Thảm án xảy ra tại đường Chu Tước chấn kinh Trường An. Không ngừng truyền ra tin tức, thái học sinh chết trên năm trăm người, bị thương tới mấy ngàn người. Thủ phạm dẫn đến thảm án máu me này không chút nghi ngờ đều chỉ hướng đại tướng quân Thân Tể, cùng với Thân thái hậu đứng sau màn. Có người tận mắt thấy Thân Tể xuất hiện trong quân đội trấn áp học sinh. Gã cố ý lộ mặt, nghiêm khắc cảnh cáo kẻ lên kế hoạch thúc đẩy thái hậu từ bỏ chấp chính.
Vận động phản đối thái hậu bị quân đội huyết tinh trấn áp bỗng chốc ngừng lại, một loại đấu tranh khác đã bắt đầu khởi động. Quan lại nhỏ, cỡ trung lần lượt cáo bệnh, dùng cách bãi triều biểu đạt kháng nghị và bất mãn.
Tin đội diễu hành gặp phải trấn áp thê thảm trước tiên truyền vào tai Thân quốc cửu.
Trong phòng, Thân quốc cữu mặt không biểu tình nghe Thôi Nhan Bá khóc kể.
- Tướng quốc, đã có mấy trăm người bị giết, mấy ngàn người bị đánh gãy chân tay, đây thật chính là ban ngày ban mặt đồ sát. Bọn họ xuống tay ngoan độc, nhưng lại dám dùng đao đối với đám thái học sinh. Xin tướng quốc nhất định phải nghiêm trị hung thủ, bình ổn cảm xúc phẫn nộ của các học sinh. Nếu không, ta lo lắng họ lại ra đường gặp phải đồ sát nữa.
Thân quốc cữu khẽ thở dài, kết quả này có thể nói là nằm trong dự đoán của y. Thái hậu rốt cuộc không thể kiềm nén, vẫn là ra tay, hơn nữa chĩa đao vào học sinh vô tội. Điều này nói lên thái hậu và Thân Tể thiếu trí tuệ chính trị, cũng nói lên khi họ hết nước cờ thì chỉ có thể dùng cách đồ sát huyết tinh hăm dọa kẻ phản đối bà.
Không biết rằng trong các sĩ tử trẻ tuổi có nhiều người là con cháu quan viên khắp nơi, hoặc là con của thân bằng hảo hữu của họ. Hai người đồ sát sĩ tử cũng là đắc tội người đọc sách, càng đắc tội nhiều quan viên. Hoạt động đả đảo thái hậu sẽ không ngừng lại, thậm chí ngày càng kịch liệt hơn.
- Thôi đại nhân, việc Thân Tể làm chỉ có thể dùng hình dung đảo hành nghịch thi. Ta không ngờ được hắn thật dám đắc tội thiên hạ, đồ sát sĩ tử. Không chỉ là sĩ tử, ngay cả nha sai quan phủ cũng bị đả thương gần trăm người. Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, cũng sẽ không theo ý bọn họ. Ta sẽ dùng cách khác đến áp bức họ. Nhưng có một điều là các sĩ tử không thể lại diễu hành nữa, đây là vì bảo vệ an toàn sinh mạng cho họ, ngươi hiểu chưa?
- Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ đi trấn an các học sinh.
Thôi Nhan Bá rời đi. Trong lòng Thân quốc cữu cực kỳ phiền muộn. Y chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Thân thái hậu trấn áp học sinh khiến y cảm giác được thái hậu cường ngạnh. Dù Thân quốc cữu một lòng muốn đoạt lại quyền lực vốn nên thuộc về mình, nhưng Thân quốc cữu không dám làm quá đáng. Nếu gây mẫu thuẫn đến cuối cùng không thể vãn hồi, hai bên nội chiến thì người được lợi chỉ có thể là Hoàng Phủ Vô Tấn. Chính vì có áp lực cường đại ở bên ngoài mới khiến Thân quốc cữu bó tay bó chân.
Bây giờ Thân quốc cữu gặp khó khăn cực lớn. Rõ ràng thái hậu không muốn buông tay quyền lực, mà nếu y dừng tay thì lại không cam tâm. Thân quốc cữu biết mình còn một nước cờ có thể đi, chẳng qua y hơi do dự, y không biết làm như vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng tới đâu.
Đắn đo suy nghĩ thật lâu sau, y quyết định cứ thử một phen.
- Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta lập tức đi hoàng cung!
Nước cờ cuối cùng của Thân quốc cữu là hoàng đế Hoàng Phủ Điềm.
Ngay lúc đội diễu hành gặp trấn áp thì Sở Phượng trà trang Dư Vĩnh Khánh mang theo mấy thuộc hạ có mặt tại hiện trường huyết tinh. Họ tận mắt thấy toàn bộ quá trình thảm án, Dư Vĩnh Khánh cũng chính mắt thấy Thân Tể cưỡi ngựa xuất hiện trong đội. Họ lập tức quay về Sở Phượng trà trang Bình Khang phường.
Dư Vĩnh Khánh ở Ung Kinh mấy tháng, dần xây dựng mạng lưới tình báo phủ lên khắp ngõ ngách Ung Kinh. Mục tiêu của họ không phải thu mua quan viên, cũng không phải tra xét quân tình, làm vậy quá nguy hiểm. Bọn họ thu thập các loại tình báo nổi trên mặt nước, dân chúng ăn, mặc, ở, đi lại, biến động giá gạo, gía dầu và các loại sự kiện quan trọng khác, sau đó phân tích đào móc ra tin tức hữu dụng bên trong.
Cùng lúc đó họ cũng thu mua mấy quan viên dưới trung tầng, từ chỗ đó được đến một ít tình hình đấu tranh quyền lực trong triều đình. Được đến tất cả tình báo gã lập tức đưa ra ngoài. Từ khi chiến trường của Hoàng Phủ Vô Tấn dần chuyển tới Dự Châu, tốc độ gã phát tình báo ngày càng nhanh, gần như mỗi ngày mỗi đưa đi.
Vì che giấu tai mắt người, đa số tình báo gã viết thành sách sai người đưa đi Dự Châu. Chỉ khi bùng phát sự kiện hoặc tình báo quan trọng thi gã mới sử dụng thư bồ câu.
Dư Vĩnh Khánh vừa đi vào cửa trà trang thì một thuộc hạ tiến lên nhỏ giọng nói vài câu. Dư Vĩnh Khánh ngây ra, vội đi vào phòng khách quý.
Đi vào trong phòng, chỉ thấy chưởng quỹ đang trò chuyện với hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải. Mấy tháng nay Bạch Minh Khải biến thành cực mê trà, cách ba năm ngày là lại sai gia nhân đến mua trà.
Trong Sở Phượng trà trang có một con suối, nước rất ngọt lành, trà trang không thu tiền chỉ thỉnh thoảng cung cấp cho khách hàng quen nhiều năm mua trà trong trang. Bạch Minh Khải viện cớ phẩm thủy đến trà trang thử trà.
Thấy Dư Vĩnh Khánh tiến vào, đại chưởng quỹ vội đứng dậy cười nói:
- Nhị chưởng quỹ đã trở lại, ta có việc xin đi trước.
Gã gật đầu với Dư Vĩnh Khánh, lại nói xin lỗi với Bạch Minh Khải xong rời đi.
Dư Vĩnh Khánh không ngờ Bạch Minh Khải sẽ đích thân tới đây, khiến gã hơi ngoài ý muốn. Gã từng gặp Bạch Minh Khải vài lần, đều là gã đi tới phủ của đối phương. Không lẽ xảy ra việc lớn gì?
- Bạch thượng thư, đã xảy ra chuyện gì ư?
Bạch Minh Khải không đáp, liếc ngoài cửa.
Dư Vĩnh Khánh vội nói:
- Không có vấn đề, tuyệt đối an toàn.
Hôm nay tâm tình Bạch Minh Khải có chút kích động. Hôm nay là ngày tốt con gái bảo bối của gã, Bạch Miêu Nhi xuất giá vào Tô gia. Đáng tiếc gã không thể đi Giang Ninh phủ, nghe nói là thái hoàng thái hậu đích thân chứng hôn, khiến gã đặc biệt cảm động.
Đến từ lòng cảm kích ân tình của Lương vương phi, gã quyết định tự mình đến một chuyến Sở Phượng trà trang.
Gã cười cười nói:
- Ta đến nói cho ngươi một tình báo quan trọng. Thái hậu đã đồng ý trao đổi vùng đất cai quản với Thân quốc cửu, lấy Hán Trung đổi Tấn Nam. Mấy ngày nay Thiệu Cảnh Văn sẽ rút khỏi Tấn Nam đi Hán Trung đóng binh.
Sở Quân chiếm Lạc Kinh đã nửa tháng, thành Lạc Kinh cũng dần dần khôi phục lại như xưa, ngày càng nhiều người Lạc Kinh trở về với nhà, rất nhiều đại thần thoát chết cũng lần lượt về lại Lạc Kinh, tìm kiếm vị trí của mình trong Vương triều mới. Hoàng Phủ Vô Tấn đồng loạt để bọn họ hồi phục nguyên chức, đồng thời bổ nhiệm Trương Tấn Tiết làm hữu tướng, lệnh cho hắn mau chóng khôi phục lại triều đình Trung ương hoạt động bình thường.
Vận động phản đối thái hậu bị quân đội huyết tinh trấn áp bỗng chốc ngừng lại, một loại đấu tranh khác đã bắt đầu khởi động. Quan lại nhỏ, cỡ trung lần lượt cáo bệnh, dùng cách bãi triều biểu đạt kháng nghị và bất mãn.
Tin đội diễu hành gặp phải trấn áp thê thảm trước tiên truyền vào tai Thân quốc cửu.
Trong phòng, Thân quốc cữu mặt không biểu tình nghe Thôi Nhan Bá khóc kể.
- Tướng quốc, đã có mấy trăm người bị giết, mấy ngàn người bị đánh gãy chân tay, đây thật chính là ban ngày ban mặt đồ sát. Bọn họ xuống tay ngoan độc, nhưng lại dám dùng đao đối với đám thái học sinh. Xin tướng quốc nhất định phải nghiêm trị hung thủ, bình ổn cảm xúc phẫn nộ của các học sinh. Nếu không, ta lo lắng họ lại ra đường gặp phải đồ sát nữa.
Thân quốc cữu khẽ thở dài, kết quả này có thể nói là nằm trong dự đoán của y. Thái hậu rốt cuộc không thể kiềm nén, vẫn là ra tay, hơn nữa chĩa đao vào học sinh vô tội. Điều này nói lên thái hậu và Thân Tể thiếu trí tuệ chính trị, cũng nói lên khi họ hết nước cờ thì chỉ có thể dùng cách đồ sát huyết tinh hăm dọa kẻ phản đối bà.
Không biết rằng trong các sĩ tử trẻ tuổi có nhiều người là con cháu quan viên khắp nơi, hoặc là con của thân bằng hảo hữu của họ. Hai người đồ sát sĩ tử cũng là đắc tội người đọc sách, càng đắc tội nhiều quan viên. Hoạt động đả đảo thái hậu sẽ không ngừng lại, thậm chí ngày càng kịch liệt hơn.
- Thôi đại nhân, việc Thân Tể làm chỉ có thể dùng hình dung đảo hành nghịch thi. Ta không ngờ được hắn thật dám đắc tội thiên hạ, đồ sát sĩ tử. Không chỉ là sĩ tử, ngay cả nha sai quan phủ cũng bị đả thương gần trăm người. Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, cũng sẽ không theo ý bọn họ. Ta sẽ dùng cách khác đến áp bức họ. Nhưng có một điều là các sĩ tử không thể lại diễu hành nữa, đây là vì bảo vệ an toàn sinh mạng cho họ, ngươi hiểu chưa?
- Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ đi trấn an các học sinh.
Thôi Nhan Bá rời đi. Trong lòng Thân quốc cữu cực kỳ phiền muộn. Y chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Thân thái hậu trấn áp học sinh khiến y cảm giác được thái hậu cường ngạnh. Dù Thân quốc cữu một lòng muốn đoạt lại quyền lực vốn nên thuộc về mình, nhưng Thân quốc cữu không dám làm quá đáng. Nếu gây mẫu thuẫn đến cuối cùng không thể vãn hồi, hai bên nội chiến thì người được lợi chỉ có thể là Hoàng Phủ Vô Tấn. Chính vì có áp lực cường đại ở bên ngoài mới khiến Thân quốc cữu bó tay bó chân.
Bây giờ Thân quốc cữu gặp khó khăn cực lớn. Rõ ràng thái hậu không muốn buông tay quyền lực, mà nếu y dừng tay thì lại không cam tâm. Thân quốc cữu biết mình còn một nước cờ có thể đi, chẳng qua y hơi do dự, y không biết làm như vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng tới đâu.
Đắn đo suy nghĩ thật lâu sau, y quyết định cứ thử một phen.
- Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta lập tức đi hoàng cung!
Nước cờ cuối cùng của Thân quốc cữu là hoàng đế Hoàng Phủ Điềm.
Ngay lúc đội diễu hành gặp trấn áp thì Sở Phượng trà trang Dư Vĩnh Khánh mang theo mấy thuộc hạ có mặt tại hiện trường huyết tinh. Họ tận mắt thấy toàn bộ quá trình thảm án, Dư Vĩnh Khánh cũng chính mắt thấy Thân Tể cưỡi ngựa xuất hiện trong đội. Họ lập tức quay về Sở Phượng trà trang Bình Khang phường.
Dư Vĩnh Khánh ở Ung Kinh mấy tháng, dần xây dựng mạng lưới tình báo phủ lên khắp ngõ ngách Ung Kinh. Mục tiêu của họ không phải thu mua quan viên, cũng không phải tra xét quân tình, làm vậy quá nguy hiểm. Bọn họ thu thập các loại tình báo nổi trên mặt nước, dân chúng ăn, mặc, ở, đi lại, biến động giá gạo, gía dầu và các loại sự kiện quan trọng khác, sau đó phân tích đào móc ra tin tức hữu dụng bên trong.
Cùng lúc đó họ cũng thu mua mấy quan viên dưới trung tầng, từ chỗ đó được đến một ít tình hình đấu tranh quyền lực trong triều đình. Được đến tất cả tình báo gã lập tức đưa ra ngoài. Từ khi chiến trường của Hoàng Phủ Vô Tấn dần chuyển tới Dự Châu, tốc độ gã phát tình báo ngày càng nhanh, gần như mỗi ngày mỗi đưa đi.
Vì che giấu tai mắt người, đa số tình báo gã viết thành sách sai người đưa đi Dự Châu. Chỉ khi bùng phát sự kiện hoặc tình báo quan trọng thi gã mới sử dụng thư bồ câu.
Dư Vĩnh Khánh vừa đi vào cửa trà trang thì một thuộc hạ tiến lên nhỏ giọng nói vài câu. Dư Vĩnh Khánh ngây ra, vội đi vào phòng khách quý.
Đi vào trong phòng, chỉ thấy chưởng quỹ đang trò chuyện với hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải. Mấy tháng nay Bạch Minh Khải biến thành cực mê trà, cách ba năm ngày là lại sai gia nhân đến mua trà.
Trong Sở Phượng trà trang có một con suối, nước rất ngọt lành, trà trang không thu tiền chỉ thỉnh thoảng cung cấp cho khách hàng quen nhiều năm mua trà trong trang. Bạch Minh Khải viện cớ phẩm thủy đến trà trang thử trà.
Thấy Dư Vĩnh Khánh tiến vào, đại chưởng quỹ vội đứng dậy cười nói:
- Nhị chưởng quỹ đã trở lại, ta có việc xin đi trước.
Gã gật đầu với Dư Vĩnh Khánh, lại nói xin lỗi với Bạch Minh Khải xong rời đi.
Dư Vĩnh Khánh không ngờ Bạch Minh Khải sẽ đích thân tới đây, khiến gã hơi ngoài ý muốn. Gã từng gặp Bạch Minh Khải vài lần, đều là gã đi tới phủ của đối phương. Không lẽ xảy ra việc lớn gì?
- Bạch thượng thư, đã xảy ra chuyện gì ư?
Bạch Minh Khải không đáp, liếc ngoài cửa.
Dư Vĩnh Khánh vội nói:
- Không có vấn đề, tuyệt đối an toàn.
Hôm nay tâm tình Bạch Minh Khải có chút kích động. Hôm nay là ngày tốt con gái bảo bối của gã, Bạch Miêu Nhi xuất giá vào Tô gia. Đáng tiếc gã không thể đi Giang Ninh phủ, nghe nói là thái hoàng thái hậu đích thân chứng hôn, khiến gã đặc biệt cảm động.
Đến từ lòng cảm kích ân tình của Lương vương phi, gã quyết định tự mình đến một chuyến Sở Phượng trà trang.
Gã cười cười nói:
- Ta đến nói cho ngươi một tình báo quan trọng. Thái hậu đã đồng ý trao đổi vùng đất cai quản với Thân quốc cửu, lấy Hán Trung đổi Tấn Nam. Mấy ngày nay Thiệu Cảnh Văn sẽ rút khỏi Tấn Nam đi Hán Trung đóng binh.
Sở Quân chiếm Lạc Kinh đã nửa tháng, thành Lạc Kinh cũng dần dần khôi phục lại như xưa, ngày càng nhiều người Lạc Kinh trở về với nhà, rất nhiều đại thần thoát chết cũng lần lượt về lại Lạc Kinh, tìm kiếm vị trí của mình trong Vương triều mới. Hoàng Phủ Vô Tấn đồng loạt để bọn họ hồi phục nguyên chức, đồng thời bổ nhiệm Trương Tấn Tiết làm hữu tướng, lệnh cho hắn mau chóng khôi phục lại triều đình Trung ương hoạt động bình thường.