Trần Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nước mắt của nàng khẽ ứa ra:
- Phụ thân tâm ý của cha con minh bạch con cũng không phải là nữ tử mặt dày phụ thân con đảm bảo sẽ không làm cho hắn chán ghét con, con không phải là biểu tỷ của hắn hay sao, con muốn tận lực giúp hắn, tổ phụ lúc trước không phải đã nói để cho con bảo hộ hắn, con không biết vì sao Trần gia đối với huynh đệ bọn họ coi trọng nhưn vậy nhưng con cảm thấy rằng con là con gái của Trần gia cũng nên phân ưu, phụ thân con xin phụ thân.
Trần Ang Bang không thể làm gì mà nhìn qua con gái, hắn hiểu rõ con gái của mình cố chấp, nàng quyết định điều gì rồi sẽ không thể thay đổi, cũng may là Vô Tấn không thích nàng khiến cho hắn cũng yên tâm, Trần Ang Bang khẽ gật đầu:
-Con gái lớn rồi phụ thân cũng không quản được.
Trần Anh tươi cười rạng rỡ, nàng tiến lên nắm chặt tay của phụ thân, yêu kiều nói:
- Cám ơn phụ thân, con gái đám vai cho cha.
Nàng giơ năm đấm lên, nhẹ nhàng đấm cho Trần Ang Bang:
- Phụ thân phụ thân tới nơi này không phải muốn kêu con về chứ?
- Cái này không phải.l
Trần Ang Bang từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hiếu tâm của con gái rồi khẽ cười nói:
- Phụ thân tới đây thăm một trưởng bối, lúc ta gặp ông ấy thì mới mười tuổi, bốn mươi năm không gặp không biết ông ấy còn nhớ ta hay không.
- Phụ thân gặp người nào vậy?
Trần Anh tò mò hỏi, người nào mà bốn mươi năm còn chưa gặp.
- Cái này con đừng hỏi nữa, được rồi thời gian ước hẹn cũng đã tới, ta cũng phải đi rồi.
Trần Ang Bang khẽ vỗ tay của con gái, đứng lên phân phó hai gã tâm phúc:
- Đi tới quán rượu Bách Phú.
Quán rượu Bách Phú cùng với Bách Phú tiền trang giống như nhau đều là của Bách Phú thương hội, Bách Phú thương hội cùng với Đông Lai thương hội là hai đại thương hội ở Đại Ninh vương triều, có bối cánh rất lớn ở trong triều đình. Bách Phú tiền trang tuy có vẻ thua kém so với Đông Lai tiền trang nhưng quán rượu cùng với thanh lâu cùng quán đánh bạc rất phát đạng, chỉ là quán đánh bạc thì chỉ ở trên kinh thành, nếu như tới Duy Dương huyện thì chỉ sợ quán đánh bạc Hoàng gia đã sớm đóng cửa rồi.
Bách Phú tửu lâu ở Duy Dương huyện có hai căn, một căn ở Bắc thị một căn ở Nam thị, trong đó Bách Phú tửu lâu ở Bắc thị chiếm diện tích mười mẫu, có ba tầng lầu ở Duy Dương huyện thậm chí cả Đông Hải quận là quán rượu lớn, thậm chí ở Sở Châu chỉ xếp thứ hai sau Đa Bảo Lâu ở Giang Ninh phủ.
Tuy Dương Ký tửu lâu ở Bát Tiên kiều nổi danh nhưng so với Bách Phú tửu lâu thì chỉ là nhãi nhép mà thôi, quán rượu năm tầng mọc lên khí thế sừng sững, đối xứng với Hoàng Ký Diệu Thủ Đổ quán ở xa xa.
Vì Thiên Hương Mễ phố và Bách Phú Tửu Lâu rất gần cho nên Trần Ang Bang tản bộ là tới nơi.
- Khách quan, ngài có đặt chỗ ngồi chưa?
Vừa vào bên trong tiểu nhị đã ân cần tiếp đón Trần Ang Bang gật đầu:
- Giáp Lâu nhã thất phòng thứ mười bảy.
Tiểu nhị lập tức nghiêng đầu kính nể, Giáp Lâu là chỗ xa hoa nhất ở trong Dương Ký tửu lâu, người bình thường không thể vào được, vị đại gai này bề ngoài tuy tục ăn mặc cũng bình thường không ngờ lại là kẻ có tiền.
Hắn khom người nói:
- Ngay ỏ lầu hai, mời khách quan theo ta.
Trần Ang Bang theo hắn đi lên lầu hai, tới trước một cánh cửa chạm trổ long phương, hắn đưa mắt ra ý một cái, thủ hạ liền thưởng cho tiểu nhị một thỏi bạc:
- Ngươi phục thị ở gần đây đừng tới gần.
Tiểu nhị quả thực muốn chóng mặt rồi, là một nguyên bảo nặng trịch ít nhất cũng phải bốn năm mươi lượng, hắn tiền lương một tháng có năm lượng bạc cho nên sau Trần Ang Bang vào cửa, hắn liền cảm thán một tiếng:
- Thần tài rồi!
Tiểu nhị cũng khong đi đón khác nữa, ở phụ cận chờ phục thị, có mấy người tiến tới gần căn phòng thứ mười bảy hắn mới dẫn đi.
Trần Ang Bang đi vào trong phòng, trong phòng có hai gian, trong đó có một lão giả tóc hoa râm, bên cạnh có một quải trượng Kỳ Lân phi thiên, hắn từ từ đứng lên, hai người nhìn nhau thật lâu, Trần Ang Bang trước hết ôm quyền thi lễ:
- Tiền bối là Hoàng Phủ Bách Linh sao?
Lúc hắn mười tuổi Hoàng Phủ Bách Linh đã gặp qua một lần bốn mươi năm trôi qua mọi thứ đã nhạt nhòa, Hoàng Phủ Bách Linh cũng thở dài, Thiên Phượng con mình cũng cùng tuổi với hắn, nếu không chết bệnh thì hiện tại cũng năm mươi tuổi rồi.
Hoàng Phủ Bách Linh chắp tay thi lễ:
- Ta là Hoàng Phủ Bách Linh, xin hỏi các hạ là Ang Bang hay là Định Quốc?
Trần Định Quốc chính là huynh đệ của Trần Ang Bang là nhị đương gia của Phượng Hoàng hội, lần này không đến, Trần Ang Bang mỉm cười:
- Vãn bối là Trần Ang Bang, bốn mươi năm trước ở bến tàu Sở giang từng gặp tiền bối một lần, tiền bối ban thưởng ngọc bội, đế nay vẫn giữ bên người.
Hắn mang một khối ngọc bội phượng hoàng óng ánh ra, quang mang phát sáng, Hoàng Phủ Bách Linh nhìn khối ngọc bội này thì thấp giọng thở dài.
- Hậu nhân của Tấn An lục dũng sĩ, phong thái vẫn như trước.
Hoàng Phủ Bách Linh cùng một thế hệ với bọn họ, có thể nói ra Tấn An Lục Dũng Sĩ trên thế gian này chỉ có tám người, ngoại trừ sáu người bọn họ ra còn có Hoàng Phủ Bách Linh và Lan Lăng quận vương, những lời này do đó cũng có thể thay cho tín vật.
Hai người đã hoàn toàn tin vào nhau cả hai nở ra nụ cười ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng thân thiết, đây là một loại trao đổi tín ngưỡng cộng đồng.
- Tiền bối mời ngồi.
Trần Ang Bang khoát tay mời Hoàng Phủ Bách Linh ngồi xuống hắn lại cầm lên một bầu rượu rót ra rồi áy náy nói:
- Nhận được thư của lão tiên sinh, ta liền chạy tới, vốn phụ thân cũng tự mình tới đây nhưng mà phụ thân tuổi tác đã cao, không chịu nổi sóng gió nữa rồi cho nên ta đại biểu cho phụ thân.
- Phụ thân của ngươi thân thể không tệ chứ?
- Hoàng Phủ Bách Linh hỏi.
-Thân thể cũng tốt, nhưng mười năm trước sau cơn phong hàn liền không đứng thẳng được nữa, Tửu đạo sĩ qua đời cũng khiến cho phụ thân bị đả kích rất lớn, bắt đầu cân nhắc hậu sự của mình, chúng vãn bối khuyên thế nào cũng không nghe.
Hoàng Phủ Bách Linh sờ mái tóc hoa râm của mình, hắn khẽ trầm thấp thở dài một tiếng:
- Bốn mươi năm trước Tấn An lục dũng sĩ đã qua đời hai người, bốn người còn lại tuổi tác đã cao, chẳng biết lúc nào mới có thể đem chuyện của bọn họ tỏ rõ khắp thiên hạ.
- Phụ thân tâm ý của cha con minh bạch con cũng không phải là nữ tử mặt dày phụ thân con đảm bảo sẽ không làm cho hắn chán ghét con, con không phải là biểu tỷ của hắn hay sao, con muốn tận lực giúp hắn, tổ phụ lúc trước không phải đã nói để cho con bảo hộ hắn, con không biết vì sao Trần gia đối với huynh đệ bọn họ coi trọng nhưn vậy nhưng con cảm thấy rằng con là con gái của Trần gia cũng nên phân ưu, phụ thân con xin phụ thân.
Trần Ang Bang không thể làm gì mà nhìn qua con gái, hắn hiểu rõ con gái của mình cố chấp, nàng quyết định điều gì rồi sẽ không thể thay đổi, cũng may là Vô Tấn không thích nàng khiến cho hắn cũng yên tâm, Trần Ang Bang khẽ gật đầu:
-Con gái lớn rồi phụ thân cũng không quản được.
Trần Anh tươi cười rạng rỡ, nàng tiến lên nắm chặt tay của phụ thân, yêu kiều nói:
- Cám ơn phụ thân, con gái đám vai cho cha.
Nàng giơ năm đấm lên, nhẹ nhàng đấm cho Trần Ang Bang:
- Phụ thân phụ thân tới nơi này không phải muốn kêu con về chứ?
- Cái này không phải.l
Trần Ang Bang từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hiếu tâm của con gái rồi khẽ cười nói:
- Phụ thân tới đây thăm một trưởng bối, lúc ta gặp ông ấy thì mới mười tuổi, bốn mươi năm không gặp không biết ông ấy còn nhớ ta hay không.
- Phụ thân gặp người nào vậy?
Trần Anh tò mò hỏi, người nào mà bốn mươi năm còn chưa gặp.
- Cái này con đừng hỏi nữa, được rồi thời gian ước hẹn cũng đã tới, ta cũng phải đi rồi.
Trần Ang Bang khẽ vỗ tay của con gái, đứng lên phân phó hai gã tâm phúc:
- Đi tới quán rượu Bách Phú.
Quán rượu Bách Phú cùng với Bách Phú tiền trang giống như nhau đều là của Bách Phú thương hội, Bách Phú thương hội cùng với Đông Lai thương hội là hai đại thương hội ở Đại Ninh vương triều, có bối cánh rất lớn ở trong triều đình. Bách Phú tiền trang tuy có vẻ thua kém so với Đông Lai tiền trang nhưng quán rượu cùng với thanh lâu cùng quán đánh bạc rất phát đạng, chỉ là quán đánh bạc thì chỉ ở trên kinh thành, nếu như tới Duy Dương huyện thì chỉ sợ quán đánh bạc Hoàng gia đã sớm đóng cửa rồi.
Bách Phú tửu lâu ở Duy Dương huyện có hai căn, một căn ở Bắc thị một căn ở Nam thị, trong đó Bách Phú tửu lâu ở Bắc thị chiếm diện tích mười mẫu, có ba tầng lầu ở Duy Dương huyện thậm chí cả Đông Hải quận là quán rượu lớn, thậm chí ở Sở Châu chỉ xếp thứ hai sau Đa Bảo Lâu ở Giang Ninh phủ.
Tuy Dương Ký tửu lâu ở Bát Tiên kiều nổi danh nhưng so với Bách Phú tửu lâu thì chỉ là nhãi nhép mà thôi, quán rượu năm tầng mọc lên khí thế sừng sững, đối xứng với Hoàng Ký Diệu Thủ Đổ quán ở xa xa.
Vì Thiên Hương Mễ phố và Bách Phú Tửu Lâu rất gần cho nên Trần Ang Bang tản bộ là tới nơi.
- Khách quan, ngài có đặt chỗ ngồi chưa?
Vừa vào bên trong tiểu nhị đã ân cần tiếp đón Trần Ang Bang gật đầu:
- Giáp Lâu nhã thất phòng thứ mười bảy.
Tiểu nhị lập tức nghiêng đầu kính nể, Giáp Lâu là chỗ xa hoa nhất ở trong Dương Ký tửu lâu, người bình thường không thể vào được, vị đại gai này bề ngoài tuy tục ăn mặc cũng bình thường không ngờ lại là kẻ có tiền.
Hắn khom người nói:
- Ngay ỏ lầu hai, mời khách quan theo ta.
Trần Ang Bang theo hắn đi lên lầu hai, tới trước một cánh cửa chạm trổ long phương, hắn đưa mắt ra ý một cái, thủ hạ liền thưởng cho tiểu nhị một thỏi bạc:
- Ngươi phục thị ở gần đây đừng tới gần.
Tiểu nhị quả thực muốn chóng mặt rồi, là một nguyên bảo nặng trịch ít nhất cũng phải bốn năm mươi lượng, hắn tiền lương một tháng có năm lượng bạc cho nên sau Trần Ang Bang vào cửa, hắn liền cảm thán một tiếng:
- Thần tài rồi!
Tiểu nhị cũng khong đi đón khác nữa, ở phụ cận chờ phục thị, có mấy người tiến tới gần căn phòng thứ mười bảy hắn mới dẫn đi.
Trần Ang Bang đi vào trong phòng, trong phòng có hai gian, trong đó có một lão giả tóc hoa râm, bên cạnh có một quải trượng Kỳ Lân phi thiên, hắn từ từ đứng lên, hai người nhìn nhau thật lâu, Trần Ang Bang trước hết ôm quyền thi lễ:
- Tiền bối là Hoàng Phủ Bách Linh sao?
Lúc hắn mười tuổi Hoàng Phủ Bách Linh đã gặp qua một lần bốn mươi năm trôi qua mọi thứ đã nhạt nhòa, Hoàng Phủ Bách Linh cũng thở dài, Thiên Phượng con mình cũng cùng tuổi với hắn, nếu không chết bệnh thì hiện tại cũng năm mươi tuổi rồi.
Hoàng Phủ Bách Linh chắp tay thi lễ:
- Ta là Hoàng Phủ Bách Linh, xin hỏi các hạ là Ang Bang hay là Định Quốc?
Trần Định Quốc chính là huynh đệ của Trần Ang Bang là nhị đương gia của Phượng Hoàng hội, lần này không đến, Trần Ang Bang mỉm cười:
- Vãn bối là Trần Ang Bang, bốn mươi năm trước ở bến tàu Sở giang từng gặp tiền bối một lần, tiền bối ban thưởng ngọc bội, đế nay vẫn giữ bên người.
Hắn mang một khối ngọc bội phượng hoàng óng ánh ra, quang mang phát sáng, Hoàng Phủ Bách Linh nhìn khối ngọc bội này thì thấp giọng thở dài.
- Hậu nhân của Tấn An lục dũng sĩ, phong thái vẫn như trước.
Hoàng Phủ Bách Linh cùng một thế hệ với bọn họ, có thể nói ra Tấn An Lục Dũng Sĩ trên thế gian này chỉ có tám người, ngoại trừ sáu người bọn họ ra còn có Hoàng Phủ Bách Linh và Lan Lăng quận vương, những lời này do đó cũng có thể thay cho tín vật.
Hai người đã hoàn toàn tin vào nhau cả hai nở ra nụ cười ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng thân thiết, đây là một loại trao đổi tín ngưỡng cộng đồng.
- Tiền bối mời ngồi.
Trần Ang Bang khoát tay mời Hoàng Phủ Bách Linh ngồi xuống hắn lại cầm lên một bầu rượu rót ra rồi áy náy nói:
- Nhận được thư của lão tiên sinh, ta liền chạy tới, vốn phụ thân cũng tự mình tới đây nhưng mà phụ thân tuổi tác đã cao, không chịu nổi sóng gió nữa rồi cho nên ta đại biểu cho phụ thân.
- Phụ thân của ngươi thân thể không tệ chứ?
- Hoàng Phủ Bách Linh hỏi.
-Thân thể cũng tốt, nhưng mười năm trước sau cơn phong hàn liền không đứng thẳng được nữa, Tửu đạo sĩ qua đời cũng khiến cho phụ thân bị đả kích rất lớn, bắt đầu cân nhắc hậu sự của mình, chúng vãn bối khuyên thế nào cũng không nghe.
Hoàng Phủ Bách Linh sờ mái tóc hoa râm của mình, hắn khẽ trầm thấp thở dài một tiếng:
- Bốn mươi năm trước Tấn An lục dũng sĩ đã qua đời hai người, bốn người còn lại tuổi tác đã cao, chẳng biết lúc nào mới có thể đem chuyện của bọn họ tỏ rõ khắp thiên hạ.