La Khải Phượng trong lòng cảm thấy thất vọng, trượng phu không chịu ra tay nếu như trượng phu cũng không động được Hoàng Phủ Vô Tấn thì không thể trông cậy được vào phụ thân rồi.,
Tuy nhiên nàng vẫn có phản ứng cực nhanh vội thi lễ với trượng phu:
- Vương gia chàng hiểu lầm rồi thiếp cũng không phải nói muốn trả thù Vô Tấn mà chỉ là nữ tử kia.
- Nữ tử, nữ tử hắn đùa giỡn là ai?
- Thiếp nghe nói là cháu gái của quốc tử giám tế tửu Tô Tốn.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Chung giận tím mặt:
- Hắn điên rồi sao? Cháu gái của Tô Tốn mà cũng dám đụng vòa hôm nay Tô Tốn vừa nhậm chức làm chủ khảo, nếu như cháu gái Tô gia mà xảy ra chuyện gì, đám sĩ tử náo động, đây là chuyện rơi đầu, hồ đồ quá hồ đồ rồi.
La Khải Phượng cuống quýt quỳ xuống:
- Vương gia thiếp biết rõ là đệ đệ hư hỏng là do những năm nay thiếp thiếu quan tâm đến nó nhưng dù sao nó cũng là đệ đệ của thiếp cũng là độc đinh duy nhất của phụ thân, là hi vọng của La gia, thiếp khẩn cầu vương gia nể mặt thiếp giúp cho hắn một lần, cuối cùng để cho hắn kiềm chế tâm tình.
- Nàng đứng lên đi.
Hoàng Phủ Chung dần tỉnh táo lại, hắn ngồi xuống đỡ vương phi đứng dậy nhàn nhạt nói:
- Nàng muốn ta giúp hắn thế nào?
- Vương gia đệ đệ của thiếp rất thích cháu gái Tô Tốn hắn toàn tâm toàn ý muốn cưới nàng làm vợ, thiếp cũng muốn nàng ta là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa nếu như nàng ta có thể gả cho đệ đệ thiếp thì cũng là ước thúc với đệ đệ nói không chừng từ nay về sau có thể thay đổi tính tình, bắt đầu tiến tới hiếu học, vương gia thiếp cảm thấy rất có thể cho nên cầu xin chàng.
Hoàng Phủ Chung cười lạnh một tiếng, hắn định nói cóc ghẻ ăn thịt thiên nga nhưng vẫn nhịn được mà hừ một tiếng:
- Nàng nghĩ rằng ta đồng ý sao?
La Khải Phượng tự tin gật đầu:
- Theo dòng dõi mà nói, La gia chúng ta nhiều năm lập được công huân, cha thiep được phong làm Thanh quốc công, La Khải Ngọc kia cũng thừa kế tước vị quận công hắn lại là con trai trưởng duy nhất, vô luận dòng dõi hay huyết thống đều xứng với La gia cháu gái chỉ cần vương gia ủng hộ hắn việc thân sự này thiếp có tám phần nắm chắc rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau xe ngựa của Tô Hàn Xương lái tới quốc tử học, quốc tử học chính là một trong bảy học phủ của Đại Ninh vương triều.
Bảy học phủ này là do quốc tử giám tiến hành quản lý, quốc tử giám tương đương với bộ giáo dục bây giờ, quan viên cao nhất là tế tửu.
Quốc tử giám thất học phủ thì Quốc Tử Học là quan trọng nhất, phần lớn đều là con cháu của quan lớn đã ngoài tam phẩm hoặc là tử tôn của người có tước vị ngoài huyện công.
Tô Hàn Xương vừa xuống xe ngựa thì trợ giáo của hắn là Lưu Tĩnh đã chạy tới, thần sắc vô cùng phức tạp:
- Tô tiến sĩ mau lên lầu.
- Có chuyện gì mà bối rối như vậy?
Tô Hàn Xương hơi mất hứng hỏi.
- Tô tiến sĩ Tề vương điện hạ tới, đang ở trong phòng khách chờ tiến sĩ mau tới đây.
Tô Hàn Xương cảm thấy đầu óc ông ông, Tề vương tới tìm hắn, hắn vội vàng hấp tấp đi tới phòng khách.
Vừa đi vừa nghĩ Tê vương tìm hắn có chuyện gì?
Phản ứng đầu tiên của hắn là chắc hẳn tề vương muốn giới thiệu con cháu đọc sách mà học sinh này không phù hợp với yêu cầu của Quốc Tử học, nhưng nếu là loại chuyện này chỉ cần để lại giấy tới đây hoặc là sai người nói một câu là được cần gì phải tự mình tới?
Tiếp theo hắn lại nghĩ tới có thể có quan hệ tới sự tình ở quê quán không? Tô gia nguyên là người Tề châu Đông Lai quận, chính là đất phong của Tề vương mấy tộc nhân của hắn đều ở tại Đông Lai quận chẳng lẽ đây là chuyện của Tô gia tộc? Vừa đi vừa nghĩ hắn cảm thấy không có khả năng.
Tô Hàn xương trái lo phải nghĩ, không nắm được trọng điểm, hắn đi vào trong phòng khách quý chỉ thấy Tề vương đang ngồi ở trước bàn uống trà hắn liền tiến tới, lập tức cười ha hả:
- Không mời mà tới mong Tô tiến sĩ đừng trách.
Nhìn thấy Tề vương trong tích tắc, Tô Hàn Xương bỗng nhiên nhớ tới con gái ngày hôm qua ở trong Thiên Tích Tự gặp chuyện đùa giỡn của La Khải Ngọc chẳng lẽ Tề vương hôm nay vì em vợ của mình mà tới đây?
Hắn không kịp nghĩ nhiều lập tức tiến lên phía trước thỉnh lễ:
- Tề vương điện hạ quang lâm quốc tử học, hạ quan không có chuẩn bị vạn lần mong thứ tội.
- Tô tiến sĩ quá khách khí.
Hoàng Phủ Cưng cũng không khiêm nhường cười cười ngồi xuống hắn khoát tay chặn lại:
- Tô tiến sĩ là chủ nhân đừng đứng mau ngồi xuống.
Tô Hàn Xương từ từ ngồi xuống ở đối diện hắn nhận ra một chi tiết, Tề vương ngồi ở vị trí chủ vị, hắn lại ngồi ở vị trí khách quan, Tô Hàn Xương biết rõ đây không phải là Tề vương sai lầm mà là do hắn cố ý gây nên, trong lòng Tô Hàn Xương cười khổ một tiếng xem ra Tề vương là người ham muốn lãnh đạo rất lớn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hôm nay Hoàng Phủ Chung đến tìm Tô Hàn Xương đương nhiên là vì chuyện của em vợ La Khải Ngọc của mình hắn tối hôm qua đã nghĩ nếu như Tô gia và La gia quan hệ thông gia với nhau cũng sẽ làm nhạt quan hệ giữa La gia với mình có lẽ phụ hoàng sẽ cải biến cách nghĩ điều La Phỉ đi, càng như vậy Hoàng Phủ Chung càng có hứng thú quan hệ thông gia với La gia.
Hắn cũng biết thanh danh của La Khải Ngọc không tốt, Tô gia chưa chắc sẽ ưa thích, vương phi đi cầu thân chưa chắc có thể thành công, chỉ có thể dựa vào việc hắn trực tiếp ra mặt mới có hi vọng.
Hoàng Phủ Chung thở dài than nhẹ một tiếng:
- Hôm qua em vợ ta là La Khải Ngọc vô lễ với lệnh ái hôm nay ta tới đây xin lỗi Tô tiến sĩ.
Tề vương tự mình tới xin lỗi khiến cho Tô Hàn Xương cảm động, La Khải Ngọc bên ngoài gây không ít tai họa, chưa từng nghe chuyện Tề vương tự mình ra mặt xin lỗi, lần này hắn để cho mình mặt mũi khá lớn, y vội vàng nói:
- Điện hạ tự mình tới xin lỗi, làm cho hạ quan không dám nhận, người trẻ tuổi nhiệt huyết dễ xúc động ngẫu nhiên mất đi lý trí cũng là chuyện bình thường, chỉ cần biết sai mà thay đổi là được, nói nữa chuyện này cũng không làm thương hại đến tiểu nữ, sau này ta cũng không để trong lòng.
Hoàng Phủ Chung lập tức bắt lấy những lời này liền cười nói:
- Tô tiến sĩ nói không sao, em vợ của ta tuy nhiều lần làm chuyện hoang đường nhưng đều phân biệt phải trái lần sau sẽ không phạm sai lầm nữa, hắn không ngu ngốc đến mức xâm phạm cháu gái của quốc tử giám tế tửu, ngày hôm qua ta quở trách hắn hắn cũng thừa nhận là hắn đối với lệnh ái vừa thấy đã yêu, khó có thể kiềm chế mình, hắn cũng đã nhận sai rồi, không dám hồ đồ nữa, kỳ thật ta nghĩ La Khải Ngọc chủ yếu là tuổi trẻ ngông cuồng một khi hắn thu tâm tính lại sau này sẽ đầy hứa hẹn hơn nữa phụ thân của hắn là Thanh quốc công nếu như lập gia đình có lẽ hắn sẽ kê thừa tước vị huyện công, đảm nhiệm chức quan đó. Tối hôm qua ta thương lượng rất lâu với vương phi muốn cho La Khải Ngọc hồi tâm thì mấu chốt cần phải cho nó lấy một người nó thích mà lệnh ái thì ta cảm thấy thích hợp nhất, cho nên hôm nay đặc biệt cầu thân Tô tiến sĩ.
Tuy nhiên nàng vẫn có phản ứng cực nhanh vội thi lễ với trượng phu:
- Vương gia chàng hiểu lầm rồi thiếp cũng không phải nói muốn trả thù Vô Tấn mà chỉ là nữ tử kia.
- Nữ tử, nữ tử hắn đùa giỡn là ai?
- Thiếp nghe nói là cháu gái của quốc tử giám tế tửu Tô Tốn.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Chung giận tím mặt:
- Hắn điên rồi sao? Cháu gái của Tô Tốn mà cũng dám đụng vòa hôm nay Tô Tốn vừa nhậm chức làm chủ khảo, nếu như cháu gái Tô gia mà xảy ra chuyện gì, đám sĩ tử náo động, đây là chuyện rơi đầu, hồ đồ quá hồ đồ rồi.
La Khải Phượng cuống quýt quỳ xuống:
- Vương gia thiếp biết rõ là đệ đệ hư hỏng là do những năm nay thiếp thiếu quan tâm đến nó nhưng dù sao nó cũng là đệ đệ của thiếp cũng là độc đinh duy nhất của phụ thân, là hi vọng của La gia, thiếp khẩn cầu vương gia nể mặt thiếp giúp cho hắn một lần, cuối cùng để cho hắn kiềm chế tâm tình.
- Nàng đứng lên đi.
Hoàng Phủ Chung dần tỉnh táo lại, hắn ngồi xuống đỡ vương phi đứng dậy nhàn nhạt nói:
- Nàng muốn ta giúp hắn thế nào?
- Vương gia đệ đệ của thiếp rất thích cháu gái Tô Tốn hắn toàn tâm toàn ý muốn cưới nàng làm vợ, thiếp cũng muốn nàng ta là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa nếu như nàng ta có thể gả cho đệ đệ thiếp thì cũng là ước thúc với đệ đệ nói không chừng từ nay về sau có thể thay đổi tính tình, bắt đầu tiến tới hiếu học, vương gia thiếp cảm thấy rất có thể cho nên cầu xin chàng.
Hoàng Phủ Chung cười lạnh một tiếng, hắn định nói cóc ghẻ ăn thịt thiên nga nhưng vẫn nhịn được mà hừ một tiếng:
- Nàng nghĩ rằng ta đồng ý sao?
La Khải Phượng tự tin gật đầu:
- Theo dòng dõi mà nói, La gia chúng ta nhiều năm lập được công huân, cha thiep được phong làm Thanh quốc công, La Khải Ngọc kia cũng thừa kế tước vị quận công hắn lại là con trai trưởng duy nhất, vô luận dòng dõi hay huyết thống đều xứng với La gia cháu gái chỉ cần vương gia ủng hộ hắn việc thân sự này thiếp có tám phần nắm chắc rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau xe ngựa của Tô Hàn Xương lái tới quốc tử học, quốc tử học chính là một trong bảy học phủ của Đại Ninh vương triều.
Bảy học phủ này là do quốc tử giám tiến hành quản lý, quốc tử giám tương đương với bộ giáo dục bây giờ, quan viên cao nhất là tế tửu.
Quốc tử giám thất học phủ thì Quốc Tử Học là quan trọng nhất, phần lớn đều là con cháu của quan lớn đã ngoài tam phẩm hoặc là tử tôn của người có tước vị ngoài huyện công.
Tô Hàn Xương vừa xuống xe ngựa thì trợ giáo của hắn là Lưu Tĩnh đã chạy tới, thần sắc vô cùng phức tạp:
- Tô tiến sĩ mau lên lầu.
- Có chuyện gì mà bối rối như vậy?
Tô Hàn Xương hơi mất hứng hỏi.
- Tô tiến sĩ Tề vương điện hạ tới, đang ở trong phòng khách chờ tiến sĩ mau tới đây.
Tô Hàn Xương cảm thấy đầu óc ông ông, Tề vương tới tìm hắn, hắn vội vàng hấp tấp đi tới phòng khách.
Vừa đi vừa nghĩ Tê vương tìm hắn có chuyện gì?
Phản ứng đầu tiên của hắn là chắc hẳn tề vương muốn giới thiệu con cháu đọc sách mà học sinh này không phù hợp với yêu cầu của Quốc Tử học, nhưng nếu là loại chuyện này chỉ cần để lại giấy tới đây hoặc là sai người nói một câu là được cần gì phải tự mình tới?
Tiếp theo hắn lại nghĩ tới có thể có quan hệ tới sự tình ở quê quán không? Tô gia nguyên là người Tề châu Đông Lai quận, chính là đất phong của Tề vương mấy tộc nhân của hắn đều ở tại Đông Lai quận chẳng lẽ đây là chuyện của Tô gia tộc? Vừa đi vừa nghĩ hắn cảm thấy không có khả năng.
Tô Hàn xương trái lo phải nghĩ, không nắm được trọng điểm, hắn đi vào trong phòng khách quý chỉ thấy Tề vương đang ngồi ở trước bàn uống trà hắn liền tiến tới, lập tức cười ha hả:
- Không mời mà tới mong Tô tiến sĩ đừng trách.
Nhìn thấy Tề vương trong tích tắc, Tô Hàn Xương bỗng nhiên nhớ tới con gái ngày hôm qua ở trong Thiên Tích Tự gặp chuyện đùa giỡn của La Khải Ngọc chẳng lẽ Tề vương hôm nay vì em vợ của mình mà tới đây?
Hắn không kịp nghĩ nhiều lập tức tiến lên phía trước thỉnh lễ:
- Tề vương điện hạ quang lâm quốc tử học, hạ quan không có chuẩn bị vạn lần mong thứ tội.
- Tô tiến sĩ quá khách khí.
Hoàng Phủ Cưng cũng không khiêm nhường cười cười ngồi xuống hắn khoát tay chặn lại:
- Tô tiến sĩ là chủ nhân đừng đứng mau ngồi xuống.
Tô Hàn Xương từ từ ngồi xuống ở đối diện hắn nhận ra một chi tiết, Tề vương ngồi ở vị trí chủ vị, hắn lại ngồi ở vị trí khách quan, Tô Hàn Xương biết rõ đây không phải là Tề vương sai lầm mà là do hắn cố ý gây nên, trong lòng Tô Hàn Xương cười khổ một tiếng xem ra Tề vương là người ham muốn lãnh đạo rất lớn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hôm nay Hoàng Phủ Chung đến tìm Tô Hàn Xương đương nhiên là vì chuyện của em vợ La Khải Ngọc của mình hắn tối hôm qua đã nghĩ nếu như Tô gia và La gia quan hệ thông gia với nhau cũng sẽ làm nhạt quan hệ giữa La gia với mình có lẽ phụ hoàng sẽ cải biến cách nghĩ điều La Phỉ đi, càng như vậy Hoàng Phủ Chung càng có hứng thú quan hệ thông gia với La gia.
Hắn cũng biết thanh danh của La Khải Ngọc không tốt, Tô gia chưa chắc sẽ ưa thích, vương phi đi cầu thân chưa chắc có thể thành công, chỉ có thể dựa vào việc hắn trực tiếp ra mặt mới có hi vọng.
Hoàng Phủ Chung thở dài than nhẹ một tiếng:
- Hôm qua em vợ ta là La Khải Ngọc vô lễ với lệnh ái hôm nay ta tới đây xin lỗi Tô tiến sĩ.
Tề vương tự mình tới xin lỗi khiến cho Tô Hàn Xương cảm động, La Khải Ngọc bên ngoài gây không ít tai họa, chưa từng nghe chuyện Tề vương tự mình ra mặt xin lỗi, lần này hắn để cho mình mặt mũi khá lớn, y vội vàng nói:
- Điện hạ tự mình tới xin lỗi, làm cho hạ quan không dám nhận, người trẻ tuổi nhiệt huyết dễ xúc động ngẫu nhiên mất đi lý trí cũng là chuyện bình thường, chỉ cần biết sai mà thay đổi là được, nói nữa chuyện này cũng không làm thương hại đến tiểu nữ, sau này ta cũng không để trong lòng.
Hoàng Phủ Chung lập tức bắt lấy những lời này liền cười nói:
- Tô tiến sĩ nói không sao, em vợ của ta tuy nhiều lần làm chuyện hoang đường nhưng đều phân biệt phải trái lần sau sẽ không phạm sai lầm nữa, hắn không ngu ngốc đến mức xâm phạm cháu gái của quốc tử giám tế tửu, ngày hôm qua ta quở trách hắn hắn cũng thừa nhận là hắn đối với lệnh ái vừa thấy đã yêu, khó có thể kiềm chế mình, hắn cũng đã nhận sai rồi, không dám hồ đồ nữa, kỳ thật ta nghĩ La Khải Ngọc chủ yếu là tuổi trẻ ngông cuồng một khi hắn thu tâm tính lại sau này sẽ đầy hứa hẹn hơn nữa phụ thân của hắn là Thanh quốc công nếu như lập gia đình có lẽ hắn sẽ kê thừa tước vị huyện công, đảm nhiệm chức quan đó. Tối hôm qua ta thương lượng rất lâu với vương phi muốn cho La Khải Ngọc hồi tâm thì mấu chốt cần phải cho nó lấy một người nó thích mà lệnh ái thì ta cảm thấy thích hợp nhất, cho nên hôm nay đặc biệt cầu thân Tô tiến sĩ.