Dịch giả: Mink
Mộc Chân nhìn mọi người đang lao về phía mình với khuôn mặt cực kì dữ tợn.
Y niệm từng đoạn kinh văn. Âm thanh phát ra độ hóa bọn họ, khiến họ hóa thành khói rồi tiêu tán.
- Muốn độ người nên độ mình trước. Tuy ngươi có đại thần thông, nhưng chính bản thân mình lại không thanh tịnh thì mãi mãi không thể tiêu diệt ta.
Đột nhiên Thiên ma nói.
Thiên ma hóa thành mây đen chụp xuống người Mộc Chân. Ở phía xa, Phù Vân Tử hoảng sợ, nói:
- Thật cường đại.
Trong suy nghĩ của ông ta, cả Thiên ma và Mộc Chân đều cực kì mạnh mẽ, đã không cùng một tầng thứ với ông ta rồi.
Thanh Hư không trả lời, Vô Vưu tự nhiên cũng im lặng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sự quỷ bí của Thiên ma. Đây là lần đầu tiên Thiên ma trong thành Thiên Ma xuất hiện tại nhân gian, cũng lần đầu tiên chính diện đấu pháp với một người tu hành có đại thần thông. Vì thế nên trận chiến này thu hút được rất nhiều người trong thiên hạ chú ý.
Trong đó có cả Trần Cảnh, hắn đang ở trên chín tầng trời để nhìn trận đấu. Trần Cảnh chính là người hiểu rõ Mộc Chân nhất trong thế gian này. Năm xưa, trong Linh Tiêu bảo điện, thế giới nội tâm của Mộc Chân đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn. Bên trong con người và tâm hồn y ẩn chứa một mầm mống đạo quả cực kỳ mạnh mẽ, một khi nảy mầm sẽ cướp đoạt mọi thứ của y. Mộc Chân không cam lòng, Trần Cảnh cũng biết là y một mực chống lại. Nhìn vẻ mặt của Mộc Chân bây giờ hắn hiểu rằng y đã vẫn luôn thua thiệt mà lùi dần. Qua lời nói của Thiên ma còn có thể biết được nội tâm của y vẫn chưa hoàn toàn được tẩy rửa.
Gương mặt của Mộc Chân đờ đẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Như thể y không ngăn cản được Thiên ma từ trong con mắt thần kia xâm lấn vào cơ thể của mình.
- Thua sao?
Phù Vân Tử chỉ nghĩ đến duy nhất hai chữ này khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn Mộc Chân cố gắng ngăn cản, hiển nhiên là y quả thật e ngại Thiên ma xâm nhập cơ thể. Nhưng cuối cùng Thiên ma đã tiến nhập vào thân thể Mộc Chân rồi.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên ma lập tức chui khỏi đỉnh đầu Mộc Chân. Cũng tích tắc này, khí tức trên người Mộc Chân trở lên mạnh mẽ hơn.
Trần Cảnh biết rằng bản ngã ý thức vẫn luôn kiên trì tồn tại trong cơ thể Mộc Chân bị Thiên ma cắn nuốt, chỉ còn lưu lại đạo quả ở sâu trong nội tâm y. Lần này Thiên ma cắn nuốt, đã triệt để xóa sạch Mộc Chân rồi.
Chỉ thấy mắt thần ở giữa trán Mộc Chân lại mở ra, rồi bắn ra Phật quang. Phía trên đỉnh đầu y dâng lên vầng sáng ánh đỏ, rồi kết thành đóa đóa hoa nở.
Người ngoài không nhìn thấy Mộc Chân biến đổi nhiều, chỉ có ánh mắt càng thêm thuần túy. Ngược lại sau khi đi ra, Thiên ma đã biến thành hình dạng của Mộc Chân. Trong ánh Phật quang nơi này, bộ dạng của nó lại trở nên vô cùng thánh khiết.
Đột nhiên Thiên ma phân hóa thành hai, rồi hai hóa ba, ba hóa ngàn vạn. Tất cả bọn chúng vây quanh Mộc Chân. Trong truyền thuyết của hậu thế sau này miêu tả, đó chính là thời điểm Phật tổ thành Phật cũng bị Thiên ma quấy rối. Truyền thuyết luôn có sự sai lệch, cho dù là mọi người trong thành Phong Nguyệt lúc này cũng không thể biết sự thật là Mộc Chân không phải Phật tổ.
Trần Cảnh biết rõ đạo quả trong cơ thể Mộc Chân đã được hoàn toàn thoát khỏi phong ấn. Bản ngã ý thức của y đã bị Thiên ma thôn phệ. Điều duy nhất hắn không hiểu rõ là Thiên ma có thể xâm nhập cơ thể của Mộc Chân là y không thể không ngăn cản được hay còn nguyên nhân nào khác.
Hậu thế sau này có truyền lưu lại, khi Phật tổ thành đạo đã bị Thiên ma quấy phá, nhưng bây giờ không ai biết Thiên ma là gì.
Trần Cảnh biết Thiên ma dựa vào ác niệm trong nhân gian mà phát triển, còn Linh sơn là dựa vào thiện niệm chốn nhân gian, dùng thiện niệm đó dẫn đạo quy về Linh sơn. Công cụ dẫn đạo chính là từng bản kinh văn truyền lưu trong cuộc sống thế gian. Có lẽ Kinh văn này đã truyền khắp thiên địa, cũng có thể Linh sơn sẽ trở thành bất hủ trên thế gian nhưng không phải thời đại này. Thời đại hiện nay sẽ thuộc về Thiên ma xuất hiện rất đúng thời cơ hoặc là Diệp Thanh Tuyết, hoặc cũng có thể là Hư Linh ở dưới Địa phủ.
Trần Cảnh lại không nghĩ đến còn có hắn. Hắn không biết rằng ở trong suy nghĩ của người khác, cái tên Trần Cảnh không hề thua kém hơn bất kì cường giả nào trong thiên hạ.
Khi Thiên ma xuất hiện ở thế gian, được nhân loại lén lút thờ phụng thì nó đã trở thành một phần không thể thiếu của thế gian này.
Đột nhiên Diệp Thanh Tuyết mở mắt, không nói gì cả, lại lập tức nhảy lên cao, chưa chạm vào đỉnh cung điện đã như xông vào bên trong một vùng ánh sáng vô tận. Vầng sáng đó cắn nuốt lấy Diệp Thanh Tuyết không còn chút tăm tích.
Trần Cảnh theo sát phía sau. Hắn biết nhất định là sư tỷ muốn đi giết Nam Cực Trường Sinh đại đế. Bởi vì ngay trong khoảnh khắc vừa nãy, Thiên ma trong thành Thiên ma đã ra ngoài. Sở dĩ Trần Cảnh biết rằng nhất định là Trường Sinh đại đế chứ không phải đi Linh sơn giết Thanh Hoa đại đế hay còn gọi Linh sơn thế tôn, là bởi vì Ma chủ Cố Minh Vi đã đi ra. Còn vị nương nương ở điện Thừa Thiên Hiệu Pháp từng nói sẽ không đi tranh cướp Linh Tiêu bảo điện trước lúc Diệp Thanh Tuyết tỉnh lại, quả thật bà ấy đã làm như vậy. Bây giờ Diệp Thanh Tuyết tỉnh lại đương nhiên mọi chuyện sẽ khác.
Tử Vi đại đế từng phái người nói với hắn rằng lúc Diệp Thanh Tuyết mượn của Thiên Yêu Hóa Hình thiên, đã từng hứa hẹn khi có triệu hoán nhất định sẽ vâng theo. Nhưng khi Diệp Thanh Tuyết giết chết Tử Vi đại đế, trong nháy mắt đó ông ta có muốn cũng không kịp nói ra, nên mang theo tiếc hận cả đời mà chết mà chết đi.
Trần Cảnh nhịn không được mà hồi tưởng lại những chuyện cũ này. Tất cả đều như mới xảy ra hôm qua. Hắn cảm thấy mình vẫn đang ngồi ở trong Linh Tiêu bảo điện bảo vệ sư tỷ đến khi nàng tỉnh lại. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình lúc đó mới là đoạn thời gian tốt đẹp nhất, chỉ cần bảo vệ cho sư tỷ là được rồi. Còn bây giờ, dù Trần Cảnh đã quyết định muốn để linh hồn chúng sinh có một chỗ quy túc sau khi chết, muốn trọng định lại trật tự thiên địa, nhưng hắn vẫn cảm thấy không chân thực. Có lẽ tận sâu trong lòng hắn biết rõ mình không phải loại người như vậy.
Hắn đang làm một chuyện mà người như hắn sẽ không làm. Hắn vốn không phải thần linh, cũng không thích thần linh nhưng lại đang là thần linh mạnh nhất trong thiên hạ, hưởng thờ cúng của chúng sinh, thu thập tín ngưỡng trôi dạt khắp thiên hạ hàng ngàn năm qua nắm vào trong tay mình.
Phàm nhân nhìn không thấy phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, nhưng Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết lại có thể tìm thấy dễ dàng. Diệp Thanh Tuyết đâm ra một kiếm rồi đi vào bên trong như xuyên qua một tầng nước. Trần Cảnh không đi theo sư tỷ mà đứng trên chỗ cao nhất của phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Tuy hắn không đi vào nhưng vẫn chắc chắc Trường Sinh đại đế không phải là đối thủ của sư tỷ. Huống chi hắn đứng ở đây là một loại uy hiếp giống như thanh kiếm sắc bén luôn nhắm vào sau lưng, khiến Trường Sinh đại đế phải phòng bị. Chính vì thế ông ta chắc chắn chỉ phát huy được bảy phần thần thông mà thôi.
Trần Cảnh không đi vào, lại đang nhìn xuống mặt đất mờ mịt bên dưới. Chúng sinh như kiến, ngẩng đầu nhìn ngôi sao và bầu trời bao la rộng lớn.
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in hình ảnh Thiên Đình hiện thế. Lúc đó Trường Sinh đạo quân cực kì hăng hái bá đạo, phất tay đã tạo sấm sét sửa danh tự cung điện thành Thần Tiêu Ngọc Thanh. Phong thái thay trời hành đạo của ông ta lúc ấy vẫn còn in dấu trong lòng Trần Cảnh.
Trường Sinh đại đế cùng với Diệp Thanh Tuyết đang quyết đấu sinh tử trong phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Ánh sáng của trận chiến chiếu ra bên ngoài bao phủ cả người Trần Cảnh khiến cảnh vật trở nên đầy mộng ảo.
Ngoài thành Phong Nguyệt, Vô Vưu đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, rồi hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng lên trên. Đồng thời có rất nhiều ánh sáng ở những chỗ danh sơn cũng bay thẳng lên trên chín tầng trời. Bọn họ đều là chưởng môn của đạo môn.
Trong mắt Trần Cảnh, những điểm ánh sáng càng lúc càng gần kia giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trần Cảnh ngẩng đầu, nhìn thiên địa bao la như đang nhìn một người cực thân quen, hô lên:
- Gió tới.
Gió xuất hiện từ hư vô, như dòng nước lũ từ trên cao lao xuống, khuếch tán ra khắp nơi trong thiên địa, mang theo âm thanh rít gào mãnh liệt.
- Mưa tới.
Lại một tiếng hét lớn.
Mưa lập tức xuất hiện, từ mưa nhỏ rồi ngay tức khắc hóa thành mưa to tầm tã như trút nước.
Chỉ hai tiếng hét đã khiến thiên địa thay đổi. Nguyên bản vạn dặm tinh không đã hóa thành hoang vu, sương mù tràn ngập. Những điểm ánh sáng ở trong mưa gió giãy dụa, có một ít biến mất, có một ít lại kinh hoảng quay ngược lại mặt đất.
----- oOo -----
Mộc Chân nhìn mọi người đang lao về phía mình với khuôn mặt cực kì dữ tợn.
Y niệm từng đoạn kinh văn. Âm thanh phát ra độ hóa bọn họ, khiến họ hóa thành khói rồi tiêu tán.
- Muốn độ người nên độ mình trước. Tuy ngươi có đại thần thông, nhưng chính bản thân mình lại không thanh tịnh thì mãi mãi không thể tiêu diệt ta.
Đột nhiên Thiên ma nói.
Thiên ma hóa thành mây đen chụp xuống người Mộc Chân. Ở phía xa, Phù Vân Tử hoảng sợ, nói:
- Thật cường đại.
Trong suy nghĩ của ông ta, cả Thiên ma và Mộc Chân đều cực kì mạnh mẽ, đã không cùng một tầng thứ với ông ta rồi.
Thanh Hư không trả lời, Vô Vưu tự nhiên cũng im lặng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sự quỷ bí của Thiên ma. Đây là lần đầu tiên Thiên ma trong thành Thiên Ma xuất hiện tại nhân gian, cũng lần đầu tiên chính diện đấu pháp với một người tu hành có đại thần thông. Vì thế nên trận chiến này thu hút được rất nhiều người trong thiên hạ chú ý.
Trong đó có cả Trần Cảnh, hắn đang ở trên chín tầng trời để nhìn trận đấu. Trần Cảnh chính là người hiểu rõ Mộc Chân nhất trong thế gian này. Năm xưa, trong Linh Tiêu bảo điện, thế giới nội tâm của Mộc Chân đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn. Bên trong con người và tâm hồn y ẩn chứa một mầm mống đạo quả cực kỳ mạnh mẽ, một khi nảy mầm sẽ cướp đoạt mọi thứ của y. Mộc Chân không cam lòng, Trần Cảnh cũng biết là y một mực chống lại. Nhìn vẻ mặt của Mộc Chân bây giờ hắn hiểu rằng y đã vẫn luôn thua thiệt mà lùi dần. Qua lời nói của Thiên ma còn có thể biết được nội tâm của y vẫn chưa hoàn toàn được tẩy rửa.
Gương mặt của Mộc Chân đờ đẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Như thể y không ngăn cản được Thiên ma từ trong con mắt thần kia xâm lấn vào cơ thể của mình.
- Thua sao?
Phù Vân Tử chỉ nghĩ đến duy nhất hai chữ này khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn Mộc Chân cố gắng ngăn cản, hiển nhiên là y quả thật e ngại Thiên ma xâm nhập cơ thể. Nhưng cuối cùng Thiên ma đã tiến nhập vào thân thể Mộc Chân rồi.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên ma lập tức chui khỏi đỉnh đầu Mộc Chân. Cũng tích tắc này, khí tức trên người Mộc Chân trở lên mạnh mẽ hơn.
Trần Cảnh biết rằng bản ngã ý thức vẫn luôn kiên trì tồn tại trong cơ thể Mộc Chân bị Thiên ma cắn nuốt, chỉ còn lưu lại đạo quả ở sâu trong nội tâm y. Lần này Thiên ma cắn nuốt, đã triệt để xóa sạch Mộc Chân rồi.
Chỉ thấy mắt thần ở giữa trán Mộc Chân lại mở ra, rồi bắn ra Phật quang. Phía trên đỉnh đầu y dâng lên vầng sáng ánh đỏ, rồi kết thành đóa đóa hoa nở.
Người ngoài không nhìn thấy Mộc Chân biến đổi nhiều, chỉ có ánh mắt càng thêm thuần túy. Ngược lại sau khi đi ra, Thiên ma đã biến thành hình dạng của Mộc Chân. Trong ánh Phật quang nơi này, bộ dạng của nó lại trở nên vô cùng thánh khiết.
Đột nhiên Thiên ma phân hóa thành hai, rồi hai hóa ba, ba hóa ngàn vạn. Tất cả bọn chúng vây quanh Mộc Chân. Trong truyền thuyết của hậu thế sau này miêu tả, đó chính là thời điểm Phật tổ thành Phật cũng bị Thiên ma quấy rối. Truyền thuyết luôn có sự sai lệch, cho dù là mọi người trong thành Phong Nguyệt lúc này cũng không thể biết sự thật là Mộc Chân không phải Phật tổ.
Trần Cảnh biết rõ đạo quả trong cơ thể Mộc Chân đã được hoàn toàn thoát khỏi phong ấn. Bản ngã ý thức của y đã bị Thiên ma thôn phệ. Điều duy nhất hắn không hiểu rõ là Thiên ma có thể xâm nhập cơ thể của Mộc Chân là y không thể không ngăn cản được hay còn nguyên nhân nào khác.
Hậu thế sau này có truyền lưu lại, khi Phật tổ thành đạo đã bị Thiên ma quấy phá, nhưng bây giờ không ai biết Thiên ma là gì.
Trần Cảnh biết Thiên ma dựa vào ác niệm trong nhân gian mà phát triển, còn Linh sơn là dựa vào thiện niệm chốn nhân gian, dùng thiện niệm đó dẫn đạo quy về Linh sơn. Công cụ dẫn đạo chính là từng bản kinh văn truyền lưu trong cuộc sống thế gian. Có lẽ Kinh văn này đã truyền khắp thiên địa, cũng có thể Linh sơn sẽ trở thành bất hủ trên thế gian nhưng không phải thời đại này. Thời đại hiện nay sẽ thuộc về Thiên ma xuất hiện rất đúng thời cơ hoặc là Diệp Thanh Tuyết, hoặc cũng có thể là Hư Linh ở dưới Địa phủ.
Trần Cảnh lại không nghĩ đến còn có hắn. Hắn không biết rằng ở trong suy nghĩ của người khác, cái tên Trần Cảnh không hề thua kém hơn bất kì cường giả nào trong thiên hạ.
Khi Thiên ma xuất hiện ở thế gian, được nhân loại lén lút thờ phụng thì nó đã trở thành một phần không thể thiếu của thế gian này.
Đột nhiên Diệp Thanh Tuyết mở mắt, không nói gì cả, lại lập tức nhảy lên cao, chưa chạm vào đỉnh cung điện đã như xông vào bên trong một vùng ánh sáng vô tận. Vầng sáng đó cắn nuốt lấy Diệp Thanh Tuyết không còn chút tăm tích.
Trần Cảnh theo sát phía sau. Hắn biết nhất định là sư tỷ muốn đi giết Nam Cực Trường Sinh đại đế. Bởi vì ngay trong khoảnh khắc vừa nãy, Thiên ma trong thành Thiên ma đã ra ngoài. Sở dĩ Trần Cảnh biết rằng nhất định là Trường Sinh đại đế chứ không phải đi Linh sơn giết Thanh Hoa đại đế hay còn gọi Linh sơn thế tôn, là bởi vì Ma chủ Cố Minh Vi đã đi ra. Còn vị nương nương ở điện Thừa Thiên Hiệu Pháp từng nói sẽ không đi tranh cướp Linh Tiêu bảo điện trước lúc Diệp Thanh Tuyết tỉnh lại, quả thật bà ấy đã làm như vậy. Bây giờ Diệp Thanh Tuyết tỉnh lại đương nhiên mọi chuyện sẽ khác.
Tử Vi đại đế từng phái người nói với hắn rằng lúc Diệp Thanh Tuyết mượn của Thiên Yêu Hóa Hình thiên, đã từng hứa hẹn khi có triệu hoán nhất định sẽ vâng theo. Nhưng khi Diệp Thanh Tuyết giết chết Tử Vi đại đế, trong nháy mắt đó ông ta có muốn cũng không kịp nói ra, nên mang theo tiếc hận cả đời mà chết mà chết đi.
Trần Cảnh nhịn không được mà hồi tưởng lại những chuyện cũ này. Tất cả đều như mới xảy ra hôm qua. Hắn cảm thấy mình vẫn đang ngồi ở trong Linh Tiêu bảo điện bảo vệ sư tỷ đến khi nàng tỉnh lại. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình lúc đó mới là đoạn thời gian tốt đẹp nhất, chỉ cần bảo vệ cho sư tỷ là được rồi. Còn bây giờ, dù Trần Cảnh đã quyết định muốn để linh hồn chúng sinh có một chỗ quy túc sau khi chết, muốn trọng định lại trật tự thiên địa, nhưng hắn vẫn cảm thấy không chân thực. Có lẽ tận sâu trong lòng hắn biết rõ mình không phải loại người như vậy.
Hắn đang làm một chuyện mà người như hắn sẽ không làm. Hắn vốn không phải thần linh, cũng không thích thần linh nhưng lại đang là thần linh mạnh nhất trong thiên hạ, hưởng thờ cúng của chúng sinh, thu thập tín ngưỡng trôi dạt khắp thiên hạ hàng ngàn năm qua nắm vào trong tay mình.
Phàm nhân nhìn không thấy phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, nhưng Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết lại có thể tìm thấy dễ dàng. Diệp Thanh Tuyết đâm ra một kiếm rồi đi vào bên trong như xuyên qua một tầng nước. Trần Cảnh không đi theo sư tỷ mà đứng trên chỗ cao nhất của phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Tuy hắn không đi vào nhưng vẫn chắc chắc Trường Sinh đại đế không phải là đối thủ của sư tỷ. Huống chi hắn đứng ở đây là một loại uy hiếp giống như thanh kiếm sắc bén luôn nhắm vào sau lưng, khiến Trường Sinh đại đế phải phòng bị. Chính vì thế ông ta chắc chắn chỉ phát huy được bảy phần thần thông mà thôi.
Trần Cảnh không đi vào, lại đang nhìn xuống mặt đất mờ mịt bên dưới. Chúng sinh như kiến, ngẩng đầu nhìn ngôi sao và bầu trời bao la rộng lớn.
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in hình ảnh Thiên Đình hiện thế. Lúc đó Trường Sinh đạo quân cực kì hăng hái bá đạo, phất tay đã tạo sấm sét sửa danh tự cung điện thành Thần Tiêu Ngọc Thanh. Phong thái thay trời hành đạo của ông ta lúc ấy vẫn còn in dấu trong lòng Trần Cảnh.
Trường Sinh đại đế cùng với Diệp Thanh Tuyết đang quyết đấu sinh tử trong phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Ánh sáng của trận chiến chiếu ra bên ngoài bao phủ cả người Trần Cảnh khiến cảnh vật trở nên đầy mộng ảo.
Ngoài thành Phong Nguyệt, Vô Vưu đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, rồi hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng lên trên. Đồng thời có rất nhiều ánh sáng ở những chỗ danh sơn cũng bay thẳng lên trên chín tầng trời. Bọn họ đều là chưởng môn của đạo môn.
Trong mắt Trần Cảnh, những điểm ánh sáng càng lúc càng gần kia giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trần Cảnh ngẩng đầu, nhìn thiên địa bao la như đang nhìn một người cực thân quen, hô lên:
- Gió tới.
Gió xuất hiện từ hư vô, như dòng nước lũ từ trên cao lao xuống, khuếch tán ra khắp nơi trong thiên địa, mang theo âm thanh rít gào mãnh liệt.
- Mưa tới.
Lại một tiếng hét lớn.
Mưa lập tức xuất hiện, từ mưa nhỏ rồi ngay tức khắc hóa thành mưa to tầm tã như trút nước.
Chỉ hai tiếng hét đã khiến thiên địa thay đổi. Nguyên bản vạn dặm tinh không đã hóa thành hoang vu, sương mù tràn ngập. Những điểm ánh sáng ở trong mưa gió giãy dụa, có một ít biến mất, có một ít lại kinh hoảng quay ngược lại mặt đất.
----- oOo -----