Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 42: Đoạn kết (2)

 

Vĩ Thanh - 2

 

Một buổi chiều mát mẻ.

 

Cố Thanh hiếm khi có nửa ngày nhàn hạ, có thể an tĩnh ngồi bên cửa sổ, pha cho mình một tách cà phê. Khi đang nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ, Cố Thanh đột nhiên toát ra một ý niệm chưa bao giờ có.

 

Vì sao không đi nhìn cha mẹ nuôi của Tống Xảo Trĩ một chút chứ? Dù sao, chị cũng là do bọn họ nuôi lớn.

 

Gọi điện thoại cho bạn bè ở cục công an, địa chỉ gia đình Tống Xảo Trĩ rất nhanh đã tra được, Cố Thanh máy móc, đi vào một khu nhà trong một tiểu khu ven thành phố.

 

Rồi so sánh một lần địa chỉ trong tay, Cố Thanh nhấn chuông cửa.

 

Một bà cụ tóc trắng xóa ra mở cửa.

 

"Cô là?"

 

"Bà ơi, con là đồng sự trong công ty của Tống Xảo Trĩ, đặc biệt đến thăm bà, thuận tiện đem số tiền lương vẫn chưa thanh toán cho cô ấy mang đến."

 

"A. . . . . .Mau vào đi!"

 

Bày biện trong phòng rất đơn giản, một gian phòng hướng mặt trời vẫn còn lưu lại giường một người, bà cụ tựa hồ vẫn còn chờ Tống Xảo Trĩ quay về.

 

Cố Thanh cùng bà lão nói vài chuyện nhà, rồi đem năm ngàn tiền đã chuẩn bị tốt đặt trên bàn trà.

 

"Ôi. . . . . .Đứa con gái này của tôi, rất tùy tâm sở dục (thích làm theo ý mình) , nói đi là đi, cũng không lưu lại một bức thư. . . . . .Làm hại các vị cũng rất phiền toái." Bà lão thở dài.

 

"Bà cụ, sinh hoạt phí ngày thường mọi người dùng, có đủ không?"

 

"Đủ rồi đủ rồi, Xảo Trĩ đã sớm sắp xếp cho chúng tôi tốt lắm, nó xuất ra một số tiền, giúp chúng tôi mua căn hộ một tầng hai phòng này. Tự chúng tôi ở một tầng, tần khác cho thuê, tiền thuê cũng đủ để hai người già chúng tôi sinh sống. Nó thường nói phải rời khỏi thành phố này, đại khái đã tìm được cuộc sống thật tốt ở nơi khác, không muốn trở về nữa rồi."

 

"Nghe nói. . . . . .Xảo Trĩ là con nuôi của hai người?"

 

"Đúng vậy. . . . . .Chuyện hơn 30 năm trước, khi đó, nhà của tôi nghèo khổ mỗi ngày đều phải ra ngoài mở quán sửa xe đạp cho người ta. Bình thường ông ấy đều đi đường lớn, ngày đó ông ấy đột nhiên tâm huyết dâng trào đi đường nhỏ vòng qua bờ sông, kết quả ngay tại trong bụi cỏ ven đường nhặt được một nữ hài. Chúng tôi không thể sinh con, liền đem cô bé này về xem như con gái ruột của mình mà nuôi lớn. Chúng tôi cũng chưa từng được đi học, tên của bé gái là thỉnh một tiên sinh đặt cho. Vị tiên sinh kia nói tôi nghèo như vậy lại vừa vặn đi đến bờ sông mới nhặt được đứa bé gái này, liền đặt cho con bé tên Xảo Chí, chí nghĩa là đến, sau này nó trưởng thành, ngại tên này không giống tên con gái, lại tự đổi cho mình thành Xảo Trĩ. . . . . ."

 

Bà cụ vừa nói lại chuyện cũ, cũng có chút lải nhải.

 

"Cha mẹ ruột của Xảo Trĩ lòng dạ thật ác độc a, cứ như vậy đem đứa nhỏ ném ở ven đường."

 

"Ôi. . . . . .Đừng nói như vậy, ở cái tuổi nổi loạn kia, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Tôi thấy bọn họ bỏ lại ảnh chụp trong tã lót, hai người đều là bộ dáng thành phần tri thức, ai lại mong muốn đem đứa con của mình ném đi? Chỉ đáng tiếc Tống Xảo Trĩ theo chúng ta bần cùng như vậy, đã chịu khổ nhiều.

 

Bà cụ từ trong buồng lấy ra bức ảnh kia, đưa cho Cố Thanh.

 

Ảnh chụp là hình trắng đen, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, Cố Thanh vẫn là lần đầu tiên trông thấy ba mẹ còn trẻ như vậy, không khỏi tâm tình có chút dâng trào. Mà năm đó đến tột cùng vì nguyên nhân gì, khiến bọn họ nhẫn tâm từ bỏ đứa con đầu lòng của mình, e rằng vĩnh viễn cũng không có đáp án. . . . . .

 

Đinh linh. . . . . .Chuông cửa đột nhiên vang lên.

 

 

"Là bác trai trở về sao?" Cố Thanh hỏi.

 

"Không phải, ông ấy trở về sẽ dùng chìa khóa mở cửa, chắc là thằng bé phòng cho thuê đối diện đến đây. Thằng bé là thầy thuốc, một người ở chỗ này."

 

Bà lão đứng dậy đi mở cửa, một nam nhân trẻ tuổi đi đến, trên tay còn cầm một con cá chép to.

 

"Bác gái, con hôm nay mua hai con cá, một mình con không ăn hết nhiều như vậy, các bác lấy một con nhé."

 

"Ôi, đây thế nào không biết xấu hổ. . . . . ."

 

"Đừng khách khí nữa bác gái, con ở đây cũng thường nhận được sự chăm sóc của hai người, hiến kính hai người một con cá thì tính là gì?"

 

Bà lão cao hứng đem cá vào phòng bếp, nhưng không chú ý tới Cố Thanh đứng bên cửa sổ, trên mặt thần tình dị thường cổ quái.

 

"Lưu Thiên Minh?" Cố Thanh không kìm lòng được tiến tới từng bước một, kêu thành tiếng.

 

Nam nhân kia liếc mắt nhìn Cố Thanh, có chút kỳ quái.

 

"Xin lỗi, cô, tôi không phải Lưu Thiên Minh."

 

Cố Thanh ra sức lắc đầu, cẩn thận nhìn một chút, lúc này mới xác định, nam nhân đứng trước mặt quả thật không phải Lưu Thiên Minh. Tuy rằng bọn họ bộ dạng phi thường tương tự, nhưng nam nhân này rõ ràng so với Lưu Thiên Minh có thêm một tầng phong độ của người trí thức, nhưng lại thiếu đi một chút anh khí của Lưu Thiên Minh.

 

"Xin lỗi. . . . . .Tôi nhận sai người." Cố Thanh có chút ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng kinh ngạc, thiên hạ lại có người bộ dạng giống đến như vậy sao?

 

Cô không kềm được hỏi: "Anh. . . . . .Có anh em sinh đôi không?"

 

"A? Này. . . . . .Có thể phải hỏi lại mẹ của tôi ở nhà chăng? Có lẽ. . . . . .Trên đời này còn có một anh trai mà tôi không biết? Haha. . . . . ." Nam nhân cười nhu nhu mũi. (Thiên Minh cũng hay nhu mũi :">)

 

Cố Thanh toàn thân chấn động, những lời này vì sao nghe quen tai như vậy chứ?

 

"Xin lỗi, xin hỏi anh quý tánh là gì?"

 

"A, họ Lưu, Lưu Thiên Ảnh."

 

Nước mắt Cố Thanh thoáng cái dâng tràn mi, khiến Lưu Thiên Ảnh hoảng sợ.

 

"Cô. . . . . .Cô không sao chứ?"

 

"Không có việc gì. . . . . .Có hạt cát rơi vào trong mắt thôi. . . . . ." Cố Thanh cúi đầu dùng sức nhu đôi mắt, lệ cũng không nghe lời mà rơi xuống, thế nào cũng không ngừng được. . . . . .

 

-----------o0o------ Hoàn --------o0o---------

 

《 Hoàng Tuyền dẫn lộ nhân hệ liệt 》bộ thứ nhất 《 Đoạn Long Đài 》kết thúc, kính mời đón chờ bộ thứ hai 《 Tà Binh Phổ 》

back top