Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 132: Từ chưởng quỹ bị mắng (hạ)

Dương Ký quán rượu mở không bao lâu nhưng đã có một số khách ăn mì sớm tới, Dương Kinh Châu hung dữ nhìn tới vị trí chưởng quầy, hắn giống như diều hâu nhìn chằm chằm vào Từ chưởng quỹ, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, hắn biết rõ Từ chưởng quỹ đi khắp nơi mượn tiền, thiếu chút nữa là vay nặng lãi, hắn làm sao có thể đi Giang Ninh Bách Tể xem bệnh được, đây chính là mấy trăm lượng bạc, nhất định là có vấn đề.
Một trung niên nam tử ở phía sau đang lung lay tay áo biểu lộ cứng ngắc, trong mắt toát ra vẻ đắc ý không nói nên lời, hắn là thúc thúc của Dương Kinh Châu, mới từ quê tới, chuẩn bị đảm nhiệm chức chưởng quỹ quán rượu Dương Ký này.
Từ chưởng quỹ đứng ở một bên, vẻ mặt tràn ngập sự ủy khuất, hắn ở Dương gia vài chục năm rồi, từ tiệm bán thuốc tới quán rượu chưa bao giờ tham ô một đồng tiền con mình bị bệnh như vậy mình chạy khắp nơi đi vay cũng không chiếm tiện nghi chút nào của quán rượu, nhưng ông chủ năm lần bảy lượt nói hắn tham ô, khiến cho hắn cảm giác bị sỉ nhục.
Hơn nữa hắn hiểu được ý của Dương Kinh Châu, ở trước mặt khách nhân chỉ trích là muốn bêu xấu thanh danh của hắn sau đó có thể quang minh chính đại đuổi việc.
Từ chưởng quỹ mặt mày đỏ bừng, hắn cố gắng nói lý:
- Ông chủ sổ sách vào mùa thu năm ngoái đã thiêu hủy rồi, lúc đó ta đã xin qua chỉ thị của ông chủ, ông chủ đã quên sao? Ông chủ ông làm không thể không nhân. xem tại
- Vô liêm sỉ.
Dương Kinh Châu hung hăng vỗ bàn lông mi dựng thẳng lên:
- Ta đã nói sao, ta chưa từng nói ngươi đốt sổ sách, ta là con rể cảu Tề gia dĩ nhiên phải theo quy củ của Tề gia mà xử lý, sổ sách phải bảo tồn một trăm năm, làm sao ta có thể để ngươi đốt được?
- Lão gia là chính miệng lão gia nói, đám tiểu nhị ở đây có thể làm chứng.
Từ chưởng quỹ cũng không nhượng bộ nữa, nếu như hắn bị hiềm nghi tham ô thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hắn.
Hắn quay đầu lại gọi:
- Ngưu nhị, Lý Tứ Lang còn có lão Tiền nữa, các ngươi lúc đó đều ở đây các ngươi có thể chứng minh cho ta, đến tột cùng ông chủ có đồng ý hay không?
- Các ngươi ai dám ăn nói bậy bạ?
Dương Kinh Châu nhìn chằm chằm mấy chục tiểu nhị trong tiệm ăn:
- Các ngươi ai dám nói lung tung ta lập tức đuổi việc.
Ở trong tiệm ăn hòa toàn yên tĩnh, mấy tên tiểu nhị phẫn hận thì cũng đã từ chức rồi những người ở lại dù biết Từ chưởng quỹ bị oan uổng nhưng dưới uy phong của Dương Kinh Châu ai dám lên tiếng.
- Ông chủ Dương ta có vài lời muốn nói.
Vô Tấn vốn ngồi xem náo nhiệt liền đi tới, hắn hướng về phía Dương Kinh Châu mà chắp tay nói:
- Tại hạ họ Hoàng Phủ cũng là khách nhân của Dương Ký quán rượu mỗi ngày đều tới đây ăn cơm trưa, Từ chưởng quỹ cũng biết ta.
- Ngươi cùng với Hoàng Phủ Quý có quan hệ thế nào?
Dương Kinh Châu vẻ mặt âm trầm mà nhìn về phía thiếu niên này, mấy ngày nay hắn đặc biệt mẫn cảm với cái tên Hoàng Phủ, Từ chưởng quỹ ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Ông chủ hắn chính là cháu trai của Hoàng Phủ chưởng quầy ở hiệu cầm đồ Tấn phúc Ký.
- Câm miệng cho ta.
Dương Kinh Châu giận dữ mắng mỏ:
- Hiện tại chưa tới phiên ngươi nói chuyện.
Từ chưởng quỹ bị mắng làm cho xấu hổ vô cùng, hắn cúi đầu thật sâu trong mắt của hắn đã hiện lên hận ý.
Vô Tấn lắc đầu thở dài nói:
- Ông chủ Dương ta không phải ông hoài nghi Từ chưởng quỹ làm sao có tiền đưa con mình đi chữa bệnh sao? Ta có thể chứng minh tiền đó của Từ chưởng quỹ không quan hệ với quán rượu Dương Ký, vì tiền đó chính là do ngũ thúc ta cho Từ chưởng quỹ mượn đó!
- Ngũ thúc ngươi là ai?
Dương Kinh Châu nghiến răng nghiến lợi.
Từ chưởng quỹ thầm kêu không ổn, hắn và Hoàng Phủ Quý có quan hệ cá nhân không tệ tuy Hoàng Phủ Quý co hắn vay tiền nhưng lúc này không nghi ngờ là đổ dầu vào lửa, nhất định sẽ chọc giận Dương Kinh Châu làm cho hắn hoài nghi mình.

Nhưng hắn không cách nào ngăn cản Vô Tấn, Vô Tấn vẫn nói ra:
- Ngũ thúc của ta dĩ nhiên là chưởng quỹ của tiệm Tấn Phúc Ký, Hoàng Phủ Quý.
- Ngươi... tên khốn kiếp này.
Dương Kinh Châu bị chọc giận, ánh mắt đỏ bừng lên, hắn bỗng nhiên quay đầu lại hung dữ nhìn chằm chằm về phía Từ chưởng quỹ, hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký hủy đi cầu cũ, sửa cầu mới khiến cho hắn tổn thất rất lớn, hóa ra ở nơi này hắn có nội ứng, Dương Kinh Châu liền liên hệ việc sửa cầu có quan hệ với Từ chưởng quỹ, trong óc của hắn thầm nghĩ tại sao Hoàng Phủ Quý lại cho Từ chưởng quỹ mượn năm trăm lượng bạc, cũng bởi vì Từ chưởng quỹ làm nội ứng mà thôi. Tức giận hắn dồn nửa tháng cuối cùng cũng bạo phát:
- Cút!
Hắn chỉ về phía Từ chưởng quỹ gào thét:
- Cút ra ngoài cho ta, từ hôm nay trở đi ngươi không được bước vào tửu lâu nửa bước.
- Ta cũng chịu ngươi đủ rồi.
Mặt của Từ chưởng quỹ biến thành màu đỏ tím, cảm giác sỉ nhục khiến cho hắn không chịu nổi, hắn ném cái mũ xuống đất:
- Từ hôm nay trở đi Từ Khánh Hồng sẽ không bao giờ bán mạng cho ngươi nữa.
Hắn quay người đi ra ngoài điếm, vì trong lòng tức giận cho nên hắn đụng vào cái ghế dựa và cái bàn, nổi giận đùng đùng ra khỏi ngoài cửa.
- Còn ngươi nữa.
Dương Kinh Châu cơn giận vẫn chưa tiêu, chỉ Vô Tấn mà quát:
- Tên chó con này cũng cút ra ngoài cho ta, từ hôm nay trờ đi quán rượu Dương Ký ngươi không được bước vào.
- A...
Lời của hắn còn chưa dứt thì đã bị Vô Tấn đánh một quyền té xuống đất, máu mũi phun ra cả mặt, hắn ôm mặt mà giãy dụa.
Vô Tấn lạnh lùng nói:
- Bảo ta cút? Hừ ngươi còn chưa có tư cách ngày mai ngươi sẽ phải đến quỳ cầu xin ta.
Nói xong hắn nghênh ngang rời đi một đám tiểu nhị và quản sự không ai dám tiến lên .
Vô Tấn đi ra khỏi quán rượu Dương ký, từ chưởng quỹ đã không còn bóng dáng đâu đoán chừng đã ngồi xe ngựa về nhà lúc này không thể tìm hắn, không thể quá gấp, đợi buổi tối sau khi hắn tỉnh táo rồi để cho ngũ thúc tìm hắn nói chuyện.
Hắn đi vài bước, thấy một lão khất cái ở bên cạnh liền lấy ra mấy đồng tiền đưa cho hắn:
- Ngươi có biết Tam Nhãn Di Lặc không?
- À đó là lão đầu của chúng ta.
Lão khất cái khàn khàn nói.
- Rất tốt.
Vô Tấn lấy ra một cây bút viết xuống tờ giấy rồi nhanh chóng đưa cho hắn:
- Ngươi đem tờ giấy này cho Tam Nhãn Di Lặc, bảo hắn chuyển cho Hắc Mễ.
Hắn lấy ra hai vạn lượng bạc vụn ném cho hắn:
- Đây là phần thưởng của ngươi, lập tức đi đi.
Lão khất cái tạ ơn Vô Tấn sau đó nhanh chóng cầm côn gỗ rời đi.
Vô Tấn đi về phía trước một trăm bước, tới cửa ra vào của Tề đại phúc tiền trang.

back top