- Đây là...từ sư tử quốc mang về sao?
Đây là bí mật nàng ẩn dấu trong lòng, bốn mươi năm trước xảy ra chuyện kia con của nàng vẫn chưa chết mà chạy tới sư tử quốc ở hải ngoại, nhưng bởi vì lúc phá vòng vây bị trúng tên cho nên sống được mười năm đã đi rồi.
Thời gian ba mươi năm trôi qua, theo Bối Diệp Kinh này ba mươi năm tràn ngập đau xót, bà cầm Bối Diệp Kinh lã chã rơi lệ.
- Phu nhân ta không biết phải nói với phu nhân thế nào.
Mười năm trước bà ta bị bệnh nặng cho nên bọn họ không đem chân tướng nói ra toàn vẹn với bà, chỉ nói là thiếu chủ nhân khi đó không chết chạy trốn tới sư tử quốc ở hải ngoại sống mười năm.
Hôm nay Vô Tấn đã về mang theo Bối Diệp Kinh bọn họ cũng nên bổ sung chân tướng rồi.
- Phu nhân từ xưa tới nay sinh tử đều là do duyên định, cư sĩ đã tu hành bốn mươi năm sớm đã xem nhạt sinh tử mong phu nhân tiếp nhận sự thật.
Lo phu nhân cảm thấy chủ trì có chuyện gì muốn nói liền từ từ ngồi xuống cố gắng khắc chế tâm tình của mình.
- Chủ trì cứ nói đi.
Tuệ Năng thiền sư thở dài từ từ nói:
- Kỳ thật chủ nhân của Bối Diệp Kinh không phải đã qua đời vào ba mươi năm trước mà bị bệnh qua đời vào mười năm trước hơn nữa y cũng không ẩn núp tại sư tử quốc mà ở Đông Hải quận.
- Thật sao?
Lão phu nhân bỗng dưng đứng lên trong đôi mắt bình tĩnh của bà hiện ra vẻ kích động vô cùng, bà lùi về phía sau hai bước vô lực tựa lên trên tường thanh âm run rẩy:
- Ngươi... nói cái gì....
Trong lòng của Tuệ Năng thiền sư cũng tràn đầy áy náy hắn cười nói:
- Phu nhân chủ nhân của Bối Diệp Kinh mười năm trước đã tạ thế cho nên lúc chúng ta nói với phu nhân y mới qua đời được một tháng.
- Đôi mắt lão phu nhân đỏ lên nàng bị thâm trầm bi ai bao phủ loại cốt nhục tình thâm này bốn mươi năm trôi qua mà không cách nào gặp nhau khiến cho nàng chảy lệ như suối trào, nàng bụm mặt ngồi xuống, nước mắt theo kẽ tay mà ứa ra.
Tuệ Năng thiền sư thở dài một tiếng hắn cúi đầu xuống đi tới cửa chờ lão nhân bình tĩnh. Qua thật lâu sau lão phu nhân kia mới bình tĩnh lại dù sao nhi tử đã qua đời ba mươi năm cùng mười năm khác biệt cũng không lớn tuy nhiên bà vẫn đau thương vô cùng bà vẫn đứng lên thấp giọng nói:
- Vậy y lấy vợ sinh con thế nào
- Đây là chuyện ta muốn nói với phu nhân, y có một đứa con trai đã vào kinh rồi, lần này Bối Diệp Kinh là do người đó mang tới.
- Thật không... hắn có con?
Trong mắt nàng từ bi thương trở nên kinh hỉ.
- Con của y tên là Vô Tấn, hắn vừa mới từ trong chùa đi ra.
- Vô Tấn?
Lão phu nhân ngây ngẩn cả người.
Rời khỏi Thiên Tích Tự tâm tình của Vô Tấn trở nên lo lắng hoặc nói là sự tình đến quá đột ngột khiến cho hắn không chuẩn bị kịp tâm lý, hắn tới dị thế này đã được chín tháng rồi ngoại trừ trợ giúp huynh trưởng giành chức hộ tào hắn đều đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào để phát tài, sau đó thành lập một đế quốc buôn bán của mình.
Nhưng từ sau khi hắn từ từ xâm nhập vào thế giới này hắn liền ý thức được quyền lực không trọng yếu, không có quyền lực bảo hộ đế quốc buôn bán của hắn cũng chỉ là nước trong trinh hoa trong kính mà thôi, nghĩ như vậy suy nghĩ của Vô Tấn trở nên biến hóa, kể cả việc hắn đồng ý hộ ngân cho Tô Hàn Trinh cũng từ suy nghĩ này, mong muốn được gặ p thái tử, lý tưởng là được tước vị cao nhất.
Thật không ngờ sau cuộc đi Thiên Tích Tự khiến cho hắn nảy sinh rất nhiều phiền não, nguyên nhân là tại vì thân phận chân thật của Vô Tấn hắn đúng là con của một thái tử cho nên tương lai của hắn trờ nên mờ ảo bao phủ một nguy cơ tử vong.
Một khi thân phận của hắn được lộ ra ngoài sáng đón chào hắn chính là tiêu diệt không chút lưu tình kể cả con đường làm quan của đại ca hắn cũng không còn.
Đám người này tìm ta không biết có chuyện gì không đã qua bốn mươi năm chẳng lẽ bọn họ còn tưởng là có thể phục hồi sao.
Lão hòa thượng này không tu hành cho tốt nghĩ biện pháp tới thế giới tây phương cực lạc hết lần này tới lần khác nhớ thương tới tục sự này, hắn lại là phương trượng bài danh thứ ba ở kinh thành thật làm cho mình thất vọng.
Vô Tấn chỉ cảm thấy đau đầu từng đợt hắn hiện tại quan tâm chính là có bao nhiêu người biết rõ chuyện này, lão hòa thượng nói cho hắn biết có không tới mười hai người nhưng bây giờ hắn mới chỉ biết sáu người còn sáu người nữa là ai bọn họ có thể tin được không? Bọn họ có thể để lộ bí mật được không?
Vô Tấn càng nghĩ càng tưởng tượng thấy khả năng cũng không lớn lắm, bọn họ có thể giấu diếm bí mật bốn mươi năm cho thấy giữ bí mật đã là công phu của họ rồi.
Một đường nghĩ ngợi lung tung Vô Tấn cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung rồi hắn hiện tại thầm nghĩ phải nhanh chóng đi về che chăn đáp mền đánh một giấc sau đó đem chuyện này quên đi toàn bộ, làm như tất cả đều không phát sinh đúng thế, hắn cảm giác mình có thể làm được coi mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Hắn thúc ngựa chạy tới kinh thành không bao lâu sau đã tới một ngã ba hắn ghìm cương ngựa khó xử mà gãi đầu, tiên sư bà ngoại nó chứ, con đường nào đi về kinh thành đây?
Hắn tìm kiếm một hồi thấy một tiều phu đốn củi ở phía xa xa Vô Tấn liền chạy tới chắp tay cười hỏi:
- Đại ca cho hỏi hai con đường này con đường nào đi tới kinh thành?
Tiều phu buông bó củi xuống dùng khăn mặt lau mà cười ha hả nói:
- Hai con đường đều đi tới kinh thành, một con đường rộng rãi, nhưng xa hơn mười dặm mọt con đường khác không dễ đi nhưng gần hơn nhiều, công tử tự chọn đi.
Vô Tấn hiện tại tâm tình như mũi tên hắn nhớ tới lúc trước mình đi con đường rộng mất hơn nửa canh giờ, nếu như có thể về sớm một chút thì đương nhiên là tốt nhất.
- Đại ca ta muốn đi đường gần.
- Đường gần ở phía này.
Tiều phu chỉ một ngón tay:
- Từ bên này đi thẳng nếu như cưỡi ngựa thì tối đa chỉ mất nửa canh giờ là về tới kinh thành.
- Đa tạ đại ca rồi.
Vô Tấn chắp tay thúc ngựa đi theo con đường nhỏ.
Con đường này dọc theo Nga Mi sơn mà đi, rộng không đến một trượng cưỡi xe thì không được chỉ có thể cưỡi ngựa hoặc là đi bộ, bên trái là sườn đất cỏ dại tốt tươi phía trên là núi rừng xanh tốt um tùm kéo dài hơn mười dăm, mà bên phải là một con sông nhỏ bề rộng chừng bốn năm trược nước sông rất cạn vô cùng thanh tịnh, có thể thấy rõ bên cạnh sông là đá cuội, chân núi cũng có một con đường bùn song song, tuy nhiên lại hướng về phía nam.
Đây là bí mật nàng ẩn dấu trong lòng, bốn mươi năm trước xảy ra chuyện kia con của nàng vẫn chưa chết mà chạy tới sư tử quốc ở hải ngoại, nhưng bởi vì lúc phá vòng vây bị trúng tên cho nên sống được mười năm đã đi rồi.
Thời gian ba mươi năm trôi qua, theo Bối Diệp Kinh này ba mươi năm tràn ngập đau xót, bà cầm Bối Diệp Kinh lã chã rơi lệ.
- Phu nhân ta không biết phải nói với phu nhân thế nào.
Mười năm trước bà ta bị bệnh nặng cho nên bọn họ không đem chân tướng nói ra toàn vẹn với bà, chỉ nói là thiếu chủ nhân khi đó không chết chạy trốn tới sư tử quốc ở hải ngoại sống mười năm.
Hôm nay Vô Tấn đã về mang theo Bối Diệp Kinh bọn họ cũng nên bổ sung chân tướng rồi.
- Phu nhân từ xưa tới nay sinh tử đều là do duyên định, cư sĩ đã tu hành bốn mươi năm sớm đã xem nhạt sinh tử mong phu nhân tiếp nhận sự thật.
Lo phu nhân cảm thấy chủ trì có chuyện gì muốn nói liền từ từ ngồi xuống cố gắng khắc chế tâm tình của mình.
- Chủ trì cứ nói đi.
Tuệ Năng thiền sư thở dài từ từ nói:
- Kỳ thật chủ nhân của Bối Diệp Kinh không phải đã qua đời vào ba mươi năm trước mà bị bệnh qua đời vào mười năm trước hơn nữa y cũng không ẩn núp tại sư tử quốc mà ở Đông Hải quận.
- Thật sao?
Lão phu nhân bỗng dưng đứng lên trong đôi mắt bình tĩnh của bà hiện ra vẻ kích động vô cùng, bà lùi về phía sau hai bước vô lực tựa lên trên tường thanh âm run rẩy:
- Ngươi... nói cái gì....
Trong lòng của Tuệ Năng thiền sư cũng tràn đầy áy náy hắn cười nói:
- Phu nhân chủ nhân của Bối Diệp Kinh mười năm trước đã tạ thế cho nên lúc chúng ta nói với phu nhân y mới qua đời được một tháng.
- Đôi mắt lão phu nhân đỏ lên nàng bị thâm trầm bi ai bao phủ loại cốt nhục tình thâm này bốn mươi năm trôi qua mà không cách nào gặp nhau khiến cho nàng chảy lệ như suối trào, nàng bụm mặt ngồi xuống, nước mắt theo kẽ tay mà ứa ra.
Tuệ Năng thiền sư thở dài một tiếng hắn cúi đầu xuống đi tới cửa chờ lão nhân bình tĩnh. Qua thật lâu sau lão phu nhân kia mới bình tĩnh lại dù sao nhi tử đã qua đời ba mươi năm cùng mười năm khác biệt cũng không lớn tuy nhiên bà vẫn đau thương vô cùng bà vẫn đứng lên thấp giọng nói:
- Vậy y lấy vợ sinh con thế nào
- Đây là chuyện ta muốn nói với phu nhân, y có một đứa con trai đã vào kinh rồi, lần này Bối Diệp Kinh là do người đó mang tới.
- Thật không... hắn có con?
Trong mắt nàng từ bi thương trở nên kinh hỉ.
- Con của y tên là Vô Tấn, hắn vừa mới từ trong chùa đi ra.
- Vô Tấn?
Lão phu nhân ngây ngẩn cả người.
Rời khỏi Thiên Tích Tự tâm tình của Vô Tấn trở nên lo lắng hoặc nói là sự tình đến quá đột ngột khiến cho hắn không chuẩn bị kịp tâm lý, hắn tới dị thế này đã được chín tháng rồi ngoại trừ trợ giúp huynh trưởng giành chức hộ tào hắn đều đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào để phát tài, sau đó thành lập một đế quốc buôn bán của mình.
Nhưng từ sau khi hắn từ từ xâm nhập vào thế giới này hắn liền ý thức được quyền lực không trọng yếu, không có quyền lực bảo hộ đế quốc buôn bán của hắn cũng chỉ là nước trong trinh hoa trong kính mà thôi, nghĩ như vậy suy nghĩ của Vô Tấn trở nên biến hóa, kể cả việc hắn đồng ý hộ ngân cho Tô Hàn Trinh cũng từ suy nghĩ này, mong muốn được gặ p thái tử, lý tưởng là được tước vị cao nhất.
Thật không ngờ sau cuộc đi Thiên Tích Tự khiến cho hắn nảy sinh rất nhiều phiền não, nguyên nhân là tại vì thân phận chân thật của Vô Tấn hắn đúng là con của một thái tử cho nên tương lai của hắn trờ nên mờ ảo bao phủ một nguy cơ tử vong.
Một khi thân phận của hắn được lộ ra ngoài sáng đón chào hắn chính là tiêu diệt không chút lưu tình kể cả con đường làm quan của đại ca hắn cũng không còn.
Đám người này tìm ta không biết có chuyện gì không đã qua bốn mươi năm chẳng lẽ bọn họ còn tưởng là có thể phục hồi sao.
Lão hòa thượng này không tu hành cho tốt nghĩ biện pháp tới thế giới tây phương cực lạc hết lần này tới lần khác nhớ thương tới tục sự này, hắn lại là phương trượng bài danh thứ ba ở kinh thành thật làm cho mình thất vọng.
Vô Tấn chỉ cảm thấy đau đầu từng đợt hắn hiện tại quan tâm chính là có bao nhiêu người biết rõ chuyện này, lão hòa thượng nói cho hắn biết có không tới mười hai người nhưng bây giờ hắn mới chỉ biết sáu người còn sáu người nữa là ai bọn họ có thể tin được không? Bọn họ có thể để lộ bí mật được không?
Vô Tấn càng nghĩ càng tưởng tượng thấy khả năng cũng không lớn lắm, bọn họ có thể giấu diếm bí mật bốn mươi năm cho thấy giữ bí mật đã là công phu của họ rồi.
Một đường nghĩ ngợi lung tung Vô Tấn cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung rồi hắn hiện tại thầm nghĩ phải nhanh chóng đi về che chăn đáp mền đánh một giấc sau đó đem chuyện này quên đi toàn bộ, làm như tất cả đều không phát sinh đúng thế, hắn cảm giác mình có thể làm được coi mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Hắn thúc ngựa chạy tới kinh thành không bao lâu sau đã tới một ngã ba hắn ghìm cương ngựa khó xử mà gãi đầu, tiên sư bà ngoại nó chứ, con đường nào đi về kinh thành đây?
Hắn tìm kiếm một hồi thấy một tiều phu đốn củi ở phía xa xa Vô Tấn liền chạy tới chắp tay cười hỏi:
- Đại ca cho hỏi hai con đường này con đường nào đi tới kinh thành?
Tiều phu buông bó củi xuống dùng khăn mặt lau mà cười ha hả nói:
- Hai con đường đều đi tới kinh thành, một con đường rộng rãi, nhưng xa hơn mười dặm mọt con đường khác không dễ đi nhưng gần hơn nhiều, công tử tự chọn đi.
Vô Tấn hiện tại tâm tình như mũi tên hắn nhớ tới lúc trước mình đi con đường rộng mất hơn nửa canh giờ, nếu như có thể về sớm một chút thì đương nhiên là tốt nhất.
- Đại ca ta muốn đi đường gần.
- Đường gần ở phía này.
Tiều phu chỉ một ngón tay:
- Từ bên này đi thẳng nếu như cưỡi ngựa thì tối đa chỉ mất nửa canh giờ là về tới kinh thành.
- Đa tạ đại ca rồi.
Vô Tấn chắp tay thúc ngựa đi theo con đường nhỏ.
Con đường này dọc theo Nga Mi sơn mà đi, rộng không đến một trượng cưỡi xe thì không được chỉ có thể cưỡi ngựa hoặc là đi bộ, bên trái là sườn đất cỏ dại tốt tươi phía trên là núi rừng xanh tốt um tùm kéo dài hơn mười dăm, mà bên phải là một con sông nhỏ bề rộng chừng bốn năm trược nước sông rất cạn vô cùng thanh tịnh, có thể thấy rõ bên cạnh sông là đá cuội, chân núi cũng có một con đường bùn song song, tuy nhiên lại hướng về phía nam.