Thiệu Cảnh Văn cười khổ một tiếng:
- Tướng quốc nói không sai, Linh Vũ toàn quân bị diệt, Trương Sùng Tuấn đã chiếm lĩnh Lạc Giao huyện hiện tại chỉ còn cách Ung Kinh ba trăm dặm áp lực với thái hậu rất lớn hơn nữa không chỉ Ung Kinh U châu cũng đã bị đánh hạ, uy hiếp vô cùng cho nên ta phải mau chóng rút về Tấn Nam.
Thiệu Cảnh Văn thở dài một tiếng, hắn lại hỏi Trương Tấn Tiết:
- Ánh mắt của tướng quốc lâu dài, suy nghĩ nhạy cảm có thể nói cho ty chức hướng đi sau này của Dự Châu được không?
Trương Tấn Tiết uống một ngụm trà rồi cười nói:
- Ngươi hỏi Thân tướng quốc đi hắn lợi hại hơn ta, cũng biết rõ ràng hơn.
Thiệu Cảnh Văn trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói;
- Đây là ty chức lén muốn biết.
Trương Tấn Tiết dừng mắt ở trên người Thiệu Cảnh Văn, hắn cũng cảm nhận ra sự bất an và mâu thuẫn ở trong lòng của người này cơ hồ đối với tương lai tràn ngập mê man, Trương Tấn Tiết trầm ngâm nửa ngày sau đó từ từ nói;
- Kỳ thật sách lược đối phó của Hoàng Phủ Vô Tấn với Tề vương đã rõ ràng rồi với kế phản gián của Thiệu tướng quân chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao?
Nói đến kế phản gián, Thiệu Cảnh Văn lộ ra một vẻ xấu hổ nhưng sau đó lại khôi phục bình thường lắc đầu cười nói:
- Ty chức đại khái hiểu một chút biết rõ Hoàng Phủ Vô Tấn vì phá hư liên minh Ung Tề mà bức Ung châu lui quân cũng biết Hoàng Phủ Vô Tấn ở đông quận lâu mà không ra là làm ra tư thái mặt khác nếu như ở bên ngoài nghiệm xét thì thực tế hắn đang củng cố chiếm lĩnh Tề châu và U Châu đã qua một tháng rồi hắn thủy chung bất động ta lại càng thấy hắn có lợi, nhưng vì sao Tề vương chậm chạp không tiến quân Sở quân chẳng lẽ hắn nhìn không ra sao?
Trương Tấn Tiết khẽ cười nói;
- Thiệu tướng quân vấn đề lớn nhất là ánh mắt quân sự, Hoàng Phủ Vô Tấn mỗi hành vi đều cân nhắc kỹ càng, có thể nói tất cả người trong thiên hạ đều đang nhìn tư thái của hắn, hắn bằng thành ý mà tránh chiến tranh dùng không chiến mà khuất phục người khác, hắn hiện tại đã rời khỏi quân sự mà dùng chính tị để đấu, hắn dùng nhân nghĩa đối lập với sự tàn bạo của Tề vương vấn đề lớn nhất chính là chiếm lĩnh Lạc Kinh, Hoàng Phủ Vô Tấn quăng cái mồi nhử này ra Tề vương đã nuốt phải rồi thử hỏi hắn có khả năng bỏ qua Lạc kinh không, quyết tâm chém giết quay trở lại Tề châu không? Không có khả năng, hắn nhất định không làm, với dã tâm và tham lam của hắn thì hắn nhất định không buông tha cho Lạc kinh cho nên cuối cùng kết cục của Tề vương cũng là bị Hoàng Phủ Vô Tấn hại chết không chiến mà khuất, Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ chiếm được không ít ủng hộ của người trong thiên hạ ít nhất sẽ được quan địa phương Dự Châu ủng hộ.
Thiệu Cảnh Văn lặng yên gật đầu hắn đứng lên mà nói:
- Hôm nay trước khi trời tối ta muốn rút quân quay trở lại phía Nam Tấn Châu lúc đó quân đội của Thân Tể sẽ tới giám thị tướng quốc hơn nữa người của Tề vương cũng chờ ở ngoài ta đoán chừng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng âm thầm đợi cơ hội tất cả mọi người đều tranh đoạt ta có thể nói rõ cho tướng quốc Thân thái hậu đã hạ chỉ yêu cầu tướng quốc về Ung Kinh nhưng Thiệu Cảnh Văn ta muốn làm một việc tư.
Hắn chăm chú nhìn Trương Tấn Tiết dùng một ngữ khí kiên quyết nói:
- Ta trước khi rút khỏi Lạc Kinh muốn trợ giúp tướng quốc rời khỏi lạc kinh không biết tướng quốc muốn đi nơi nào?
Trương Tấn Tiết kinh ngạc mà nhìn hắn:
- Thiệu tướng quân không tiếc kháng chỉ mà giúp ta là vì sao/
Thiệu Cảnh Văn tự giễu cười cười:
- Có lẽ ta muốn để lại trên người tướng quốc một chút tiền vốn, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trương Tấn Tiết gật đầu hắn rất thưởng thức sự thẳng thắn và thành khẩn của Thiệu Cảnh Văn, đây mới là bản sắc nam nhi, hắn trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Nếu như có thể ta muốn đi Giang Ninh hội tụ với thứ tử của ta.
Vào lúc ban đêm một cỗ xe ngựa bịt kín chạy ra từ phủ của Trương Tấn Tiết, hợp với đội ngũ rút quân của Thiệu Cảnh Văn, rời khỏi Lạc kinh Thiệu Cảnh Văn lập tức phái người đem một nhà Trương Tấn Tiết đi tới Giang Ninh phủ
Quân Ung Châu toàn bộ rút lui khiến cho Lạc Kinh nửa vui nường buồn, theo tin tức Thân hoàng hậu hạ chỉ rút quân quân Tây Lương cũng từ từ rút lui về phía bắc, Tây lương đại quân rời khỏi Lạc Giao huyện, cũng thối lui ra khỏi địa bàn tranh chấp, uy hiếp Phượng Tường cũng bị giải trừ.
Mà Ung châu rút quân Tề vương Hoàng Phủ Chung chính là người được lợi nhiều nhất vì Ung châu đã để lại một khối thổ địa cho hắn.
Triệu Nguyên Lượng lúc này cũng một mực khuyên Hoàng Phủ Chung nên đăng cơ nhưng Hoàng Phủ Chung chỉ cười không đáp, Triệu Nguyên Lượng biết rõ Hoàng Phủ Chung không phải không muốn mà là vì không có cơ hội, hiện tại Lạc kinh đã thống nhất rồi thì không phải là cơ hội hay sao?
Triệu Nguyên Lượng quyết định khuyên bảo lần nữa hắn lấy ra tấu chương dâng lên cho Hoàng Phủ Chung:
- Bệ hạ đây là ba mươi sáu đại thần liên danh ký tên yêu cầu bệ hạ đăng cơ ở bên trong cũng có Hoàng Phủ Giới ở Huỳnh Dương quận ủng hộ bệ hạ không thể làm rét lạnh thần tâm.
Hoàng Phủ Chung tiếp nhận tấu chương đúng là có ký tên của đám đại thần kỳ thật Hoàng Phủ Chung không phải không muốn đăng cơ hắn nằm mơ cũng muốn tuy nhiên hắn cũng hiểu, người trong thiên hạ chưa hẳn đã hoàn toàn ủng hộ hắn ít nhất phải đợi hắn khống chế thế cục mới có thể cân nhắc chuyện đăng cơ.
- Để cho cô suy nghĩ đã.
Hắn sửa lại danh xưng không xưng ta mà là xưng cô tuy biến hóa rất nhỏ nhưng Triệu Nguyên Lượng hiểu rõ biến hóa trong tâm lý của hắn cho nên lại khuyên:
- Điện hạ Hoàng Phủ Hằng đã vong, Ung Kinh Thân gia độc chiếm thiên hạ không được người trong thiên hạ phục lúc này thiên hạ vô chủ điện hạ không nắm lấy cơ hội này mà xưng đế để cho người khác đoạt trước hối hận đã muộn.
Người khác là ai Triệu Nguyên Lượng không nói rõ mà Hoàng Phủ Chung không muốn nghe đến tên.
Triệu Nguyên Lượng thấy Hoàng Phủ Chung đã động tâm liền lập tức nháy mắt cho Ngô Chính, Ngô Chính hiểu ý hắn cũng gật đầu tỏ vẻ mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.
Đang lúc Hoàng Phủ Chung cúi đầu không nói thì ở trên đường bỗng nhiên truyền tới một hồi náo nhiệt, cắt đứt sự trầm tư của Hoàng Phủ Chung hắn không vui hỏi:
- Là ai ồn ào?
Một gã thân binh đi thăm dò, một lát sau quay về bẩm báo:
- Hồi bẩm điện hạ là mười mấy trưởng lão bọn họ yêu cầu gặp điện hạ.
- Tướng quốc nói không sai, Linh Vũ toàn quân bị diệt, Trương Sùng Tuấn đã chiếm lĩnh Lạc Giao huyện hiện tại chỉ còn cách Ung Kinh ba trăm dặm áp lực với thái hậu rất lớn hơn nữa không chỉ Ung Kinh U châu cũng đã bị đánh hạ, uy hiếp vô cùng cho nên ta phải mau chóng rút về Tấn Nam.
Thiệu Cảnh Văn thở dài một tiếng, hắn lại hỏi Trương Tấn Tiết:
- Ánh mắt của tướng quốc lâu dài, suy nghĩ nhạy cảm có thể nói cho ty chức hướng đi sau này của Dự Châu được không?
Trương Tấn Tiết uống một ngụm trà rồi cười nói:
- Ngươi hỏi Thân tướng quốc đi hắn lợi hại hơn ta, cũng biết rõ ràng hơn.
Thiệu Cảnh Văn trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói;
- Đây là ty chức lén muốn biết.
Trương Tấn Tiết dừng mắt ở trên người Thiệu Cảnh Văn, hắn cũng cảm nhận ra sự bất an và mâu thuẫn ở trong lòng của người này cơ hồ đối với tương lai tràn ngập mê man, Trương Tấn Tiết trầm ngâm nửa ngày sau đó từ từ nói;
- Kỳ thật sách lược đối phó của Hoàng Phủ Vô Tấn với Tề vương đã rõ ràng rồi với kế phản gián của Thiệu tướng quân chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao?
Nói đến kế phản gián, Thiệu Cảnh Văn lộ ra một vẻ xấu hổ nhưng sau đó lại khôi phục bình thường lắc đầu cười nói:
- Ty chức đại khái hiểu một chút biết rõ Hoàng Phủ Vô Tấn vì phá hư liên minh Ung Tề mà bức Ung châu lui quân cũng biết Hoàng Phủ Vô Tấn ở đông quận lâu mà không ra là làm ra tư thái mặt khác nếu như ở bên ngoài nghiệm xét thì thực tế hắn đang củng cố chiếm lĩnh Tề châu và U Châu đã qua một tháng rồi hắn thủy chung bất động ta lại càng thấy hắn có lợi, nhưng vì sao Tề vương chậm chạp không tiến quân Sở quân chẳng lẽ hắn nhìn không ra sao?
Trương Tấn Tiết khẽ cười nói;
- Thiệu tướng quân vấn đề lớn nhất là ánh mắt quân sự, Hoàng Phủ Vô Tấn mỗi hành vi đều cân nhắc kỹ càng, có thể nói tất cả người trong thiên hạ đều đang nhìn tư thái của hắn, hắn bằng thành ý mà tránh chiến tranh dùng không chiến mà khuất phục người khác, hắn hiện tại đã rời khỏi quân sự mà dùng chính tị để đấu, hắn dùng nhân nghĩa đối lập với sự tàn bạo của Tề vương vấn đề lớn nhất chính là chiếm lĩnh Lạc Kinh, Hoàng Phủ Vô Tấn quăng cái mồi nhử này ra Tề vương đã nuốt phải rồi thử hỏi hắn có khả năng bỏ qua Lạc kinh không, quyết tâm chém giết quay trở lại Tề châu không? Không có khả năng, hắn nhất định không làm, với dã tâm và tham lam của hắn thì hắn nhất định không buông tha cho Lạc kinh cho nên cuối cùng kết cục của Tề vương cũng là bị Hoàng Phủ Vô Tấn hại chết không chiến mà khuất, Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ chiếm được không ít ủng hộ của người trong thiên hạ ít nhất sẽ được quan địa phương Dự Châu ủng hộ.
Thiệu Cảnh Văn lặng yên gật đầu hắn đứng lên mà nói:
- Hôm nay trước khi trời tối ta muốn rút quân quay trở lại phía Nam Tấn Châu lúc đó quân đội của Thân Tể sẽ tới giám thị tướng quốc hơn nữa người của Tề vương cũng chờ ở ngoài ta đoán chừng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng âm thầm đợi cơ hội tất cả mọi người đều tranh đoạt ta có thể nói rõ cho tướng quốc Thân thái hậu đã hạ chỉ yêu cầu tướng quốc về Ung Kinh nhưng Thiệu Cảnh Văn ta muốn làm một việc tư.
Hắn chăm chú nhìn Trương Tấn Tiết dùng một ngữ khí kiên quyết nói:
- Ta trước khi rút khỏi Lạc Kinh muốn trợ giúp tướng quốc rời khỏi lạc kinh không biết tướng quốc muốn đi nơi nào?
Trương Tấn Tiết kinh ngạc mà nhìn hắn:
- Thiệu tướng quân không tiếc kháng chỉ mà giúp ta là vì sao/
Thiệu Cảnh Văn tự giễu cười cười:
- Có lẽ ta muốn để lại trên người tướng quốc một chút tiền vốn, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Trương Tấn Tiết gật đầu hắn rất thưởng thức sự thẳng thắn và thành khẩn của Thiệu Cảnh Văn, đây mới là bản sắc nam nhi, hắn trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Nếu như có thể ta muốn đi Giang Ninh hội tụ với thứ tử của ta.
Vào lúc ban đêm một cỗ xe ngựa bịt kín chạy ra từ phủ của Trương Tấn Tiết, hợp với đội ngũ rút quân của Thiệu Cảnh Văn, rời khỏi Lạc kinh Thiệu Cảnh Văn lập tức phái người đem một nhà Trương Tấn Tiết đi tới Giang Ninh phủ
Quân Ung Châu toàn bộ rút lui khiến cho Lạc Kinh nửa vui nường buồn, theo tin tức Thân hoàng hậu hạ chỉ rút quân quân Tây Lương cũng từ từ rút lui về phía bắc, Tây lương đại quân rời khỏi Lạc Giao huyện, cũng thối lui ra khỏi địa bàn tranh chấp, uy hiếp Phượng Tường cũng bị giải trừ.
Mà Ung châu rút quân Tề vương Hoàng Phủ Chung chính là người được lợi nhiều nhất vì Ung châu đã để lại một khối thổ địa cho hắn.
Triệu Nguyên Lượng lúc này cũng một mực khuyên Hoàng Phủ Chung nên đăng cơ nhưng Hoàng Phủ Chung chỉ cười không đáp, Triệu Nguyên Lượng biết rõ Hoàng Phủ Chung không phải không muốn mà là vì không có cơ hội, hiện tại Lạc kinh đã thống nhất rồi thì không phải là cơ hội hay sao?
Triệu Nguyên Lượng quyết định khuyên bảo lần nữa hắn lấy ra tấu chương dâng lên cho Hoàng Phủ Chung:
- Bệ hạ đây là ba mươi sáu đại thần liên danh ký tên yêu cầu bệ hạ đăng cơ ở bên trong cũng có Hoàng Phủ Giới ở Huỳnh Dương quận ủng hộ bệ hạ không thể làm rét lạnh thần tâm.
Hoàng Phủ Chung tiếp nhận tấu chương đúng là có ký tên của đám đại thần kỳ thật Hoàng Phủ Chung không phải không muốn đăng cơ hắn nằm mơ cũng muốn tuy nhiên hắn cũng hiểu, người trong thiên hạ chưa hẳn đã hoàn toàn ủng hộ hắn ít nhất phải đợi hắn khống chế thế cục mới có thể cân nhắc chuyện đăng cơ.
- Để cho cô suy nghĩ đã.
Hắn sửa lại danh xưng không xưng ta mà là xưng cô tuy biến hóa rất nhỏ nhưng Triệu Nguyên Lượng hiểu rõ biến hóa trong tâm lý của hắn cho nên lại khuyên:
- Điện hạ Hoàng Phủ Hằng đã vong, Ung Kinh Thân gia độc chiếm thiên hạ không được người trong thiên hạ phục lúc này thiên hạ vô chủ điện hạ không nắm lấy cơ hội này mà xưng đế để cho người khác đoạt trước hối hận đã muộn.
Người khác là ai Triệu Nguyên Lượng không nói rõ mà Hoàng Phủ Chung không muốn nghe đến tên.
Triệu Nguyên Lượng thấy Hoàng Phủ Chung đã động tâm liền lập tức nháy mắt cho Ngô Chính, Ngô Chính hiểu ý hắn cũng gật đầu tỏ vẻ mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.
Đang lúc Hoàng Phủ Chung cúi đầu không nói thì ở trên đường bỗng nhiên truyền tới một hồi náo nhiệt, cắt đứt sự trầm tư của Hoàng Phủ Chung hắn không vui hỏi:
- Là ai ồn ào?
Một gã thân binh đi thăm dò, một lát sau quay về bẩm báo:
- Hồi bẩm điện hạ là mười mấy trưởng lão bọn họ yêu cầu gặp điện hạ.