Dịch giả: †Ares†
oOo
Thành kính nguyện cửu chuyển, tín ngưỡng có thể thành oán.
Người dân trấn Quân Lĩnh phát ra tiếng khẩn cầu gào thét từ tận sâu trong tâm linh, khiến Trần Cảnh ở xa ngoài vạn dặm có thể đắm chìm cả linh hồn và thân thể vào một loại trạng thái khó có thể diễn tả. Hắn đột nhiên cảm thấy mình như đột phá giới hạn giữa chân thật và hư vô, giếng Tù Long thần bí có thể giam cầm tất cả dường như đã không còn là không xiềng, hư không mù mịt xa xăm không còn là hạn chế.
Thế gian có một câu nói: "Bọn họ cần ta, cho nên ta ở chỗ này."
Người trấn Quân Lĩnh cần Trần Cảnh, cho nên Trần Cảnh xuất hiện.
Khi trấn Quân Lĩnh vang lên từng tiếng "Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này", thì những thôn trấn khác có dựng tượng thần Trần Cảnh đều nhìn thấy trong miếu thần đột nhiên lóng lánh thần quang, trong lúc mơ hồ người dân những nơi đây cũng hô lên theo từng tiếng "Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này". Cả ở những nhà có thờ những bức tượng thần Hà Bá nhỏ cũng thấy tượng trong nhà nổi lên một tầng hào quang, tuy không mãnh liệt, nhưng đủ để khiến mọi người kiên định hơn nhiều trong thời khắc lòng người bàng hoàng.
Từ chuyện ở thành Bá Lăng, từ đó đến đến nay toàn bộ địa giới Bá Lăng đều có loại cảm giác tử vong như kiếm kề ngay ở cổ, duy nhất chờ mong là thần linh mình thờ phụng có thể xuất hiện trảm yêu trừ ma.
"Hóa ra Hà Bá cũng không có vứt bỏ chúng ta."
Trước kia vốn có rất nhiều người bán tín bán nghi với Hà Bá. Bọn họ có đi miếu Hà Bá, dùng những pho tượng gỗ hoặc tượng đá nhỏ để thỉnh thần về, tuy rằng sớm tối đều kính hương, nhưng lại chưa từng gặp chuyện thần dị, nên vẫn luôn không thực sự toàn tâm toàn ý thờ phụng. Mà lần này họ đột nhiên phát hiện trên tượng thần xuất hiện thần quang, lập tức quỳ xuống bái lạy tượng thần. Có người không ngừng lẩm bẩm "Hà Bá phù hộ", có người lại liên tục niệm "Thần Linh Thủ Thân kinh". Đoạn kinh này được Trần Cảnh ngẫu hứng sáng tạo lúc ở thành Bá Lăng, giờ đã được lưu truyền ra ngoài, nhiều gia đình đã dạy trẻ nhỏ ngay từ khi sinh ra niệm đoạn "Thần Linh Thủ Thân kinh" này.
Bên ngoài trấn Quân Lĩnh lúc này cũng nghe được những tiếng thỉnh thần rung trời trong trấn, tiếp theo liền thấy được thần quang phóng ra tới tận trời từ giữa trấn.
Mà người trong trấn thì ngẩng đầu nhìn thấy một vùng ánh sáng trắng lấy xu thế phô thiên cái địa khuếch tán ra mãi ngoài. Lại nhìn quanh, mắt phàm trần của họ chỉ thấy một bộ phận yêu ma chết trong thần quang, bộ phận còn lại thì biến mất không thấy gì nữa.
Đám hung thần tới đây tổng cộng có hơn chục người, cầm đầu tự nhiên là kẻ cưỡi mãnh hổ trắng. Mà ngoài y ra thì mười bốn kẻ còn lại cũng không phải hạng đơn giản, tuy không bằng Bạch Hổ tinh quân, nhưng cũng không kém quá xa.
Ngay khi mắt Bạch Hổ tinh quân nhìn tới ánh vàng, một vùng sáng trắng sát sau đã nuốt trọn thân thể y. Y ngửa đầu rít lên, trong tiếng rít, thân thể y vỡ tan, mà ở thời khắc cuối cùng lại biến mất không thấy gì nữa. Mười bốn kẻ còn lại thấy tình thế không ổn, đã chạy trốn còn sớm hơn cả Bạch Hổ tinh quân.
Ở một thôn nhỏ tên là Khanh Lý bên ngoài trấn Quân Lĩnh, một vệt sáng đen chợt lóe rồi biến mất, hóa thành một yêu vật mặc đồ đen, trên người bao phủ khí đen, mũi thú, lỗ tai có lông ở phía sau, đôi mắt lộ ra hung quang của dã thú.
Lồng ngực của yêu vật này đầm đìa máu tươi, hiển nhiên là bị thương.
Nếu có người từng gặp đám người Bạch Hổ tinh quân ở đây, sẽ nhận ra yêu vật này là một trong số đó.
Lúc này có rất nhiều thôn dân vẫn ngẩng đầu nhìn về hướng trấn Quân Lĩnh từ trước, cũng thấy trong thần quang lấp lánh có mấy vệt sáng bay ra từ trong trấn, mà đây chính là một trong số đó.
Khi thôn dân thấy rõ vệt sáng đen hiển hóa ra yêu quái thì ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ. Đám nữ nhân thét lên trói tai, vội vàng kéo hài tử chạy về trốn trong nhà, đóng chặt cửa lại.
Mà các nam nhân thì cả đám đều quơ lấy gậy gộc cuốc xẻng trong nhà chạy về hướng yêu vật. Nếu là thời điểm trước, khi thấy cảnh như vậy, bọn họ sẽ chỉ biết sợ hãi, trốn còn không kịp, mà bây giờ việc trước tiên là cầm vũ khí. Đây là một loại tâm tính cực kỳ vi diệu, bọn họ không hề cảm thấy kinh sợ nữa.
Ai cũng có lòng dũng cảm, chẳng qua có người có thể tự phóng thích nó ra, mà có người thì cần cơ hội làm chất dẫn.
Khi mọi người trong thôn cầm theo vũ khí chạy tới trước mặt yêu quái mũi thú thân người kia thì nó đã đứng lên. Nó âm trầm nhìn mọi người. Tất cả đều cảm nhận được sát khí trong mắt nó, nhưng cũng cảm nhận thêm được cả sự sợ hãi, bởi vì nó vẫn còn run rẩy, cũng không biết là vì bị thương, hay là vì trải qua việc trốn khỏi cái chết dưới thần quang kia mà sinh ra sợ hãi.
Tuy mọi người cầm vũ khí, nhưng lại không ai dám lên trước. Yêu quái dù bị thương thì cũng không phải bọn họ có khả năng ngăn cản.
- Hắc hắc, ta rốt cuộc trốn ra được, thật sự là thiên ý. Ha ha, nhiều huyết thực như vậy, dễ dàng để thương thế của ta khôi phục, hắc hắc...
Trong âm thanh lộ ra mùi máu tươi dày đặc, mọi người không kìm được lùi về phía sau. Bọn họ không rõ đây là mùi máu tươi trên người yêu quái, hay là do cảm tưởng của mình.
Đúng lúc này, có một người ôm một pho tượng thần nhỏ bằng gỗ chạy đến. Tượng thần trông giống bức tượng thần ở Tú Xuân loan như đúc, tay trái cầm kiếm, tay phải khuất sau áo bào. Ánh mắt của bức tượng nhìn về phía trước, trong sắc bén lộ ra sát khí. Đây là kiểu dáng tượng được người dân tạc lại sau khi Trần Cảnh trảm Hà Bá Ác Long hạp năm đó, mà pho tượng nhỏ này rõ ràng được tạc từ cùng người tạc pho tượng tại Tú Xuân loan. Chính là vẻ bình thản bên trong lộ ra sát khí, trong im lặng lộ ra uy nghiêm.
Pho tượng thần nhỏ này tản ra thần quang trong suốt, vừa xuất hiện trước mặt yêu quái kia đã khiến nỗi sợ đang bị nó áp chế lại dâng lên trong lòng.
Sát ý phô thiên cái địa giống như bừng lên từ bên trong tượng thần. Đúng lúc này, nó nghe được có người hô:
- Thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt này.
Theo sau liên tục có người hô:
- Thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt này.
Vừa nghe thế, nó không chút nghĩ ngợi định hủy pho tượng. Thân thể nó lóe lên rồi biến mất, thế nhưng ngay nháy mắt ấy, trên tượng thần đã lấp lánh ánh sáng trắng.
Thần quang chói lọi, nó sợ hãi vạn phần xoay người bỏ chạy.
"Keng..."
Trong mơ hồ có tiếng kiếm ngân vang vang lên.
Ánh sáng trắng như mũi kiếm nhọn, trong ánh kiếm thân hình Trần Cảnh hiển hiện ra, vừa xuất hiện đã chém giết yêu quái kia. Có không ít người sau đó nói mình thấy được bóng dáng của Hà Bá gia, cũng truyền đời kể lại.
Gần như cùng lúc Hà Bá hàng lâm ở thôn này, những thôn gần đó cũng lần lượt vang lên từng tiếng thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt hoặc thỉnh Hà Bá trảm ma vật này, rồi sau đó là thần quang nở rộ như sen trắng.
Tại một chỗ cách đỉnh núi Thúy Bình không quá xa, Bạch Tố Phiến từ trên cao nhìn xuống. Lấy trấn Quân Lĩnh làm trung tâm, khắp mọi nơi lần lượt lấp lánh thần quang. Thần quang như sương khói, ở trong một sát na phóng ra tất cả sự rực rỡ trong nó.
Hòa Quang thiền sư cảm thấy may mắn rằng mình còn sống. Tuy rằng nửa thân thể gã đã không còn, nhưng chí ít vẫn giữ được mạng. Lòng gã còn chưa hết sợ hãi, Bá Lăng không có Thành Hoàng chủ thần, quả nhiên có nguyên nhân.
Gã đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh không đúng lắm, không khỏi xoay đầu nhìn quanh, mới phát hiện mình bên dưới mình là một tòa thành trì. Vừa nhìn thấy tòa thành trì này, ấn tượng đầu tiên của hắn chỉ cảm thấy nó có một cỗ khí tức thật đặc biệt, âm trầm quấn quanh lấy điên cuồng cùng oán hận.
Gã lập tức nghĩ tới trước khi theo Bạch Hổ tinh quân tới Bá Lăng này thì từng nghe một người bạn nói: "Ngươi đi Bá Lăng là rất nguy hiểm, nơi đó có một Hà Bá pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, ngươi không phải là đối thủ. Hơn nữa đại bộ phận ở Bá Lăng đã không còn con người, Bá Lăng đã sắp thành quỷ vực, nơi đó cực kỳ nguy hiểm." Lúc ấy gã còn không quá tin tưởng, nghĩ thầm cho dù là Hà Bá có pháp lực thần thông cỡ nào, thì đám gã cũng không ít người. Hơn nữa lúc ấy gã đã chứng kiến thần thông của Bạch Hổ tinh quân, cảm thấy vị tất đã kém Hà Bá kia.
"Đây là Bá Lăng quỷ vực."
Khi gã nghĩ tới cái này, ngẩng đầu, thì nhìn thấy trên đầu tường thành quả nhiên giống lời đồn, có một nữ quỷ trông như cô gái nhà bên đang đứng. Nàng mặc bộ quần áo màu xanh biếc, mái tóc được cột bởi một sợi dây màu sắc rực rỡ. Mà trong thành phía sau nàng là khói đen cuồn cuộn.
Hòa Quang thiền sư nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại gã.
"Bá Lăng nữ quỷ!" Trong lòng gã nghĩ tới bốn chữ này.
Đột nhiên, mặt cô gái đầu tường thành giãn ra, cười khẽ. Đó là cái mỉm cười lễ phép khi một tiểu thư khuê các gặp một người lạ. Nhưng trong lòng gã lại dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Ngay khi hắn muốn bay độn chạy khỏi nơi này, bên trong tường thành đột nhiên nhô ra một bàn tay, kéo lấy gã vào bên trong.
Gã cực kỳ hoảng sợ, điên cuồng vận pháp lực, nhưng lại không thể gãy ra. Gã muốn làm phép chạy đi, chỉ thấy thân thể ẩn hiện liên tục mấy lần, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đen kịt đang tóm lấy mình.
Gã nhịn không được hoảng sợ kêu to, nhưng bất kể gã có giãy giụa cùng kêu gào như thế nào, thân thể vẫn từ từ chìm vào bên trong tường thành. Ở một khắc cuối cùng trước khi chìm vào tường thành, gã thấy được cách đó không xa, có một thanh niên mặc áo bào đen đang lẳng lặng đứng, lạnh lùng nhìn gã bị kéo vào Bá Lăng quỷ vực. Một cơn gió thổi tới, một ống tay áo của người kia tung bay theo gió.
- Hắn mất một cánh tay.
Đây là nhận thức cuối cùng của Hòa Quang thiền sư trước khi chìm vào thành Bá Lăng.
* * *
Sơn Thần núi Thúy Bình đã lâu không rời núi, cho dù bên ngoài loạn trời long đất lở thì nàng cũng không muốn rời núi.
Nhân gian gọi nàng là Sơn Thần núi Thúy Bình, người tu hành gọi nàng là Thúy Bình nương nương, mà chính nàng thì lại biết mình còn một thân phận vĩnh viễn không thể quên — hậu nhân của Bạch Hổ tinh quân.
Nàng nhìn thấy kẻ tự xưng là Bạch Hổ tinh quân chật vật chạy trốn, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, nói:
- Tộc yêu thần Bạch Hổ bắt nguồn từ thời đại hồng hoang, qua bao kiếp nạn vẫn bất diệt, lúc Bất Chu Thiên cung thống ngự trời đất, Bạch Hổ tinh quân liền có danh hiệu Thần vương. Thời kỳ Ngọc Hoàng, vài đời Bạch Hổ tinh quân còn là một trong tứ đại Thần vương hộ vệ Thiên đình. Bạch Hổ tinh quân mỗi thời đại đều có thần thông truyền thừa trong huyết mạch, hắn chẳng qua là học được một chút pháp thuật da lông của tộc Bạch Hổ, cũng dám xưng Bạch Hổ tinh quân.
Huyền Không bên cạnh không lên tiếng, nàng tiếp tục nói:
- Nếu ta đoán không sai, mục đích của hắn là vì tìm ta.
Giọng của nàng không lớn, rất ngọt ngào, nhưng âm thanh lại chỉ truyền tới tai Huyền Không, chứ không hề khuếch tán trong gió.
Khi nàng nói chuyện, từ trấn Quân Lĩnh đến thôn Hà Tiền rồi đến Tú Xuân loan sông Kinh Hà, một vệt sáng xám chợt xuất hiện vẽ một đường thẳng tắp, rồi từ trong hư không rơi xuống một người, chính là Bạch Hổ tinh quân kia. Chẳng qua hiện tại y đã đứt một cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, có máu tươi chảy ra.
Nhưng y vừa hiện thân, kinh hãi trên mặt không giảm chút nào, lại muốn làm phép mà độn. Mặt y chợt sáng lên bởi ánh trắng, chiếu rõ sự sợ hãi của y. Ánh sáng kia là ánh kiếm, cũng là tín ngưỡng lực hiển hóa thần quang.
Chỉ thấy một luồng hào quang lao ra từ trấn Quân Lĩnh, như cuồng phong, lại như thủy ngân lăn trên mặt đất không một tiếng động, càng giống hàng vạn hàng ngàn tia kiếm dày đặc cùng một chỗ hình thành dải ánh sáng trắng.
Bạch Hổ tinh quân hóa thành bụi đất giữa ánh sáng, phiêu tán, cuối cùng chỉ còn để lại mảnh xương vỡ trên mặt đất. Dải sáng trắng cũng không ngừng, phóng thẳng tắp về hướng Kinh Hà.
Lúc ánh sáng trắng tới Kinh Hà, đám yêu linh đang ở gần Tú Xuân loan, vọng tưởng chiếm Kinh Hà cuống cuồng bay vọt lên, giống như thiêu thân bị giật mình, chạy tứ tán.
Mà trên mặt nước Tú Xuân loan, Hồng đại hiệp vẫn đang bị xích sắt buộc chặt gắng sức hô lớn:
- Chúng sinh cầu nguyện, Hà Bá hàng lâm... Chư ma tránh lui, quần yêu phục thủ...
-----oo0oo-----
oOo
Thành kính nguyện cửu chuyển, tín ngưỡng có thể thành oán.
Người dân trấn Quân Lĩnh phát ra tiếng khẩn cầu gào thét từ tận sâu trong tâm linh, khiến Trần Cảnh ở xa ngoài vạn dặm có thể đắm chìm cả linh hồn và thân thể vào một loại trạng thái khó có thể diễn tả. Hắn đột nhiên cảm thấy mình như đột phá giới hạn giữa chân thật và hư vô, giếng Tù Long thần bí có thể giam cầm tất cả dường như đã không còn là không xiềng, hư không mù mịt xa xăm không còn là hạn chế.
Thế gian có một câu nói: "Bọn họ cần ta, cho nên ta ở chỗ này."
Người trấn Quân Lĩnh cần Trần Cảnh, cho nên Trần Cảnh xuất hiện.
Khi trấn Quân Lĩnh vang lên từng tiếng "Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này", thì những thôn trấn khác có dựng tượng thần Trần Cảnh đều nhìn thấy trong miếu thần đột nhiên lóng lánh thần quang, trong lúc mơ hồ người dân những nơi đây cũng hô lên theo từng tiếng "Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này". Cả ở những nhà có thờ những bức tượng thần Hà Bá nhỏ cũng thấy tượng trong nhà nổi lên một tầng hào quang, tuy không mãnh liệt, nhưng đủ để khiến mọi người kiên định hơn nhiều trong thời khắc lòng người bàng hoàng.
Từ chuyện ở thành Bá Lăng, từ đó đến đến nay toàn bộ địa giới Bá Lăng đều có loại cảm giác tử vong như kiếm kề ngay ở cổ, duy nhất chờ mong là thần linh mình thờ phụng có thể xuất hiện trảm yêu trừ ma.
"Hóa ra Hà Bá cũng không có vứt bỏ chúng ta."
Trước kia vốn có rất nhiều người bán tín bán nghi với Hà Bá. Bọn họ có đi miếu Hà Bá, dùng những pho tượng gỗ hoặc tượng đá nhỏ để thỉnh thần về, tuy rằng sớm tối đều kính hương, nhưng lại chưa từng gặp chuyện thần dị, nên vẫn luôn không thực sự toàn tâm toàn ý thờ phụng. Mà lần này họ đột nhiên phát hiện trên tượng thần xuất hiện thần quang, lập tức quỳ xuống bái lạy tượng thần. Có người không ngừng lẩm bẩm "Hà Bá phù hộ", có người lại liên tục niệm "Thần Linh Thủ Thân kinh". Đoạn kinh này được Trần Cảnh ngẫu hứng sáng tạo lúc ở thành Bá Lăng, giờ đã được lưu truyền ra ngoài, nhiều gia đình đã dạy trẻ nhỏ ngay từ khi sinh ra niệm đoạn "Thần Linh Thủ Thân kinh" này.
Bên ngoài trấn Quân Lĩnh lúc này cũng nghe được những tiếng thỉnh thần rung trời trong trấn, tiếp theo liền thấy được thần quang phóng ra tới tận trời từ giữa trấn.
Mà người trong trấn thì ngẩng đầu nhìn thấy một vùng ánh sáng trắng lấy xu thế phô thiên cái địa khuếch tán ra mãi ngoài. Lại nhìn quanh, mắt phàm trần của họ chỉ thấy một bộ phận yêu ma chết trong thần quang, bộ phận còn lại thì biến mất không thấy gì nữa.
Đám hung thần tới đây tổng cộng có hơn chục người, cầm đầu tự nhiên là kẻ cưỡi mãnh hổ trắng. Mà ngoài y ra thì mười bốn kẻ còn lại cũng không phải hạng đơn giản, tuy không bằng Bạch Hổ tinh quân, nhưng cũng không kém quá xa.
Ngay khi mắt Bạch Hổ tinh quân nhìn tới ánh vàng, một vùng sáng trắng sát sau đã nuốt trọn thân thể y. Y ngửa đầu rít lên, trong tiếng rít, thân thể y vỡ tan, mà ở thời khắc cuối cùng lại biến mất không thấy gì nữa. Mười bốn kẻ còn lại thấy tình thế không ổn, đã chạy trốn còn sớm hơn cả Bạch Hổ tinh quân.
Ở một thôn nhỏ tên là Khanh Lý bên ngoài trấn Quân Lĩnh, một vệt sáng đen chợt lóe rồi biến mất, hóa thành một yêu vật mặc đồ đen, trên người bao phủ khí đen, mũi thú, lỗ tai có lông ở phía sau, đôi mắt lộ ra hung quang của dã thú.
Lồng ngực của yêu vật này đầm đìa máu tươi, hiển nhiên là bị thương.
Nếu có người từng gặp đám người Bạch Hổ tinh quân ở đây, sẽ nhận ra yêu vật này là một trong số đó.
Lúc này có rất nhiều thôn dân vẫn ngẩng đầu nhìn về hướng trấn Quân Lĩnh từ trước, cũng thấy trong thần quang lấp lánh có mấy vệt sáng bay ra từ trong trấn, mà đây chính là một trong số đó.
Khi thôn dân thấy rõ vệt sáng đen hiển hóa ra yêu quái thì ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ. Đám nữ nhân thét lên trói tai, vội vàng kéo hài tử chạy về trốn trong nhà, đóng chặt cửa lại.
Mà các nam nhân thì cả đám đều quơ lấy gậy gộc cuốc xẻng trong nhà chạy về hướng yêu vật. Nếu là thời điểm trước, khi thấy cảnh như vậy, bọn họ sẽ chỉ biết sợ hãi, trốn còn không kịp, mà bây giờ việc trước tiên là cầm vũ khí. Đây là một loại tâm tính cực kỳ vi diệu, bọn họ không hề cảm thấy kinh sợ nữa.
Ai cũng có lòng dũng cảm, chẳng qua có người có thể tự phóng thích nó ra, mà có người thì cần cơ hội làm chất dẫn.
Khi mọi người trong thôn cầm theo vũ khí chạy tới trước mặt yêu quái mũi thú thân người kia thì nó đã đứng lên. Nó âm trầm nhìn mọi người. Tất cả đều cảm nhận được sát khí trong mắt nó, nhưng cũng cảm nhận thêm được cả sự sợ hãi, bởi vì nó vẫn còn run rẩy, cũng không biết là vì bị thương, hay là vì trải qua việc trốn khỏi cái chết dưới thần quang kia mà sinh ra sợ hãi.
Tuy mọi người cầm vũ khí, nhưng lại không ai dám lên trước. Yêu quái dù bị thương thì cũng không phải bọn họ có khả năng ngăn cản.
- Hắc hắc, ta rốt cuộc trốn ra được, thật sự là thiên ý. Ha ha, nhiều huyết thực như vậy, dễ dàng để thương thế của ta khôi phục, hắc hắc...
Trong âm thanh lộ ra mùi máu tươi dày đặc, mọi người không kìm được lùi về phía sau. Bọn họ không rõ đây là mùi máu tươi trên người yêu quái, hay là do cảm tưởng của mình.
Đúng lúc này, có một người ôm một pho tượng thần nhỏ bằng gỗ chạy đến. Tượng thần trông giống bức tượng thần ở Tú Xuân loan như đúc, tay trái cầm kiếm, tay phải khuất sau áo bào. Ánh mắt của bức tượng nhìn về phía trước, trong sắc bén lộ ra sát khí. Đây là kiểu dáng tượng được người dân tạc lại sau khi Trần Cảnh trảm Hà Bá Ác Long hạp năm đó, mà pho tượng nhỏ này rõ ràng được tạc từ cùng người tạc pho tượng tại Tú Xuân loan. Chính là vẻ bình thản bên trong lộ ra sát khí, trong im lặng lộ ra uy nghiêm.
Pho tượng thần nhỏ này tản ra thần quang trong suốt, vừa xuất hiện trước mặt yêu quái kia đã khiến nỗi sợ đang bị nó áp chế lại dâng lên trong lòng.
Sát ý phô thiên cái địa giống như bừng lên từ bên trong tượng thần. Đúng lúc này, nó nghe được có người hô:
- Thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt này.
Theo sau liên tục có người hô:
- Thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt này.
Vừa nghe thế, nó không chút nghĩ ngợi định hủy pho tượng. Thân thể nó lóe lên rồi biến mất, thế nhưng ngay nháy mắt ấy, trên tượng thần đã lấp lánh ánh sáng trắng.
Thần quang chói lọi, nó sợ hãi vạn phần xoay người bỏ chạy.
"Keng..."
Trong mơ hồ có tiếng kiếm ngân vang vang lên.
Ánh sáng trắng như mũi kiếm nhọn, trong ánh kiếm thân hình Trần Cảnh hiển hiện ra, vừa xuất hiện đã chém giết yêu quái kia. Có không ít người sau đó nói mình thấy được bóng dáng của Hà Bá gia, cũng truyền đời kể lại.
Gần như cùng lúc Hà Bá hàng lâm ở thôn này, những thôn gần đó cũng lần lượt vang lên từng tiếng thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt hoặc thỉnh Hà Bá trảm ma vật này, rồi sau đó là thần quang nở rộ như sen trắng.
Tại một chỗ cách đỉnh núi Thúy Bình không quá xa, Bạch Tố Phiến từ trên cao nhìn xuống. Lấy trấn Quân Lĩnh làm trung tâm, khắp mọi nơi lần lượt lấp lánh thần quang. Thần quang như sương khói, ở trong một sát na phóng ra tất cả sự rực rỡ trong nó.
Hòa Quang thiền sư cảm thấy may mắn rằng mình còn sống. Tuy rằng nửa thân thể gã đã không còn, nhưng chí ít vẫn giữ được mạng. Lòng gã còn chưa hết sợ hãi, Bá Lăng không có Thành Hoàng chủ thần, quả nhiên có nguyên nhân.
Gã đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh không đúng lắm, không khỏi xoay đầu nhìn quanh, mới phát hiện mình bên dưới mình là một tòa thành trì. Vừa nhìn thấy tòa thành trì này, ấn tượng đầu tiên của hắn chỉ cảm thấy nó có một cỗ khí tức thật đặc biệt, âm trầm quấn quanh lấy điên cuồng cùng oán hận.
Gã lập tức nghĩ tới trước khi theo Bạch Hổ tinh quân tới Bá Lăng này thì từng nghe một người bạn nói: "Ngươi đi Bá Lăng là rất nguy hiểm, nơi đó có một Hà Bá pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, ngươi không phải là đối thủ. Hơn nữa đại bộ phận ở Bá Lăng đã không còn con người, Bá Lăng đã sắp thành quỷ vực, nơi đó cực kỳ nguy hiểm." Lúc ấy gã còn không quá tin tưởng, nghĩ thầm cho dù là Hà Bá có pháp lực thần thông cỡ nào, thì đám gã cũng không ít người. Hơn nữa lúc ấy gã đã chứng kiến thần thông của Bạch Hổ tinh quân, cảm thấy vị tất đã kém Hà Bá kia.
"Đây là Bá Lăng quỷ vực."
Khi gã nghĩ tới cái này, ngẩng đầu, thì nhìn thấy trên đầu tường thành quả nhiên giống lời đồn, có một nữ quỷ trông như cô gái nhà bên đang đứng. Nàng mặc bộ quần áo màu xanh biếc, mái tóc được cột bởi một sợi dây màu sắc rực rỡ. Mà trong thành phía sau nàng là khói đen cuồn cuộn.
Hòa Quang thiền sư nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại gã.
"Bá Lăng nữ quỷ!" Trong lòng gã nghĩ tới bốn chữ này.
Đột nhiên, mặt cô gái đầu tường thành giãn ra, cười khẽ. Đó là cái mỉm cười lễ phép khi một tiểu thư khuê các gặp một người lạ. Nhưng trong lòng gã lại dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Ngay khi hắn muốn bay độn chạy khỏi nơi này, bên trong tường thành đột nhiên nhô ra một bàn tay, kéo lấy gã vào bên trong.
Gã cực kỳ hoảng sợ, điên cuồng vận pháp lực, nhưng lại không thể gãy ra. Gã muốn làm phép chạy đi, chỉ thấy thân thể ẩn hiện liên tục mấy lần, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đen kịt đang tóm lấy mình.
Gã nhịn không được hoảng sợ kêu to, nhưng bất kể gã có giãy giụa cùng kêu gào như thế nào, thân thể vẫn từ từ chìm vào bên trong tường thành. Ở một khắc cuối cùng trước khi chìm vào tường thành, gã thấy được cách đó không xa, có một thanh niên mặc áo bào đen đang lẳng lặng đứng, lạnh lùng nhìn gã bị kéo vào Bá Lăng quỷ vực. Một cơn gió thổi tới, một ống tay áo của người kia tung bay theo gió.
- Hắn mất một cánh tay.
Đây là nhận thức cuối cùng của Hòa Quang thiền sư trước khi chìm vào thành Bá Lăng.
* * *
Sơn Thần núi Thúy Bình đã lâu không rời núi, cho dù bên ngoài loạn trời long đất lở thì nàng cũng không muốn rời núi.
Nhân gian gọi nàng là Sơn Thần núi Thúy Bình, người tu hành gọi nàng là Thúy Bình nương nương, mà chính nàng thì lại biết mình còn một thân phận vĩnh viễn không thể quên — hậu nhân của Bạch Hổ tinh quân.
Nàng nhìn thấy kẻ tự xưng là Bạch Hổ tinh quân chật vật chạy trốn, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, nói:
- Tộc yêu thần Bạch Hổ bắt nguồn từ thời đại hồng hoang, qua bao kiếp nạn vẫn bất diệt, lúc Bất Chu Thiên cung thống ngự trời đất, Bạch Hổ tinh quân liền có danh hiệu Thần vương. Thời kỳ Ngọc Hoàng, vài đời Bạch Hổ tinh quân còn là một trong tứ đại Thần vương hộ vệ Thiên đình. Bạch Hổ tinh quân mỗi thời đại đều có thần thông truyền thừa trong huyết mạch, hắn chẳng qua là học được một chút pháp thuật da lông của tộc Bạch Hổ, cũng dám xưng Bạch Hổ tinh quân.
Huyền Không bên cạnh không lên tiếng, nàng tiếp tục nói:
- Nếu ta đoán không sai, mục đích của hắn là vì tìm ta.
Giọng của nàng không lớn, rất ngọt ngào, nhưng âm thanh lại chỉ truyền tới tai Huyền Không, chứ không hề khuếch tán trong gió.
Khi nàng nói chuyện, từ trấn Quân Lĩnh đến thôn Hà Tiền rồi đến Tú Xuân loan sông Kinh Hà, một vệt sáng xám chợt xuất hiện vẽ một đường thẳng tắp, rồi từ trong hư không rơi xuống một người, chính là Bạch Hổ tinh quân kia. Chẳng qua hiện tại y đã đứt một cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, có máu tươi chảy ra.
Nhưng y vừa hiện thân, kinh hãi trên mặt không giảm chút nào, lại muốn làm phép mà độn. Mặt y chợt sáng lên bởi ánh trắng, chiếu rõ sự sợ hãi của y. Ánh sáng kia là ánh kiếm, cũng là tín ngưỡng lực hiển hóa thần quang.
Chỉ thấy một luồng hào quang lao ra từ trấn Quân Lĩnh, như cuồng phong, lại như thủy ngân lăn trên mặt đất không một tiếng động, càng giống hàng vạn hàng ngàn tia kiếm dày đặc cùng một chỗ hình thành dải ánh sáng trắng.
Bạch Hổ tinh quân hóa thành bụi đất giữa ánh sáng, phiêu tán, cuối cùng chỉ còn để lại mảnh xương vỡ trên mặt đất. Dải sáng trắng cũng không ngừng, phóng thẳng tắp về hướng Kinh Hà.
Lúc ánh sáng trắng tới Kinh Hà, đám yêu linh đang ở gần Tú Xuân loan, vọng tưởng chiếm Kinh Hà cuống cuồng bay vọt lên, giống như thiêu thân bị giật mình, chạy tứ tán.
Mà trên mặt nước Tú Xuân loan, Hồng đại hiệp vẫn đang bị xích sắt buộc chặt gắng sức hô lớn:
- Chúng sinh cầu nguyện, Hà Bá hàng lâm... Chư ma tránh lui, quần yêu phục thủ...
-----oo0oo-----