Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 100: Đằng sau Tấn An chi biến

Trương Dung trầm tư một lát rồi nói:
- Có phải chăng có quan hệ với việc Vô Tấn đảm nhiệm chức thủy quân phó đô đốc.
- Không tệ, ngươi thông minh hơn tưởng tượng của vi phụ, có thể nhìn ra dụng ý của ta, ta đúng là vì Hoàng Phủ Vô Tấn mà mới cho ngươi đi Giang Ninh phủ.
-T hế nhưng mà...
Trương Dung muốn nói gì rồi lại im lặng.
Trương Tấn Tiết nhìn hắn, thản nhiên nó:
- Ngươi cảm thấy vi phụ quyết định hơi qua loa phải không?
- Hài nhi không dám.
Trương Dung cúi đầu xuống kỳ thật hắn cho rằng như vậy phụ thân quyết định hơi qua loa rồi mới gặp mặt Vô Tấn đã cải biến chủ ý, điều này không phải phong cách của phụ thân.
Trương Tấn Tiết chậm rãi hỏi:
- Kỳ thật cho ngươi đi Giang Ninh phủ đã là quyết định từ lâu của ta, cũng là ý của hoàng thượng, chiếu cố cho vi phụ nhưng cân nhắc tới việc Giang Ninh là địa bàn của Thân Quốc Cữu cho nên không muốn cho ngươi đi tới đó mặt khác ta cũng yết ngươi cùng với cháu trai Lan Lăng quận vương quan hệ rất tốt, cho nên cải biến chủ ý cũng là chuynệ bình thường.
- Phụ thân muốn kết giao với Lương vương hệ sao?
Trương Tấn Tiết gật đầu;
- Chính xác là ta muốn cùng với Lương vương kết làm đồng minh.
Hắn đứng dậy chắp tay đi vài bước:
- Ở trong Đại Ninh vương trì nhìn chỉ có thế lực của Sở vương và đông cung kỳ thật trong triều còn có rất nhiều thế lực ví dụ như Tề vương hệ Lương vương hệ, Triệu vương hệ, còn có tướng quốc hệ của ta, các thế lực rắc rối phức tạp, chỉ có kẻ thực lực mạnh mới đạt được lợi ích lớn nhất, tướng quốc hệ có thể nói là trung tiểu phái, nếu như có thể liên minh với Lương vương hệ thì quân đội và tài nguyên đều được tăng cường, mà Lương vương hệ cũng là hệ yếu nhất về tài nguyên, cho nên ta hi vọng ngươi có thể thay ta làm chuyện này.
- Thế nhưng mà Hoàng Phủ Vô Tấn còn rất trẻ, phụ thân có phải đề cao hắn rồi không?
Trương Tấn Tiết mỉm cười:
- Cái này thì ngươi không thấy rõ tình huống rồi nếu nói hắn trẻ tuổi thì Sở vương còn trẻ hơn cả hắn, Sở vương hệ tại sao mạnh như vậy? Mấu chốt không phải là vì niên kỷ của Hoàng Phủ Vô Tấn mà là vị trí của hắn nếu như ta không nhìn lầm thì tương lai hắn nhất định sẽ tiếp nhận chức vụ tiết độ sứ Hà Lũng của Trương Sùng Tuấn, đảm bảo sự khống chế của Lương vương hệ với Hà Lũng.
- Vậy tại sao không phải là Hoàng Phủ Trác con của Lan Lăng quận vương?
Trương Tấn Tiết lắc đầu;
- Nếu như Hoàng Phủ Trác có thể đảm nhiệm chức vụ Hà Lũng tiết độ sứ thì cũng không có cơ hội cho Trương Sùng Tuấn, về phần con của Hoàng Phủ Trác hắn là một tên ngốc, ngay cả phụ thân của hắn cũng không có cơ hội thì càng không nói đến hắn, ngươi phải nhớ kỹ, Hoàng Phủ Vô Tấn phong làm Lương quốc công cũng không phải là quyết định đơn giản của hoàng thương.
- Vậy tại sao hoàng thượng không muốn cho hắn đi Tây Lương mà lại để hắn đi Sở Châu? Cướp đi thủy quân của Sở vương hệ.

Trương Tấn Tiết thở dài:
- Tâm tư của hoàng thượng ta không thể đoán hết được tuy nhiên cũng đoán được mọt hai khơi mào mâu thuẫn của Sở vương hệ với Lương vương hệ là một chuyện nhưng quan rọng hơn là vẫn quan hệ tới quân Tây Lương, có lẽ muốn cho Vô Tấn đi Sở Châu quan sát một hai năm, nhưng theo phán đoán của ta, có thể khảng định Lương vương hệ có giữ được quân Tây Lương hay không nằm ở trên người Vô Tấn.
..... Từ trong phủ tướng quốc đi ra, Vô Tấn trực tiếp trở về Lan Lăng quận vương phủ, cùng với Trương thị phụ tử nói chuyện với nhau một phen hắn đã không còn mê man như buổi sáng hai ngày nay phát sinh đủ loại sự tình hắn cũng đã lần ra một chút đầu mối, thực tế cuộc nói chuyện với Trương Tấn Tiết hắn giống như là một kẻ bình thường biết được chút quy tắc.
Vô Tấn tiền tư hậu tưởng, hắn cũng hiểu được Trương Tấn Tiết phân tích rất đúng, chí ít có một điểm rõ ràng, hắn cướp đi thủy quân sở châu, Thân Quốc Cữu tuyệt sẽ không để hắn yên.
Vẫn nên nói chuyện với Hoàng Phủ Cương một phen, có thể hắn cho mình càng thêm nhìn thấu.
Vô Tấn cưỡi một chiếc xe ngựa nhanh chóng trở về Quy Nghĩa phường, hắn vừa xuống ngựa đã nhìn thấy Hoàng Phủ Cương cùng hai người đi ra khỏi phủ, Hoàng Phủ Cương nhìn thấy hắn liền vội vàng nói:
- Vô Tấn ta đã tìm ngươi khắp nơi, ngươi mau cùng ta tiến cung thái hậu triệu kiến ngươi.
Xe ngựa cũng không chạy nhanh về hương đông thành.
- Lão vương gia thái hậu không ở hoàng cung sao?
Vô Tấn kỳ quái hỏi.
- Thái hậu có tới mười năm không ở hoàng cung rôi, ở lại Đông thành kỳ thật đó là một tòa biệt cung, hoàng thượng đặc biệt tu kiến cho thái hậu.
Hoàng Phủ Cương lộ ra cảm xúc trầm thấp sau đó khẽ thở dài:
- Có một số việc ngươi không được biết, nhưng ngươi đã tới chỗ này thì không giấu diếm được ngươi rồi.
- Về thái hậu sao?
Hoàng Phủ Cương gật nhẹ đầu;
- Từ góc độ nào đó mà nói, bà ta chính là căn nguyên dẫn dắt tới Tấn An chi biến.
Vô Tấn không nói gì lẳng lặng lắng nghe Hoàng Phủ Cương kể lại chuyện cũ.
Năm mươi ba năm trước đây con của U châu đô đốc Diệp Hồng là Diệp Vấn Thiên mười sáu tuổi trở thành Sở vương phi, Tấn An hoàng đế vì đệ đệ của mình cử hành hôn lễ long trọng, trong hôn lễ Tấn An hoàng đế bị sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của Diệp Vấn Thiên mê hoặc.
Một năm sau, Sở vương phi sinh trưởng tử cho Sở vương, chính là đương kim hoàng thượng, nhưng nửa năm sau, Sở vương phi tiến cung thăm hoàng hậu sinh bệnh liền không xuất cung nữa.
Tấn An hoàng đế để cho Sở vương cưới một cưới một vương phi khác, qua ba năm sau hoàng hậu qua đời Tân hoàng hậu được sác phong mọi người phát hiện ra tân hoàng hậu chính là vương phi Diệp Vấn Thiên năm đó, nàng hai năm trước đã sinh hạ cho Tấn An hoàng đế một đứa con trai tên là Thiên Phượng, Tấn An hoàng đế đối với đứa con này yêu thích vô cùng, không tiếc phế thái tử trước kia của hoàng hậu, lập Thiên Phượng làm thái tử
- Thiên Phượng thái tử này là cha ta phải không?
- Đúng thế năm đó Tấn An hoàng đế chiếm lấy em dâu ở trong hoàng tộc dấy lên sóng to gió lớn, phụ thân của ta là lão Lương vương, chính là hoàng thúc ruột thịt của Sở vương, đối với chuyện này vô cùng tức giận, giận dữ mắng mở Tấn An hoàng đế vô sỉ tuy nhiên Tấn An hoàng đế lại áy náy vô cùng, liền đem Sở vương thực phong đến Giang NInh phủ, chuẩn cho hắn năm vạn thị vệ, lại cho hắn có quyền đúc tiền, đem một nửa thuế má Sở Châu nhượng cho hắn, để Sở vương phủ chi tiêu.

back top