Tô Hàn Trinh và Trần Trực nhìn nhau trong mắt cả hai đều lộ vẻ khiếp sợ, rất có thể Thiên Tinh thất thủ, để cho bọn chúng sinh ra cảnh giác, bọn họ suốt đêm đưa Duy Minh vào kinh nếu thật sự như vậy thì nghiêm trọng rồi.
Tô Hàn Trinh không yên hắn vội vàng nói với Trần Trực:
- Đại nhân ta muốn cầu viện Triệu tư mã, mời hắn phong tỏa tất cả đường ra vào ở Duy Dương tóm lại không để Duy Minh vào kinh.
Trần Trực trong lòng có phần hối hận, sớm biết như vậy không vôi mà giết người diệt khẩu để Vô Tấn và Thiên Tinh cứu Duy Minh ra, Duy Minh mất tích cũng là một phương pháp để cứu Tô Hàn Trinh.
Lúc này hắn gật đầu đồng ý với phương án của Tô Hàn Trinh:
- Được rồi tìm Triệu tư mã ta cùng với đại nhân cùng đi.
Tô Hàn Trinh thâm sâu nhìn Vô Tấn:
- Vô Tấn ngươi cũng đi chứ?
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới phủ của Triệu Tư mã, Tô Hàn Trinh ngồi trên xe ngựa, Trần Trực thì được một Ảnh võ sĩ khác hộ vệ ngồi xuống một chiếc xe ngựa.
Ở trên xe ngựa Tô Hàn Trinh từ từ nhắm mắt lại không nói một lời, Vô Tấn thì ở gần cửa sổ lộ vẻ sầu lo.
Vô Tấn.
Tô Hàn Trinh từ từ mở miệng:
- Thiên Tinh là ngươi đả thương sao?
Hắn chăm chú nhìn Vô Tấn, trên khuôn mặt từ từ biến hóa, Vô Tấn cười hỏi:
- Tô đại nhân tại sao nghĩ tới ta?
- Bởi vì đây chính là phong cách của ngươi.
Tô Hàn Trinh cười nhạt một tiếng:
- Ta biết ngươi sẽ không đi Đan Dương ngươi nửa đường sẽ quay trở lại, ta biết ngươi không nói thật cho nên ngươi chính là người làm bị thương Thiên Tinh đúng không?
Vô Tấn trầm mặc một lát rồi thở dài:
- Đại nhân phải biết rõ, Thiên Tinh thật ra muốn di giết đại ca ta diệt khẩu.
- Về sau ta biết, thật đáng tiếc ta vô cùng xin lỗi.
- Đại nhân!
Vô Tấn chăm chú nhìn Tô Hàn Trinh, ức chế cảm khái:
- Kỳ thật hôm nay ta có thể cứu đại ca ra nhưng kỳ thật vì sao thất bại đại nhân biết không?
- Ta biết là đại ca của ngươi không muốn rời đi, ta không nói sai chứ?
Vô Tấn yên lặng gật đầu trong lòng của hắn tràn đầy chán nản bất đắc dĩ, đôi mắt sáng ngời của Tô Hàn Trinh nhìn Vô Tấn, hắn cũng cảm nhận thấy thiếu niên này đang tự trách mình hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay của Vô Tấn mà ôn hòa nói với hắn:
- Ngươi cần phải ở vào vai trò của đại ca ngươi mới biết được, người đọc sách đều có khát vọng an bìn thiên hạ, đoạt được thanh danh, hắn thà chết chứ không buông tha cho tín niệm của mình, để hắn chạy trốn mai danh ẩn tích nếu ta là hắn ta cũng không làm được.
Vô Tấn thở dài:
- Chỉ hi vọng đại ca tương lai không giống như là Trần Trực, quan trường quá hắc ám, hi vọng huynh ấy không bị nhuộm đen như thế, được như đại nhân nói. Ta thì chỉ hi vọng rằng huynh ấy có thể ra tù sống an bình một kiếp.
Tô Hàn Trinh cũng không quá đồng ý với lời Vô Tấn hắn lắc đầu nói:
- Tư tưởng của ngươi vẫn có phần cực đoan, ta thừa nhận ở trên quan trường đúng là có lừa gạt nhưng không phải trong lòng quan viên nào nội tâm cũng hắc ám như vậy. Rất nhiều quan viên nội tâm đều sáng, ngươi yên tâm ta sẽ hết lòng bảo vệ đại ca người bình an cứu hắn ra, khôi phục danh dự của hắn, không bởi vì ta mà hắn mất tiền đồ.
Vô Tấn trong lòng cũng cảm động mà cười nói:
- Ta cảm giác được đại nhân chính là một vị quan chính trực, ta trước kia không biết lý do đại ca phải theo sát đại nhân nhưng giờ thì biết rồi, vì mọi người cùng một loại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên có thể ở cùng một chỗ.
Tô Hàn Trinh ý vị thâm trầm mà cười nói:
- Vô Tấn kỳ thực ta thấy chúng ta mới cùng một loại người.
Vô Tấn ngạc nhiên hắn thấy cách làm người của mình và Tô Hàn Trinh quá xa Tô Hàn Trinh mỉm cười:
- Người không nhất định phải nhìn bề ngoài, tuy ngươi thích bắn trộm sau lưng nhưng chúng ta bản chất đồng dạng hiểu chưa?
- Ta và đại nhân giống như là than củi và kim cương bề ngoài thì khác nhau nhưng bản chất thì giống nhau.
- Vô Tấn ví von này của ngươi không đúng rồi, than củi và kim cương sao giống nhau được, nếu không ta lấy một khối than củi đổi cho ngươi một viên kim cương ngươi đồng ý không?
- Đại nhân tại sao không đem vị trí thứ sử đổi cho ta?
Hai người cùng cười rộ lên xe ngựa đi về phía Tư Mã phủ.
Tư Mã Triệu Kiệt Hào có một ngôi nhà ở gần cầu gỗ, ở cửa tây chiếm diện tích chừng bốn mẫu, ở Đông Hải quận có thể xem là một căn nhà trung đẳng, so với nhà của Hoàng Phủ Cừ thì không xa hoa bằng.
Đúng lúc này có bước chân dồn dập truyền tới có người tiến tới bẩm báo:
- Lão gia Tô thứ sử và ngự sử trung thừa Trần đai nhân tới.
Triệu Kiệt Hào càng hoảng sợ vội vàng đứng dậy phân phó:
- Mau mời vào.
Tô Hàn Trinh hắn không muốn gặp nhưng ngự sử trung thừa thì không thể lãnh đạm, Triệu Kiệt Hào lập tức ra ngoài nghênh đón chỉ thấy Tô Hàn Trinh và Trần Trực cùng tới, Triệu Kiệt Hào minh bạch bọn họ vì chuyện của Duy Minh mà tới.
Hắn lập tức bước tới thi lễ:
- Hai vị đại nhân tới hàn xá, tiểu đệ chậm trễ rồi
Tô Hàn Trinh vội vàng đáp lễ:
- Quấy rầy chuyện nghỉ ngơi của Triệu tư mã, xin Triệu tư mã thứ tội.
- Đã có việc gấp chúng ta không cần khách khí nữa, mời vào khách đường ngồi.
Triệu Kiệt Hào đưa tay mời.
Hắn dẫn hai người tới khách đường, song phương phân chủ khách mà ngồi xuống một nha hoàn bưng trà lên, Tô Hàn Trinh vô tâm uống trà thời gian cấp bách hắn lập tức nói:
- Triệu tư mã ta có một chuyện muốn mời tư mã giúp đỡ.
- Thứ sử đại nhân khách khí rồi, có chuyện gì xin cứ nói.
Tô Hàn Trinh không tiện mở miệng, Trần Trực từ từ nói:
- Duy Minh suốt đêm bị đưa vào kinh, ý của Tô đại nhân là rất nhiều chuyện còn chưa điều tra rõ ràn thậm chí chứng cứ cũng không có, hi vọng Triệu tư mã có thể điều động Đoàn Luyện binh ngăn bọn họ lại.
Trần Trực nói rất thẳng thắn, Đoàn Luyện binh chính là dân đoàn nhận sự hạ lệnh của thứ sử, tư mã chấp hành, nếu như là tiêu diệt sơn tặc thì cũng không sao nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Tô Hàn Trinh đã hạ lệnh rồi Triệu Kiệt Hào cũng chưa chấp hành.
Triệu Kiệt Hào cả buổi không nói gì, để cho hắn phát ra Đoàn Luyện binh cũng hỉ là thuận nước dong thuyền dù sao mọi chuyện có Tô Hàn Trinh chịu trách nhiệm, hắn đang suy nghĩ xem mìn có lợi ích gì trong này không, thực tế lời nói của Trần Trực rất có trọng lượng, hắn muốn Trần Trực lần này thiếu mình một nhân tình.
Tô Hàn Trinh không yên hắn vội vàng nói với Trần Trực:
- Đại nhân ta muốn cầu viện Triệu tư mã, mời hắn phong tỏa tất cả đường ra vào ở Duy Dương tóm lại không để Duy Minh vào kinh.
Trần Trực trong lòng có phần hối hận, sớm biết như vậy không vôi mà giết người diệt khẩu để Vô Tấn và Thiên Tinh cứu Duy Minh ra, Duy Minh mất tích cũng là một phương pháp để cứu Tô Hàn Trinh.
Lúc này hắn gật đầu đồng ý với phương án của Tô Hàn Trinh:
- Được rồi tìm Triệu tư mã ta cùng với đại nhân cùng đi.
Tô Hàn Trinh thâm sâu nhìn Vô Tấn:
- Vô Tấn ngươi cũng đi chứ?
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới phủ của Triệu Tư mã, Tô Hàn Trinh ngồi trên xe ngựa, Trần Trực thì được một Ảnh võ sĩ khác hộ vệ ngồi xuống một chiếc xe ngựa.
Ở trên xe ngựa Tô Hàn Trinh từ từ nhắm mắt lại không nói một lời, Vô Tấn thì ở gần cửa sổ lộ vẻ sầu lo.
Vô Tấn.
Tô Hàn Trinh từ từ mở miệng:
- Thiên Tinh là ngươi đả thương sao?
Hắn chăm chú nhìn Vô Tấn, trên khuôn mặt từ từ biến hóa, Vô Tấn cười hỏi:
- Tô đại nhân tại sao nghĩ tới ta?
- Bởi vì đây chính là phong cách của ngươi.
Tô Hàn Trinh cười nhạt một tiếng:
- Ta biết ngươi sẽ không đi Đan Dương ngươi nửa đường sẽ quay trở lại, ta biết ngươi không nói thật cho nên ngươi chính là người làm bị thương Thiên Tinh đúng không?
Vô Tấn trầm mặc một lát rồi thở dài:
- Đại nhân phải biết rõ, Thiên Tinh thật ra muốn di giết đại ca ta diệt khẩu.
- Về sau ta biết, thật đáng tiếc ta vô cùng xin lỗi.
- Đại nhân!
Vô Tấn chăm chú nhìn Tô Hàn Trinh, ức chế cảm khái:
- Kỳ thật hôm nay ta có thể cứu đại ca ra nhưng kỳ thật vì sao thất bại đại nhân biết không?
- Ta biết là đại ca của ngươi không muốn rời đi, ta không nói sai chứ?
Vô Tấn yên lặng gật đầu trong lòng của hắn tràn đầy chán nản bất đắc dĩ, đôi mắt sáng ngời của Tô Hàn Trinh nhìn Vô Tấn, hắn cũng cảm nhận thấy thiếu niên này đang tự trách mình hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay của Vô Tấn mà ôn hòa nói với hắn:
- Ngươi cần phải ở vào vai trò của đại ca ngươi mới biết được, người đọc sách đều có khát vọng an bìn thiên hạ, đoạt được thanh danh, hắn thà chết chứ không buông tha cho tín niệm của mình, để hắn chạy trốn mai danh ẩn tích nếu ta là hắn ta cũng không làm được.
Vô Tấn thở dài:
- Chỉ hi vọng đại ca tương lai không giống như là Trần Trực, quan trường quá hắc ám, hi vọng huynh ấy không bị nhuộm đen như thế, được như đại nhân nói. Ta thì chỉ hi vọng rằng huynh ấy có thể ra tù sống an bình một kiếp.
Tô Hàn Trinh cũng không quá đồng ý với lời Vô Tấn hắn lắc đầu nói:
- Tư tưởng của ngươi vẫn có phần cực đoan, ta thừa nhận ở trên quan trường đúng là có lừa gạt nhưng không phải trong lòng quan viên nào nội tâm cũng hắc ám như vậy. Rất nhiều quan viên nội tâm đều sáng, ngươi yên tâm ta sẽ hết lòng bảo vệ đại ca người bình an cứu hắn ra, khôi phục danh dự của hắn, không bởi vì ta mà hắn mất tiền đồ.
Vô Tấn trong lòng cũng cảm động mà cười nói:
- Ta cảm giác được đại nhân chính là một vị quan chính trực, ta trước kia không biết lý do đại ca phải theo sát đại nhân nhưng giờ thì biết rồi, vì mọi người cùng một loại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên có thể ở cùng một chỗ.
Tô Hàn Trinh ý vị thâm trầm mà cười nói:
- Vô Tấn kỳ thực ta thấy chúng ta mới cùng một loại người.
Vô Tấn ngạc nhiên hắn thấy cách làm người của mình và Tô Hàn Trinh quá xa Tô Hàn Trinh mỉm cười:
- Người không nhất định phải nhìn bề ngoài, tuy ngươi thích bắn trộm sau lưng nhưng chúng ta bản chất đồng dạng hiểu chưa?
- Ta và đại nhân giống như là than củi và kim cương bề ngoài thì khác nhau nhưng bản chất thì giống nhau.
- Vô Tấn ví von này của ngươi không đúng rồi, than củi và kim cương sao giống nhau được, nếu không ta lấy một khối than củi đổi cho ngươi một viên kim cương ngươi đồng ý không?
- Đại nhân tại sao không đem vị trí thứ sử đổi cho ta?
Hai người cùng cười rộ lên xe ngựa đi về phía Tư Mã phủ.
Tư Mã Triệu Kiệt Hào có một ngôi nhà ở gần cầu gỗ, ở cửa tây chiếm diện tích chừng bốn mẫu, ở Đông Hải quận có thể xem là một căn nhà trung đẳng, so với nhà của Hoàng Phủ Cừ thì không xa hoa bằng.
Đúng lúc này có bước chân dồn dập truyền tới có người tiến tới bẩm báo:
- Lão gia Tô thứ sử và ngự sử trung thừa Trần đai nhân tới.
Triệu Kiệt Hào càng hoảng sợ vội vàng đứng dậy phân phó:
- Mau mời vào.
Tô Hàn Trinh hắn không muốn gặp nhưng ngự sử trung thừa thì không thể lãnh đạm, Triệu Kiệt Hào lập tức ra ngoài nghênh đón chỉ thấy Tô Hàn Trinh và Trần Trực cùng tới, Triệu Kiệt Hào minh bạch bọn họ vì chuyện của Duy Minh mà tới.
Hắn lập tức bước tới thi lễ:
- Hai vị đại nhân tới hàn xá, tiểu đệ chậm trễ rồi
Tô Hàn Trinh vội vàng đáp lễ:
- Quấy rầy chuyện nghỉ ngơi của Triệu tư mã, xin Triệu tư mã thứ tội.
- Đã có việc gấp chúng ta không cần khách khí nữa, mời vào khách đường ngồi.
Triệu Kiệt Hào đưa tay mời.
Hắn dẫn hai người tới khách đường, song phương phân chủ khách mà ngồi xuống một nha hoàn bưng trà lên, Tô Hàn Trinh vô tâm uống trà thời gian cấp bách hắn lập tức nói:
- Triệu tư mã ta có một chuyện muốn mời tư mã giúp đỡ.
- Thứ sử đại nhân khách khí rồi, có chuyện gì xin cứ nói.
Tô Hàn Trinh không tiện mở miệng, Trần Trực từ từ nói:
- Duy Minh suốt đêm bị đưa vào kinh, ý của Tô đại nhân là rất nhiều chuyện còn chưa điều tra rõ ràn thậm chí chứng cứ cũng không có, hi vọng Triệu tư mã có thể điều động Đoàn Luyện binh ngăn bọn họ lại.
Trần Trực nói rất thẳng thắn, Đoàn Luyện binh chính là dân đoàn nhận sự hạ lệnh của thứ sử, tư mã chấp hành, nếu như là tiêu diệt sơn tặc thì cũng không sao nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Tô Hàn Trinh đã hạ lệnh rồi Triệu Kiệt Hào cũng chưa chấp hành.
Triệu Kiệt Hào cả buổi không nói gì, để cho hắn phát ra Đoàn Luyện binh cũng hỉ là thuận nước dong thuyền dù sao mọi chuyện có Tô Hàn Trinh chịu trách nhiệm, hắn đang suy nghĩ xem mìn có lợi ích gì trong này không, thực tế lời nói của Trần Trực rất có trọng lượng, hắn muốn Trần Trực lần này thiếu mình một nhân tình.