Là Trần thị huynh đệ đến, Vô Tấn tranh thủ treo hạt đậu tương tư lên cổ của mình, cất kỹ trong người rồi mới mở cửa đi ra.
- Ba tên lưu manh các ngươi hai ngày nay chạy trốn ở nơi nào?
Vô Tấn thấy ba người bình an vô sự thì trong lòng vô cùng vui mừng bọn họ chia tay ở Tề Châu hôm nay là lần đầu tiên gặp lại, tam huynh đệ nhìn thấy hắn thì kinh hỉ một hồi, Trần Chúc tiến lên đánh một quyền vào vai của Vô Tấn:
- Chúng ta một mực tìm ngươi, ngươi bận quá phải không?
Ba người cùng cười lớn ôm Vô Tấn một cái, Vô Tấn lại hỏi:
- Các huynh đệ sao rồi, mười huynh đệ về sau có tìm được các ngươi không?
- Ngươi yên tâm, chúng ta mọi người đã từng trải rồi, dĩ nhiên là gặp được.
Ba người nháy mắt mấy cái với Vô Tấn, tất cả đều hiểu ý rồi cười ha hả tại chỗ, Trần Anh tức giận mắng:
- Mấy người các ngươi khi dễ ta không thể cử động sao?
- Ha ha làm sao có thể khi dễ ngươi.
Trần thị huynh đệ cùng với Vô Tấn đi vào gian phòng bên trong của Trần Anh, hai nha hoàn của nàng vội vàng rời đi.
- Các ngươi tại sao hiện tại mới tới thăm ta?
Trần thị huynh đệ nhìn nhau, Trần Chúc cười nói;
- Chúng ta vừa mới biết được ngươi ở đây hơn nữa chỗ này chúng ta cũng không thể tùy tiện tiến vào đây là do quận vương đặc biệt phân phó cho chúng ta đến.
Trần Anh cũng chỉ đùa nghịch mà thôi nàng không phải mất hứng thật sự, nàng vôi hỏi:
- Vậy các ngươi hiện tại ở đâu, ta cũng muốn dời qua chỗ các ngươi ở.
Trần Bưu mỉm cười tiếp lời:
- Chúng ta hiện tại ở khách sạn, hai ngày nay đang muốn đổi địa điểm tới chỗ ngươi ở đây.
Vô Tấn một mực không nói gì liền cười:
- Ta định ở kinh thành mua mấy tòa nhà, mua xong chúng ta cùng nhau dời qua chỗ đó đi.
- Hay lắm.
Trần Anh vui mừng vô hạn:
- Vô Tấn mua chỗ nào náo nhiệt đó ta thích đi dạo phố.
Vô Tấn gật nhẹ đầu hắn đã nghĩ kỹ tạm thời ở thành phố phía nam mua một chỗ ở, nếu có thể lại mua một miếng đất xây dựng chi nhánh tiền trang Tấn Phúc Ký.
Lúc này Trần Hổ quét một vòng kỳ quái hỏi:
- Hải Lan đầu rồi?
- Tỷ ấy quay lại Lưu Cầu đảo rồi.
Trần Anh hít một hơi;
- Đầu tháng mười một là ngày dỗ của cha mẹ tỷ ấy tỷ ấy muốn trở về tảo mộ.
Trần Chúc nhướn mày:
- Còn có ba tháng bây giờ trở về thì quá sớm rồi.
Vô Tấn ở bên cạnh cười nói;
- Ta cũng khích lệ để sư tỷ ở lại vài ngày nhưng tỷ ấy nói muốn đi một chuyến đến Dư Diêu gia, cô cô của nàng vẫn còn sống nàng muốn đi thăm một chuyến.
- Thật sao?
Trần Anh nghi hoặc nhìn Vô Tấn:
- Sư tỷ chưa từng nói với ta là nàng còn thân nhân ở Dư Diêu, nàng tại sao lại nói cho ngươi biết?
Trần Chúc cũng kỳ quái:
- Đúng thế nàng ta từ trước cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói với chúng ta.
Hắn không kịp đa tưởng liền xấu hổ mà giải thích:
- Lần trước ở trên thuyền ta hỏi sư tỷ còn có thân nhân ở quê quán không nàng nói vẫn còn một cô cô, có thời gian sẽ chạy về xem cho nên ta đoán nàng muốn về sớm là vì muốn về quê thăm cô cô của mình.
Vô Tấn không muốn nói chuyện này nữa hắn liền chuyển chủ đề, đúng lúc này một gã quản gia vội vàng đi tới nói với Vô Tấn:
- Công tử vừa rồi đông cung truyền tới tin tức nói rằng công tử lập tức đi một chuyện, giống như là có việc gấp.
Vô Tấn lập tức mượn cơ hội nói với Trần thị huynh đệ:
- Vậy các ngươi trò chuyện ta đi xem sẽ mau chóng trả lời.
Đông cung ở Lạc Kinh hoàn toàn phỏng theo Ung Kinh mà xây dựng trên cơ bản cũng kéo dài cách cục ở Đường triều, cung điện hơn hai mươi chỗ, quy mô hùng vĩ tráng lệ trong đó tư chính điện chính là phòng nghỉ của quan lại công vụ, hơn một trăm quan viên đông cung cùng sáu trăm tên người làm ở chỗ này mà Hoằng Văn quán và tàng thư lâu thì là chỗ bồi dương đệ tử quý tộc.
Địa vị của thái tử cũng không phải vững ổn như bàn thạch, Đại Ninh vương triều lập nước ba trăm năm đã xuất hiện tám thái tử bị phế tuy nhiên chỉ có hai người kế vị bị phế.
Hủy bỏ người kế vị không phải là điều dễ dàng, ở thiết bia thái miếu đã có quy định, người kế vị thất đức quan lại đồng ý mới có thể phế.
Hủy bỏ người kế vị cần hai điều kiện, một điều kiện là thất đứ, một điều kiện khác là quan lại đều đồng ý, hoàng đế cũng không có tư cách hủy bỏ, đây là phòng ngừa hoàng đế dùng sự yêu thích của mình tùy ý hủy bỏ người kế vị, dao động nền tảng lập quốc.
Chính vì sự khó khăn này cho nên mặc dù hoàng đế có ý định lập Sở vương hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tận dụng khả năng địa vị của Sở vương mà sáng tạo ra điều kiện ví dụ như ủng hộ Thân Quốc Cữu, cùng với một số chuyện làm tổn hại đông cung thì một mắt nhắm một mắt mở như hộ bộ cắt xén thuê ngân đông cung...
Đông cung tàng thư lâu của Hoàng Văn quán, nơi này chính là đại tàng thư lâu lớn thứ hai ở kinh thành, gần với tàng thư lâu ở quốc tử giám có tới tám mươi vạn đầu sách, đồng thời ở đây cũng là nơi mà thái tử Hoàng Phủ Hằng đọc sách.
Lúc này Hoàng Phủ Hằng đang ở trong tàng thư lâu tiếp một nhân vật trọng yếu, là Mai Hoa vệ tướng quân Lý Duyên.
Cũng giống như Tú Y vệ Thiệu Cảnh Văn, Lý Duyên cũng là nhân vật thứ ba của mai Hoa vệ ,chưởng quản thứ hai, quân phủ thứ tư.
- Ta trước hết cho ngươi biết một tin tức.
Hoàng Phủ Hằng nói chuyện rất tùy ý với Lý Duyên, biểu hiện cho thấy hắn vô cùng tín nhiệm Lý Duyên này, Lý Duyên năm nay ước chừng 34-35 tuổi mười mấy năm trước hắn là một gã Ảnh võ sĩ, hộ vệ thái tử, khi đó hắn tên là Mãn Giang Nguyệt năm năm trước hắn khôi phục tên thật là Lý Duyên trở thành giáo úy Mai Hoa vệ, trong ngắn ngủi năm năm thời gian, hắn từ giáo úy trở thành tướng quân là người phát ngôn của thái tử trong Mai Hoa vệ.
Hắn vô cùng cung kính đứng khoát tay nghe thái tử nói, Hoàng Phủ Hằng rất hài lòng với tư thế này của Lý Duyên, sự cung kính so với mười năm trước vẫn như nhau, Hoàng Phủ Hằng cười nói:
- Đây là thư của bộ binh Chu thượng thư viết cho ta, hoàng thượng có khả năng muốn mở rộng Tú Y vệ và Mai Hoa vệ phương án cụ thể vẫn chưa quyết định, nhưng hoàng thượng đã quyết định chuyện này rồi.
Trước mắt Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đều là mười quân phủ do đại tướng quân phụ trách, phía dưới là thiết tam tướng quân, từng tướng quân được quản hạt ba quân phủ trong đó quân phủ thứ nhất là do đại tướng quân trực thuộc hơn nữa Mai Hoa vệ và Tú Y vệ đều có kin thành đóng giữ, Tú Y vệ có địa bàn ở Dự Châu, Mai Hoa vệ có địa bàn ở Ung châu, nước sông không phạm nước giếng.
- Ba tên lưu manh các ngươi hai ngày nay chạy trốn ở nơi nào?
Vô Tấn thấy ba người bình an vô sự thì trong lòng vô cùng vui mừng bọn họ chia tay ở Tề Châu hôm nay là lần đầu tiên gặp lại, tam huynh đệ nhìn thấy hắn thì kinh hỉ một hồi, Trần Chúc tiến lên đánh một quyền vào vai của Vô Tấn:
- Chúng ta một mực tìm ngươi, ngươi bận quá phải không?
Ba người cùng cười lớn ôm Vô Tấn một cái, Vô Tấn lại hỏi:
- Các huynh đệ sao rồi, mười huynh đệ về sau có tìm được các ngươi không?
- Ngươi yên tâm, chúng ta mọi người đã từng trải rồi, dĩ nhiên là gặp được.
Ba người nháy mắt mấy cái với Vô Tấn, tất cả đều hiểu ý rồi cười ha hả tại chỗ, Trần Anh tức giận mắng:
- Mấy người các ngươi khi dễ ta không thể cử động sao?
- Ha ha làm sao có thể khi dễ ngươi.
Trần thị huynh đệ cùng với Vô Tấn đi vào gian phòng bên trong của Trần Anh, hai nha hoàn của nàng vội vàng rời đi.
- Các ngươi tại sao hiện tại mới tới thăm ta?
Trần thị huynh đệ nhìn nhau, Trần Chúc cười nói;
- Chúng ta vừa mới biết được ngươi ở đây hơn nữa chỗ này chúng ta cũng không thể tùy tiện tiến vào đây là do quận vương đặc biệt phân phó cho chúng ta đến.
Trần Anh cũng chỉ đùa nghịch mà thôi nàng không phải mất hứng thật sự, nàng vôi hỏi:
- Vậy các ngươi hiện tại ở đâu, ta cũng muốn dời qua chỗ các ngươi ở.
Trần Bưu mỉm cười tiếp lời:
- Chúng ta hiện tại ở khách sạn, hai ngày nay đang muốn đổi địa điểm tới chỗ ngươi ở đây.
Vô Tấn một mực không nói gì liền cười:
- Ta định ở kinh thành mua mấy tòa nhà, mua xong chúng ta cùng nhau dời qua chỗ đó đi.
- Hay lắm.
Trần Anh vui mừng vô hạn:
- Vô Tấn mua chỗ nào náo nhiệt đó ta thích đi dạo phố.
Vô Tấn gật nhẹ đầu hắn đã nghĩ kỹ tạm thời ở thành phố phía nam mua một chỗ ở, nếu có thể lại mua một miếng đất xây dựng chi nhánh tiền trang Tấn Phúc Ký.
Lúc này Trần Hổ quét một vòng kỳ quái hỏi:
- Hải Lan đầu rồi?
- Tỷ ấy quay lại Lưu Cầu đảo rồi.
Trần Anh hít một hơi;
- Đầu tháng mười một là ngày dỗ của cha mẹ tỷ ấy tỷ ấy muốn trở về tảo mộ.
Trần Chúc nhướn mày:
- Còn có ba tháng bây giờ trở về thì quá sớm rồi.
Vô Tấn ở bên cạnh cười nói;
- Ta cũng khích lệ để sư tỷ ở lại vài ngày nhưng tỷ ấy nói muốn đi một chuyến đến Dư Diêu gia, cô cô của nàng vẫn còn sống nàng muốn đi thăm một chuyến.
- Thật sao?
Trần Anh nghi hoặc nhìn Vô Tấn:
- Sư tỷ chưa từng nói với ta là nàng còn thân nhân ở Dư Diêu, nàng tại sao lại nói cho ngươi biết?
Trần Chúc cũng kỳ quái:
- Đúng thế nàng ta từ trước cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói với chúng ta.
Hắn không kịp đa tưởng liền xấu hổ mà giải thích:
- Lần trước ở trên thuyền ta hỏi sư tỷ còn có thân nhân ở quê quán không nàng nói vẫn còn một cô cô, có thời gian sẽ chạy về xem cho nên ta đoán nàng muốn về sớm là vì muốn về quê thăm cô cô của mình.
Vô Tấn không muốn nói chuyện này nữa hắn liền chuyển chủ đề, đúng lúc này một gã quản gia vội vàng đi tới nói với Vô Tấn:
- Công tử vừa rồi đông cung truyền tới tin tức nói rằng công tử lập tức đi một chuyện, giống như là có việc gấp.
Vô Tấn lập tức mượn cơ hội nói với Trần thị huynh đệ:
- Vậy các ngươi trò chuyện ta đi xem sẽ mau chóng trả lời.
Đông cung ở Lạc Kinh hoàn toàn phỏng theo Ung Kinh mà xây dựng trên cơ bản cũng kéo dài cách cục ở Đường triều, cung điện hơn hai mươi chỗ, quy mô hùng vĩ tráng lệ trong đó tư chính điện chính là phòng nghỉ của quan lại công vụ, hơn một trăm quan viên đông cung cùng sáu trăm tên người làm ở chỗ này mà Hoằng Văn quán và tàng thư lâu thì là chỗ bồi dương đệ tử quý tộc.
Địa vị của thái tử cũng không phải vững ổn như bàn thạch, Đại Ninh vương triều lập nước ba trăm năm đã xuất hiện tám thái tử bị phế tuy nhiên chỉ có hai người kế vị bị phế.
Hủy bỏ người kế vị không phải là điều dễ dàng, ở thiết bia thái miếu đã có quy định, người kế vị thất đức quan lại đồng ý mới có thể phế.
Hủy bỏ người kế vị cần hai điều kiện, một điều kiện là thất đứ, một điều kiện khác là quan lại đều đồng ý, hoàng đế cũng không có tư cách hủy bỏ, đây là phòng ngừa hoàng đế dùng sự yêu thích của mình tùy ý hủy bỏ người kế vị, dao động nền tảng lập quốc.
Chính vì sự khó khăn này cho nên mặc dù hoàng đế có ý định lập Sở vương hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tận dụng khả năng địa vị của Sở vương mà sáng tạo ra điều kiện ví dụ như ủng hộ Thân Quốc Cữu, cùng với một số chuyện làm tổn hại đông cung thì một mắt nhắm một mắt mở như hộ bộ cắt xén thuê ngân đông cung...
Đông cung tàng thư lâu của Hoàng Văn quán, nơi này chính là đại tàng thư lâu lớn thứ hai ở kinh thành, gần với tàng thư lâu ở quốc tử giám có tới tám mươi vạn đầu sách, đồng thời ở đây cũng là nơi mà thái tử Hoàng Phủ Hằng đọc sách.
Lúc này Hoàng Phủ Hằng đang ở trong tàng thư lâu tiếp một nhân vật trọng yếu, là Mai Hoa vệ tướng quân Lý Duyên.
Cũng giống như Tú Y vệ Thiệu Cảnh Văn, Lý Duyên cũng là nhân vật thứ ba của mai Hoa vệ ,chưởng quản thứ hai, quân phủ thứ tư.
- Ta trước hết cho ngươi biết một tin tức.
Hoàng Phủ Hằng nói chuyện rất tùy ý với Lý Duyên, biểu hiện cho thấy hắn vô cùng tín nhiệm Lý Duyên này, Lý Duyên năm nay ước chừng 34-35 tuổi mười mấy năm trước hắn là một gã Ảnh võ sĩ, hộ vệ thái tử, khi đó hắn tên là Mãn Giang Nguyệt năm năm trước hắn khôi phục tên thật là Lý Duyên trở thành giáo úy Mai Hoa vệ, trong ngắn ngủi năm năm thời gian, hắn từ giáo úy trở thành tướng quân là người phát ngôn của thái tử trong Mai Hoa vệ.
Hắn vô cùng cung kính đứng khoát tay nghe thái tử nói, Hoàng Phủ Hằng rất hài lòng với tư thế này của Lý Duyên, sự cung kính so với mười năm trước vẫn như nhau, Hoàng Phủ Hằng cười nói:
- Đây là thư của bộ binh Chu thượng thư viết cho ta, hoàng thượng có khả năng muốn mở rộng Tú Y vệ và Mai Hoa vệ phương án cụ thể vẫn chưa quyết định, nhưng hoàng thượng đã quyết định chuyện này rồi.
Trước mắt Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đều là mười quân phủ do đại tướng quân phụ trách, phía dưới là thiết tam tướng quân, từng tướng quân được quản hạt ba quân phủ trong đó quân phủ thứ nhất là do đại tướng quân trực thuộc hơn nữa Mai Hoa vệ và Tú Y vệ đều có kin thành đóng giữ, Tú Y vệ có địa bàn ở Dự Châu, Mai Hoa vệ có địa bàn ở Ung châu, nước sông không phạm nước giếng.