Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 31: Lịch sử đứt đoạn

Long nhan đại nộ, Cố Thanh mãi cho đến hôm nay, mới chính thức lý giải được hàm nghĩa của câu này!

 

Ngay khi Vũ Văn phát hiện sự thật cùng truyền thuyết có chỗ khác thường, y liền kể lại cho Long Vương nghe truyền thuyết Ngụy Trưng mộng trảm Kinh Hà Long, cố sự đã lưu truyền ngàn năm này nhất thời khơi dậy lửa giận ngút trời của Kinh Hà Long Vương! Trong phút chốc, chẳng biết từ đâu bay đến dày nặng mây đen thoáng hội tụ thành đoàn đem nam tử áo bào trắng bao quanh. Ngay lúc Vũ Văn và Lưu Thiên Minh còn chưa rõ nguyên cớ, tưởng rằng Long Vương muốn mượn mây đen tháo chạy, Kinh Hà Long Vương rít gào hiện ra chân thân!

 

Một cự long (rồng bự) bạch sắc đột ngột phá vân bay ra, vảy bạc như ngọc dưới ánh đèn đại sảnh huyễn ra muôn vàn hào quang, ra sức vung vẩy Long trảo sắc bén mang theo cương khí sau khi xé nát đám mây giữa không trung, dừng trên người ma thú Hồn Độn đang phủ phục trên mặt đất, thượng cổ ma thú ngông cuồng vênh váo kia dưới lợi trảo của Kinh Hà Long Vương chỉ dám run rẩy đáng thương.

 

Trảo của Long Vương đè Hồn Độn, ngẩng đầu thét dài, tiếng rống nộ bất khả át (giận không kiềm được) thẳng chấn vách tường thủy tinh trong đại sảnh yến hội rắc rắc rung động, vài cái đã muốn vỡ tan, Cố Thanh đang trốn thoáng bỏ tai nghe lén ra, thiếu chút nữa bị tai nghe phóng đại tiếng hét giận dữ làm cho chấn thương.

 

Vũ Văn và Lưu Thiên Minh cứng họng đứng ngốc tại chỗ, không biết truyền thuyết kia tại sao lại chạm vào nghịch lân đau nhức của Long Vương (Bánh Tiêu: người ta thường dùng nghịch lân hay còn gọi là vảy ngược để nói về điểm yếu, điểm nhạy cảm, nỗi đau thầm kín :">) , dẫn phát cơn giận ngút trời.

 

Tiếng rít của Long Vương chưa dừng, thế nhưng lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra, thoáng chốc đem Long đầu đến trước mặt Vũ Văn, mở ra miệng cá sấu thật lớn đầy răng nhọn mọc san sát, ra vẻ muốn nuốt Vũ Văn!

 

Cố Thanh xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn thấy một màn kinh hãi trước mắt, suýt nữa kêu thành tiếng, may mắn cô dùng sức gắt gao cắn vào ngón tay mình, tiếng thét chói tai mới không từ trong cổ họng phát ra. Trong mắt Cố Thanh, Long Vương kia chỉ cần tiếp tục tiến mạnh nửa phần, răng nanh giao nhau liền có thể đem Vũ Văn xuyên thủng!

 

Lưu Thiên Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, hoàn toàn không thấy rõ Long Vương làm thế nào nghênh diện đánh tới. Khi y nghiêng người, miệng khổng lồ của Long Vương đã bao phủ nửa người trên của Vũ Văn.

 

Vũ Văn cũng chỉ kịp giơ hư linh Kim Thương trong tay lên để ngang trước ngực, nếu muốn chặn Long đầu dữ tợn từ trên hạ xuống này, tốc độ đã không còn kịp nữa.

 

Lưu Thiên Minh không khỏi nhắm chặt hai mắt, có lẽ tại một khắc này, máu tươi của Vũ Văn sẽ tung tóe trên mặt anh.

 

Long Vương trên đầu Vũ Văn tạm dừng một giây, liền hung hãn khép bồn miệng máu lại.

 

Vũ Văn vẫn trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn răng nanh Long Vương cắm vào thân thể mình, sự tình phát triển ngoài dự liệu của y, đã hoàn toàn vô pháp khống chế! Cứ như vậy kết thúc sao?

 

Thế nhưng, đau nhức trong tưởng tượng cũng chưa mãnh liệt kéo tới, miệng rồng cắn vào Vũ Văn cư nhiên chỉ là một hư ảnh! Thân ảnh cự long bạch sắc nhoáng một cái, lại từ trước mặt Vũ Văn hút trở lại, một lần nữa bơi lượn trên đầu Hồn Độn. Vũ Văn lúc này mới phát giác, thân hình Long Vương vẫn chưa là thực thể trọn vẹn, cẩn thận quan sát, sẽ trông thấy trên thân hình rồng uốn lợn có không ít vị trí là bán trong suốt.

 

Long Vương du động giữa không trung một hồi, dần dần thu liễm hào quang, lần nữa hóa thành hình người, đứng khoanh tay.

 

"Uất Trì tướng quân, ngươi cả đời anh hùng, khoảnh khắc sinh tử, phải chăng cũng nếm chút sợ hãi?" Giọng nói Long Vương đột nhiên trở nên dị thường trầm thấp.

 

Ý chí Vũ Văn mới từ tử vong biên duyến giãy dụa trở về, bỗng chốc còn chưa biết nên làm thế nào trả lời câu hỏi của Long Vương.

 

Nhưng Long Vương cũng không muốn nghe đáp án của y, tự cố tự địa nói tiếp: "Thằng nhãi Lý Thế Dân, nói không giữ lời cũng được, ngươi sao có thể nghe nhìn lẫn lộn, bôi nhọ sự trong sạch của ta? Khiến ngàn năm sau người đời cười nhạo lão Long ngu dốt. . . . . ." Trong giọng nói, lại ẩn chứa một cỗ bi thương nói không nên lời.

 

Vũ Văn đứng sững một lát, đem hư linh Kim Thương cầm trong tay thu hồi, bộ giáo cũng thuận tay cắm trên mặt đất, ôm quyền khom người thi lễ với Long Vương, nói: "Kinh Hà Long Quân, chuyện cũ ngàn năm, ta là loại người thô tục có chỗ hiểu lầm, mong rằng Long Quân bao dung, chỉ rõ chỗ sai."

 

Long Vương phát ra một tiếng thở dài không dễ nhận ra, thấp giọng nói: "Bọn võ tướng các ngươi, bị tiểu tử Lý Thế Dân lường gạt, nguyên bản cũng không phải nguyện ý, để ta nói cho các ngươi nghe."

 

Vũ Văn và Lưu Thiên Minh đồng thời gật đầu, trong lòng đều có chút cảm khái, chẳng lẽ Kinh Hà Long Vương thật sự bị hàm oan ngàn năm không chỗ gột sạch? Tránh trong góc tối Cố Thanh càng dựng lỗ tai, sợ bỏ sót mấu chốt gì đó.

 

"Lý Thế Dân, thật là nhân trung anh kiệt. . . . . ." Long Vương nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn trong thành phố này đang dần dần tắt lụi, "Đáng tiếc lòng người khó liệu, uổng cho ta một lòng phụ tá, kết cục đầu rơi một nơi thân một ngã."

 

Trầm mặc trong chốc lát, Long Vương bắt đầu than nhẹ một khúc thơ: "Tích niên hoài tráng khí, đề qua sơ trượng tiết. Tâm tùy lãng nhật cao, chí dữ thu sương khiết." (Năm đó ôm ấp tráng khí, vung giáo cầm cờ tiết. Lòng theo mặt trời cao, chí như sương lẫm liệt)

 

Vũ Văn cúi đầu thoáng suy nghĩ, ngâm tiếp bài thơ của Long Vương: ""Di phong kinh điện khởi, chuyển chiến trường hà quyết. Doanh toái lạc tinh trầm, trận quyển hoành vân liệt." (Chuyển quân như vỡ bờ, ngọn giáo quay như sét . Giặc tan tướng tinh rơi, trận cuốn mây tan tác)

 

Long Vương quay đầu nhìn Vũ Văn, ánh mắt có chút phức tạp.

 

"Bài 《 Kinh Phá Tiết Cử Chiến Địa 》này của Đường vương điện hạ, rất có chí khí quyết liệt, khó được Long Vương cũng có thể nhớ nằm lòng." Thanh âm Vũ Văn bình thản, tựa như vừa rồi cái gì cũng chưa từng phát sinh.

 

"Phá Tiết Cử. . . . . .Không tồi, ta cùng Lý Thế Dân lúc mới quen, là tại năm đầu Vũ Đức. Năm đó, cha con Lý Uyên mới lập Đại Đường, Tây chinh diệt Tiết Cử, Tần Vương Lý Thế Dân dẫn đầu Đường quân đồn trú ở thượng lưu sông Kinh, cùng Tiết quân giằng co. . . . . ."

 

"Khi đó, quân Đường và quân Tiết Cử đều ở hạ du Kinh Thủy, đánh mãi không xong, binh lính ngày càng cáu kỉnh bất an, mạch nước ngầm trong quân bắt đầu khởi động. Thời gian nguy cấp, Điện Hạ đột nhiên hạ lệnh suốt đêm nhổ trại, tìm vị trí cao hạ doanh, ngày kế, Kinh Thủy vỡ đê, thao thao hồng thủy mãnh liệt đánh vào doanh trại của Tiết Cử, quân Đường không chịu chút tổn hại nào, mượn cơ hội đảo ngược tình thế trùng sát, đại phá Tiết Cử! Phạt Tiết Cử là trận mở đầu cho đại chiến, nếu không chiến thắng trận này, giang sơn Đại Đường cũng chỉ là không trung lâu các (lâu đài xây trên cát) mà thôi." Vũ Văn tiếp lời Long Vương lần này, kỳ thật là hướng hai bằng hữu đang dự thính nói, "Đến đây, trong quân vẫn luôn lưu truyền Tần Vương có thần linh tương trợ, các tướng sĩ liền khăng khăng vì Điện Hạ chinh chiến thiên hạ, hết thảy những thứ này, thật là do Long Quân xuất lực sao?"

 

Kinh Hà Long Vương khẽ gật đầu, nói: "Ta thấy thiếu niên Lý Thế Dân kia anh hùng, khí vũ phi phàm, năm vừa 19 tuổi, học thức ăn nói đều cực khác với thường nhân, liền có lòng phụ tá, giúp hắn thống nhất đất nước. Lý Thế Dân đánh đông dẹp tây hơn mười năm, ta vẫn luôn cùng hắn mật hội trong doanh trướng, huynh đệ tương xứng. Giang sơn Đại Đường này, tính ra cũng có một phần công lao của lão Long."

 

"Sau khi thống nhất giang sơn, Long Quân chẳng lẽ do cùng Đường Vương điện hạ tranh công, mới rước lấy họa sát thân?" Lưu Thiên Minh ngầm phỏng đoán, cũng không tùy tiện hỏi ra miệng.

 

"Ai cần giang sơn của con người?" Khẩu khí Kinh Hà Long Vương hết sức khinh thường, "Lão Long chỉ cần ở trong Kinh Hà tĩnh tâm tu luyện, bảo trì khí hậu một phương là được. Bất quá. . . . . .Lão Long xác thực từng làm sai một chuyện." Nói tới đây, Long Vương cúi đầu, dường như hồi tưởng lại gì đó.

 

"Từ khi binh biến Huyền Vũ môn, sau khi Lý Thế Dân giết huynh thí đệ, bức phụ thoái vị, giang sơn Đại Đường rốt cuộc trần ai lạc định (bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc) . Thành Trường An một mảnh tường hòa, ta cũng không nhất định phải cùng Lý Thế Dân tranh luận dụng binh nữa, ngẫu nhiên tụ họp chè chén, cũng chỉ luận bàn thơ từ ca phú mà thôi. Lúc này, liền nhận thức Trưởng Tôn hoàng hậu, thường xuyên qua lại, dần sinh ái mộ. . . . . ." Long Vương nói đến đây, thanh âm dần dần thấp xuống.

 

"Trưởng Tôn hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, hiền lương thục đức, sao lại cùng ngươi. . . . . ." Lời Long Vương nói khiến Vũ Văn khó có thể tin, nhịn không được mở miệng cắt ngang.

 

Long Vương khinh miệt liếc mắt nhìn Vũ Văn, nói: "Trưởng Tôn hoàng hậu 13 tuổi liền gả cho Lý Thế Dân, nhiều năm qua theo bên cạnh Lý Thế Dân săn sóc, chu toàn! Bất đắc dĩ tổ tiên hoàng hậu là dòng dõi Bắc Ngụy Thác Bạt, sau này gọi là người Hồ, diện mạo khác người Trung Nguyên, Lý Thế Dân không thích dung mạo này, cho nên lạnh nhạt Trưởng Tôn hoàng hậu. Biến cố Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân tru diệt em trai Lý Nguyên Cát, lại lập Dương thị vợ của Nguyên Cát làm phi thiếp, chỉ sủng mỗi Dương thị, đổi lại đem hoàng hậu đưa vào lãnh cung! Trưởng Tôn hoàng hậu thường ở sa cung phòng không gối chiếc, làm sao bọn ngươi biết được?"

 

Kinh Hà Long Vương cư nhiên từng cùng Trưởng Tôn hoàng hậu ngầm tư thông! Vũ Văn rốt cuộc minh bạch vì sao Lý Thế Dân muốn giết Kinh Hà Long Vương.

 

"Thằng nhãi Lý Thế Dân phàm phu đáng ghét, tham luyến vẻ ngoài, làm sao biết Trưởng Tôn hoàng hậu khôn tái vạn vật (tựa như đất mẹ nâng đỡ vạn vật) , đức hợp vô cương, tâm địa cao thượng, trong sáng như nhật nguyệt. Nếu không phải anh trai của hoàng hậu Trưởng Tôn Vô Kỵ rất được Lý Thế Dân nhờ cậy, chỉ sợ tiểu nhân Lý Thế Dân sớm đã phế bỏ hoàng hậu, lập Dương thị."

 

Vũ Văn đọc kỹ sách sử, biết theo như lời Long Vương cũng không phải nói dối, Dương thị kia yên thị mỵ hành (bộ dáng thẹn thùng, ánh mắt quyến rũ) , Đường Vương Lý Thế Dân lâm vào thần hồn điên đảo, vài lần nghĩ muốn phế hậu, nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu hiền thục thế nhân đều biết, e ngại thanh danh của mình, hơn nữa hiền thần Ngụy Trưng ngăn cản, mới phải từ bỏ.

 

"Năm Trinh Quán thứ 15, chuyện ta cùng với Trưởng Tôn hoàng hậu hoan du tự dưng bị tiết lộ, Lý Thế Dân mặc dù không thích Trưởng Tôn hoàng hậu, nhưng cũng không cho phép ta, trong cơn giận dữ, bất luận cảm kích gì cũng đều phủ nhận, chém đầu 300 trăm cung nhân! Ta tự biết trong cung không thể lưu lại, liền quay về Kinh Hà, đơn giản không hiện thân nữa. Lý Thế Dân tìm ta khắp nơi không được, giận chó đánh mèo sang Trưởng Tôn hoàng hậu, thế là sai sử Lý Tĩnh luyện chế đan dược độc, đan dược kia độc tính thong thả, Trưởng Tôn hoàng hậu đau khổ chịu đựng hơn ba tháng, mới được giải thoát. Lý Thế Dân hao tổn tâm huyết, khiến cho trong ngoài thành Trường An, mọi người đều tưởng rằng Trưởng Tôn hoàng hậu chết là vì mắc phong hàn. Tiếc thương Trưởng Tôn hoàng hậu, năm ấy chỉ mới 36 tuổi." Long Vương vừa nói chuyện vừa xiết chặt nắm tay.

 

"Vừa biết Trưởng Tôn hoàng hậu gặp nạn, ngươi vì sao chỉ lo an phận nơi Kinh thủy, không ra tay cứu giúp, cứ như vậy trơ mắt nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu bị hại sao?" Lưu Thiên Minh thẳng tính phát tác cơn giận, đã quên mất chính mình hiện nay đang giả mạo đại tướng thủ hạ tối trung thành của Lý Thế Dân, không nên nói thay Trưởng Tôn hoàng hậu.

 

Vũ Văn mạnh trừng mắt Lưu Thiên Minh, hoàn hảo Long Vương không chú ý đến chỗ nhỏ nhặt này, tiếp nhận câu hỏi của Lưu Thiên Minh, thở dài một tiếng: "Ta sao lại không muốn ra tay cứu giúp? Hết lần này đến lần khác ngu trung (trung thành một cách ngu muội) Ngụy Trưng kia, từng xuất gia vi đạo nhiều năm, ỷ vào một thân tà thuật, lại cả tin vào lời Lý Thế Dân, ở trong tẩm cung của Trưởng Tôn hoàng hậu bày tiên thiên bát quái khắp nơi, ngoài mặt làm như đang khư tà trừ bệnh, kỳ thực chỉ vì phòng bị ta, ta làm thế nào có thể tiếp cận người để viện thủ?"

 

Cố Thanh tránh trong phòng kiểm soát, nghe được thở mạnh cũng không dám, hồi tưởng lại một hồi phong hoa tuyết nguyệt ngàn năm trước đây, chung quy không thể cùng nhau an lành cả đời, trong lòng không khỏi tiếc hận không thôi.

 

"Trong lòng đau xót khó bình ổn, ta dứt khoát vân du tứ hải, chỉ cần quên đi đoạn nghiệt tình này, ai ngờ Lý Thế Dân kia lòng dạ hẹp hòi, ba năm sau vẫn đối với việc này canh cánh trong lòng. Năm Trinh Quán thứ 13, để bức ta hiện thân, tự mình dẫn năm vạn người, trắng trợn phá hủy thượng du Kinh thủy! Đốn rừng nhổ cỏ, trút xuống bùn sa, nghĩ đến con cháu thủy tộc của ta, chưa từng chịu qua thiên tai như vậy? Ta vì bảo vệ tánh mạng của con cháu, bất đắc dĩ, chỉ có thể hiện thân ngăn cản, lấy nước bắt năm vạn dân phu làm con tin, uy hiếp Lý Thế Dân thối lui. Lý Thế Dân giảo hoạt đa đoan, biết rõ ta kiêu ngạo thần thông, luôn luôn nói một không nói hai, cuối cùng muốn ta và hắn thi đánh cược!"

 

"Thi đánh cược? Chẳng lẽ thật sự có một hồi đánh cược hàng vũ (tạo mưa) ?" Vũ Văn ngạc nhiên hỏi.

 

Long Vương chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, sở trường của ta là hô phong hoán vũ! Từ Tần Hán đến nay, Trường An kia phân tám nhánh sông chảy vào thành, muốn lấy nước từ trên trời rơi xuống, tất nhiên dễ như trở bàn tay. Ta tự phụ bình sinh hàng vũ vô số lần, liền cùng Lý Thế Dân đập tay phát thệ, nếu ngày 15 tháng 8 không thể cho đổ mưa ba thước ba tấc, ta đây phải dùng Long đầu trên cổ đổi lấy bình an cho thủy tộc sông Kinh."

 

Tuy rằng biết Long Vương đã định sẽ thua trận thi đánh cược này, Lưu Thiên Minh vẫn nhịn không được thúc giục Long Vương kể tiếp, nếu không phải Long Vương tự mình cắt xén, ai lại có thể ngăn cản được lượng mưa của Long Vương chứ?

 

"Ta tự phụ thần thông, lại quên mất bên cạnh Lý Thế Dân kỳ nhân rất nhiều, riêng một tên Ngụy Trưng thôi, đã khó ứng phó, còn có Khâm Thiên Giám Viên Thiên Cương kia, thân phụ là kỳ học xem số tử vi, biết thiên văn, thạo địa lý, ta chính là bại trong tay hai người này!" Nói đến đây, Long Vương lật lòng bàn tay, một cụm mây mưa nho nhỏ xuất hiện trong tay gã, cụm mây đó còn ẩn ẩn có lôi điện chớp động. Long Vương mạnh nắm chặt quyền, cụm mây kia lách tách một tiếng liền vỡ tan.

 

"13 tháng 8, thành Trường An trời xảy ra dị tượng, gió lạnh đột nhiên nổi lên, tám nhánh sông trong thành đều đóng băng!" Thanh âm nói chuyện của Long Vương có chút run rẩy, tựa hồ mãi đến hôm nay, vẫn không muốn tin chuyện đã phát sinh ngày ấy, "Sông đóng băng, không thể sinh ra hơi nước, sao có thể làm phép mây mưa?"

 

Trong lòng Vũ Văn rất rõ ràng, nguyên lý tạo mưa, vốn là trạng thái nước trên mặt đất ở nhiệt độ bình thường bốc lên thành hơi nước, hơi bốc lên tụ thành mây, sau khi để nguội lại biến thành trạng thái nước rơi xuống mặt đất. Bản chất hàng vũ của Long Vương, chính là trên không trung thu gom mây mưa, sau đó hạ thấp nhiệt độ cơ thể, ở giữa tầng mây cuộn mình, trợ giúp, cùng nguyên lý mưa nhân tạo hiện nay không sai biệt lắm. Nếu nhiệt độ không khí chợt giảm, sông ngòi đóng băng, số lượng nước bốc hơi không đủ, Long Vương dù có thiên đại bản lĩnh, cũng khó làm cho mây này hạ mưa a. Vũ Văn không khỏi có chút bội phục Lý Thế Dân, hoặc nói, hẳn là nên bội phục vị Viên Thiên Cương kia, cư nhiên từ ngàn năm trước đã biết nguyên lý hàng vũ này, lại có thể đoán trước nhiệt độ không khí biến hóa, dễ dàng khiến cho Long Vương thất bại thảm hại.

 

"15 tháng 8, thành Trường An vẫn như cũ rét lạnh dị thường, uổng công ta hao hết tâm lực, trong ba ngày liên tục phá băng dẫn nước, khiến cho thương tích đầy mình, không trung vẫn là tầng mây thưa thớt. Mắt thấy kỳ hạn ước định gần kề, bất đắc dĩ, vội vàng làm phép, dốc hết toàn lực, cũng chỉ làm mưa được 1 thước 8 tấc. . . . . ."

 

Ngữ khí Long Vương tuy bình thản, Cố Thanh nghe vào tai, lại cảm thấy kinh tâm động phách, trong đầu không khỏi hiện lên một màn bi thương: Một cự long bạch sắc, không ngừng dùng thân thể đập vào tầng băng dày bao phủ Kinh Hà, mỗi lần va chạm, vụn băng bắn tung đầy trời, thật vất vả, mới phá vỡ được một lỗ thủng lớn trên tầng băng, nhưng cạnh sắc bén, lại đem thân thể cự long cứa ra miệng vết thương thật dài. Cự long lòng như lửa đốt mà cuộn mình phá vỡ tầng băng, muốn nước sông lộ ra trong không khí, nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, chỉ chốc lát sau, nước sông lại lần nữa ngưng kết, cự long tuyệt vọng nhìn thoáng qua không trung, lại liếc mắt nhìn lại thành Trường An, bắt đầu lần thứ hai đập vào tầng băng. . . . . .

 

"Thi đánh cược đã bại, ngự kiếm của Ngụy Trưng vung đến, phụng mệnh lấy long đầu của ta, bại trong tay phàm nhân, ta không khỏi tâm tàn ý lạnh, chỉ hết lần này đến lần khác giao phó Ngụy Trưng, nhất định xin thu hồi năm vạn dân phu, chớ để tiếp tục tổn hại Kinh Hà, gây hại cho thủy tộc của ta. Nói xong, ta vươn cổ phục trảm, hoàn toàn không có nửa điểm phản kháng. Trong nháy mắt, Long đầu rơi xuống giữa không trung, chỉ còn lại tinh hồn phiêu linh lưu lạc. Ai ngờ Lý Thế Dân kia nói không giữ lời, nói cái gì Kinh Hà nước xiết, yêu nghiệt lan tràn. Năm vạn người kia được lệnh của Đường Vương, chốc lát đốn củi ngàn khoảnh, thượng du Kinh Hà, trơ trụi một mảnh hoàng thổ, như vậy còn không tức giận được sao? Còn chưa hết, mọi người lại quật hoàng thổ kia trút xuống giữa sông, nước Kinh Hà bị lấp, bùn chất đống, đáng thương cho bảy vạn thủy tộc Kinh Hà, chết đến tám chín phần mười. . . . . .Ta liều lĩnh dùng tinh hồn còn sót lại, muốn cùng Lý Thế Dân đòi công đạo, lại bị bọn ngươi khí túc sát chặn ngoài cung, cuối cùng còn bị Ngụy Trưng cầm đi Long đầu, trấn dưới Đoạn Long Đài này, dày vò ngàn năm!" Khi nói chuyện, Long Vương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lại trở thành một mảnh đỏ tươi.

 

Cố Thanh nhẹ nhàng "A" một tiếng, hôm qua theo như lời Vũ Văn về chuyện "Kinh Vị phân minh", nguyên lai chính là do Lý Thế Dân ban tặng, khó trách thơ của Đỗ Phủ thời Đường nhiều lần cảm thán Kinh trọc Vị thanh. . . . . .Không nghĩ tới vị Đường Thái Tông danh tiếng tốt nhất thời Khai Nguyên thịnh thế trong lịch sử Trung Hoa, cũng từng làm những hành động ác liệt như vậy.

 

Vũ Văn và Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao, án oan thiên cổ này, e rằng không chỗ giải oan, Đường Thái Tông Lý Thế Dân kia đã sớm hôi phi yên diệt (hồn phi phách tán, tan thành mây khói) , chỉ sợ xương cốt cũng không còn lưu lại một cái. Oán khí của Kinh Hà Long Vương, chẳng lẽ phải tính trên đầu của những người hiện đại này?

 

Lưu Thiên Minh lá gan to, lớn tiếng nói với Long Vương: "Chỉ bằng lời nói một phía của ngươi, chúng ta làm sao biết chân tướng đến tột cùng là như thế nào? Nếu như ngươi dối trá, hiện giờ chuyện đã cách nhiều năm, chết không có đối chứng, ta cũng vô pháp miệt mài theo đuổi."

 

Khẩu khí Long Vương lại trở nên khinh miệt: "Con người trời sanh tính cách đa nghi, chỉ vì đặc tính người lừa ta gạt đã ăn sâu quá mức, chớ có đem Long thần ta cùng đánh đồng với các ngươi, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, cùng ta có quan hệ gì? Bị nhốt dưới Đoạn Long Đài, ta đã phát độc thệ, nếu có một ngày có thể thấy lại ánh mặt trời, nhất định phải lấy năm vạn đầu người huyết tế con cháu thủy tộc đã chết oan mạng của ta!" Nói đến đây, vẻ mặt Long Vương đã trở nên dữ tợn đáng sợ.

 

Vũ Văn vừa nghe, nhất thời có chút sốt ruột, nói: "Long Quân bớt giận, Hộ quốc công không phải rằng không tin lời Long Quân, chẳng qua Đường Vương Điện Hạ đãi hắn không tệ, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu. . . . . ."

 

Long Vương dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, mạnh quay đầu lại nhìn chằm chằm Vũ Văn, thanh sắc câu lệ (ý chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc) nói: "Hai người bọn ngươi đều đã chuyển thế sống lại, hẳn là tiểu tử Lý Thế Dân kia cũng đã trở lại nhân gian rồi chăng?"

 

Vũ Văn không khỏi cười khổ, như vậy chẳng phải là lộng xảo thành chuyên (khéo quá hóa vụng) sao. Y còn đang tính toán trong bụng làm thế nào hướng Kinh Hà Long Vương giải thích cho có lệ, Lưu Thiên Minh bên kia lại gây thêm phiền toái chất vấn Long Vương: "Mấy ngày nay trong tòa nhà nhiều người bị hại, đều là bọn ngươi gây ra?"

 

"Hừ hừ. . . . . ." Long Vương cười lạnh nói, "Bất quá chỉ là thức ăn trong miệng Hồn Độn, cần gì ngạc nhiên?"

 

"Ngươi!" Lưu Thiên Minh nghĩ đến thảm trạng của Tiểu Trương trước khi chết, từ miệng Long Vương lại khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) như vậy, trong lòng một trận lửa giận bốc lên, hai tay cầm trường giáo cũng nhịn không được chút chút run rẩy.

 

Vũ Văn vừa thấy tình hình không ổn, vội nhỏ giọng nói vào microphone: "Mau đưa hình chiếu trên tường tiếp tục phát!"

 

Cố Thanh vừa nghe, vội vàng ấn công tắc, hình chiếu ban nãy vẫn dựa theo sai sử của Vũ Văn lặp đi lặp lại phát hình cùng một đoạn băng, những binh sĩ trên tường cũng chỉ hàng ngũ chỉnh tề, không có bất luận động tác lớn gì. Hiện tại băng tiếp tục phát, bọn lính đều giương cung bạt kiếm, bày ra thế tấn công, trong miệng cũng lớn tiếng hô hào. Trong lúc nhất thời đại sảnh trống trận rung trời, liên tục gầm thét.

 

Hồn Độn bị kinh hách thoáng cái đứng thẳng lên, ma thú không có mắt này chỉ cảm thấy bốn phía đều chấn động, lại không biết nguy hiểm tột cùng ở phương nào, cái đầu cực đại kia cũng chỉ có thể không ngừng xoay xung quanh, bày ra tư thế phòng thủ. Kinh Hà Long Vương nhìn qua tuy rằng trấn định như thường, nội tâm chỉ sợ cũng đang dự tính nên làm thế nào ứng phó đám binh sĩ điên cuồng này.

 

Vũ Văn quan trọng chính là đoạn thời điểm giằng co này, y lớn tiếng kêu to: "Kinh Hà Long Vương, oan có đầu, nợ có chủ, tiền nhân tạo nghiệp chướng, không nên để người vô tội đời sau hoàn lại chứ? Đường Vương Điện Hạ sớm đã hôi phi yên diệt, lại càng chưa từng chuyển thế. Long Quân nếu muốn giết người hả giận, chúng huynh đệ ta đây nhất định không đáp ứng, trong trường hợp khẩn cấp, mọi người cùng nhau hồn phi phách tán, tiếp qua ngàn năm, thế nhân vẫn chẳng biết nỗi oan khuất của Long Quân, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?"

 

Long Vương cúi đầu không nói, tựa hồ đang cân nhắc lời Vũ Văn.

 

Vũ Văn khẽ thở ra một hơi, lặng lẽ lau một phen mồ hôi lạnh, xem ra sự tình có thể giải quyết trong hòa bình rồi.

 

Bất thình lình, có người đẩy ra cửa đại sảnh yến hội, còn thuận tay mở hết đèn chiếu sáng, người nọ một bên đi về hướng Vũ Văn, một bên còn nói: "Đã trễ thế này, các cậu ầm ầm cái gì đó?"

 

Vũ Văn và Lưu Thiên Minh đều sửng sờ, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện người nọ là Bồ Viễn!

 

Hắn làm thế nào lại lên đây? Vũ Văn đang muốn truyền lời với Cố Thanh, muốn Cố Thanh đang ở gần vị trí Bồ Viễn nhanh chóng ngăn hắn lại. Kinh Hà Long Vương lại bất ngờ cười như điên!

 

Tiếng cười của Long Vương dị thường thê lương, cư nhiên lấn át cả âm lượng của binh sĩ rống giận! Vũ Văn nghe tiếng cười quái dị kia, trong lòng có chút sợ hãi, làm thế nào cũng đoán không ra Long Vương đến tột cùng đang cười cái gì.

 

Long Vương thật vất vả ngưng cười, lại đột nhiên hiện ra chân thân cự long, mặt hướng Bồ Viễn rống một tiếng: "Lý Thế Dân! Trả đầu lại cho ta!"

 

__________________________

back top