Hoàng Phủ Hằng đi tới chỗ sáng, chợt phát hiện Vô Tấn đeo đai lưng vàng. Y lập tức ngây ra. Sao Vô Tấn lại thăng lên chức đô úy Mai Hoa vệ. Sau đó y thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn để Vô Tấn làm thống lĩnh Mai Hoa vệ Sở Châu?
Y biết phụ hoàng quyết định mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, y rất chú ý chuyện này. Theo nguyên tắc né tránh, thống lĩnh Sở Châu quân Tú Y vệ và Mai Hoa vệ chắc chắn không liên quan đến Sở vương. Hoặc là người của mình, hoặc là người Tề vương, hoặc là người Triệu vương. Nhưng Triệu vương không có thế lực tại Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, vậy chỉ có thể là mình hay Tề vương.
Y gần như chắc chắn rằng Mai Hoa vệ là người của mình, Tú Y vệ là người Tề vương. Nhưng giờ đây y bỗng nhiên nhận ra, còn có Lương vương hệ, rất có khả năng khiến Vô Tấn kiêm nhiệm thống lĩnh Mai Hoa vệ Sở Châu.
Nếu là vậy thì y sẽ mất đi cơ hội.
Hoàng Phủ Hằng trong lòng không vui nhưng trên mặt không lộ ra, vẫn cười hì hì nói:
-Không ngờ còn thăng làm đô úy Mai Hoa vệ nữa chứ. Ta không hề biết, đợi chút nữa phải phạt ngươi ba ly.
-Hoàng huynh!
Lúc này cửa lều bỗng truyền ra giọng thiếu niên sang sảng. Vô Tấn và Hoàng Phủ Hằng cùng ngoái nhìn. Chỉ thấy cửa lều xuất hiện một thiếu niên vương tử. Tuổi khoảng mười hai, mười ba. Mặt như ngọc, mắt tựa ánh sao, lớn lên cực tuấn tú, mặc cẩm bào tím, dáng người thon dài anh khí bừng bừng. Sau lưng y đi theo hai thị vệ dáng người khôi ngô.
Vô Tấn không biết người này nhưng Hoàng Phủ Hằng thì biến sắc mặt, có chút không vui hỏi:
-Ngươi tới đây có nói phụ hoàng biết không?
Vô Tấn bỗng nhiên đoán ra được đây là ai, chắc chắn là Sở vương. Đây là lần đầu tiên hắn gặp Sở vương, thấy y lớn lên thật rất giống hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức. Hơn nữa khí chất rất tốt, rất có linh khí, so với Hoàng Phủ Hằng diện mạo bình thường thì khác hẳn. Hèn chi hoàng đế thích y, nếu mình có đứa con giống vậy thì cũng sẽ thích.
Sở vương tên là Hoàng Phủ Điềm, dường như hơi sợ Hoàng Phủ Hằng, vội vàng tiến lên thi lễ.
-Hồi bẩm hoàng huynh, ta đến đây là được phụ hoàng ân chuẩn. Phụ hoàng nói khiến ta thay người chúc thọ Tề lão gia.
Câu nói cuối cùng khiến lồng ngực Hoàng Phủ Hằng như bị nghẹn lại, khiến y nghẹt thở. Không ngờ phụ hoàng nhưng lại để Sở vương đại biểu ngài mà không phải chính mình.
-Điện hạ, người đang nói chuyện với ai vậy?
Đây là giọng của Thân quốc cữu. Đằng sau Sở vương Hoàng Phủ Điềm xuất hiện một thân hình to béo.
Thân quốc cữu đi ra lều lớn. Y đã tới một lúc, khác với Hoàng Phủ Hằng muốn được đến tài lực của Tề gia, Thân quốc cữu muốn ngăn cản Tề gia dựa vào thái tử. Y không thể để Tề gia trở thành thùng tiền của thái tử, hôm nay y ôm mục đích này tới Tề gia.
Không ngờ họ có mục đích khác nhau lại gặp gỡ vào giây phút không ai ngờ tới. Không khí cửa lều lập tức biến nặng nề. Thân quốc cữu và thái tử đều cố nặn ra nụ cười, nhưng trung gian kẹp Sở vương, hai người không ai cười nổi.
-Hạ thần Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến Sở vương điện hạ!
Vô Tấn tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ hướng Sở vương. Sở vương thống lĩnh đại đô đốc thủy quân Sở Châu, nói đến thì là thượng cấp trực tiếp của Vô Tấn.
Hắn dùng lễ đánh vỡ tình thế lúng túng trước mắt.
Hoàng Phủ Hằng cười lớn nói:
-Thất đệ, vị này chính là Hoàng Phủ Vô Tấn, cháu trai của Lan Lăng quận vương, chắc đây là lần đầu tiên ngươi gặp hắn!
Hắn cũng tiến lên gật đầu với Thân quốc cữu, giống như đồng nghiệp tình cờ gặp trước cửa phỏng, rất tùy ý. Thân quốc cữu bắt lấy cơ hội đánh vỡ im lặng, cười nói với Sở Châu.
-Điện hạ, ngày hôm qua chẳng phải ta đã nói cho ngươi, vị Hoàng Phủ Vô Tấn tướng quân nhậm chức phó đô đốc thủy quân Sở Châu rồi sao?
Hoàng Phủ Điềm gật đầu, tiến lên đánh giá Vô Tấn, cười nói:
-Hoàng Phủ tướng quân dáng vẻ tuấn tú, khó trách quốc cữu khen ngươi không dứt lời.
Vô Tấn tim chợt nhảy một cái. Mới rồi Sở vương nói y đại biểu hoàng đế mừng thọ Tề gia, Vô Tấn còn tưởng là thiếu niên nói lời không kiêng kỵ, tùy ý mà thôi. Nhưng hiện giờ y lại nói Thân quốc cữu khen ngợi hắn, Vô Tấn hiểu rằng thì ra thiếu niên này không đơn giản, tuổi nhỏ mà có tâm kế như vậy.
Hắn vội đáp:
-Cảm ơn lời vàng của điện hạ, nhưng ty chức vô năng, khiến điện hạ và Thân tướng quốc thất vọng rồi.
Vô Tấn nói ra câu này là nhắc nhở Hoàng Phủ Hằng, Thân quốc cữu không thể nào khen gợi Vô Tấn, Sở vương rõ ràng cố ý nói cho mình nghe. Vậy mới rồi y nói đại biểu phụ hoàng, trong đó có bao phiêu phần sự thật. Theo như pháp luật, chỉ có thái tử mới đại biểu hoàng đế được. Nếu mình không có mặt thì có lẽ có thể, nhưng phụ hoàng biết rõ mình cũng đến tham gia tiệc mừng thọ Tề gia, phụ hoàng làm vậy có chút không hợp pháp. Có lẽ phụ hoàng có ý này nhưng trong trường hợp công khai thì không thể nào làm thật được. Thái tử ngồi một bên, thân vương khác thì ở trước mặt mấy trăm quyền quý hoàng tộc nói y đại biểu hoàng đế bệ hạ đến, việc này ảnh hưởng lớn cỡ nào chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao?
Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không ủy thác y đến đại biểu, chắc chắn là y cố ý nói vậy. Hoàng Phủ Hằng bỗng nhiên hiểu ra. Dù sau này phụ hoàng có truy cứu thì y có thể dựa vào mình tuổi còn nhỏ, làm nũng, sau đó phụ hoàng sẽ vì y còn nhỏ mà tha cho. Nhưng tạo thành ảnh hưởng ác liệt lại tổn thương rất lớn đến Hoàng Phủ Hằng.
Nghĩ xong, trong lòng Hoàng Phủ Hằng dâng lên lửa giận, y thản nhiên nói:
-Ta thật không biết Sở vương có thể đại biểu hoàng đế bệ hạ chúc mừng thay. Thân tướng quốc, hoàng thượng thật sự ủy thác Sở vương sao?
Trong giọng nói của y tràn ngập uy hiếp, chất vấn Thân quốc cữu.
Thân quốc cữu biết Hoàng Phủ Hằng đã nghi ngờ, cười khẽ nói:
-Việc này cựu thần không có mặt, làm sao biết được chứ?
Hoàng Phủ Điềm giả bộ không nghe thấy gì, cười nói với Hoàng Phủ Vô Tấn:
-Vô Tấn tướng quân, sau này không cần hành lễ như vậy. Hơn nữa ngươi cũng là trực hệ hoàng tộc, ta càng thích chúng ta thân thiết chút, mời đứng dậy!
Vô Tấn thầm thở dài. Sở vương thật là ghê gớm, tuổi nhỏ đã có tâm cơ sâu như vậy. Không cần nói, đây chắc là được dạy dỗ từ mẫu thân y, Thân hoàng hậu. Từ việc nhỏ thấy lớn, có thể tưởng tượng tâm kế của Thân hoàng hậu.
Hoàng Phủ Hằng không vì Sở vương làm bộ không nghe thấy mà tha cho.
Y đi tới trước mặt Sở vương, nhìn thẳng vào mắt, cười nói:
-Thất đệ, phụ hoàng thật sự để ngươi đại biểu ngài chúc thọ cho Tề lão gia sao?
Y biết phụ hoàng quyết định mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, y rất chú ý chuyện này. Theo nguyên tắc né tránh, thống lĩnh Sở Châu quân Tú Y vệ và Mai Hoa vệ chắc chắn không liên quan đến Sở vương. Hoặc là người của mình, hoặc là người Tề vương, hoặc là người Triệu vương. Nhưng Triệu vương không có thế lực tại Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, vậy chỉ có thể là mình hay Tề vương.
Y gần như chắc chắn rằng Mai Hoa vệ là người của mình, Tú Y vệ là người Tề vương. Nhưng giờ đây y bỗng nhiên nhận ra, còn có Lương vương hệ, rất có khả năng khiến Vô Tấn kiêm nhiệm thống lĩnh Mai Hoa vệ Sở Châu.
Nếu là vậy thì y sẽ mất đi cơ hội.
Hoàng Phủ Hằng trong lòng không vui nhưng trên mặt không lộ ra, vẫn cười hì hì nói:
-Không ngờ còn thăng làm đô úy Mai Hoa vệ nữa chứ. Ta không hề biết, đợi chút nữa phải phạt ngươi ba ly.
-Hoàng huynh!
Lúc này cửa lều bỗng truyền ra giọng thiếu niên sang sảng. Vô Tấn và Hoàng Phủ Hằng cùng ngoái nhìn. Chỉ thấy cửa lều xuất hiện một thiếu niên vương tử. Tuổi khoảng mười hai, mười ba. Mặt như ngọc, mắt tựa ánh sao, lớn lên cực tuấn tú, mặc cẩm bào tím, dáng người thon dài anh khí bừng bừng. Sau lưng y đi theo hai thị vệ dáng người khôi ngô.
Vô Tấn không biết người này nhưng Hoàng Phủ Hằng thì biến sắc mặt, có chút không vui hỏi:
-Ngươi tới đây có nói phụ hoàng biết không?
Vô Tấn bỗng nhiên đoán ra được đây là ai, chắc chắn là Sở vương. Đây là lần đầu tiên hắn gặp Sở vương, thấy y lớn lên thật rất giống hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức. Hơn nữa khí chất rất tốt, rất có linh khí, so với Hoàng Phủ Hằng diện mạo bình thường thì khác hẳn. Hèn chi hoàng đế thích y, nếu mình có đứa con giống vậy thì cũng sẽ thích.
Sở vương tên là Hoàng Phủ Điềm, dường như hơi sợ Hoàng Phủ Hằng, vội vàng tiến lên thi lễ.
-Hồi bẩm hoàng huynh, ta đến đây là được phụ hoàng ân chuẩn. Phụ hoàng nói khiến ta thay người chúc thọ Tề lão gia.
Câu nói cuối cùng khiến lồng ngực Hoàng Phủ Hằng như bị nghẹn lại, khiến y nghẹt thở. Không ngờ phụ hoàng nhưng lại để Sở vương đại biểu ngài mà không phải chính mình.
-Điện hạ, người đang nói chuyện với ai vậy?
Đây là giọng của Thân quốc cữu. Đằng sau Sở vương Hoàng Phủ Điềm xuất hiện một thân hình to béo.
Thân quốc cữu đi ra lều lớn. Y đã tới một lúc, khác với Hoàng Phủ Hằng muốn được đến tài lực của Tề gia, Thân quốc cữu muốn ngăn cản Tề gia dựa vào thái tử. Y không thể để Tề gia trở thành thùng tiền của thái tử, hôm nay y ôm mục đích này tới Tề gia.
Không ngờ họ có mục đích khác nhau lại gặp gỡ vào giây phút không ai ngờ tới. Không khí cửa lều lập tức biến nặng nề. Thân quốc cữu và thái tử đều cố nặn ra nụ cười, nhưng trung gian kẹp Sở vương, hai người không ai cười nổi.
-Hạ thần Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến Sở vương điện hạ!
Vô Tấn tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ hướng Sở vương. Sở vương thống lĩnh đại đô đốc thủy quân Sở Châu, nói đến thì là thượng cấp trực tiếp của Vô Tấn.
Hắn dùng lễ đánh vỡ tình thế lúng túng trước mắt.
Hoàng Phủ Hằng cười lớn nói:
-Thất đệ, vị này chính là Hoàng Phủ Vô Tấn, cháu trai của Lan Lăng quận vương, chắc đây là lần đầu tiên ngươi gặp hắn!
Hắn cũng tiến lên gật đầu với Thân quốc cữu, giống như đồng nghiệp tình cờ gặp trước cửa phỏng, rất tùy ý. Thân quốc cữu bắt lấy cơ hội đánh vỡ im lặng, cười nói với Sở Châu.
-Điện hạ, ngày hôm qua chẳng phải ta đã nói cho ngươi, vị Hoàng Phủ Vô Tấn tướng quân nhậm chức phó đô đốc thủy quân Sở Châu rồi sao?
Hoàng Phủ Điềm gật đầu, tiến lên đánh giá Vô Tấn, cười nói:
-Hoàng Phủ tướng quân dáng vẻ tuấn tú, khó trách quốc cữu khen ngươi không dứt lời.
Vô Tấn tim chợt nhảy một cái. Mới rồi Sở vương nói y đại biểu hoàng đế mừng thọ Tề gia, Vô Tấn còn tưởng là thiếu niên nói lời không kiêng kỵ, tùy ý mà thôi. Nhưng hiện giờ y lại nói Thân quốc cữu khen ngợi hắn, Vô Tấn hiểu rằng thì ra thiếu niên này không đơn giản, tuổi nhỏ mà có tâm kế như vậy.
Hắn vội đáp:
-Cảm ơn lời vàng của điện hạ, nhưng ty chức vô năng, khiến điện hạ và Thân tướng quốc thất vọng rồi.
Vô Tấn nói ra câu này là nhắc nhở Hoàng Phủ Hằng, Thân quốc cữu không thể nào khen gợi Vô Tấn, Sở vương rõ ràng cố ý nói cho mình nghe. Vậy mới rồi y nói đại biểu phụ hoàng, trong đó có bao phiêu phần sự thật. Theo như pháp luật, chỉ có thái tử mới đại biểu hoàng đế được. Nếu mình không có mặt thì có lẽ có thể, nhưng phụ hoàng biết rõ mình cũng đến tham gia tiệc mừng thọ Tề gia, phụ hoàng làm vậy có chút không hợp pháp. Có lẽ phụ hoàng có ý này nhưng trong trường hợp công khai thì không thể nào làm thật được. Thái tử ngồi một bên, thân vương khác thì ở trước mặt mấy trăm quyền quý hoàng tộc nói y đại biểu hoàng đế bệ hạ đến, việc này ảnh hưởng lớn cỡ nào chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao?
Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không ủy thác y đến đại biểu, chắc chắn là y cố ý nói vậy. Hoàng Phủ Hằng bỗng nhiên hiểu ra. Dù sau này phụ hoàng có truy cứu thì y có thể dựa vào mình tuổi còn nhỏ, làm nũng, sau đó phụ hoàng sẽ vì y còn nhỏ mà tha cho. Nhưng tạo thành ảnh hưởng ác liệt lại tổn thương rất lớn đến Hoàng Phủ Hằng.
Nghĩ xong, trong lòng Hoàng Phủ Hằng dâng lên lửa giận, y thản nhiên nói:
-Ta thật không biết Sở vương có thể đại biểu hoàng đế bệ hạ chúc mừng thay. Thân tướng quốc, hoàng thượng thật sự ủy thác Sở vương sao?
Trong giọng nói của y tràn ngập uy hiếp, chất vấn Thân quốc cữu.
Thân quốc cữu biết Hoàng Phủ Hằng đã nghi ngờ, cười khẽ nói:
-Việc này cựu thần không có mặt, làm sao biết được chứ?
Hoàng Phủ Điềm giả bộ không nghe thấy gì, cười nói với Hoàng Phủ Vô Tấn:
-Vô Tấn tướng quân, sau này không cần hành lễ như vậy. Hơn nữa ngươi cũng là trực hệ hoàng tộc, ta càng thích chúng ta thân thiết chút, mời đứng dậy!
Vô Tấn thầm thở dài. Sở vương thật là ghê gớm, tuổi nhỏ đã có tâm cơ sâu như vậy. Không cần nói, đây chắc là được dạy dỗ từ mẫu thân y, Thân hoàng hậu. Từ việc nhỏ thấy lớn, có thể tưởng tượng tâm kế của Thân hoàng hậu.
Hoàng Phủ Hằng không vì Sở vương làm bộ không nghe thấy mà tha cho.
Y đi tới trước mặt Sở vương, nhìn thẳng vào mắt, cười nói:
-Thất đệ, phụ hoàng thật sự để ngươi đại biểu ngài chúc thọ cho Tề lão gia sao?