Dịch giả: Hoangtruc
Bàn tay trắng noãn như ngọc chụp lấy cánh tay Trần Cảnh rồi kéo thẳng vào trong bóng tối tĩnh mịch và sâu thẳm như vô tận mà đi. Bên tai hắn nghe được tiếng gió vù vù lạnh lẽo. Trong mắt hắn chỉ là một vùng lờ mờ. Trước mặt hắn là bóng lưng của người đang kéo tay mình, tóc đen khẽ bay như thể đang xõa bồng bềnh trong làn nước.
Lúc cánh tay này vừa xuất hiện, Trần Cảnh đã biết đây là Hư Linh. Tuy rằng nàng đã có biến hóa, cánh tay và cả thân thể đều như ngưng đọng thành máu thịt như thường, nhưng khi cánh tay đưa ra, Trần Cảnh vẫn nhận ra ngay rằng đó là nàng. Đây chỉ là một cảm giác. Đến chính hắn cũng không phát hiện ra Hư Linh trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt như thế.
Năm đó Trần Cảnh cũng đã dựa vào Tần Quảng vương ấn trực tiếp đánh thông qua ranh giới ngăn cách âm dương một lần, lúc này là Hư Linh từ cõi âm đã đánh mở ra một con đường để đi thông qua ranh giới. Thế nhưng nhìn bộ dạng nàng có vẻ phi thường cấp bách, như muốn nhanh chóng quay về cõi âm, quay về thành Tần Quảng vương.
Bọn họ không ngừng hạ xuống bên dưới, như thể đang rớt nhanh xuống dưới vực sâu.
Đột nhiên, trong bóng tối có một giọng nói uy nghiêm xuất hiện. Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn:
- Là ai? Dám tự tiện xông vào cõi âm, làm loạn trật tự âm dương.
Trần Cảnh kinh ngạc, nghe ra như thể giữa âm dương đã có người thủ hộ mà bảy mươi năm trước không hề có. Lòng hắn thầm nghĩ: “Tỉnh dậy đã có biến hóa to lớn rồi. Chẳng lẽ, hiện tại muốn cưỡi mây bay độn cũng cần có sắc phù thông hành hay sao?” Nghĩ vậy là do hắn thấy có người thủ hộ màn chắn hai giới âm dương mà liên tưởng đến.
Giọng nói này xuất hiện, một đạo sĩ lưng đeo một thanh trường kiếm cũng nhanh chóng hiện ra trong bóng tối hư vô. Vừa xuất hiện, gã đã kinh ngạc:
- Lúc này mà ngươi còn dám ra khỏi thành Tần Quảng sao?
Sau đó, gã lớn tiếng nói:
- Nếu đã đi ra, thì không cần trở về nữa. Mau theo ta đi phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh gặp đại đế.
Trần Cảnh và Hư Linh vẫn không ngừng rơi xuống bên dưới, gã kia cũng gắt gao theo sát phía sau. Chỉ là giữa gã và hai người lại như cách nhau bởi một tấm lụa đen. Hư Linh không để ý tới, vẫn cứ nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
Trên người đạo sĩ kia hiển lộ ra một luồng kiếm khí sắc bén, thấy Hư Linh căn bản không để ý tới mình bèn giận dữ quát:
- Hư Linh lão tổ, bằng vào bản lĩnh của ngươi có thể co đầu rút cổ trong thành Tần Quảng vương cũng không có gì, thế nhưng nếu đã đi ra, thì đừng hòng trở về được.
Dứt lời, ngón tay gã như kiếm dựng chỉ thẳng lên trời, kiếm tuệ màu vàng trên thanh kiếm sau lưng bay lên. Một luồng sáng vàng bay vọt ra, ánh vàng kim như hóa thành đám bụi vàng tung bay trong màn đêm. Ánh kiếm ông ông vang lên, hóa thành một con rồng vàng xông cuốn đến hai người Trần Cảnh và Hư Linh.
Trần Cảnh cảm thấy giận dữ, đang định ra tay thì nghe Hư Linh nói:
- Không nên ra tay. Giữa âm dương này đã bị Trường Sinh đại đế bày ra địa võng, chỉ cần chúng ta hiển lộ phép thuật, võng kia sẽ hiển hóa ra. Lúc đó chỉ sợ ít nhiều khó thoát thân.
Trần Cảnh thầm nghĩ, ra là vậy, khó trách chỉ một mình đạo sĩ kia cũng dám nói sẽ bắt giữ Hư Linh lại.
Hắn lại nhìn Hư Linh, mới phát hiện Hư Linh và mình cũng không hiển lộ lấy nửa điểm khí tức, như thể sương khói trong đêm tối, không phân biệt ra được trong ranh giới âm dương này.
Hư Linh vừa nói Trần Cảnh không cần ra tay, thanh kiếm màu vàng kia đã biến thành con rồng vàng giương nanh múa vuốt vọt tới sát phía sau. Trần Cảnh còn có thể cảm được kiếm ý dày đặc từ đó.
Kiếm tới gần, Trần Cảnh có thể cảm ứng được kiếm này là một thanh linh kiếm. Trần Cảnh tin tưởng Hư Linh. Quả nhiên, ngay khi con rồng vàng lao xuống, hắn phát hiện trên người mình dâng lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt mông lung, lại cực kỳ mỏng nhẹ nhưng đủ để hai người như ở vào một không gian khác.
“Keng…”
Bên tai Trần Cảnh vẫn còn nghe rõ tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn, như thể có người ghé bên tai nói nhỏ. Đồng thời trong mắt hắn chỉ còn là một vùng ánh sáng vàng. Hắn cảm giác như con rồng vàng kia bò lên lưng mình, nhưng nó lại lướt đi qua. Trong bóng tối, ngón tay hợp lại làm kiếm của đạo sĩ kia lại chuyển động, miệng gã niệm kiếm quyết ngự kiếm. Con rồng vàng lại chuyển mình, hóa thành một thanh kiếm vàng sáng chói chém xuống Hư Linh và Trần Cảnh.
Hư Linh vẫn cứ rơi xuống như cũ, kiếm lại vẽ nên một đường sáng vàng óng trong bóng đêm.
Tuy rằng Trần Cảnh biết nhất định Hư Linh nắm chắc sẽ không bị kiếm này gây thương tích, thế nhưng hắn lại không muốn nhượng bộ như vậy. Cả đời hắn đến bây giờ, tuy không thích chủ động, ưa yên tĩnh, thế nhưng lại chưa từng có người nào tìm đến tận cửa nhà mình lại không đáp trả lại cả.
Lúc này hắn bèn thổi một hơi về phía thanh kiếm vàng kia. Một luồng sáng trắng bay ra nghênh đón lấy thanh kiếm màu vàng, nhanh chóng quấn quanh thanh kiếm. Kiếm kia lập tức trở nên nặng nề, xiêu xiêu vẹo vẹo, như không xác định được phương hướng. Đạo sĩ kia kinh hãi, ngón tay nâng lên lập lòe một tầng sáng xanh, miệng không ngừng niệm động kiếm quyết ngự kiếm, nỗ lực khống chế.
Trần Cảnh lại có cảm ứng khác. Luồng ánh kiếm có ý niệm của hắn đã quấn lên thanh kiếm vàng của đối phương, khiến thanh kiếm màu vàng kia khó có thể vận chuyển như ý. Thế nhưng trừ chuyện đó, hắn còn cảm ứng được áp chế và trói buộc trong bóng tối nữa. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một tấm lưới lớn như tấm lưới đánh cá chặn ngang dòng sông chốn nhân gian chậm rãi xuất hiện trước mặt, mà hai người bọn họ lại như hai con cá đang xuôi dòng đi xuống, vừa lúc bị tấm lưới đánh cá chặn lại.
“Đây là địa võng.” Trần Cảnh thầm nghĩ, thảo nào Hư Linh không muốn hiển lộ pháp thuật. Từ tấm lưới kia hắn có thể cảm nhận được một loại khí tức không thể nói rõ được. Nếu nhất định phải dùng lời miêu tả, thì có lẽ là thiên đạo, là khí tức của thiên đạo. Đó là một loại đạo ý, thấy được tấm lưới này, lại cảm giác như không thể nào thoát được, cũng không có chỗ nào trốn tránh được. Trần Cảnh rất rõ ràng điều này. Bởi dù sao bảy mươi năm trước hắn đã đạt đến tiểu viên dung, tuy rằng đã bị ba trong sáu vị đại đế hiện tại đồng thời phá vỡ nhưng hiện tại hắn đã tỉnh lại, không bị hồn phi phách tán, cũng không có vĩnh viễn yên lặng nằm xuống. Nếu hắn đã tỉnh, thì dù pháp lực còn chưa khôi phục nhưng cảnh giới của hắn không ngã xuống. Nếu bảy mươi năm qua hắn cứ tỉnh táo như vậy, lại trải qua một vài biến cố khiến tính cách và quan niệm của hắn biến đổi thì có lẽ cảnh giới tiểu viên dung của hắn có khả năng tan vỡ. Nhưng bảy mươi năm vừa rồi hắn đã ngủ say, không biết đến những biến hóa thiên thời đấy.
Hư Linh lại không lên tiếng, vẫn cứ kéo tay Trần Cảnh bay xuống bên dưới, nghênh đón tấm địa võng kia.
Trước kia, Trần Cảnh không cảm nhận được ranh giới phân chia âm dương này lại khó vượt qua, lại dài dằng dặc như thế này.
Tấm địa võng càng ngày càng rõ ràng, Trần Cảnh phát hiện trên giao điểm của địa võng còn có một người. Lúc hắn nhìn thấy y, cũng đột nhiên nghe được tiếng hét lớn:
- Yêu tà phương nào? Dưới địa võng còn chưa buông tay chịu trói.
Trần Cảnh giận dữ. Từ khi xuất đạo đến nay, hắn còn chưa từng bị kẻ nào hô quát là yêu tà. Huống chi năm đó lúc hắn ngạo thị quần hùng khắp trời đất trong Lăng Tiêu bảo điện, những kẻ này chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
- Phá nó.
Giọng nói của Trần Cảnh vang lên trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.
Người đang đứng trên tấm địa võng đối diện giận dữ nói:
- Thật can đảm, thiên hạ này không có mấy người dám chính diện xông vào Tiên đạo Thập Cửu quân chúng ta.
Hư Linh không nói, khí tức trên thân nàng đã phát sinh biến hóa. Khí tức mông lung hỗn độn, không chút cảm ứng tới nháy mắt đã biến hóa, hóa thành một khí tức sắc bén mà khoáng đạt. Trong tích tắc này, nàng tựa như một vị quân vương của bóng tối.
Từ khí tức biến hóa trên người nàng, Trần Cảnh hiểu được trong bảy mươi năm qua nhất định nàng đã trải qua rất nhiều điều. Hơn nữa tất cả đều là một mình nàng đối mặt phản kích để dành thắng lợi mới dung dưỡng nên cái khí tức sắc bén và khoáng đạt trên người như vậy.
Nàng vừa hiển lộ khí thế, lập tức có tiếng người trong tấm lưới phía trước nói ra:
- Ả là Tần Quảng vương.
Vừa dứt lời, một điểm sáng chui vào trong bóng tối. Đó là ánh sáng đưa tin đi.
Lời y vừa thốt, Hư Linh và Trần Cảnh đã đến trước mặt rồi.
Đi tới gần rồi, Trần Cảnh mới hiểu được vì sao lại thấy địa võng này quen thuộc như vậy, hơn nữa cả khí tức cũng sẽ khiến hắn nghĩ tới thiên đạo. Vào bảy mươi năm trước, hắn đã vài lần nhìn thấy một tấm lưới hư vô trên chín tầng trời. Hiển nhiên địa võng này không thể là tấm lưới kia được, nhưng nhất định chủ nhân của địa võng này đã gặp qua tấm lưới như thiên đạo kia, cho nên mới tế luyện ra linh bảo kiểu này.
Hư Linh và Trần Cảnh đã nhanh chóng lao tới. Ngay tích tắc tiếp xúc với địa võng, ngón tay trắng muốt như ngọc của Hư Linh khua lên. Ngón tay thanh khiết như ngọc vừa mới xuất hiện, bóng tối lao nhanh như dòng nước này bỗng chốc như ngừng hẳn lại.
Ngón trỏ nàng xẹt qua địa võng. Trên tấm lưới lập tức xẹt lên những tia lửa nhỏ. Mấy tia lửa kia biến mất thì tấm lưới đã bị cắt rách mấy sợi lưới. Cùng lúc đó, trong tấm lưới vang lên một tiếng hét thảm. Đạo sĩ kia như hóa thành khói xanh tản đi mất.
Hư Linh kéo Trần Cảnh phá vỡ lỗ hổng chui qua khỏi tấm lưới. Vừa qua, Trần Cảnh lập tức phun ra một luồng sáng trắng. Luồng sáng này nhanh chóng lan ra phủ trùm lên tấm địa võng. Thiên đạo Thập Cửu quân trên tấm lưới chốc lát đã chết lặng, bất động cả lại. Trong nháy mắt này, bọn chúng đều đã bị Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp của Trần Cảnh phong trấn. Trên không trung lại có một con bướm xuất hiện. Con bướm vỗ cánh hóa thành một con chim ưng chụp lấy tấm địa võng kéo đi theo sau hai người Trần Cảnh và Hư Linh.
Tấm địa võng bị chim ưng chụp lấy nhanh chóng hóa thành một tấm lưới tơ màu trắng nho nhỏ.
Phía sau lưng họ là đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng đạp hư không đi tới. Ở một hướng khác, có một đạo sĩ với hai ống tay áo rộng tung bay bước vài bước đến gần. Thế nhưng tất cả đã chậm, bọn họ chỉ đành nhìn Hư Linh và Trần Cảnh đi vào trong một tòa đại thành đen kịt, theo sát sau lưng là một con chim ưng.
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng đi tới trước mắt đạo sĩ đội cao quan đang đi đến, làm một đạo lễ rồi nói:
- Nguyên Chân sư huynh, là Tần Quảng vương đi ra, đánh mở lối đi thông âm dương đưa một người vào đây.
Những người kia chưa từng gặp qua Hư Linh, chỉ khi nàng trở thành chủ nhân của thành Tần Quảng vương mới biết tới, cho nên thông thường đều gọi nàng là Tần Quảng vương. Đây cũng là danh xưng mà cả thiên hạ hiện tại gọi nàng. Còn những người đã biết nàng từ lúc nàng chưa trở thành Tần Quảng vương thì đều gọi nàng là lão tổ, hoặc là Hà Tiền lão tổ, hay là Hư Linh lão tổ.
- Đưa người nào tiến vào?
Nguyên Chân đạo nhân hỏi. Ông ta mặc đạo bào âm dương, đầu đội mũ đạo quan màu tím đậm, có một chòm râu đen kéo dài tới trước ngực.
- Người kia nhìn qua có thân thể cứng ngắc, trên người có khí tức nhang đèn nhàn nhạt. Phép thuật hắn như kiếm khí, lại không giống kiếm khí, mờ ảo không thể nắm bắt, vừa mới chạm nhau lại như nhè nhẹ xâm nhập vào tận xương, xua không đi, đuổi không tán. Ý niệm vừa mới tiếp xúc với chúng, lập tức sinh ra trùng trùng ảo giác.
Ánh mắt Nguyên Chân đạo nhân híp lại, chậm rãi nói:
- Hóa ra là hắn.
- Sư huynh, hắn là ai?
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng vội hỏi.
- Trên thế giới này, chỉ có một người mới khiến Hư Linh chủ động đi ra khỏi thành Tần Quảng vương, cũng chỉ có một người có loại phép thuật thế này.
Nguyên Chân nói ra.
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng trầm ngâm suy tư, đột nhiên bừng tỉnh, vội nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Không sai, chính là hắn.
Nguyên Chân đạo nhân nói.
- Như vậy… vậy phải làm sao đây sư huynh? Hắn đi tới thành Tần Quảng thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao?
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng nhanh chóng nói, trong lời gã còn mơ hồ có lo lắng và sợ hãi.
Nguyên Chân đạo nhân hít sâu một hơi, tự tin nói:
- Hắn trở về thì thế nào? Hiện tại cũng không phải là năm đó. Dưới Phiên Thiên ấn của ta đã hai mươi năm nay không người tránh được. Mà hắn, nhìn qua thì pháp lực đã giảm đi, phải nhờ ả ta đón dẫn về. Ta e là hắn còn không tiếp nổi một ấn Phiên Thiên của ta, khó có thể làm tiêu tan đi tâm nguyện nhiều năm qua của ta được.
Bàn tay trắng noãn như ngọc chụp lấy cánh tay Trần Cảnh rồi kéo thẳng vào trong bóng tối tĩnh mịch và sâu thẳm như vô tận mà đi. Bên tai hắn nghe được tiếng gió vù vù lạnh lẽo. Trong mắt hắn chỉ là một vùng lờ mờ. Trước mặt hắn là bóng lưng của người đang kéo tay mình, tóc đen khẽ bay như thể đang xõa bồng bềnh trong làn nước.
Lúc cánh tay này vừa xuất hiện, Trần Cảnh đã biết đây là Hư Linh. Tuy rằng nàng đã có biến hóa, cánh tay và cả thân thể đều như ngưng đọng thành máu thịt như thường, nhưng khi cánh tay đưa ra, Trần Cảnh vẫn nhận ra ngay rằng đó là nàng. Đây chỉ là một cảm giác. Đến chính hắn cũng không phát hiện ra Hư Linh trong lòng hắn có một loại cảm giác đặc biệt như thế.
Năm đó Trần Cảnh cũng đã dựa vào Tần Quảng vương ấn trực tiếp đánh thông qua ranh giới ngăn cách âm dương một lần, lúc này là Hư Linh từ cõi âm đã đánh mở ra một con đường để đi thông qua ranh giới. Thế nhưng nhìn bộ dạng nàng có vẻ phi thường cấp bách, như muốn nhanh chóng quay về cõi âm, quay về thành Tần Quảng vương.
Bọn họ không ngừng hạ xuống bên dưới, như thể đang rớt nhanh xuống dưới vực sâu.
Đột nhiên, trong bóng tối có một giọng nói uy nghiêm xuất hiện. Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn:
- Là ai? Dám tự tiện xông vào cõi âm, làm loạn trật tự âm dương.
Trần Cảnh kinh ngạc, nghe ra như thể giữa âm dương đã có người thủ hộ mà bảy mươi năm trước không hề có. Lòng hắn thầm nghĩ: “Tỉnh dậy đã có biến hóa to lớn rồi. Chẳng lẽ, hiện tại muốn cưỡi mây bay độn cũng cần có sắc phù thông hành hay sao?” Nghĩ vậy là do hắn thấy có người thủ hộ màn chắn hai giới âm dương mà liên tưởng đến.
Giọng nói này xuất hiện, một đạo sĩ lưng đeo một thanh trường kiếm cũng nhanh chóng hiện ra trong bóng tối hư vô. Vừa xuất hiện, gã đã kinh ngạc:
- Lúc này mà ngươi còn dám ra khỏi thành Tần Quảng sao?
Sau đó, gã lớn tiếng nói:
- Nếu đã đi ra, thì không cần trở về nữa. Mau theo ta đi phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh gặp đại đế.
Trần Cảnh và Hư Linh vẫn không ngừng rơi xuống bên dưới, gã kia cũng gắt gao theo sát phía sau. Chỉ là giữa gã và hai người lại như cách nhau bởi một tấm lụa đen. Hư Linh không để ý tới, vẫn cứ nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
Trên người đạo sĩ kia hiển lộ ra một luồng kiếm khí sắc bén, thấy Hư Linh căn bản không để ý tới mình bèn giận dữ quát:
- Hư Linh lão tổ, bằng vào bản lĩnh của ngươi có thể co đầu rút cổ trong thành Tần Quảng vương cũng không có gì, thế nhưng nếu đã đi ra, thì đừng hòng trở về được.
Dứt lời, ngón tay gã như kiếm dựng chỉ thẳng lên trời, kiếm tuệ màu vàng trên thanh kiếm sau lưng bay lên. Một luồng sáng vàng bay vọt ra, ánh vàng kim như hóa thành đám bụi vàng tung bay trong màn đêm. Ánh kiếm ông ông vang lên, hóa thành một con rồng vàng xông cuốn đến hai người Trần Cảnh và Hư Linh.
Trần Cảnh cảm thấy giận dữ, đang định ra tay thì nghe Hư Linh nói:
- Không nên ra tay. Giữa âm dương này đã bị Trường Sinh đại đế bày ra địa võng, chỉ cần chúng ta hiển lộ phép thuật, võng kia sẽ hiển hóa ra. Lúc đó chỉ sợ ít nhiều khó thoát thân.
Trần Cảnh thầm nghĩ, ra là vậy, khó trách chỉ một mình đạo sĩ kia cũng dám nói sẽ bắt giữ Hư Linh lại.
Hắn lại nhìn Hư Linh, mới phát hiện Hư Linh và mình cũng không hiển lộ lấy nửa điểm khí tức, như thể sương khói trong đêm tối, không phân biệt ra được trong ranh giới âm dương này.
Hư Linh vừa nói Trần Cảnh không cần ra tay, thanh kiếm màu vàng kia đã biến thành con rồng vàng giương nanh múa vuốt vọt tới sát phía sau. Trần Cảnh còn có thể cảm được kiếm ý dày đặc từ đó.
Kiếm tới gần, Trần Cảnh có thể cảm ứng được kiếm này là một thanh linh kiếm. Trần Cảnh tin tưởng Hư Linh. Quả nhiên, ngay khi con rồng vàng lao xuống, hắn phát hiện trên người mình dâng lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt mông lung, lại cực kỳ mỏng nhẹ nhưng đủ để hai người như ở vào một không gian khác.
“Keng…”
Bên tai Trần Cảnh vẫn còn nghe rõ tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn, như thể có người ghé bên tai nói nhỏ. Đồng thời trong mắt hắn chỉ còn là một vùng ánh sáng vàng. Hắn cảm giác như con rồng vàng kia bò lên lưng mình, nhưng nó lại lướt đi qua. Trong bóng tối, ngón tay hợp lại làm kiếm của đạo sĩ kia lại chuyển động, miệng gã niệm kiếm quyết ngự kiếm. Con rồng vàng lại chuyển mình, hóa thành một thanh kiếm vàng sáng chói chém xuống Hư Linh và Trần Cảnh.
Hư Linh vẫn cứ rơi xuống như cũ, kiếm lại vẽ nên một đường sáng vàng óng trong bóng đêm.
Tuy rằng Trần Cảnh biết nhất định Hư Linh nắm chắc sẽ không bị kiếm này gây thương tích, thế nhưng hắn lại không muốn nhượng bộ như vậy. Cả đời hắn đến bây giờ, tuy không thích chủ động, ưa yên tĩnh, thế nhưng lại chưa từng có người nào tìm đến tận cửa nhà mình lại không đáp trả lại cả.
Lúc này hắn bèn thổi một hơi về phía thanh kiếm vàng kia. Một luồng sáng trắng bay ra nghênh đón lấy thanh kiếm màu vàng, nhanh chóng quấn quanh thanh kiếm. Kiếm kia lập tức trở nên nặng nề, xiêu xiêu vẹo vẹo, như không xác định được phương hướng. Đạo sĩ kia kinh hãi, ngón tay nâng lên lập lòe một tầng sáng xanh, miệng không ngừng niệm động kiếm quyết ngự kiếm, nỗ lực khống chế.
Trần Cảnh lại có cảm ứng khác. Luồng ánh kiếm có ý niệm của hắn đã quấn lên thanh kiếm vàng của đối phương, khiến thanh kiếm màu vàng kia khó có thể vận chuyển như ý. Thế nhưng trừ chuyện đó, hắn còn cảm ứng được áp chế và trói buộc trong bóng tối nữa. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một tấm lưới lớn như tấm lưới đánh cá chặn ngang dòng sông chốn nhân gian chậm rãi xuất hiện trước mặt, mà hai người bọn họ lại như hai con cá đang xuôi dòng đi xuống, vừa lúc bị tấm lưới đánh cá chặn lại.
“Đây là địa võng.” Trần Cảnh thầm nghĩ, thảo nào Hư Linh không muốn hiển lộ pháp thuật. Từ tấm lưới kia hắn có thể cảm nhận được một loại khí tức không thể nói rõ được. Nếu nhất định phải dùng lời miêu tả, thì có lẽ là thiên đạo, là khí tức của thiên đạo. Đó là một loại đạo ý, thấy được tấm lưới này, lại cảm giác như không thể nào thoát được, cũng không có chỗ nào trốn tránh được. Trần Cảnh rất rõ ràng điều này. Bởi dù sao bảy mươi năm trước hắn đã đạt đến tiểu viên dung, tuy rằng đã bị ba trong sáu vị đại đế hiện tại đồng thời phá vỡ nhưng hiện tại hắn đã tỉnh lại, không bị hồn phi phách tán, cũng không có vĩnh viễn yên lặng nằm xuống. Nếu hắn đã tỉnh, thì dù pháp lực còn chưa khôi phục nhưng cảnh giới của hắn không ngã xuống. Nếu bảy mươi năm qua hắn cứ tỉnh táo như vậy, lại trải qua một vài biến cố khiến tính cách và quan niệm của hắn biến đổi thì có lẽ cảnh giới tiểu viên dung của hắn có khả năng tan vỡ. Nhưng bảy mươi năm vừa rồi hắn đã ngủ say, không biết đến những biến hóa thiên thời đấy.
Hư Linh lại không lên tiếng, vẫn cứ kéo tay Trần Cảnh bay xuống bên dưới, nghênh đón tấm địa võng kia.
Trước kia, Trần Cảnh không cảm nhận được ranh giới phân chia âm dương này lại khó vượt qua, lại dài dằng dặc như thế này.
Tấm địa võng càng ngày càng rõ ràng, Trần Cảnh phát hiện trên giao điểm của địa võng còn có một người. Lúc hắn nhìn thấy y, cũng đột nhiên nghe được tiếng hét lớn:
- Yêu tà phương nào? Dưới địa võng còn chưa buông tay chịu trói.
Trần Cảnh giận dữ. Từ khi xuất đạo đến nay, hắn còn chưa từng bị kẻ nào hô quát là yêu tà. Huống chi năm đó lúc hắn ngạo thị quần hùng khắp trời đất trong Lăng Tiêu bảo điện, những kẻ này chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
- Phá nó.
Giọng nói của Trần Cảnh vang lên trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.
Người đang đứng trên tấm địa võng đối diện giận dữ nói:
- Thật can đảm, thiên hạ này không có mấy người dám chính diện xông vào Tiên đạo Thập Cửu quân chúng ta.
Hư Linh không nói, khí tức trên thân nàng đã phát sinh biến hóa. Khí tức mông lung hỗn độn, không chút cảm ứng tới nháy mắt đã biến hóa, hóa thành một khí tức sắc bén mà khoáng đạt. Trong tích tắc này, nàng tựa như một vị quân vương của bóng tối.
Từ khí tức biến hóa trên người nàng, Trần Cảnh hiểu được trong bảy mươi năm qua nhất định nàng đã trải qua rất nhiều điều. Hơn nữa tất cả đều là một mình nàng đối mặt phản kích để dành thắng lợi mới dung dưỡng nên cái khí tức sắc bén và khoáng đạt trên người như vậy.
Nàng vừa hiển lộ khí thế, lập tức có tiếng người trong tấm lưới phía trước nói ra:
- Ả là Tần Quảng vương.
Vừa dứt lời, một điểm sáng chui vào trong bóng tối. Đó là ánh sáng đưa tin đi.
Lời y vừa thốt, Hư Linh và Trần Cảnh đã đến trước mặt rồi.
Đi tới gần rồi, Trần Cảnh mới hiểu được vì sao lại thấy địa võng này quen thuộc như vậy, hơn nữa cả khí tức cũng sẽ khiến hắn nghĩ tới thiên đạo. Vào bảy mươi năm trước, hắn đã vài lần nhìn thấy một tấm lưới hư vô trên chín tầng trời. Hiển nhiên địa võng này không thể là tấm lưới kia được, nhưng nhất định chủ nhân của địa võng này đã gặp qua tấm lưới như thiên đạo kia, cho nên mới tế luyện ra linh bảo kiểu này.
Hư Linh và Trần Cảnh đã nhanh chóng lao tới. Ngay tích tắc tiếp xúc với địa võng, ngón tay trắng muốt như ngọc của Hư Linh khua lên. Ngón tay thanh khiết như ngọc vừa mới xuất hiện, bóng tối lao nhanh như dòng nước này bỗng chốc như ngừng hẳn lại.
Ngón trỏ nàng xẹt qua địa võng. Trên tấm lưới lập tức xẹt lên những tia lửa nhỏ. Mấy tia lửa kia biến mất thì tấm lưới đã bị cắt rách mấy sợi lưới. Cùng lúc đó, trong tấm lưới vang lên một tiếng hét thảm. Đạo sĩ kia như hóa thành khói xanh tản đi mất.
Hư Linh kéo Trần Cảnh phá vỡ lỗ hổng chui qua khỏi tấm lưới. Vừa qua, Trần Cảnh lập tức phun ra một luồng sáng trắng. Luồng sáng này nhanh chóng lan ra phủ trùm lên tấm địa võng. Thiên đạo Thập Cửu quân trên tấm lưới chốc lát đã chết lặng, bất động cả lại. Trong nháy mắt này, bọn chúng đều đã bị Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp của Trần Cảnh phong trấn. Trên không trung lại có một con bướm xuất hiện. Con bướm vỗ cánh hóa thành một con chim ưng chụp lấy tấm địa võng kéo đi theo sau hai người Trần Cảnh và Hư Linh.
Tấm địa võng bị chim ưng chụp lấy nhanh chóng hóa thành một tấm lưới tơ màu trắng nho nhỏ.
Phía sau lưng họ là đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng đạp hư không đi tới. Ở một hướng khác, có một đạo sĩ với hai ống tay áo rộng tung bay bước vài bước đến gần. Thế nhưng tất cả đã chậm, bọn họ chỉ đành nhìn Hư Linh và Trần Cảnh đi vào trong một tòa đại thành đen kịt, theo sát sau lưng là một con chim ưng.
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng đi tới trước mắt đạo sĩ đội cao quan đang đi đến, làm một đạo lễ rồi nói:
- Nguyên Chân sư huynh, là Tần Quảng vương đi ra, đánh mở lối đi thông âm dương đưa một người vào đây.
Những người kia chưa từng gặp qua Hư Linh, chỉ khi nàng trở thành chủ nhân của thành Tần Quảng vương mới biết tới, cho nên thông thường đều gọi nàng là Tần Quảng vương. Đây cũng là danh xưng mà cả thiên hạ hiện tại gọi nàng. Còn những người đã biết nàng từ lúc nàng chưa trở thành Tần Quảng vương thì đều gọi nàng là lão tổ, hoặc là Hà Tiền lão tổ, hay là Hư Linh lão tổ.
- Đưa người nào tiến vào?
Nguyên Chân đạo nhân hỏi. Ông ta mặc đạo bào âm dương, đầu đội mũ đạo quan màu tím đậm, có một chòm râu đen kéo dài tới trước ngực.
- Người kia nhìn qua có thân thể cứng ngắc, trên người có khí tức nhang đèn nhàn nhạt. Phép thuật hắn như kiếm khí, lại không giống kiếm khí, mờ ảo không thể nắm bắt, vừa mới chạm nhau lại như nhè nhẹ xâm nhập vào tận xương, xua không đi, đuổi không tán. Ý niệm vừa mới tiếp xúc với chúng, lập tức sinh ra trùng trùng ảo giác.
Ánh mắt Nguyên Chân đạo nhân híp lại, chậm rãi nói:
- Hóa ra là hắn.
- Sư huynh, hắn là ai?
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng vội hỏi.
- Trên thế giới này, chỉ có một người mới khiến Hư Linh chủ động đi ra khỏi thành Tần Quảng vương, cũng chỉ có một người có loại phép thuật thế này.
Nguyên Chân nói ra.
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng trầm ngâm suy tư, đột nhiên bừng tỉnh, vội nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Không sai, chính là hắn.
Nguyên Chân đạo nhân nói.
- Như vậy… vậy phải làm sao đây sư huynh? Hắn đi tới thành Tần Quảng thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích rồi sao?
Đạo sĩ lưng đeo kiếm vàng nhanh chóng nói, trong lời gã còn mơ hồ có lo lắng và sợ hãi.
Nguyên Chân đạo nhân hít sâu một hơi, tự tin nói:
- Hắn trở về thì thế nào? Hiện tại cũng không phải là năm đó. Dưới Phiên Thiên ấn của ta đã hai mươi năm nay không người tránh được. Mà hắn, nhìn qua thì pháp lực đã giảm đi, phải nhờ ả ta đón dẫn về. Ta e là hắn còn không tiếp nổi một ấn Phiên Thiên của ta, khó có thể làm tiêu tan đi tâm nguyện nhiều năm qua của ta được.