Cho nên trượng phu của tiểu thư cũng là trượng phu của nàng, đây là truyền thống từ trước tới nay cho nên A Xảo trong lòng cũng vô cùng lo lắng nếu như ở Duy Dương huyện nàng nhất định sẽ lựa chọn gả tiểu thư cho Quan Hiền Câu, một nhà phú quý, mà khi đó Vô Tấn là thương nhân, mở cửa hiệu cầm đồ cho dù tiểu thư thích hắn nhưng nàng không thích.
Hiện tại thì không giống như trước nữa, tầm mắt của A Xảo dâng lên cao hơn, nàng đã thấy không ít các mặt của xã hội, Quan gia ở Duy Dương huyện đúng là hào phú, nhưng so với hoàng tộc ở kinh thành thì không bằng, cho nên nàng dần xem thường Quan gia.
Hiện tại Vô Tấn chính là Lương quốc công là hoàng tộc chân chính, là cháu của quận vương nàng đã nghe phu nhân nói qua dựa theo quy củ của Đại Ninh vương triều, hoàng tộc sau khi lập gia đình có bậc cha chú qua đời có thể thăng một cấp trở thành vương, tương lai Vô Tấn cũng trở thành vương gia rồi.
So sánh với vương gia, Quan gia đúng là không đáng một xu, A Xảo dĩ nhiên hi vọng tiểu thư gả cho Vô Tấn.
Cho nên nàng mõi lần nói chuyện với phu nhân là kiên quyết ủng hộ tiểu thư gả cho Vô Tấn, trên miệng thì nói tiểu thư thích Vô Tấn nhưng thực chất là cân nhắc tương lai của mình.
Tiểu nha hoàn tên là A Xảo tâm tư dĩ nhiên cũng xảo diệu hơn mọi người.
A Xảo một đường chạy vội đi nghe ngóng tin tức của tiểu thư, lại phát hiện ra mọi người ở trước tiền viện rất lo lắng, giống như là lâm địch vậy, lão quản gia phân công nhiệm vụ cho các nha hoàn, mọi người giải tán sau đó tỏ vẻ cực kỳ bận rộn.
A Xảo kỳ quái liền hỏi quản gia;
- Vương đại thúc có chuyện gì xảy ra vậy?
Quản gia nhận ra nàng liền lo lắng nói:
- Vừa rồi trong nội cung có mấy hoạn quan, thông báo với lão gia, buổi sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới gặp Tô gia chúng ta, hoàng hậu bái phỏng Tô gia muốn chúng ta tiếp đãi cho tốt.
A Xảo ngây ngẩn cả người đây là có chuyện gì hoàng hậu đến Tô gia làm gì?
Quản gia nhỏ giọng nói cho nàng biết:
- Thân hoàng hậu đến cầu hôn cho tên Quan Hiền Câu kia.
A Xảo chấn động nàng quay đầu bỏ chạy quản gia liền ở phía sau gọi theo:
- A Xảo chớ nói lung tung.
- Đại thúc con biết rồi.
A Xảo thở hồng chạy về sân nhỏ rồi hô lớn:
- Tiểu thư việc lớn không hay rồi.
Tô Hạm thấy nàng kinh hoảng vô cùng cũng hơi giật mình, chẳng lẽ tổ phụ đáp ứng Quan gia rồi sao, nàng vội hỏi:
- Nói mau là chuyện quan trọng gì, tổ phụ đồng ý rồi hả?
- Không phải không phải chuyện này mà là...
A Xảo mệt mỏi không thở ra hơi.
- Muội nghe nói, sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới cầu hôn thay cho Quan gia.
Tô Hạm ngây ngẩn cả người, hoàng hậu nương nương tới, với thân phận của hoàng hậu, lời của nàng là lời vàng ý ngọc, Tô gia làm sao có thể dám kháng chỉ, chuyện này nên làm sao bây giờ?
Trong lòng của nàng loạn cả lên, bỗng nhiên A Xảo nói:
- Ngươi đi Lan Lăng quận vương phủ, đem chuyện này nói cho Vô Tấn công tử.
- Thế nhưng mà muội không có cớ, người giữ cửa không cho đi.
Tô Hạm nghĩ nghĩ sau đó lấy đàn tỳ bà đưa cho nàng:
- Ngươi nói với bọn họ rằng nhạc sĩ dạy đàn tỳ bà bỏ quên nhạc khí ở đây, ngươi mang trả lại cho người ta.
Cái cớ này không tệ, A Xảo nhận đàn tỳ bà nói:
- Vậy muội đi ngay.
A Xảo vội vàng rời đi, trong mắt của Tô Hạm tràn ngập vẻ lo lắng, trời ạ là hoàng hậu!
Sáng sớm ngày kế tiếp một đội ngũ do ba nghìn sĩ tử diễu hành xuất hiện ở đầu thành, trên đầu của bọn họ là một biểu ngữ:
- Trừng trị người làm rối loạn kỷ cương khoa cử.
Hoàng Phủ Huyền Đức nghe nói có người nói rằng có kẻ làm rối loạn kho cử thì giận tím mặt, lệnh cho ngự sử trung thừa Trần Trực phải điều tra rõ án này trước giữa trưa, thi đình cũng từ buổi sáng dời sang buổi chiều.
Được triều đình cam đoan đám sĩ tử diễu hành cũng tản đi, Trần Trực sai người đem năm tên sĩ tử cầm đầu mang tới ngự sử đài.
Đây chính là lần đầu tiên Trần Trực điều tra vụ án làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa còn phải kết án ở giữa trưa khiến cho hắn gặp áp lực rất lớn, tuy nhiên thủ đoạn của Trần Trực vô cùng tàn nhẫn, dựa theo lệ cũ, quan viên liên quan tới bản án cần phải nói chuyện trước, như vậy sẽ cho bọn họ cơ hội tự thú.
Mà Trần Trực lại không làm theo bước này, trực tiếp thẩm án, không cho quan viên liên quan tới vụ án có cơ hội quả không hổ là Trần hắc diện.
Năm tên sĩ tử bị mang tới ngự sử đài, bọn họ quỳ xuống cầm giấy khiếu nại nói cho Trần Trực biết:
- Chúng ta thực sự không phải là ghen ghét với người khác, nhưng thật sự Lâm thị huynh đệ đồng thời đậu tiến sĩ khiến cho người ta nghi hoặc quá nhiều chúng ta không thể không khẩn cầu quan phủ điều tra.
- Ngươi nói tiếp đi.
Trần Trực một mặt cầm cầm bản khiếu nại một mặt nghe đám sĩ tử nói;
- Bẩm đại nhân, tối hôm qua chúng ta gặp thương nghị với nhau, có mấy người học cùng trường mấy chục năm với Lâm thị huynh đệ, đối với hai người bọn họ vô cùng hiểu rõ, Lâm thị huynh đệ ở trường thái học Ung kinh cũng chỉ bình thường, thi cống cử sĩ một người đứng thứ bảy một người đứng thứ tám, cho nên rất có nhiều người nghi ngờ bọn họ ăn gian, hô hào điều tra, bởi vì Lâm gia là hào phú ở Ung Kinh cho nên lần này bọn họ có ở trong khách sạn tiếp xúc nói chuyện với một số lái buôn đề thi, sau khi tiếp xúc với bọn họ thì lộ vẻ vui mừng, có người tận mắt trông thấy, hơn nữa lái buôn này cũng không giống người bình thường, người từng tiếp xúc qua nói rằng người lái buôn này cho đề trước thi xong mới trả tiền, tiền đặt cọc một văn cũng không thu, cho nên mọi người mới hoài nghi lái buôn này biết đề trước, mong đại nhân minh xét.
Trần Trực cũng đã xem xong đơn khiếu nại, cơ bản nói giống như hắn nói, hắn lại hỏi:
- Tên lái buôn này có ai nhận thức hắn không?
Tất cả mọi người đều lắc đầu:
- Lái buôn từ lần đó không xuất hiện nữa, tất cả mọi người đều hoài nghi, bọn họ đã đạt thành mua bán.
Trần Trực phát hiện ra bản án này cũng không khó hơn nữa còn rất đơn giản, hắn nói với bọn họ:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta vào giữa trưa sẽ cho các ngươi một câu trả lời.
Hắn lại gọi một đội úy Vũ Lâm quân rồi nói:
- Các ngươi mau tới lễ bộ đem Lâm thị huynh đệ mang tới cho ta.
Hiện tại thì không giống như trước nữa, tầm mắt của A Xảo dâng lên cao hơn, nàng đã thấy không ít các mặt của xã hội, Quan gia ở Duy Dương huyện đúng là hào phú, nhưng so với hoàng tộc ở kinh thành thì không bằng, cho nên nàng dần xem thường Quan gia.
Hiện tại Vô Tấn chính là Lương quốc công là hoàng tộc chân chính, là cháu của quận vương nàng đã nghe phu nhân nói qua dựa theo quy củ của Đại Ninh vương triều, hoàng tộc sau khi lập gia đình có bậc cha chú qua đời có thể thăng một cấp trở thành vương, tương lai Vô Tấn cũng trở thành vương gia rồi.
So sánh với vương gia, Quan gia đúng là không đáng một xu, A Xảo dĩ nhiên hi vọng tiểu thư gả cho Vô Tấn.
Cho nên nàng mõi lần nói chuyện với phu nhân là kiên quyết ủng hộ tiểu thư gả cho Vô Tấn, trên miệng thì nói tiểu thư thích Vô Tấn nhưng thực chất là cân nhắc tương lai của mình.
Tiểu nha hoàn tên là A Xảo tâm tư dĩ nhiên cũng xảo diệu hơn mọi người.
A Xảo một đường chạy vội đi nghe ngóng tin tức của tiểu thư, lại phát hiện ra mọi người ở trước tiền viện rất lo lắng, giống như là lâm địch vậy, lão quản gia phân công nhiệm vụ cho các nha hoàn, mọi người giải tán sau đó tỏ vẻ cực kỳ bận rộn.
A Xảo kỳ quái liền hỏi quản gia;
- Vương đại thúc có chuyện gì xảy ra vậy?
Quản gia nhận ra nàng liền lo lắng nói:
- Vừa rồi trong nội cung có mấy hoạn quan, thông báo với lão gia, buổi sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới gặp Tô gia chúng ta, hoàng hậu bái phỏng Tô gia muốn chúng ta tiếp đãi cho tốt.
A Xảo ngây ngẩn cả người đây là có chuyện gì hoàng hậu đến Tô gia làm gì?
Quản gia nhỏ giọng nói cho nàng biết:
- Thân hoàng hậu đến cầu hôn cho tên Quan Hiền Câu kia.
A Xảo chấn động nàng quay đầu bỏ chạy quản gia liền ở phía sau gọi theo:
- A Xảo chớ nói lung tung.
- Đại thúc con biết rồi.
A Xảo thở hồng chạy về sân nhỏ rồi hô lớn:
- Tiểu thư việc lớn không hay rồi.
Tô Hạm thấy nàng kinh hoảng vô cùng cũng hơi giật mình, chẳng lẽ tổ phụ đáp ứng Quan gia rồi sao, nàng vội hỏi:
- Nói mau là chuyện quan trọng gì, tổ phụ đồng ý rồi hả?
- Không phải không phải chuyện này mà là...
A Xảo mệt mỏi không thở ra hơi.
- Muội nghe nói, sáng ngày mai hoàng hậu nương nương sẽ tới cầu hôn thay cho Quan gia.
Tô Hạm ngây ngẩn cả người, hoàng hậu nương nương tới, với thân phận của hoàng hậu, lời của nàng là lời vàng ý ngọc, Tô gia làm sao có thể dám kháng chỉ, chuyện này nên làm sao bây giờ?
Trong lòng của nàng loạn cả lên, bỗng nhiên A Xảo nói:
- Ngươi đi Lan Lăng quận vương phủ, đem chuyện này nói cho Vô Tấn công tử.
- Thế nhưng mà muội không có cớ, người giữ cửa không cho đi.
Tô Hạm nghĩ nghĩ sau đó lấy đàn tỳ bà đưa cho nàng:
- Ngươi nói với bọn họ rằng nhạc sĩ dạy đàn tỳ bà bỏ quên nhạc khí ở đây, ngươi mang trả lại cho người ta.
Cái cớ này không tệ, A Xảo nhận đàn tỳ bà nói:
- Vậy muội đi ngay.
A Xảo vội vàng rời đi, trong mắt của Tô Hạm tràn ngập vẻ lo lắng, trời ạ là hoàng hậu!
Sáng sớm ngày kế tiếp một đội ngũ do ba nghìn sĩ tử diễu hành xuất hiện ở đầu thành, trên đầu của bọn họ là một biểu ngữ:
- Trừng trị người làm rối loạn kỷ cương khoa cử.
Hoàng Phủ Huyền Đức nghe nói có người nói rằng có kẻ làm rối loạn kho cử thì giận tím mặt, lệnh cho ngự sử trung thừa Trần Trực phải điều tra rõ án này trước giữa trưa, thi đình cũng từ buổi sáng dời sang buổi chiều.
Được triều đình cam đoan đám sĩ tử diễu hành cũng tản đi, Trần Trực sai người đem năm tên sĩ tử cầm đầu mang tới ngự sử đài.
Đây chính là lần đầu tiên Trần Trực điều tra vụ án làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa còn phải kết án ở giữa trưa khiến cho hắn gặp áp lực rất lớn, tuy nhiên thủ đoạn của Trần Trực vô cùng tàn nhẫn, dựa theo lệ cũ, quan viên liên quan tới bản án cần phải nói chuyện trước, như vậy sẽ cho bọn họ cơ hội tự thú.
Mà Trần Trực lại không làm theo bước này, trực tiếp thẩm án, không cho quan viên liên quan tới vụ án có cơ hội quả không hổ là Trần hắc diện.
Năm tên sĩ tử bị mang tới ngự sử đài, bọn họ quỳ xuống cầm giấy khiếu nại nói cho Trần Trực biết:
- Chúng ta thực sự không phải là ghen ghét với người khác, nhưng thật sự Lâm thị huynh đệ đồng thời đậu tiến sĩ khiến cho người ta nghi hoặc quá nhiều chúng ta không thể không khẩn cầu quan phủ điều tra.
- Ngươi nói tiếp đi.
Trần Trực một mặt cầm cầm bản khiếu nại một mặt nghe đám sĩ tử nói;
- Bẩm đại nhân, tối hôm qua chúng ta gặp thương nghị với nhau, có mấy người học cùng trường mấy chục năm với Lâm thị huynh đệ, đối với hai người bọn họ vô cùng hiểu rõ, Lâm thị huynh đệ ở trường thái học Ung kinh cũng chỉ bình thường, thi cống cử sĩ một người đứng thứ bảy một người đứng thứ tám, cho nên rất có nhiều người nghi ngờ bọn họ ăn gian, hô hào điều tra, bởi vì Lâm gia là hào phú ở Ung Kinh cho nên lần này bọn họ có ở trong khách sạn tiếp xúc nói chuyện với một số lái buôn đề thi, sau khi tiếp xúc với bọn họ thì lộ vẻ vui mừng, có người tận mắt trông thấy, hơn nữa lái buôn này cũng không giống người bình thường, người từng tiếp xúc qua nói rằng người lái buôn này cho đề trước thi xong mới trả tiền, tiền đặt cọc một văn cũng không thu, cho nên mọi người mới hoài nghi lái buôn này biết đề trước, mong đại nhân minh xét.
Trần Trực cũng đã xem xong đơn khiếu nại, cơ bản nói giống như hắn nói, hắn lại hỏi:
- Tên lái buôn này có ai nhận thức hắn không?
Tất cả mọi người đều lắc đầu:
- Lái buôn từ lần đó không xuất hiện nữa, tất cả mọi người đều hoài nghi, bọn họ đã đạt thành mua bán.
Trần Trực phát hiện ra bản án này cũng không khó hơn nữa còn rất đơn giản, hắn nói với bọn họ:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta vào giữa trưa sẽ cho các ngươi một câu trả lời.
Hắn lại gọi một đội úy Vũ Lâm quân rồi nói:
- Các ngươi mau tới lễ bộ đem Lâm thị huynh đệ mang tới cho ta.