Trần Anh còn muốn nói tiếp thì Ngu Hải Lan đã kéo tay của nàng:
- Nghe lời Vô Tấn đi.
Ba người cuối cùng cũng thống nhất với nhau.
- Khởi thuyền.
Hồng Khải Hùng hô to một tiếng, thuyền đã từ Hà Âm huyện tiếp tục đi về hướng tây mà thuyền lớn vừa khởi hành, vài tên Tú Y vệ đã thúc giục ngựa, như cuồng phong điện chớp lao đi chỉ thấy hơn mười Tú Y vệ cũng bủa ra bốn phương tám hướng, bọn họ đã nhận được tình báo nhanh chóng tản ra Dự Châu các nơi, hướng về Lạc kinh.
Vào lúc ban đêm, Tú Y vệ tướng quân Thiệu Cảnh Văn từ Khai Phong huyện tới Hà Âm huyện, sau khi nghe báo cáo đơn giản hắn liền suất lãnh ba trăm người suốt đêm đi về hướng Tây, sau khi thuyền lớn lái vào trong Yển Sư lúc này bọn họ đã rời khỏi Hoàng Hà, theo Lạc Thủy đi thẳng vào kinh đô nơi này chỉ còn cách Lạc kinh chưa đầy trăm dặm, đoạn đường đi vô cùng thuận lợi không có tình huống dị thường phát sinh.
Sáng sớm sau khi ăn qua điểm tâm Trần Anh và Ngu Hải Lan về phòng dùng sữa bò rửa mặt, loại sữa bò và dưa leo này hai nàng đã duy trì được nửa tháng, Ngu Hải Lan cảm thấy làn da của mình trở nên trắng trẻo hơn mà sắc tố đen trên mặt của Trần Anh cũng đã giảm bớt, làm cho hai người vô cùng mừng rỡ.
- Anh muội tại sao Vô Tấn không gõ vào vách khoang.
Ngu Hải Lan cảm thấy kỳ quái mỗi ngày đúng vào lúc này Vô Tấn đều gõ vào vách khoang gọi hai nàng qua nói chuyện tại sao hôm nay không có động tĩnh gì.
- Ta đi xem xem.
Trần Anh dùng khăn lau mặt lau sạch nước sau đó nhanh chóng bước qua khoang bên cạnh.
- Vô Tấn mau mở cửa ra.
- Vô Tấn còn ở buồng nhỏ trên tàu sao?
Ngu Hải Lan buông khăn mặt xuống ngưng thở lắng nghe, nàng bỗng nhiên có một dự cảm bất tường.
- Vô Tấn ngươi làm sao vậy, Vô Tấn.
Ở bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi cảu Trần Anh, Ngu Hải Lan cả kinh trong lòng vội vàng chạy qua khoang bên cạnh, khoang thuyền mở ra chỉ thấy Vô Tấn nằm trên mặt đất mặt vàng như giấy, Trần Anh ôm lấy cổ hắn, cố gắng lay:
- Vô Tấn ngươi tỉnh lại đi.
- Không nên cử động.
Ngu Hải Lan phát hiện ra giữa chân mày của Vô Tấn có một luồng hắc khí đây là dấu hiệu của bệnh trạng nàng vội vàng đỡ Vô Tấn dậy rồi nói với Trần Anh:
- Mau lấy cái hòm thuốc ở phòng bên cạnh cho ta nhanh lên.
Trần Anh trong lòng sợ hãi vô cùng, như một làn gió chạy đi, Ngu Hải Lan cũng tâm hoảng ý loạn nhưng nàng cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, thấy tim của Vô Tấn đập rất yếu ớt, môi tím tái lại.
- Anh muội nhanh lên một chút.
- Đến rồi.
Ầm một tiếng cánh cửa được mở ra, Trần Anh cầm một hòm thuốc xông tới nàng buông cái hòm xuống hai chân muốn mềm nhũn trên mặt sợ hãi không nói ra lời.
Ngu Hải Lan nhanh chóng mở hòm thuốc ra từ bên trong lấy ra một bình nước thuốc nàng vội vàng la lên:
- Mau mở miệng hắn ra nhanh lên.
Trần Anh run rẩy mở miệng Vô Tấn ra, Ngu Hải Lan đem toàn bộ thuốc nước đổ vào miệng của Vô Tấn, chỉ nghe thấy mùi thuốc tanh hôi vô cùng, Vô Tấn ọe ra trong chốc lát hắn liên tục nôn mửa.
Ngu Hải Lan trong lòng buông lỏng, chỉ cần hắn có phản ứng là được, nàng lại phân phó cho Trần Anh:
- Đi lấy nước trong tới đây.
Lúc này nàng đã tỉnh táo lại nhanh chóng cứu giúp Vô Tấn, hai người nhanh chóng rót cho Vô Tấn một bụng nước trong Ngu Hải Lan cầm lấy một lọ thuốc nước rót hết cho hắn, lúc này chỉ còn nửa bình Vô Tấn cơ hồ nhổ ra mọi thứ.
Ngu Hải Lan lúc này mới bắt đầu thu thập mọi thứ trong khoang thuyền.
- Sư tỷ hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trần Anh run rẩy hỏi.
- Hắn trúng độc.
Ngu Hải Lan cắn môi một cái trong mắt hiện ra vẻ sầu lo vô cùng:
- Độc tính rất mạnh ta cũng không biết có hậu quả gì không.
- Hắn... không biết...
Trần Anh lo lắng không nói ra lời.
-Có lẽ không chết chúng ta phát hiện kịp thời đại bộ phận độc dược đã bị hắn nhổ ra rồi chỉ là ta không biết chất độc này còn mang tới hậu quả gì khác không.
- Nhất định là trong đám thuyền viên có người hạ độc.
Trần Anh xiết chặt nắm đấm nàng đứng người lên đi vào trong khoang thuyền.
- Anh muội muội đi đâu?
- Muội đi tìm bọn họ tính sổ.
Trần Anh chạy xuống cầu thang, Ngu Hải Lan đem mọi thứ ném xuống sông sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Vô Tấn, sờ lên trán hắn thì thấy nóng hổi, Vô Tấn xem ra phát sốt rồi.
Nhưng Ngu Hải Lan trong lòng lại bớt lo lắng, giải độc bắt đầu có hiệu quả rồi hắn vội vàng vén tay áo của Vô Tấn lên chỉ thấy bên trong người của Vô Tấn mặc đồ lặn da cá, Ngu Hải Lan biết rõ là Vô Tấn chuẩn bị lặn xuống nước, không ngờ lại bị trúng độc.
Nàng từ từ đem đồ lặn của Vô Tấn tuột xuống bên hông, để cho hắn ở trần, tỉ mỉ nâng đầu của hắn lên, gối lên trên đùi của mình, dùng ngân châm châm vào mấy huyệt đạo mấu chốt của hắn, đây là kích phát tiềm lực bản thân của hắn chống lại độc tố.
Ở dưới đáy khoang thuyền hai mươi tên thuyền viên đang đứng một hàng chủ tàu nổi trận lôi đình chỉ bọn hắn mắng to:
- Là ai làm chuyện tốt này?
- Nói là ai làm, các ngươi hạ độc người ta như vậy từ nay về sau Triệu Cát này còn có thể làm ăn hay sao?
Tất cả đám thuyền viên đều cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng, Triệu chủ thuyền bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía bà nấu bếp mà hung dữ hỏi:
- Chẳng lẽ là ngươi làm, hôm nay là ngươi đưa điểm tâm?
Bà nấu bếp sợ tới mức quỳ xuống hai tay cầu khẩn:
- Lão gia không phải tiểu nhân tiểu nhân làm sao có thể làm ra chuyện này, hạ độc cho khách quý được lão gia tiểu nhân đi với lão gia đã hai mươi năm rồi.
Trần Anh đứng ở một bên, ánh mắt oán độc nhìn toàn đoàn thuyền viên, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại ở trước mặt Chân Tiểu Kỳ, nhưng lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt hai chân phát run, Trần Anh đột nhiên bước lên, tóm lấy cổ hắn, dùng kiếm chỉ vào mặt của hắn:
- Nhất định là ngươi.
Chân Tiểu Kỳ sợ tới mức toàn thân phát run:
- Không... không phải ta ta có quan hệ vô cùng tốt với Vô Tấn.
- Nói láo đánh rắm.
Trần Anh thấy có một vật ở trong tay hắn, thanh kiếm như điện đâm về phía cổ tay, Chân Tiểu Kỳ kêu to một tiếng, bàn tay theo bản năng mở ra một tờ giấy rơi xuống vừa vặn rớt xuống chân của Triệu chủ thuyền, Triệu chủ thuyền nhặt lên, thấy đúng là một tờ ngân phiếu một nghìn lượng.
- Ngươi tại sao lại có một nghìn lượng bạc này?
Triệu chủ thuyền nhìn thẳng vào hắn:
- Tiểu tử không phải ngươi chỉ có năm trăm lượng bạc sao? Tại sao lại có nhiều thêm năm trăm lượng như vậy?
- Nghe lời Vô Tấn đi.
Ba người cuối cùng cũng thống nhất với nhau.
- Khởi thuyền.
Hồng Khải Hùng hô to một tiếng, thuyền đã từ Hà Âm huyện tiếp tục đi về hướng tây mà thuyền lớn vừa khởi hành, vài tên Tú Y vệ đã thúc giục ngựa, như cuồng phong điện chớp lao đi chỉ thấy hơn mười Tú Y vệ cũng bủa ra bốn phương tám hướng, bọn họ đã nhận được tình báo nhanh chóng tản ra Dự Châu các nơi, hướng về Lạc kinh.
Vào lúc ban đêm, Tú Y vệ tướng quân Thiệu Cảnh Văn từ Khai Phong huyện tới Hà Âm huyện, sau khi nghe báo cáo đơn giản hắn liền suất lãnh ba trăm người suốt đêm đi về hướng Tây, sau khi thuyền lớn lái vào trong Yển Sư lúc này bọn họ đã rời khỏi Hoàng Hà, theo Lạc Thủy đi thẳng vào kinh đô nơi này chỉ còn cách Lạc kinh chưa đầy trăm dặm, đoạn đường đi vô cùng thuận lợi không có tình huống dị thường phát sinh.
Sáng sớm sau khi ăn qua điểm tâm Trần Anh và Ngu Hải Lan về phòng dùng sữa bò rửa mặt, loại sữa bò và dưa leo này hai nàng đã duy trì được nửa tháng, Ngu Hải Lan cảm thấy làn da của mình trở nên trắng trẻo hơn mà sắc tố đen trên mặt của Trần Anh cũng đã giảm bớt, làm cho hai người vô cùng mừng rỡ.
- Anh muội tại sao Vô Tấn không gõ vào vách khoang.
Ngu Hải Lan cảm thấy kỳ quái mỗi ngày đúng vào lúc này Vô Tấn đều gõ vào vách khoang gọi hai nàng qua nói chuyện tại sao hôm nay không có động tĩnh gì.
- Ta đi xem xem.
Trần Anh dùng khăn lau mặt lau sạch nước sau đó nhanh chóng bước qua khoang bên cạnh.
- Vô Tấn mau mở cửa ra.
- Vô Tấn còn ở buồng nhỏ trên tàu sao?
Ngu Hải Lan buông khăn mặt xuống ngưng thở lắng nghe, nàng bỗng nhiên có một dự cảm bất tường.
- Vô Tấn ngươi làm sao vậy, Vô Tấn.
Ở bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi cảu Trần Anh, Ngu Hải Lan cả kinh trong lòng vội vàng chạy qua khoang bên cạnh, khoang thuyền mở ra chỉ thấy Vô Tấn nằm trên mặt đất mặt vàng như giấy, Trần Anh ôm lấy cổ hắn, cố gắng lay:
- Vô Tấn ngươi tỉnh lại đi.
- Không nên cử động.
Ngu Hải Lan phát hiện ra giữa chân mày của Vô Tấn có một luồng hắc khí đây là dấu hiệu của bệnh trạng nàng vội vàng đỡ Vô Tấn dậy rồi nói với Trần Anh:
- Mau lấy cái hòm thuốc ở phòng bên cạnh cho ta nhanh lên.
Trần Anh trong lòng sợ hãi vô cùng, như một làn gió chạy đi, Ngu Hải Lan cũng tâm hoảng ý loạn nhưng nàng cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, thấy tim của Vô Tấn đập rất yếu ớt, môi tím tái lại.
- Anh muội nhanh lên một chút.
- Đến rồi.
Ầm một tiếng cánh cửa được mở ra, Trần Anh cầm một hòm thuốc xông tới nàng buông cái hòm xuống hai chân muốn mềm nhũn trên mặt sợ hãi không nói ra lời.
Ngu Hải Lan nhanh chóng mở hòm thuốc ra từ bên trong lấy ra một bình nước thuốc nàng vội vàng la lên:
- Mau mở miệng hắn ra nhanh lên.
Trần Anh run rẩy mở miệng Vô Tấn ra, Ngu Hải Lan đem toàn bộ thuốc nước đổ vào miệng của Vô Tấn, chỉ nghe thấy mùi thuốc tanh hôi vô cùng, Vô Tấn ọe ra trong chốc lát hắn liên tục nôn mửa.
Ngu Hải Lan trong lòng buông lỏng, chỉ cần hắn có phản ứng là được, nàng lại phân phó cho Trần Anh:
- Đi lấy nước trong tới đây.
Lúc này nàng đã tỉnh táo lại nhanh chóng cứu giúp Vô Tấn, hai người nhanh chóng rót cho Vô Tấn một bụng nước trong Ngu Hải Lan cầm lấy một lọ thuốc nước rót hết cho hắn, lúc này chỉ còn nửa bình Vô Tấn cơ hồ nhổ ra mọi thứ.
Ngu Hải Lan lúc này mới bắt đầu thu thập mọi thứ trong khoang thuyền.
- Sư tỷ hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trần Anh run rẩy hỏi.
- Hắn trúng độc.
Ngu Hải Lan cắn môi một cái trong mắt hiện ra vẻ sầu lo vô cùng:
- Độc tính rất mạnh ta cũng không biết có hậu quả gì không.
- Hắn... không biết...
Trần Anh lo lắng không nói ra lời.
-Có lẽ không chết chúng ta phát hiện kịp thời đại bộ phận độc dược đã bị hắn nhổ ra rồi chỉ là ta không biết chất độc này còn mang tới hậu quả gì khác không.
- Nhất định là trong đám thuyền viên có người hạ độc.
Trần Anh xiết chặt nắm đấm nàng đứng người lên đi vào trong khoang thuyền.
- Anh muội muội đi đâu?
- Muội đi tìm bọn họ tính sổ.
Trần Anh chạy xuống cầu thang, Ngu Hải Lan đem mọi thứ ném xuống sông sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Vô Tấn, sờ lên trán hắn thì thấy nóng hổi, Vô Tấn xem ra phát sốt rồi.
Nhưng Ngu Hải Lan trong lòng lại bớt lo lắng, giải độc bắt đầu có hiệu quả rồi hắn vội vàng vén tay áo của Vô Tấn lên chỉ thấy bên trong người của Vô Tấn mặc đồ lặn da cá, Ngu Hải Lan biết rõ là Vô Tấn chuẩn bị lặn xuống nước, không ngờ lại bị trúng độc.
Nàng từ từ đem đồ lặn của Vô Tấn tuột xuống bên hông, để cho hắn ở trần, tỉ mỉ nâng đầu của hắn lên, gối lên trên đùi của mình, dùng ngân châm châm vào mấy huyệt đạo mấu chốt của hắn, đây là kích phát tiềm lực bản thân của hắn chống lại độc tố.
Ở dưới đáy khoang thuyền hai mươi tên thuyền viên đang đứng một hàng chủ tàu nổi trận lôi đình chỉ bọn hắn mắng to:
- Là ai làm chuyện tốt này?
- Nói là ai làm, các ngươi hạ độc người ta như vậy từ nay về sau Triệu Cát này còn có thể làm ăn hay sao?
Tất cả đám thuyền viên đều cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng, Triệu chủ thuyền bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía bà nấu bếp mà hung dữ hỏi:
- Chẳng lẽ là ngươi làm, hôm nay là ngươi đưa điểm tâm?
Bà nấu bếp sợ tới mức quỳ xuống hai tay cầu khẩn:
- Lão gia không phải tiểu nhân tiểu nhân làm sao có thể làm ra chuyện này, hạ độc cho khách quý được lão gia tiểu nhân đi với lão gia đã hai mươi năm rồi.
Trần Anh đứng ở một bên, ánh mắt oán độc nhìn toàn đoàn thuyền viên, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại ở trước mặt Chân Tiểu Kỳ, nhưng lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt hai chân phát run, Trần Anh đột nhiên bước lên, tóm lấy cổ hắn, dùng kiếm chỉ vào mặt của hắn:
- Nhất định là ngươi.
Chân Tiểu Kỳ sợ tới mức toàn thân phát run:
- Không... không phải ta ta có quan hệ vô cùng tốt với Vô Tấn.
- Nói láo đánh rắm.
Trần Anh thấy có một vật ở trong tay hắn, thanh kiếm như điện đâm về phía cổ tay, Chân Tiểu Kỳ kêu to một tiếng, bàn tay theo bản năng mở ra một tờ giấy rơi xuống vừa vặn rớt xuống chân của Triệu chủ thuyền, Triệu chủ thuyền nhặt lên, thấy đúng là một tờ ngân phiếu một nghìn lượng.
- Ngươi tại sao lại có một nghìn lượng bạc này?
Triệu chủ thuyền nhìn thẳng vào hắn:
- Tiểu tử không phải ngươi chỉ có năm trăm lượng bạc sao? Tại sao lại có nhiều thêm năm trăm lượng như vậy?