Lát sau, tám trăm chiếc thuyền kéo đáy bằng bị ép dừng lại, bắt đầu có binh sĩ Sở quân lên thuyền kiểm tra.
Đội thủy quân Sở Châu này chính là chủ lực thủy quân do Chu Diên Bảo suất lĩnh. Năm trăm chiến thuyền chở hơn ba vạn binh thủy quân tiến hướng kho lương huyện Nam Dương. Họ bị yêu cầu trong vòng hai ngày phải lấy được kho lương Huỳnh Dương, nửa đường tình cờ gặp đội tàu vận lương Lưu ký.
- Bẩm báo tướng quân, trong thuyền dân chở toàn lương thực, ước chừng bốn mươi vạn thạch.
Tin tức này khiến Chu Diên Bảo hơi kinh ngạc, lập tức truy hỏi:
- Là đội tàu ở đâu, lương thực từ đâu tới? Đem quản sự đội tàu mang tới đây!
Lát sau Tôn quản sự bị dẫn tới, lòng cực sợ hãi, vừa đến liền quỳ xuống bong tàu, liên tục dập đầu:
- Tại hạ chỉ là tiểu quản sự, làm việc theo lệnh đông chủ, không liên quan đến tiểu nhân, xin tướng quân tha mạng!
Nhìn bộ dạng của gã, Chu Diên Bảo lập tức hiểu ra vài phần, lạnh lùng nói:
- Sở quân đã nói trước rồi, thương gia làm việc cho Tề quân đều bị xử trảm, người đâu!
Gã quát ra lệnh, binh sĩ hai bên lập tức lên tiến, khiến Tôn quản sự kinh sợ ngã gục xuống đất, người run bần bật không nói nên lời.
Chu Diên Bảo ngồi xổm trước mặt gã, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì cho ta biết, trên thuyền các ngươi có bao nhiêu Tề quân, quân quan dẫn đầu làm chức vụ gì tại kho lương Huỳnh Dương?
Tôn quản sự nghe có đường sống, không rảnh bận tâm điều gì khác, vội trả lời:
- Có tổng cộng tám trăm binh sĩ Tề quân, quân quan dẫn đầu có hai người, đều là hiệu úy kho lương Huỳnh Dương.
Chu Diên Bảo gật đầu, nháy mắt ra hiệu với phó tướng bên cạnh. Phó tướng dẫn theo binh sĩ đi xuống thuyền. Chốc lát sau, binh sĩ Sở quân áp tải hai quân quan Tề quân tiến vào.
Hai quân quan đã sợ đến hồn lìa khỏi xác.
*Bùm!* một tiếng, chúng quỳ xuống.
- Tướng quân, chúng ta nguyện đầu hàng!
Chu Diên Bảo mỉm cười:
- Nếu hai vị tướng quân chịu thay Sở quân lập đại công thì ta có thể tiến cử hiền tài, cho các ngươi về quê làm quận tư mã.
Ai cũng có suy nghĩ áo gấm về làng, không chỉ là người đọc sách, quan binh trong quân cũng vậy.
Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn trên sông khiến thủy quân Sở Châu thay đổi chiến thuật. Chu Diên Bảo ra lệnh một quân quan trong số đó dẫn theo Sở quân đã cải trang đi huyện Quàn Thành kiếm thuyền hành Lưu gia, cũng cải trang năm mươi chiến thuyền ngàn thạch. Một canh giờ sau, một đông chủ Lưu gia bị mang về, năm mươi thuyền lớn cũng đã giả dạng xong, do một quân quan đầu hàng khác dẫn dắt chạy hướng kho lương Huỳnh Dương.
Cào canh hai, năm mươi thuyền ngàn thạch cắm cờ Lưu ký thuyền hành dần đến bến cảng huyện Huỳnh Dương. Từ bến cảng huyện Huỳnh Dương đến nhà kho chỉ có một vận hà nhân công dài chừng ba dặm. Thuyền vận lương có thể trực tiếp tới bến cảng kho lương, vận chuyển lương thực.
Từ khi Tề quân chiếm lĩnh kho lương Huỳnh Dương, vì bảo vệ kho lương an toàn, ở vận hà xây dựng ba tòa gang đại thuyền áp, hai bờ sắp xếp trọng binh canh gác. Chỉ dựa vào thuyền cứng rắn thì không thể xông vào phúc địa kho lương được.
Vốn thủy quân Sở Châu cho rằng sẽ là trận đánh khốc liệt, nhưng gặp đội tàu Lưu ký thuyền hành khiến họ đổi chiến thuật.
Đây là một cơ hội, đủ để Chu Diên Bảo định ra một kế hoạch to gan.
Năm mươi chiếc thuyền lớn Lưu ký thuyền hành chậm rãi tiến vào vận hà, tới gần tòa tàu thuyền thứ nhất. Chiến thuyền của thủy quân Đại Ninh vương triều và thuyền lớn dân gian nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác biệt, khác nhau ở chỗ chiến thuyền có tiêu chí thủy quân đặc biệt, và binh sĩ thủy quân võ trang đầy đủ. Nếu vứt bỏ hai thứ này, lại cắm vào cờ Lưu ký thuyền hành, đứng đầy tiểu nhị Lưu ký thuyền hành, vậy thuyền lớn ngàn thạch không còn là chiến thuyền mà là thuyền vận lương của Lưu ký thuyền hành.
Khi năm mươi chiếc thuyền lớn xuất hiện tại bến liền khiến Tề quân chú ý. Lần trước thủy sư Sở quân đến phá hủy tất cả chiến thuyền Tề Châu đến nay còn mới mẻ trong ký ức của họ. Binh sĩ Tề quân không dám xem thường, lập tức có quân quan dẫn theo binh sĩ tiến lên hỏi han. Mấy trăm binh sĩ trên bờ cực kỳ cảnh giác, như chim sợ cành cong nhìn chằm chằm vào đội tàu.
Một quân quan lớn tiếng quát:
- Là thuyền từ đâu tới đây?
Từ trong khoang thuyền lớn dẫn đầu đi ra một người, chính là Trương hiệu úy buổi chiều áp thuyền đi Lạc Kinh.
Gã cười hì hì nói:
- Lão ngũ, là ta đây mà! Khẩn trương như vậy làm gì?
Quân quan trên bờ thấy là người của mình thì thầm thở ra một hơi:
- Không phải ngươi đã đi Lạc Kinh sao? Tại sao trở về?
- Lưu ký thuyền hành từ phía nam điều đến năm mươi thuyền lớn, còn có thể chở thêm mười vạn thạch lương, cho nên ta trở về.
Lúc này trong khoang thuyền lại đi ra một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, chắp tay nói:
- Tại hạ là Lưu Chí An, nhị đông chủ của Lưu ký thuyền hành, La tướng quân của các ngươi có biết ta.
Quân quan trên bờ vẻ mặt do dự, ôm quyền nói:
- Trương hiệu úy, ngươi cũng biết, trước khi qua âu thuyền thì phải lên thuyền kiểm tra, đây là quy củ.
- Ta biết chứ, mời!
Quân quan trên bờ vung tay, lập tức mấy tên binh sĩ đi lên kiểm tra. Kỳ thật chỉ là kiểm tra theo thông lệ, xem coi có giấu Sở quân không chứ chúng không cẩn thận điều tra.
Chốc lát sau, sĩ tốt kiểm tra lục tục trở về bẩm báo:
- Khải bẩm hiệu úy, không có gì khác lạ.
Lúc này, một đội kỵ binh chạy như bay tới, dẫn đầu là một tướng quân, tên gọi Kim tử Kỳ, là một trong tám tướng quân thuộc hạ của La Khải Ngọc.
Gã kiềm cương ngựa, hỏi:
- Thuyền từ đâu tới đó?
Quân quan vội bẩm:
- Là Lưu ký thuyền hành đưa tới thuyền vận lương, bên trên có hiệu úy của chúng ta.
Nhị đông chủ Lưu ký đứng trên đầu thuyền nhận ra Kim Tử Kỳ, chắp tay cười nói:
- Kim tướng quân, đã lâu không gặp.
Kim Tử Kỳ thấy là nhị đông chủ Lưu ký Lưu Chí An thì gật đầu với gã, lại hỏi:
- Có kiểm tra chưa?
- Đã kiểm tra rồi, không phát hiện gì lạ.
Kim Tử Kỳ vung tay lên:
- Vậy có thể cho đi!
Âu thuyền chậm rãi mở ra, đội tàu từ từ đi vào phúc địa kho lương. Ba tòa âu thuyền chỉ cần qua cái thứ nhất thì mặt sau đều lần lượt mở ra, không kiểm tra cái gì nữa. Không bao lâu sau, năm mươi chiếc thuyền lớn cập bến cảng kho lương.
Kho lương Huỳnh Dương chiếm vài trăm mẫu đất, do gần ngàn lương diếu lớn nhỏ hợp thành. Xung quanh xây tường cao ba trượng, tường thành dày có thể ở bên trên trú binh phòng ngự. Tiến vào kho lương chỉ có hai con đường. Một là đường bộ mặt đông, cửa sắt lớn đóng chặt, hai là vận hà đường thủy, thông thẳng đến phúc địa kho lương, nguyên kho lương nghiêm ngặt bảo mật như một tòa thành nhỏ.
Đội thủy quân Sở Châu này chính là chủ lực thủy quân do Chu Diên Bảo suất lĩnh. Năm trăm chiến thuyền chở hơn ba vạn binh thủy quân tiến hướng kho lương huyện Nam Dương. Họ bị yêu cầu trong vòng hai ngày phải lấy được kho lương Huỳnh Dương, nửa đường tình cờ gặp đội tàu vận lương Lưu ký.
- Bẩm báo tướng quân, trong thuyền dân chở toàn lương thực, ước chừng bốn mươi vạn thạch.
Tin tức này khiến Chu Diên Bảo hơi kinh ngạc, lập tức truy hỏi:
- Là đội tàu ở đâu, lương thực từ đâu tới? Đem quản sự đội tàu mang tới đây!
Lát sau Tôn quản sự bị dẫn tới, lòng cực sợ hãi, vừa đến liền quỳ xuống bong tàu, liên tục dập đầu:
- Tại hạ chỉ là tiểu quản sự, làm việc theo lệnh đông chủ, không liên quan đến tiểu nhân, xin tướng quân tha mạng!
Nhìn bộ dạng của gã, Chu Diên Bảo lập tức hiểu ra vài phần, lạnh lùng nói:
- Sở quân đã nói trước rồi, thương gia làm việc cho Tề quân đều bị xử trảm, người đâu!
Gã quát ra lệnh, binh sĩ hai bên lập tức lên tiến, khiến Tôn quản sự kinh sợ ngã gục xuống đất, người run bần bật không nói nên lời.
Chu Diên Bảo ngồi xổm trước mặt gã, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì cho ta biết, trên thuyền các ngươi có bao nhiêu Tề quân, quân quan dẫn đầu làm chức vụ gì tại kho lương Huỳnh Dương?
Tôn quản sự nghe có đường sống, không rảnh bận tâm điều gì khác, vội trả lời:
- Có tổng cộng tám trăm binh sĩ Tề quân, quân quan dẫn đầu có hai người, đều là hiệu úy kho lương Huỳnh Dương.
Chu Diên Bảo gật đầu, nháy mắt ra hiệu với phó tướng bên cạnh. Phó tướng dẫn theo binh sĩ đi xuống thuyền. Chốc lát sau, binh sĩ Sở quân áp tải hai quân quan Tề quân tiến vào.
Hai quân quan đã sợ đến hồn lìa khỏi xác.
*Bùm!* một tiếng, chúng quỳ xuống.
- Tướng quân, chúng ta nguyện đầu hàng!
Chu Diên Bảo mỉm cười:
- Nếu hai vị tướng quân chịu thay Sở quân lập đại công thì ta có thể tiến cử hiền tài, cho các ngươi về quê làm quận tư mã.
Ai cũng có suy nghĩ áo gấm về làng, không chỉ là người đọc sách, quan binh trong quân cũng vậy.
Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn trên sông khiến thủy quân Sở Châu thay đổi chiến thuật. Chu Diên Bảo ra lệnh một quân quan trong số đó dẫn theo Sở quân đã cải trang đi huyện Quàn Thành kiếm thuyền hành Lưu gia, cũng cải trang năm mươi chiến thuyền ngàn thạch. Một canh giờ sau, một đông chủ Lưu gia bị mang về, năm mươi thuyền lớn cũng đã giả dạng xong, do một quân quan đầu hàng khác dẫn dắt chạy hướng kho lương Huỳnh Dương.
Cào canh hai, năm mươi thuyền ngàn thạch cắm cờ Lưu ký thuyền hành dần đến bến cảng huyện Huỳnh Dương. Từ bến cảng huyện Huỳnh Dương đến nhà kho chỉ có một vận hà nhân công dài chừng ba dặm. Thuyền vận lương có thể trực tiếp tới bến cảng kho lương, vận chuyển lương thực.
Từ khi Tề quân chiếm lĩnh kho lương Huỳnh Dương, vì bảo vệ kho lương an toàn, ở vận hà xây dựng ba tòa gang đại thuyền áp, hai bờ sắp xếp trọng binh canh gác. Chỉ dựa vào thuyền cứng rắn thì không thể xông vào phúc địa kho lương được.
Vốn thủy quân Sở Châu cho rằng sẽ là trận đánh khốc liệt, nhưng gặp đội tàu Lưu ký thuyền hành khiến họ đổi chiến thuật.
Đây là một cơ hội, đủ để Chu Diên Bảo định ra một kế hoạch to gan.
Năm mươi chiếc thuyền lớn Lưu ký thuyền hành chậm rãi tiến vào vận hà, tới gần tòa tàu thuyền thứ nhất. Chiến thuyền của thủy quân Đại Ninh vương triều và thuyền lớn dân gian nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác biệt, khác nhau ở chỗ chiến thuyền có tiêu chí thủy quân đặc biệt, và binh sĩ thủy quân võ trang đầy đủ. Nếu vứt bỏ hai thứ này, lại cắm vào cờ Lưu ký thuyền hành, đứng đầy tiểu nhị Lưu ký thuyền hành, vậy thuyền lớn ngàn thạch không còn là chiến thuyền mà là thuyền vận lương của Lưu ký thuyền hành.
Khi năm mươi chiếc thuyền lớn xuất hiện tại bến liền khiến Tề quân chú ý. Lần trước thủy sư Sở quân đến phá hủy tất cả chiến thuyền Tề Châu đến nay còn mới mẻ trong ký ức của họ. Binh sĩ Tề quân không dám xem thường, lập tức có quân quan dẫn theo binh sĩ tiến lên hỏi han. Mấy trăm binh sĩ trên bờ cực kỳ cảnh giác, như chim sợ cành cong nhìn chằm chằm vào đội tàu.
Một quân quan lớn tiếng quát:
- Là thuyền từ đâu tới đây?
Từ trong khoang thuyền lớn dẫn đầu đi ra một người, chính là Trương hiệu úy buổi chiều áp thuyền đi Lạc Kinh.
Gã cười hì hì nói:
- Lão ngũ, là ta đây mà! Khẩn trương như vậy làm gì?
Quân quan trên bờ thấy là người của mình thì thầm thở ra một hơi:
- Không phải ngươi đã đi Lạc Kinh sao? Tại sao trở về?
- Lưu ký thuyền hành từ phía nam điều đến năm mươi thuyền lớn, còn có thể chở thêm mười vạn thạch lương, cho nên ta trở về.
Lúc này trong khoang thuyền lại đi ra một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, chắp tay nói:
- Tại hạ là Lưu Chí An, nhị đông chủ của Lưu ký thuyền hành, La tướng quân của các ngươi có biết ta.
Quân quan trên bờ vẻ mặt do dự, ôm quyền nói:
- Trương hiệu úy, ngươi cũng biết, trước khi qua âu thuyền thì phải lên thuyền kiểm tra, đây là quy củ.
- Ta biết chứ, mời!
Quân quan trên bờ vung tay, lập tức mấy tên binh sĩ đi lên kiểm tra. Kỳ thật chỉ là kiểm tra theo thông lệ, xem coi có giấu Sở quân không chứ chúng không cẩn thận điều tra.
Chốc lát sau, sĩ tốt kiểm tra lục tục trở về bẩm báo:
- Khải bẩm hiệu úy, không có gì khác lạ.
Lúc này, một đội kỵ binh chạy như bay tới, dẫn đầu là một tướng quân, tên gọi Kim tử Kỳ, là một trong tám tướng quân thuộc hạ của La Khải Ngọc.
Gã kiềm cương ngựa, hỏi:
- Thuyền từ đâu tới đó?
Quân quan vội bẩm:
- Là Lưu ký thuyền hành đưa tới thuyền vận lương, bên trên có hiệu úy của chúng ta.
Nhị đông chủ Lưu ký đứng trên đầu thuyền nhận ra Kim Tử Kỳ, chắp tay cười nói:
- Kim tướng quân, đã lâu không gặp.
Kim Tử Kỳ thấy là nhị đông chủ Lưu ký Lưu Chí An thì gật đầu với gã, lại hỏi:
- Có kiểm tra chưa?
- Đã kiểm tra rồi, không phát hiện gì lạ.
Kim Tử Kỳ vung tay lên:
- Vậy có thể cho đi!
Âu thuyền chậm rãi mở ra, đội tàu từ từ đi vào phúc địa kho lương. Ba tòa âu thuyền chỉ cần qua cái thứ nhất thì mặt sau đều lần lượt mở ra, không kiểm tra cái gì nữa. Không bao lâu sau, năm mươi chiếc thuyền lớn cập bến cảng kho lương.
Kho lương Huỳnh Dương chiếm vài trăm mẫu đất, do gần ngàn lương diếu lớn nhỏ hợp thành. Xung quanh xây tường cao ba trượng, tường thành dày có thể ở bên trên trú binh phòng ngự. Tiến vào kho lương chỉ có hai con đường. Một là đường bộ mặt đông, cửa sắt lớn đóng chặt, hai là vận hà đường thủy, thông thẳng đến phúc địa kho lương, nguyên kho lương nghiêm ngặt bảo mật như một tòa thành nhỏ.