Hoàng Đình

Quyển 3 - Chương 46: Ám sát đế

Trần Cảnh đang ngồi ở nhân gian, bỗng giật mình.
Ngay khi tiếng đàn đạt đến cao trào, hắn cảm thấy đó là một cơ hội tốt để hành động nhưng Thạch Nham lại không làm gì cả. Còn hiện tại, khí thế của Tử Vi đại đế đang ở đỉnh cao, quanh thân hội tụ đủ loại khí tượng thì Thạch Nham lại động.
Chỉ là tiếng đàn của y không giống như vừa ra tay là ám sát Tử Vi đại đế theo như Trần Cảnh tưởng tượng. Thanh âm này như một thanh kiếm phá vỡ hư không, rồi lan tỏa ra xung quanh. Tiếng đàn sục sôi lại cực kì phù hợp với hoàn cảnh lúc này khiến cho khí thế trên người Tử Vi đại đế càng tăng mạnh.
- Có thể ở nghênh đón cường giả của tộc ta trở về. Nham xin đàn một khúc nữa để ăn cầu chúc các tiền bối sớm quay lại.
Thạch Nham nói. Ngón tay của y gảy phím đàn càng thêm nhanh.
Trần Cảnh khá bất ngờ khi nhìn thấy điều này. Nội tâm của hắn thoáng nảy lên, lại đè nén xuống, hiếm hoi chấn động một lúc.
Tử Vi đại đế liếc mắt nhìn Thạch Nham nói tiếp:
- Các tiến bối thực ra đã tử vong từ lâu rồi. Khi tu hành đến cảnh giới này, thân thể có khả năng sẽ bị gạt bỏ nhưng thần ý vẫn sẽ độc lập tồn tại trong thiên địa. Chúng ta cần phải làm là thức tỉnh lại bọn họ từ trong cõi hư vô, để họ có thể quay lại thế gian.
Tiếng đàn như đang phụ họa cho lời nói của Tử Vi đại đế.
Thiếu niên mặc áo trắng ngồi cạnh Thạch Nham, hỏi:
- Chúng ta phải làm gì để đánh thức họ từ trong cõi hư vô?
- Chỉ cần niệm tên của bọn họ là được.
Tử Vi đại đế nói.
Đệ nhị thần tướng tên là Hoang Nguyên. Không ai biết bản thể của gã là gì nhưng khi Tử Vi đại đế sắc phong thập đại thần tướng thì gã đột nhiên xông tới từ hạ giới, sau đó đoạt đến vị trí đệ nhị. Lúc đó, gã đánh với rất nhiều thần tướng nhưng lại không chiến đấu với Thạch Nham. Có người quen hỏi lí do thì gã chỉ nói: “Đã từng thử qua Tiên Thần Kiếp của Thạch Nham, thắng thua khó đoán nên cũng không cần phải đánh nữa.”
- Bất kể là ai, bất luận phương thức cũng được sao?
Đệ nhị thần tướng Hoang Nguyên hỏi tiếp.
Tử Vi đại đế nói:
- Tâm kính thì thông thần.
Một câu nói đã làm sáng tỏ mọi thứ.
Đột nhiên, Thạch Nham nói:
- Thạch Nham không rõ một chuyện. Mong đại đế giải đáp.
- Nói đi.
Đại đế nói.
- Đại đế triệu chúng ta lại đây có phải là vì muốn mỗi người cùng niệm tên một vị tiền bối?
Thạch Nham không nhìn đại đế, bình thản như đang nói chuyện với bạn bè, tay vẫn tiếp tục gảy đàn. Thái độ của y cho thấy không có vẻ gì là tôn trọng đại đế cả.
- Đúng.
Đại đế lạnh lùng trả lời.
- Thạch Nham muốn hỏi. Nếu thức tỉnh ý thức của tiền bối trong hư vô, khi thành công liệu người niệm có bị đoạt xá nhục thân hay không?
Giọng nói của y bình thản như tiếng đàn của y khi nãy vậy. Y vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, nhìn về phía Tử Vi đại đế.
Sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ mắt của Tử Vi đại đế. Ông ta nói:
- Đương nhiên là không. Ngươi nghe thấy những thứ nhảm nhí này ở đâu?
Đột nhiên, ngay lúc này, Thạch Nham ngẩng đầu, nói ra:
- Gần đây Thạch Nham mới ngộ ra một khúc mới, muốn đại đế bình luận một chút.
Trần Cảnh dưới nhân gian giật mình. Hắn cứ nghĩ rằng Thạch Nham sẽ đánh lén ám sát, nhưng không ngờ y lại muốn khiêu chiến trực tiếp. Bất quá, nếu suy đi tính lại, bất kể là đánh lén ám sát hay khiêu chiến trực tiếp nhìn thì có vẻ y rất nhẹ nhàng thong dong, nhưng những người hiểu chuyện đều biết việc này như đất bằng nổi sấm sét, hư vô sinh sóng ngầm vậy.
Không chỉ một mình Trần Cảnh, tất cả mọi người trong điện cũng khiếp sợ nhìn Thạch Nham, nhưng y vẫn nhẹ nhàng, thong dong. Ngay khi vừa nói xong, y không cần đợi câu trả lời của Tử Vi đại đế. Tay Thạch Nham vỗ lên chiếc đàn rồi lao thẳng lên trên. Sau mỗi lần vỗ, tiếng đàn càng lúc càng cao. Y điên cuồng vỗ vào chiếc đàn đá. Tiếng đàn lan ra xung quanh như xuyên thấu qua cung Tử Vi để kết nối với thiên địa.
Ngay lập tức Trần Cảnh nhận ra đây chính là "Thiên Địa Loạn". Thảo nào Thạch Nham lại có tự tin đánh một trận với Tử Vi đại đế.
Tiếng đàn khiến cho cung Tử Vi như rung lên, lung lay sắp sập. Đây chỉ là ảo giác nhưng mọi người trong điện đều cảm thấy vô cùng chân thực. Mỗi người đều cảm thấy như đây là thật, thân thể của bọn họ cũng rung động theo.
Toàn bộ thế giới đang động. Thân thể của mọi người đều dao động, tâm cũng rối loạn. Bọn họ không cảm thấy nguy hiểm, mà chỉ có sự kinh ngạc, ý niệm không thể tập trung.
Tại nhân gian, Trần Cảnh cũng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Hắn thầm nghĩ: “Hóa ra lúc nãy y đánh đàn là xây dựng khí tức của mình trong lòng mọi người chứ không phải chỉ để tương hợp với khí thế trên người Tử Vi đại đế mà thôi. Tất cả để chuẩn bị cho một khúc Thiên Địa Loạn cuối cùng này."
Tiếng đàn của y in dấu ấn tại trong linh hồn của mọi người. Khi Thạch Nham đánh Thiên Địa Loạn, bọn họ không cảm ứng được nguy hiểm. Sự thật là Thạch Nham không dùng ám chiêu, mà là thủ đoạn trong tối ngoài sáng hợp nhất. Sau vài lần đánh đàn và hiển lộ sát khí giết người, một loạt hành vi của y khiến cho Tử Vi đại đế thả lỏng phòng bị với mình.
Ngay khi Thạch Nham đánh khúc Thiên Địa Loạn, Tử Vi đại đế chợt cảm thấy hoảng hốt. Ông ta phát hiện ra máu trong cơ thể mình đang loạn, không thể khống chế ý thức của bản thân, linh hồn cũng run rẩy. Tất cả những các loại âm nhạc ông ta từng nghe trong quá khứ đang bộc phát, đồng thời những cảm xúc sinh ra khi nghe những loại âm nhạc đó cũng được tái sinh.
Tử Vi đại đế giận dữ. Ở trong đại điện, từng người đều phải đang chống đỡ tiếng đàn nên không ai thay thế ông ta trừng phạt Thạch Nham, chỉ có thể tự mình động thủ. Dù cho bên trong hay bên ngoài cơ thể của Tử Vi đại đế, kể cả thân thể hay là máu huyết thần niệm đều đang rất rối loạn nhưng ông ta vẫn có thể ra tay được.

Tinh thần đạo niệm của ông ta giống như một hòn đá tảng ở giữa dòng sông, dù cho sóng nước có mạnh đến đâu thì cũng không thể nghiền nát được. Nhưng do ảnh hưởng của tiếng đàn, hành động của ông ta trở nên chậm chạp như đang đi trong vũng bùn.
Tiếng đàn như hữu hình, lại như vô hình quấn quanh người Tử Vi đại đế.
Ông ta đang giận dữ. Do sơ ý trong một giây lát, ông ta đã bị tiếng đàn xâm nhập vào sâu trong nội tâm.
Ông ta đi từng bước về phía Thạch Nham. Mỗi bước đều nặng nề.
Đột nhiên tiếng đàn bùng nổ ra phía xung quanh, tạo ra những đóa hoa màu vàng rồi biến thành vòng xoáy quấn lên tay, chân, thắt lưng của Tử Vi đại đế. Sau đó tất cả đều chui vào trong cơ thể ông ta như những thanh dao sắc vặn xoắn lại.
Tử Vi đại đế bước về phía trước, chậm rãi, từng bước bước xuống bậc thang. Mỗi bước đi, thân thể của ông ta lắc lư như một ông ta nhân gần đất xa trời đang bước xuống bậc thềm.
Mồ hôi chảy ướt đẫm trên trán Thạch Nham.
Toàn bộ thần tướng, yêu vương trong cung Tử Vi đều lung lay lắc lư. Vòng xoáy màu vàng xuất hiện xung quanh người. Bọn họ hoặc tế ra pháp quyết hộ thân, hoặc dựa vào pháp bảo hộ thân nhưng vẫn có không ít người ngã ra đất. Những người này đều bị thất khiếu chảy máu, toàn thân co rúm.
Lúc này, tình cảnh của mười đại thần tướng lại không giống nhau. Bởi vì bọn họ đều là yêu, bản thể khác nhau nên thiên phú cũng khác. Chính vì thế tình cảnh của mỗi người đều không giống nhau. Có người tương đối thoải mái nhưng có người lại lung lay sắp ngã.
Lúc này, ngay cả Tử Vi đại đế đi lại cũng khó khăn trong khúc Thiên Địa Loạn này thì tình cảnh của bọn họ làm sao mà tốt được.
Giờ phút này, thiên địa vì Thạch Nham mà loạn. Một bộ áo bào tro, một chiếc đàn đá trở nên cực kì nổi bật.
Trước đây, trong mỗi cuộc chiến tranh trong thiên hạ đều có hình bóng của Thạch Nham. Y luôn luôn đứng ở trên chín tầng trời, cảm thụ giết chóc, hỗn loạn ở khắp nơi, rồi dung nhập vào trong tiếng đàn. Nhưng sau khi đánh một trận với Trần Cảnh ở Linh Tiêu bảo điện xong, Thạch Nham không còn cầm đàn đá ở trước mặt mọi người nữa.
Lúc này, pháp bào và dây buộc tóc màu tro, lưng hơi khom cùng với khí tức cô tịch của y lại trở nên cực kì bắt mắt.
Tiếng đàn tràn ra bên ngoài cung Tử Vi, bay tới rồi xoay quanh đám mây đen lẩn quẩn ở nơi cực cao. Đó chính là đệ nhị nguyên ma của Trần Cảnh biến ảo thành.
Từ chỗ của Tử Vi đại đế đến Thạch Nham có chín bậc thang. Ông ta bước xuống cái thứ hai bậc thang thì đồng thời cũng hét lên:
- Mưu nghịch.
Ngay khi ông ta nói xong hai chữ này thì cặp mắt vốn như buồn ngủ đột nhiên tuôn ra hai luồng hào quang. Ngay lập tức, tiếng đàn cũng to hơn, cơ hồ như muốn át đi hai từ kia. Ánh sáng trong mắt Tử Vi đại đế cũng chợt lóe rồi biến mất.
Ông ta lại bước thêm một bước nữa, đồng thời cũng nói tiếp:
-... Trừu hồn...
Cứ mỗi khi ông ta nói ra một chữ thì tiếng đàn lại bùng nổ ra một âm tiết.
Tử Vi đại đế bước tiếp và nói:
- Đoạt phách...
Hào quang chợt lóe rồi chợt tắt ở trên thân thể của ông ta. Ông ta nói tiếp:
- Trấn Cửu U...
Giống như mỗi lời nói đều dùng chân ngôn để nói ra.
Thân thể của Thạch Nham đã là tiên linh từ rất lâu. Căn bản y sẽ không chảy mồ hôi nhưng bây giờ mồ hôi lại chảy từ trên trán của y xuống. Trên người Thạch Nham tỏa ra mùi hương rất thơm. Đó chính là hương của linh dịch.
Tử Vi đại đế đã liên tục bước xuống năm bậc thang. Ông ta chỉ còn cách Thạch Nham bốn bậc thang nữa. Sát ý trong mắt ông ta càng lúc càng nhiều.
Ông ta bị Thạch Nham ám sát nên mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm bây giờ. Do ông ta nhất thời chủ quan, không ngờ tới tiếng đàn của Thạch Nham lại huyền ảo khó lường đến mức này. Bây giờ, mỗi bước của ông ta đều rất khó khăn. Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy tiếng đàn như vòng xoáy quấn quanh người ông ta. Trên thực tế ông ta cảm nhận tiếng đàn đã hóa thành từng đạo pháp thuật, từng hình ảnh ẩn chứa tinh hoa chắt lọc từ mỗi cuộc chiến đấu trong thiên địa mà Thạch Nham thu thập được.
Điều này vẫn không thể ngăn cản được Tử Vi đại đế, cũng không thể giết chết ông ta. Tình cảnh của ông ta bây giờ giống như quả cầu tuyết đang lăn từ trên núi xuống, lúc đầu chậm nhưng càng về sau lại càng nhanh.
Bước thứ sáu, bước thứ bảy, bước thứ tám,..
Tử Vi đại đế đã đến rất gần Thạch Nham.
- Trên thế giới này, chưa từng có ai khiến ta rơi vào hoàn cảnh sinh tử. Chỉ có ngươi, không thể tha thứ. Thần hồn của ngươi sẽ bị đóng trên hình giá, giày vò suốt ngày đêm. Thân thể của ngươi vẫn sẽ tồn tại ở đây, cũng sẽ trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ. Ngươi sẽ chính mắt nhìn thấy tất cả.
Ông ta bước tiếp một bước, đây là bậc thang cuối cùng.
Đột nhiên, ông ta thò vào trong ống tay áo tìm kiếm, sau đó rút ra một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng đen rồi đâm về phía Thạch Nham. Ông ta hành động rất chậm nhưng lại không chút trúc trắc.
Cũng chính lúc này, tiếng đàn sục sôi, hỗn loạn, sát ý vốn dung nhập vào trong linh hồn đột nhiên tản ra. Động tác của Tử Vi đại đế cũng dừng lại, giống như quả cầu tuyết lăn từ chỗ cao thẳng hướng xuống đất bằng lại gặp phải vũng bùn.
Trần Cảnh cũng lập tức hiểu ra. Đây chính là thời điểm hắn phải ra tay. Trần Cảnh mới là thích khách chân chính, cũng là lí do Thạch Nham mời hắn.
Lúc này, Thạch Nham vẫn luôn cúi đầu đánh đàn, đột nhiên nói:
- Người khiến ta không được tự do, tự nhiên có thể giết.
Y vung tay lên, lướt qua năm sợi dây đàn, tay giơ cao hướng về phía Tử Vi đại đế. Y ngẩng đầu lên, cũng là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào mắt Tử Vi đại đế.
Sau khi âm thanh cuối cùng vang lên, một con bướm nhẹ nhàng bay ra. Tiếng kiếm ngân vang lạnh như băng xuất hiện cùng với tiếng đàn.
Hai con mắt của Tử Vi đại đế phản chiếu hình ảnh của con bướm. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy kinh hoàng và hoảng sợ. Đó là khi tính mạng nhận đến uy hiếp thì cảm xúc thật sự của mỗi người đều sẽ không thể khống chế mà dâng lên.

back top