Cửu Thiên đắm chìm trong hạnh phúc cực lớn, nàng đã quên mất mình đang ở trong hẻm nhỏ nàng đã quên mất sự rụt rè nữ tính của mình, hiện tại toàn thân của nàng đã tràn ngập tình ái, khẽ hé răng ra để cho đầu lưỡi vừa thô vừa to của Vô Tấn xâm nhập vào trong miệng không biết bao lâu sau môi của bọn họ mới từ từ tách ra, hai gò má của Cửu Thiên đỏ hồng, toàn thân nóng rực, nàng khẽ dựa vào lồng ngực của Vô Tấn, trầm thấp mà thở hổn hển.
Vô Tấn ôm nàng trong ngực của mình, ngửi mùi xử nữ thơm ngát làm cho hắn say mê, bây giờ đây là một cảm giác từ rất lâu rồi hắn quên mất.
Mùi hương từ môi mềm của nàng tỏa ra bốn phía, thân thể của nàng toát ra mùi hơn ngập người, toàn bộ thể xác và tinh thần của Vô Tấn đều bị tràn ngập trong đó.
- Vô Tấn.
Cửu Thiên ngẩng đầu ánh mắt si ngốc nhìn qua hắn:
- Huynh sẽ lấy muội chứ?
- Chắc chắn.
Vô Tấn khẽ nói nhỏ bên tai của nàng:
- Lần đầu tiên ta gặp muội ta thề kiếp này phải lấy muội làm vợ, thư muội muội của ta.
Mũi của Cửu Thiên cay cay, nàng ghé vào ngực của hắn nghẹn ngào, Vô Tấn ôm chặt nàng hơn khẽ nói nhỏ bên tai:
- Tin tưởng ta sẽ có một ngày ta dùng phương thức đặc biệt đến cầu hôn phụ thân muội.
Cửu Thiên ngẩng đầu hơi lo lắng nói:
- Cha muội vô dụng nhất định phải được tổ phụ đáp ứng hơn nữa huynh ngàn vạn lần không được dùng tước vị dọa tổ phụ, khiến cho ông ấy cảm thấy phản cảm.
- Ta biết rõ, thư hương thế gia đều ghét nhà giàu quyền thế mới nổi, ta cũng chán ghét.
- Ừ.
Cửu Thiên khẽ dựa vào ngực Vô Tấn mà nói nhỏ:
- Tấn lang hi vọng huynh có thể sớm cho muội nhập môn.
Vô Tấn kích động trong lòng hắn nhìn qua dung mạo tuyệt luân, nhịn không được cúi đầu xuống, lúc này Cửu Thiên uyển chuyển đón chào, hai đôi môi hôn nhau, một hồi sau bọn họ mới tách ra.
- Tấn lang muội thật sự phải về rồi, trời đã tối mọi người sẽ lo lắng.
Vô Tấn gật đầu:
- Ta tiễn muội trở về.
- Không cần.
Cửu Thiên tự nhiên cười nói:
- Huynh nhìn ta xa xa là được rồi.
- Cửu Thiên!
Cửu Thiên quay người muốn rời đi, Vô Tấn bỗng nhiên gọi nàng, Cửu thiên quay đầu lại cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cửu Thiên đến khi nào ta có thể gặp muội?
- Huynh lo lắng muội sẽ quên huynh sao?
Cửu Thiên nghịch ngợm hỏ.
- Không phải ta muốn gặp muội.
Trong lòng Cửu Thiên cảm thấy ngọt ngào nàng cúi xuống ngẫm lại:
- Đoán chừng hôm nay muội về muội sẽ bị phạt mấy ngày sau sẽ không thể ra khỏi cửa tuy nhiên chúng ta có thể viết thư, muội sẽ nhường thiếp thân nha hoàn cho huynh, cũng là huynh vận khí tốt, nha hoàn của muội hôm nay bị bệnh nếu không huynh làm sao có thể khi dễ muội.
Cửu Thiên cười một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nàng ngẫm lại:
- Lúc đó mỗi ngày muội sẽ viết thư cho huynh.
Vô Tấn dẫ ngựa rời khỏi hẻm nhỏ, nhìn thân ảnh của nàng rời xa, đi tới bậc thang của Tô phủ, cửa ra vào được mở một phu nhân tới hỏi thăm Cửu Thiên đoán chừng là mẹ kế của nàng, nàng kéo Cửu Thiên vòa cửa trong chốc lát Cửu Thiên nhìn thoáng qua, Vô Tấn ở phía xa xa hướng về phía nàng mà quơ quơ tay.
Cửa lớn Tô phủ dần đóng lại, Vô Tấn thở dài một hơi, quay người mà đi hắn cũng không muốn cưỡi ngựa, hắn cũng không muốn cưỡi ngựa mà đón gió đêm mà đi.
Trăng tròn trung thu sáng tỏ trên đỉnh đầu mây đen không ngừng trôi qua ánh trăng màu bạc rải đầy dưới mặt đất, đón gió thu nồng đậm, Vô Tấn phảng phất suy nghĩ lại lú mới quen với Cửu Thiên.
khi đó là mùa xuân nàng mặc một chiếc váy màu lục làn da trắng như ngọc cổ tú mỹ như thiên nga, trên người quàng một khăn lụa màu vàng nhạt.
- Ta giúp cô nương xách đồ.
Khi đó hắn cũng đặc biệt nhiệt tình.
- Thật không có ý tứ, mỗi lần đều phiền toái huynh.
Nữ hải tử không ngớt cảm tạ.
-Tại sao lần nào cô nương cũng phải tìm sách phía trên trên giá sách không phải có rất nhiều sách sao?
- Không có, tổng cộng chỉ đi có hai lần, kết quả hai lần đều đụng phải huynh.
- Ừ nghe khẩu âm cô nương không phải là người Duy Dương, cô nương tại sao lại tới Duy Dương huyện?
- Nguyên... nguyên nhân rất phức tạp.
- Nguyên nhân gì vậy?
- Muội cùng với phụ thân cãi nhau, ông ấy cưới mẹ kế. Biết nói thế nào đây..
Hắn còn nhớ rõ sách mà Cửu Thiên xem là Sơn Hải Kinh, Sưu Thần Ký, trong tay của nàng cũng cầm một quyển Liệt Tử chính là những sách thần thoại yêu ma quỷ quái.
- À hóa ra cô nương thích xem tiểu thuyết thần thoại.
- Trước kia không thích nhưng gần đây thích.
Đón lấy gió đêm trên khuôn mặt của Vô Tấn hiện ra một vẻ hạnh phúc vui vẻ, tất cả đều là duyên phận hắn gặp tiểu lạ lỵ lại ở tiệm sách nhận thức Cửu Thiên tiếp sau đó hai tuyến dung làm một thể, đây là duyên phận ông trời sắp xếp cho hắn, hắn thầm hạ quyết tâm đời này kiếp này phải lấy Cửu Thiên làm vợ, Vô Tấn cưỡi xe về Quy Nghĩa Phường, dừng ở trước Lan Lăng quận vương phủ, hắn xoay một vòng xuống ngựa tìm kiếm xem thái tử có phái ngươi giám thị không thì không thấy xem ra thái tử cũng biết giám thị hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc này Lan Lăng quận vương phủ mở cửa, Hoàng Phủ Bảo Châu từ bên trong chạy ra nàng cũng vừa mới biết rõ hóa ra Vô Tấn là đường huynh của nàng.
- Vô Tấn huynh tại sao bây giờ mới trở về?
Nàng hơi oán giận nói:
- Hôm nay là trung thu đó, tổ phụ một mực đợi huynh trở về.
Vô Tấn áy náy cười nói:
- Ta tới Thiên Tích Tự, thật xin lỗi đã trở về trễ.
- Ừ vậy huynh ăn cơm chưa?
Bảo Châu cắt đứt hỏi.
- Còn chưa ăn.
Vô Tấn vỗ vỗ bụng nói:
- Hiện giờ đói bụng lắm.
- Vậy thì nhanh vào ăn cơm đi, cùng tổ phụ uống một chén.
Bảo Châu kéo Vô Tấn, bước nhanh vào trong phủ giọng nói của nàng tràn ngập vui sướng:
- Hôm nay muội đi thăm Anh tỷ, tỷ ấy hỏi khi nào huynh đến thăm tỷ ấy.
Hôm nay là trung thu so với những phủ khác giăng đèn kết hoa thì Lan Lăng quận vương phủ hơi quạnh quẽ, bên trong chỉ có hơn mười cái đèn lồng lớn, sáng choang như là ban ngày, tuy nhiên trong lòng mọi người đều tràn ngập vui ừng.
Lan Lăng quận vương mặc dù không sắp đặt yến hội nhưng lại thưởng tiền cho tất cả mọi người hơn nữa hôm nay vì Vô Tấn quy tông đáng giá là đại sự ăn mừng tiền thưởng so với năm qua tăng gấp đôi, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới hai trăm nhân khẩu mỗi người đều nhận được năm lượng bạc mặt khác tám gia nô trong trang viên mỗi gia đình cũng nhận được hai mươi lượng bạc tiền thưởng. Trong nhất thời từ trên xuống dưới đều vui vẻ.
Vô Tấn ôm nàng trong ngực của mình, ngửi mùi xử nữ thơm ngát làm cho hắn say mê, bây giờ đây là một cảm giác từ rất lâu rồi hắn quên mất.
Mùi hương từ môi mềm của nàng tỏa ra bốn phía, thân thể của nàng toát ra mùi hơn ngập người, toàn bộ thể xác và tinh thần của Vô Tấn đều bị tràn ngập trong đó.
- Vô Tấn.
Cửu Thiên ngẩng đầu ánh mắt si ngốc nhìn qua hắn:
- Huynh sẽ lấy muội chứ?
- Chắc chắn.
Vô Tấn khẽ nói nhỏ bên tai của nàng:
- Lần đầu tiên ta gặp muội ta thề kiếp này phải lấy muội làm vợ, thư muội muội của ta.
Mũi của Cửu Thiên cay cay, nàng ghé vào ngực của hắn nghẹn ngào, Vô Tấn ôm chặt nàng hơn khẽ nói nhỏ bên tai:
- Tin tưởng ta sẽ có một ngày ta dùng phương thức đặc biệt đến cầu hôn phụ thân muội.
Cửu Thiên ngẩng đầu hơi lo lắng nói:
- Cha muội vô dụng nhất định phải được tổ phụ đáp ứng hơn nữa huynh ngàn vạn lần không được dùng tước vị dọa tổ phụ, khiến cho ông ấy cảm thấy phản cảm.
- Ta biết rõ, thư hương thế gia đều ghét nhà giàu quyền thế mới nổi, ta cũng chán ghét.
- Ừ.
Cửu Thiên khẽ dựa vào ngực Vô Tấn mà nói nhỏ:
- Tấn lang hi vọng huynh có thể sớm cho muội nhập môn.
Vô Tấn kích động trong lòng hắn nhìn qua dung mạo tuyệt luân, nhịn không được cúi đầu xuống, lúc này Cửu Thiên uyển chuyển đón chào, hai đôi môi hôn nhau, một hồi sau bọn họ mới tách ra.
- Tấn lang muội thật sự phải về rồi, trời đã tối mọi người sẽ lo lắng.
Vô Tấn gật đầu:
- Ta tiễn muội trở về.
- Không cần.
Cửu Thiên tự nhiên cười nói:
- Huynh nhìn ta xa xa là được rồi.
- Cửu Thiên!
Cửu Thiên quay người muốn rời đi, Vô Tấn bỗng nhiên gọi nàng, Cửu thiên quay đầu lại cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cửu Thiên đến khi nào ta có thể gặp muội?
- Huynh lo lắng muội sẽ quên huynh sao?
Cửu Thiên nghịch ngợm hỏ.
- Không phải ta muốn gặp muội.
Trong lòng Cửu Thiên cảm thấy ngọt ngào nàng cúi xuống ngẫm lại:
- Đoán chừng hôm nay muội về muội sẽ bị phạt mấy ngày sau sẽ không thể ra khỏi cửa tuy nhiên chúng ta có thể viết thư, muội sẽ nhường thiếp thân nha hoàn cho huynh, cũng là huynh vận khí tốt, nha hoàn của muội hôm nay bị bệnh nếu không huynh làm sao có thể khi dễ muội.
Cửu Thiên cười một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nàng ngẫm lại:
- Lúc đó mỗi ngày muội sẽ viết thư cho huynh.
Vô Tấn dẫ ngựa rời khỏi hẻm nhỏ, nhìn thân ảnh của nàng rời xa, đi tới bậc thang của Tô phủ, cửa ra vào được mở một phu nhân tới hỏi thăm Cửu Thiên đoán chừng là mẹ kế của nàng, nàng kéo Cửu Thiên vòa cửa trong chốc lát Cửu Thiên nhìn thoáng qua, Vô Tấn ở phía xa xa hướng về phía nàng mà quơ quơ tay.
Cửa lớn Tô phủ dần đóng lại, Vô Tấn thở dài một hơi, quay người mà đi hắn cũng không muốn cưỡi ngựa, hắn cũng không muốn cưỡi ngựa mà đón gió đêm mà đi.
Trăng tròn trung thu sáng tỏ trên đỉnh đầu mây đen không ngừng trôi qua ánh trăng màu bạc rải đầy dưới mặt đất, đón gió thu nồng đậm, Vô Tấn phảng phất suy nghĩ lại lú mới quen với Cửu Thiên.
khi đó là mùa xuân nàng mặc một chiếc váy màu lục làn da trắng như ngọc cổ tú mỹ như thiên nga, trên người quàng một khăn lụa màu vàng nhạt.
- Ta giúp cô nương xách đồ.
Khi đó hắn cũng đặc biệt nhiệt tình.
- Thật không có ý tứ, mỗi lần đều phiền toái huynh.
Nữ hải tử không ngớt cảm tạ.
-Tại sao lần nào cô nương cũng phải tìm sách phía trên trên giá sách không phải có rất nhiều sách sao?
- Không có, tổng cộng chỉ đi có hai lần, kết quả hai lần đều đụng phải huynh.
- Ừ nghe khẩu âm cô nương không phải là người Duy Dương, cô nương tại sao lại tới Duy Dương huyện?
- Nguyên... nguyên nhân rất phức tạp.
- Nguyên nhân gì vậy?
- Muội cùng với phụ thân cãi nhau, ông ấy cưới mẹ kế. Biết nói thế nào đây..
Hắn còn nhớ rõ sách mà Cửu Thiên xem là Sơn Hải Kinh, Sưu Thần Ký, trong tay của nàng cũng cầm một quyển Liệt Tử chính là những sách thần thoại yêu ma quỷ quái.
- À hóa ra cô nương thích xem tiểu thuyết thần thoại.
- Trước kia không thích nhưng gần đây thích.
Đón lấy gió đêm trên khuôn mặt của Vô Tấn hiện ra một vẻ hạnh phúc vui vẻ, tất cả đều là duyên phận hắn gặp tiểu lạ lỵ lại ở tiệm sách nhận thức Cửu Thiên tiếp sau đó hai tuyến dung làm một thể, đây là duyên phận ông trời sắp xếp cho hắn, hắn thầm hạ quyết tâm đời này kiếp này phải lấy Cửu Thiên làm vợ, Vô Tấn cưỡi xe về Quy Nghĩa Phường, dừng ở trước Lan Lăng quận vương phủ, hắn xoay một vòng xuống ngựa tìm kiếm xem thái tử có phái ngươi giám thị không thì không thấy xem ra thái tử cũng biết giám thị hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc này Lan Lăng quận vương phủ mở cửa, Hoàng Phủ Bảo Châu từ bên trong chạy ra nàng cũng vừa mới biết rõ hóa ra Vô Tấn là đường huynh của nàng.
- Vô Tấn huynh tại sao bây giờ mới trở về?
Nàng hơi oán giận nói:
- Hôm nay là trung thu đó, tổ phụ một mực đợi huynh trở về.
Vô Tấn áy náy cười nói:
- Ta tới Thiên Tích Tự, thật xin lỗi đã trở về trễ.
- Ừ vậy huynh ăn cơm chưa?
Bảo Châu cắt đứt hỏi.
- Còn chưa ăn.
Vô Tấn vỗ vỗ bụng nói:
- Hiện giờ đói bụng lắm.
- Vậy thì nhanh vào ăn cơm đi, cùng tổ phụ uống một chén.
Bảo Châu kéo Vô Tấn, bước nhanh vào trong phủ giọng nói của nàng tràn ngập vui sướng:
- Hôm nay muội đi thăm Anh tỷ, tỷ ấy hỏi khi nào huynh đến thăm tỷ ấy.
Hôm nay là trung thu so với những phủ khác giăng đèn kết hoa thì Lan Lăng quận vương phủ hơi quạnh quẽ, bên trong chỉ có hơn mười cái đèn lồng lớn, sáng choang như là ban ngày, tuy nhiên trong lòng mọi người đều tràn ngập vui ừng.
Lan Lăng quận vương mặc dù không sắp đặt yến hội nhưng lại thưởng tiền cho tất cả mọi người hơn nữa hôm nay vì Vô Tấn quy tông đáng giá là đại sự ăn mừng tiền thưởng so với năm qua tăng gấp đôi, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới hai trăm nhân khẩu mỗi người đều nhận được năm lượng bạc mặt khác tám gia nô trong trang viên mỗi gia đình cũng nhận được hai mươi lượng bạc tiền thưởng. Trong nhất thời từ trên xuống dưới đều vui vẻ.