Quan Hiền Câu bất đắc dĩ đành phải thấp giọng nói:
- Ở trong ngân kéo tại thư phòng của con có một bản sao đề thi, ngoài ra cái gì cũng không có?
- Ngươi tại sao lại còn giữ lại vật kia?
Quan Tịch hận đến mức giậm chân, xoay người mở cửa đi liền.
Quan Hiền Câu ở phía sau hỏi theo:
- Phụ thân chuyện cầu hôn thế nào rồi, có tin tức chưa?
- Ta không biết.
Quan Tịch oán hận trả lời một tiếng, bước nhanh rời đi, Quan Hiền Câu nhìn phụ thân đi xa lắc đầu khinh thường nói:
- Cái tính cách nhát gan này bao giờ mới thay đổi được đây?
Quan Tịch lòng nóng như lửa đốt hắn lấy cớ về nhà sau đó ngồi lên xe ngựa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi Trần Trực, người này thẩm án vô cùng hung hãn, là nanh vuốt của thái tử nếu như hắn lợi dụng chuyện này đả đả kích Thân Quốc Cữu thì người bị ảnh hưởng chính là mình.
Nếu như vu hãm còn dễ nói nhưng mà con của mình lại không sạch sẽ nếu như...
Quan Tịch không dám nghĩ tới nữa, hậu quả thật là đáng sợ hiện tại hắn cần phải trở về đem tất cả chứng cứ hủy diệt.
Quan Tịch không ngừng thúc giục xa phu quay về hắn vừa tới phường môn đã nghe thấy xa phu kêu lên:
- Lão gia, có chuyện lạ.
- Chuyện gì xảy ra?
Quan Tịch hỏi người đánh xe, hắn sợ ngây người giống như đạp vào khoảng không rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Phủ đệ của hắn lúc này chằng chịt quân sĩ vây quanh, xe ngựa dừng lại Quan Tịch nhảy xuống xe phóng như điên tới đó, hắn lần này hi vọng liệu có thể đoạt được đề mục kia của nhi tử không.
Nhưng hắn đã bị mấy tên lính bắt lại không tiến được vào phủ trong lúc hắn đang giãy dụa thì bỗng nhiên có một đám lớn binh sĩ từ trong phủ đi ra, cầm đầu là Trần Trực mặt mũi tràn đầy đắc ý, phía sau hắn còn có một thiếu niên bị trói chính là thư đồng của con mình.
Trần Trực đi ra khỏi cửa phủ, nhìn thấy Quan Tịch liền giơ đề thi mà mình tìm được trong thư phòng của Quan Hiền Câu mà lạnh lùng nói:
- Quan đại nhân, ngươi làm rối loạn kỷ cương khoa cử, chứng cứ đã xác thực, ngươi nhất định phải chết.
Hắn khoát tay chặn:
- Bắt lại.
Mấy tên lính tước mũ của Quan Tịch, ép hắn trói lại, Quan Tịch hô to:
- Trần Trực khoa cử đã chấm dứt, đề thi ai cũng biết, ngươi căn cứ vào gì mà bắt ta?
Trần Trực hừ một tiếng:
- Ngươi đi mà giải thích cho hoàng thượng đó.
Ở trong ngự thư phòng,
Ở trong ngự thư phòng, hoàng đế của Đại Ninh vương triều Hoàng Phủ Huyền Đức mặt mũi tràn ngập vẻ giận dữ, hiện tại xung quanh còn có thái tử Hoàng Phủ Hằng lại bộ thượng thư Trương Tấn Tiết, Hộ bộ thượng thư Thân Trăn, lễ bộ thượng thư Lý Mặc cùng với ngự sử trung thừa Trần Trực và người vừa mới tới là Quốc Tử Giám tế tửu Tô Tốn.
Tất cả đều chăm chú nhìn Tô Tốn Tô Tốn lúc này mặt đầy mồ hôi, khuôn mặt mang theo vẻ xấu hổ cẩn thận xem xét đề thi mà Quan Hiền Câu sao lại ở trong thư phòng.
Còn ở trên bàn nhỏ chính là bài thi khoa cử của Quan Hiền Câu.
Ngự sử trung thừa Trần Trực đã nói chi tiết tình huống cho Hoàng Phủ Huyền Đức, Lâm thị huynh đệ đã thừa nhận là bọn họ mua đề thi do Quan Hiền Câu để lộ ra ngoài, nghe nói là thư đồng của hắn lén mang ra bán lấy tiền, mà thư đồng của hắn được sự thẩm tra nghiêm khắc của Trần Trực cũng đồng ý thừa nhận có việc này.
Hiện tại Tô Tốn đối với chuyện Quan Hiền Câu đang tiến hành xác nhận cuối cùng.
Trong lòng Tô Tốn nổi lên sóng gió trong hai mươi năm hắn chủ trì mười ba kỳ thi tiến sĩ nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện làm rối kỷ cương, cho dù Đại Ninh vương triều cũng đã phát sinh nhứng vụ án như thế này nhưng đều là những năm lão không chủ trì, lần rối loạn này có thể nói là hủy đi danh dự hai mươi năm của Tô Tốn.
Tuy nhiên lão cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn là mình không đáp ứng lời cầu hôn của Quan Hiền Câu nếu không chỉ sợ gièm pha còn nhiều hơn, triệt để hủy đi thanh danh của hắn, con người mà mình có ấn tượng tốt không ngờ lại gian lận thi đậu tiến sĩ, khiến cho Tô Tốn vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy may mắn.
Thân Quốc Cữu ở bên cạnh cũng âm trầm như nước một mực không nói câu nào, Quan Tịch tự gây nghiệt không thể để hắn sống, kỳ thực y cũng đoán ra chuyện Quan Hiền Câu đậu tiến sĩ cũng là động tay động chân vào nhưng không nghĩ rằng bọn họ ngu xuaar như vậy đem cả chứng cứ giữ lại.
Thái tử Hoàng Phủ Hằng thì khiếp sợ, hắn nhớ tới ngày hôm qua Vô Tấn đã nói với hắn một câu hôm nay sẽ cho hắn một phần lễ vật hắn vẫn không hiểu ý của những lời này bây giờ đã minh bạch, Vô Tấn đưa lễ vật cho hắn chính là chức vị lễ bộ thị lang mà Quan Tịch sắp để trống.
Hóa ra chuyện này là do Vô Tấn âm thầm điều khiển, Hoàng Phủ Hằng mơ hồ đoán được lái buôn thần bí kia có liên quan đến Vô Tấn.
Quan gia phụ tử dĩ nhiên là làm rối loạn kỷ cương nhưng làm sao Vô Tấn biết được bí mật, những điều này khiến cho Hoàng Phủ Hằng cảm thấy vô cùng hoang mang, tuy nhiên lúc này hắn chỉ suy nghĩ là nên cho ai đảm nhiệm chức vụ lễ bộ thị lang mà thôi.
Lúc này Tô Tốn cuối cùng cũng mở miệng, thở dài mà nói:
- Hiện tại thần có thể khẳng định Quan Hiền Câu đúng là đã biết trước đề thi.
- Tô đại nhân ngươi có căn cứ gì không?
Hoàng Phủ Huyền Đức hỏi.
- Bẩm bệ hạ đầu tiên là bản sao đề thi này có bút tích của Quan Hiền Câu, so với bài thi của hắn thì có thể nhận ra được, tiếp theo là cuộc thi Thiếp Kinh lần này chúng ta tổng cộng có hai bài thi giáp và ất, cuối cùng đã chọn bài thi giáp để ra đề, bài thi ất thì niêm phong vào kho, Quan Hiền Câu tuyệt đối không thể biết được đề thi ất, nhưng mà ở trong phần sao chép này đại bộ phận đề thi ất hắn cũng có, ngay cả một đạo ứng đối đề cũng có cho thấy đây là do Hoàng Hồng Nguyên trước đó đã đem toàn bộ đề thi nói cho Quan Hiền Câu biết.
Thân Quốc Cữu y nguyên bảo trì sự trầm mặc, lễ bộ thượng thư Lý Mặc thì hơi thiếu kiên nhẫn ấp úng nói:
- Thế nhưng mà Hoàng Hồng Nguyên ngày hôm qua đã đi ra hắn có thể nói toàn bộ cho Quan Hiền Câu.
Trần Trực cười lạnh một tiếng:
- Hoàng Hồng Nguyên xế chiều hôm qua đi ra nhưng trước khi hắn đến thì Quan Hiền Câu đã thi đậu tiến sĩ vào lễ bộ thử hỏi bọn họ làm sao gặp mặt nhau được, Quan Hiền Câu làm sao có cơ hội sao chép đề thi? Lý thượng thư, ông thấy chuyện này không phải có vấn đề sao?
- Rầm.
Hoàng Phủ Huyền Đức hung hăng gõ bàn một cái, lửa giận vạn trượng cất tiếng.
- Không cần nói nữa, bằng chứng đã xác thực, truyền ý chỉ của trẫm bãi miễn chức vụ lễ bộ thị lang của Quan Tịch và lễ bộ lang trung của Hoàng Hồng Nguyên, Quan Hiền Câu cùng với Lâm thị huynh đệ hủy bỏ tư cách tiến sĩ.
- Ở trong ngân kéo tại thư phòng của con có một bản sao đề thi, ngoài ra cái gì cũng không có?
- Ngươi tại sao lại còn giữ lại vật kia?
Quan Tịch hận đến mức giậm chân, xoay người mở cửa đi liền.
Quan Hiền Câu ở phía sau hỏi theo:
- Phụ thân chuyện cầu hôn thế nào rồi, có tin tức chưa?
- Ta không biết.
Quan Tịch oán hận trả lời một tiếng, bước nhanh rời đi, Quan Hiền Câu nhìn phụ thân đi xa lắc đầu khinh thường nói:
- Cái tính cách nhát gan này bao giờ mới thay đổi được đây?
Quan Tịch lòng nóng như lửa đốt hắn lấy cớ về nhà sau đó ngồi lên xe ngựa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi Trần Trực, người này thẩm án vô cùng hung hãn, là nanh vuốt của thái tử nếu như hắn lợi dụng chuyện này đả đả kích Thân Quốc Cữu thì người bị ảnh hưởng chính là mình.
Nếu như vu hãm còn dễ nói nhưng mà con của mình lại không sạch sẽ nếu như...
Quan Tịch không dám nghĩ tới nữa, hậu quả thật là đáng sợ hiện tại hắn cần phải trở về đem tất cả chứng cứ hủy diệt.
Quan Tịch không ngừng thúc giục xa phu quay về hắn vừa tới phường môn đã nghe thấy xa phu kêu lên:
- Lão gia, có chuyện lạ.
- Chuyện gì xảy ra?
Quan Tịch hỏi người đánh xe, hắn sợ ngây người giống như đạp vào khoảng không rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Phủ đệ của hắn lúc này chằng chịt quân sĩ vây quanh, xe ngựa dừng lại Quan Tịch nhảy xuống xe phóng như điên tới đó, hắn lần này hi vọng liệu có thể đoạt được đề mục kia của nhi tử không.
Nhưng hắn đã bị mấy tên lính bắt lại không tiến được vào phủ trong lúc hắn đang giãy dụa thì bỗng nhiên có một đám lớn binh sĩ từ trong phủ đi ra, cầm đầu là Trần Trực mặt mũi tràn đầy đắc ý, phía sau hắn còn có một thiếu niên bị trói chính là thư đồng của con mình.
Trần Trực đi ra khỏi cửa phủ, nhìn thấy Quan Tịch liền giơ đề thi mà mình tìm được trong thư phòng của Quan Hiền Câu mà lạnh lùng nói:
- Quan đại nhân, ngươi làm rối loạn kỷ cương khoa cử, chứng cứ đã xác thực, ngươi nhất định phải chết.
Hắn khoát tay chặn:
- Bắt lại.
Mấy tên lính tước mũ của Quan Tịch, ép hắn trói lại, Quan Tịch hô to:
- Trần Trực khoa cử đã chấm dứt, đề thi ai cũng biết, ngươi căn cứ vào gì mà bắt ta?
Trần Trực hừ một tiếng:
- Ngươi đi mà giải thích cho hoàng thượng đó.
Ở trong ngự thư phòng,
Ở trong ngự thư phòng, hoàng đế của Đại Ninh vương triều Hoàng Phủ Huyền Đức mặt mũi tràn ngập vẻ giận dữ, hiện tại xung quanh còn có thái tử Hoàng Phủ Hằng lại bộ thượng thư Trương Tấn Tiết, Hộ bộ thượng thư Thân Trăn, lễ bộ thượng thư Lý Mặc cùng với ngự sử trung thừa Trần Trực và người vừa mới tới là Quốc Tử Giám tế tửu Tô Tốn.
Tất cả đều chăm chú nhìn Tô Tốn Tô Tốn lúc này mặt đầy mồ hôi, khuôn mặt mang theo vẻ xấu hổ cẩn thận xem xét đề thi mà Quan Hiền Câu sao lại ở trong thư phòng.
Còn ở trên bàn nhỏ chính là bài thi khoa cử của Quan Hiền Câu.
Ngự sử trung thừa Trần Trực đã nói chi tiết tình huống cho Hoàng Phủ Huyền Đức, Lâm thị huynh đệ đã thừa nhận là bọn họ mua đề thi do Quan Hiền Câu để lộ ra ngoài, nghe nói là thư đồng của hắn lén mang ra bán lấy tiền, mà thư đồng của hắn được sự thẩm tra nghiêm khắc của Trần Trực cũng đồng ý thừa nhận có việc này.
Hiện tại Tô Tốn đối với chuyện Quan Hiền Câu đang tiến hành xác nhận cuối cùng.
Trong lòng Tô Tốn nổi lên sóng gió trong hai mươi năm hắn chủ trì mười ba kỳ thi tiến sĩ nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện làm rối kỷ cương, cho dù Đại Ninh vương triều cũng đã phát sinh nhứng vụ án như thế này nhưng đều là những năm lão không chủ trì, lần rối loạn này có thể nói là hủy đi danh dự hai mươi năm của Tô Tốn.
Tuy nhiên lão cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn là mình không đáp ứng lời cầu hôn của Quan Hiền Câu nếu không chỉ sợ gièm pha còn nhiều hơn, triệt để hủy đi thanh danh của hắn, con người mà mình có ấn tượng tốt không ngờ lại gian lận thi đậu tiến sĩ, khiến cho Tô Tốn vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy may mắn.
Thân Quốc Cữu ở bên cạnh cũng âm trầm như nước một mực không nói câu nào, Quan Tịch tự gây nghiệt không thể để hắn sống, kỳ thực y cũng đoán ra chuyện Quan Hiền Câu đậu tiến sĩ cũng là động tay động chân vào nhưng không nghĩ rằng bọn họ ngu xuaar như vậy đem cả chứng cứ giữ lại.
Thái tử Hoàng Phủ Hằng thì khiếp sợ, hắn nhớ tới ngày hôm qua Vô Tấn đã nói với hắn một câu hôm nay sẽ cho hắn một phần lễ vật hắn vẫn không hiểu ý của những lời này bây giờ đã minh bạch, Vô Tấn đưa lễ vật cho hắn chính là chức vị lễ bộ thị lang mà Quan Tịch sắp để trống.
Hóa ra chuyện này là do Vô Tấn âm thầm điều khiển, Hoàng Phủ Hằng mơ hồ đoán được lái buôn thần bí kia có liên quan đến Vô Tấn.
Quan gia phụ tử dĩ nhiên là làm rối loạn kỷ cương nhưng làm sao Vô Tấn biết được bí mật, những điều này khiến cho Hoàng Phủ Hằng cảm thấy vô cùng hoang mang, tuy nhiên lúc này hắn chỉ suy nghĩ là nên cho ai đảm nhiệm chức vụ lễ bộ thị lang mà thôi.
Lúc này Tô Tốn cuối cùng cũng mở miệng, thở dài mà nói:
- Hiện tại thần có thể khẳng định Quan Hiền Câu đúng là đã biết trước đề thi.
- Tô đại nhân ngươi có căn cứ gì không?
Hoàng Phủ Huyền Đức hỏi.
- Bẩm bệ hạ đầu tiên là bản sao đề thi này có bút tích của Quan Hiền Câu, so với bài thi của hắn thì có thể nhận ra được, tiếp theo là cuộc thi Thiếp Kinh lần này chúng ta tổng cộng có hai bài thi giáp và ất, cuối cùng đã chọn bài thi giáp để ra đề, bài thi ất thì niêm phong vào kho, Quan Hiền Câu tuyệt đối không thể biết được đề thi ất, nhưng mà ở trong phần sao chép này đại bộ phận đề thi ất hắn cũng có, ngay cả một đạo ứng đối đề cũng có cho thấy đây là do Hoàng Hồng Nguyên trước đó đã đem toàn bộ đề thi nói cho Quan Hiền Câu biết.
Thân Quốc Cữu y nguyên bảo trì sự trầm mặc, lễ bộ thượng thư Lý Mặc thì hơi thiếu kiên nhẫn ấp úng nói:
- Thế nhưng mà Hoàng Hồng Nguyên ngày hôm qua đã đi ra hắn có thể nói toàn bộ cho Quan Hiền Câu.
Trần Trực cười lạnh một tiếng:
- Hoàng Hồng Nguyên xế chiều hôm qua đi ra nhưng trước khi hắn đến thì Quan Hiền Câu đã thi đậu tiến sĩ vào lễ bộ thử hỏi bọn họ làm sao gặp mặt nhau được, Quan Hiền Câu làm sao có cơ hội sao chép đề thi? Lý thượng thư, ông thấy chuyện này không phải có vấn đề sao?
- Rầm.
Hoàng Phủ Huyền Đức hung hăng gõ bàn một cái, lửa giận vạn trượng cất tiếng.
- Không cần nói nữa, bằng chứng đã xác thực, truyền ý chỉ của trẫm bãi miễn chức vụ lễ bộ thị lang của Quan Tịch và lễ bộ lang trung của Hoàng Hồng Nguyên, Quan Hiền Câu cùng với Lâm thị huynh đệ hủy bỏ tư cách tiến sĩ.