Hoàng Tử Bong Bóng

Hoàng Tử Bong Bóng

1.

Tôi sống trong một thế giới hoàn hảo.

Thế giới của tôi luôn có nhiệt độ lý tưởng. Ánh sáng luôn dịu dàng, không bao giờ gay gắt. Âm thanh từ bên ngoài vọng vào đều được lọc qua một lớp màng vô hình, trở nên êm ái như tiếng thì thầm. Trong thế giới của tôi, không có những góc cạnh sắc nhọn, không có những cú va chạm bất ngờ. Mọi thứ đều mềm mại, an toàn và lấp lánh.

Thế giới của tôi là một quả bong bóng khổng lồ. Và bố mẹ là những người đã thổi nó lên, bằng chính hơi thở của họ.

Tôi là Bảo, hoàng tử duy nhất của vương quốc bong bóng đó.

Ký ức tuổi thơ của tôi là một chuỗi những hình ảnh mờ ảo, được nhìn qua lớp màng xà phòng bảy sắc cầu vồng. Tôi nhớ có lần, tôi đang chơi ở sân chung cư và bị một đứa trẻ khác xô ngã. Theo lẽ thường, tôi sẽ ngã xuống nền xi măng cứng và lạnh. Đầu gối tôi sẽ trầy xước, và tôi sẽ khóc. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Quả bong bóng đã đỡ lấy tôi, nảy lên một cách nhẹ nhàng. Tôi không cảm thấy đau. Tôi chỉ thấy khuôn mặt giận dữ của đứa trẻ kia bị bóp méo và nhòe đi qua lớp màng lấp lánh.

Ngay lập tức, bố mẹ tôi lao ra. Nhưng họ không chạy đến chỗ tôi. Họ chạy đến chỗ đứa trẻ kia. “Tại sao cháu lại đẩy con trai bác?” giọng mẹ tôi sắc lẻm. “Cháu có biết nó là tất cả của chúng tôi không?” Bố tôi đứng khoanh tay, cái nhìn của ông đủ để khiến một đứa trẻ phải sợ hãi.

Bố mẹ không bao giờ hỏi tôi có sao không. Bởi vì họ biết, trong thế giới họ tạo ra, tôi sẽ không bao giờ “có sao” cả. Họ chỉ cần đảm bảo rằng mọi mối đe dọa từ bên ngoài phải bị trừng phạt. Mỗi lời trách mắng họ dành cho người khác, mỗi lời bao biện họ dành cho tôi, là một luồng hơi ấm áp, mạnh mẽ thổi vào, làm cho quả bong bóng của tôi dày hơn, kiên cố hơn.

Ở trường, tôi chưa bao giờ phải làm bài tập về nhà. Tối hôm trước, tôi chỉ cần đặt sách vở lên bàn, và sáng hôm sau, mọi thứ đã được giải quyết một cách hoàn hảo, với nét chữ của mẹ hoặc của bố.

Khi tôi bị điểm kém, bố sẽ đến trường. Tôi không biết ông nói gì, chỉ biết rằng sau đó, con điểm của tôi sẽ được sửa lại. Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, một sự pha trộn giữa thương hại và bất lực. Ánh mắt đó, khi nhìn qua lớp màng bong bóng, cũng trở nên vô hại.

Tôi có mọi thứ mình muốn. Một món đồ chơi mới, một chiếc xe đạp điện, một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất. Tôi chỉ cần chỉ tay, và bố mẹ sẽ mang nó đến cho tôi. Họ làm tất cả những điều đó với một nụ cười mãn nguyện, như thể việc đáp ứng mọi yêu cầu của tôi là minh chứng cho tình yêu vô bờ bến của họ. Họ đang xây dựng nên một nhà tù hoàn hảo và gọi nó là tình yêu.

Thế giới bên ngoài quả bong bóng, đối với tôi, thật kỳ lạ. Nó xám xịt, ồn ào và đầy những mối nguy hiểm ngớ ngẩn. Tôi thấy những đứa trẻ khác ngã xe, trầy cả đầu gối. Tôi thấy chúng khóc vì bị bạn bè trêu chọc. Tôi thấy chúng lo lắng vì một bài kiểm tra. Tôi cảm thấy thương hại cho chúng. Tại sao chúng phải sống một cuộc đời khó khăn như vậy, trong khi có thể sống trong một thế giới hoàn hảo như của tôi?

2.

Quả bong bóng bắt đầu trở nên chật chội vào những năm tôi học cấp ba.

Đó là khi tôi gặp Lam.

Lam không giống bất kỳ ai tôi từng biết. Cô ấy có mái tóc đen nhánh, một nụ cười rạng rỡ có thể làm tan chảy cả mùa đông, và một đôi mắt biết nói. Đôi mắt ấy không nhìn tôi qua một lớp màng nào cả. Nó nhìn thẳng vào tôi, tò mò và chân thật.

Lam sống ở thế giới bên ngoài. Một thế giới đầy màu sắc và sức sống mà tôi khao khát được chạm vào.

Tôi đã cố gắng. Tôi mời Lam đi uống cà phê. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự tồn tại của quả bong bóng là một lời nguyền. Tôi muốn nghe rõ tiếng cười của cô ấy, nhưng nó bị bóp nghẹt lại, trở nên xa xăm. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe một câu chuyện cười, nhưng lời nói của tôi phát ra cũng trở nên yếu ớt, thiếu sinh khí.

“Sao cậu lúc nào cũng có vẻ xa cách vậy, Bảo?” Lam hỏi, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi làm sao có thể giải thích rằng có một bức tường vô hình, lấp lánh đang ngăn cách giữa chúng tôi?

Có lần, trời mưa. Lam không mang ô. Cô ấy đứng dưới mái hiên, nhìn những hạt mưa rơi. “Thích thật,” cô ấy nói. “Tớ thích mùi của đất sau cơn mưa.” Rồi cô ấy chìa tay ra, hứng những giọt mưa mát lạnh.

Tôi đứng bên cạnh cô ấy, nhưng không một giọt mưa nào có thể chạm vào tôi. Quả bong bóng đã che chắn cho tôi. Tôi không thể cảm nhận được sự mát lạnh đó. Tôi không thể ngửi thấy mùi của đất. Tôi chỉ thấy Lam đang trải nghiệm một điều gì đó thật đẹp đẽ, một điều mà tôi vĩnh viễn bị từ chối.

Sự xa cách đó dần dần đẩy Lam ra xa. Cô ấy cần một người có thể cùng cô ấy dầm mưa, một người có thể cùng cô ấy nếm trải những vị đắng ngọt của cuộc đời. Còn tôi, tôi chỉ có thể cho cô ấy một sự hoàn hảo. Một tình yêu được bọc trong nilon.

Cuộc chia tay không lời của chúng tôi đã tạo ra một vết nứt đầu tiên trên bề mặt quả bong bóng. Một vết nứt rất nhỏ. Lần đầu tiên, một luồng không khí lạnh lẽo từ thế giới thực lọt vào bên trong. Nó khiến tôi rùng mình.

Tôi chạy về nhà, hoảng loạn. Bố mẹ thấy tôi và ngay lập tức hiểu ra. Họ không hỏi han. Họ chỉ bắt đầu hành động.

“Để bố mẹ lo,” mẹ nói, giọng quả quyết.

Họ bắt đầu thổi. Hơi thở của họ, đầy tình yêu thương và sự bao bọc, dồn dập thổi vào, vá lại vết nứt. Quả bong bóng không chỉ trở lại như cũ, nó còn dày hơn, cứng hơn trước.

Nhưng tôi đã cảm nhận được luồng không khí đó. Cái lạnh buốt của nó đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm sợ hãi. Lần đầu tiên, tôi nhận ra thế giới hoàn hảo của mình mong manh đến nhường nào. Và lần đầu tiên, tôi thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt bố mẹ. Hai lá phổi của họ đang phải làm việc cật lực để duy trì sự tồn tại của lâu đài này.

Khi tôi vào đại học, đó là một sự sắp đặt. Bố đã dùng các mối quan hệ của ông. Tôi không cần phải thi. Tôi vào một trường đại học danh tiếng, một ngành học thời thượng mà tôi không có chút đam mê nào.

Ở đó, quả bong bóng của tôi trở thành một thứ dị dạng. Trong khi các sinh viên khác phải vật lộn với các bài tiểu luận, các kỳ thi, các mối quan hệ xã hội phức tạp, thì tôi trôi nổi một cách nhẹ bẫng. Tiểu luận của tôi được một người bố thuê làm hộ. Những vấn đề trong ký túc xá được mẹ giải quyết bằng một cuộc điện thoại.

Tôi không có bạn bè. Ai có thể làm bạn với một người không bao giờ thực sự hiện diện? Tôi là một bóng ma lấp lánh, trôi vật vờ giữa những người đang sống thật.

Sự cô đơn trở nên đặc quánh. Nó là không khí tù đọng bên trong quả bong bóng. Tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Vương quốc của tôi đang trở thành nấm mồ của tôi.

Tôi bắt đầu thử phá vỡ nó. Tôi cố tình gây sự với một nhóm sinh viên năm trên. Tôi mong chờ một cuộc ẩu đả, một cú đấm có thể làm vỡ tan lớp màng vô hình. Nhưng trước khi nắm đấm của họ có thể chạm vào tôi, ban giám hiệu đã can thiệp. Bố tôi đã gọi điện. Nhóm sinh viên đó bị kỷ luật. Còn tôi, lại một lần nữa, an toàn một cách nhục nhã.

Tôi nhận ra, tôi không thể tự mình thoát ra được. Bố mẹ tôi đã xây nên những bức tường quá kiên cố. Họ yêu thương tôi quá mức. Họ bảo vệ tôi đến mức hủy diệt tôi.

3.

Sự sụp đổ không đến từ một cú sốc lớn. Nó đến từ một chuỗi những thất bại nhỏ, như hàng ngàn mũi kim châm vào quả bong bóng cùng một lúc.

Sau khi tốt nghiệp, với tấm bằng loại ưu mà tôi không xứng đáng, bố đưa tôi vào làm việc trong công ty của một người bạn ông. Tôi được giao một vị trí quản lý. Tôi có một văn phòng riêng, một mức lương cao, và không một chút kỹ năng nào.

Đó là một thảm họa.

Tôi không biết cách nói chuyện với nhân viên. Tôi không biết cách giải quyết một vấn đề. Tôi không biết cách chịu trách nhiệm cho một sai lầm. Mỗi khi có sự cố, phản xạ đầu tiên của tôi là gọi cho bố. Và bố tôi, bằng cách này hay cách khác, sẽ dọn dẹp mớ hỗn độn đó.

Nhưng thế giới công việc không phải là sân chơi chung cư hay giảng đường đại học. Hậu quả của những sai lầm của tôi ngày một lớn. Một hợp đồng quan trọng bị đổ bể. Một dự án bị đình trệ. Các nhân viên dưới quyền tôi bắt đầu nghỉ việc. Họ không thể làm việc với một người sếp bất tài, một hoàng tử giấy được bao bọc trong một lớp vỏ vô hình.

Bố mẹ tôi bắt đầu phải dùng đến tiền. Rất nhiều tiền. Họ dùng tiền để đền bù hợp đồng, để giữ chân nhân viên, để che đậy những sai phạm của tôi. Tôi thấy họ ngày càng mệt mỏi. Hơi thở của họ trở nên yếu ớt. Quả bong bóng quanh tôi bắt đầu rung lắc dữ dội. Những mảng màu trên bề mặt nó trở nên nhợt nhạt. Tôi có thể nghe thấy tiếng rít khe khẽ của không khí đang rò rỉ ra ngoài.

Đỉnh điểm là khi tôi, bằng sự ngu dốt của mình, đã ký vào một văn bản pháp lý sai quy trình, khiến công ty đối mặt với một vụ kiện lớn. Lần này, không mối quan hệ hay tiền bạc nào có thể giải quyết được. Nó là một tảng đá quá lớn, quá sắc nhọn.

Đêm đó, bố mẹ gọi tôi vào phòng khách. Họ không ngồi trên sofa. Họ ngồi trên sàn, tựa lưng vào tường, trông kiệt sức. Đó là lần đầu tiên tôi thấy họ không còn gắng gượng nữa.

“Bảo à,” bố tôi bắt đầu, giọng ông khàn đặc. “Bố mẹ… không lo cho con được nữa rồi.”

Câu nói đó. Nó không phải là một lời trách mắng. Nó là một lời đầu hàng.

Nó là vật sắc nhọn cuối cùng.

Khi bố dứt lời, tôi cảm thấy một sự thay đổi kinh hoàng. Hơi thở của họ đã ngừng thổi. Nguồn dưỡng khí duy trì thế giới của tôi đã bị cắt đứt.

Quả bong bóng quanh tôi bắt đầu mỏng đi nhanh chóng. Những màu sắc cầu vồng tan biến, chỉ còn lại một lớp màng trong suốt, mỏng manh như cánh chuồn chuồn. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng khách một cách rõ ràng đến đáng sợ. Vân gỗ trên bàn. Vết nứt trên trần nhà. Nỗi tuyệt vọng trong mắt bố mẹ tôi.

Tôi hoảng loạn. Tôi giơ tay ra, cố gắng chạm vào lớp màng, cố gắng giữ nó lại. Nhưng đã quá muộn.

Nó vỡ tan.

Không có một tiếng nổ lớn. Chỉ có một tiếng “phụt” nhẹ bẫng, ướt át. Như một quả bóng xà phòng vỡ trong lòng bàn tay.

Và rồi, thế giới thực ập vào tôi.

Không khí. Không khí thật, không được lọc, tràn vào lồng ngực tôi. Nó không trong lành. Nó khô khốc và bỏng rát như lửa. Tôi ngã quỵ xuống sàn, ho sặc sụa, cố gắng hít thở thứ không khí đang giết chết tôi.

Ánh sáng. Ánh sáng từ ngọn đèn trần trở nên chói lòa như ánh mặt trời, thiêu đốt võng mạc tôi.

Âm thanh. Tiếng tích tắc của đồng hồ, tiếng tủ lạnh chạy, tiếng thở của bố mẹ… tất cả trở nên to một cách khủng khiếp, như hàng ngàn cái búa đang nện vào màng nhĩ của tôi.

Da thịt tôi, vốn mỏng manh và chưa từng biết đến va chạm, giờ đây cảm nhận được sự thô ráp của tấm thảm lót sàn. Nó chà xát vào tôi như giấy nhám.

Tôi nằm đó, co quắp, run rẩy. Một sinh vật đột ngột bị lột mất lớp vỏ bảo vệ, bị ném vào một môi trường thù địch. Tôi là một phi hành gia bị vứt ra ngoài không gian mà không có bộ đồ bảo hộ.

Bố mẹ tôi hét lên, lao về phía tôi. Nhưng họ không thể giúp được nữa. Họ đã dành cả đời để bảo vệ tôi khỏi thế giới. Và giờ đây, chính thế giới đó đang hủy diệt tôi.

4.

Hoàng tử đã chết. Thứ còn lại chỉ là một cơ thể không có khả năng tự vệ.

Tôi đã không chết theo nghĩa sinh học. Nhưng tôi cũng không còn sống.

Quả bong bóng đã vỡ, nhưng tôi không thể bước ra ngoài. Thế giới bên ngoài quá khắc nghiệt đối với một cơ thể được nuôi dưỡng trong môi trường vô trùng.

Căn phòng của tôi trở thành một phòng bệnh cách ly. Cửa sổ được dán kín. Máy lọc không khí chạy 24/7. Mọi thứ đều được khử trùng hàng ngày. Tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì bằng tay không. Tôi phải đeo găng tay. Da tôi quá nhạy cảm, nó sẽ bị dị ứng với chính không khí tôi thở.

Bố mẹ tôi giờ đây không còn là những người thổi bong bóng. Họ trở thành những y tá chăm sóc cho một bệnh nhân nan y. Họ đút cho tôi ăn, thay quần áo cho tôi, đọc sách cho tôi nghe. Họ lại một lần nữa bao bọc tôi, nhưng lần này không phải bằng một quả bong bóng lấp lánh, mà bằng những bức tường của sự ân hận và tội lỗi.

Mỗi ngày, tôi nngồi trên chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ. Tôi nhìn ra thế giới bên ngoài. Tôi thấy những đứa trẻ chạy nhảy, ngã, rồi lại tự đứng lên. Tôi thấy những cặp đôi cãi vã rồi làm lành. Tôi thấy những người lao động mồ hôi nhễ nhại. Tôi thấy cuộc sống, với tất cả sự thô ráp, hỗn loạn và đẹp đẽ của nó.

Đó là thế giới mà tôi đáng lẽ phải thuộc về.

Tôi nhìn xuống đôi bàn tay đeo găng trắng của mình. Đôi bàn tay chưa bao giờ biết lao động, chưa bao giờ biết nắm lấy một bàn tay khác trong cơn mưa, chưa bao giờ biết cảm nhận nỗi đau của một vết xước.

Bố mẹ tôi đã yêu thương tôi. Một tình yêu mãnh liệt, tuyệt đối. Một tình yêu đã tước đi của tôi mọi cơ hội để học cách sống. Họ muốn tôi trở thành một hoàng tử, và họ đã thành công. Họ đã tạo ra một sinh vật cao quý, không thể bị vấy bẩn bởi bùn đất của cuộc đời.

Và giờ đây, sinh vật đó đang chết dần chết mòn trong một tòa tháp ngà được khử trùng.

Tôi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo chỉ nên được trưng bày trong lồng kính. Một minh chứng bi thảm và ám ảnh cho một tình yêu đã bảo vệ con mình đến chết.

back top