Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 32: “Ý đồ của cô là gì?”

 

Nó vội cúi xuống nhặt lên, người kia cũng cuống cuồn cúi xuống nhặt cho nó. Vừa nhặt vừa luôn miệng xin lỗi.

 

-Xin lỗi bạn nhé, mình vô ý quá

 

-Không sao, mình cũng có lỗi mà

 

Nhặt xong mấy quyển sách, lúc này nó mới đứng lên, thì ra người kia là một tên con trai, cao hơn nó chừng một cái đầu. Nó cũng không để ý gì nhiều, cúi đầu cảm ơn rồi quay đi

 

-Mình tên Lâm, 11A3, còn bạn- nó vừa quay đi thì bị cái người tên Lâm đó níu lại, cố gắng làm quen.

 

-Ờ…….. mình là Bảo Nhi, 11A1, rất vui được làm quen ^____^- chần chừ một lúc nó cũng cười tươi đáp lại, nhưng chợt nhớ ra là mình còn phải đi cất mấy quyển sách này rồi còn phải xuống chỗ Mi, Lam nữa. Vậy là nó vội chào tạm biệt cậu bạn Lâm rồi chạy về lớp

 

----------------------

 

PROFILE

 

Tên: Trịnh Hoàng Lâm

 

Ngoại hình: 1m79, gương mặt cũng dễ thương nhưng chưa được xếp vào hàng hotboy

 

Thân phận sẽ được tiết lộ sau

 

----------------------

 

Cất xong mấy quyển sách, nó chạy xuống căng tin. Cái gì vậy? Sao cả đám con gái lại vây vào một chỗ như thế kia? Tò mò, nó tiến lại chen vào đám đông

 

“Ax, gì vậy chứ??” Cảnh tượng trước mắt làm cho nó không khỏi bàng hoàng. Hóa ra đám con gái vây lại là vì chỗ Mi, Lam ngồi có………..bọn hắn. Đám con gái không vậy lại sao được khi mà “ngàn năm” mới thấy 3 hotboy chịu chui vào đây .

 

“Đúng là cái lũ hám trai”- nó thấy chướng mắt nên chạy tới kéo hai con bạn ra, tìm một cái bàn khác để ngồi, mà cũng không cần phải tìm bởi bàn trống cả đống, lũ con gái thích đứng ngắm trai hơn là ngồi ăn mà.

 

Thật ra thì hắn cũng khó chịu lắm, bởi hắn có muốn xuống đây đâu, chỉ tại hai cái tên kia lôi kéo, đòi xuống đây cho bằng được nên cuối cùng hắn vẫn phải lết xuống.

 

Nó cảm thấy khó chịu lắm, nhìn cái cảnh sao mà gai mắt quá. Quyết không thèm quan tâm tới nữa, cứ đi mua đồ ăn như không có gì, hôm nay căng tin đông người mà không ai chen lấn mua đồ ăn, thoải mái thật. Nhưng cứ khó chịu thế nào ấy!!!

 

Rè…….rè

 

Chợt điện thoại nó rung lên, vội lấy ra xem. “Số ai vậy nhỉ?” chần chừ một lúc nó bắt máy

 

-Alô, ai vậy ạ?

 

-Nhi hả? Quân đây! Xin lỗi Nhi vì mấy hôm nay đi mà không báo trước!

 

-Quân đi đâu vậy?

 

-Mẹ Quân ở bên này bị bệnh, công ty lại gặp trục trặc nên Quân phải bay ngay tối hôm đó, không báo trước với Nhi được. Bây giờ mọi thứ ổn định rồi Quân mới gọi cho Nhi được đây.

 

-Ừ, vậy khi nào Quân về?

 

-Khoảng 1 tuần nữa. Vậy nhé, Quân lại có chuyện phải đi đây.

 

-Ừ, bye, nhớ về sớm nha!!

 

Cúp máy, thì ra Quân có việc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây giờ thì biết Quân không sao rồi. Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra

 

-Chị Nhi, em ngồi ở đây nha!

 

Con bé Nguyệt Mỹ từ đâu đi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con bé nó lại cảm thấy vui vui, có NGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lam với Mi cũng có vẻ quý con bé lắm.

 

-Ừ, em ngồi đi

 

Con bé ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy. Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết “anh ăn cái này nha”…. “anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vui có lẽ sẽ được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà phê lên áo nó

 

-Em……em xin lỗi chị- con bé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối rít xin lỗi.

 

-Không sao đâu, chị sẽ thay áo khác, em đừng lo.

 

Mặc dù nó gét nhất là bị đổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại còn để lại một vết khác lạ trên áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ tay thôi mà.

 

-Mày có đồ thay không, hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác cho mày?- Mi hỏi

 

-Có, cũng may là sáng nay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc giờ thay luôn quá.

 

Nói rồi nó đứng lên đi lấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ

 

Hắn ngồi bên kia tuy bị đám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đó qua mặt được tụi nó nhưng không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con bé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như vậy là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”

 

Nguyệt Mỹ giờ đang tức tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó lại có đồ khác để thay. “Thôi kệ, lần này không được thì lần khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”

 

Thay xong bộ đồ, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ chịu lại được tự do bay nhảy không như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ tốn……

 

Kết thúc giờ chơi, chào Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị y tá, nó cũng được trở về với lớp học thân yêu

 

Buổi học diễn ra khá suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặc sai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng. Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần trước.

 

11:30 Am

 

Reng………reng……

 

-Hura! Khỏe quá, cuối cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…

 

Nó khoái chí mừng rỡ vì thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt) đó là thầy dạy văn. Nó không bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vào trường này nó phải đi kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được, rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới được điểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..

back top