Thiệu Cảnh Văn vẫn không yên lòng, hắn tự mình lên thuyền xuất kích.
Ở trên mặt sông đã trở nên loạn một bầy, mặt sông bị một cái neo sắt ngăn lại, hơn một trăm chiếc thuyền chen lấn một chỗ không thể động đậy đúng hơn là không dám động đậy, mấy chục chiếc thuyền của Tú Y nội vệ đã bao vây chúng lại, một gã giáo úy cầm một cái loa hô to:
- Bắt ba đào phạm hai nữ một nam, ai giấu chém cả nhà.
Triệu chủ thuyền lúc này mới ý thức được người mà bọn chúng muốn bắt chính là ba người Vô Tấn hóa ra Chân Tiểu Kỳ bị hạ động là do bọ hắn sai sử, hắn sợ tới mức chân run lên nơm nớp lo sợ đi lên trên lầu ba vào buồng nhỏ của Vô Tấn thì thấy trong khoang trống trơn hai cái bao màu đen của Vô Tấn cũng không còn.
- Các ngươi ai là chủ thuyền mau xuống tiếp nhận kiểm tra.
Triệu chủ thuyền sợ tới mức toàn thân như muốn nhũn ra.
Kỳ thật đúng lúc đội thuyền xếp hàng kiểm tra Ngu Hải Lan đã ý thức được nguy hiểm, nàng không thể chú ý đến chuyện Vô Tấn có thể xuống nước hay không nữa, nàng cầm lấy hai cái bao, mặc đồ lặn cho Vô Tấn, thân hình nhỏ nhắn cố gắng cõng Vô Tấn, phí hết sức chín trâu hai hổ mới lôi hắn xuống cầu thang, đúng lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng men theo mạn thuyền xuống nước, bơi vào trong lòng sông, kín đáo tới hạ du.
Ngu Hải Lan tuy là người của Phượng Hoàng hội nhưng kỹ năng bơi vô cùng tốt, tuy nhiên dáng người Vô Tấn khôi ngô cơ thể nặng gấp hai nàng nàng cố gắng hết sức mới từ từ bơi lên được.
Cũng tại Vô Tấn mạng lớn, thân thể vào nước sông lien tỉnh lại hắn phát hiện ra mình đang ở trên lưng mềm mại của Ngu Hải Lan liền trầm thấp kêu lên một tiếng:
-Sư tỷ.
Ngu Hải Lan nghe thấy hắn gọi mình thì cuồng hỉ, nàng thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói:
- Được rồi đứng cất tiếng chúng ta đã bị phát hiện, Tú Y vệ đang tìm chúng ta, trên bờ toàn bộ là người của bọn chúng.
Vô Tấn nhìn thấy hai cái bao của mình vẫn còn nhưng không thấy bóng dáng của Trần Anh đâu hắn cả kinh:
- A Anh đâu rồi?
- Nàng ta lên bờ tìm thuốc rồi không có vấn đề gì đâu, bây giờ ngươi thấy thế nào?
Vô Tấn thầm cảm giác một thoáng hắn cảm thấy toàn thân của mình không có chút khí lực nào giống như việc bị nội lực hút khô trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy:
- Sư tỷ xương cốt của đệ giống như bị rã rời không có chút khí lực nào.
- Không sao đây là dấu hiệu trúng độc ngươi đừng nhúc nhích ta mang ngươi đi ra ngoài.
Vô Tấn mặc dù không có khí lực gì nhưng đầu óc của hắn vẫn không có vấn đề hắn dần dần tỉnh lại quay đầu lại nhìn nhìn thì chỉ thấy cách đó hai trăm bước có hơn mười chiếc thuyền từ bốn phương tám hướng lái tới đây đem hơn một trăm chiếc thuyền lớn vây quanh, mơ hồ có bóng người dao động, đối phương xem ra đúng là đã bố trí thiên la địa võng hắn cảm thấy Ngu Hải Lan sắp kiên trì không nổi nữa rồi.
Hắn nhìn về bốn phía chợt phát hiện phía trước có một chiếc quan phẳng thân tàu rất lớn ước chừng hai nghìn thạch, đang hướng về phía bên này từ từ đi tới, hắn vội vàng hướng về phía Ngu Hải Lan mà nói:
- Sư tỷ đi lên trên quan phẳng.
Ngu Hải Lan xác thực đã duy trì không được cho dù Vô Tấn không nói gì nàng cũng muốn lên chiếc quan phẳng kia, đợi chiếc quan phẳng tới gần nàng nàng liền lên đuôi thuyền.
Quan phẳng là một chiếc thuyền cải trang hai bên có ván gỗ trang trí trên gỗ vẽ đủ mọi đồ án vô cùng tươi đẹp cũng may bọn họ vận khí tốt ở đuôi thuyền có mấy cái giá gỗ nên leo lên thuyền thuận lợi.
Ngu Hải Lan ôm lấy thân thể của Vô Tấn leo lên trên mạn thuyền nàng mặc quần dài quần áo thấm nước nên kéo lên thuyền phải dùng hết sức, đúng lúc này bỗng nhiên có thanh âm truyền tới:
- Lão gia nghe nói Tú Y vệ bắt tội phạm chạy trốn, ban đêm gió lớn lão gia vào khoang nằm đi.
Một thanh âm rất già nua hình như là chủ nhân của con thuyền:
- Lão thái ông đi nói với đám người Chu Hùng không chống đối đám người của Tú Y vệ.
- Vâng, lão nô đi.
Có người đi ra cầu thang rồi Ngu Hải Lan liền lo lắng, nàng thấy ở bên cạnh cầu thang có mấy cái cửa nhỏ nàng ra sức đẩy ở trong bóng đêm tối om, nàng một tay ôm Vô Tấn một tay kéo cái bao ngân phiếu đi vào trong khoang thuyền tuy nhiên còn một cái bao nữa nàng chưa cầm được.
- A đây là cái gì.
Ở ngoài cửa có một người đã phát hiện ra cái bao.
Bờ môi của Ngu Hải Lan cắn trở nên trắng bệch nàng lúc này tay không tấc sắt kiếm của nàng đã rớt xuống sông lúc bơi rồi, Vô Tấn khẽ đẩy nàng vào trong bóng tối hai mắt sáng ngời chớp chớp tựa hồ ám chỉ gì đó. Ngu Hải Lan tâm niệm chuyển động bỗng nhiên nàng cúi xuống mò vào trong bắp chân Vô Tấn, lấy từ trong giày của hắn ra một con dao găm.
Thân thể của nàng tới gần khe cửa dùng tay mở một con đường nhỏ đôi mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài là một lão giả sáu mươi tuổi đứng đối diện với cửa nhỏ, ngồi xổm trước bao da, trong tay của hắn có một thanh tiểu đao đã mở bao da cá mập ra xem đồ vật bên trong.
Ở trong bao da đó có bốn thứ đồ thiết mộc nỏ, Tử Kim hồ lô rượu, Bối Diệp Kinh dùng vải dầu bọc lấy còn có một rương gỗ tiểu đàn trong đó chứa đầy bảo thạch quý báu, ở trên rương nhỏ có khóa hắn không mở ra nhưng hắn mở vài dầu, sau khi thấy được Bối Diệp kinh văn thì toàn thân chấn động ánh mắt lộ ra vẻ tưởng tượng không được, nhìn về phía cửa nhỏ, Ngu Hải Lan sợ tới mức run rẩy. Tuy nhiên ánh mắt của lão nhân hết sức chăm chú nhìn Bối Diệp kinh, mình có thể một đao giết chết hắn nhưng cũng không thoát được.
Lúc nàng nhìn lại thì lão nhân đã không còn thấy đâu tựa hồ có tiếng bước chân đi lên cầu thang, chỉ nghe một người thấp giọng la:
- Lão gia, mau đến xem...
Lão nô kia thanh âm vô cùng run rẩy vô cùng sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy?
- Ta cũng không nghe rõ...
Ngu Hải Lan cảm thấy kỳ quái kỳ thật nàng đã nghe được lão nô kia nói gặp quỷ. Ngu Hải Lan cũng từ trong mắt của lão nhân kia phán đoán thấy lão nhân này nhận thức Bối Diệp kinh hơn nữa con mắt không thể tưởng tượng nổi làm nàng khắc sâu án tượng.
Ngu Hải Lan có một trực giác nữ tính nàng cho rằng người ở trên chiếc thuyền này sẽ giúp đỡ bọn mình nhưng cảm giác này thật không rõ ràng nàng sợ Vô Tấn vì lo lắng mà trốn xuống nước liền nói:
- Hắn không phát hiện ra chúng ta, ừ chúng ta xem xét đây là nơi nào đã.
Nàng thò tay sờ soạng bốn phía đến trước một chiếc thùng gỗ thì phát hiện ra đó là khăn ướt chồng chất thì chợt minh bạch:
- Hóa ra đây là kho chứa đồ.
- Vậy thì tốt rồi, sư tỷ tỷ có lạnh không?
Vô Tấn cũng cảm giác được Ngu Hải Lan lạnh run.
- Ừ có một chút.
Ở trên mặt sông đã trở nên loạn một bầy, mặt sông bị một cái neo sắt ngăn lại, hơn một trăm chiếc thuyền chen lấn một chỗ không thể động đậy đúng hơn là không dám động đậy, mấy chục chiếc thuyền của Tú Y nội vệ đã bao vây chúng lại, một gã giáo úy cầm một cái loa hô to:
- Bắt ba đào phạm hai nữ một nam, ai giấu chém cả nhà.
Triệu chủ thuyền lúc này mới ý thức được người mà bọn chúng muốn bắt chính là ba người Vô Tấn hóa ra Chân Tiểu Kỳ bị hạ động là do bọ hắn sai sử, hắn sợ tới mức chân run lên nơm nớp lo sợ đi lên trên lầu ba vào buồng nhỏ của Vô Tấn thì thấy trong khoang trống trơn hai cái bao màu đen của Vô Tấn cũng không còn.
- Các ngươi ai là chủ thuyền mau xuống tiếp nhận kiểm tra.
Triệu chủ thuyền sợ tới mức toàn thân như muốn nhũn ra.
Kỳ thật đúng lúc đội thuyền xếp hàng kiểm tra Ngu Hải Lan đã ý thức được nguy hiểm, nàng không thể chú ý đến chuyện Vô Tấn có thể xuống nước hay không nữa, nàng cầm lấy hai cái bao, mặc đồ lặn cho Vô Tấn, thân hình nhỏ nhắn cố gắng cõng Vô Tấn, phí hết sức chín trâu hai hổ mới lôi hắn xuống cầu thang, đúng lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng men theo mạn thuyền xuống nước, bơi vào trong lòng sông, kín đáo tới hạ du.
Ngu Hải Lan tuy là người của Phượng Hoàng hội nhưng kỹ năng bơi vô cùng tốt, tuy nhiên dáng người Vô Tấn khôi ngô cơ thể nặng gấp hai nàng nàng cố gắng hết sức mới từ từ bơi lên được.
Cũng tại Vô Tấn mạng lớn, thân thể vào nước sông lien tỉnh lại hắn phát hiện ra mình đang ở trên lưng mềm mại của Ngu Hải Lan liền trầm thấp kêu lên một tiếng:
-Sư tỷ.
Ngu Hải Lan nghe thấy hắn gọi mình thì cuồng hỉ, nàng thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói:
- Được rồi đứng cất tiếng chúng ta đã bị phát hiện, Tú Y vệ đang tìm chúng ta, trên bờ toàn bộ là người của bọn chúng.
Vô Tấn nhìn thấy hai cái bao của mình vẫn còn nhưng không thấy bóng dáng của Trần Anh đâu hắn cả kinh:
- A Anh đâu rồi?
- Nàng ta lên bờ tìm thuốc rồi không có vấn đề gì đâu, bây giờ ngươi thấy thế nào?
Vô Tấn thầm cảm giác một thoáng hắn cảm thấy toàn thân của mình không có chút khí lực nào giống như việc bị nội lực hút khô trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy:
- Sư tỷ xương cốt của đệ giống như bị rã rời không có chút khí lực nào.
- Không sao đây là dấu hiệu trúng độc ngươi đừng nhúc nhích ta mang ngươi đi ra ngoài.
Vô Tấn mặc dù không có khí lực gì nhưng đầu óc của hắn vẫn không có vấn đề hắn dần dần tỉnh lại quay đầu lại nhìn nhìn thì chỉ thấy cách đó hai trăm bước có hơn mười chiếc thuyền từ bốn phương tám hướng lái tới đây đem hơn một trăm chiếc thuyền lớn vây quanh, mơ hồ có bóng người dao động, đối phương xem ra đúng là đã bố trí thiên la địa võng hắn cảm thấy Ngu Hải Lan sắp kiên trì không nổi nữa rồi.
Hắn nhìn về bốn phía chợt phát hiện phía trước có một chiếc quan phẳng thân tàu rất lớn ước chừng hai nghìn thạch, đang hướng về phía bên này từ từ đi tới, hắn vội vàng hướng về phía Ngu Hải Lan mà nói:
- Sư tỷ đi lên trên quan phẳng.
Ngu Hải Lan xác thực đã duy trì không được cho dù Vô Tấn không nói gì nàng cũng muốn lên chiếc quan phẳng kia, đợi chiếc quan phẳng tới gần nàng nàng liền lên đuôi thuyền.
Quan phẳng là một chiếc thuyền cải trang hai bên có ván gỗ trang trí trên gỗ vẽ đủ mọi đồ án vô cùng tươi đẹp cũng may bọn họ vận khí tốt ở đuôi thuyền có mấy cái giá gỗ nên leo lên thuyền thuận lợi.
Ngu Hải Lan ôm lấy thân thể của Vô Tấn leo lên trên mạn thuyền nàng mặc quần dài quần áo thấm nước nên kéo lên thuyền phải dùng hết sức, đúng lúc này bỗng nhiên có thanh âm truyền tới:
- Lão gia nghe nói Tú Y vệ bắt tội phạm chạy trốn, ban đêm gió lớn lão gia vào khoang nằm đi.
Một thanh âm rất già nua hình như là chủ nhân của con thuyền:
- Lão thái ông đi nói với đám người Chu Hùng không chống đối đám người của Tú Y vệ.
- Vâng, lão nô đi.
Có người đi ra cầu thang rồi Ngu Hải Lan liền lo lắng, nàng thấy ở bên cạnh cầu thang có mấy cái cửa nhỏ nàng ra sức đẩy ở trong bóng đêm tối om, nàng một tay ôm Vô Tấn một tay kéo cái bao ngân phiếu đi vào trong khoang thuyền tuy nhiên còn một cái bao nữa nàng chưa cầm được.
- A đây là cái gì.
Ở ngoài cửa có một người đã phát hiện ra cái bao.
Bờ môi của Ngu Hải Lan cắn trở nên trắng bệch nàng lúc này tay không tấc sắt kiếm của nàng đã rớt xuống sông lúc bơi rồi, Vô Tấn khẽ đẩy nàng vào trong bóng tối hai mắt sáng ngời chớp chớp tựa hồ ám chỉ gì đó. Ngu Hải Lan tâm niệm chuyển động bỗng nhiên nàng cúi xuống mò vào trong bắp chân Vô Tấn, lấy từ trong giày của hắn ra một con dao găm.
Thân thể của nàng tới gần khe cửa dùng tay mở một con đường nhỏ đôi mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài là một lão giả sáu mươi tuổi đứng đối diện với cửa nhỏ, ngồi xổm trước bao da, trong tay của hắn có một thanh tiểu đao đã mở bao da cá mập ra xem đồ vật bên trong.
Ở trong bao da đó có bốn thứ đồ thiết mộc nỏ, Tử Kim hồ lô rượu, Bối Diệp Kinh dùng vải dầu bọc lấy còn có một rương gỗ tiểu đàn trong đó chứa đầy bảo thạch quý báu, ở trên rương nhỏ có khóa hắn không mở ra nhưng hắn mở vài dầu, sau khi thấy được Bối Diệp kinh văn thì toàn thân chấn động ánh mắt lộ ra vẻ tưởng tượng không được, nhìn về phía cửa nhỏ, Ngu Hải Lan sợ tới mức run rẩy. Tuy nhiên ánh mắt của lão nhân hết sức chăm chú nhìn Bối Diệp kinh, mình có thể một đao giết chết hắn nhưng cũng không thoát được.
Lúc nàng nhìn lại thì lão nhân đã không còn thấy đâu tựa hồ có tiếng bước chân đi lên cầu thang, chỉ nghe một người thấp giọng la:
- Lão gia, mau đến xem...
Lão nô kia thanh âm vô cùng run rẩy vô cùng sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy?
- Ta cũng không nghe rõ...
Ngu Hải Lan cảm thấy kỳ quái kỳ thật nàng đã nghe được lão nô kia nói gặp quỷ. Ngu Hải Lan cũng từ trong mắt của lão nhân kia phán đoán thấy lão nhân này nhận thức Bối Diệp kinh hơn nữa con mắt không thể tưởng tượng nổi làm nàng khắc sâu án tượng.
Ngu Hải Lan có một trực giác nữ tính nàng cho rằng người ở trên chiếc thuyền này sẽ giúp đỡ bọn mình nhưng cảm giác này thật không rõ ràng nàng sợ Vô Tấn vì lo lắng mà trốn xuống nước liền nói:
- Hắn không phát hiện ra chúng ta, ừ chúng ta xem xét đây là nơi nào đã.
Nàng thò tay sờ soạng bốn phía đến trước một chiếc thùng gỗ thì phát hiện ra đó là khăn ướt chồng chất thì chợt minh bạch:
- Hóa ra đây là kho chứa đồ.
- Vậy thì tốt rồi, sư tỷ tỷ có lạnh không?
Vô Tấn cũng cảm giác được Ngu Hải Lan lạnh run.
- Ừ có một chút.