Vô Tấn thầm nở ra nụ cười, tuy nhiên những khách nhân này không khỏi tới quá nhanh, tối hôm qua mới dỡ bỏ cầu cũ hôm nay bọn họ đã tới là sao?
Vô Tấn đứng dậy đi ra khỏi sân nhỏ, lấy nước giếng rửa mặt cho dù đã tới tháng năm nhưng nước giếng vẫn lạnh như băng, hắn lau mặt mà run rẩy một hồi, tuy nhiên tác dụng cũng rất lớn khiến cho hắn không còn buồn ngủ nữa.
Sau khi rửa mặt xong hắn gặm một cái bánh nướng rồi đi tới tiền đường, chưa tới tiền đường hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đây là thanh âm của người đi đường phát ra.
Ai nói bát tiên kiều phá hủy sẽ mất phong thủy, hiện tại hắn dùng một vạn một nghìn lượng mua mảnh đất này, giá của nó đã tăng gấp mười lần.
Ở trong hành lang có tới năm sáu người khách đang chờ đợi cầm vật phẩm, nếu là lúc thường ngày, có một người khách thì ngũ thúc đã hưng phấn một hồi mà giờ phút này, Hoàng Phủ Quý đeo một cái kính lão, chăm chú nhìn các vật phẩm giá trị mà các người khách mang tới, chỉ thấy tiểu nhị lão thất cũng đang cùng với một tiểu nhị khác ngẩng đầu nhìn san hô màu đỏ cao ba thước.
- Công tử, mong nhường một chút.
Vô Tấn vội vàng tránh ran, hắn ở kiếp trước cũng thích châu báu cho nên gốc san hô này liền hấp dẫn chú ý của hắn, san hô này màu sắc tinh khiết,là một san hô cực phẩm, quả nhiên không tệ hắn không ngớt lời tán dương.
- Không tệ!
Hoàng Phủ Quý dương dương đắc ý đi tới:
-Đây là sinh ý tốt nhất từ trước tới giờ của chúng ta, gốc san hô này giá trị bình thường năm trăm lượng bạc nhưng bán trên kinh thành sẽ được một nghìn lượng bạc, đây là công việc buôn bán trên biển ,riêng một chuyến này ta đã buôn bán lời tới năm trăm lượng bạc.
- Có món lời kếch sù như vậy sao?
Vô Tấn hơi kinh ngạc.
- Đương nhiên.
Hoàng Phủ Quý cười nói:
- Buôn bán hàng trên biển là món lợi rất lớn, vì thời gian ra biển lâu một chuyến tới nửa năm, tiền lãi cũng rất cao, nhưng nếu như trên biển sóng gió lớn một chút thì hắc hắc.... thuyền sẽ bất hạnh lật đi.
Trên mặt Hoàng Phủ Quý mặt nở hoa cười giống hệt gian thương.
Tuy nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện khuôn mặt liền trở nên khắc khổ:
- Một chuyến này mất đi bốn nghìn lượng bạc của ta may mắn là trước kia ta bán đi không ít hàng tồn nếu không thì không làm ăn được.
Hắn lại khẽ nói với Vô Tấn:
- Trong tay ta hiện tại chỉ còn lại một nghìn năm trăm lượng tiền vốn quay vòng, thật là nhức đầu.
- Ngũ thúc con cũng nghĩ tới chuyện này.
Vô Tấn hơi khó xử lúc trước hắn sửa cầu đã dùng toàn bộ tiền mà Hắc Mễ giao cho thậm chí còn thiếu một chút, mặc dù khó mở miệng nhưng hắn vẫn nói:
- Có thể cho con mượn trước năm trăm lượng bạc được không?
- Năm trăm lượng.
Hoàng Phủ Quý trừng lớn đôi mắt, giống như cái trống lúc lắc vậy:
- Không được cái này không thể, ta còn đang định đi vay tiền đây này.
Ngưng một chút hắn cũng hiểu được mình hơi quá phận đại bộ phận tiền vốn vẫn là của Vô Tấn, tại sao không cho hắn vay, tuy nhiên vẫn đau khổ nói:
- Ngươi đòi tiền làm gì?
Vô Tấn chỉ vào đối diện cây cầu trong mắt không kìm được vẻ đắc ý:
- Con muốn mua lại tòa nhà kế bên cây cầu, con đã nhìn qua mấy lần hai mẫu đất tối đa là ba trăm lượng bạc, con thêm hai trăm lượng nữa thì không có vấn đề gì rồi, đáng tiếc chủ nhân vẫn không ở nhà nếu không con đã sớm mua, nghe nói hôm nay đã trở vèe bất kể thế nào hôm nay nhất định phải mua vài hôm nữa sẽ thông báo cho mọi người biết đây là cầu mãi mãi chứ không phải cầu tạm thời con dùng mảnh đất kia bán đi với giá năm nghìn lượng bạc, ngũ thúc không phải có tiền vốn quay vòng sao?
Hắn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Quý đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về quầy hàng ôm một cái bao phục nặng trịch cho hắn:
- Đây là năm trăm lượng bạc.
........
Sáng sớm Tề Phượng Vũ cũng muốn đi ra ngoài nàng vừa mới đi tới đường lớn thì đã nhìn thấy Dương Kinh Châu sắp mấy tấm bản đồ thiết kế cầu cho tứ thúc xem, cầu rốt cuộc đã bị hủy, Dương Kinh Châu cũng không có lòng bảo vệ cầu cũ nữa hiện tại hắn chỉ ký thác vào việc sẽ xây một cây cầu mới khác hôm qua hắn tìm người vẽ bản đồ thiết kế cầu nhưng chủ ý vẫn bất định.
- Tứ ca huynh cảm thấy bản đồ cầu mới này thế nào, bên ngoài hình rồng vừa vặn hợp với phong thủy cửu long.
Tề Hoàn lập tức bất đắc dĩ nói:
- Rồng thì không cần dễ phạm húy.
- Vậy cái này thì sao?
Dương Kinh Châu hào hứng bừng bừng lấy ra một bản vẻ khác:
- Đây là cầu hồ điệp ngoại hình không chỉ có mỹ quan mà lưu lượng người đi qua cầu có thể tăng lớn.
Tề Phượng Vũ mang theo nha hoàn đi tới bên cạnh nàng cười lạnh nói:
- Thúc mơ mộng rồi làm gì có cầu mới.
Dương Kinh Châu ngây ngẩn cả người, lắp bắp hỏi.
- Tam... tam cô nương cô nương nói gì?
Tề Phượng Vũ không để ý tới, Tề Hoàn cũng không kiên nhẫn, hắn hỏi nàng:
- Tam nha đầu con sao không nói rõ ràng?
- Tứ thúc thúc suy nghĩ cho kỹ đi, còn vị ông chủ Dương này nữa....
Tề Phượng Vũ dừng bước quay đầu khinh thường nhìn Dương Kinh Châu mà nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút người sửa cầu là ai, hắn dựa vào cái gì mà cho ngươi xây cầu mới?
Nói xong nàng quay người đi khỏi tiền trang, đi ra khoảng hai mươi bước chỉ nghe Dương Kinh Châu kêu lên một tiếng thê thảm:
-Ta không sống nổi nữa rồi.
- Đúng là tên ngu xuẩn.
Tề Phượng Vũ khẽ lắc đầu nhanh chóng bước về phía cầu mới.
- Tam tiểu thư.
Ở phía xa xa có người gọi hắn, Tề Phượng Vũ quay đầu lại thì chỉ thấy Lưu chưởng quỹ liền hỏi:
- Lưu thúc đã nghe ngóng được chưa?
Lưu chưởng quỹ nghe ngóng một đêm cuối cùng cũng hởi ra tình huống của cây cầu đối diện, tìm được Lương viên ngoại.
Hắn vội vàng trả lời:
- Bẩm tiểu thư, ta đã hỏi, hơn nữa còn tìm được Lương viên ngoại kia.
- Vậy hắn chịu bán không?
- Aizz.
Lưu chưởng quỹ thở dài một hơi khẽ lắc đầu, Tề Phượng Vũ lập tức hỏi:
- Là hắn không chịu bán hay là không đồng ý mức giá?
- Cũng không phải mà là ngay cả ruộng đất hắn cũng bán đi hết rồi.
Tề Phượng Vũ lui một bước một cảm xúc thất vọng rơi vào trong lòng nàng, đôi mắt của nàng mới vui mừng đã trở nên ảm đạm, quả nhiên là bị người ta đoạt trước nàng đã có cảm giác rồi nhưng vẫn ôm một hi vọng, bây giờ hi vọng cũng biến mất, nàng trầm tĩnh trong chốc lát rồi hỏi:
- Bán lúc nào bán cho ai?
- Tiểu thư mấy ngày hôm trước đã bán rồi bán với giá một vạn một nghìn lượng, hắn cũng nghe chuyện xây cầu tiếc hận vô cùng, nhưng cũng không có cách nào về phần bán cho ai thì hắn không chịu nói hắn nói rằng trên hợp đồng có ước định không cho hắn nói.
Vô Tấn đứng dậy đi ra khỏi sân nhỏ, lấy nước giếng rửa mặt cho dù đã tới tháng năm nhưng nước giếng vẫn lạnh như băng, hắn lau mặt mà run rẩy một hồi, tuy nhiên tác dụng cũng rất lớn khiến cho hắn không còn buồn ngủ nữa.
Sau khi rửa mặt xong hắn gặm một cái bánh nướng rồi đi tới tiền đường, chưa tới tiền đường hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đây là thanh âm của người đi đường phát ra.
Ai nói bát tiên kiều phá hủy sẽ mất phong thủy, hiện tại hắn dùng một vạn một nghìn lượng mua mảnh đất này, giá của nó đã tăng gấp mười lần.
Ở trong hành lang có tới năm sáu người khách đang chờ đợi cầm vật phẩm, nếu là lúc thường ngày, có một người khách thì ngũ thúc đã hưng phấn một hồi mà giờ phút này, Hoàng Phủ Quý đeo một cái kính lão, chăm chú nhìn các vật phẩm giá trị mà các người khách mang tới, chỉ thấy tiểu nhị lão thất cũng đang cùng với một tiểu nhị khác ngẩng đầu nhìn san hô màu đỏ cao ba thước.
- Công tử, mong nhường một chút.
Vô Tấn vội vàng tránh ran, hắn ở kiếp trước cũng thích châu báu cho nên gốc san hô này liền hấp dẫn chú ý của hắn, san hô này màu sắc tinh khiết,là một san hô cực phẩm, quả nhiên không tệ hắn không ngớt lời tán dương.
- Không tệ!
Hoàng Phủ Quý dương dương đắc ý đi tới:
-Đây là sinh ý tốt nhất từ trước tới giờ của chúng ta, gốc san hô này giá trị bình thường năm trăm lượng bạc nhưng bán trên kinh thành sẽ được một nghìn lượng bạc, đây là công việc buôn bán trên biển ,riêng một chuyến này ta đã buôn bán lời tới năm trăm lượng bạc.
- Có món lời kếch sù như vậy sao?
Vô Tấn hơi kinh ngạc.
- Đương nhiên.
Hoàng Phủ Quý cười nói:
- Buôn bán hàng trên biển là món lợi rất lớn, vì thời gian ra biển lâu một chuyến tới nửa năm, tiền lãi cũng rất cao, nhưng nếu như trên biển sóng gió lớn một chút thì hắc hắc.... thuyền sẽ bất hạnh lật đi.
Trên mặt Hoàng Phủ Quý mặt nở hoa cười giống hệt gian thương.
Tuy nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện khuôn mặt liền trở nên khắc khổ:
- Một chuyến này mất đi bốn nghìn lượng bạc của ta may mắn là trước kia ta bán đi không ít hàng tồn nếu không thì không làm ăn được.
Hắn lại khẽ nói với Vô Tấn:
- Trong tay ta hiện tại chỉ còn lại một nghìn năm trăm lượng tiền vốn quay vòng, thật là nhức đầu.
- Ngũ thúc con cũng nghĩ tới chuyện này.
Vô Tấn hơi khó xử lúc trước hắn sửa cầu đã dùng toàn bộ tiền mà Hắc Mễ giao cho thậm chí còn thiếu một chút, mặc dù khó mở miệng nhưng hắn vẫn nói:
- Có thể cho con mượn trước năm trăm lượng bạc được không?
- Năm trăm lượng.
Hoàng Phủ Quý trừng lớn đôi mắt, giống như cái trống lúc lắc vậy:
- Không được cái này không thể, ta còn đang định đi vay tiền đây này.
Ngưng một chút hắn cũng hiểu được mình hơi quá phận đại bộ phận tiền vốn vẫn là của Vô Tấn, tại sao không cho hắn vay, tuy nhiên vẫn đau khổ nói:
- Ngươi đòi tiền làm gì?
Vô Tấn chỉ vào đối diện cây cầu trong mắt không kìm được vẻ đắc ý:
- Con muốn mua lại tòa nhà kế bên cây cầu, con đã nhìn qua mấy lần hai mẫu đất tối đa là ba trăm lượng bạc, con thêm hai trăm lượng nữa thì không có vấn đề gì rồi, đáng tiếc chủ nhân vẫn không ở nhà nếu không con đã sớm mua, nghe nói hôm nay đã trở vèe bất kể thế nào hôm nay nhất định phải mua vài hôm nữa sẽ thông báo cho mọi người biết đây là cầu mãi mãi chứ không phải cầu tạm thời con dùng mảnh đất kia bán đi với giá năm nghìn lượng bạc, ngũ thúc không phải có tiền vốn quay vòng sao?
Hắn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Quý đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về quầy hàng ôm một cái bao phục nặng trịch cho hắn:
- Đây là năm trăm lượng bạc.
........
Sáng sớm Tề Phượng Vũ cũng muốn đi ra ngoài nàng vừa mới đi tới đường lớn thì đã nhìn thấy Dương Kinh Châu sắp mấy tấm bản đồ thiết kế cầu cho tứ thúc xem, cầu rốt cuộc đã bị hủy, Dương Kinh Châu cũng không có lòng bảo vệ cầu cũ nữa hiện tại hắn chỉ ký thác vào việc sẽ xây một cây cầu mới khác hôm qua hắn tìm người vẽ bản đồ thiết kế cầu nhưng chủ ý vẫn bất định.
- Tứ ca huynh cảm thấy bản đồ cầu mới này thế nào, bên ngoài hình rồng vừa vặn hợp với phong thủy cửu long.
Tề Hoàn lập tức bất đắc dĩ nói:
- Rồng thì không cần dễ phạm húy.
- Vậy cái này thì sao?
Dương Kinh Châu hào hứng bừng bừng lấy ra một bản vẻ khác:
- Đây là cầu hồ điệp ngoại hình không chỉ có mỹ quan mà lưu lượng người đi qua cầu có thể tăng lớn.
Tề Phượng Vũ mang theo nha hoàn đi tới bên cạnh nàng cười lạnh nói:
- Thúc mơ mộng rồi làm gì có cầu mới.
Dương Kinh Châu ngây ngẩn cả người, lắp bắp hỏi.
- Tam... tam cô nương cô nương nói gì?
Tề Phượng Vũ không để ý tới, Tề Hoàn cũng không kiên nhẫn, hắn hỏi nàng:
- Tam nha đầu con sao không nói rõ ràng?
- Tứ thúc thúc suy nghĩ cho kỹ đi, còn vị ông chủ Dương này nữa....
Tề Phượng Vũ dừng bước quay đầu khinh thường nhìn Dương Kinh Châu mà nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút người sửa cầu là ai, hắn dựa vào cái gì mà cho ngươi xây cầu mới?
Nói xong nàng quay người đi khỏi tiền trang, đi ra khoảng hai mươi bước chỉ nghe Dương Kinh Châu kêu lên một tiếng thê thảm:
-Ta không sống nổi nữa rồi.
- Đúng là tên ngu xuẩn.
Tề Phượng Vũ khẽ lắc đầu nhanh chóng bước về phía cầu mới.
- Tam tiểu thư.
Ở phía xa xa có người gọi hắn, Tề Phượng Vũ quay đầu lại thì chỉ thấy Lưu chưởng quỹ liền hỏi:
- Lưu thúc đã nghe ngóng được chưa?
Lưu chưởng quỹ nghe ngóng một đêm cuối cùng cũng hởi ra tình huống của cây cầu đối diện, tìm được Lương viên ngoại.
Hắn vội vàng trả lời:
- Bẩm tiểu thư, ta đã hỏi, hơn nữa còn tìm được Lương viên ngoại kia.
- Vậy hắn chịu bán không?
- Aizz.
Lưu chưởng quỹ thở dài một hơi khẽ lắc đầu, Tề Phượng Vũ lập tức hỏi:
- Là hắn không chịu bán hay là không đồng ý mức giá?
- Cũng không phải mà là ngay cả ruộng đất hắn cũng bán đi hết rồi.
Tề Phượng Vũ lui một bước một cảm xúc thất vọng rơi vào trong lòng nàng, đôi mắt của nàng mới vui mừng đã trở nên ảm đạm, quả nhiên là bị người ta đoạt trước nàng đã có cảm giác rồi nhưng vẫn ôm một hi vọng, bây giờ hi vọng cũng biến mất, nàng trầm tĩnh trong chốc lát rồi hỏi:
- Bán lúc nào bán cho ai?
- Tiểu thư mấy ngày hôm trước đã bán rồi bán với giá một vạn một nghìn lượng, hắn cũng nghe chuyện xây cầu tiếc hận vô cùng, nhưng cũng không có cách nào về phần bán cho ai thì hắn không chịu nói hắn nói rằng trên hợp đồng có ước định không cho hắn nói.