Dịch giả: Hoangtruc
Trần Cảnh không biết được lai lịch của Tử Vi đại đế là gì, chỉ biết hồ lồ bằng ngọc kia tên là Trảm Tiên hồ lô, từng là pháp bảo của Lục Áp. Pháp bảo này cực quỷ dị. Từ trong linh hồn huyết dẫn của Nam Lạc, Trần Cảnh biết được Lục Áp từng là tam đệ của Thiên đế, thân phận cực kỳ cao quý. Có điều pháp bảo Trảm Tiên hồ lô này tuy có thần thông huyền bí khó lường, chẳng qua lúc này xem ra có cường đại nhưng đã không như danh tiếng trước kia của nó rồi.
- Ngươi nói ngươi là Thái Tử của yêu tộc, lại không thể rõ Trảm Tiên hồ lô này là gì. Theo ta biết thì đây từng là pháp bảo của Lục Áp đạo quân.
Trần Cảnh đột nhiên nói.
Tử Vi đại đế nhìn Trần Cảnh, như muốn nhìn thấu con người hắn. Rồi ông ta nói:
- Ngươi có thể biết đến Trảm Tiên hồ lô không có gì kỳ lạ. Thế nhưng không phải người bình thường nào cũng biết đến Lục Áp đạo quân. Tuy rằng vẫn có người biết đến ông ta, thế nhưng ngươi có biết thân phận của Lục Áp đạo quân thế nào không?
- Tam đệ của Thiên đế.
Trần Cảnh thản nhiên đáp.
Tử Vi đại đế lại không có chút kinh ngạc, hay có thể kinh ngạc nhưng mặt ngoài lại không thể hiện ra. Ông ta nói:
- Xem ra ngươi cũng đã nhận được không ít thứ từ Thanh Nhan kiếm.
- Có nhận được chút ít, nhưng tuyệt đối không phải là truyền thừa.
Trần Cảnh đáp.
- Ta đương nhiên biết rõ. Nếu ngươi nhận được truyền thừa bên trong Thanh Nhan kiếm, hà tất lại như hiện tại.
Tử Vi đại đế lại nói:
- Thanh Nhan thuần túy, Nam Lạc cố chấp. Thanh Nhan kiếm trong tay Nam Lạc có thể một kiếm hóa thiên hà, quét sạch thiên hạ. Ai có thể kế thừa được loại kiếm đạo như vậy chứ.
Bên trong ánh mắt ông ta có một loại tư vị mà Trần Cảnh không thể nào nhìn thấu được, như sợ hãi, như thù hận, lại có e ngại.
- Ngươi gặp qua hắn?
Đột nhiên Trần Cảnh hỏi.
Lúc này, Trần Cảnh đã không còn là Trần Cảnh trước kia nữa. Thực lực và cảnh giới hắn hôm nay có thể nói chuyện ngang hàng với bất kỳ ai trong sáu đại đế ở thiên hạ này.
Tử Vi đại đế không phủ nhận, nói:
- Đúng, ta từng gặp qua hắn. Chẳng những gặp qua, mà còn giao thủ. Trên thế giới này, ta không biết có thêm người nào còn sống sau khi giao thủ với hắn không nữa.
- Ngươi không phải là Lục Áp. Ngươi là ai?
Trần Cảnh hỏi.
- Ông ta là tam thúc của ta.
Tử Vi đại đế nói:
- Ta không có tên. Từ khi sinh ra, phụ thân đã không đặt tên cho ta, cũng không ở cùng ta mà đưa ta đến sống cùng với tam thúc.
- Vì vậy, ngươi mới sống sót?
Trần Cảnh bừng tỉnh hiểu ra.
- Đúng, cho nên ta mới còn sống. Không ai biết đến sự hiện hữu của ta. Cũng không người nào biết quan hệ giữa tam thúc và phụ thân, có chăng chỉ suy đoán ra mà thôi. Cho nên khi Nam Lạc một kiếm hóa thiên hà, ta đã tránh thoát được. Đáng tiếc, vì bảo vệ ta mà tam thúc đã chết.
- Một kiếm kia đã hóa thành Thiên đạo, tuần hoàn theo thế gian tối tăm dẫn dắt mà giết người trong vô hình. Phụ thân ta tiên đoán mình sẽ gặp phải đại nạn, vì vậy đã chặt đứt liên hệ máu mủ giữa ta với ông ta, lại còn che giấu thiên cơ, giao cho tam thúc ta nuôi dưỡng. Thế nhưng dù tam thúc hiếm khi xuất hiện, nhưng vẫn từng xuất hiện vài lần cùng ông ấy, cho nên không trốn thoát được.
Tử Vi đại đế nói.
- Toàn bộ những người trực tiếp hay gián tiếp xuất hiện với ông ta đều không thể chạy thoát, đúng không?
Trần Cảnh hỏi.
- Một kiếm kia, đã gần với Thiên đạo.
Tử Vi đại đế nói. Không biết vì sao khi ông ta nói ra những lời này, đột nhiên lại nghĩ tới bàn tay to lớn mà vừa nãy Trần Cảnh hiển hóa ra.
- Vì sao ngươi phải nói với ta những lời này?
Giọng nói Trần Cảnh như gió như mây, không mang theo sắc thái tình cảm nào cả.
Tử Vi đại đế trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Ngươi cảm thấy trời đất này là thế nào?
Trần Cảnh trầm mặc một lúc mới trả lời:
- Hư vô cùng chân thật.
Ngừng một chút, hắn bổ sung thêm:
- Biến ảo cùng vĩnh hằng.
Đây là những cảm ngộ của Trần Cảnh với trời đất này. Hắn thường xuyên cảm giác trời đất này như hư ảo, lại thường suy tư về những sự tình, con người ở ngàn vạn năm về trước. Hắn chỉ cảm giác người trong trời đất này biến ảo bất định, thế những lại có những chuyện vĩnh hằng bất biến. Có điều dù là người tu hành hay yêu loại cũng chỉ đang giãy giụa sinh tồn trong trời đất này. Thậm chí có là những tồn tại cường đại nhất trong trời đất, cũng đều chiến đấu với nhau để sinh tồn. Đó chính là thứ vĩnh hằng.
- Đạo tổ từng nói qua âm dương, ngộ đạo Thái cực. Ngươi ngộ là gì?
Tử Vi đại đế hỏi.
Ông ta kỳ quái nói, hỏi cũng kỳ quái không kém, nhưng Trần Cảnh lại không để ý, chỉ đáp:
- Ta không ngộ đạo gì cả, đây chỉ là cảm giác nơi sâu trong lòng ta mà thôi.
- Vậy ngươi biết trời đất trong lòng ta là thế nào không?
Tử Vi đại đế hỏi. Ông ta không cần Trần Cảnh trả lời, đã nói tiếp:
- Trong lòng ta, khắp nơi trong trời đất hôm nay đều có linh hồn Yêu tộc ta phiêu đãng, hư không tràn ngập tiếng gào thét của Yêu tộc ta.
- Trời đất này vốn thuộc về Yêu tộc ta.
Tử Vi đại đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt như nhìn về quá khứ vô hạn.
- Trời đất này cho tới hôm nay đều không thuộc về ai cả. Cho dù là quá khứ hay hiện tại.
Trần Cảnh nói.
- Đã từng thuộc về Yêu tộc chúng ta.
Trong giọng nói của Tử Vi đại đế đầy những hoài niệm.
Trần Cảnh không tranh luận với ông ta. Trong lòng hắn, trời đất này xưa nay đều chỉ thuộc về chính nó. Theo một ý nghĩa khác thì nó chưa từng biến hóa qua. Trời đất không biến, biến chỉ là những sinh linh trong trời đất mà thôi.
- Vì vậy, trọng chỉnh Thiên cung, trọng định lại trật tự trời đất này chính là sứ mạng của ta.
Tử Vi đại đế lớn tiếng. Mây trắng là đà trên chín tầng trời này như thể bị từng lời nói này đánh vào mà trở nên tan tác. Trong lòng ông ta còn một câu không nói ra nữa, đó là việc khôi phục lại vinh quang của Chúa Tể Yêu tộc trong trời đất này chính là mộng tưởng cả đời ông ta. Trước đây, ông ta chưa nghĩ rằng mình sẽ có mộng tưởng như vậy, chỉ khi Yêu tộc tàn lụi điêu linh, từ sâu trong nội tâm ông ta chợt dâng tràn ý nghĩ này. Thời gian càng lâu, lại càng kịch liệt hơn.
- Vậy thì liên quan gì đến ta?
Trần Cảnh hỏi.
- Chu Thiên Tinh Đấu đại trận là đến từ phụ thân ta, từ các tiền bối yêu tộc. Không ai được chiếm cứ nó, đó chính là khinh nhờn.
Tử Vi đại đế nói:
- Diệp Thanh Tuyết muốn lĩnh ngộ đại đạo từ trong Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, nhất định phải có được đại trận nguyên vẹn đã. Mà ngươi, chính là một thanh kiếm sắc bén nhất của nàng ta.
Trần Cảnh im lặng. Hắn biết rõ, Tử Vi đại đế nói cho hắn những điều này để hắn biết, giữa sư tỷ và hắn không thể điều hòa được. Nhất định trong hai người chỉ có một người còn sống. Không chỉ như vậy, chắc chắn Diệp Thanh Tuyết còn có một trận chiến với các Đại đế khác nữa, cũng là một trận chiến ta chết ngươi sống.
- Ta nói nhiều như vậy là muốn cho ngươi biết, nếu ngươi có thể rời khỏi Diệp Thanh Tuyết thì lúc này vẫn còn chưa muộn. Nếu không, đại đạo của người tất phải đứt đoạn.
Tử Vi đại đế nói tiếp.
Trần Cảnh lắc đầu. Một cơn gió mạnh cuốn tới, cả người hắn như một trận gió đen bị thổi tán đi.
- Lúc này còn vọng tưởng đi được nữa sao? Hôm nay, ngươi ắt vẫn lạc tại đây.
Tử Vi đại đế lạnh lùng nói.
Lời của ông ta hòa lẫn vào hư không, hai mắt đã bắn ra hai tia sáng đỏ đậm như kiếm đâm thẳng vào hư không. Hiển nhiên, ông ta muốn tiêu diệt Trần Cảnh. Trần Cảnh sẽ trợ giúp Diệp Thanh Tuyết chống lại Tử Vi đại đế, mà Diệp Thanh Tuyết có ra khỏi Linh Tiêu bảo điện trợ giúp Trần Cảnh hay không lại không ai đoán biết được.
Lúc hai tia sáng đỏ đậm chui thẳng vào hư không, luồng khói đen sắp tiêu tán chợt biến thành một bàn tay đen cực lớn. Tay là chưởng đá, mỗi ngón tay dài đến mấy trượng mang sắc xanh đen, nơi lòng bàn tay có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào Tử Vi đại đế. Ánh mắt trong lòng bàn tay có hai khí tức bất đồng. Dù là ngón tay hay bàn tay đều có một loại khí tức cứng rắn mà lạnh như băng, còn ánh mắt trong lòng bàn tay lại như một vũng nước, đầy vẻ thần bí. Nếu đưa mắt nhìn vào nó, còn có thể nảy sinh ảo giác.
Hai tia sáng đỏ thẫm từ mắt của Tử Vi đại đế chui thẳng vào con mắt trong lòng bàn tay. Mà bàn bày cực lớn kia cũng chấn động tạo nên những gợn sóng, rồi đè xuống chụp lấy Tử Vi đại đế.
Tử Vi đại đế xuất hiện bên trong miếu thần. Trước mặt ông ta là Trần Cảnh đang ngồi xếp bằng trên bệ thần. Cả người hắn như một pho tượng đá, không có chút sinh cơ.
Tử Vi đại đế cũng không động, lòng lại thầm kinh ngạc vô cùng. Ông ta cảm nhận được áp chế từ miếu thần nơi hư vô này. Ông ta chỉ có cảm giác mông lung mờ ảo với trời đất bên ngoài, khi tâm thần khẽ động thì bên tai chợt vang lên tiếng sáo, lại như tiếng kiếm ngân. Tiếng kiếm ngân đan xen cùng tiếng sáo như tạo thành ảo giác trong lòng ông ta, muốn xem rõ ràng nhưng lại như đang nằm mộng, khó mà nắm bắt được.
Ông ta đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước bệ thần có một cái bàn, trên bàn là một chén đèn với một ngọn lửa nhỏ lập lòe, cũng là nguồn sáng duy nhất bên trong miếu thờ này. Bên cạnh đèn có một quyển sách như bị hỏng hóc. Ở bức tường cách đó không xa có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm màu bạc như ánh trăng, chính là Quảng Hàn kiếm.
Quay đầu nhìn lại, ông ta còn nhìn thấy hai cánh cửa có dấu vết hình quái vật cực lớn, như thể một loại đồ đằng.
Hai tia sáng mà Trảm Tiên hồ lô bắn ra chính là tinh hoa của mặt trời được ngưng luyện qua mấy ngàn năm mà thành, có thể chém được tất cả linh hồn và nguyên thần hư vô, càng không cần đề cập đến thân thể chân thật. Thế nhưng lúc ông ta sử dụng Trảm Tiên hồ lô, thái dương cương khí chìm vào con mắt trong lòng bàn tay lại không cách nào xác định được mục tiêu.
Dù cho Trảm Tiên hồ lô có cường đại đến thế nào thì trước hết cũng phải xác định được mục tiêu. Nếu ông ta không thể xác định mục tiêu thì không thể nào phát huy được năng lực trảm tiên thần chỉ trong một ý niệm được. Miếu thần này tuy có làm ông ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không khiến ông ta sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng là nhân vật có đại thần thông hàng đầu còn sống sót đến tận bây giờ. Chỉ cần nhìn thấy đối thủ, hoặc cảm ứng được tồn tại của linh hồn hay nguyên thần đối phương, ông ta tin rằng có thể khu sử được Trảm Tiên hồ lô chém tới lấy mạng đối phương.
- Ngươi biết ta có Trảm Tiên hồ lô còn dám kéo ta vào trong miếu thần của ngươi. Ta phải khen ngươi lớn mật, hay nói ngươi cuồng vọng đây?
Tử Vi đại đế lạnh lùng nhìn tượng đá nói.
- Tuy rằng Trảm Tiên hồ lô cường đại, hiếm khi xuất hiện trong các truyền thuyết nhưng ta cũng biết tới. Chẳng qua, đó là chuyện đã từng, ta và ngươi đều hiểu cả. Chỉ có ở trên tay Lục Áp đạo quân tam thúc ngươi thì Trảm Tiên hồ lô mới có thể nắm giữ năng lực như vậy, một niệm trảm tiên thần. Còn ngươi vĩnh viễn không cách nào làm được, huống chi đây cũng chỉ là Trảm Tiên hồ lô bị hư hại. Ngươi đã quyết định giữa chúng ta không cách nào cùng tồn tại, thế thì cắt đoạn ngay lúc này luôn đi, không cần phải đợi mai này nữa.
Âm thanh như có như không phát ra khắp không gian, hoặc như thể miếu thần đang nói chuyện.
Tâm thần Tử Vi đại đế nảy lên, đưa tay lật lại, trong tay đã có thêm một cái hồ lô bằng ngọc. Một luồng sáng đỏ từ bàn tay ông ta xuất hiện, bao phủ hồ lô vào bên trong. Mà trong khoảnh khắc đó, trong miếu thần lại xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiếng kiếm ngân vang xuất hiện trong tai Tử Vi đại đế. Tiếng kiếm lành lạnh, vô cùng rõ ràng, như thể ánh sao băng lướt ngang qua bầu trời đêm đen. Tiếng kiếm lành lạnh này chỉ lướt qua trong tích tắc, rồi lại biến mất, nhưng tiếng vọng lại ngân dài, như hóa thành một giấc mộng đẹp tản đi ra. Một con bướm xuất hiện trước mắt Tử Vi đại đế. Bướm kia biến ảo, hóa thành từng yêu thần mà ông ta quen biết.
Tiếng sáo vang lên, một cô gái như u hồn tay cầm sáo xuất hiện ở phía xa, đưa lên môi nhẹ thổi. Gió đưa tiếng sáo vào tận trong lòng Tử Vi đại đế. Từ tiếng sáo, ông ta cảm nhận được đau thương, cảm nhận được không cam lòng, còn nghe được cả tiếng gào thét của từng đại yêu trong lòng mình.
Miếu thần đã không còn là miếu thần nữa, mà đã là một vùng trời đất riêng. Tiếng sáo vang khắp trời đất, dần dần dung nhập vào cả không gian nơi đây. Cuối cùng, tiếng kiếm ngân biến mất, tiếng sáo cũng ngừng lại. Hai mắt Tử Vi đại đế đang chớp động ánh sáng đỏ, lại không cách nào nhìn thấu tầng tầng ảo ảnh không gian trong này. Ông ta không cách nào tìm được thần hồn ý thức Trần Cảnh ở nơi nào, như thể đã phiêu tán cả trong miếu thần này, không nơi nào không có.
Nhưng ông ta đã không nghe thấy một tiếng phù tự mờ ảo mà lạnh như băng từ trong miếu thần vang lên: "Huyễn Sát."
Trần Cảnh không biết được lai lịch của Tử Vi đại đế là gì, chỉ biết hồ lồ bằng ngọc kia tên là Trảm Tiên hồ lô, từng là pháp bảo của Lục Áp. Pháp bảo này cực quỷ dị. Từ trong linh hồn huyết dẫn của Nam Lạc, Trần Cảnh biết được Lục Áp từng là tam đệ của Thiên đế, thân phận cực kỳ cao quý. Có điều pháp bảo Trảm Tiên hồ lô này tuy có thần thông huyền bí khó lường, chẳng qua lúc này xem ra có cường đại nhưng đã không như danh tiếng trước kia của nó rồi.
- Ngươi nói ngươi là Thái Tử của yêu tộc, lại không thể rõ Trảm Tiên hồ lô này là gì. Theo ta biết thì đây từng là pháp bảo của Lục Áp đạo quân.
Trần Cảnh đột nhiên nói.
Tử Vi đại đế nhìn Trần Cảnh, như muốn nhìn thấu con người hắn. Rồi ông ta nói:
- Ngươi có thể biết đến Trảm Tiên hồ lô không có gì kỳ lạ. Thế nhưng không phải người bình thường nào cũng biết đến Lục Áp đạo quân. Tuy rằng vẫn có người biết đến ông ta, thế nhưng ngươi có biết thân phận của Lục Áp đạo quân thế nào không?
- Tam đệ của Thiên đế.
Trần Cảnh thản nhiên đáp.
Tử Vi đại đế lại không có chút kinh ngạc, hay có thể kinh ngạc nhưng mặt ngoài lại không thể hiện ra. Ông ta nói:
- Xem ra ngươi cũng đã nhận được không ít thứ từ Thanh Nhan kiếm.
- Có nhận được chút ít, nhưng tuyệt đối không phải là truyền thừa.
Trần Cảnh đáp.
- Ta đương nhiên biết rõ. Nếu ngươi nhận được truyền thừa bên trong Thanh Nhan kiếm, hà tất lại như hiện tại.
Tử Vi đại đế lại nói:
- Thanh Nhan thuần túy, Nam Lạc cố chấp. Thanh Nhan kiếm trong tay Nam Lạc có thể một kiếm hóa thiên hà, quét sạch thiên hạ. Ai có thể kế thừa được loại kiếm đạo như vậy chứ.
Bên trong ánh mắt ông ta có một loại tư vị mà Trần Cảnh không thể nào nhìn thấu được, như sợ hãi, như thù hận, lại có e ngại.
- Ngươi gặp qua hắn?
Đột nhiên Trần Cảnh hỏi.
Lúc này, Trần Cảnh đã không còn là Trần Cảnh trước kia nữa. Thực lực và cảnh giới hắn hôm nay có thể nói chuyện ngang hàng với bất kỳ ai trong sáu đại đế ở thiên hạ này.
Tử Vi đại đế không phủ nhận, nói:
- Đúng, ta từng gặp qua hắn. Chẳng những gặp qua, mà còn giao thủ. Trên thế giới này, ta không biết có thêm người nào còn sống sau khi giao thủ với hắn không nữa.
- Ngươi không phải là Lục Áp. Ngươi là ai?
Trần Cảnh hỏi.
- Ông ta là tam thúc của ta.
Tử Vi đại đế nói:
- Ta không có tên. Từ khi sinh ra, phụ thân đã không đặt tên cho ta, cũng không ở cùng ta mà đưa ta đến sống cùng với tam thúc.
- Vì vậy, ngươi mới sống sót?
Trần Cảnh bừng tỉnh hiểu ra.
- Đúng, cho nên ta mới còn sống. Không ai biết đến sự hiện hữu của ta. Cũng không người nào biết quan hệ giữa tam thúc và phụ thân, có chăng chỉ suy đoán ra mà thôi. Cho nên khi Nam Lạc một kiếm hóa thiên hà, ta đã tránh thoát được. Đáng tiếc, vì bảo vệ ta mà tam thúc đã chết.
- Một kiếm kia đã hóa thành Thiên đạo, tuần hoàn theo thế gian tối tăm dẫn dắt mà giết người trong vô hình. Phụ thân ta tiên đoán mình sẽ gặp phải đại nạn, vì vậy đã chặt đứt liên hệ máu mủ giữa ta với ông ta, lại còn che giấu thiên cơ, giao cho tam thúc ta nuôi dưỡng. Thế nhưng dù tam thúc hiếm khi xuất hiện, nhưng vẫn từng xuất hiện vài lần cùng ông ấy, cho nên không trốn thoát được.
Tử Vi đại đế nói.
- Toàn bộ những người trực tiếp hay gián tiếp xuất hiện với ông ta đều không thể chạy thoát, đúng không?
Trần Cảnh hỏi.
- Một kiếm kia, đã gần với Thiên đạo.
Tử Vi đại đế nói. Không biết vì sao khi ông ta nói ra những lời này, đột nhiên lại nghĩ tới bàn tay to lớn mà vừa nãy Trần Cảnh hiển hóa ra.
- Vì sao ngươi phải nói với ta những lời này?
Giọng nói Trần Cảnh như gió như mây, không mang theo sắc thái tình cảm nào cả.
Tử Vi đại đế trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Ngươi cảm thấy trời đất này là thế nào?
Trần Cảnh trầm mặc một lúc mới trả lời:
- Hư vô cùng chân thật.
Ngừng một chút, hắn bổ sung thêm:
- Biến ảo cùng vĩnh hằng.
Đây là những cảm ngộ của Trần Cảnh với trời đất này. Hắn thường xuyên cảm giác trời đất này như hư ảo, lại thường suy tư về những sự tình, con người ở ngàn vạn năm về trước. Hắn chỉ cảm giác người trong trời đất này biến ảo bất định, thế những lại có những chuyện vĩnh hằng bất biến. Có điều dù là người tu hành hay yêu loại cũng chỉ đang giãy giụa sinh tồn trong trời đất này. Thậm chí có là những tồn tại cường đại nhất trong trời đất, cũng đều chiến đấu với nhau để sinh tồn. Đó chính là thứ vĩnh hằng.
- Đạo tổ từng nói qua âm dương, ngộ đạo Thái cực. Ngươi ngộ là gì?
Tử Vi đại đế hỏi.
Ông ta kỳ quái nói, hỏi cũng kỳ quái không kém, nhưng Trần Cảnh lại không để ý, chỉ đáp:
- Ta không ngộ đạo gì cả, đây chỉ là cảm giác nơi sâu trong lòng ta mà thôi.
- Vậy ngươi biết trời đất trong lòng ta là thế nào không?
Tử Vi đại đế hỏi. Ông ta không cần Trần Cảnh trả lời, đã nói tiếp:
- Trong lòng ta, khắp nơi trong trời đất hôm nay đều có linh hồn Yêu tộc ta phiêu đãng, hư không tràn ngập tiếng gào thét của Yêu tộc ta.
- Trời đất này vốn thuộc về Yêu tộc ta.
Tử Vi đại đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt như nhìn về quá khứ vô hạn.
- Trời đất này cho tới hôm nay đều không thuộc về ai cả. Cho dù là quá khứ hay hiện tại.
Trần Cảnh nói.
- Đã từng thuộc về Yêu tộc chúng ta.
Trong giọng nói của Tử Vi đại đế đầy những hoài niệm.
Trần Cảnh không tranh luận với ông ta. Trong lòng hắn, trời đất này xưa nay đều chỉ thuộc về chính nó. Theo một ý nghĩa khác thì nó chưa từng biến hóa qua. Trời đất không biến, biến chỉ là những sinh linh trong trời đất mà thôi.
- Vì vậy, trọng chỉnh Thiên cung, trọng định lại trật tự trời đất này chính là sứ mạng của ta.
Tử Vi đại đế lớn tiếng. Mây trắng là đà trên chín tầng trời này như thể bị từng lời nói này đánh vào mà trở nên tan tác. Trong lòng ông ta còn một câu không nói ra nữa, đó là việc khôi phục lại vinh quang của Chúa Tể Yêu tộc trong trời đất này chính là mộng tưởng cả đời ông ta. Trước đây, ông ta chưa nghĩ rằng mình sẽ có mộng tưởng như vậy, chỉ khi Yêu tộc tàn lụi điêu linh, từ sâu trong nội tâm ông ta chợt dâng tràn ý nghĩ này. Thời gian càng lâu, lại càng kịch liệt hơn.
- Vậy thì liên quan gì đến ta?
Trần Cảnh hỏi.
- Chu Thiên Tinh Đấu đại trận là đến từ phụ thân ta, từ các tiền bối yêu tộc. Không ai được chiếm cứ nó, đó chính là khinh nhờn.
Tử Vi đại đế nói:
- Diệp Thanh Tuyết muốn lĩnh ngộ đại đạo từ trong Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, nhất định phải có được đại trận nguyên vẹn đã. Mà ngươi, chính là một thanh kiếm sắc bén nhất của nàng ta.
Trần Cảnh im lặng. Hắn biết rõ, Tử Vi đại đế nói cho hắn những điều này để hắn biết, giữa sư tỷ và hắn không thể điều hòa được. Nhất định trong hai người chỉ có một người còn sống. Không chỉ như vậy, chắc chắn Diệp Thanh Tuyết còn có một trận chiến với các Đại đế khác nữa, cũng là một trận chiến ta chết ngươi sống.
- Ta nói nhiều như vậy là muốn cho ngươi biết, nếu ngươi có thể rời khỏi Diệp Thanh Tuyết thì lúc này vẫn còn chưa muộn. Nếu không, đại đạo của người tất phải đứt đoạn.
Tử Vi đại đế nói tiếp.
Trần Cảnh lắc đầu. Một cơn gió mạnh cuốn tới, cả người hắn như một trận gió đen bị thổi tán đi.
- Lúc này còn vọng tưởng đi được nữa sao? Hôm nay, ngươi ắt vẫn lạc tại đây.
Tử Vi đại đế lạnh lùng nói.
Lời của ông ta hòa lẫn vào hư không, hai mắt đã bắn ra hai tia sáng đỏ đậm như kiếm đâm thẳng vào hư không. Hiển nhiên, ông ta muốn tiêu diệt Trần Cảnh. Trần Cảnh sẽ trợ giúp Diệp Thanh Tuyết chống lại Tử Vi đại đế, mà Diệp Thanh Tuyết có ra khỏi Linh Tiêu bảo điện trợ giúp Trần Cảnh hay không lại không ai đoán biết được.
Lúc hai tia sáng đỏ đậm chui thẳng vào hư không, luồng khói đen sắp tiêu tán chợt biến thành một bàn tay đen cực lớn. Tay là chưởng đá, mỗi ngón tay dài đến mấy trượng mang sắc xanh đen, nơi lòng bàn tay có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào Tử Vi đại đế. Ánh mắt trong lòng bàn tay có hai khí tức bất đồng. Dù là ngón tay hay bàn tay đều có một loại khí tức cứng rắn mà lạnh như băng, còn ánh mắt trong lòng bàn tay lại như một vũng nước, đầy vẻ thần bí. Nếu đưa mắt nhìn vào nó, còn có thể nảy sinh ảo giác.
Hai tia sáng đỏ thẫm từ mắt của Tử Vi đại đế chui thẳng vào con mắt trong lòng bàn tay. Mà bàn bày cực lớn kia cũng chấn động tạo nên những gợn sóng, rồi đè xuống chụp lấy Tử Vi đại đế.
Tử Vi đại đế xuất hiện bên trong miếu thần. Trước mặt ông ta là Trần Cảnh đang ngồi xếp bằng trên bệ thần. Cả người hắn như một pho tượng đá, không có chút sinh cơ.
Tử Vi đại đế cũng không động, lòng lại thầm kinh ngạc vô cùng. Ông ta cảm nhận được áp chế từ miếu thần nơi hư vô này. Ông ta chỉ có cảm giác mông lung mờ ảo với trời đất bên ngoài, khi tâm thần khẽ động thì bên tai chợt vang lên tiếng sáo, lại như tiếng kiếm ngân. Tiếng kiếm ngân đan xen cùng tiếng sáo như tạo thành ảo giác trong lòng ông ta, muốn xem rõ ràng nhưng lại như đang nằm mộng, khó mà nắm bắt được.
Ông ta đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước bệ thần có một cái bàn, trên bàn là một chén đèn với một ngọn lửa nhỏ lập lòe, cũng là nguồn sáng duy nhất bên trong miếu thờ này. Bên cạnh đèn có một quyển sách như bị hỏng hóc. Ở bức tường cách đó không xa có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm màu bạc như ánh trăng, chính là Quảng Hàn kiếm.
Quay đầu nhìn lại, ông ta còn nhìn thấy hai cánh cửa có dấu vết hình quái vật cực lớn, như thể một loại đồ đằng.
Hai tia sáng mà Trảm Tiên hồ lô bắn ra chính là tinh hoa của mặt trời được ngưng luyện qua mấy ngàn năm mà thành, có thể chém được tất cả linh hồn và nguyên thần hư vô, càng không cần đề cập đến thân thể chân thật. Thế nhưng lúc ông ta sử dụng Trảm Tiên hồ lô, thái dương cương khí chìm vào con mắt trong lòng bàn tay lại không cách nào xác định được mục tiêu.
Dù cho Trảm Tiên hồ lô có cường đại đến thế nào thì trước hết cũng phải xác định được mục tiêu. Nếu ông ta không thể xác định mục tiêu thì không thể nào phát huy được năng lực trảm tiên thần chỉ trong một ý niệm được. Miếu thần này tuy có làm ông ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không khiến ông ta sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng là nhân vật có đại thần thông hàng đầu còn sống sót đến tận bây giờ. Chỉ cần nhìn thấy đối thủ, hoặc cảm ứng được tồn tại của linh hồn hay nguyên thần đối phương, ông ta tin rằng có thể khu sử được Trảm Tiên hồ lô chém tới lấy mạng đối phương.
- Ngươi biết ta có Trảm Tiên hồ lô còn dám kéo ta vào trong miếu thần của ngươi. Ta phải khen ngươi lớn mật, hay nói ngươi cuồng vọng đây?
Tử Vi đại đế lạnh lùng nhìn tượng đá nói.
- Tuy rằng Trảm Tiên hồ lô cường đại, hiếm khi xuất hiện trong các truyền thuyết nhưng ta cũng biết tới. Chẳng qua, đó là chuyện đã từng, ta và ngươi đều hiểu cả. Chỉ có ở trên tay Lục Áp đạo quân tam thúc ngươi thì Trảm Tiên hồ lô mới có thể nắm giữ năng lực như vậy, một niệm trảm tiên thần. Còn ngươi vĩnh viễn không cách nào làm được, huống chi đây cũng chỉ là Trảm Tiên hồ lô bị hư hại. Ngươi đã quyết định giữa chúng ta không cách nào cùng tồn tại, thế thì cắt đoạn ngay lúc này luôn đi, không cần phải đợi mai này nữa.
Âm thanh như có như không phát ra khắp không gian, hoặc như thể miếu thần đang nói chuyện.
Tâm thần Tử Vi đại đế nảy lên, đưa tay lật lại, trong tay đã có thêm một cái hồ lô bằng ngọc. Một luồng sáng đỏ từ bàn tay ông ta xuất hiện, bao phủ hồ lô vào bên trong. Mà trong khoảnh khắc đó, trong miếu thần lại xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiếng kiếm ngân vang xuất hiện trong tai Tử Vi đại đế. Tiếng kiếm lành lạnh, vô cùng rõ ràng, như thể ánh sao băng lướt ngang qua bầu trời đêm đen. Tiếng kiếm lành lạnh này chỉ lướt qua trong tích tắc, rồi lại biến mất, nhưng tiếng vọng lại ngân dài, như hóa thành một giấc mộng đẹp tản đi ra. Một con bướm xuất hiện trước mắt Tử Vi đại đế. Bướm kia biến ảo, hóa thành từng yêu thần mà ông ta quen biết.
Tiếng sáo vang lên, một cô gái như u hồn tay cầm sáo xuất hiện ở phía xa, đưa lên môi nhẹ thổi. Gió đưa tiếng sáo vào tận trong lòng Tử Vi đại đế. Từ tiếng sáo, ông ta cảm nhận được đau thương, cảm nhận được không cam lòng, còn nghe được cả tiếng gào thét của từng đại yêu trong lòng mình.
Miếu thần đã không còn là miếu thần nữa, mà đã là một vùng trời đất riêng. Tiếng sáo vang khắp trời đất, dần dần dung nhập vào cả không gian nơi đây. Cuối cùng, tiếng kiếm ngân biến mất, tiếng sáo cũng ngừng lại. Hai mắt Tử Vi đại đế đang chớp động ánh sáng đỏ, lại không cách nào nhìn thấu tầng tầng ảo ảnh không gian trong này. Ông ta không cách nào tìm được thần hồn ý thức Trần Cảnh ở nơi nào, như thể đã phiêu tán cả trong miếu thần này, không nơi nào không có.
Nhưng ông ta đã không nghe thấy một tiếng phù tự mờ ảo mà lạnh như băng từ trong miếu thần vang lên: "Huyễn Sát."