- Thân quốc cữu xuất động Tú Y nội vệ, do hãn tướng nổi danh Thiệu Cảnh Văn phụ trách chặn đường, nhưng bọn chúng lại đi lạc về hướng Hoàng Hà, đoán chừng bọn chúng sẽ nhận được tin tức rất nhanh, trong quân doanh của ngươi khẳng định có người của bọn chúng, nhưng bọn chúng có biết tin cũng đã quá muộn. Vũ Tướng quân, lần này ngươi có thể lập được đại công, đợi lĩnh thưởng đi!
- Không dám, không dám, ta còn phải nhờ Lưu tiên sinh nói giúp mấy câu tốt đẹp trước mặt điện hạ.
- Dễ thôi!
Xe ngựa đi qua một chiếc cầu, bắt đầu chạy lên một sườn núi thấp, từ trên khe hở trên gầm xe Trần Anh có thể nhìn thấy dãy nhà kho dưới núi, nhìn thấy con sông nhỏ lăn tăn lấp lánh dưới ánh trăng. Đây là cơ hội để nàng rời khỏi, Trần Anh không nghe tiếp nữa, thân thể tung lên thoát khỏi xe ngựa, theo quán tính nàng quay cuồng về phía trước, nhưng thân thể của nàng cực kỳ mềm dẻo, nhẹ tay khẽ chống đấy, thân thể liền theo quán tính nhẹ nhàng linh hoạt lộn vòng vào trong bụi cỏ ven đường, lại lộn một vòng nữa, yên lặng chui vào trong dòng sông nhỏ.
Tốc độ của Vô Tấn trong nước hơi chậm, chiếc bao da cá mập giống như chiếc bàn nhỏ lúc chìm lúc nổi trong nước, hắn rất cẩn thận, cho dù đã may vá khe hở bên ngoài túi rất cẩn thận, bên trong còn may thêm một lớp lót, nhưng hắn vẫn rất chú ý không cho nước ngấm vào trong bọc.
Hắn vô thanh vô tức du động trong nước, ban đầu phần lớn thời gian chỉ lặn xuống nước, không lưu tâm đến tình huống chung quanh, lúc này hắn mới bắt đầu quan sát bốn phía. Vùng này thật ra là một ngọn núi thấp, cao chừng hai ba mươi trượng, dưới ánh trăng, trên đỉnh núi loáng thoáng có một trạm gác, quân doanh chính là nằm trên sườn núi bên ngoài mấy trăm bước, chỗ đó hình thành một khu đất rộng hơn chục mẫu, một con sông nhỏ uốn lượn qua chân núi, hai bờ sông cỏ cây tươi tốt, có nơi cỏ cao hơn đầu người, người lặn trong dòng sông rất khó bị phát hiện.
Nhà kho được xây dựng ngay cạnh con sông, lẻ loi trơ trọi, từ chỗ đường vòng cung, Vô Tấn có thể trông thấy tình hình phía trước nhà kho, hơn mười tên lính đang canh giữ cửa lớn gần nhà kho, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nói chuyện, cách nhà kho ước chừng hơn hai trăm bước có một con mương nhỏ, kéo dài đến bến tàu bên ngoài vài dặm, trong con mương không có ánh sáng chiếu rọi, có lẽ là mương cạn.
Vô Tấn nhìn vị trí của ánh trăng, đêm đã rất khuya rồi, hắn không khỏi tăng thêm tốc độ kín đáo chạy về hướng nhà kho.
Bỗng nhiên, cánh tay của hắn đụng phải một vật vô cùng mềm mại, cảm giác phảng phất như một con rắn nước, ngay sau đó, có người ở trong nước bắt được cánh tay của hắn, trong lòng hắn cả kinh, lao đầu ra mặt nước, người đối diện cũng nổi lên mặt nước, thì ra là Trần Anh.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Vô Tấn nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rõ Trần Anh là lo lắng cho an toàn của hắn, đặc biệt tới đón ứng hắn.
Trần Anh lau nước trên mặt, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ nghịch ngợm:
- Ha ha! Ta ngồi xe ngựa, đương nhiên phải đi nhanh hơn ngươi rồi, ta chờ ngươi ở đây đã lâu, ta tới giúp ngươi đẩy cái bao này, nặng như vậy, bên trong rốt cuộc là bảo bối gì?
- Dù sao cũng là đồ tốt, cẩn thận đừng để nước ngấm vào.
Vô Tấn giao chiếc bao cho nàng, vừa cười vừa hỏi nàng:
- Đã nghe được tin tức gì chưa?
- Nhị sư huynh kia của ngươi muốn giết chết chúng ta.
Cái này nằm trong dự liệu của Vô Tấn :
- Còn gì nữa không?
Hắn lại hỏi.
- Trở về rồi hãy nói! Hình như mọi người đã phát hiện ra thứ gì trong kho hàng, kêu chúng ta mau chóng quay về.
- Được! Trở về rồi hãy nói.
Hai người tăng tốc bơi về hướng nhà kho…
Thứ mà mọi người tìm được trong kho hàng kỳ thật chính là binh khí, được giấu trong mấy hòm gỗ lớn trong góc tường nhà kho, có hơn mười thanh đao kiếm, còn có hơn mười tấm chắn, xem ra Triệu tướng quân kia xác thực là người có lòng, đã cố ý giấu binh khí cho bọn hắn trong kho hàng.
- Ta nghĩ hắn nhất định là người của thái tử.
Duy Minh trầm ngâm một lát rồi nói với mọi người:
- Tô đại nhân có nói với ta, trên đường đi thái tử cũng sẽ an bài tiếp ứng, rất có thể chính là hắn, chỉ có như vậy mới có thể giải thích thông suốt, tại sao hắn phải giúp chúng ta.
Trong khoảng thời gian Vô Tấn không ở đây, Trần Chúc đã cố ý tiếp xúc với Duy Minh, Duy Minh cũng biết bọn người Trần Chúc dùng thân phận tiêu cục hợp pháp, không có bất kỳ sơ hở nào, hắn cũng buông lỏng tâm tình, cũng không còn tỏ ra xa lạ, bắt đầu trò chuyện với mọi người. Dù sao trọng điểm bảo hộ của Trần gia chính là hắn, cho nên mọi người đều rất tôn kính hắn, thời gian dần qua, tất cả mọi người bắt đầu quen thuộc.
Trần Chúc cũng cười nói:
- Đại công tử nói rất có đạo lý, chỉ có thể là người của thái tử, nhưng hắn có thể không phải người thái tử an bài tới đón ứng chúng ta, có lẽ sau khi hắn nhìn thấy kim bài của thái tử mới quyết định giúp bọn ta, rất rõ ràng, hắn không biết thứ chúng ta vận chuyển chính là thuế ngân của Đông Cung.
Duy Minh gật gật đầu, hắn thừa nhận Trần Chúc bổ sung có đạo lý, trong bóng tối, hắn nhanh chóng liếc nhìn Ngu Hải Lan, thấy nàng cầm một thanh kiếm, liền cười nói:
- Trước kia lúc đọc sách ta cũng học kiếm qua mấy ngày, ta cũng cầm một thanh!
Vô Tấn thấy đại ca bắt đầu tiếp xúc với huynh đệ Trần thị, trong lòng hắn cũng quả thực vui mừng, liền chọn lấy một thanh kiếm tương đối nhẹ, cười ném tới:
- Đại ca đón lấy!
Duy Minh luống cuống tay chân mới tiếp được kiếm, hắn oán trách trừng mắt liếc nhìn huynh đệ, mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, đều nở nụ cười.
Đúng lúc này, một tiếng “vèo” vang lên, một mũi tên từ cái lỗ trên tường bắn vào, nhà kho thoáng chốc yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng mũi tên.
- Trên tên hình như có phong thư!
Ngu Hải Lan đứng gần mũi tên, nàng xoay người nhặt mũi tên lên, gỡ xuống một phong thư trên mũi tên, đưa cho Vô Tấn.
Mặc dù Vô Tấn là người nhỏ tuổi nhất trong mọi người, nhưng tất cả đều xem hắn là thủ lĩnh, hắn cũng không khiêm nhượng, tiếp nhận lá thư, mở ra xem, nở nụ cười:
- Triệu tướng quân đã sắp xếp xong xuôi!
Vô Tấn nói với mọi người:
- Triệu tướng quân nói trên bến tàu thứ hai có sắp xếp một chiếc thuyền, kêu chúng ta nhanh chóng lên con thuyền đó đào tẩu, trong thư nói còn có vũ khí, chúng ta đã tìm được rồi.
- Nhưng hắn có nói bến tàu thứ hai nằm ở đâu không?
- Không dám, không dám, ta còn phải nhờ Lưu tiên sinh nói giúp mấy câu tốt đẹp trước mặt điện hạ.
- Dễ thôi!
Xe ngựa đi qua một chiếc cầu, bắt đầu chạy lên một sườn núi thấp, từ trên khe hở trên gầm xe Trần Anh có thể nhìn thấy dãy nhà kho dưới núi, nhìn thấy con sông nhỏ lăn tăn lấp lánh dưới ánh trăng. Đây là cơ hội để nàng rời khỏi, Trần Anh không nghe tiếp nữa, thân thể tung lên thoát khỏi xe ngựa, theo quán tính nàng quay cuồng về phía trước, nhưng thân thể của nàng cực kỳ mềm dẻo, nhẹ tay khẽ chống đấy, thân thể liền theo quán tính nhẹ nhàng linh hoạt lộn vòng vào trong bụi cỏ ven đường, lại lộn một vòng nữa, yên lặng chui vào trong dòng sông nhỏ.
Tốc độ của Vô Tấn trong nước hơi chậm, chiếc bao da cá mập giống như chiếc bàn nhỏ lúc chìm lúc nổi trong nước, hắn rất cẩn thận, cho dù đã may vá khe hở bên ngoài túi rất cẩn thận, bên trong còn may thêm một lớp lót, nhưng hắn vẫn rất chú ý không cho nước ngấm vào trong bọc.
Hắn vô thanh vô tức du động trong nước, ban đầu phần lớn thời gian chỉ lặn xuống nước, không lưu tâm đến tình huống chung quanh, lúc này hắn mới bắt đầu quan sát bốn phía. Vùng này thật ra là một ngọn núi thấp, cao chừng hai ba mươi trượng, dưới ánh trăng, trên đỉnh núi loáng thoáng có một trạm gác, quân doanh chính là nằm trên sườn núi bên ngoài mấy trăm bước, chỗ đó hình thành một khu đất rộng hơn chục mẫu, một con sông nhỏ uốn lượn qua chân núi, hai bờ sông cỏ cây tươi tốt, có nơi cỏ cao hơn đầu người, người lặn trong dòng sông rất khó bị phát hiện.
Nhà kho được xây dựng ngay cạnh con sông, lẻ loi trơ trọi, từ chỗ đường vòng cung, Vô Tấn có thể trông thấy tình hình phía trước nhà kho, hơn mười tên lính đang canh giữ cửa lớn gần nhà kho, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nói chuyện, cách nhà kho ước chừng hơn hai trăm bước có một con mương nhỏ, kéo dài đến bến tàu bên ngoài vài dặm, trong con mương không có ánh sáng chiếu rọi, có lẽ là mương cạn.
Vô Tấn nhìn vị trí của ánh trăng, đêm đã rất khuya rồi, hắn không khỏi tăng thêm tốc độ kín đáo chạy về hướng nhà kho.
Bỗng nhiên, cánh tay của hắn đụng phải một vật vô cùng mềm mại, cảm giác phảng phất như một con rắn nước, ngay sau đó, có người ở trong nước bắt được cánh tay của hắn, trong lòng hắn cả kinh, lao đầu ra mặt nước, người đối diện cũng nổi lên mặt nước, thì ra là Trần Anh.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Vô Tấn nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rõ Trần Anh là lo lắng cho an toàn của hắn, đặc biệt tới đón ứng hắn.
Trần Anh lau nước trên mặt, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ nghịch ngợm:
- Ha ha! Ta ngồi xe ngựa, đương nhiên phải đi nhanh hơn ngươi rồi, ta chờ ngươi ở đây đã lâu, ta tới giúp ngươi đẩy cái bao này, nặng như vậy, bên trong rốt cuộc là bảo bối gì?
- Dù sao cũng là đồ tốt, cẩn thận đừng để nước ngấm vào.
Vô Tấn giao chiếc bao cho nàng, vừa cười vừa hỏi nàng:
- Đã nghe được tin tức gì chưa?
- Nhị sư huynh kia của ngươi muốn giết chết chúng ta.
Cái này nằm trong dự liệu của Vô Tấn :
- Còn gì nữa không?
Hắn lại hỏi.
- Trở về rồi hãy nói! Hình như mọi người đã phát hiện ra thứ gì trong kho hàng, kêu chúng ta mau chóng quay về.
- Được! Trở về rồi hãy nói.
Hai người tăng tốc bơi về hướng nhà kho…
Thứ mà mọi người tìm được trong kho hàng kỳ thật chính là binh khí, được giấu trong mấy hòm gỗ lớn trong góc tường nhà kho, có hơn mười thanh đao kiếm, còn có hơn mười tấm chắn, xem ra Triệu tướng quân kia xác thực là người có lòng, đã cố ý giấu binh khí cho bọn hắn trong kho hàng.
- Ta nghĩ hắn nhất định là người của thái tử.
Duy Minh trầm ngâm một lát rồi nói với mọi người:
- Tô đại nhân có nói với ta, trên đường đi thái tử cũng sẽ an bài tiếp ứng, rất có thể chính là hắn, chỉ có như vậy mới có thể giải thích thông suốt, tại sao hắn phải giúp chúng ta.
Trong khoảng thời gian Vô Tấn không ở đây, Trần Chúc đã cố ý tiếp xúc với Duy Minh, Duy Minh cũng biết bọn người Trần Chúc dùng thân phận tiêu cục hợp pháp, không có bất kỳ sơ hở nào, hắn cũng buông lỏng tâm tình, cũng không còn tỏ ra xa lạ, bắt đầu trò chuyện với mọi người. Dù sao trọng điểm bảo hộ của Trần gia chính là hắn, cho nên mọi người đều rất tôn kính hắn, thời gian dần qua, tất cả mọi người bắt đầu quen thuộc.
Trần Chúc cũng cười nói:
- Đại công tử nói rất có đạo lý, chỉ có thể là người của thái tử, nhưng hắn có thể không phải người thái tử an bài tới đón ứng chúng ta, có lẽ sau khi hắn nhìn thấy kim bài của thái tử mới quyết định giúp bọn ta, rất rõ ràng, hắn không biết thứ chúng ta vận chuyển chính là thuế ngân của Đông Cung.
Duy Minh gật gật đầu, hắn thừa nhận Trần Chúc bổ sung có đạo lý, trong bóng tối, hắn nhanh chóng liếc nhìn Ngu Hải Lan, thấy nàng cầm một thanh kiếm, liền cười nói:
- Trước kia lúc đọc sách ta cũng học kiếm qua mấy ngày, ta cũng cầm một thanh!
Vô Tấn thấy đại ca bắt đầu tiếp xúc với huynh đệ Trần thị, trong lòng hắn cũng quả thực vui mừng, liền chọn lấy một thanh kiếm tương đối nhẹ, cười ném tới:
- Đại ca đón lấy!
Duy Minh luống cuống tay chân mới tiếp được kiếm, hắn oán trách trừng mắt liếc nhìn huynh đệ, mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, đều nở nụ cười.
Đúng lúc này, một tiếng “vèo” vang lên, một mũi tên từ cái lỗ trên tường bắn vào, nhà kho thoáng chốc yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng mũi tên.
- Trên tên hình như có phong thư!
Ngu Hải Lan đứng gần mũi tên, nàng xoay người nhặt mũi tên lên, gỡ xuống một phong thư trên mũi tên, đưa cho Vô Tấn.
Mặc dù Vô Tấn là người nhỏ tuổi nhất trong mọi người, nhưng tất cả đều xem hắn là thủ lĩnh, hắn cũng không khiêm nhượng, tiếp nhận lá thư, mở ra xem, nở nụ cười:
- Triệu tướng quân đã sắp xếp xong xuôi!
Vô Tấn nói với mọi người:
- Triệu tướng quân nói trên bến tàu thứ hai có sắp xếp một chiếc thuyền, kêu chúng ta nhanh chóng lên con thuyền đó đào tẩu, trong thư nói còn có vũ khí, chúng ta đã tìm được rồi.
- Nhưng hắn có nói bến tàu thứ hai nằm ở đâu không?