Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 13: Hồn độn

15 phút trước, ngón áp út của Vũ Văn trong giây lát thoáng nhảy lên, vốn sợi bông rung động rất có tiết tấu đột nhiên mất đi lực kéo.

 

Vũ Văn chợt mở to đôi mắt, miệng phun ra vài chữ: "Tầng 23!" Lời còn chưa dứt, Huyền Cương đã như một tia chớp màu đen tức tốc chạy đi!

 

Vũ Văn một phen xé đứt năm sợi bông trong tay, vài bước liền vọt tới ngoài cửa, theo sát phía sau Huyền Cương, sử dụng cầu thang thoát hiểm hướng tầng 23 chạy đến. Ngay tại trong cầu thang âm u, mấy chục Kim ti hùng đã được giải thoát khỏi dây nhỏ trói buộc đang chạy trốn tứ phía, có không ít con thậm chí sợ đến không nhìn ra đường mà theo ống quần Vũ Văn bò đến. Vũ Văn một bên chạy một bên phủi thân thể, đem những vật nhỏ này vẫy bay thật xa. . . . . .

 

Còn chưa tiếp cận hành lang tầng 23, một cỗ mùi tanh hôi nồng nặc mãnh liệt tràn đến, không khí thối rữa ẩm ướt kia khiến Vũ Văn hô hấp khó khăn. Trong lòng y lộp bộp một tiếng, Hồn Độn hư linh này có thể mang đến thực thể khứu cảm mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ linh thể đã dị hóa?

 

Trong tay Vũ Văn sớm đã huyễn hóa ra hư linh Kim Thương, nhẹ nhàng vắt nghiêng sau người, nếu không phải Kim Thương không có thực thể, chỉ sợ cán thương kia đã bị mồ hôi trên tay y thấm ướt.

 

Gần! Tầng 23 đã ở trước mắt Vũ Văn, phóng tầm mắt nhìn lại, góc ngoặt hành lang tràn ra một vòng bóng đen thật vĩ đại.

 

Vừa quẹo vào, dù đã chuẩn bị tâm lý Vũ Văn vẫn hít một hơi với quái vật trước mắt.

 

Một con Hồn Độn màu đen đang đứng cách đó mười bước, thân hình thật dài kia giống như một con đại mãng xà cuộn tròn, nhưng thân hình này ướt sũng cũng không phải hình trụ như mãng xà, có góc có cạnh hình vuông, đường kính ước chừng 2 thước! Giống như một loạt tủ văn kiện thật lớn bị xâu lại bởi một chuỗi xích sắt vô hình. Đầu của Hồn Độn không mắt không tai không mũi chỉ như một bàn tròn lớn bày yến tiệc, đang ngóc dậy, đầu cực đại kia như đồng hồ quả lắc đong đưa hai bên, hầu như làm tắc nghẽn lối đi của tầng này. Chỉ trơ trọi một cái miệng như bồn máu ngoác to, lộ ra hai hàng răng cưa lẫn lộn thịt nát đỏ sậm, nhìn thật kỹ, vẫn còn sót một hai con Kim ti hùng đang nỗ lực giãy dụa thoát ra khỏi cái miệng rộng kia!

 

Càng kiến cho Vũ Văn trong lòng kinh hoàng, là trên người Hồn Độn kia tản mát ra một luồng khí tức tử vong màu đen. . . . . .Nếu muốn nói khi ngửi thấy mùi hôi thối trước đây chính là khiến Vũ Văn cảm thấy ghê tởm, có chút khó thở, hiện tại hơi thở tử vong trên người Hồn Độn kia quả thực tựa như một khối cự thạch ngàn cân đặt trên ngực Vũ Văn, khiến y không thể động đậy.

 

Ma thú thượng cổ làm sao lại có chứa hơi thở tuyệt vọng như vậy? Vũ Văn ngừng thở, vẫn chưa tự tiện xuất thủ, trong đầu nhanh chóng suy tư đối sách. Luận về tốc độ công kích, y không có khả năng cùng Huyền Cương so sánh, nếu Huyền Cương còn phải xem chừng tìm kiếm cơ hội tiến công, thì y càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

 

Hồn Độn tựa hồ đã phát hiện tồn tại nhân vật không hề có lợi cho nó xuất hiện, nó nhanh chóng nuốt xuống thịt dư trong miệng, thân hình từng chút từng chút tiến về phía trước thăm dò. Khi cái đầu to kia sắp dò xét đến trước mặt Huyền Cương, Huyền Cương liền nhẹ nhàng lui ra phía sau hai bước, không phát ra nửa điểm tiếng động.

 

Quả nhiên! Trong lòng Vũ Văn sáng ngời, Hồn Độn không có mắt, tựa hồ không thể trông thấy Huyền Cương chỉ cách nó hai ba bước. Vậy nó cũng không có mũi và lỗ tai phải chăng thính giác và khứu giác cũng vô dụng?

 

Huyền Cương đang cẩn cẩn dực dực chuyển đổi góc độ đến trước mặt Hồn Độn, cơ bắp toàn thân hoàn toàn thả lỏng, không mang theo nửa điểm sát khí. Vũ Văn rất rõ ràng, đối mặt với một quái vật kềnh càng như vậy, Huyền Cương chỉ sợ không thể áp dụng phương thức tấn công tương tự như với Khiết Dư được. Hơn nữa một trong những bản năng sinh tồn của động vật, đó là cân nhắc thực lực của hai phe địch ta. Với khí thế hiện tại của Hồn Độn, nếu không phải tính Huyền Cương cực thông linh, biết cùng Vũ Văn hợp thành tổ hợp công kích, chỉ sợ nó sớm đã cắp đuôi bỏ chạy mất rồi.

 

Hồn Độn uốn éo vòng vèo ba cái trượt về phía trước, thỉnh thoảng lộ ra màu sắc phần bụng hơi mỏng và hiện lên màu xám đậm, ánh mắt Huyền Cương liền thẳng gắt gao nhìn chằm chằm phần bụng khi ẩn khi hiện đó. Vũ Văn âm thầm cân nhắc, trực giác của Huyền Cương luôn rất chuẩn xác, chẳng lẽ bụng chính là vị trí yếu ớt nhất của Hồn Độn sao? Một người một khuyển liền giống đôi bạn gắn bó trao đổi ánh mắt, trong nháy mắt liền đã lập ra kế hoạch công kích.

 

Tám bước. . . . . .Bảy bước. . . . . .Sáu bước. . . . . .

 

Chỉ cần Hồn Độn trượt vào phạm vi công kích của Kim Thương vươn lên đâm một nhát, Huyền Cương sẽ ra sức bổ nhào một cái giải khai môn hộ của Hồn Độn.

 

Bất thình lình! Hồn Độn ở cự ly bước thứ năm của Vũ Văn tạm ngừng, toàn thân cứng ngắc, giống như bị thi triển ma pháp thạch hóa, thoáng rủ đầu xuống chặn lại phương hướng dự tính tiến công của Vũ Văn.

 

Vũ Văn ngẩn ngơ, cái này giống như con mồi đột nhiên phát hiện trường thương nơi xa, xoay người trốn vào sơn động bí mật. Hồn Độn kia duỗi cái đầu to tiến lên trước, chỉ có nơi này là chỗ cứng rắn nhất trong toàn thân, tùy tiện tấn công, tuyệt đối không tốt! Trong lúc nhất thời, không khí trở nên ngưng trọng, hai phe lẳng lặng giằng co.

 

Nhưng cục diện giằng co này chỉ căng thẳng không đến 30 giây, trên người Hồn Độn liền nổi lên biến hóa. Lớp da ẩm ướt trơn tuột kia của nó mạnh xuất hiện từng tầng nếp uốn, giống như một cái đàn Accordion, toàn bộ thân hình cũng rút ngắn lại vài phần.

 

Vũ Văn và Huyền Cương ngạc nhiên nhìn hết thảy, bọn họ tuy rằng đã ngửi được hơi thở nguy hiểm cường liệt, nhưng không biết nguy hiểm này dùng phương thức nào để nảy sinh.

 

Đầu của Hồn Độn kịch liệt co rút một chút, đột nhiên mặt hướng Vũ Văn nới rộng ra miệng máu! Vũ Văn chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, một cổ khí lưu cường đại vô hình lướt qua toàn thân y! Vũ Văn tuy rằng không bị bất cứ thương tổn gì, nhưng y kinh ngạc trông thấy, nếp uốn trên thân hình Hồn Độn đang giống một tảng đá ném vào mặt hồ yên tĩnh kích thích từng đợt sóng mãnh liệt rung động, thân hình Hồn Độn kia chấn động lùi về sau, thế nhưng lại hình thành hình dáng một người một khuyển. (Bánh Tiêu: giống như dơi phun sóng âm dò tìm đường ấy)

 

Không tốt! Vũ Văn rốt cuộc hiểu được Hồn Độn không có đôi mắt làm thế nào định vị tấn công con mồi. Dòng khí lưu dao động kia phản xạ tới thân thể Hồn Độn đã vạch trần vị trí của Vũ Văn và Huyền Cương a!

 

Trốn! Trong phút chốc, đầu Vũ Văn chỉ có một ý niệm như vậy. Nhưng bọn họ đã phạm sai lầm kế tiếp, đó chính là thả lỏng cho Hồn Độn đi đến phạm vi cách bọn họ năm bước!

 

Lúc này Hồn Độn đã hoàn toàn không còn thái độ trượt vụng về trước kia, thân hình như rắn cấp tốc duỗi tới, đầu như tia chớp tìm tới bên cạnh Huyền Cương, lại tận lực rung động! Giống như một người khổng lồ vung một nắm tay thật lớn, chỉ một quyền, đã đem Huyền Cương quét văng đến trên tường, tường xi măng bị va chạm ra một lỗ nông! Một kích chấn động kia, chính là tiếng vang kỳ quái đầu tiên mà cảnh sát Tiểu Lý đang sắp xếp ống nước ở phòng bếp tầng thượng nghe thấy. May là Huyền Cương xương đồng da sắt, dưới một kích kia đánh vào nhất thời hôn mê!

 

Vũ Văn vốn đang có cơ hội khi Hồn Độn tấn công Huyền Cương thoát khỏi phạm vi công kích của Hồn Độn, thế nhưng Huyền Cương bị Hồn Độn đánh trọng thương, còn chưa biết sống chết, y sao có thể nhẫn tâm bỏ đi, mắt thấy Hồn Độn đối với Huyền Cương đã nằm vật xuống trên mặt đất nhe ra răng nanh, bất đắc dĩ, Vũ Văn cũng chỉ có thể đánh cược một phen. Chân sau y đạp một cái, toàn bộ cơ thể bay lên, cùng Kim Thương hư linh kéo thành một đường thẳng tắp, đem hết toàn lực một nhát hướng cái bụng mềm mại lộ ra do lay động của Hồn Độn. Trong nháy mắt mũi thương cách bụng Hồn Độn chỉ còn nửa thước, đầu Hồn Độn còn chưa có khả năng hoàn toàn xoay lại. Vũ Văn trong lòng vui vẻ, chỉ trông mong có thể gây tổn thương đến Hồn Độn vài phần, dù cho có thể làm nó lui ra phía sau vài bước, Vũ Văn đem Huyền Cương cứu ra cũng tốt rồi. Ai ngờ tình huống biến hóa quá nhanh! Vũ Văn chỉ cảm thấy hoa mắt, trong thoáng chốc, mơ hồ trông thấy một cái gì đó như móng vuốt sắc bén mang theo một đạo kình phong ngăn lại hư linh Kim Thương, sức mạnh cường đại khiến thân mình Vũ Văn ở trên không trung mất đi thăng bằng. Không phải móng vuốt chứ? Hồn Độn làm sao lại có móng vuốt? Vũ Văn còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề khó bề tưởng tượng này, đầu Hồn Độn đã nhanh chóng lui đến dưới thân y, lần nữa giống như một thanh đại chùy ra sức hướng y nện tới.

 

Cho dù Vũ Văn tại thời khắc nguy cấp chỉ mành treo chuông đem hư linh kim thương che ngang trước mặt, va chạm thật mạnh, vẫn khiến cho Vũ Văn nhất thời minh bạch nguyên nhân phần lớn xương cốt toàn thân Trương Kiến Quốc vỡ vụn.

 

Bụng và thắt lưng một trận đau nhúc, Vũ Văn giống như một phiến lá cây bị thổi về phía sau, sau khi vẽ ra một đường parabola, y ngã vào trong hồ nước thanh khiết cuối hành lang, theo đó là một tiếng oanh thật lớn, đem đường ống nước đụng đến sai lệch vị trí.

 

Đầu một trận mãnh liệt choáng váng, đại não trống rỗng. . . . . .Vũ Văn nỗ lực kiên trì, thỉnh thoảng nhắc nhở bản thân không nên lập tức té xỉu, nhưng cổ họng đột nhiên tuôn trào vị ngọt, khiến y nhịn không được phun ra một búng máu. Y thoáng thử đề khí, nơi thắt lưng lập tức đau nhức khó nhịn, xem ra, ít nhất phải gãy hai cái xương sườn rồi. . . . . .Còn muốn thử di chuyển tay chân từ trong hồ đứng dậy, Vũ Văn mới phát giác một chút khí lực của mình cũng không dùng được.

 

Hồn độn bỏ qua Huyền Cương đang té xỉu, chậm rãi bò tới cạnh hồ, lúc này đây, nó tựa hồ rất rõ ràng Vũ Văn sẽ không còn sức để tiếp tục chống cự. Ngóc đầu gắn với thân hình cao cao đứng thẳng, không thèm quan tâm mà hoàn toàn đem bụng phơi bày ra.

 

Thời cơ công kích tuyệt hảo a! Chỉ tiếc Vũ Văn dù có phấn khởi bao nhiêu, vẫn không thể nào tiếp tục hiện ra hư linh Kim Thương. Y thở dài một tiếng, chẳng lẽ hôm nay chính là điểm kết của con đường nhân sinh sao?

 

Hồn Độn vẫn không nhúc nhích mà đứng trước mặt Vũ Văn, vẫn chưa đối với Vũ Văn hạ sát thủ, giống như một võ lâm cao thủ trong chốc lát sau khi đánh bại đối thủ, khoanh tay mà đứng, thâm trầm như vực sâu. Đang lúc mờ mờ ảo ảo, Vũ Văn có thể cảm nhận giữa hơi thở tử vong màu đen một cỗ uy nghiêm của khí thế đế vương, hơn nữa quái vật kia rõ ràng không có mắt, Vũ Văn lại cảm giác được có tầm mắt khinh miệt đang đảo qua mình. . . . . .

 

Cứ như vậy sau một lát đứng thẳng bất động, trên tay Vũ Văn khôi phục hai phần khí lực, y giãy dụa tập hợp sức lực của mình, dưới bàn tay cũng chỉ có thể hiện ra nửa mũi thương, Vũ Văn thầm nghĩ đợi khi Hồn Độn giáng một kích sau cùng, liều mạng cũng phải khiến quái vật kia thụ thương!

 

Nhưng Hồn Độn cũng không cho y cơ hội lấy lại mặt mũi, mái nhà mơ hồ truyền đến chấn động cước bộ rất nhẹ, tựa hồ càng có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Nó ngẩng đầu mặt hướng lên trời tìm kiếm, đong đưa thân hình, chậm rãi xoay người bên cạnh hồ rời đi. Vũ Văn cả kinh, bắt đầu hướng quái vật gào thét, muốn phân tán sự chú ý của Hồn Độn với đám người trên mái nhà, chẳng qua Hồn Độn căn bản đối với y khinh thường không thèm ngoảnh đầu, hoàn toàn phớt lờ tiếng kêu gào của Vũ Văn.

 

Hồn Độn chậm rãi bò đến bên cạnh miệng giếng để lên xuống kiểm tra điện trong tòa nhà, lập tức cho thấy bản lĩnh khác thường của ma thú thượng cổ thuộc tính mộc, thân hình vĩ đại vậy mà lại có thể chỉ một cái xoay người ghé qua cánh cửa kiểm tra bằng gỗ xâm nhập vào trong giếng điện, hơn nữa mãi đến khi thân hình của nó hoàn toàn vào bên trong cửa gỗ, trên cửa cũng không lưu lại bất luận dấu vết tổn hại nào!

 

Vừa nghĩ tới vài trăm người trên mái nhà sắp đối mặt với bồn miệng máu của Hồn Độn, hơn nữa Cố Thanh còn ở trong đám người đó, Vũ Văn lòng như lửa đốt mà từ trong hồ nước giãy dụa đi ra, lại trong lúc rối ren bị vướng vào cạnh ao, nặng nề ngã nhào trên đất. Y cố làm giảm bớt đau đớn của thân thể, cuộn mình trên mặt đất liều mạng xoa bóp chân và các khớp tay của mình, muốn mau chóng khôi phục sức lực đứng thẳng lên.

 

Mà giờ khắc này, Cố Thanh trên tầng thượng cũng đồng dạng bị vây trong thất kinh. Lưu Thiên Minh đã mang theo thủ hạ vây quanh lối thoát hiểm, chuẩn bị cưỡng chế mở cửa lối thoát hiểm, nhưng Vũ Văn từng dặn dò cô, không nhận được tín hiệu liên lạc của y trước, nhất định đừng cho người thường tiến vào tầng bị khóa kín cửa. Nhưng bản thân hiện tại nên làm thế nào, mới có khả năng ngăn cản mấy vị cảnh sát này đây?

 

"Lão Hạ, anh tới đi." Lưu Thiên Minh ra hiệu với một cảnh sát trung niên, vị lão Hạ kia liền từ trên người lấy ra vài thanh sắt mỏng khéo léo, bắt đầu mở khóa, sáu bảy phút sau, Cố Thanh nghe thấy "cách" một tiếng, lưỡi khóa tựa hồ đã bị rớt ra. Đang lúc bối rối, Cố Thanh lại trông thấy trong tay trái Lưu Thiên Minh một mạt đỏ tươi kia, cô nắm lấy tay trái của Lưu Thiên Minh, giọng điệu thân thiết nói: "Thiên Minh, tay anh bị thương sao? Thế nào lại chảy máu rồi?" Những lời này thoáng chốc hấp dẫn lực chú ý của mấy vị cảnh sát xung quanh đến tay Lưu Thiên Minh.

 

Lưu Thiên Minh mạnh cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, vừa nghi hoặc nhìn Cố Thanh, "Cô nói bậy bạ gì đó hả? Tay của tôi chỗ nào bị thương chứ?" Tiểu Lý và hai cảnh sát khác cũng ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, trên mặt tỏ vẻ quái dị.

 

Lần này đến phiên Cố Thanh giật mình, trên tay Lưu Thiên Minh rõ ràng nhiễm một vệt máu, sao bọn họ đều không nhìn tháy chứ? "Không bị thương sao trên ngón tay anh lại có vệt máu a?" Cố Thanh vừa nói chuyện, vừa dùng tay mình lau vệt máu kia.

 

Đây quả thật chính là vết máu a! Tuy rằng đã khô thành màu đỏ sậm, nhưng cảm giác dính dính rất nhẹ này, khiến trong lòng Cố Thanh một trận run rẩy. . . . . .

 

Lưu Thiên Minh thoáng đem tay mình từ trong tay Cố Thanh rút ra, lại lần nữa xoa ngón trỏ và ngón giữa của mình, qua lời Cố Thanh vừa nói, anh lại nghĩ tới cảm giác kỳ dị trước kia ở tầng 1.

 

"Các anh như thế nào. . . . . .Nhìn không thấy. . . . . ." Cố Thanh còn chưa nói xong, một tiếng "Phanh" vang thật lớn, cửa lối thoát hiểm kia đã được cạy mở khóa trái bị nặng nề phá thủng! Cửa gỗ mạnh đẩy ra, suýt nữa đập trúng lão Hạ đang ngồi chồm hổm.

 

Một thân ảnh mang theo hơi ẩm từ trong cánh cửa đen sì đi ra, bốn cảnh sát đồng thời bị kinh sợ thối lui một bước. Lưu Thiên minh phản ứng nhanh nhất, lập tức rút súng trong ngực mình ra chỉa về phía người nọ.

 

"Đừng nổ súng!" Cố Thanh lôi kéo góc áo Lưu Thiên Minh sợ hãi kêu một tiếng, "Là Vũ Văn Thụ Học!"

 

Lưu Thiên Minh tập trung nhìn vào, tên trước mặt cả người dơ bẩn không chịu nổi đúng là Vũ Văn Thụ Học.

 

Tóc Vũ Văn đang lách tách nhỏ nước xuống, râu quai nón cũng dán thành một đoàn, trên trán có hai nơi bị trầy xước, một tay đỡ bên hông, cơ thịt trên mặt do đau đớn mà vặn vẹo biến dạng, áo sơ mi trắng trên người bị xé rách mấy chỗ, vạt áo trước còn có vài đốm máu bắn tung tóe. . . . . .

 

"Ngươi như thế nào. . . . . ." Lưu Thiên Minh kinh ngạc mở to mắt, súng ngắn cũng từ trước ngực Vũ Văn dời đi.

 

Vũ Văn không kịp giải thích gì, chỉ dùng sức đẩy Lưu Thiên Minh, khập khiễng đi về phía đại sảnh. Trong mắt Cố Thanh, tay phải Vũ Văn nắm một đoạn đầu thương màu xanh ngắn ngủn, giống như nắm một đoản kiếm.

 

Lưu Thiên Minh sửng sốt một hồi, vội vàng ra hiệu thủ hạ theo sau. Tuy rằng anh không biết Vũ Văn gặp cái gì dưới lầu mà bị biến thành chật vật như vậy, nhưng ánh mắt nghiêm túc kia của Vũ Văn khiến anh mơ hồ minh bạch tính nghiêm trọng của sự việc.

back top