Hắn cười nhạt một tiếng:
- Chỉ có thể trách tên La Lâm Nhi kia võ nghệ cao cường bị trói chặt mà còn bứt ra được, được rồi đánh gãy hai chân coi như nghiêm trị không cần truy cứu trách nhiệm nữa.
Thân Quốc Cữu làm ra bộ vui mừng dập đầu tạ ơn:
- Thần đa tạ ơn của chủ long, thần nhất định sẽ giáo huấn hắn không để hắn tiếp tục phạm sai lầm.
Hoàng Phủ Huyền Đức đưa ánh mắt chuyển qua Cao Duyệt rồi lãnh khốc nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm xuống dưới, đem Quy Nghĩa Phường điều tra triệt để sống thì gặp người chết thì thấy thi thể, ai dám chứa chấp cũng cùng tội.
- Ty chức tuân chỉ.
Cao Duyệt do dự một chút rồi nói:
- Ty chức còn có một khẩn cầu, ở bên trong phường còn có ba quận vương phủ, để bảo vệ sự an toàn của ba quận vương thần khẩn cầu bệ hạ triệu ba vị quận vương tiến cung.
Hoàng Phủ Huyền Đức minh bạch ý của hắn, hắn cũng muốn điều tra ba tòa quận vương phủ đào phạm đã là người của Phù Phong quận vương phủ thì hắn rất có thể trốn vào quận vương phủ.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vì bảo vệ sự an toàn của quận vương trẫm chuẩn tấu.
Thân Quốc Cữu mừng thầm hoàng thượng đã đồng ý điều tra quận vương phủ, cơ hội của hắn đến rồi.
... Nửa đêm, ở trong Quy Nghĩa phường, Cao Duyệt đã đưa thêm hai nghìn Tú Y vệ, cơ hồ điều động toàn bộ Tú Y vệ trong kinh thành.
Nhiều Tú Y vệ xếp thành hàng chạy trốn ở trên đường, hai nghìn Tú Y vệ vây quanh phường, năm nghìn Tú Y vệ chia làm năm mươi đội từng nhà điều tra cho dù trong nhà không có người cũng sẽ đá văng cửa mà đi vào về phần trong nhà tổn thất bao nhiêu ai cũng không biết.
Tướng quân Thiệu Cảnh Văn hạ lệnh cân nhắc việc La Lâm Nhi dùng dịch dung cho nên phải thẩm tra đối chiếu hộ tịch, phàm người không có hộ tịch hoặc người bên ngoài tới đều bắt.
Hắn tự mình dẫn năm trăm Tú Y vệ đi vào Lan Lăng quận vương phủ.
Lúc này Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương đã lên xe ngựa tới cung, ở trong ngọn lửa phần phật hắn nhìn thấy đội binh mã của Thiệu Cảnh Văn tới thì cười lạnh chờ hắn tiến tới.
- Ty chức tham kiễn lão vương gia?
Thiệu Cảnh Văn cực kỳ lễ phép thi lễ với Hoàng Phủ Cương.
Cho dù Hoàng Phủ Cương đã biết được mục đích chân thật của Thiệu Cảnh Văn là điều tra Trần thị huynh đệ nhưng hắn vẫn cười lạnh một tiếng:
- Thiệu tướng quân với ta xem như cũng hữu duyên, trong vòng mười ngày ngắn ngủi lại quang lâm nhà của ta.
Thiệu Cảnh Văn mỉm cười nói:
- Thật xin lỗi, vì an toàn của quận vương ty chức không thể nào không đắc tội, vì đây là ý chỉ của hoàng thượng nếu như lão vương gia không muốn ty chức xuất hiện ở quý phủ thì ty chức sẽ rời khỏi nhưng điều tra nhất định phải làm, nếu không chúng ty chức sẽ là kháng chỉ bất tuân.
- Ngươi cứ tự nhiên, ta biết là ngươi không muốn đi được rồi ta cho phép, nếu như ngươi đồng ý thì cứ tới trước kiểm tra một lần.
Hoàng Phủ Cương giang hai cánh tay ra, lửa giận vạn trượng khiến cho hắn khó kiểm soát được mình, Thiệu Cảnh Văn hết sức khó xử, liên tục nói bọn họ phụng chỉ làm việc kiểm người không được lấy vật, hơn nữa cũng không nhằm vào Lan Lăng quận vương phủ mà hai vương phủ bên cạnh cũng điều tra.
Nhưng hắn hấp tấp xin lỗi cũng không làm dịu lửa giận của Lan Lăng quận vương được, Hoàng Phủ Cương thúc xe ngựa lạnh lùng rời đi.
Thiệu Cảnh Văn âm trầm nhìn theo xe ngựa của Hoàng Phủ Cương đã đi xa lúc này hắn nghe năm trăm binh sĩ nói:
- Mọi người nghe đây trước hết nghe khẩu âm phàm không phải là khẩu âm kinh thành thì lập tức giao cho ta phân biệt, đây là Lan Lăng quận vương phủ tuyệt đối không được lấy tài vật động tới nữ nhân nào ai dám trái lệnh lập tức chém.
Hắt khoát tay lại nói tiếp:
- Đi.
Năm trăm Tú Y vệ xếp thành từng hàng xông vào trong Lan Lăng quận vương phủ, bắt đầu lục tung lên mà điều tra, Thiệu Cảnh Văn tự mình tọa trấn ngay cả hồ nước của Lan Lăng quận vương phủ cũng sai người kiểm tra.
Lúc này Thiệu Cảnh Văn không thể buông tha cho bất kỳ chỗ nhỏ nào.
Một lúc sau vài tên Tú Y vệ áp giải một người tới, bẩm báo với Thiệu Cảnh Văn:
- Tướng quân người này từ kinh thành tới không có hộ tịch của kinh thành.
Thiệu Cảnh Văn quay đầu nhìn lại thì ngây cả người chỉ thấy Vô Tấn đang cười cười nhìn hắn, hắn không mặc quân phục Mai Hoa vệ mà mặc một bộ cẩm bào màu trắng tay cầm quạt xếp trông giống như một người đọc sách.
Thiệu Cảnh Văn vừa bực vừa buồn cười, phất tay với mấy tên lính:
- Hắn không phải!
- Thiệu huynh thật sự là tới bắt đào phạm sao?
Vô Tấn giống như cười mà không phải cười hỏi Thiệu Cảnh Văn.
Thiệu Cảnh Văn thấy trong mắt của Vô Tấn không có một chút bối rối nào, phảng phất như đã tính hết từ trước thì trong lòng có chút bất an.
Hắn tận lực giữ vững mình rồi hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thấy ta còn có mục đích gì khác sao?
Vô Tấn không trả lời ngay hắn trầm mặc, Thiệu Cảnh Văn cũng trầm mặc kỳ thật song phương đều biết rõ lòng dạ của nhau, sau nửa ngày Thiệu Cảnh Văn cười nói:
- Ngươi yên tâm đi Thân Quốc Cữu đã đáp ứng ta, đem sự an toàn của ngươi đảm bảo.
Vô Tấn gật đầu:
- Đa tạ Thiệu huynh rồi.
Dừng lại một chút hắn thản nhiên nói:
- Nếu như huynh vì Trần thị huynh đệ mà tới thì huynh thất vọng rồi, bọn họ đã quay lại Đông Hải quận.
Nụ cười của Thiệu Cảnh Văn tắt ngấm sau đó lại mở ra biến thành một nụ cười đắng chát, hắn tự giễu mình:
- Ta lại thất bại sao?
- Trần thị huynh đệ rời khỏi chỉ là trùng hợp, ta xác thực không ngờ các ngươi sẽ tới nhanh như vậy nói thật ta rất bội phục thủ đoạn của Thân Quốc Cữu, ta cũng thấy mình may mắn không phải là kẻ địch của ông ấy.
Trên khuôn mặt của Thiệu Cảnh Văn khó mà ngăn cản được sự ức chế thất vọng, trước kia Thân Quốc Cữu đã từng nói qua với hắn có khả năng sẽ thất bại, nhưng hiện tại thật sự thất bại khiến hắn khó tiếp nhận trong lòng.
Hắn bỗng nhiên rút mạnh đao ra hung hăng bổ về một cái ghế, mãi đến khi cái ghế này nát báy mới nhìn hằm hằm vào Vô Tấn:
- Tại sao ngươi nhiều lần muốn ta thất bại?
Vô Tấn bình tĩnh nhìn qua hăn rồi nói;
- Nếu như hôm nay có người tới điều tra thay Thiệu huynh ta cũng khiến cho hắn thất bại mà quay về.
Thiệu Cảnh Văn khẽ giật mình lửa giận trong mắt của hắn dần trở nên dẹp loạn hắn cũng ý thức được mình thất thố quan hệ giữa hắn và Vô Tấn rất phức tạp vừa là đối thủ lại vừa là bằng hữu.
- Chỉ có thể trách tên La Lâm Nhi kia võ nghệ cao cường bị trói chặt mà còn bứt ra được, được rồi đánh gãy hai chân coi như nghiêm trị không cần truy cứu trách nhiệm nữa.
Thân Quốc Cữu làm ra bộ vui mừng dập đầu tạ ơn:
- Thần đa tạ ơn của chủ long, thần nhất định sẽ giáo huấn hắn không để hắn tiếp tục phạm sai lầm.
Hoàng Phủ Huyền Đức đưa ánh mắt chuyển qua Cao Duyệt rồi lãnh khốc nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm xuống dưới, đem Quy Nghĩa Phường điều tra triệt để sống thì gặp người chết thì thấy thi thể, ai dám chứa chấp cũng cùng tội.
- Ty chức tuân chỉ.
Cao Duyệt do dự một chút rồi nói:
- Ty chức còn có một khẩn cầu, ở bên trong phường còn có ba quận vương phủ, để bảo vệ sự an toàn của ba quận vương thần khẩn cầu bệ hạ triệu ba vị quận vương tiến cung.
Hoàng Phủ Huyền Đức minh bạch ý của hắn, hắn cũng muốn điều tra ba tòa quận vương phủ đào phạm đã là người của Phù Phong quận vương phủ thì hắn rất có thể trốn vào quận vương phủ.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vì bảo vệ sự an toàn của quận vương trẫm chuẩn tấu.
Thân Quốc Cữu mừng thầm hoàng thượng đã đồng ý điều tra quận vương phủ, cơ hội của hắn đến rồi.
... Nửa đêm, ở trong Quy Nghĩa phường, Cao Duyệt đã đưa thêm hai nghìn Tú Y vệ, cơ hồ điều động toàn bộ Tú Y vệ trong kinh thành.
Nhiều Tú Y vệ xếp thành hàng chạy trốn ở trên đường, hai nghìn Tú Y vệ vây quanh phường, năm nghìn Tú Y vệ chia làm năm mươi đội từng nhà điều tra cho dù trong nhà không có người cũng sẽ đá văng cửa mà đi vào về phần trong nhà tổn thất bao nhiêu ai cũng không biết.
Tướng quân Thiệu Cảnh Văn hạ lệnh cân nhắc việc La Lâm Nhi dùng dịch dung cho nên phải thẩm tra đối chiếu hộ tịch, phàm người không có hộ tịch hoặc người bên ngoài tới đều bắt.
Hắn tự mình dẫn năm trăm Tú Y vệ đi vào Lan Lăng quận vương phủ.
Lúc này Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương đã lên xe ngựa tới cung, ở trong ngọn lửa phần phật hắn nhìn thấy đội binh mã của Thiệu Cảnh Văn tới thì cười lạnh chờ hắn tiến tới.
- Ty chức tham kiễn lão vương gia?
Thiệu Cảnh Văn cực kỳ lễ phép thi lễ với Hoàng Phủ Cương.
Cho dù Hoàng Phủ Cương đã biết được mục đích chân thật của Thiệu Cảnh Văn là điều tra Trần thị huynh đệ nhưng hắn vẫn cười lạnh một tiếng:
- Thiệu tướng quân với ta xem như cũng hữu duyên, trong vòng mười ngày ngắn ngủi lại quang lâm nhà của ta.
Thiệu Cảnh Văn mỉm cười nói:
- Thật xin lỗi, vì an toàn của quận vương ty chức không thể nào không đắc tội, vì đây là ý chỉ của hoàng thượng nếu như lão vương gia không muốn ty chức xuất hiện ở quý phủ thì ty chức sẽ rời khỏi nhưng điều tra nhất định phải làm, nếu không chúng ty chức sẽ là kháng chỉ bất tuân.
- Ngươi cứ tự nhiên, ta biết là ngươi không muốn đi được rồi ta cho phép, nếu như ngươi đồng ý thì cứ tới trước kiểm tra một lần.
Hoàng Phủ Cương giang hai cánh tay ra, lửa giận vạn trượng khiến cho hắn khó kiểm soát được mình, Thiệu Cảnh Văn hết sức khó xử, liên tục nói bọn họ phụng chỉ làm việc kiểm người không được lấy vật, hơn nữa cũng không nhằm vào Lan Lăng quận vương phủ mà hai vương phủ bên cạnh cũng điều tra.
Nhưng hắn hấp tấp xin lỗi cũng không làm dịu lửa giận của Lan Lăng quận vương được, Hoàng Phủ Cương thúc xe ngựa lạnh lùng rời đi.
Thiệu Cảnh Văn âm trầm nhìn theo xe ngựa của Hoàng Phủ Cương đã đi xa lúc này hắn nghe năm trăm binh sĩ nói:
- Mọi người nghe đây trước hết nghe khẩu âm phàm không phải là khẩu âm kinh thành thì lập tức giao cho ta phân biệt, đây là Lan Lăng quận vương phủ tuyệt đối không được lấy tài vật động tới nữ nhân nào ai dám trái lệnh lập tức chém.
Hắt khoát tay lại nói tiếp:
- Đi.
Năm trăm Tú Y vệ xếp thành từng hàng xông vào trong Lan Lăng quận vương phủ, bắt đầu lục tung lên mà điều tra, Thiệu Cảnh Văn tự mình tọa trấn ngay cả hồ nước của Lan Lăng quận vương phủ cũng sai người kiểm tra.
Lúc này Thiệu Cảnh Văn không thể buông tha cho bất kỳ chỗ nhỏ nào.
Một lúc sau vài tên Tú Y vệ áp giải một người tới, bẩm báo với Thiệu Cảnh Văn:
- Tướng quân người này từ kinh thành tới không có hộ tịch của kinh thành.
Thiệu Cảnh Văn quay đầu nhìn lại thì ngây cả người chỉ thấy Vô Tấn đang cười cười nhìn hắn, hắn không mặc quân phục Mai Hoa vệ mà mặc một bộ cẩm bào màu trắng tay cầm quạt xếp trông giống như một người đọc sách.
Thiệu Cảnh Văn vừa bực vừa buồn cười, phất tay với mấy tên lính:
- Hắn không phải!
- Thiệu huynh thật sự là tới bắt đào phạm sao?
Vô Tấn giống như cười mà không phải cười hỏi Thiệu Cảnh Văn.
Thiệu Cảnh Văn thấy trong mắt của Vô Tấn không có một chút bối rối nào, phảng phất như đã tính hết từ trước thì trong lòng có chút bất an.
Hắn tận lực giữ vững mình rồi hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thấy ta còn có mục đích gì khác sao?
Vô Tấn không trả lời ngay hắn trầm mặc, Thiệu Cảnh Văn cũng trầm mặc kỳ thật song phương đều biết rõ lòng dạ của nhau, sau nửa ngày Thiệu Cảnh Văn cười nói:
- Ngươi yên tâm đi Thân Quốc Cữu đã đáp ứng ta, đem sự an toàn của ngươi đảm bảo.
Vô Tấn gật đầu:
- Đa tạ Thiệu huynh rồi.
Dừng lại một chút hắn thản nhiên nói:
- Nếu như huynh vì Trần thị huynh đệ mà tới thì huynh thất vọng rồi, bọn họ đã quay lại Đông Hải quận.
Nụ cười của Thiệu Cảnh Văn tắt ngấm sau đó lại mở ra biến thành một nụ cười đắng chát, hắn tự giễu mình:
- Ta lại thất bại sao?
- Trần thị huynh đệ rời khỏi chỉ là trùng hợp, ta xác thực không ngờ các ngươi sẽ tới nhanh như vậy nói thật ta rất bội phục thủ đoạn của Thân Quốc Cữu, ta cũng thấy mình may mắn không phải là kẻ địch của ông ấy.
Trên khuôn mặt của Thiệu Cảnh Văn khó mà ngăn cản được sự ức chế thất vọng, trước kia Thân Quốc Cữu đã từng nói qua với hắn có khả năng sẽ thất bại, nhưng hiện tại thật sự thất bại khiến hắn khó tiếp nhận trong lòng.
Hắn bỗng nhiên rút mạnh đao ra hung hăng bổ về một cái ghế, mãi đến khi cái ghế này nát báy mới nhìn hằm hằm vào Vô Tấn:
- Tại sao ngươi nhiều lần muốn ta thất bại?
Vô Tấn bình tĩnh nhìn qua hăn rồi nói;
- Nếu như hôm nay có người tới điều tra thay Thiệu huynh ta cũng khiến cho hắn thất bại mà quay về.
Thiệu Cảnh Văn khẽ giật mình lửa giận trong mắt của hắn dần trở nên dẹp loạn hắn cũng ý thức được mình thất thố quan hệ giữa hắn và Vô Tấn rất phức tạp vừa là đối thủ lại vừa là bằng hữu.