưỡi câu trên bầu trời, hòa vào đó là điểm điểm ánh sao lấp lánh. Trần Cảnh ngồi đó không chút động đậy, vô cùng yên tĩnh. Hồng đại hiệp cầm kiếm và đinh ba ở hai bên càng, cả người nó tản ra khí tức hung ác. Bên kia là Lý Anh Ninh, một tay cầm kiếm đứng yên đó, đang cau mày nhìn Triệu Ngọc Nghiên cách đó không xa, bên tai vẫn còn nghe tiếng nguyền rủa trong ngọc giản của nàng ta truyền ra. Lòng nó thấp thỏm không yên, không biết làm sao cho phải.
Trời đất bên ngoài này rất bình tĩnh, chỉ có giọng nói của Triệu Ngọc Nghiên là vô cùng rõ ràng, cũng không pha thêm bất kì phép thuật nào bên trong. Nhưng trong lòng Trần Cảnh lại không như vậy.
Sấm sét trong lòng Trần Cảnh theo tiếng tụng niệm mà sinh ra, nhưng uy lực của nó lớn nhất so với những lần sấm sét mà hắn từng gặp.
Tất cả do tâm nổi lên.
Vật do tâm mà sinh ra.
Sấm sét nảy sinh trong nháy mắt khiến hắn chấn kinh. Khi nghe đến lời nguyền rủa phải chịu ngũ lôi đánh xuống đến chết, hắn lập tức cảm thấy bản thân hẳn phải chết. Uy lực của sấm sét tăng lên đến vô hạn. Chỉ một ý niệm, như thể tất cả sấm sét mà Trần Cảnh từng gặp qua được tích lũy trong trí nhớ, xuyên qua hư vô và thời gian, cùng tụ tập lại một chỗ.
Một tia sét đánh xuống, ánh sét như lửa.
Sấm sét chia thành ngũ hành. Trần Cảnh cảm nhận được trong ánh sét này có khí tức như thể đốt cháy được mọi thứ.
Trần Cảnh cảm nhận được thiên uy cường đại trong tia sét đó, đồng thời cũng cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình.
Trời đất bên ngoài rất an tĩnh. Nhưng thế giới trong tâm niệm Trần Cảnh, cả ngũ thức, lục cảm, cả thân thể hắn đều chết lặng. Tia sét hạ xuống, đốt cháy hắn, không phân rõ là từ ngoài vào trong hay từ trong ra ngoài, chỉ thấy thân thể hắn tự bốc cháy. Trong lòng hắn cháy hừng hực, ngọn lửa phô thiên cái địa bùng khắp cả thế giới trong lòng hắn, không nơi nào không có lửa cháy.
Ngay khi tia sét hạ xuống, Trần Cảnh cho rằng mình đã chết chắc. Cái uy thế kia như xé rách cả tâm trí hắn, thế nhưng hắn vẫn còn sống. Dù cho nháy mắt đó, ý chí của hắn như bị thiên uy dập tắt đi, nhưng bản năng cầu sinh lại khiến hắn chợt giật mình tỉnh lại trong lúc sấm sét kia lao xuống người.
Ngay khi sấm sét đánh vào trong tâm hắn, từng tiếng khóc rống và âm thanh chửi rủa như đan xen vào nhau tạo thành tiếng nguyền rủa dâng lên trong lòng hắn.
"Nguyền cho ngươi phải nhận ngũ lôi đánh chết… nguyền ngươi phải nhận ngũ lôi đánh chết… nhận ngũ lôi đánh chết… chết… chết…"
Tiếng lửa thiêu đốt cũng mang theo âm thanh chửi bới và nguyền rủa như vậy: "Ngươi là vong hồn cõi âm, là oán linh sống tàn, sao có thể tồn tại trong trời đất này. Một tay ngươi đầy máu tanh, một thân đầy tội nghiệt, hồn phi phách tán cũng không đủ chuộc lại tội nghiệt của ngươi…"
Trần Cảnh không bị sấm sét như kiếm đâm thủng tâm linh giết chết, mà cảm thấy cả người như có một ngọn lửa bốc cháy, thiêu đốt từng phần thân xác và linh hồn của mình.
Hắn yên lặng chịu đựng. Thống khổ đến từ tâm linh khiến trong mắt Lý Anh Ninh, âm thần của Trần Cảnh trước miếu Hà Bá run rẩy không ngừng, rồi đột ngột không dấu hiệu tán đi trong không trung. Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh kinh hãi, nhất thời muốn nhào tới Triệu Ngọc Nghiên, nhưng bóng dáng Trần Cảnh lại được hiển hóa ra lại.
Trong mắt Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh, Trần Cảnh chỉ là chợt ẩn và rồi hiện ra lại, nhưng trong lòng Trần Cảnh, đó là một khoảng thời gian đằng đẵng. Thế gian từng nói một niệm một thế giới, một niệm sinh ra rồi tan biến, nháy mắt đã là trăm năm. Trần Cảnh đã trải qua khoảnh khắc này, tuy nhiên đó lại như một loại trạng thái mê ảo không chân thật.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Cảnh lại ngộ ra. Sét kia không phải là là sét thật, mà là trong lòng mình tưởng tượng ra. Lúc này, hắn hiểu rằng mình căn bản không buông bỏ được những chuyện trước kia, chỉ có thể phong kín nó trong ký ức của mình. Khi tiếng nguyền rủa vang lên, cũng là lúc trong lòng theo âm thanh đó mà tự nảy sinh ra ảo niệm. Đây là vật do tâm sinh ra.
Ngũ lôi đánh xuống theo tâm mà xuất hiện, ảo giác ào ào nổi lên.
Nếu Trần Cảnh cho rằng mình không thể chịu nổi ngũ lôi đánh xuống, vậy thì lúc nhận sấm sét đánh xuống kia, tự nhiên hắn sẽ cho rằng mình hẳn sẽ chết. Ngay khi hắn cho là như vậy, thì thật sự sẽ mất ý thức mà chết đi.
Nhưng hắn lại giật mình tỉnh lại, ý thức này là ảo giác trong lòng mình sinh ra. Có điều ảo giác này đã sinh, cho nên hắn chỉ đành cố sức giữ cho ý thức không bị diệt. Không phải hắn đang chống lại những sấm sét thật sự kia, mà là nỗi sợ hãi đối với thiên uy trong trí nhớ chợt nổi lên. Thiên uy kia đã trở thành vũ khí của người nguyền rủa.
Trần Cảnh không có cách gì ngăn cản được, chỉ đành yên tĩnh giữ vững bản tâm.
Ngọn lửa còn chưa tắt, đã có một luồng sét khác hạ xuống.
Trong ánh sét này đầy những khí tức thuộc tính kim sắc bén.
Trần Cảnh cảm nhận được, vẫn cứ bất động vững chãi, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, quan tưởng sóng nước.
Lại một luồng sấm sét đánh xuống mang theo đầy khí tức thuộc tính mộc. Nhưng nó chưa kịp đánh xuống thì đột nhiên biến mất không còn vết tích. Thế giới trong niệm tưởng của Trần Cảnh lại được khôi phục, thành từng lớp từng lớp sóng nước, gió êm sóng lặng, không có sấm sét, cũng không còn nguyền rủa.

Hết thảy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù nó đã xảy ra, đã tồn tại giữa ảo và thật này.
Trước miếu Hà Bá, quanh thân Trần Cảnh chợt nổi lên một tầng sáng xanh, hư vô trước người cũng xuất hiện một con sóng nước nhỏ, vừa hiện lên rồi chợt biến mất. Còn ngọc giản của Triệu Ngọc Nghiên thì không chút dấu hiệu, tan vỡ thành bột phấn trắng.
Vẻ kinh ngạc chợt lóe trên mặt Triệu Ngọc Nghiên rồi biến mất. Nàng nhớ tới lời vị cao nhân kia: "Trên đời này, thần linh không sợ thiên uy thiên kiếp, mà sợ nhất chính là nhân gian nguyền rủa. Tiểu thần có đầy đủ nhang đèn trên địa bàn mình, có thể tự nhiên tiêu trừ nguyền rủa. Nếu thần linh không có nhang đèn nguyện lực, thì phải dựa vào linh lực pháp lực hộ thân. Đây là cấm pháp mà năm đó Ngọc Hoàng Hạo Thiên đã bố trí trong sắc phù thần linh. Hiện tại dù cho Thiên đình có biến mất, cấm pháp vẫn còn đó, hơn nữa còn dung nhập vào trời đất, thành một quy tắc nhằm vào các thần linh."
Triệu Ngọc Nghiên nghe vậy nửa tin nửa ngờ, ngay sau đó lại nghe thấy người đó nói tiếp: "Theo ta được biết, hiện tại trên thế gian này đã có vài thần linh tự ngộ đến cảnh giới tương tự như minh tâm kiến tính (*) trong Tiên đạo. Trong Thần đạo được gọi là Thần minh. Thần linh tới cảnh giới này, chỉ cần nhắc tới tên họ, người đó có thể cảm ứng được. Lúc đó, kiếp của hắn cũng sẽ tới."
(*Minh tâm kiến tính:
Minh Tâm là hiểu rõ được mọi thứ trong tâm mình, hiểu rõ được chính mình và hiểu rõ được bản chất của chân tướng vũ trụ nhân sinh.
Kiến tính hiểu rõ được bản chất chân thân của mình là bất sanh bất diệt đầy đủ thần thông để mà tự tại xuyên suốt trong cùng khắp pháp giới.
à ý chỉ: trong ngoài chính mình đều thấy biết và hiểu rõ rốt ráo)
Triệu Ngọc Nghiên vội hỏi nếu thần linh đó thành thần minh, thì có kiếp thế nào. Người nọ chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời. Tiếng cười khiến Triệu Ngọc Nghiên có một loại thất vọng và đau khổ, như thể người này đang cười mình, hoặc cười thiên hạ quá buồn cười đi.
Lúc đó Triệu Ngọc Nghiên không biết, lúc này đã biết, mình chính là kiếp số của Trần Cảnh. Trần Cảnh cũng biết kiếp số của mình đã đến, Triệu Ngọc Nghiên trước mặt chỉ là một phần trong kiếp số đó. Kiếp số thật sự chính là vô số âm thanh dâng lên trong lòng hắn. Mỗi âm thanh theo con sóng nước truyền vào, từng câu từng từ đều rõ ràng cả. Trong mỗi câu đều có nhắc đến tên hắn, nhưng không hiểu sao mỗi câu nói này lại khiến thần hồn hắn cảm thấy đau đớn.
Những thứ này xuất hiện sau khi Triệu Ngọc Nghiên khu động ngọc giản có nguyền rủa kia, như thể những âm thanh kia cũng bị nhiễm nguyền rủa. Trần Cảnh rời khỏi Trọc Lãng Quan, vẫn phát hiện bên tai có vô tận âm thanh ầm ĩ, khiến cho thần hồn của hắn nảy lên, cảm giác như thể mắt nhìn thấy núi xa nước gần, lại có cảm giác mơ hồ.
Như thể trong tối tăm có quy tắc dẫn dắt nào đó. Cũng như năm đó khi Tiểu Bạch Long niệm xong "Thiên Yêu hóa hình thiên", Quy Uyên vượt qua thiên kiếp hóa hình, sau đó lần lượt có yêu linh trên thế gian vượt qua được. Lần này Triệu Ngọc Nghiên đem theo ngọc giản phong ấn tiếng nguyền rủa ra trước mặt hắn, cũng đã mở ra kiếp nạn thần minh của hắn.
Âm thanh tồn tại trong dòng sông lịch sử chảy dài, hoặc thiện ý, hoặc ác ý, hoặc oán hận, hoặc chỉ là lời nói vô ý, chỉ cần có hai từ "Trần Cảnh" thì lúc này đều đồng thời vang lên, không còn bị hắn khống chế nữa.
Cho dù Trần Cảnh không quan tưởng Trọc Lãng Quan, bên tai vẫn bị nhồi vào toàn bộ âm thanh trong thế gian, mắt nhìn thấy từng cảnh tượng đồng thời hiện ra. Trong những cảnh tượng ấy là đủ loại người đang nói, hợp lại với âm thanh kia, như thể tất cả đang diễn ra trước mặt hắn.
Hắn đưa mắt dời về nơi khác, nơi đó vẫn y hệt như vậy. Dường như từng hạt bụi cũng đều đã hóa thành từng hình ảnh. Hắn nhắm mắt, những hình ảnh trong đầu hắn không chút giảm bớt. Trong đó, có hình ảnh của nam, của nữ, hoặc già hoặc trẻ, thân phận bọn họ không giống nhau. Nhìn cách ăn mặc và khí tức tỏa ra trên người bọn họ, có thể thấy được đủ loại, có người phàm trần thế tục, có tu sĩ tu hành trong núi, có thần linh đóng giữ một thần vực riêng, cũng có vài yêu loại vừa khai linh, thậm chí có vào kẻ nhìn vào đã biết không phải dạng lương thiện, mà là ma vật không rõ đến từ phương nào.
Trần Cảnh không rõ vì sao âm thanh của những người này khiến thần hồn mình nảy lên, mơ hồ có chút đau đớn, lại có buồn bực mãnh liệt trào dâng từ trong lòng. Dù thế nào, hắn cũng không thể bình tâm tĩnh khí được. Khi hắn muốn phong bế sáu giác quan của mình lại, mới phát hiện sáu giác quan đó liên thông với dòng Kinh Hà. Kinh Hà lại liên thông với trời đất. Dù cho hắn muốn chặt đứt cũng không thể, bởi vì âm thanh này vang lên từ trong lòng hắn, theo từng ý niệm của con sóng sông trong đạo ấn truyền tới.
Kéo dài không dứt, liên miên không ngừng.
Tâm tình hắn bị âm thanh bên tai và cảnh tượng trong mắt làm cho hỗn loạn. Lòng hắn nhấc lên sóng gió ngập trời. Âm thần Trần Cảnh ngồi trước miếu rung động kịch liệt. Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh cũng không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Trần Cảnh nữa, nhưng có thể cảm nhận được những rung động không bình thường từ người hắn. Con bướm lặng yên đậu trên mặt sông lúc này đã bay lượn vòng như gặp phải công kích từ bốn phương tám hướng. Sóng nước trên mặt sông theo chuyển động của con bướm mà nổi lên.
Hồng đại hiệp kinh hãi, nôn nóng gọi Hà Bá gia một tiếng. Âm thần Trần Cảnh ngay lúc đó chợt biến mất trong hư không. Hồng đại hiệp không nói thêm, hú lên một tiếng quái dị rồi tung người lên. Thân thể nó hóa lớn lên trong hư không, to như một con voi, mang theo một đám cương sát khí lao đi.
Hồng đại hiệp đã có thể ngưng luyện ra cương sát, chân chính bắt đầu đạp bước tu hành. Hơn nữa, khiến người khác ngoài ý, là cương sát này không do thủy linh khí ngưng tụ thành, mà là một vầng khí tức màu đen ửng đỏ. Cương sát vừa ra, cảm giác cực nóng cay độc dâng lên.
Hồng đại hiệp đang ở trên không trung, toàn thân như có một tầng lửa nóng cháy bao quanh. Triệu Ngọc Nghiên thầm kinh ngạc, nhưng cũng không sợ hãi mà chỉ cười lạnh một tiếng. Nàng ta phất tay, một lá bùa ánh vàng kim bay ra, hóa thành một ngọn núi nhỏ đè xuống Hồng đại hiệp.
Núi này không phải thật, nhìn như hư ảo, nhưng Hồng đại hiệp có thể cảm nhận được trọng lực ngàn cân. Nó lại không sợ, ngửa mặt lên trời đâm ra một đinh ba. Ngọn núi nhỏ nhất thời ngừng lại.
“Rầm!”
Đinh ba đen kịt không chịu nổi trọng lực ngàn cân, bị gãy nát. Ngọn núi nhỏ đè xuống lưng Hồng đại hiệp, thân thể nó trầm xuống mặt đất lại, nhưng không có nghĩa nó không động đậy được. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, lưng vẫn cõng ngọn núi nhỏ này mà lao vọt đến Triệu Ngọc Nghiên. Trên không trung, tiếng quát to của nó vang vọng:
- Chỉ chút bùa phép này, há có thể so được với Sơn Thần núi Ngô Mông?
-----oo0oo-----

back top