Vô Tấn cùng với Kinh Nương và Bảo Châu ngồi xuống, chưởng quỹ tửu lâu không thể làm gì nữa đành phải lui ra, trong nháy mắt rời đi, hắn nhịn không được nhìn trộm qua Kinh Nương.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc Kinh Nương đúng là có chút tư sắc tuy nhiên hôm nay hắn mới phát hiện ra, Kinh Nương ăn mặc lụa là vào thì thật mỹ mạo chói mắt, trong lòng hắn thầm hối hận sớm biết nàng xinh đẹp như thế thì có thể hiến cho đông chủ, mình cũng được thăng quan tiến chức ban thưởng.
Nhưng hiện tại đã chậm, cô gái xinh đẹp này đã bị Vô Tấn lấy đi hắn mất đi cơ hội đành phải hối hận thầm tiếc mà thở dài bước nhanh rời đi.
Đại chưởng quỹ rời đi Bảo Châu liền bắt đầu oán trách Vô Tấn:
- Nhị ca tại sao không tới nhã thất ăn cơm? Ở đây nhiều người nhao nhao một chút khẩu vị cũng không có.
Vô Tấn cười cười không nói gì, Kinh Nương lại tiếp lời:
- Muội đoán rằng công tử muốn ở đây nghe đám sĩ tử kia nói chuyện phiếm, hiểu rõ sự tình.
- Muội chuyện gì cũng nhân nhượng hắn, ta biết rằng muiộ không muốn ở đại đường ăn cơm.
Bảo Châu thấy Vô Tấn không để ý tới nàng, thì bắt đầu oán trách Kinh Nương:
- Được rồi đừng trách ta nữa lần sau ta không mang ngươi đi nữa.
Vô Tấn nói một câu khiến nàng im bặt, hắn đưa thực đơn cho nàng:
- Xem có món gì ngon thì tùy ý gọi.
Có lẽ vì sợ Vô Tấn lần sau không mang mình đi nữa cho nên Bảo Châu không dám trách cứ nữa bắt đầu tiếp nhận thực đơn háo hắc gọi món ăn, nàng đối với những món này chưa quen thuộc thỉnh thoảng liạ hỏi Kinh Nương.
Thừa dịp hai nàng chọn đồ ăn Vô Tấn nhìn xung quanh đúng lúc này có một đám người nói chuyện hấp dẫn hắn:
- Mọi người cũng đừng mộng ảo làm tiến sĩ nữa, năm nay mở rộng danh ngạch trúng tuyển, từ ba mươi lên tới sáu mươi tiến sĩ, nhìn thì có vẻ không tệ nhưng mọi người có nghĩ rằng năm năm trước chỉ có hai vạn thí sinh tham dự nhưng năm nay đã có tới năm vạn người, bao nhiêu người tranh đoạt mấy cái danh ngạch này mọi người thử tính toán xem chúng ta có thể thi đậu được sao?
- Hiếu Bình không thể nói như vậy cái này không phải là bình quận nói không chừng trong mấy nghìn người ở quán rượu này có thể có tới bốn năm tiến sĩ, mọi người nói có phải không?
- Nằm mơ đi ngươi ngay cả cống cử sĩ cũng không phải thì đừng nói khoác, ta cho dù là cống cử sĩ bài danh thứ chín ở Sở châu vẫn cảm thấy mình không có hi vọng.
Có người ngắt lời hắn:
- Hiếu Bình ngươi quá coi nhẹ mình rồi ngươi tiến vào mười người thi đình thì có lẽ không có khả năng nhưng tiến sĩ thì ta cảm thấy vãn ó hi vọng.
Người da đen tên là Hiếu BÌnh uống một ngụm rượu giận dữ nói:
- Ta không xem nhẹ mình các ngươi nghĩ lại xe, nghe nói năm nay ngay cả lão cống cử sĩ sáu mươi chín tuổi cũng tham gia khoa cửa, vậy trong thiên hạ có bao nhiêu cống cử sĩ? Thiên hạ cửu châu ta xếp thứ chín ở Sở Châu thì là cái mẹ gì? Được rồi không nói cái nay nữa, năm nay trạng nguyên bảng nhãn thám hoa là ai, chúng ta thủ đoán xem.
Đề tài này khiến cho mọi người cảm thấy có hứng thú, mọi người hưng phấn lên, có người cao hứng nói:
- Ta đoán trạng nguyên chính là Dự Châu đại nho Triệu Bá Luân, Kinh châu quỷ tài Mã Ứng Sơ là bảng nhãn về phần thám hoa chính là Bùi Chí hoặc là Thôi gia đại tài ở Thanh Hà Thôi Ly, hai người này ngang nhau.
Đa số mọi người đều đồng ý, sĩ tử Hiếu Bình cười lạnh một tiếng nhếch miệng nói:
- Đều là ếch ngồi đáy giếng, đám đại tài tử này đáng là gì, trạng nguyên bảng nhãn thám hoa không tới phiên bọn chúng.
Mọi người đều nhao nhao:
- Vậy ngươi nói xem, nói không có đạo lý thì bị phạt ba chén rượu.
- Nếu như thực học bọn họ khảo trúng ba người đầu tiên không có vấn đề gì, dù sao Tô tế tửu vẫn công chính nghiêm minh hoàn toàn theo học thức mà sắp xếp nhưng các ngươi đừng quên, mười người đầu tiên còn phải thi đình sách luận khi đó quyết định cuối cùng không phải là Tô tế tửu mà là đương kim hoàng thượng, hoàng thượng sẽ hoàn toàn vì học thứ mà sắp xếp thứ bậc sao?
Vô Tấn gật nhẹ đầu người này có kiến thức nói rất đạo lý, hắn lại tập trung tư tưởng lắng nghe.
Có người không phục hỏi:
- Vậy ngươi nói Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là ai?
Sĩ tử Hiếu Bình bưng chén rượu lên cười nói:
- Ta nói Trạng Nguyên chính là đệ nhất cống cử sĩ ở Đông Hải quận Hoàng Phủ Duy Minh.
Những lời này vừa thốt ra mọi người đều phản đối:
- Nói bậy thiên hạ cửu châu hắn chỉ là một cống cử sĩ đệ nhất ở Đông Hải thì đáng gì? Dựa vào cái gì mà lại là hắn?
- Hắn mặc dù là họ Hoàng Phủ nhưng không phải là hoàng tộc chân chín, khẳng định không tới phiên hắn hắn có thể đi vào kỳ thi đình đã là không tệ rồi.
Lúc này Vô Tấn cũng nhịn không được mà tiếp lời:
- Vị nhân huynh này, bảng nhãn hẳn là Thân Kỳ Võ.
Sĩ tử Hiếu Bình kia kinh ngạc nhìn Vô Tấn, hắn làm sao lại đoán trúng ý của mình? Đúng là không mưu mà hợp, trong mắt của hắn lập tức lộ ra vẻ tán thưởng nhìn Vô Tấn mà nói:
- Nếu như Thân Kỳ Võ có thể vào mười vị trí đầu tiên thì hắn có thể là bảng nhãn, lão đệ ngươi có thể đoán được thám hoa trong lòng ta là ai không?
Vô Tấn hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
Là Thanh Hà Thôi Ly.
Đây cũng là thế lực của Tề vương, Thôi gia gần đây dựa vào Tề vương.
- Cao minh.
Người kia đứng lên nâng chén rượu về phía Vô Tấn, tất cả mọi người cũng nhìn lại tuy nhiên đại bộ phận đều đặt lên trên người Kinh Nương ánh mắt nóng bỏng nương tử này thật là trắng quá đi mất.
Hiếu Bình kia tới gần Vô Tấn thi lễ thật sâu:
- Tại hạ là người GIang Ninh Hàn Hiếu Bình, huynh đài chính là tri kỷ của ta, xin hỏi tôn tính đại danh?
Vô Tấn không muốn làm quen với hắn, nhưng Hàn Hiếu Bình một lòng muốn kết giao hắn đành cười nói:
- Tên tuổi thô lậu không đáng nhắc tới, chúng Hàn huynh gặp vận may tên đề bảng vàng.
Vô Tấn không muốn cùng hắn nhận thức khiến cho Hàn Hiếu Bình lại một lòng muốn kết giao với hắn:
- Cái này là duyên phận huynh đài không muốn kết giao chính là xem thường ta.
Trong lòng Bảo Châu rất phiền chán đám sĩ tử này nàng lạnh lùng nói:
- Không kết giao là muốn tốt cho ngươi hắn là đô úy Mai Hoa vệ ngươi dám kết giao cùng hắn sao?
Hàn Hiếu BÌnh bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, mọi người chung quanh nghe nói là Mai Hoa vệ thì nguyên một đám cúi đầu không dám nhìn về phía bên này nữa.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc Kinh Nương đúng là có chút tư sắc tuy nhiên hôm nay hắn mới phát hiện ra, Kinh Nương ăn mặc lụa là vào thì thật mỹ mạo chói mắt, trong lòng hắn thầm hối hận sớm biết nàng xinh đẹp như thế thì có thể hiến cho đông chủ, mình cũng được thăng quan tiến chức ban thưởng.
Nhưng hiện tại đã chậm, cô gái xinh đẹp này đã bị Vô Tấn lấy đi hắn mất đi cơ hội đành phải hối hận thầm tiếc mà thở dài bước nhanh rời đi.
Đại chưởng quỹ rời đi Bảo Châu liền bắt đầu oán trách Vô Tấn:
- Nhị ca tại sao không tới nhã thất ăn cơm? Ở đây nhiều người nhao nhao một chút khẩu vị cũng không có.
Vô Tấn cười cười không nói gì, Kinh Nương lại tiếp lời:
- Muội đoán rằng công tử muốn ở đây nghe đám sĩ tử kia nói chuyện phiếm, hiểu rõ sự tình.
- Muội chuyện gì cũng nhân nhượng hắn, ta biết rằng muiộ không muốn ở đại đường ăn cơm.
Bảo Châu thấy Vô Tấn không để ý tới nàng, thì bắt đầu oán trách Kinh Nương:
- Được rồi đừng trách ta nữa lần sau ta không mang ngươi đi nữa.
Vô Tấn nói một câu khiến nàng im bặt, hắn đưa thực đơn cho nàng:
- Xem có món gì ngon thì tùy ý gọi.
Có lẽ vì sợ Vô Tấn lần sau không mang mình đi nữa cho nên Bảo Châu không dám trách cứ nữa bắt đầu tiếp nhận thực đơn háo hắc gọi món ăn, nàng đối với những món này chưa quen thuộc thỉnh thoảng liạ hỏi Kinh Nương.
Thừa dịp hai nàng chọn đồ ăn Vô Tấn nhìn xung quanh đúng lúc này có một đám người nói chuyện hấp dẫn hắn:
- Mọi người cũng đừng mộng ảo làm tiến sĩ nữa, năm nay mở rộng danh ngạch trúng tuyển, từ ba mươi lên tới sáu mươi tiến sĩ, nhìn thì có vẻ không tệ nhưng mọi người có nghĩ rằng năm năm trước chỉ có hai vạn thí sinh tham dự nhưng năm nay đã có tới năm vạn người, bao nhiêu người tranh đoạt mấy cái danh ngạch này mọi người thử tính toán xem chúng ta có thể thi đậu được sao?
- Hiếu Bình không thể nói như vậy cái này không phải là bình quận nói không chừng trong mấy nghìn người ở quán rượu này có thể có tới bốn năm tiến sĩ, mọi người nói có phải không?
- Nằm mơ đi ngươi ngay cả cống cử sĩ cũng không phải thì đừng nói khoác, ta cho dù là cống cử sĩ bài danh thứ chín ở Sở châu vẫn cảm thấy mình không có hi vọng.
Có người ngắt lời hắn:
- Hiếu Bình ngươi quá coi nhẹ mình rồi ngươi tiến vào mười người thi đình thì có lẽ không có khả năng nhưng tiến sĩ thì ta cảm thấy vãn ó hi vọng.
Người da đen tên là Hiếu BÌnh uống một ngụm rượu giận dữ nói:
- Ta không xem nhẹ mình các ngươi nghĩ lại xe, nghe nói năm nay ngay cả lão cống cử sĩ sáu mươi chín tuổi cũng tham gia khoa cửa, vậy trong thiên hạ có bao nhiêu cống cử sĩ? Thiên hạ cửu châu ta xếp thứ chín ở Sở Châu thì là cái mẹ gì? Được rồi không nói cái nay nữa, năm nay trạng nguyên bảng nhãn thám hoa là ai, chúng ta thủ đoán xem.
Đề tài này khiến cho mọi người cảm thấy có hứng thú, mọi người hưng phấn lên, có người cao hứng nói:
- Ta đoán trạng nguyên chính là Dự Châu đại nho Triệu Bá Luân, Kinh châu quỷ tài Mã Ứng Sơ là bảng nhãn về phần thám hoa chính là Bùi Chí hoặc là Thôi gia đại tài ở Thanh Hà Thôi Ly, hai người này ngang nhau.
Đa số mọi người đều đồng ý, sĩ tử Hiếu Bình cười lạnh một tiếng nhếch miệng nói:
- Đều là ếch ngồi đáy giếng, đám đại tài tử này đáng là gì, trạng nguyên bảng nhãn thám hoa không tới phiên bọn chúng.
Mọi người đều nhao nhao:
- Vậy ngươi nói xem, nói không có đạo lý thì bị phạt ba chén rượu.
- Nếu như thực học bọn họ khảo trúng ba người đầu tiên không có vấn đề gì, dù sao Tô tế tửu vẫn công chính nghiêm minh hoàn toàn theo học thức mà sắp xếp nhưng các ngươi đừng quên, mười người đầu tiên còn phải thi đình sách luận khi đó quyết định cuối cùng không phải là Tô tế tửu mà là đương kim hoàng thượng, hoàng thượng sẽ hoàn toàn vì học thứ mà sắp xếp thứ bậc sao?
Vô Tấn gật nhẹ đầu người này có kiến thức nói rất đạo lý, hắn lại tập trung tư tưởng lắng nghe.
Có người không phục hỏi:
- Vậy ngươi nói Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là ai?
Sĩ tử Hiếu Bình bưng chén rượu lên cười nói:
- Ta nói Trạng Nguyên chính là đệ nhất cống cử sĩ ở Đông Hải quận Hoàng Phủ Duy Minh.
Những lời này vừa thốt ra mọi người đều phản đối:
- Nói bậy thiên hạ cửu châu hắn chỉ là một cống cử sĩ đệ nhất ở Đông Hải thì đáng gì? Dựa vào cái gì mà lại là hắn?
- Hắn mặc dù là họ Hoàng Phủ nhưng không phải là hoàng tộc chân chín, khẳng định không tới phiên hắn hắn có thể đi vào kỳ thi đình đã là không tệ rồi.
Lúc này Vô Tấn cũng nhịn không được mà tiếp lời:
- Vị nhân huynh này, bảng nhãn hẳn là Thân Kỳ Võ.
Sĩ tử Hiếu Bình kia kinh ngạc nhìn Vô Tấn, hắn làm sao lại đoán trúng ý của mình? Đúng là không mưu mà hợp, trong mắt của hắn lập tức lộ ra vẻ tán thưởng nhìn Vô Tấn mà nói:
- Nếu như Thân Kỳ Võ có thể vào mười vị trí đầu tiên thì hắn có thể là bảng nhãn, lão đệ ngươi có thể đoán được thám hoa trong lòng ta là ai không?
Vô Tấn hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
Là Thanh Hà Thôi Ly.
Đây cũng là thế lực của Tề vương, Thôi gia gần đây dựa vào Tề vương.
- Cao minh.
Người kia đứng lên nâng chén rượu về phía Vô Tấn, tất cả mọi người cũng nhìn lại tuy nhiên đại bộ phận đều đặt lên trên người Kinh Nương ánh mắt nóng bỏng nương tử này thật là trắng quá đi mất.
Hiếu Bình kia tới gần Vô Tấn thi lễ thật sâu:
- Tại hạ là người GIang Ninh Hàn Hiếu Bình, huynh đài chính là tri kỷ của ta, xin hỏi tôn tính đại danh?
Vô Tấn không muốn làm quen với hắn, nhưng Hàn Hiếu Bình một lòng muốn kết giao hắn đành cười nói:
- Tên tuổi thô lậu không đáng nhắc tới, chúng Hàn huynh gặp vận may tên đề bảng vàng.
Vô Tấn không muốn cùng hắn nhận thức khiến cho Hàn Hiếu Bình lại một lòng muốn kết giao với hắn:
- Cái này là duyên phận huynh đài không muốn kết giao chính là xem thường ta.
Trong lòng Bảo Châu rất phiền chán đám sĩ tử này nàng lạnh lùng nói:
- Không kết giao là muốn tốt cho ngươi hắn là đô úy Mai Hoa vệ ngươi dám kết giao cùng hắn sao?
Hàn Hiếu BÌnh bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, mọi người chung quanh nghe nói là Mai Hoa vệ thì nguyên một đám cúi đầu không dám nhìn về phía bên này nữa.