Hắn trong lòng nở ra nụ cười đắc ý, lấy lại bộ dáng bình thường:
- Thôi bỏ đi ngày mai ta còn định kể cho muội nghe câu chuyện về Đường tăng, muội không rảnh thì để sau vậy.
Vô Tấn không biết Cửu Thiên đối với chuyện viết tiểu thuyết ngày mai chờ đợi rất lâu, nếu như không phải thẩm thẩm của nàng cố gắng mời thì nàng cũng đã cự tuyệt, nàng nghe Vô Tấn muốn kể câu chuyện Đường Tăng thì khó có thể dứt bỏ, bỗng nhiên linh cơ khẽ động nàng vội vàng nói:
- Nếu không ngày mai huynh đi với ta dù sao đại ca của Thắng Nam cũng muốn nhiều bằng hữu cùng đi, huynh coi như là một trong số đố, nghe nói là ngồi thuyền đi vừa vặn chúng ta có thể ở trên đường nghe câu chuyện Đường Tăng, huynh thấy thế nào?
Vô Tấn càng hoảng sợ như vậy sao được, xế chiều hôm nay hắn phải lên đường:
- Cái này... cái này ta cùng với Triệu Thắng Nam... ta không đi được.
Cửu Thiên nở ra nụ cười phảng phất như là hoa sen tách ra, kiều diễm vô cùng:
- Hai người chỉ hiểu lầm thôi mà, vừa vặn đi giải trừ hiểu lầm, Vô Tấn huynh đi với ta đi.
Trong lời nói của Cửu Thiên kèm them một sự nũng nịu, Vô Tấn trong lòng rung động thiếu chút nữa là thốt ra câu: Được ta đi với muội.
Nhưng mà hắn đã đáp ứng Tô Hàn Trinh, há có thể nuốt lời, hắn trong lòng chán nản thầm mắng Tô Hàn Trinh tìm việc cho mình đành thở dài một tiếng:
- Ta rất muốn đi nhưng mà ngày mai còn phải bận chuyện sửa cầu không thể đi được.
Vô Tấn gõ hai tiếng lách cách lên bàn đá:
- Thật đáng tie.
Cửu Thiên bỗng nhiên cười nói:
- Thôi được rồi chúng ta đã nói sáng sớm ngày kia sẽ gặp mặt ở đây, lúc đó ta sẽ pha một bình trà ngon chờ huynh.
- Được ta cam đoan đến.
Giờ khắc này Vô Tấn sớm đem trách nhiệm ném đi chín tầng mây.
Đúng vào ngày hôm sau Vô Tấn đi Bình Giang huyện hộ vệ ngự sửa trung thừa Trần Trực thì hình bộ thị lang Cao Hằng đã tới Duy Dương huyện, hai quan to tới đồng thời quả thực là đảo lộn sự yên bình của Đông Hải quân.
Hình bộ thị lang Cao Hằng cũng là người của Giang Ninh phủ, cùng đồng hương với Thân quốc cữu, hơn nữa phụ thân của hắn từng đảm nhiệm làm quản gia ở Thân gia, hắn phất lên cũng nhờ quan hệ lớn lao với Thân gia, trước kia khi Thân hoàng hậu không phải là Quý phi, hắn cũng chỉ là hình tào chủ sự ở Đan Dương quận.
Sau khi Thân hoàng hậu từ Quý phi lên tới hoàng hậu, trong thời gian nă, năm ngắn ngủi, hắn đã từ chủ sợ hình tào lên làm tư mã quân, rồi được thăng làm lang trung ở hình bộ hai tháng trước nhảy lên làm hình bộ thị lang.
Lần này Cao Hằng tới Sở châu thị sát, chủ yếu là vì Thân quý phi được thăng lên là hoàng hậu cần phải xây dựng phủ của Sở vương, song hỉ lâm môn, Đại Ninh hoàng đế đặc biệt hạ chỉ ân trạch đại xá cho tội phạm Cao Hằng phụng chỉ tới đây tuyên bố.
Cao Hằng đi đường bộ mà tới, có hơn mốt trăm tên lính hộ vệ theo hắn đến đây, giữa trưa xe ngựa của Cao Hằng đã tới phía bắc của Duy Dương huyện.
Ở cửa thành, Đông Hải quận trưởng sử Từ Viễn tư mã Triệu Kiệt Hào, biệt giá Hoàng Phủ Cử, một lớp quan viên đã đơi hắn.
Từ khi chức hộ tào chủ sự tranh giành kết thúc, Từ Viễn trở nên vô cùng ít xuất hiện, mặc dù hắn là trưởng sử nhưng thần sắc hắn vẫn tiêu điều, rõ ràng là gầy đi rất nhiều.
Đối ứng với chức quan hình bộ là tư mã, chính là Triệu Kiệt Hào, hắn mấy ngày nay bận chuyện con trai trưởng lập gia đình cho nên không thể ứng đối hình bộ thị lang cho tốt loại sự tình này nếu như không hầu hạ chiêu đãi chu toàn thì báo cáo sẽ ghi rất khó coi, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì bị mất chức.
Nhưng Triệu Kiệt Hào cũng không loi lắng, hắn và Cao Hằng rất quen thuộc nhau năm ngoai Triệu Kiệt Hào đến Đông Hải quận, lúc ban đầu đảm nhiệm chức Duy Dương huyện úy, hai năm sau được thăng là tư mã của quận mà khi đó Cao Hằng là huyện úy Kinh khẩu huyện ở Đan Dương quận, bọn họ thường xuyên chơi đánh bạc với nhau.
Mỗi lần hắn đến Duy Dương huyện làm công sai Triệu Kiệt Hào buổi tối sẽ cùng với hắn đi lầu ba tiệm Hoàng ký đánh bạc chơi hoa, giao tình rất lớn.
Nhưng trong mấy năm ngắn ngủi Cao Hằng đã trở thành hình bộ thi lang mà mình vẫn là tư mã của quận cái này ai bảo hậu trường của người ta vững chắc hơn.
Hôm nay vì lưu giữ ảnh hưởng tốt cho Cao Hằng mà Triệu Kiệt Hào đã thay đổi quan phục, ngay cả trường đao của hắn cũng không mang.
Thấy xe ngựa chạy đến, Triệu Kiệt Hào vội vàng ra nghênh đón, thi lễ thật sâu:
- Tư mã Triệu Kiệt Hào của Đông Hải quận bái kiến Cao đại nhân.
Sau nửa ngày trong xe ngựa không có người lên tiếng, Triệu Kiệt Hào cong eo đứng ở đó trong lòng hắn không khỏi mắng to:
- Con mẹ nó, đeo theo cãi mũ quan thì tưởng hay lắm sao.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước hắn cùng với Cao Hằng uống hoa tửu hắn thua sạch tiền mình còn vay tiền cho hắn, hắn thề lên thề xuống sẽ báo đáp mình bây giờ hắn lên chức còn làm ra kiểu cách nhà quan với mình.
- À hóa ra là Triệu tư mã đã lâu không gặp.
Ở trong xe ngựa truyền ra thanh âm nhu hòa, Triệu Kiệt Hào có chút không tin nổi lỗ ai của mình, Cao Hằng vốn bị khản cổ tại sao hiện tai lại trong trẻo như vậy.
Hắn không dám đa tưởng vội vàng đáp ứng:
- Đúng là ty chức đặc biệt tới đón tiếp Cao đại nhân.
- Ừ, miễn lễ.
Triệu Kiệt Hào cuối cùng cũng thẳng eo lại hắn chỉ thấy eo truyền tới từng hồi đau, cơ hồ không đứng nổi hắn thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ:
Mời Cao đại nhân vào thành nghỉ ngơi.
Ở trong xe ngựa Cao Hằng âm thầm đắc ý, hắn thích nhất là cái loại áo gấm về quê này, lúc trước tất cả mọi người đều có địa vị ca hơn hắn ai cũng vênh mặt hất hàm sai bảo hắn cao cao tại thượng nhưng bây giờ tất cả đều phải vâng lời với hắn cảm giác này vô cùng thích thú.
Tuy nhiên nhìn tới Triệu Kiệt Hào hắn nhớ tới chuyện cũ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Loại không thoải mái này khiến cho hắn không hề nhớ tới chỗ tốt của Triệu Kiệt Hào mà nghĩ tới đủ loại chuyện mà hắn đã đắc tội với mình.
Mình nhớ mượn Triệu Kiệt Hào năm lượng bạc, hẹn lần sau đến Duy Dương huyện trả lại nhưng mình vừa trở lại Đan Dương quận được hai ngày hắn đã viết thư hối thúc, chỉ năm lượng bạc thôi hắn tới Đan Dương quan trường huyên náo một phen để mọi người đều biết làm mình mất hết cả mặt, hừ, lần này tới Duy Dương, có cơ hội phải giáo huấn hắn một phen.
Lúc này Cao Hằng vén màn xe lên, lộ ra khuôn mắt bình thường, tròn tròn như đậu, mũi to mắt nhỏ, tuổi tác không đến bốn mươi làn da ngăm đen, xem là biết đệ tử của tiểu gia đình.
Cao Hằng xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hoàng Phủ Cừ và Từ Viễn không nhìn thấy Tô Hàn Trinh thì kỳ quái hỏi:
- Tô thứ sử tại sao không tới đây?
Mục đích chủ yếu của hắn tới đây là có thể bắt Tô Hàn Trinh trong tay hay không sau đó dâng sớ trị tội hắn, Cao Hằng hiện tại chính là khâm sai đại thần.
Triệu Kiệt Hào bước lên trước trả lời:
- Bẩm Cao đại nhân, vừa vặn ngự sử Trần Trung Thừa cũng tới, theo đường thủy tới cho nên Tô đại nhân cùng với Trương huyện lệnh đã sáng sớm đi Hoa Đình huyện nghênh đón rồi, thật áy náy với Cao đại nhân.
- Thôi bỏ đi ngày mai ta còn định kể cho muội nghe câu chuyện về Đường tăng, muội không rảnh thì để sau vậy.
Vô Tấn không biết Cửu Thiên đối với chuyện viết tiểu thuyết ngày mai chờ đợi rất lâu, nếu như không phải thẩm thẩm của nàng cố gắng mời thì nàng cũng đã cự tuyệt, nàng nghe Vô Tấn muốn kể câu chuyện Đường Tăng thì khó có thể dứt bỏ, bỗng nhiên linh cơ khẽ động nàng vội vàng nói:
- Nếu không ngày mai huynh đi với ta dù sao đại ca của Thắng Nam cũng muốn nhiều bằng hữu cùng đi, huynh coi như là một trong số đố, nghe nói là ngồi thuyền đi vừa vặn chúng ta có thể ở trên đường nghe câu chuyện Đường Tăng, huynh thấy thế nào?
Vô Tấn càng hoảng sợ như vậy sao được, xế chiều hôm nay hắn phải lên đường:
- Cái này... cái này ta cùng với Triệu Thắng Nam... ta không đi được.
Cửu Thiên nở ra nụ cười phảng phất như là hoa sen tách ra, kiều diễm vô cùng:
- Hai người chỉ hiểu lầm thôi mà, vừa vặn đi giải trừ hiểu lầm, Vô Tấn huynh đi với ta đi.
Trong lời nói của Cửu Thiên kèm them một sự nũng nịu, Vô Tấn trong lòng rung động thiếu chút nữa là thốt ra câu: Được ta đi với muội.
Nhưng mà hắn đã đáp ứng Tô Hàn Trinh, há có thể nuốt lời, hắn trong lòng chán nản thầm mắng Tô Hàn Trinh tìm việc cho mình đành thở dài một tiếng:
- Ta rất muốn đi nhưng mà ngày mai còn phải bận chuyện sửa cầu không thể đi được.
Vô Tấn gõ hai tiếng lách cách lên bàn đá:
- Thật đáng tie.
Cửu Thiên bỗng nhiên cười nói:
- Thôi được rồi chúng ta đã nói sáng sớm ngày kia sẽ gặp mặt ở đây, lúc đó ta sẽ pha một bình trà ngon chờ huynh.
- Được ta cam đoan đến.
Giờ khắc này Vô Tấn sớm đem trách nhiệm ném đi chín tầng mây.
Đúng vào ngày hôm sau Vô Tấn đi Bình Giang huyện hộ vệ ngự sửa trung thừa Trần Trực thì hình bộ thị lang Cao Hằng đã tới Duy Dương huyện, hai quan to tới đồng thời quả thực là đảo lộn sự yên bình của Đông Hải quân.
Hình bộ thị lang Cao Hằng cũng là người của Giang Ninh phủ, cùng đồng hương với Thân quốc cữu, hơn nữa phụ thân của hắn từng đảm nhiệm làm quản gia ở Thân gia, hắn phất lên cũng nhờ quan hệ lớn lao với Thân gia, trước kia khi Thân hoàng hậu không phải là Quý phi, hắn cũng chỉ là hình tào chủ sự ở Đan Dương quận.
Sau khi Thân hoàng hậu từ Quý phi lên tới hoàng hậu, trong thời gian nă, năm ngắn ngủi, hắn đã từ chủ sợ hình tào lên làm tư mã quân, rồi được thăng làm lang trung ở hình bộ hai tháng trước nhảy lên làm hình bộ thị lang.
Lần này Cao Hằng tới Sở châu thị sát, chủ yếu là vì Thân quý phi được thăng lên là hoàng hậu cần phải xây dựng phủ của Sở vương, song hỉ lâm môn, Đại Ninh hoàng đế đặc biệt hạ chỉ ân trạch đại xá cho tội phạm Cao Hằng phụng chỉ tới đây tuyên bố.
Cao Hằng đi đường bộ mà tới, có hơn mốt trăm tên lính hộ vệ theo hắn đến đây, giữa trưa xe ngựa của Cao Hằng đã tới phía bắc của Duy Dương huyện.
Ở cửa thành, Đông Hải quận trưởng sử Từ Viễn tư mã Triệu Kiệt Hào, biệt giá Hoàng Phủ Cử, một lớp quan viên đã đơi hắn.
Từ khi chức hộ tào chủ sự tranh giành kết thúc, Từ Viễn trở nên vô cùng ít xuất hiện, mặc dù hắn là trưởng sử nhưng thần sắc hắn vẫn tiêu điều, rõ ràng là gầy đi rất nhiều.
Đối ứng với chức quan hình bộ là tư mã, chính là Triệu Kiệt Hào, hắn mấy ngày nay bận chuyện con trai trưởng lập gia đình cho nên không thể ứng đối hình bộ thị lang cho tốt loại sự tình này nếu như không hầu hạ chiêu đãi chu toàn thì báo cáo sẽ ghi rất khó coi, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì bị mất chức.
Nhưng Triệu Kiệt Hào cũng không loi lắng, hắn và Cao Hằng rất quen thuộc nhau năm ngoai Triệu Kiệt Hào đến Đông Hải quận, lúc ban đầu đảm nhiệm chức Duy Dương huyện úy, hai năm sau được thăng là tư mã của quận mà khi đó Cao Hằng là huyện úy Kinh khẩu huyện ở Đan Dương quận, bọn họ thường xuyên chơi đánh bạc với nhau.
Mỗi lần hắn đến Duy Dương huyện làm công sai Triệu Kiệt Hào buổi tối sẽ cùng với hắn đi lầu ba tiệm Hoàng ký đánh bạc chơi hoa, giao tình rất lớn.
Nhưng trong mấy năm ngắn ngủi Cao Hằng đã trở thành hình bộ thi lang mà mình vẫn là tư mã của quận cái này ai bảo hậu trường của người ta vững chắc hơn.
Hôm nay vì lưu giữ ảnh hưởng tốt cho Cao Hằng mà Triệu Kiệt Hào đã thay đổi quan phục, ngay cả trường đao của hắn cũng không mang.
Thấy xe ngựa chạy đến, Triệu Kiệt Hào vội vàng ra nghênh đón, thi lễ thật sâu:
- Tư mã Triệu Kiệt Hào của Đông Hải quận bái kiến Cao đại nhân.
Sau nửa ngày trong xe ngựa không có người lên tiếng, Triệu Kiệt Hào cong eo đứng ở đó trong lòng hắn không khỏi mắng to:
- Con mẹ nó, đeo theo cãi mũ quan thì tưởng hay lắm sao.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước hắn cùng với Cao Hằng uống hoa tửu hắn thua sạch tiền mình còn vay tiền cho hắn, hắn thề lên thề xuống sẽ báo đáp mình bây giờ hắn lên chức còn làm ra kiểu cách nhà quan với mình.
- À hóa ra là Triệu tư mã đã lâu không gặp.
Ở trong xe ngựa truyền ra thanh âm nhu hòa, Triệu Kiệt Hào có chút không tin nổi lỗ ai của mình, Cao Hằng vốn bị khản cổ tại sao hiện tai lại trong trẻo như vậy.
Hắn không dám đa tưởng vội vàng đáp ứng:
- Đúng là ty chức đặc biệt tới đón tiếp Cao đại nhân.
- Ừ, miễn lễ.
Triệu Kiệt Hào cuối cùng cũng thẳng eo lại hắn chỉ thấy eo truyền tới từng hồi đau, cơ hồ không đứng nổi hắn thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ:
Mời Cao đại nhân vào thành nghỉ ngơi.
Ở trong xe ngựa Cao Hằng âm thầm đắc ý, hắn thích nhất là cái loại áo gấm về quê này, lúc trước tất cả mọi người đều có địa vị ca hơn hắn ai cũng vênh mặt hất hàm sai bảo hắn cao cao tại thượng nhưng bây giờ tất cả đều phải vâng lời với hắn cảm giác này vô cùng thích thú.
Tuy nhiên nhìn tới Triệu Kiệt Hào hắn nhớ tới chuyện cũ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Loại không thoải mái này khiến cho hắn không hề nhớ tới chỗ tốt của Triệu Kiệt Hào mà nghĩ tới đủ loại chuyện mà hắn đã đắc tội với mình.
Mình nhớ mượn Triệu Kiệt Hào năm lượng bạc, hẹn lần sau đến Duy Dương huyện trả lại nhưng mình vừa trở lại Đan Dương quận được hai ngày hắn đã viết thư hối thúc, chỉ năm lượng bạc thôi hắn tới Đan Dương quan trường huyên náo một phen để mọi người đều biết làm mình mất hết cả mặt, hừ, lần này tới Duy Dương, có cơ hội phải giáo huấn hắn một phen.
Lúc này Cao Hằng vén màn xe lên, lộ ra khuôn mắt bình thường, tròn tròn như đậu, mũi to mắt nhỏ, tuổi tác không đến bốn mươi làn da ngăm đen, xem là biết đệ tử của tiểu gia đình.
Cao Hằng xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hoàng Phủ Cừ và Từ Viễn không nhìn thấy Tô Hàn Trinh thì kỳ quái hỏi:
- Tô thứ sử tại sao không tới đây?
Mục đích chủ yếu của hắn tới đây là có thể bắt Tô Hàn Trinh trong tay hay không sau đó dâng sớ trị tội hắn, Cao Hằng hiện tại chính là khâm sai đại thần.
Triệu Kiệt Hào bước lên trước trả lời:
- Bẩm Cao đại nhân, vừa vặn ngự sử Trần Trung Thừa cũng tới, theo đường thủy tới cho nên Tô đại nhân cùng với Trương huyện lệnh đã sáng sớm đi Hoa Đình huyện nghênh đón rồi, thật áy náy với Cao đại nhân.