Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 4

 

"Ha. . . . . ." Đinh Lam há to miệng, đánh một cái ngáp thật to, ở bên cạnh hắn, ánh mắt Đường Khảo dại ra, phờ phạc ghé vào trên bàn ghi danh. Mà bàn ghi danh này, lại đặt trước cửa tòa nhà Ngoại văn dưới một gốc cây đại thụ. . . . . .

 

Thỉnh thoảng có một hàng nữ sinh cặp kè đi ngang qua, đủ loại đủ kiểu váy dài và váy ngắn lướt qua trước bàn , để lộ những đôi chân xinh đẹp tản ra khí tức tuổi trẻ dưới ánh mặt trời. Đáng tiếc cũng không có ai đối với dãy bàn này cảm thấy hứng thú, các nữ sinh luôn liếc mắt nhìn thảo luận rồi đi xa.

 

"Chiêu. . . . . . Mộ. . . . . .Hình. . . . . .Tân. . . . . . Nữ. . . . . .Diễn. . . . . .Viên. . . . . .Chính, Phim. . . . . .Kinh. . . . . .Dị. . . . . .đến tìm tòi học hỏi?" Vũ Văn chẳng biết từ nơi nào chui ra, đứng trước bàn, gằn từng tiếng niệm tụng biểu ngữ dáng trên bàn ghi danh, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai tên đang sống ngắc ngoải.

 

"Thầy Vũ Văn. . . . . .Đừng đứng trước bàn ghi danh được không? Cản trở việc kinh doanh của chúng em rồi. . . . . ." Đinh Lam hữu khí vô lực phất phất tay với Vũ Văn.

 

"Sinh ý (việc làm ăn buôn bán) của các cậu?" Vũ Văn nhướng mày, hướng hai bên trái phải nhìn nhìn, "Tôi hình như là khách hàng duy nhất nha?"

 

"Ôi. . . . . ." Đường Khảo đem trán đập vào trên mặt bàn, phát ra một tiếng "Bang", "Thầy đừng đả kích chúng em nữa. . . . . ."

 

Vị trí cách Vũ Văn chưa đến 50 thước, giờ phút này hoạt động xã đoàn chiêu tân đang cử hành trong sân trường khí thế ngất trời, nhóm tân học sinh huấn luyện quân sự trở về, đã bắt đầu cuộc sống đại học chính thức. Các hiệp hội xã đoàn lớn để bổ sung nhân lực mới mẻ, đều xuất ra thủ đoạn cùng mình đến mời chào tân sinh.

 

"Các cậu muốn chiêu tân, sao không đem quầy hàng đặt cùng chỗ với bọn họ, tốt xấu gì cũng náo nhiệt hơn một chút chứ?" Vũ Văn hơi khó hiểu hỏi Đường Khảo.

 

Đinh Lam và Đường Khảo đều không nói chuyện, mang trên mặt nụ cười xấu hổ.

 

Bất quá Vũ Văn rất nhanh đã biết nguyên nhân bọn họ làm như vậy, bởi vì lúc này đang có hai người từ sân xã đoàn hoạt động chiêu tân hướng bọn họ đi tới.

 

"Không phải đã cảnh cáo các cậu rồi sao? Xã đoàn và hiệp hội chưa được nhà trường phê duyệt không được chiếm dụng sân trường làm bất luận hoạt động tuyên truyền gì! Các cậu còn không đem bàn này dọn ra, thật muốn tôi cho người động thủ đuổi các cậu đi sao?" Nói chuyện là một học sinh trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm tuy chưa lớn, trong giọng nói lại lộ ra một cỗ khí thế không cho phép biện giải.

 

Vũ Văn liếc mắt quan sát vị thanh niên đang nói chuyện, chỉ thấy thân hình hắn cao lớn, áo sơ mi bó chặt lộ ra cơ bắp cân đối hữu lực bên dưới, tóc ngắn vén lên lộ ra khuôn mặt góc cạnh phân minh, xem ra rõ ràng là một người chuyên vận động.

 

Đinh Lam từ trên băng ghế xoay người đứng lên, thừa lúc đưa lưng về phía vị học sinh trẻ tuổi kia nhẹ giọng nói với Vũ Văn: "Người này gọi là Tùy Lăng, chủ tịch ủy ban chấp hành hội học sinh, là một con chó trung thành của hội học sinh!" Tiếp đó Đinh Lam lại chuyển về phía trước, thay vào một khuôn mặt tươi cười, "A nha, là Tùy ca hả? Như thế nào hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?"

 

Tùy Lăng đem cánh tay Đinh Lam đang đưa qua chuẩn bị khoát vai hắn chặn lại đẩy ra, "Đừng lôi kéo làm quen, nhanh nhanh đem quầy của nhóm các cậu dọn vào." Khẩu khí kia quả thật cùng quản lý thành thị đuổi buôn bán hàng rong không giấy chứng minh giống hệt.

 

Đường Khảo vẫn cứ ngồi không nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Hội này của chúng tớ đã hướng hội học sinh xin nhiều lần, mỗi lần các người đều không phê chuẩn, chúng tớ cũng mong muốn thu nhận người mới, cậu nói làm sao bây giờ nha?"

 

Tùy Lăng dùng giọng điệu châm chọc nói: "Làm sao bây giờ? Hội điện ảnh đại học S đã có một cái rồi, còn muốn dựng chồng thêm một cái nữa để làm chi? Hiện tại hội trưởng hội điện ảnh ngay trước mặt các cậu, cậu đem hội này giải tán, hướng hội trưởng xin gia nhập không phải xong rồi sao? Dù gì hội các cậu tổng cộng chỉ có hai người." Khi nói đến hội trưởng hội điện ảnh, Tùy Lăng đưa tay chỉ chỉ người bên cạnh mình.

 

Một người khác đứng bên cạnh Tùy Lăng chính là Phương Hân, ban nãy nàng đang muốn cùng Tùy Lăng bàn bạc chuyện hội học sinh sẽ tổ chức tiệc đón người mới, cho nên liền một đường cùng đến đây, giờ phút này đối mặt Đường Khảo và Đinh Lam, nàng phảng phất có chút xấu hổ, không biết nên giúp bên nào mới tốt. Nhưng trông thấy Tùy Lăng liên lụy đến mình, nàng không thể không mở lời: "Này, Tùy Lăng, Đường Khảo đáp ứng không ở đây tuyên truyền nữa là được rồi, không nên miễn cưỡng bọn họ gia nhập vào hội điện ảnh bên tôi."

 

Phương Hân một mặt thay Đường Khảo nói mềm, một mặt dùng ánh mắt ám chỉ Đinh Lam nhanh chóng thu quầy.

 

"Tôi vì sao muốn gia nhập cái hội điện ảnh nhàm chán kia của các nàng? Cái gọi là chấn hưng hoạt động của hội điện ảnh, chính là hướng nhóm học sinh thu chút hội phí đặt bao trước toàn rạp để xem vài bộ phim kinh điển cũ rích, có gì lý thú hả?" Ai ngờ Đường Khảo chẳng những không nhận tình của Phương Hân, trái lại trào phúng nói.

 

"Cậu. . . . . ." Phương Hân bị Đường Khảo nghẹn đến nói không ra lời, xoay người rời đi.

 

"Ê! Phương Hân. . . . . ." Tùy Lăng hung tợn trừng mắt liếc Đường Khảo, cũng xoay người đuổi theo Phương Hân.

 

"Cậu cùng Tùy Lăng đối nghịch thật ra không sao, nhưng phải kéo hội điện ảnh vào nói để làm chi hả? Cho dù mọi người đều biết hội điện ảnh kia không có thú vị, cậu cũng không nhất định phải nói rõ ra chứ? Hiện tại tốt rồi, đắc tội với cả lớp trưởng. . . . . ." Đinh Lam lắc đầu.

 

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com

 

Ban nãy nói chuyện quá nặng lời, Đường Khảo tựa hồ cũng có chút hối hận: "Tớ cũng chỉ cảm thấy bực bội đến hoảng, liền nhịn không được phát tiết một chút, tạo ra một hội cứ như tạo ra đảng ngầm, ai chịu cho nổi hả? Bọn người hội học sinh kia, vẫn luôn xem tớ không vừa mắt, cố tình."

 

Vẫn luôn tọa sơn quan hổ đấu (đứng ngoài xem náo nhiệt, nhìn người ta cãi nhau :]]) Vũ Văn tiến lên vỗ vỗ vai Đường Khảo, "Quên đi quên đi, muốn tuyển vai nữ chính cũng không nhất thời gấp gáp, từ từ sẽ đến thôi. Tội gì phải vi phạm nội quy trường."

 

Đường Khảo gật đầu, bắt đầu cùng Đinh Lam thu dọn quầy hàng, Vũ Văn cũng đi theo giúp một tay, hỗ trợ dọn vài thứ.

 

Trên đường trở về, Đường Khảo vẫn cứ canh cánh trong lòng nhắc mãi với Vũ Văn: "Việc này a. . . . . .Kỳ thật đều do Đinh Lam, chúng em học kỳ trước từng lần lượt hai lần tìm được hai nữ chính phù hợp, cũng đã quay phim được một thời gian tương đối dài, tư liệu tích lũy ít nhất cũng hơn chục quyển băng, mỗi lần đều là hoa hoa công tử Đinh Lam này thừa lúc diễn nam chính số 1 thừa dịp cùng nữ chính đùa giỡn yêu đương, rồi bội tình bạc nghĩa ầm ĩ chia tay người ta, nữ sinh sẽ không bao giờ đến nữa. . . . . .Đại khái là hoa tâm của Đinh Lam với nữ sinh đã truyền khắp, hiện tại tìm người càng ngày càng khó, thật là phiền toái. . . . . ."

 

"Ê, thế nào trách sang tớ rồi?" Đinh Lam ấm ức phản bác nói, "Tự do yêu đương nha, là các nàng không thể đem công việc và tình cảm tách ra mà đối đãi. . . . . ."

 

"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu vậy hả? Cậu da mặt dầy như vậy, người ta là nữ hài tử lấy cái gì so với cậu?" Đường Khả tức giận, đánh gãy lời biện bạch của Đinh Lam. "Tớ mặc kệ, hiện tại xem ra công khai chiêu mộ vai nữ chính đã không thực tế nữa, cho cậu thời gian ba ngày, đem Trương Nguyệt Thần tìm về cho tớ!" Nguyên lai vị nữ sinh từng diễn được nửa bộ phim kia gọi là Trương Nguyệt Thần.

 

"Tìm về làm gì? Chúng tớ đã chia tay rồi!" Đinh Lam lầu bầu.

 

"Không phải kêu các cậu tiếp tục tình tự, là gọi nàng nể tình chúng ta từng cùng cố gắng trôi qua phần trên, trở về diễn tiếp cho xong!" Đường Khả nghiêm mặt, xem ra là tức giận thật rồi.

 

Đinh Lam tự biết mình đuối lý, miễn cưỡng đáp ứng.

 

Thời tiết nóng bức, nâng bàn dài đi đường nhiều ít cũng có chút cực nhọc, ba người liền dừng lại nghỉ ngơi hít thở, mà nơi bọn họ dừng lại, vừa vặn trước cửa chính của công trường tòa nhà Khoa học tự nhiên tổng hợp. Vũ Văn lau một phen mồ hôi, giả vờ vô tình hướng Đường Khảo hỏi: "Công trường này đang thi công cái gì a? Vì sao lại giống như lại ngưng làm việc?"

 

"A, nơi này chuẩn bị thi công tòa nhà Khoa học tự nhiên tổng hợp, ngừng làm việc. . . . . ." Đường Khảo cũng không nói gì nữa, mà thò đầu nhìn xung quanh, dưới tường vây quanh công trường nhặt lên một cây gậy trúc thật dài.

 

Vũ Văn không biết Đường Khảo nhặt cây gậy trúc như vậy dự định làm gì, hiếu kỳ nhìn hắn đi về hướng cổng công trường.

 

Đường Khảo đi đến dưới cổng chính, thò tay chỉ chỉ một bảng hiệu công trình cách trên đầu bốn năm thước, hướng Vũ Văn ra hiệu. Không biết vì nguyên nhân gì, tấm bảng hiệu công trình này đen tuyền, hoàn toàn nhìn không ra chữ trên bảng viết những gì.

 

Đường Khảo cầm gậy trúc trong tay dùng sức hướng trên bảng hiệu đâm một cái, thuận thế quét ngang vài cái, trên bảng hiệu kia lập tức đổ rào rào xuống một đống khối bùn khô vỡ. Nguyên lai có người hướng bảng hiệu ném vào rất nhiều bùn, khiến cả tấm bảng hiệu đều bị che kín.

 

Sau khi bùn vỡ rơi xuống, chữ viết trên bảng hiệu rõ nét hơn, đã có thể mơ hồ phân biệt ra. "Công trình xây dựng tòa nhà Khoa học tự nhiên tổng hợp đại học S. . . . . .Hạng mục Nhật cho vay tiền?" Những văn tự được viết trên bảng hiệu này dùng hai loại chữ viết Trung Nhật, sau khi Vũ Văn khẽ đọc, lập tức hiểu ra nguyên nhân. "Đây hơn phân nửa là các học sinh bất mãn với Nhật Bản làm ra sao?"

 

"Đúng vậy, từ học kỳ trước tấm bảng hiệu treo ở nơi này, thường xuyên có học sinh nửa đêm đến công trường quấy phá, tổn hại máy móc công trình, dán hình to ghi "Người Trung Quốc có nghèo mấy cũng không cần tiền bẩn của người Nhật", thậm chí còn có người ném phân lên bảng hiệu, khiến mấy khu phụ cận trở nên hôi hám. . . . . ." Đường Khảo lắc đầu, "Đại khái chính là vì đã xảy ra chuyện như vậy, người Nhật Bản rất không cao hứng, chấm dứt hợp tác với nhà trường, nơi này bắt đầu trước kỳ nghỉ hè mấy hôm, cứ như vậy ngưng trệ đến bây giờ. . . . . .Kỳ thật có thể sử dụng tiền người Nhật Bản phát triển sự nghiệp giáo dục của Trung Quốc, có gì không tốt chứ?"

 

Nhưng Vũ Văn không hề cho rằng việc này đơn giản như vậy, vài thanh niên căm phẫn quấy rối, hẳn sẽ không đến mức ảnh hưởng đến việc ký hợp đồng đầu tư công trình. Đầu năm 2006, Nhật Bản bởi vì cùng Trung Quốc khai thác mỏ dầu biển Đông dẫn đến tranh chấp, hơn nữa Trung Quốc đối với tư thái ngoại giao của Nhật có chút biến hóa, liền từng bước hủy bỏ viện trợ với Trung Quốc, vốn mong muốn kéo dài đến năm 2008 xem xét hạng mục cho vay đồng yên cũng chính thức bỏ dở. Giống như tòa nhà khoa học tự nhiên tổng hợp này sớm ký hợp đầu hạng mục cho vay đồng yên, tuy rằng không chịu ảnh hưởng của thẩm định năm 06, nhưng chỉ e Nhật với áp lực của chính phủ, thừa lúc có học sinh quấy phá, mượn cơ hội đơn phương rút vốn đầu tư.

 

Nhưng tòa nhà tổng hợp này chọn nền, có phải do người Nhật Bản tham dự vào không? Vấn đề đáng chú ý trong lòng Vũ Văn, đang trôi về hướng vực sâu không người biết kia. . . . . .Vũ Văn có chút vô lực tựa vào trên tường vây, phóng tầm mắt nhìn về kiến trúc cũ kỹ xa xa xung quanh công trường, thần thú mỏ diều hâu đứng thẳng trên sống góc mái hiên của những tòa kiến trúc bất đồng này, vốn đường nhìn phái hướng lên bầu trời, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào mảnh đất dưới chân Vũ Văn. . . . . .

 

******

 

Sau khi Phương Hân bị Đường Khảo chọc tức bỏ đi, vẫn luôn buồn bực cúi đầu đi về hướng ký túc xá, Tùy Lăng liền một mạch đi theo Phương Hân nhẹ nhàng an ủi, trong lời nói hiển nhiên là không ngừng tự thuật chỗ sai của Đường Khảo, nhưng khi Tùy Lăng hung hăng vênh váo chỉ trích Đường Khảo lại khiến cho trong lòng Phương Hân chán ghét, khi đi đến ngã rẽ, nàng đột ngột dừng bước, Tùy Lăng không thu kịp thế, có chút chật vật nhảy sang bên cạnh, mới tránh đụng vào Phương Hân.

 

"Tùy Lăng, tôi hôm nay đã mệt chết rồi, chuyện dạ hội đón người mới, chúng ta ngày mai tiếp tục bàn bạc được không?" Khi Phương Hân nói chuyện vẫn cứ cúi đầu không nhìn Tùy Lăng.

 

"A. . . . . .Vậy cậu sớm quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi." Trong giọng Tùy Lăng có chút bất đắc dĩ.

 

Sau khi hai người chia tay ở lối rẽ, Phương Hân không trực tiếp trở về phòng ngủ, mà là dưới lầu ký túc xá nữ đảo một vòng, đến quán nước Tùy Duyên bên cạnh căn tin 3.

 

Mỗi lần tâm tình Phương Hân không tốt, nàng sẽ đến quán nước Tùy Duyên này gọi một cốc cà phê đá lớn, chờ sau khi uống xong ly cà phê, tâm tình của nàng thường thường sẽ như sau cơn mưa trời lại sáng.

 

Nhưng hôm nay ly cà phê này tựa hồ mất đi ma lực lúc xưa, sau khi Phương Hân hút cạn một giọt cà phê cuối cùng, trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn dị thường, nàng buồn chán đem khối đá còn sót lại trong ly đổ hết xuống bàn, dùng ống hút đẩy chúng nó trên bàn vẽ ra một vệt nước hình thù con gì đó quái gở.

 

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com

 

"Ha ha ha. . . . . ." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười lỗ mãng, khiến Phương Hân giật mình, nàng quay đầu về phía sau nhìn lại. Tại hàng ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi) tận cùng bên trong quán nước, có bốn năm nam sinh mặc đồ thể thao đang ngồi, nhìn mồ hôi còn chưa khô trên mặt bọn họ và vết bùn trên người, tựa hồ vừa đá bóng xong. Đám nam sinh này cư nhiên không đổi bộ quần áo sạch sẽ khác đã ngồi lên ghế salon trong quán nước, phỏng chừng ông chủ quán nước lại phải đau đầu rồi, Phương Hân không nhịn được nhíu mày.

 

"Phi!" Một nam sinh cắn miếng sandwich xong, liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, đem bánh trong miệng phun trên mặt đất.

 

"Phục vụ viên! Mau sang đây cho lão tử!" Nam sinh phun bánh mì bắt đầu hô to gọi nhỏ.

 

"Đến đây đến đây." Một học sinh mặc đồng phục quán nước từ trong gian làm việc luống cuống chạy tới, sau khi Phương Hân trông thấy gương mặt của phục vụ sinh kia, hơi hơi ngẩn ra, phục vụ sinh này chính là Dịch Nam Hành. Phương Hân từng đến phòng ngủ của Đường Khảo, cũng gặp qua Dịch Nam Hành trầm mặc kiệm lời này hai lần, chưa từng nói qua một câu, nhưng thật ra không nghĩ tới, hắn sẽ làm thuê trong quán nước của trường.

 

"Sandwich của các người có phải biến chất rồi không, thịt lạnh mặt này như thế nào lại có mùi vị rất chua?" Nam sinh kia đem bánh mì cầm trong tay nặng nề ném vào trong đĩa.

 

Dịch Nam Hành cúi đầu nhìn miếng bánh mì kẹp thịt kia, nhỏ giọng nói: "Không phải biến chất đâu, chúng tôi ở bên trong quét sốt mayonnise, chính là hương vị này. . . . . ."

 

"Ha ha ha. . . . . ." Những nam sinh còn lại bắt đầu cười như điên, nam sinh bị cười nhạo này trên mặt không nén được giận, vỗ mạnh bàn, "Được được sandwich của ngươi trét thứ mayonnaise gì chứ? Nhất định là muốn che đậy hương vị thịt biến chất!" Lời này nói ra, gần như đã quá vô lại rồi.

 

Nam sinh kia đột nhiên nhìn chằm chằm mặt Dịch Nam Hành một hồi lâu, mở miệng nói: "Hửm? Đây không phải là cái tên nhặt cơm thừa trong phòng ăn kia sao? Mày rốt cuộc tìm được công việc rồi hả? Về sau toàn bộ cơm thừa trong quán nước này đều thuộc về mày rồi? Haha. . . . . ."

 

Phương Hân tuyệt nhiên không biết, đám nam sinh này đã từng cùng Dịch Nam Hành ầm ĩ mâu thuẫn một lần. Kia là vào học kỳ trước, khi Dịch Nam Hành lại cạn lương thực, hắn không chịu nổi cơn đói, lén lút đến phòng ăn nhặt đồ ăn thừa của các học sinh khác ăn, rồi lại vừa vặn trông thấy đám nam sinh này khi ở trong phòng ăn lãng phí rất nhiều đồ ăn. Dịch Nam Hành đau lòng thức ăn, nhịn không được mắng họ hai câu, kết quả lại bị đám học sinh này vây đánh một trận.

 

Dịch Nam Hành phát giác bọn họ đã nhận ra mình, liền mất tự nhiên đưa tay che nửa mặt mình, Phương Hân kinh ngạc trông thấy trên tay hắn quấn đầu băng gạc, nếu không phải có vết thương chồng chất, sao dùng nhiều băng gạc như vậy?

 

Nam sinh phun bánh mì mạnh đứng dậy, ước chừng so với Dịch Nam Hành cao hơn một cái đầu, hắn bắt lấy cánh tay Dịch Nam Hành nói: "Bàn tay bẩn thỉu của mày làm đồ cũng có thể ăn sao? Chính mày cầm ăn đi! Mày đừng nói mày cũng ăn không vô nha!" Nói xong, hắn mạnh mẽ đem miếng sandwich trên bàn dùng sức nhét vào tay Dịch Nam Hành.

 

Dịch Nam Hành cúi đầu nhìn bánh mì còn lưu lại một dấu răng thật to, đã nhào đến không nhìn ra hình dạng, tay không kềm được khẽ run lên, hắn đưa lưng về phía Phương Hân, Phương Hân không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy bờ vai hắn phập phồng bất định, tựa hồ đang cố gắng khống chế hô hấp của mình.

 

Phương Hân rốt cuộc nhịn không được nữa, rời khỏi chỗ ngồi vọt tới trước ghế lô, lớn tiếng nói với đám nam sinh kia: "Bạn à, phục vụ sinh không trêu chọc các bạn, xin đừng quá đáng như vậy được không?"

 

Một nam sinh cao mắt lé nhìn Phương Hân, mười phần bĩ khí nói: "Ôi chao? Chỉ nghe nói qua anh hùng cứu mỹ nhân, còn chưa nghe nói qua mỹ nhân cứu cẩu hùng (gấu chó, người vô tích sự) nha, ha ha ha. . . . . ."

 

Dịch Nam Hành hơi nghiêng người nhìn Phương Hân, trong ánh mắt toát ra cảm kích, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng quan tâm đến tôi nữa."

 

Phương Hân cực kỳ tức giận, đang muốn nói gì đó nữa, Dịch Nam Hành đã đem bánh mì bỏ vào trong miệng. . . . . .

 

Nam sinh cao cười haha đưa tay dùng sức vỗ hai cái vào ót Dịch Nam Hành, "Ăn ngon ha? Chua không?" Nói xong, hắn nắm tạp dề trước người Dịch Nam Hành lên dùng sức lau hai tay.

 

Bất thình lình, Hắn giống như đã sờ phải thứ gì đó, ngẩng đầu liếc mắt một cái, đưa tay dò xét trong tạp dề Dịch Nam Hành, cuối cùng từ trong đó móc ra một bức ảnh.

 

"Ồ! Không ngờ tên nhà quê mày còn rất có duyên với nữ nhân nha? Ban nãy bên này có mỹ nữ thay mày ra mặt, trên người mày cư nhiên còn chứa một ảnh chụp mỹ nữ khác!" Nam sinh kia cười quái dị đem bức ảnh đưa cho bạn mình.

 

Dịch Nam Hành mới vừa rồi còn sụp mi thuận mắt giờ đột nhiên lại lộ ra hung quang, biểu tình trên mặt hung bạo dữ tợn khiến Phương Hân giật cả mình.

 

"Đưa tao!" Dịch Nam Hành thấp giọng nói.

 

"Trả lại mày? Đây nói không chừng là thằng oắt mày trộm được, mỹ nữ nào lại đem ảnh chụp cho tên nhà quê mày chứ?"

 

Trên Dịch Nam Hành đột ngột hiện ra một đoàn hắc khí, mạnh một quyền hướng nam sinh cao trước mặt đánh qua, nam sinh kia không ngờ tới tên nhà quê chất phác này dám động thủ, nhất thời nổi giận phản công, một đám người lập tức dây dưa cùng một chỗ, hiện trường một mảnh hỗn loạn!

 

Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com

 

"Đừng đánh nữa!" Phương Hân thét lên, nhưng không dám đi tới can ngăn, mắt thấy bọn họ đem lọ hoa trên bàn cũng dùng tới, nếu không ngăn cản e rằng sẽ gây tai nạn chết người. . . . . .

 

Nhìn xung quanh không một bóng người, ông chủ quán nước cũng không biết chạy đi đâu, Phương Hân đành phải luống cuống lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Đường Khảo.

 

"Đường Khảo các cậu mau tới a! Dịch Nam Hành ở phòng ngủ các cậu đang bị một đám người đánh ở quán nước Tùy Duyên!" Thanh âm của Phương Hân đã mang theo chút nức nở.

 

Nhưng trong nháy mắt này, trước mặt Phương Hân xuất hiện một màn khó tin.

 

Mấy tên nam sinh cơ hồ đồng thời kêu thảm thiết một tiếng, hướng bốn phương tám hướng ngã xuống, từng người lấy từng loại tư thế kỳ quái vặn vẹo nằm trên mặt đất. Nam sinh cao cầm đầu hai mắt trắng dã, không ngừng co giật trên mặt đất, tư thế cũng quái dị nhất, tay phải hắn cư nhiên cùng đùi phải xoắn lại một chỗ thành một nút thắt, thật giống như cánh tay không có xương cốt, tay trái hắn buông xuống tựa vào ngược vào trên ghế, chính là từ giữa cánh tay xuất hiện một gấp khúc 90 độ, không có dấu vết ngoại thương, xương cốt từ đoạn gãy giữa bung ra. . . . . .

 

Dịch Nam Hành giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, mặt đầy máu đi đến trước mặt Phương Hân, cầm điện thoại trong tay Phương Hân sợ tới mức liên tục lùi về sau. Hắn liếc mắt nhìn Phương Hân, không nói một câu xé xuống tạp dề bên hông, sau khi lau lung tung trên mặt vài cái, liền ném xuống đất chạy nhanh khỏi quán nước, chẳng biết đi đâu. . . . . .

back top