Trong nội tâm Vô Tấn cũng rất đau lòng, hắn biết Hoàng Phủ Cương kỳ thật không phải bởi vì mình, mà là lời nói hôm trước của Thái tử. Hoàng Phủ Trác đã vụng trộm hiệp nghị cùng Hoàng đế bán đứng phụ thân của hắn, đây mới là nguyên nhân làm lão nhân gia vô cùng thương tâm.
- Vương gia, hắn đã như vậy, người không cần đau lòng.
Vương phi thấp giọng khuyên nhủ trượng phu.
Vương phi cũng không phải mẹ ruột của Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Trác đối với nàng thái độ rất lãnh đạm. Từ khi vào phủ đến nay, hắn đối với Vương phi căn bản như không thấy. Hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ gọi Vương phi một tiếng mẫu thân, những chuyện này, Vương phi sớm đã thành thói quen.
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Nhi tử bất hiếu, ta đối với hắn có thống khổ gì chứ.
- Hắn có thể về thăm người, cho thấy hắn còn chưa đến nổi nào.
- Ngươi cho rằng, hắn thật sự là quay trở lại thăm ta sao?
Hoàng Phủ Cương cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ hắn nhìn thấy sẽ rất thất vọng.
Hắn lắc đầu, hướng Vô Tấn nói:
- Vô Tấn, ngươi bây giờ đã minh bạch chưa?
Vô Tấn yên lặng gật đầu, lại nói:
- Tổ phụ, ta ngày mai muốn đem Kinh Nương đến Bích Tiên Cung ở mấy ngày.
Hoàng Phủ Cương khẽ giật mình, hắn lập tức kịp phản ứng, trong mắt bắn ra lửa giận:
- Tên súc sinh kia vừa ý Kinh Nương hả?
Vô Tấn không có trực tiếp trả lời, mà cười khổ một tiếng nói:
- Tuy hắn không dám xằng bậy, nhưng ta không muốn vì sơ ý, ta sợ thực sẽ xảy ra chuyện, lúc đó hối hận không kịp.
- Không! Ngươi lo lắng không sai, hắn chính là loại người này, hắn từng có tiền lệ.
Trong mắt Hoàng Phủ Cương bắn ra lửa giận, ba năm trước, con trai trưởng lưu lại một thị thiếp bị thằng khốn kia vừa ý, trong đêm mò đến phòng nàng làm nhục, thị thiếp ôm hận thắt cổ tự vận, đây là nỗi nhục trong gia tộc. Hoàng Phủ Cương che dấu rất nghiêm, cũng không để cho ngoại nhân biết rõ, nhưng hắn hiểu được, tên khốn kia có gan làm bậy, loại sự tình này hắn rất có thể làm ra.
- Vừa vặn Tô tiểu thư đã ở Bích Tiên cung, để cho các nàng làm bạn. Vô Tấn, tối mai ngươi nhất định phải trở về, có chuyện rất trọng yếu.
Hoàng Phủ Cương không nói gì thêm, Vô Tấn thấy hắn nói rất trịnh trọng, liền gật đầu:
- Ta nhất định sẽ trở về.
Lúc này, Vương phi cũng cười nói:
- Hôm nay là bước đầu tiên cùng Tô gia quan hệ thông gia, là lễ Nạp Thái, sáng nay đưa Lễ Hỏi, Tô gia đã thu, buổi tối sẽ tiến hành bước thứ hai Vấn Danh. Ngày mai Tô gia sẽ đưa Tô tiểu thư tới, ta sẽ nhìn ngươi cùng Tô tiểu thư bái đường, an tâm đi! Không có vấn đề.
- Đa tạ tổ mẫu!
Vô Tấn thấy tổ phụ hơi mệt, liền không quấy rầy bọn họ, phản hồi tiểu viện của mình, ngày mai hắn sẽ đem Kinh Nương đưa đến Bích Tiên cung, mấy ngày không gặp, đêm nay bọn họ ân ái rất nồng đậm.
Bích Tiên cung là chỗ ở của Hoàng thái hậu, bình thường bảo vệ rất sâm nghiêm, rất ít có người tới chơi, đêm đã tối hẵn, ở bên trong nội cung rất yên tĩnh.
Tô Hạm hôm trước cùng Thái hậu quay trở lại Bích Tiên cung, nàng đã ở chỗ này hai đêm. Hưng phấn lúc ban đầu đã biến mất, đối với nơi này nàng cũng dần dần quen thuộc. Lúc cùng với Thái hậu một chỗ, nàng có thể cùng Thái hậu trò chuyện, mỗi ngày đại bộ phận thời gian nàng đều ở một mình, không có người nói chuyện, các cung nữ đều rất cẩn thận, sợ nói sai một câu, thêm nữa các nàng cũng giống như tượng điêu khắc vậy.
Loại sinh hoạt ngăn cách này, làm cho trong nội tâm của Tô Hạm cũng sinh ra một tia tịch mịch, nếu như thần tiên đều tịch mịch như vậy, nàng thà rằng không cần cái Tiên cung này.
Ở trong cung hai ngày, tuy thời gian cùng Thái hậu ở một chỗ không nhiều lắm, nhưng nàng cảm giác Thái hậu rất thích nàng, đối với nàng tự xưng tổ mẫu, không cho nàng gọi Thái hậu, nhất định phải gọi tổ mẫu. Hai ngày này, Thái hậu đã đem quan hệ của Vô Tấn ở trong Hoàng tộc nói cho nàng biết.
Tô Hạm đã hiểu, Vô Tấn là dòng chính Hoàng tộc, nên nàng có thể xưng Thái hậu là tổ mẫu, chỉ là thời điểm nàng gọi tổ mẫu, trong mắt lão Thái hậu lại lóe ra nước mắt, tựu như có chuyện gì thương cảm vậy. Cái này làm cho trong lòng Tô Hạm có chút kinh dị, nàng thậm chí có một ý niệm kỳ quái, có thể Vô Tấn thật sự là cháu ruột của người hay không?
Nhưng lại không có thể, nàng là hoàng hậu của Tấn An hoàng đế, sau khi Tấn An xảy ra biến cố, nàng đã không có nhi tử tại thế, có lẽ cái này là duyên phận, Tô Hạm chỉ có thể giải thích như vậy.
Tô Hạm đứng ở trên tiểu lâu, nhìn sông nhỏ cách đó không xa, hai bờ sông là rừng cây rậm rạp, từng tòa đình đài lầu các tinh xảo thấp thoáng ở bên trong màu lá. Tô Hạm rất thích phong cảnh ở đây, nếu như có người cùng nàng trò chuyện, nàng ở đây một tháng cũng nguyện ý.
Nghĩ đến một tháng, mặt Tô Hạm bỗng dưng đỏ lên, chỉ sợ một tháng sau, nàng đã là tân nương rồi, nàng phải gả cho tiểu đạo sĩ ở Lao Sơn kia sao?
Trong lòng Tô Hạm dâng lên một cổ ngọt ngào, có thể gả cho người mình thích, nàng không thể nghi ngờ là rất may mắn, mỗi lúc trời tối, hắn có thể vì mình viết sách. Khi đó, nàng có thể thoải mái mà chiếm cứ chuyện xưa của hắn. Ai bảo hắn là trượng phu của mình.
Trong nội tâm Tô Hạm lại có chút thoả mãn, mặt càng đỏ hơn, nàng mong mỏi ngày đó đến, nàng vụng trộm hướng hai bên nhìn nhìn, cũng may, hai cung nữ phục thị nàng đều không có ở đây, không có ai biết nàng đang suy nghĩ gì?
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, cung nữ phục thị nàng đứng ở cửa ra vào nói:
- Tô tiểu thư, Thái hậu mời người đi qua một chút.
- Đã biết, xin chờ một lát.
Tô Hạm vội vàng xoa xoa đôi má nóng hổi, đem cảm xúc ổn định lại. Sau một lúc lâu, vẻ đỏ ửng trên mặt nàng biến mất, lúc này mới mở cửa đi ra, hai cung nữ mặc váy trắng ở cửa ra vào chờ đợi, Tô Hạm chỉ biết một nàng tên là Vãn Nguyệt, một nàng tên là Phán Nguyệt, hai người đều là người băng, trên cơ bản không nói lời nào.
- Vãn Nguyệt cô nương, Thái hậu hôm nay sao sớm tìm ta như vậy?
Tô Hạm có chút kỳ quái, buổi sáng Thái hậu muốn tham thiền niệm kinh, chỉ có lúc ăn cơm buổi trưa, nàng mới có thể cùng mình nói chuyện phiếm nửa canh giờ, hôm nay sao lại sớm tìm mình, không biết có chuyện gì không nữa?
Nàng không có trông cậy vào Vãn Nguyệt sẽ trả lời, nàng hỏi chỉ là cho có hỏi, không ngờ hai cung nữ tiếc lời nói như vàng này, rõ ràng chủ động mở miệng, còn cười trả lời:
- Là công tử lần trước đã đến, Thái hậu mời cô nương qua nói chuyện một chút.
Cung nữ khác cũng than nhẹ một tiếng:
- Hắn rốt cục lại tới lần nữa.
- Nhất định là Vô Tấn đã đến.
- Vương gia, hắn đã như vậy, người không cần đau lòng.
Vương phi thấp giọng khuyên nhủ trượng phu.
Vương phi cũng không phải mẹ ruột của Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Trác đối với nàng thái độ rất lãnh đạm. Từ khi vào phủ đến nay, hắn đối với Vương phi căn bản như không thấy. Hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ gọi Vương phi một tiếng mẫu thân, những chuyện này, Vương phi sớm đã thành thói quen.
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Nhi tử bất hiếu, ta đối với hắn có thống khổ gì chứ.
- Hắn có thể về thăm người, cho thấy hắn còn chưa đến nổi nào.
- Ngươi cho rằng, hắn thật sự là quay trở lại thăm ta sao?
Hoàng Phủ Cương cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ hắn nhìn thấy sẽ rất thất vọng.
Hắn lắc đầu, hướng Vô Tấn nói:
- Vô Tấn, ngươi bây giờ đã minh bạch chưa?
Vô Tấn yên lặng gật đầu, lại nói:
- Tổ phụ, ta ngày mai muốn đem Kinh Nương đến Bích Tiên Cung ở mấy ngày.
Hoàng Phủ Cương khẽ giật mình, hắn lập tức kịp phản ứng, trong mắt bắn ra lửa giận:
- Tên súc sinh kia vừa ý Kinh Nương hả?
Vô Tấn không có trực tiếp trả lời, mà cười khổ một tiếng nói:
- Tuy hắn không dám xằng bậy, nhưng ta không muốn vì sơ ý, ta sợ thực sẽ xảy ra chuyện, lúc đó hối hận không kịp.
- Không! Ngươi lo lắng không sai, hắn chính là loại người này, hắn từng có tiền lệ.
Trong mắt Hoàng Phủ Cương bắn ra lửa giận, ba năm trước, con trai trưởng lưu lại một thị thiếp bị thằng khốn kia vừa ý, trong đêm mò đến phòng nàng làm nhục, thị thiếp ôm hận thắt cổ tự vận, đây là nỗi nhục trong gia tộc. Hoàng Phủ Cương che dấu rất nghiêm, cũng không để cho ngoại nhân biết rõ, nhưng hắn hiểu được, tên khốn kia có gan làm bậy, loại sự tình này hắn rất có thể làm ra.
- Vừa vặn Tô tiểu thư đã ở Bích Tiên cung, để cho các nàng làm bạn. Vô Tấn, tối mai ngươi nhất định phải trở về, có chuyện rất trọng yếu.
Hoàng Phủ Cương không nói gì thêm, Vô Tấn thấy hắn nói rất trịnh trọng, liền gật đầu:
- Ta nhất định sẽ trở về.
Lúc này, Vương phi cũng cười nói:
- Hôm nay là bước đầu tiên cùng Tô gia quan hệ thông gia, là lễ Nạp Thái, sáng nay đưa Lễ Hỏi, Tô gia đã thu, buổi tối sẽ tiến hành bước thứ hai Vấn Danh. Ngày mai Tô gia sẽ đưa Tô tiểu thư tới, ta sẽ nhìn ngươi cùng Tô tiểu thư bái đường, an tâm đi! Không có vấn đề.
- Đa tạ tổ mẫu!
Vô Tấn thấy tổ phụ hơi mệt, liền không quấy rầy bọn họ, phản hồi tiểu viện của mình, ngày mai hắn sẽ đem Kinh Nương đưa đến Bích Tiên cung, mấy ngày không gặp, đêm nay bọn họ ân ái rất nồng đậm.
Bích Tiên cung là chỗ ở của Hoàng thái hậu, bình thường bảo vệ rất sâm nghiêm, rất ít có người tới chơi, đêm đã tối hẵn, ở bên trong nội cung rất yên tĩnh.
Tô Hạm hôm trước cùng Thái hậu quay trở lại Bích Tiên cung, nàng đã ở chỗ này hai đêm. Hưng phấn lúc ban đầu đã biến mất, đối với nơi này nàng cũng dần dần quen thuộc. Lúc cùng với Thái hậu một chỗ, nàng có thể cùng Thái hậu trò chuyện, mỗi ngày đại bộ phận thời gian nàng đều ở một mình, không có người nói chuyện, các cung nữ đều rất cẩn thận, sợ nói sai một câu, thêm nữa các nàng cũng giống như tượng điêu khắc vậy.
Loại sinh hoạt ngăn cách này, làm cho trong nội tâm của Tô Hạm cũng sinh ra một tia tịch mịch, nếu như thần tiên đều tịch mịch như vậy, nàng thà rằng không cần cái Tiên cung này.
Ở trong cung hai ngày, tuy thời gian cùng Thái hậu ở một chỗ không nhiều lắm, nhưng nàng cảm giác Thái hậu rất thích nàng, đối với nàng tự xưng tổ mẫu, không cho nàng gọi Thái hậu, nhất định phải gọi tổ mẫu. Hai ngày này, Thái hậu đã đem quan hệ của Vô Tấn ở trong Hoàng tộc nói cho nàng biết.
Tô Hạm đã hiểu, Vô Tấn là dòng chính Hoàng tộc, nên nàng có thể xưng Thái hậu là tổ mẫu, chỉ là thời điểm nàng gọi tổ mẫu, trong mắt lão Thái hậu lại lóe ra nước mắt, tựu như có chuyện gì thương cảm vậy. Cái này làm cho trong lòng Tô Hạm có chút kinh dị, nàng thậm chí có một ý niệm kỳ quái, có thể Vô Tấn thật sự là cháu ruột của người hay không?
Nhưng lại không có thể, nàng là hoàng hậu của Tấn An hoàng đế, sau khi Tấn An xảy ra biến cố, nàng đã không có nhi tử tại thế, có lẽ cái này là duyên phận, Tô Hạm chỉ có thể giải thích như vậy.
Tô Hạm đứng ở trên tiểu lâu, nhìn sông nhỏ cách đó không xa, hai bờ sông là rừng cây rậm rạp, từng tòa đình đài lầu các tinh xảo thấp thoáng ở bên trong màu lá. Tô Hạm rất thích phong cảnh ở đây, nếu như có người cùng nàng trò chuyện, nàng ở đây một tháng cũng nguyện ý.
Nghĩ đến một tháng, mặt Tô Hạm bỗng dưng đỏ lên, chỉ sợ một tháng sau, nàng đã là tân nương rồi, nàng phải gả cho tiểu đạo sĩ ở Lao Sơn kia sao?
Trong lòng Tô Hạm dâng lên một cổ ngọt ngào, có thể gả cho người mình thích, nàng không thể nghi ngờ là rất may mắn, mỗi lúc trời tối, hắn có thể vì mình viết sách. Khi đó, nàng có thể thoải mái mà chiếm cứ chuyện xưa của hắn. Ai bảo hắn là trượng phu của mình.
Trong nội tâm Tô Hạm lại có chút thoả mãn, mặt càng đỏ hơn, nàng mong mỏi ngày đó đến, nàng vụng trộm hướng hai bên nhìn nhìn, cũng may, hai cung nữ phục thị nàng đều không có ở đây, không có ai biết nàng đang suy nghĩ gì?
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, cung nữ phục thị nàng đứng ở cửa ra vào nói:
- Tô tiểu thư, Thái hậu mời người đi qua một chút.
- Đã biết, xin chờ một lát.
Tô Hạm vội vàng xoa xoa đôi má nóng hổi, đem cảm xúc ổn định lại. Sau một lúc lâu, vẻ đỏ ửng trên mặt nàng biến mất, lúc này mới mở cửa đi ra, hai cung nữ mặc váy trắng ở cửa ra vào chờ đợi, Tô Hạm chỉ biết một nàng tên là Vãn Nguyệt, một nàng tên là Phán Nguyệt, hai người đều là người băng, trên cơ bản không nói lời nào.
- Vãn Nguyệt cô nương, Thái hậu hôm nay sao sớm tìm ta như vậy?
Tô Hạm có chút kỳ quái, buổi sáng Thái hậu muốn tham thiền niệm kinh, chỉ có lúc ăn cơm buổi trưa, nàng mới có thể cùng mình nói chuyện phiếm nửa canh giờ, hôm nay sao lại sớm tìm mình, không biết có chuyện gì không nữa?
Nàng không có trông cậy vào Vãn Nguyệt sẽ trả lời, nàng hỏi chỉ là cho có hỏi, không ngờ hai cung nữ tiếc lời nói như vàng này, rõ ràng chủ động mở miệng, còn cười trả lời:
- Là công tử lần trước đã đến, Thái hậu mời cô nương qua nói chuyện một chút.
Cung nữ khác cũng than nhẹ một tiếng:
- Hắn rốt cục lại tới lần nữa.
- Nhất định là Vô Tấn đã đến.