Dịch giả: †Ares†
oOo
Đi vào Tú Xuân loan, miếu vẫn là miếu kia, vẫn giống như bảy mươi năm trước. Chỉ là không biết từ khi nào đã dựng lên một pho tượng thần mới. Phàm nhân không biết kỳ thực tượng thần đã đổi một lần, nhưng Trần Cảnh đương nhiên biết rõ. Cây đại thụ trước miếu đã lớn tới mức có thể che trọn cả miếu thờ dưới bóng mình rồi. Trần Cảnh dừng lại bên dưới tán cây. Hắn vừa đứng, ngưng tụ tinh thần, tĩnh tâm lại, chuyện phát sinh trong thần vực suốt bảy mươi năm qua đều dồn dập hiện lên.
Phát hiện ra Trần Cảnh đầu tiên là chim sơn ca vẫn đậu trên cây. Nàng đã hóa hình, tên là Dạ Hương. Nàng nhìn thấy Trần Cảnh không lâu thì Hồng đại hiệp tới, sau đó vỏ sò cũng tới.
Hồng đại hiệp vẫn như cũ, từ thật xa đã hô Hà Bá gia, tựa như Trần Cảnh không phải biến mất bảy mươi năm, mà chỉ biến mất bảy ngày. Vỏ sò cũng như xưa, chỉ là trên thân càng thêm vẻ xanh biếc.
Trần Cảnh nở nụ cười. Thân thể hắn sau hai ngày đứng yên tĩnh đã khôi phục lại như năm đó, thậm chí càng thêm linh hoạt. Hắn cười, trên mặt cũng sẽ xuất hiện vẻ tươi cười.
- Nhiều năm qua như vậy, ngươi còn không có hóa hình, tu hành cho hết lên thân người khác rồi sao?
Trần Cảnh nói giỡn một câu. Hắn đương nhiên liếc mắt một cái là nhận ra Hồng đại hiệp sớm đã kết yêu đan, có thể hóa hình rồi.
Hồng đại hiệp lại lớn tiếng nói:
- Hóa hình thì làm sao chở Hà Bá gia được. Không thể chở Hà Bá gia, cái tên Đà Tượng của con chẳng phải không thể gọi tiếp sao.
Trần Cảnh cười nói:
- Đã như vậy, thì ngươi vĩnh viễn không nên hóa hình đi. Một đường tu hành, không nhất định phải hóa hình mới có thể tiến thêm một bước.
Dứt lời, hắn lại ngắm nghía vỏ sò đứng cạnh, nói:
- Nhiều năm như vậy, khổ cực các ngươi.
Trần Cảnh nói hiển nhiên là việc chúng nó chiếu cố sự tình trong thần vực. Nếu không có đám Hồng đại hiệp, trong thần vực sao có thể thái bình thế này.
- Chúng con là thần tướng do Hà Bá gia phong. Hà Bá gia không ở, tự nhiên do chúng con thủ hộ. Lại nói, hiện tại cũng không có ngoại đạo tà ma nào dám ở Kinh Hà, Bá Lăng sinh sự. Uy danh của Hà Bá gia cùng Thần Cô, trong thiên hạ còn ai không biết chứ.
Hồng đại hiệp nói đến khoa trương. Nhưng Trần Cảnh biết trong chuyện này chỉ sợ là vì bảy mươi năm qua, trong thiên hạ còn tương đối ổn định, mỗi thần linh được các đại đế sắc phong, đều ở trong thần vực được phong thu nạp tín ngưỡng, vô lực truyền đạo khắp nơi.
Trần Cảnh cùng đám Hồng đại hiệp đã nhiều năm không gặp, tuy nhìn có vẻ như quan hệ người dưới kẻ trên, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại có cảm giác vui sướng như gặp lại bạn cũ, ở trong gió nhẹ mưa phùn đàm luận thời gian bảy mươi năm kia, ở dưới ánh sao đêm kể chuyện cũ cùng người.
Đám Hồng đại hiệp cũng không biết những năm nay Trần Cảnh đi đâu. Hồng đại hiệp đương nhiên sẽ hỏi. Nó nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, mà Trần Cảnh cũng không giấu giếm, chỉ nói mình bị bao bọc trong bùn đất ở một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang, cũng không biết lý do.
Hồng đại hiệp cực kỳ khó hiểu, lại nói:
- Thần Cô nói Hà Bá gia đang dưỡng thần, không ngờ lại dưỡng theo cách này.
Trần Cảnh cũng không nói Diệp Thanh Tuyết có nhắn lại hắn không nên trở về.
Hàn huyên trò chuyện, lại nói đến Nhan Lạc Nương. Nàng thành một trong các thần tướng của Câu Trần đại đế. Còn Tùng Thanh sau một trận đại chiến kia đã từng về đây một lần, nói là muốn về tu hành ở nơi mình sinh ra, không bao giờ rời núi nữa.
Mà những người khác thì không có trở về. Hồng đại hiệp nhắc đương nhiên là mấy người từng cùng được phong thần tướng trên núi Côn Lôn.
Trần Cảnh cũng không lên tiếng, chỉ lắng nghe.
Bất quá Trần Cảnh hỏi tới chuyện Diệp Thanh Tuyết cứu hắn thế nào thì Hồng đại hiệp cũng không nói được lời gì cụ thể, chỉ nói được đại khái là lúc ấy ánh sét sáng rọi bầu trời, ai cũng thấy Thần Cô cầm trong tay một thanh kiếm, điều khiển sấm sét trên trời giáng xuống. Cũng sau một màn sấm sét đó, Thiên đình chia ra làm sáu.
Trần Cảnh hỏi nó có biết tại sao Thiên đình lại một phân thành sáu không, thì Hồng đại hiệp hưng phấn nói rằng, thế gian có một lời đồn, nói là Thiên đình đã bị đại thần thông giết hết tiên thần trong Thiên đình phá vỡ từ ngàn năm trước, chẳng qua tới giờ mới hoàn toàn phân tán. Trần Cảnh không trả lời, cũng không biết hắn tin hay không.
Nói đến Diệp Thanh Tuyết, liền tự nhiên sẽ nói đến thần tướng của nàng. Mà vừa nói đến cái này, giọng điệu của Hồng đại hiệp lập tức không tốt lắm, hiển nhiên rất không thích thần tướng của Diệp Thanh Tuyết.
Trần Cảnh thấy kỳ quái, hỏi:
- Dưới sư tỷ là thần tướng nào?
Đúng là hắn có chút tò mò về chuyện này.
Hồng đại hiệp nói:
- Có tất cả mấy người thì con không biết, nghe nói là có không ít, nhưng lão tôm con chỉ thấy hai người. Hai kẻ này đều kỳ quái, không giống sinh linh giới này.
- Không phải giới này, chẳng lẽ là từ âm thế?
Trần Cảnh hỏi.
- Con cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là con từng thấy bọn họ đến Tú Xuân loan. Trong đó một kẻ trên thân có âm khí lượn lờ. Còn một kẻ thì lại phát ra mùi tanh hôi nhàn nhạt. Cũng không biết là có lai lịch gì.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi, nói:
- Luôn nghe nói trong trời đất này còn có ba chỗ là Tu La giới, Ác Quỷ đạo, Địa Ngục, chỉ là ta chưa từng đi. Nếu trời đất thật sự phân lục đạo, đồng thời nếu đã phân thì chỗ chúng ta chính là Nhân Gian đạo, mà bọn họ vô cùng có khả năng đến từ ba chỗ kia. Ta biết rõ có Nhật Diệu đế quân xuất thân từ Địa Ngục. Mà sinh linh Tu La giới ta cũng đã gặp. Về phần Ác Quỷ đạo thì ta không biết ở nơi nào.
Nếu không phải Hồng đại hiệp nói, hắn quả thật không biết có hai người như vậy đã tới trước miếu của mình. Hắn đứng dưới tàng cây hai ngày, nhìn hết chuyện xảy ra trong bảy mươi năm qua ở thần vực, lại không hề nhìn thấy hai người kia. Hiển nhiên là trên thân họ ẩn chứa pháp, cho nên mới không lưu lại ảnh ở thần vực, hay nói theo cách khác là có vết tích trong trời đất nhưng Trần Cảnh còn không thể nhìn thấy.
Bất kỳ một sinh linh nào cũng có vết tích lưu lại trong trời đất, là quỹ tích cả đời. Cảnh giới pháp lực càng cao, tự nhiên lại càng nhạt. Trần Cảnh nhìn được trong thần vực đều là thấy vết tích của người có cảnh giới thấp hơn hắn, hơn nữa còn ở trong thần vực của hắn, lại còn nghĩ đến thần linh nơi đây là Trần Cảnh.
Hồng đại hiệp không ngờ Trần Cảnh cũng không biết hai kẻ kia, liền nói thêm:
- Thần tướng của Thần Cô ít, về sau chỉ sợ phải thiệt thòi lớn.
Trần Cảnh thuận miệng hỏi:
- Thiệt thòi lớn gì?
Hồng đại hiệp lập tức nói:
- Cùng một bầu trời, làm sao có thể có sáu đại đế cùng tồn tại chứ. Cho dù có, cũng nhất định sẽ chia làm chủ yếu và thứ yếu. Ngay cả lão tôm con cũng biết, về sau sáu vị đại đế nhất định sẽ có một trận đại chiến. Thần Cô chỉ có mấy thần tướng, không thiệt thòi mới là lạ.
Trần Cảnh không có trả lời, chỉ nhìn dòng nước Kinh Hà, lại nghĩ tới Hư Linh nói, thời gian luôn không nhìn thấy, lại mang đi dung nhan của chúng sinh. Nếu thời gian là hữu hình, nhất định sẽ chảy xiết giống như nước sông này, mãi không quay đầu lại.
Một lần gặp lại này, bọn họ đứng rất nhiều ngày, trong mưa gió không nói không động.
Trần Cảnh đột nhiên nói:
- Sư tỷ không phải một người thích thần quyền. Đại đế vị đối với sư tỷ tuy có trợ giúp nhất thời, nhưng khi sư tỷ không cần nó nữa thì nhất định sẽ vứt bỏ nó như cỏ rác. Sư tỷ truy cầu chính là đại đạo mênh mông. Hơn nữa sư tỷ tu cũng không phải là Thần đạo, không thèm để ý tín ngưỡng, không cần bất kỳ vật gì ngoài thân.
Trần Cảnh chậm rãi nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến một câu không biết xuất phát từ đâu: "Tu hành chính là vứt bỏ."
Hắn không khỏi đột nhiên nghĩ đến câu Diệp Thanh Tuyết lưu lại - "Không nên trở về." Lúc trước, sau khi nghe Hư Linh nói, hắn từng suy đoán không biết có phải là bởi vì cái "chủng thần" hư vô kia không. Giờ nghĩ lại, mặc dù có thể, nhưng còn có một khả năng khác, đó là sư tỷ đã đi lên con đường "vứt bỏ". Hoặc nói, kỳ thật sư tỷ luôn vứt bỏ, dựa vào từng cơ hội mà vứt bỏ từng người hoặc từng chuyện có liên hệ.
Nhưng mà hắn lại nghĩ tới một trận chiến sư tỷ cứu mình từ Quả Long pha trở về bèn vội vàng xua ý nghĩ kia đi.
Qua hồi lâu, hắn đè xuống ý niệm trong đầu, không nghĩ nữa. Trong lúc hắn đang quyết định chuyện mình cần làm, chợt nghe Hồng đại hiệp hỏi:
- Hà Bá gia, chúng ta bây giờ là muốn lập phủ sao?
Lập phủ trong lời nó chính là thành lập một thần phủ, sắc phong các loại thần chức quản lý sự tình trong thần vực.
Trong một vùng thần vực, nhiều nhất tự nhiên là việc nhân gian cầu khẩn. Nếu một thần linh có thể làm được có cầu tất ứng (cầu xin linh nghiệm), như vậy thần linh này nhất định sẽ sung túc tín ngưỡng. Nhưng nếu thần vực quá lớn, vậy sẽ khó làm được, cho nên mới có chuyện sắc phong thần chức đi xử lý chuyện phía dưới. Hơn nữa trong một vùng thần vực đương nhiên sẽ không cho phép có người đấu pháp. Nếu thật có việc, vậy thì phải đến thần phủ trong thần vực, nơi này sẽ có thần chức tới phân xử.
Trần Cảnh thuận miệng trả lời, cũng để cho Hồng đại hiệp đi lập thần phủ,do nó và vỏ sò cùng chung quản lý thần vực. Còn Dạ Hương thì là người giám sát trong thần vực. Nếu Lý Anh Ninh trở về thì sẽ để Lý Anh Ninh tổ chức việc nhân gian.
Hắn cũng chỉ là đại khái nói một câu, nói xong liền lại trầm mặc mấy ngày, sau cùng thì rời đi trong một ngày mưa gió.
Hắn đây là muốn đi khắp thiên hạ. Tâm tình viên dung của hắn là che chở, che chở không riêng gì sinh linh trong thần vực. Khi ở Âm phủ, hắn từng khẳng định lại một câu, một thần linh phải che chở sinh linh thiên hạ. Hắn là một thần linh, loại lời này không thể nói lung tung. Nếu đã nói ra, lúc ấy đã thành đại thế hùng hồn như gió to thổi lửa cháy, nhưng dĩ nhiên lửa sẽ rất mau yếu xuống. Nếu như không cách nào thực hiện, cảnh giới của hắn sẽ như đống lửa hết mất củi khô mà tắt dần, sau cùng chỉ còn một đống tro lạnh như băng.
Cho nên, Trần Cảnh phải đi làm. Bất kể có thể làm được hay không, nhưng tâm đã dấy lên lửa lớn kia không thể tắt.
Ý trong lòng dâng lên, mỗi tiếng nói cử động đều muốn hóa thành vật có thể cháy.
----- oOo -----
oOo
Đi vào Tú Xuân loan, miếu vẫn là miếu kia, vẫn giống như bảy mươi năm trước. Chỉ là không biết từ khi nào đã dựng lên một pho tượng thần mới. Phàm nhân không biết kỳ thực tượng thần đã đổi một lần, nhưng Trần Cảnh đương nhiên biết rõ. Cây đại thụ trước miếu đã lớn tới mức có thể che trọn cả miếu thờ dưới bóng mình rồi. Trần Cảnh dừng lại bên dưới tán cây. Hắn vừa đứng, ngưng tụ tinh thần, tĩnh tâm lại, chuyện phát sinh trong thần vực suốt bảy mươi năm qua đều dồn dập hiện lên.
Phát hiện ra Trần Cảnh đầu tiên là chim sơn ca vẫn đậu trên cây. Nàng đã hóa hình, tên là Dạ Hương. Nàng nhìn thấy Trần Cảnh không lâu thì Hồng đại hiệp tới, sau đó vỏ sò cũng tới.
Hồng đại hiệp vẫn như cũ, từ thật xa đã hô Hà Bá gia, tựa như Trần Cảnh không phải biến mất bảy mươi năm, mà chỉ biến mất bảy ngày. Vỏ sò cũng như xưa, chỉ là trên thân càng thêm vẻ xanh biếc.
Trần Cảnh nở nụ cười. Thân thể hắn sau hai ngày đứng yên tĩnh đã khôi phục lại như năm đó, thậm chí càng thêm linh hoạt. Hắn cười, trên mặt cũng sẽ xuất hiện vẻ tươi cười.
- Nhiều năm qua như vậy, ngươi còn không có hóa hình, tu hành cho hết lên thân người khác rồi sao?
Trần Cảnh nói giỡn một câu. Hắn đương nhiên liếc mắt một cái là nhận ra Hồng đại hiệp sớm đã kết yêu đan, có thể hóa hình rồi.
Hồng đại hiệp lại lớn tiếng nói:
- Hóa hình thì làm sao chở Hà Bá gia được. Không thể chở Hà Bá gia, cái tên Đà Tượng của con chẳng phải không thể gọi tiếp sao.
Trần Cảnh cười nói:
- Đã như vậy, thì ngươi vĩnh viễn không nên hóa hình đi. Một đường tu hành, không nhất định phải hóa hình mới có thể tiến thêm một bước.
Dứt lời, hắn lại ngắm nghía vỏ sò đứng cạnh, nói:
- Nhiều năm như vậy, khổ cực các ngươi.
Trần Cảnh nói hiển nhiên là việc chúng nó chiếu cố sự tình trong thần vực. Nếu không có đám Hồng đại hiệp, trong thần vực sao có thể thái bình thế này.
- Chúng con là thần tướng do Hà Bá gia phong. Hà Bá gia không ở, tự nhiên do chúng con thủ hộ. Lại nói, hiện tại cũng không có ngoại đạo tà ma nào dám ở Kinh Hà, Bá Lăng sinh sự. Uy danh của Hà Bá gia cùng Thần Cô, trong thiên hạ còn ai không biết chứ.
Hồng đại hiệp nói đến khoa trương. Nhưng Trần Cảnh biết trong chuyện này chỉ sợ là vì bảy mươi năm qua, trong thiên hạ còn tương đối ổn định, mỗi thần linh được các đại đế sắc phong, đều ở trong thần vực được phong thu nạp tín ngưỡng, vô lực truyền đạo khắp nơi.
Trần Cảnh cùng đám Hồng đại hiệp đã nhiều năm không gặp, tuy nhìn có vẻ như quan hệ người dưới kẻ trên, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại có cảm giác vui sướng như gặp lại bạn cũ, ở trong gió nhẹ mưa phùn đàm luận thời gian bảy mươi năm kia, ở dưới ánh sao đêm kể chuyện cũ cùng người.
Đám Hồng đại hiệp cũng không biết những năm nay Trần Cảnh đi đâu. Hồng đại hiệp đương nhiên sẽ hỏi. Nó nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, mà Trần Cảnh cũng không giấu giếm, chỉ nói mình bị bao bọc trong bùn đất ở một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang, cũng không biết lý do.
Hồng đại hiệp cực kỳ khó hiểu, lại nói:
- Thần Cô nói Hà Bá gia đang dưỡng thần, không ngờ lại dưỡng theo cách này.
Trần Cảnh cũng không nói Diệp Thanh Tuyết có nhắn lại hắn không nên trở về.
Hàn huyên trò chuyện, lại nói đến Nhan Lạc Nương. Nàng thành một trong các thần tướng của Câu Trần đại đế. Còn Tùng Thanh sau một trận đại chiến kia đã từng về đây một lần, nói là muốn về tu hành ở nơi mình sinh ra, không bao giờ rời núi nữa.
Mà những người khác thì không có trở về. Hồng đại hiệp nhắc đương nhiên là mấy người từng cùng được phong thần tướng trên núi Côn Lôn.
Trần Cảnh cũng không lên tiếng, chỉ lắng nghe.
Bất quá Trần Cảnh hỏi tới chuyện Diệp Thanh Tuyết cứu hắn thế nào thì Hồng đại hiệp cũng không nói được lời gì cụ thể, chỉ nói được đại khái là lúc ấy ánh sét sáng rọi bầu trời, ai cũng thấy Thần Cô cầm trong tay một thanh kiếm, điều khiển sấm sét trên trời giáng xuống. Cũng sau một màn sấm sét đó, Thiên đình chia ra làm sáu.
Trần Cảnh hỏi nó có biết tại sao Thiên đình lại một phân thành sáu không, thì Hồng đại hiệp hưng phấn nói rằng, thế gian có một lời đồn, nói là Thiên đình đã bị đại thần thông giết hết tiên thần trong Thiên đình phá vỡ từ ngàn năm trước, chẳng qua tới giờ mới hoàn toàn phân tán. Trần Cảnh không trả lời, cũng không biết hắn tin hay không.
Nói đến Diệp Thanh Tuyết, liền tự nhiên sẽ nói đến thần tướng của nàng. Mà vừa nói đến cái này, giọng điệu của Hồng đại hiệp lập tức không tốt lắm, hiển nhiên rất không thích thần tướng của Diệp Thanh Tuyết.
Trần Cảnh thấy kỳ quái, hỏi:
- Dưới sư tỷ là thần tướng nào?
Đúng là hắn có chút tò mò về chuyện này.
Hồng đại hiệp nói:
- Có tất cả mấy người thì con không biết, nghe nói là có không ít, nhưng lão tôm con chỉ thấy hai người. Hai kẻ này đều kỳ quái, không giống sinh linh giới này.
- Không phải giới này, chẳng lẽ là từ âm thế?
Trần Cảnh hỏi.
- Con cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là con từng thấy bọn họ đến Tú Xuân loan. Trong đó một kẻ trên thân có âm khí lượn lờ. Còn một kẻ thì lại phát ra mùi tanh hôi nhàn nhạt. Cũng không biết là có lai lịch gì.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi, nói:
- Luôn nghe nói trong trời đất này còn có ba chỗ là Tu La giới, Ác Quỷ đạo, Địa Ngục, chỉ là ta chưa từng đi. Nếu trời đất thật sự phân lục đạo, đồng thời nếu đã phân thì chỗ chúng ta chính là Nhân Gian đạo, mà bọn họ vô cùng có khả năng đến từ ba chỗ kia. Ta biết rõ có Nhật Diệu đế quân xuất thân từ Địa Ngục. Mà sinh linh Tu La giới ta cũng đã gặp. Về phần Ác Quỷ đạo thì ta không biết ở nơi nào.
Nếu không phải Hồng đại hiệp nói, hắn quả thật không biết có hai người như vậy đã tới trước miếu của mình. Hắn đứng dưới tàng cây hai ngày, nhìn hết chuyện xảy ra trong bảy mươi năm qua ở thần vực, lại không hề nhìn thấy hai người kia. Hiển nhiên là trên thân họ ẩn chứa pháp, cho nên mới không lưu lại ảnh ở thần vực, hay nói theo cách khác là có vết tích trong trời đất nhưng Trần Cảnh còn không thể nhìn thấy.
Bất kỳ một sinh linh nào cũng có vết tích lưu lại trong trời đất, là quỹ tích cả đời. Cảnh giới pháp lực càng cao, tự nhiên lại càng nhạt. Trần Cảnh nhìn được trong thần vực đều là thấy vết tích của người có cảnh giới thấp hơn hắn, hơn nữa còn ở trong thần vực của hắn, lại còn nghĩ đến thần linh nơi đây là Trần Cảnh.
Hồng đại hiệp không ngờ Trần Cảnh cũng không biết hai kẻ kia, liền nói thêm:
- Thần tướng của Thần Cô ít, về sau chỉ sợ phải thiệt thòi lớn.
Trần Cảnh thuận miệng hỏi:
- Thiệt thòi lớn gì?
Hồng đại hiệp lập tức nói:
- Cùng một bầu trời, làm sao có thể có sáu đại đế cùng tồn tại chứ. Cho dù có, cũng nhất định sẽ chia làm chủ yếu và thứ yếu. Ngay cả lão tôm con cũng biết, về sau sáu vị đại đế nhất định sẽ có một trận đại chiến. Thần Cô chỉ có mấy thần tướng, không thiệt thòi mới là lạ.
Trần Cảnh không có trả lời, chỉ nhìn dòng nước Kinh Hà, lại nghĩ tới Hư Linh nói, thời gian luôn không nhìn thấy, lại mang đi dung nhan của chúng sinh. Nếu thời gian là hữu hình, nhất định sẽ chảy xiết giống như nước sông này, mãi không quay đầu lại.
Một lần gặp lại này, bọn họ đứng rất nhiều ngày, trong mưa gió không nói không động.
Trần Cảnh đột nhiên nói:
- Sư tỷ không phải một người thích thần quyền. Đại đế vị đối với sư tỷ tuy có trợ giúp nhất thời, nhưng khi sư tỷ không cần nó nữa thì nhất định sẽ vứt bỏ nó như cỏ rác. Sư tỷ truy cầu chính là đại đạo mênh mông. Hơn nữa sư tỷ tu cũng không phải là Thần đạo, không thèm để ý tín ngưỡng, không cần bất kỳ vật gì ngoài thân.
Trần Cảnh chậm rãi nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến một câu không biết xuất phát từ đâu: "Tu hành chính là vứt bỏ."
Hắn không khỏi đột nhiên nghĩ đến câu Diệp Thanh Tuyết lưu lại - "Không nên trở về." Lúc trước, sau khi nghe Hư Linh nói, hắn từng suy đoán không biết có phải là bởi vì cái "chủng thần" hư vô kia không. Giờ nghĩ lại, mặc dù có thể, nhưng còn có một khả năng khác, đó là sư tỷ đã đi lên con đường "vứt bỏ". Hoặc nói, kỳ thật sư tỷ luôn vứt bỏ, dựa vào từng cơ hội mà vứt bỏ từng người hoặc từng chuyện có liên hệ.
Nhưng mà hắn lại nghĩ tới một trận chiến sư tỷ cứu mình từ Quả Long pha trở về bèn vội vàng xua ý nghĩ kia đi.
Qua hồi lâu, hắn đè xuống ý niệm trong đầu, không nghĩ nữa. Trong lúc hắn đang quyết định chuyện mình cần làm, chợt nghe Hồng đại hiệp hỏi:
- Hà Bá gia, chúng ta bây giờ là muốn lập phủ sao?
Lập phủ trong lời nó chính là thành lập một thần phủ, sắc phong các loại thần chức quản lý sự tình trong thần vực.
Trong một vùng thần vực, nhiều nhất tự nhiên là việc nhân gian cầu khẩn. Nếu một thần linh có thể làm được có cầu tất ứng (cầu xin linh nghiệm), như vậy thần linh này nhất định sẽ sung túc tín ngưỡng. Nhưng nếu thần vực quá lớn, vậy sẽ khó làm được, cho nên mới có chuyện sắc phong thần chức đi xử lý chuyện phía dưới. Hơn nữa trong một vùng thần vực đương nhiên sẽ không cho phép có người đấu pháp. Nếu thật có việc, vậy thì phải đến thần phủ trong thần vực, nơi này sẽ có thần chức tới phân xử.
Trần Cảnh thuận miệng trả lời, cũng để cho Hồng đại hiệp đi lập thần phủ,do nó và vỏ sò cùng chung quản lý thần vực. Còn Dạ Hương thì là người giám sát trong thần vực. Nếu Lý Anh Ninh trở về thì sẽ để Lý Anh Ninh tổ chức việc nhân gian.
Hắn cũng chỉ là đại khái nói một câu, nói xong liền lại trầm mặc mấy ngày, sau cùng thì rời đi trong một ngày mưa gió.
Hắn đây là muốn đi khắp thiên hạ. Tâm tình viên dung của hắn là che chở, che chở không riêng gì sinh linh trong thần vực. Khi ở Âm phủ, hắn từng khẳng định lại một câu, một thần linh phải che chở sinh linh thiên hạ. Hắn là một thần linh, loại lời này không thể nói lung tung. Nếu đã nói ra, lúc ấy đã thành đại thế hùng hồn như gió to thổi lửa cháy, nhưng dĩ nhiên lửa sẽ rất mau yếu xuống. Nếu như không cách nào thực hiện, cảnh giới của hắn sẽ như đống lửa hết mất củi khô mà tắt dần, sau cùng chỉ còn một đống tro lạnh như băng.
Cho nên, Trần Cảnh phải đi làm. Bất kể có thể làm được hay không, nhưng tâm đã dấy lên lửa lớn kia không thể tắt.
Ý trong lòng dâng lên, mỗi tiếng nói cử động đều muốn hóa thành vật có thể cháy.
----- oOo -----