Vô Tấn đương nhiên cũng tin phong thủy nhưng hắn không tin cái gọi là cửu long cách cục, nếu như ở chỗ này không nương tựa cửa đông thì một trăm con rồng cũng vô dụng, con người xây dựng đường phố thì cũng có thể gọi là phong thủy sao? Có nhiều chuyện mê tín không được, đây là hoang đường, hoàng đế ngự khẩu thân phong chỉ sợ đây mới là nguyên nhân không ai dám động tới.
Hắn không có hứng thú nữa, tiếp tục đi thị sát đất đai, lúc trước hắn bị chặn ánh mắt không nhìn kỹ, hiện tại Vô Tấn mới phát hiện ra diện tích mảnh đất này tương đối lớn, tương đương với ba cái sân bóng đời sau.
Ngõ hẻm của hồ dân cũng bị mua, tuy gọi là ngõ nhỏ nhưng kỳ thật là một dải đất trống dài và hẹp, sớm đã vứt đi khắp nơi là cỏ dại.
Sông Tử Đồng thì ở mặt nam, hướng về phía đông, sau đó cùng với sông Sở tụ hợp, cuối cùng chảy ra biển.
- Bên kia là cái gì vậy?
Vô Tấn chỉ về tường phía nam mà hỏi, hắn chỉ thấy ở bên đó có cung điện lầu các còn có một cái cột cờ cao hắn nhất thời không hiểu là gì.
- Bên kia chính là miếu thành hoàng, chỉ cách bên này một con sông Tử Đồng.
- Hóa ra là miếu thành hoàng khó trách ta thấy quen mắt.
Lúc này trong đầu Vô Tấn không tự chủ mà hiện lên vô số ý niệm, mảnh đất này có thể làm gì? Làm sân golf hay là làm công viên, những ý tưởng này đều bị hắn bác bỏ người dân ở đây không đủ tiền để tham dự những cái này.
Hắn đi dạo một vòng liền đi tới một chỗ khác, đây là chỗ của Trương đạo quân, hắn mượn căn nhà này từ lâu, bây giờ Lương viên ngoại đã bán hắn phải dnọ nhà.
Trương Đạo Quân ở đây đã chừng mười năm có phần lưu luyến, thấy hắn lưu luyến không rời, hắn đứng trước lư hương thanh đồng ngẩn cả người đây chính là gia sản ba năm trước hắn kiếm được bây giờ nặng như vậy làm sao mang đi được.
Vô Tấn thấy hắn đáng thương liền nói với La tú tài:
- Tú tài ngươi nói với lão đạo kia một tiếng, nói rằng ta muốn xây một tòa thần miếu ở phía nam, đến lúc đó cho hắn tới đây làm chủ trì.
---------
Những ngày kế tiếp, Vô Tấn đi tới huyện nha hắn cần tìm Trương Dung làm một chuyện việc thiện, đương nhiên Tô Hàn Trinh thì dễ hơn, nhưng Tô Hàn Trinh là một cây thép tốt thép tốt thì phải dùng trên lưỡi đao mới được đáng tiếc chuyện hôm nay hắn làm nhiều nhất cũng chỉ là chuôi đao.
Vô Tấn đi vào trong huyện nha, nha dịch lần trước vẫn nhận ra hắn khách khí mà cười nói:
- Tiểu ca có chuyện gì sao?
Vô Tấn cười chắp tay:
- Ta muốn tìm Trương huyện lệnh, phiền lão ca thông báo với huyện lệnh một tiếng là Hoàng Phủ Vô Tấn cầu kiến.
Hai ngày nay Hoàng Phủ gia tộc ở Duy Dương huyện rất nổi danh, Hoàng Phủ Duy Minh cướp được chức hộ tào chủ sự đã là câu chuyện nổi tiếng ở Duy Dương huyện đám nha dịch nghe nói là người của Hoàng Phủ gia thì ấn tượng tốt thêm vài phần.
- Công tử chờ một chút để ta đi thông báo.
Nha dịch chạy vội vào hắn thở hồng hộc chạy ra, thái độ cung kính với Vô Tấn:
- Công tử, huyện lão gia mời công tử đi vào.
Vô Tấn lấy ra một khối bạc vụn ước chừng hai lượng đưa cho hắn:
- Lão ca cầm lấy uống chén rượu.
Nha dịch mặt mày hớn hở:
- Tiểu ca thật sự khách khí, về sau có chuyện gì khó xử cứ phân phó, lão ca sẽ giúp.
Nha dịch lần trước đã được Vô Tấn cho tiền hiện tại lại được thêm, vô cùng sảng khoái, huống chi huyện thái gia đối với Vô Tấn cũng rất khách khí, rõ ràng dùng một chữ mời, hắn liền đem danh tự của Vô Tấn nhớ kỹ về sau có chuyện cần giúp đỡ thì mọi người đều có lợi.
Kỳ thật đây cũng là đạo lý đối nhân xử thé, nha dịch tuy địa vị không cao nhưng người này có tác dụng đặc thù, Vô Tấn ở đời sau cũng thấm sâu trong người rất hiểu rõ, hắn từng đi Bắc Kinh làm một việc ở bộ ủy, nhưng lại không thông qua cái cánh công bảo vệ nói thư giới thiệu của hắn không có quy phạm không có in văn tự dấu đỏ không cho hắn đi vào.
Có nhiều thêm một người bạn là có nhiều thêm một con đường Vô Tấn dĩ nhiên sẽ không làm bằng hữu với nha dịch nhưng sẽ có thêm một con đường.
Đi thẳng vào bên trong nha dịch mới bẩm báo:
- Đại nhân, công tử đã tới.
- Mau mời vào.
Thanh âm của Trương Dung vang lên, xem ra tâm tình của hắn hôm nay không tệ.
Vô Tấn đi vào chỉ thây Trương Dung đang phê duyệt công văn, thấy hắn tiến tới liền buông bút cười hì hì:
- Vô Tấn đã lâu không gặp.
Trong lòng Vô Tấn không khỏi thầm kêu lợi hại không hổ là con của tướng quốc suy nghĩ đúng là rõ ràng, có thể suy đoán tới tận việc Hoàng Phủ Trác Ngọc bị gãy chân.
Vô Tấn cười nói:
- Cái kia là tranh chấp trong nội bộ gia tộc đại nhân sẽ không bắt ta vào ngục chứ?
Trương Dung chăm chú nhìn hắn nửa ngày sau đó cười nhạt:
- Ta không có bất kỳ chứng cớ nào sao có thể bắt ngươi vào tù?
Hắn cũng chỉ muốn Vô Tấn thừa nhận mà thôi, Duy Minh đã là chủ sự hộ tào rồi lật lại bản án còn ý nghĩa gì nữa, hắn liền chuyển chủ đề:
- Hôm nay ngươi tới đây là có chuyện gì sao?
Vô Tấn thấy hắn không để ý tới chuyện kia trong lòng liền trở nên buông lỏng lấy ra một công văn:
- Đại nhân ta tới đây muốn cho người dân tự tu sửa Bát Tiên kiều, mong đại nhân phê chuẩn.
Trương Dung sửng sốt một chút, hắn một mực suy đoán Vô Tấn có đại sự gì hóa ra là muốn tu sửa Bát Tiên kiều, không khác gì cho hắn cảm giác giết gà bằng dao mổ trâu.
Bát Tiên Kiều hắn đã biết, hắn đã nhìn qua thực sự là cũ nát lằm rồi, tuy nhiên dùng thêm bảy tám năm sau vẫn được quan trọng là Trương Dung thực chất không thích thương nhân nếu như là một đám nông dân và người đọc sách sửa cầu thì hắn không chừng đã đáp ứng.
Nhưng hôm nay Vô Tấn đã xin hắn thì hắn cũng cảm thấy bất ngờ:
- Tại sao?
Hắn muốn biết rõ nguyên nhân.
- Ngũ thúc ta ở Bát Tiên Kiều mở hiệu cầm đồ, thúc ấy với ta từ nhỏ đã có cảm tình rất sâu.
Lần trước Vô Tấn cũng dùng cái này thuyết phục Tô Hàn Trinh cho hắn mở xổ số.
- Vậy sao?
Trương Dung như tin mà không tin, hắn từ trong tủ lấy ra một quyển sổ đăng ký thương thiếp tất cả là cửa hàng ở ven vùng Bát Tiên Kiều hắn tìm thấy cửa hiệu cầm đồ Tấn Phúc ký, tiền vốn một vạn lượng, thời gian là...
- Tấn Phúc Ký.
- Tấn Phúc Ký.
Trương Dung nhắc lại hai lần, ánh mắt của hắn bỗng trở nên lăng lệ mà nhìn Vô Tấn:
- Ngươi dám nói hiệu cầm đồ không liên quan tới ngươi nữa sao?
Hắn không có hứng thú nữa, tiếp tục đi thị sát đất đai, lúc trước hắn bị chặn ánh mắt không nhìn kỹ, hiện tại Vô Tấn mới phát hiện ra diện tích mảnh đất này tương đối lớn, tương đương với ba cái sân bóng đời sau.
Ngõ hẻm của hồ dân cũng bị mua, tuy gọi là ngõ nhỏ nhưng kỳ thật là một dải đất trống dài và hẹp, sớm đã vứt đi khắp nơi là cỏ dại.
Sông Tử Đồng thì ở mặt nam, hướng về phía đông, sau đó cùng với sông Sở tụ hợp, cuối cùng chảy ra biển.
- Bên kia là cái gì vậy?
Vô Tấn chỉ về tường phía nam mà hỏi, hắn chỉ thấy ở bên đó có cung điện lầu các còn có một cái cột cờ cao hắn nhất thời không hiểu là gì.
- Bên kia chính là miếu thành hoàng, chỉ cách bên này một con sông Tử Đồng.
- Hóa ra là miếu thành hoàng khó trách ta thấy quen mắt.
Lúc này trong đầu Vô Tấn không tự chủ mà hiện lên vô số ý niệm, mảnh đất này có thể làm gì? Làm sân golf hay là làm công viên, những ý tưởng này đều bị hắn bác bỏ người dân ở đây không đủ tiền để tham dự những cái này.
Hắn đi dạo một vòng liền đi tới một chỗ khác, đây là chỗ của Trương đạo quân, hắn mượn căn nhà này từ lâu, bây giờ Lương viên ngoại đã bán hắn phải dnọ nhà.
Trương Đạo Quân ở đây đã chừng mười năm có phần lưu luyến, thấy hắn lưu luyến không rời, hắn đứng trước lư hương thanh đồng ngẩn cả người đây chính là gia sản ba năm trước hắn kiếm được bây giờ nặng như vậy làm sao mang đi được.
Vô Tấn thấy hắn đáng thương liền nói với La tú tài:
- Tú tài ngươi nói với lão đạo kia một tiếng, nói rằng ta muốn xây một tòa thần miếu ở phía nam, đến lúc đó cho hắn tới đây làm chủ trì.
---------
Những ngày kế tiếp, Vô Tấn đi tới huyện nha hắn cần tìm Trương Dung làm một chuyện việc thiện, đương nhiên Tô Hàn Trinh thì dễ hơn, nhưng Tô Hàn Trinh là một cây thép tốt thép tốt thì phải dùng trên lưỡi đao mới được đáng tiếc chuyện hôm nay hắn làm nhiều nhất cũng chỉ là chuôi đao.
Vô Tấn đi vào trong huyện nha, nha dịch lần trước vẫn nhận ra hắn khách khí mà cười nói:
- Tiểu ca có chuyện gì sao?
Vô Tấn cười chắp tay:
- Ta muốn tìm Trương huyện lệnh, phiền lão ca thông báo với huyện lệnh một tiếng là Hoàng Phủ Vô Tấn cầu kiến.
Hai ngày nay Hoàng Phủ gia tộc ở Duy Dương huyện rất nổi danh, Hoàng Phủ Duy Minh cướp được chức hộ tào chủ sự đã là câu chuyện nổi tiếng ở Duy Dương huyện đám nha dịch nghe nói là người của Hoàng Phủ gia thì ấn tượng tốt thêm vài phần.
- Công tử chờ một chút để ta đi thông báo.
Nha dịch chạy vội vào hắn thở hồng hộc chạy ra, thái độ cung kính với Vô Tấn:
- Công tử, huyện lão gia mời công tử đi vào.
Vô Tấn lấy ra một khối bạc vụn ước chừng hai lượng đưa cho hắn:
- Lão ca cầm lấy uống chén rượu.
Nha dịch mặt mày hớn hở:
- Tiểu ca thật sự khách khí, về sau có chuyện gì khó xử cứ phân phó, lão ca sẽ giúp.
Nha dịch lần trước đã được Vô Tấn cho tiền hiện tại lại được thêm, vô cùng sảng khoái, huống chi huyện thái gia đối với Vô Tấn cũng rất khách khí, rõ ràng dùng một chữ mời, hắn liền đem danh tự của Vô Tấn nhớ kỹ về sau có chuyện cần giúp đỡ thì mọi người đều có lợi.
Kỳ thật đây cũng là đạo lý đối nhân xử thé, nha dịch tuy địa vị không cao nhưng người này có tác dụng đặc thù, Vô Tấn ở đời sau cũng thấm sâu trong người rất hiểu rõ, hắn từng đi Bắc Kinh làm một việc ở bộ ủy, nhưng lại không thông qua cái cánh công bảo vệ nói thư giới thiệu của hắn không có quy phạm không có in văn tự dấu đỏ không cho hắn đi vào.
Có nhiều thêm một người bạn là có nhiều thêm một con đường Vô Tấn dĩ nhiên sẽ không làm bằng hữu với nha dịch nhưng sẽ có thêm một con đường.
Đi thẳng vào bên trong nha dịch mới bẩm báo:
- Đại nhân, công tử đã tới.
- Mau mời vào.
Thanh âm của Trương Dung vang lên, xem ra tâm tình của hắn hôm nay không tệ.
Vô Tấn đi vào chỉ thây Trương Dung đang phê duyệt công văn, thấy hắn tiến tới liền buông bút cười hì hì:
- Vô Tấn đã lâu không gặp.
Trong lòng Vô Tấn không khỏi thầm kêu lợi hại không hổ là con của tướng quốc suy nghĩ đúng là rõ ràng, có thể suy đoán tới tận việc Hoàng Phủ Trác Ngọc bị gãy chân.
Vô Tấn cười nói:
- Cái kia là tranh chấp trong nội bộ gia tộc đại nhân sẽ không bắt ta vào ngục chứ?
Trương Dung chăm chú nhìn hắn nửa ngày sau đó cười nhạt:
- Ta không có bất kỳ chứng cớ nào sao có thể bắt ngươi vào tù?
Hắn cũng chỉ muốn Vô Tấn thừa nhận mà thôi, Duy Minh đã là chủ sự hộ tào rồi lật lại bản án còn ý nghĩa gì nữa, hắn liền chuyển chủ đề:
- Hôm nay ngươi tới đây là có chuyện gì sao?
Vô Tấn thấy hắn không để ý tới chuyện kia trong lòng liền trở nên buông lỏng lấy ra một công văn:
- Đại nhân ta tới đây muốn cho người dân tự tu sửa Bát Tiên kiều, mong đại nhân phê chuẩn.
Trương Dung sửng sốt một chút, hắn một mực suy đoán Vô Tấn có đại sự gì hóa ra là muốn tu sửa Bát Tiên kiều, không khác gì cho hắn cảm giác giết gà bằng dao mổ trâu.
Bát Tiên Kiều hắn đã biết, hắn đã nhìn qua thực sự là cũ nát lằm rồi, tuy nhiên dùng thêm bảy tám năm sau vẫn được quan trọng là Trương Dung thực chất không thích thương nhân nếu như là một đám nông dân và người đọc sách sửa cầu thì hắn không chừng đã đáp ứng.
Nhưng hôm nay Vô Tấn đã xin hắn thì hắn cũng cảm thấy bất ngờ:
- Tại sao?
Hắn muốn biết rõ nguyên nhân.
- Ngũ thúc ta ở Bát Tiên Kiều mở hiệu cầm đồ, thúc ấy với ta từ nhỏ đã có cảm tình rất sâu.
Lần trước Vô Tấn cũng dùng cái này thuyết phục Tô Hàn Trinh cho hắn mở xổ số.
- Vậy sao?
Trương Dung như tin mà không tin, hắn từ trong tủ lấy ra một quyển sổ đăng ký thương thiếp tất cả là cửa hàng ở ven vùng Bát Tiên Kiều hắn tìm thấy cửa hiệu cầm đồ Tấn Phúc ký, tiền vốn một vạn lượng, thời gian là...
- Tấn Phúc Ký.
- Tấn Phúc Ký.
Trương Dung nhắc lại hai lần, ánh mắt của hắn bỗng trở nên lăng lệ mà nhìn Vô Tấn:
- Ngươi dám nói hiệu cầm đồ không liên quan tới ngươi nữa sao?