Cùng là hoàng thúc, người ta Hoàng Phủ Cương vẫn là thái sư, mạnh hơn lão nhiều. Cháu người ta được phong làm Lương quốc công, có thể đi Sở châu lĩnh binh. Cháu lão thì một chức hiệu úy Tú Y vệ đều không giữ được. Trong lòng Hoàng Phủ Dật Biểu sao cân bằng được, sao không khiến lão ghen ghét.
Thiệu Cảnh Văn đáp lời tựa như thanh đao đâm sâu vào lòng Hoàng Phủ Dật Biểu, khiến lão đau đến rướm máu. Lão rũ xuống mi mắt, không nói nhiều nữa.
Thiệu Cảnh Văn khinh thường nhếch môi cười, mắt chuyển hướng cửa số, không muốn xem sắc mặt xấu xí của Hoàng Phủ Dật Biểu.
Vô Tấn đi vào Ẩn Thủy Lâu kỳ thật đa phần vì không muốn thấy Hoàng Phủ Dật Biểu khiến người buồn nôn. Ánh mắt âm trầm của lão ảnh hưởng tâm tình hắn.
Ẩn Thủy Lâu rất lớn, trên dưới có hai tầng. Lầu trên lầu dưới đều là chỗ dành cho người nghỉ ngơi, đặt hai mươi mấy ghế dựa, gần như mỗi cái ghế đều ngồi khách mời. Họ tụ tập năm, ba tốp cùng một chỗ trò chuyện. Cũng có không ít người ngắm vách tường hai bên trưng bày đồ sứ quý báu.
Vô Tấn tùy tiện cầm một bình hoa thanh từ cẩn thận ngắm, nhưng khi hắn cầm lấy bình hoa thì bỗng trông thấy váy áo tím xẹt qua ngoài cửa sổ đối diện.
Đó là một người hắn muốn thấy nhưng lại không muốn gặp.
Vô Tấn chần chờ một lát, vẫn là chậm rãi đặt bình hoa xuống, từ cửa nhỏ đối diện đi ra Ẩn Thủy Lâu. Đối diện là một đình câu cá. Mấy cô gái mới rồi đang ở trong đình xem cá, tiếng cười duyên gần như lật tung nóc đình, khiến mấy ông lão bộ dáng trang nghiêm trên tầng hai Ẩn Thủy Lâu muốn làm bộ giận dữ rời đi nhưng hồn bị câu mất, chỉ đành nhìn họ lắc đầu thở dài.
Vô Tấn không có tinh thần nhìn mấy cô gái, trong đầu hắn đọng hình ảnh váy tím kia, nhưng đã mất đi mục tiêu, trong đình không thấy một ai.
Hắn như có linh cảm quay đầu lại, chỉ thấy Tề Phượng Vũ đứng sau lưng hắn, cười khanh khách nhìn. Chỉ là nụ cười của cô có chút giả dối, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Vô Tấn bình thản nói:
-Nếu cô không muốn cười thì đừng cười, có lẽ hai chúng ta có thể thoải mái hơn chút.
Ý cười lập tức biến mất trên nét mặt Tề Phượng Vũ, cô lạnh lùng nói:
-Thật ra ta không muốn gặp ngươi, chỉ là tổ phụ muốn thấy ngươi, kêu ta mời ngươi qua, đi hay không tùy ngươi.
Tề Phượng Vũ tâm tình kiêu ngạo, đối với Vô Tấn cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước kia. Cô không muốn Vô Tấn cho rằng cô sẽ thay đổi thái độ chỉ vì hắn thăng chức vị. Cô đối xử một người tuyệt không nhìn bối cảnh của hắn.
Vô Tấn rất có lễ độ gật đầu cười nói:
-Tùy theo tâm tình thì tốt rồi. Ta sẽ không vì cô cười với ta mà đi theo cô. Nhưng nếu cô đã đến tìm ta, về mặt lễ phép thì đương nhiên ta nên đi cùng cô. Ta là khách của cô, đúng không nào?
-Chỉ sợ ngươi có chút tự cho là đúng. Ngươi là khách của tổ phụ ta, không phải khách của ta.
Tề Phượng Vũ cười lạnh, lại bổ sung một câu:
-Ta cũng phát hơn mười tấm thiệp mời nhưng không có phần ngươi, thật xin lỗi. Bạn bè của ta không có hoàng tộc, đều là thương nhân.
-Vậy được rồi! Xin nói với tổ phụ cô, ta chúc ông ấy sống lâu.
Nõi xong Vô Tấn xoay người đi. Hắn nhìn ra được Tề Phượng Vũ làm bộ lạnh lùng. Hắn không thích, không muốn đi gặp lão thái gia của Tề gia, có liên quan gì tới hắn đâu.
Tề Phượng Vũ hừ một tiếng, xoay người đi hướng ngược lại, nhưng đi vài chục bước thì cô cắn môi. Cô biết tổ phụ mời Vô Tấn là vì cái gì, là liên quan đến vụ ngân phiếu giả. Chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan đến sinh tồn Tề Đại Phúc tiền trang. Tề Đại Phúc tiền trang chiếm tới ba phần trong sản nghiệp của Tề gia. Nếu Tề Đại Phục tiền trang xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ kéo sụp Tề gia, hiện giờ không phải là lúc phát cáu.
Cô cắn chặt môi, xoay người chạy theo Vô Tấn. Lúc này Vô Tấn đã xuyên qua Ẩn Thủy Lâu, đứng bên cây cầu nhìn hướng lều trại. Nếu hắn đã tới chúc thọ rồi thì có thể trở về.
Vừa lúc có một chiếc xe đón người từ lều đi lại đây, Vô Tấn ngoắc tay kêu:
-Ngừng xe!
Xe ngựa dừng trước mặt hắn. Hắn mở cửa xe định đi vào, Tề Phượng Vũ đuổi theo tới.
Cô vội vàng hô:
-Hoàng Phủ Vô Tấn!
Vô Tấn tạm ngừng nhưng vẫn chui vào trong xe, dặn một câu:
-Đi cửa lớn!
Người đánh xe định giơ roi thì Tề Phượng Vũ gấp giọng quát:
-Xe ngựa không được đi!
Người đánh xe giật nảy mình. Gã biết Tề tiểu thư này, không dám quật roi xuống.
Tề Phượng Vũ thở dài, đi lên mở cửa xe, nói với Vô Tấn:
-Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi!
Vô Tấn lắc đầu, nói:
-Tề tiểu thư, kỳ thật ta không muốn đến. Ta không có hứng thú với tụ hội kiểu rình rang thế này. Bởi vì tổ phụ muốn ta thay thế đến, nên ta không thể không đến. Ta đích thực muốn trở về, không liên quan đến thái độ mới rồi của cô. Cô không cần nói xin lỗi, ta chỉ cảm thấy bữa tiệc này khiến ta không vui mà thôi.
Tề Phượng Vũ cũng leo lên xe ngựa, ngồi đối diện Vô Tấn, áy náy nói:
-Hoàng Phủ công tử, huynh là khách Tề gia, để khách thấy không thoải mái là trách nhiệm của Tề gia. Xin huynh ở lại, chúng ta sẽ thay đổi để huynh vừa lòng.
Ngừng một lát, cô lại nói:
-Bây giờ huynh có thể đi gặp tổ phụ ta được không? Ông ấy mời huynh qua là có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc.
Nói xong cô tràn đầy mong chờ nhìn Vô Tấn, lạnh lùng trong mắt đã biến mất. Kỳ thật đa phần cô chỉ vì tự tôn mà làm bộ lạnh lùng. Cô không hận Vô Tấn nhiều như vậy. Lần trước tại Châu Bảo lâu, Vô Tấn bán một rương châu báu cho phụ thân cô, giúp phụ thân một việc không lớn không nhỏ, trong lòng cô nhiều ít biết ơn hắn.
Vô Tấn gật đầu, cười nói:
-Thật ra ta không muốn có liên quan gì với Tề gia các người. Mới rồi cùng Hoàng Phủ Dật Biểu ngồi chung xe ngựa lại đây, là hắn khiến ta mất hứng. Nếu tổ phụ ngươi đặc biệt mời ta, về lễ phép thì ta nên đi một chuyến.
Tề Phượng Vũ thầm thở ra, lập tức sai bảo người đánh xe:
-Đi Tùng Hạc quán!
Xe ngựa quay đầu, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi về hướng tây.
Tề Phượng Vũ không muốn không khí tẻ ngắt, cố ý tìm đề tài hỏi:
-Hoàng Phủ công tử, ngươi cảm thấy lần này tiệc mừng thọ Tề gia chúng ta làm được thế nào?
Vô Tấn cười cười:
-Nói lời khách sáo thì thật long trọng, khiến khách mời trầm trồ, làm rất có khí thế.
-Vậy lời không khách sáo là gì?
Tề Phượng Vũ nghe ra trong lời hắn nói có ẩn ý.
Vô Tấn cười nhạt.
-Dùng lời không khách sáo thì là ba chữ, đạo gây họa!
Thiệu Cảnh Văn đáp lời tựa như thanh đao đâm sâu vào lòng Hoàng Phủ Dật Biểu, khiến lão đau đến rướm máu. Lão rũ xuống mi mắt, không nói nhiều nữa.
Thiệu Cảnh Văn khinh thường nhếch môi cười, mắt chuyển hướng cửa số, không muốn xem sắc mặt xấu xí của Hoàng Phủ Dật Biểu.
Vô Tấn đi vào Ẩn Thủy Lâu kỳ thật đa phần vì không muốn thấy Hoàng Phủ Dật Biểu khiến người buồn nôn. Ánh mắt âm trầm của lão ảnh hưởng tâm tình hắn.
Ẩn Thủy Lâu rất lớn, trên dưới có hai tầng. Lầu trên lầu dưới đều là chỗ dành cho người nghỉ ngơi, đặt hai mươi mấy ghế dựa, gần như mỗi cái ghế đều ngồi khách mời. Họ tụ tập năm, ba tốp cùng một chỗ trò chuyện. Cũng có không ít người ngắm vách tường hai bên trưng bày đồ sứ quý báu.
Vô Tấn tùy tiện cầm một bình hoa thanh từ cẩn thận ngắm, nhưng khi hắn cầm lấy bình hoa thì bỗng trông thấy váy áo tím xẹt qua ngoài cửa sổ đối diện.
Đó là một người hắn muốn thấy nhưng lại không muốn gặp.
Vô Tấn chần chờ một lát, vẫn là chậm rãi đặt bình hoa xuống, từ cửa nhỏ đối diện đi ra Ẩn Thủy Lâu. Đối diện là một đình câu cá. Mấy cô gái mới rồi đang ở trong đình xem cá, tiếng cười duyên gần như lật tung nóc đình, khiến mấy ông lão bộ dáng trang nghiêm trên tầng hai Ẩn Thủy Lâu muốn làm bộ giận dữ rời đi nhưng hồn bị câu mất, chỉ đành nhìn họ lắc đầu thở dài.
Vô Tấn không có tinh thần nhìn mấy cô gái, trong đầu hắn đọng hình ảnh váy tím kia, nhưng đã mất đi mục tiêu, trong đình không thấy một ai.
Hắn như có linh cảm quay đầu lại, chỉ thấy Tề Phượng Vũ đứng sau lưng hắn, cười khanh khách nhìn. Chỉ là nụ cười của cô có chút giả dối, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Vô Tấn bình thản nói:
-Nếu cô không muốn cười thì đừng cười, có lẽ hai chúng ta có thể thoải mái hơn chút.
Ý cười lập tức biến mất trên nét mặt Tề Phượng Vũ, cô lạnh lùng nói:
-Thật ra ta không muốn gặp ngươi, chỉ là tổ phụ muốn thấy ngươi, kêu ta mời ngươi qua, đi hay không tùy ngươi.
Tề Phượng Vũ tâm tình kiêu ngạo, đối với Vô Tấn cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước kia. Cô không muốn Vô Tấn cho rằng cô sẽ thay đổi thái độ chỉ vì hắn thăng chức vị. Cô đối xử một người tuyệt không nhìn bối cảnh của hắn.
Vô Tấn rất có lễ độ gật đầu cười nói:
-Tùy theo tâm tình thì tốt rồi. Ta sẽ không vì cô cười với ta mà đi theo cô. Nhưng nếu cô đã đến tìm ta, về mặt lễ phép thì đương nhiên ta nên đi cùng cô. Ta là khách của cô, đúng không nào?
-Chỉ sợ ngươi có chút tự cho là đúng. Ngươi là khách của tổ phụ ta, không phải khách của ta.
Tề Phượng Vũ cười lạnh, lại bổ sung một câu:
-Ta cũng phát hơn mười tấm thiệp mời nhưng không có phần ngươi, thật xin lỗi. Bạn bè của ta không có hoàng tộc, đều là thương nhân.
-Vậy được rồi! Xin nói với tổ phụ cô, ta chúc ông ấy sống lâu.
Nõi xong Vô Tấn xoay người đi. Hắn nhìn ra được Tề Phượng Vũ làm bộ lạnh lùng. Hắn không thích, không muốn đi gặp lão thái gia của Tề gia, có liên quan gì tới hắn đâu.
Tề Phượng Vũ hừ một tiếng, xoay người đi hướng ngược lại, nhưng đi vài chục bước thì cô cắn môi. Cô biết tổ phụ mời Vô Tấn là vì cái gì, là liên quan đến vụ ngân phiếu giả. Chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan đến sinh tồn Tề Đại Phúc tiền trang. Tề Đại Phúc tiền trang chiếm tới ba phần trong sản nghiệp của Tề gia. Nếu Tề Đại Phục tiền trang xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ kéo sụp Tề gia, hiện giờ không phải là lúc phát cáu.
Cô cắn chặt môi, xoay người chạy theo Vô Tấn. Lúc này Vô Tấn đã xuyên qua Ẩn Thủy Lâu, đứng bên cây cầu nhìn hướng lều trại. Nếu hắn đã tới chúc thọ rồi thì có thể trở về.
Vừa lúc có một chiếc xe đón người từ lều đi lại đây, Vô Tấn ngoắc tay kêu:
-Ngừng xe!
Xe ngựa dừng trước mặt hắn. Hắn mở cửa xe định đi vào, Tề Phượng Vũ đuổi theo tới.
Cô vội vàng hô:
-Hoàng Phủ Vô Tấn!
Vô Tấn tạm ngừng nhưng vẫn chui vào trong xe, dặn một câu:
-Đi cửa lớn!
Người đánh xe định giơ roi thì Tề Phượng Vũ gấp giọng quát:
-Xe ngựa không được đi!
Người đánh xe giật nảy mình. Gã biết Tề tiểu thư này, không dám quật roi xuống.
Tề Phượng Vũ thở dài, đi lên mở cửa xe, nói với Vô Tấn:
-Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi!
Vô Tấn lắc đầu, nói:
-Tề tiểu thư, kỳ thật ta không muốn đến. Ta không có hứng thú với tụ hội kiểu rình rang thế này. Bởi vì tổ phụ muốn ta thay thế đến, nên ta không thể không đến. Ta đích thực muốn trở về, không liên quan đến thái độ mới rồi của cô. Cô không cần nói xin lỗi, ta chỉ cảm thấy bữa tiệc này khiến ta không vui mà thôi.
Tề Phượng Vũ cũng leo lên xe ngựa, ngồi đối diện Vô Tấn, áy náy nói:
-Hoàng Phủ công tử, huynh là khách Tề gia, để khách thấy không thoải mái là trách nhiệm của Tề gia. Xin huynh ở lại, chúng ta sẽ thay đổi để huynh vừa lòng.
Ngừng một lát, cô lại nói:
-Bây giờ huynh có thể đi gặp tổ phụ ta được không? Ông ấy mời huynh qua là có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc.
Nói xong cô tràn đầy mong chờ nhìn Vô Tấn, lạnh lùng trong mắt đã biến mất. Kỳ thật đa phần cô chỉ vì tự tôn mà làm bộ lạnh lùng. Cô không hận Vô Tấn nhiều như vậy. Lần trước tại Châu Bảo lâu, Vô Tấn bán một rương châu báu cho phụ thân cô, giúp phụ thân một việc không lớn không nhỏ, trong lòng cô nhiều ít biết ơn hắn.
Vô Tấn gật đầu, cười nói:
-Thật ra ta không muốn có liên quan gì với Tề gia các người. Mới rồi cùng Hoàng Phủ Dật Biểu ngồi chung xe ngựa lại đây, là hắn khiến ta mất hứng. Nếu tổ phụ ngươi đặc biệt mời ta, về lễ phép thì ta nên đi một chuyến.
Tề Phượng Vũ thầm thở ra, lập tức sai bảo người đánh xe:
-Đi Tùng Hạc quán!
Xe ngựa quay đầu, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi về hướng tây.
Tề Phượng Vũ không muốn không khí tẻ ngắt, cố ý tìm đề tài hỏi:
-Hoàng Phủ công tử, ngươi cảm thấy lần này tiệc mừng thọ Tề gia chúng ta làm được thế nào?
Vô Tấn cười cười:
-Nói lời khách sáo thì thật long trọng, khiến khách mời trầm trồ, làm rất có khí thế.
-Vậy lời không khách sáo là gì?
Tề Phượng Vũ nghe ra trong lời hắn nói có ẩn ý.
Vô Tấn cười nhạt.
-Dùng lời không khách sáo thì là ba chữ, đạo gây họa!