Dư Vĩnh Khánh gật đầu không mang là sáng suốt, trong trà trang đều có binh khí lúc này lại tới hơn mười người dkv thấy người tới khá nhiều liền nói:
- Đi trà trang trước.
Hắn phân phó cho thủ hạ dẫn đầu một đoàn người tiến tới trà trang.
Ở trong đại doanh của Thân Tể tại Phong huyện, đội thu hoạch đã từ từ trở về, bọn họ tuy kiếm được tám trăm thạch lương thực, nhưng có tới mười lăm vạn quân chỉ đủ ăn trong ba ngày.
Điều này khiến cho Thân Tể tức giận nhưng hắn cũng không làm gì được, hắn cũng không dám phái binh đi xa, sợ bị Sở quân chặn đường, vốn phụ cận còn có vài trang viên hoàng tộc nhưng đều đã bị Thân thái hậu cướp sạch lương thảo đều đưa vào trong kho nội, nói cho cùng vẫn là phải quyết chiến cùng với Sở quân.
Chạng vạng tối Thân Tể một mình ở trong đại doanh uống rượu giải sàu, hắn lần đầu tiên có cảm giác cùng đồ mạt lộ, cho dù trong tay cầm mười lăm vạn đại quân nhưng hắn cũng biết rằng mình đang lạc lối.
Quan nội Lũng Hữu đều là thiên hạ của kỵ binh Tây lương hắn không thể chọc vào Thục châu phái nam là chỗ của Thân Quốc Cữu, hắn không thể chiếm lấy.
Đánh Ung kinh hắn cũng không làm được tuy con của hắn ở Tấn Nam nhưng mà hắn không có đường để đi Thân Tể minh bạch từ khi hắn tru diệt hoàng tộc Ung kinh thì người trong thiên hạ không ai dung hắn nữa rồi cho dù hắn đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn thì Hoàng Phủ Vô Tấn cũng sẽ chém hắn để ăn nói với thiên hạ, hắn nên phải làm sao bây giờ?
Cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn đối công sao? Nhưng mà hắn rất sợ súng đạn của Sở quân, hắn nghe mấy kỵ binh trốn về nói, ngoài trăm bước tiếng ấm vang lên, kỵ binh trúng đạn xuống ngựa ,tử thương vố ố, đều là thiết hoàn, không biết Sở quân dùng cái gì bắn ra.
Thân Tể thầm thở dài, sớm biết như vậy nên chiếm Thục châu trước, có thể cát cứ một phương, hiện tại phản ứng thì đã muộn.
- Đại tướng quân.
Hai gã thân binh hấp tấp đi vào bẩm báo:
- Trong quân doanh đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Thân Tể căm tức hỏi.
- Tả tướng Hàn Phục đã mang quân đi ra ngoài.
- Cái gì?
Thân Tể đứng thẳng lên, ánh mắt trừng lớn:
- Ý ngươi nói là hắn mang hai vạn người đi rồi sao?
- Không chỉ hai vạn nghe nói còn có rất nhiều tán binh, tối thiểu ba vạn người.
- Thằng khốn.
Thân Tể nổi giận lôi đình hắn rút đao chém bình rượu thành hai khúc, hét lớn:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Hai gã thân binh không dám nói tiếp nữa, Thân Tể kéo áo của một người, miệng phun ra đầy mùi rượu:
- Ngươi nói cho lão tử biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Đại tướng quân trước tha cho tiểu nhân một mạng... tiểu nhân mới dám nói.
Thân Tể đẩy hắn ngã xuống đất, dùng đao kề vào cổ của hắn, hung ác nói:
- Ngươi nói, nếu không nói lão tử sẽ dùng một đao làm thịt ngươi.
- Ta nói ta nói.
Thân binh của hắn khóc than nói:
- HIện tại trong quân doanh khắp nơi đều bàn chuyện đại tướng quân tru sát hoàng tộc còn nói đại tướng quân cùng đồ mạt lộ đã sắp chết tới nơi, hiện tại quân tâm rối loạn, rất nhiều huynh đệ chuẩn bị bỏ chạy.
- Leng keng.
Đao của Thân Tể rơi xuống mặt đất, hắn ngơ ngác lui về sau hai bước đặt mông ngồi trên ghế ánh mắt ngây ngốc nhìn vào trong đình bỗng nhiên hắn cầm rượu lên uống ừng ực sau đó đập mạnh bầu rượu xuống rồi rống to:
- Nổi trống tụ binh cho ta, ta muốn xuất chiến.
- Đông Đông Đông.
Từng tiếng trống trận gõ vang hơn mười vạn đại quân bắt đầu tập trung, các binh sĩ phàn nàn nhỏ to mà chửi, vạn bất đắc dĩ mà tập hợp.
Màn đêm dần buông xuống, Thân Tể thống soái hơn mười vạn đại quân hướng về phía Phong kho từ từ mà đi.
Sau khi đại quân của Thân Tể tới Phong kho, quân đội của hắn chỉ còn lại tám vạn người, vẻn vẹn trải qua hơn mười dặm đồi núi.
Đại quân Thân Tể bắt đầu tập kết chuẩn bị lần đầu tiên tiến công, Thân Tể bây giờ đã không còn đường lui, cũng không có thời gian để hắn bố trí chờ đợi, chỉ có thể dựa vào nhiệt huyết của binh sĩ.
Đúng lúc này trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên bùng phát thanh âm pháo kích, ba trăm ổ hỏa pháo đồng thời phát ra, nhất thời khói đặc cuồn cuộn, ba trăm viên đạn pháo gào thét bay từ phía xa xa tới, từng thanh âm bạo tạc, bụi đất tung bay, mây đen bay lên không trung.
Lúc này tám vạn đại quân đều bị kinh hãi trợn mắt há hốc mồm rất nhiều người không chịu nổi bạo tạc kia mà bịt lỗ tai lại nằm rạp xuống mặt đất.
Nhưng sở quân vẫn chưa chấm dứt thị uy đợt pháo thứ hai lại vang lên, mấy trăm viên đạn pháo phát ra từng tiếng gào trên không trung.
Tất cả binh sĩ đều mặt ám như tro bọn họ đã nghe qua Sở quân có một loại vũ khí sắc bén là lôi bạo đạn hôm nay mới được nhìn thấy, từng người từng người đều bị dọa cho sợ hãi.
Sắc mặt của Thân Tể cũng trở nên trắng bệch lòng hắn đã chìm vào vực sâu, nhưng mà hắn vẫn hét lớn:
- Giết.
Hắn vung đao lên cao giọng quát:
- Các huynh đệ xông vào.
Từng tiếng trống trận vang lên, quân đội bắt đầu bạo động, từ từ di động về phía trước, tuy nhiên bọn họ chậm chạp cực kỳ, thậm chí có mấy binh sĩ còn muốn lùi về phía sau.
Thân Tể giận tím mặt hắn giơ một ngón tay hét:
- Ai dám không tiến giết cho ta.
Đám thân binh bọn họ tiến lên cử động chém giết một thoáng đã có mấy người mất đầu lúc này có một gã quan quân trẻ tuổi nhịn không được tiến lên nói:
- Đại tướng quân đi lên chính là chịu chết không thể trách các huynh đệ chúng ta vào trú doanh trước đi.
Hắn vừa dứt lời thì mã giáo đã xuyên qua ngực của hắn.
Thân Tể vung giáo lên:
- Giết.
Thân Tể tay cầm mã giáo, hung hăng mắng to:
- Tên đầy tớ nhỏ dám làm loạn xông lên cho ta.
Ai bước chậm là giết, lui cũng chết, các binh sĩ xông tới đánh Hoàng Phủ Vô Tấn đứng ở trên đài cao bất đắc dĩ mà lắc đầu những binh lính này không tiếc tính mạng tạo nhiều giết chóc, tiếc rằng những binh lính này ngoài chạy tán loạn thì cũng không có cách nào nữa rồi.
Hắn thấy quân địch đã nằm trong tầm bắn thì hạ lệnh;
- Pháo oanh kích.
Lúc này ba trăm ổ hỏa pháo năm trăm họng pháo đồng loạt bắn ra, năm trăm viên đạn bạo tạc, huyết nhục bay tứ tung.
Ở bên ngoài hai dặm, hai mắt của Thân Tể đỏ bừng trong mắt tràn ngập hưng phấn và kích thích, chỉ cần binh lính của hắn dốc sức liều mạng, vậy thì còn có sinh cơ.
Mà lúc này một quan quân trẻ tuổi đã đi tới gần Thân Tể, người này chính là người có huynh trưởng vừa bị Thân Tể giết chết, hắn tận mắt nhìn thấy huynh trưởng của mình bị giết cừu hận khiến cho hắn hoàn toàn quên đi nguy hiểm.
- Đi trà trang trước.
Hắn phân phó cho thủ hạ dẫn đầu một đoàn người tiến tới trà trang.
Ở trong đại doanh của Thân Tể tại Phong huyện, đội thu hoạch đã từ từ trở về, bọn họ tuy kiếm được tám trăm thạch lương thực, nhưng có tới mười lăm vạn quân chỉ đủ ăn trong ba ngày.
Điều này khiến cho Thân Tể tức giận nhưng hắn cũng không làm gì được, hắn cũng không dám phái binh đi xa, sợ bị Sở quân chặn đường, vốn phụ cận còn có vài trang viên hoàng tộc nhưng đều đã bị Thân thái hậu cướp sạch lương thảo đều đưa vào trong kho nội, nói cho cùng vẫn là phải quyết chiến cùng với Sở quân.
Chạng vạng tối Thân Tể một mình ở trong đại doanh uống rượu giải sàu, hắn lần đầu tiên có cảm giác cùng đồ mạt lộ, cho dù trong tay cầm mười lăm vạn đại quân nhưng hắn cũng biết rằng mình đang lạc lối.
Quan nội Lũng Hữu đều là thiên hạ của kỵ binh Tây lương hắn không thể chọc vào Thục châu phái nam là chỗ của Thân Quốc Cữu, hắn không thể chiếm lấy.
Đánh Ung kinh hắn cũng không làm được tuy con của hắn ở Tấn Nam nhưng mà hắn không có đường để đi Thân Tể minh bạch từ khi hắn tru diệt hoàng tộc Ung kinh thì người trong thiên hạ không ai dung hắn nữa rồi cho dù hắn đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn thì Hoàng Phủ Vô Tấn cũng sẽ chém hắn để ăn nói với thiên hạ, hắn nên phải làm sao bây giờ?
Cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn đối công sao? Nhưng mà hắn rất sợ súng đạn của Sở quân, hắn nghe mấy kỵ binh trốn về nói, ngoài trăm bước tiếng ấm vang lên, kỵ binh trúng đạn xuống ngựa ,tử thương vố ố, đều là thiết hoàn, không biết Sở quân dùng cái gì bắn ra.
Thân Tể thầm thở dài, sớm biết như vậy nên chiếm Thục châu trước, có thể cát cứ một phương, hiện tại phản ứng thì đã muộn.
- Đại tướng quân.
Hai gã thân binh hấp tấp đi vào bẩm báo:
- Trong quân doanh đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Thân Tể căm tức hỏi.
- Tả tướng Hàn Phục đã mang quân đi ra ngoài.
- Cái gì?
Thân Tể đứng thẳng lên, ánh mắt trừng lớn:
- Ý ngươi nói là hắn mang hai vạn người đi rồi sao?
- Không chỉ hai vạn nghe nói còn có rất nhiều tán binh, tối thiểu ba vạn người.
- Thằng khốn.
Thân Tể nổi giận lôi đình hắn rút đao chém bình rượu thành hai khúc, hét lớn:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Hai gã thân binh không dám nói tiếp nữa, Thân Tể kéo áo của một người, miệng phun ra đầy mùi rượu:
- Ngươi nói cho lão tử biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Đại tướng quân trước tha cho tiểu nhân một mạng... tiểu nhân mới dám nói.
Thân Tể đẩy hắn ngã xuống đất, dùng đao kề vào cổ của hắn, hung ác nói:
- Ngươi nói, nếu không nói lão tử sẽ dùng một đao làm thịt ngươi.
- Ta nói ta nói.
Thân binh của hắn khóc than nói:
- HIện tại trong quân doanh khắp nơi đều bàn chuyện đại tướng quân tru sát hoàng tộc còn nói đại tướng quân cùng đồ mạt lộ đã sắp chết tới nơi, hiện tại quân tâm rối loạn, rất nhiều huynh đệ chuẩn bị bỏ chạy.
- Leng keng.
Đao của Thân Tể rơi xuống mặt đất, hắn ngơ ngác lui về sau hai bước đặt mông ngồi trên ghế ánh mắt ngây ngốc nhìn vào trong đình bỗng nhiên hắn cầm rượu lên uống ừng ực sau đó đập mạnh bầu rượu xuống rồi rống to:
- Nổi trống tụ binh cho ta, ta muốn xuất chiến.
- Đông Đông Đông.
Từng tiếng trống trận gõ vang hơn mười vạn đại quân bắt đầu tập trung, các binh sĩ phàn nàn nhỏ to mà chửi, vạn bất đắc dĩ mà tập hợp.
Màn đêm dần buông xuống, Thân Tể thống soái hơn mười vạn đại quân hướng về phía Phong kho từ từ mà đi.
Sau khi đại quân của Thân Tể tới Phong kho, quân đội của hắn chỉ còn lại tám vạn người, vẻn vẹn trải qua hơn mười dặm đồi núi.
Đại quân Thân Tể bắt đầu tập kết chuẩn bị lần đầu tiên tiến công, Thân Tể bây giờ đã không còn đường lui, cũng không có thời gian để hắn bố trí chờ đợi, chỉ có thể dựa vào nhiệt huyết của binh sĩ.
Đúng lúc này trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên bùng phát thanh âm pháo kích, ba trăm ổ hỏa pháo đồng thời phát ra, nhất thời khói đặc cuồn cuộn, ba trăm viên đạn pháo gào thét bay từ phía xa xa tới, từng thanh âm bạo tạc, bụi đất tung bay, mây đen bay lên không trung.
Lúc này tám vạn đại quân đều bị kinh hãi trợn mắt há hốc mồm rất nhiều người không chịu nổi bạo tạc kia mà bịt lỗ tai lại nằm rạp xuống mặt đất.
Nhưng sở quân vẫn chưa chấm dứt thị uy đợt pháo thứ hai lại vang lên, mấy trăm viên đạn pháo phát ra từng tiếng gào trên không trung.
Tất cả binh sĩ đều mặt ám như tro bọn họ đã nghe qua Sở quân có một loại vũ khí sắc bén là lôi bạo đạn hôm nay mới được nhìn thấy, từng người từng người đều bị dọa cho sợ hãi.
Sắc mặt của Thân Tể cũng trở nên trắng bệch lòng hắn đã chìm vào vực sâu, nhưng mà hắn vẫn hét lớn:
- Giết.
Hắn vung đao lên cao giọng quát:
- Các huynh đệ xông vào.
Từng tiếng trống trận vang lên, quân đội bắt đầu bạo động, từ từ di động về phía trước, tuy nhiên bọn họ chậm chạp cực kỳ, thậm chí có mấy binh sĩ còn muốn lùi về phía sau.
Thân Tể giận tím mặt hắn giơ một ngón tay hét:
- Ai dám không tiến giết cho ta.
Đám thân binh bọn họ tiến lên cử động chém giết một thoáng đã có mấy người mất đầu lúc này có một gã quan quân trẻ tuổi nhịn không được tiến lên nói:
- Đại tướng quân đi lên chính là chịu chết không thể trách các huynh đệ chúng ta vào trú doanh trước đi.
Hắn vừa dứt lời thì mã giáo đã xuyên qua ngực của hắn.
Thân Tể vung giáo lên:
- Giết.
Thân Tể tay cầm mã giáo, hung hăng mắng to:
- Tên đầy tớ nhỏ dám làm loạn xông lên cho ta.
Ai bước chậm là giết, lui cũng chết, các binh sĩ xông tới đánh Hoàng Phủ Vô Tấn đứng ở trên đài cao bất đắc dĩ mà lắc đầu những binh lính này không tiếc tính mạng tạo nhiều giết chóc, tiếc rằng những binh lính này ngoài chạy tán loạn thì cũng không có cách nào nữa rồi.
Hắn thấy quân địch đã nằm trong tầm bắn thì hạ lệnh;
- Pháo oanh kích.
Lúc này ba trăm ổ hỏa pháo năm trăm họng pháo đồng loạt bắn ra, năm trăm viên đạn bạo tạc, huyết nhục bay tứ tung.
Ở bên ngoài hai dặm, hai mắt của Thân Tể đỏ bừng trong mắt tràn ngập hưng phấn và kích thích, chỉ cần binh lính của hắn dốc sức liều mạng, vậy thì còn có sinh cơ.
Mà lúc này một quan quân trẻ tuổi đã đi tới gần Thân Tể, người này chính là người có huynh trưởng vừa bị Thân Tể giết chết, hắn tận mắt nhìn thấy huynh trưởng của mình bị giết cừu hận khiến cho hắn hoàn toàn quên đi nguy hiểm.