Phó bản thứ bảy: Ma quỷ (12).
_____________________________
【(╥╯^╰╥) Thúy Thúy của chúng ta thật sự là rất ôn nhu, tôi muốn làm fan cô ấy cả đời! 】
【‘cậu tự do’, má ơi, này ai chịu được! 】
【 Alice ở cùng phó bản với đại lão của chúng ta cũng rất vất vả, nhân cách mị lực và năng lực công khai xử tội song song khẳng định thật sự không dễ chịu đi 】
【 Có phải là do chết quá khó coi hay không? Mà lại Không lập tức lên mạng nhảy nhót? Nói vậy thì cả đời này của cô ta chắc cũng không dám xem video này một lần, không chỉ có người xem chúng ta chê cười cô ta, mà ngay cả NPC bên trong cũng chê cười cô ta, ha ha ha ha 】
Sau khi An Thúy dùng một mũi tên giết chết Alice, thì phòng phát sóng trực tiếp liền nghênh đón một làn sóng mới, bất luận là lượng nghị luận trên mạng hay là lượng người xem, đều lên hot search, suy cho cùng An Thúy cũng chính là người đảm nhiệm vai chính của bốn bộ điện ảnh nữa đấy.
Có không ít người thoát fans Alice bên kia, nhưng vẫn còn có một ít fans lưu lại, sức chiến đấu còn rất kinh người, lật ngược phải trái trắng đen rất lợi hại, nếu không phải là fans An Thúy bên này rất nhiều, hơn nữa Alice còn dẫm những người thoát phấn rất nhiều lần, thì nhóm quần chúng ăn dưa đã phải vào lầm đường.
Mắt thấy trên mạng cơ hồ là nghiêng về một bên mà trào phúng cô ta, mấy chủ bá nhỏ của nền tảng phát sóng trực tiếp bị cô ta đạp dưới chân thì cũng chỉ dám nhìn cây dâu mà mắng cây hòe cười nhạo cô ta, Alice tức giận đến sắp ngất luôn rồi, một khắc kia khi bị An Thúy dùng một mũi tên khiến nhân vật tử vong và bị ép rời khỏi phó bản, cô ta liền hận mình không thể nổ tung giống một quả bom, nổ chết hết tất cả những người này, nhưng mà cô ta làm không được. Khó chịu xưa nay chưa từng có, phẫn nộ xưa nay chưa từng có, cô ta thở phì phò gọi điện thoại cho kim chủ ba ba của mình khóc lóc kể lể, hy vọng hắn có thể giúp cô ta làm cho An Thúy đẹp mặt.
Kim chủ nói được, hắn đi nhìn xem chủ bá kia có bao nhiêu kiêu ngạo thế nhưng có thể trêu chọc tiểu bá vương thành như vậy trước. Trong lòng Alice trong nháy mắt có một tia bất an, nhưng bị cô ta xem nhẹ, cô ta nhìn bản thân trong gương, cảm thấy mỹ lệ cực kỳ, vì thế lại tin tưởng gấp trăm lần.
Khác với náo nhiệt bên ngoài phó bản, thế giới bên trong phó còn đang ở trong đêm tối yên tĩnh.
“Tro cốt ở chỗ này, cậu có thể lấy đi và giấu ở đâu đó, tôi đã gỡ hết lá bùa và khóa hồn trận, cậu có thể rời khỏi căn phòng này. Thế giới bên ngoài rất lớn, cậu nơi nào đều có thể đi. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu giết hại người vô tội, thì có ở chân trời góc biển, thì tôi cũng sẽ khiến cậu hôi phi yên diệt.” An Thúy nhìn hắn nói.
Lạc Trầm Ngư phục hồi tinh thần lại, đề phòng mà nhìn cô, cười lạnh: “Cô muốn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không cần, coi như là trả lại cậu.” An Thúy đứng lên, “Muốn làm như thế nào thì tự cậu quyết định.” Cô vốn dĩ là muốn để đại sư Viên Tuệ siêu độ hắn, kết quả là bởi vì Bồ Hồng Đề, nên Lạc Trầm Ngư hiện tại đầy người nghiệp hỏa văn, đưa hắn vào luân hồi tương đương với việc đưa hắn vào trận tra tấn tiếp theo, thật sự là khiến người ta đau đầu, cô ta đã xin giúp đỡ từ các bằng hữu đáng tin cậy, nhìn thử xem còn có biện pháp có thể cứu giúp hay không.
Không thể không nói, tao ngộ của hắn quá mức thê thảm, khơi dậy một tia trìu mến trong nội tâm của cô, chủ yếu chính là do Trần Lị Hương thiếu nợ, nếu cô đã tiến vào nhân vật này, nếu không thể giải quyết món nợ nần hoàn mỹ, thì với chứng cưỡng bách của cô sẽ khiến cả người cô không thoải mái.
Lạc Trầm Ngư nhìn bóng dáng của An Thúy, thấy cô dường như không phải là đang gạt người, đột nhiên siết chặt nắm tay nói: “Cô cho rằng cô thiếu tôi, cứ như vậy mà có thể trả xong hết sao?”
Bước chân An Thúy dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Nếu cậu một hai phải giết tôi thì cũng được, chỉ xem cậu có giết được hay không thôi.”
An Thúy đi ra ngoài, ánh mắt Lạc Trầm Ngư tối tăm nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu mới thu hồi lại. Hắn nhìn bình gốm trước mắt, nơi đó đặt tro cốt của hắn, là chứng cứ cho thấy hắn đã từng làm một người sống, một đời ngắn ngủi kia của hắn, cuối cùng cũng chỉ còn lại một cái bình gốm như vậy.
Muốn tiếp nhận Lạc Trầm Ngư cũng không dễ dàng, trên người Lạc Trầm Ngư rốt cuộc cũng lưng đeo nhiều mạng người như vậy, tuy nói đại bộ phận đầu sỏ gây tội đều là con người khống chế hắn, những tội ác đó không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn xác thật là một lệ quỷ cấp bậc Quỷ Vương nên có tính nguy hiểm rất cao, cho nên trong tình huống bình thường vì đề phòng xã hội náo động, là sẽ không bỏ qua hắn. Tuy nhiên An Thúy chung quy cũng vẫn thành công tiếp nhận, bởi vậy nên giới nghiêm toàn thành phố được giải trừ, nhưng về sau nếu Lạc Trầm Ngư lại làm ra chuyện gì xấu, người phụ trách chính là cô, vì cô là “người giám hộ” của hắn.
Điểm này có không ít người trong vòng đều biết, nghĩ đến tầng quan hệ phức tạp giữa An Thúy và Lạc Trầm Ngư, đều rất thổn thức, đồng thời cũng càng thêm cảm thấy An Thúy là người đáng giá thâm giao và tín nhiệm. Rốt cuộc thì cô vốn dĩ có thể cãi lại là giữa cô và Lạc Trầm Ngư cũng không có quan hệ trách nhiệm gì, nhưng mà cô không làm vậy, cô gánh vác trách nhiệm khi bản thân yếu đuối làm đồng loã, hơn nữa tận lực đi bồi thường và trợ giúp hắn.
Cẩn thận ngẫm lại thì thật sự hết thảy vận mệnh chú định đều có định số, nói vậy cũng đúng là bởi vì sự kiện của Lạc Trầm Ngư, mới làm cô hoàn toàn tỉnh ngộ, thông suốt, bước lên con đường huyền học, nếu không thì cô sao có thể thoát thai hoán cốt từ Trần Lị Hương biến thành đại sư Trúc Thanh trong một khoảng thời gian ngắn như thế chứ? Các đại sư khác đều nghĩ như vậy, hơn nữa còn cảm thấy phi thường có đạo lý.
Lạc Trầm Ngư biến mất mấy ngày, mang theo tro cốt hắn, nhưng vài ngày sau hắn lại về rồi.
An Thúy nhìn lệ quỷ ngồi trong một góc âm u ở đại sảnh nhìn chằm chằm cô, nghĩ thầm oán khí của lệ quỷ quả nhiên là không giống người thường, hắn vẫn muốn giết cô báo thù, bất quá hắn càng lợi hại thì lại càng thông minh, biết muốn tùy thời mà động, mà không phải nhìn thấy người liền không quan tâm gì cả mà nhào lên giống như trước.
Như thế thì vừa lúc, nếu có thể giải quyết những nghiệp chướng trên người hắn, cô vẫn có khuynh hướng muốn đưa hắn chuyển thế luân hồi, có lẽ kiếp sau của hắn có thể có được cha mẹ quý trọng hắn, tình bạn bè đáng tin cậy và tình yêu ngọt ngào, có được một cuộc sống hạnh phúc, mà những thứ đó do nghiệp hỏa văn trên người mà hắn không thể có được vào những kiếp sau, hiện tại tuy rằng còn không biết là có tìm được biện pháp hay không, nhưng mà giải quyết oán khí của hắn một chút cũng tốt. Về tính nguy hiểm của hắn, thì linh lực của cô càng ngày càng tăng, một khắc cũng không ngừng tu luyện, có thực lực ở đây, thì tự nhiên là không sợ hắn.
Lạc Trầm Ngư xác thật là bởi vì vẫn còn hận An Thúy nên mới trở về, nguyên nhân lệ quỷ hình thành và động lực hành động của bọn chúng chính là oán hận, nên trong lòng hắn đối với An Thúy còn có oán, hắn theo bản năng trở lại bên người cô. Chỉ là hắn đã rất lý trí, loại oán hận trong lòng này cũng không mãnh liệt khiến hắn nhìn thấy cô liền đánh qua như từ đầu, cho nên hắn có thể tĩnh tâm ẩn núp, tùy thời mà động.
Mà cô vốn dĩ có thể xua đuổi hắn đi, nhưng mà nữ nhân này cũng không làm vậy, không biết là cô kiêu ngạo, hay là chút thiện tâm buồn cười khoan thai tới muộn kia.
Hắn liền đi theo bên người cô, giống như một con mãnh hổ ẩn núp ở trong bụi cỏ, đôi mắt đào hoa tối tăm nhìn chằm chằm vào An Thúy, nếu là những người khác thì tất nhiên là đã cảm giác đứng ngồi không yên, chỉ có An Thúy vẫn bình thản ung dung phảng phất như không hề cảm giác được nguy hiểm, ngẫu nhiên còn giống như lão bằng hữu mà ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm với hắn, tuy hắn cũng không nói chuyện với cô.
Hắn tận mắt nhìn thấy An Thúy làm một khối linh bài cho hắn, vì thế hắn có bàn thờ, thời điểm cô ăn cơm cũng cúng cho hắn một phần, cắm dâng hương, vì thế hắn lại nếm được mùi vị của nhân gian, dù hắn không ăn, thì mùi hương vốn dĩ hẳn là đã ngửi không được vẫn cứ bay vào trong mũi.
An Thúy: “Ăn chứ?”
Lạc Trầm Ngư âm u mà quay đầu, không để ý đến cô.
An Thúy thường xuyên ra ngoài, ngoại trừ một số người tìm tới cửa mời cô nhận đơn, thì cứ cách mấy ngày cố định là phải đi đến xưởng rượu một chuyến.
Lạc Trầm Ngư ngẫu nhiên cũng đi cùng, nhìn cô rót một lượng lớn linh lực vào trong rượu, trong phút chốc, tất cả những thứ âm uế trong rượu đều bị tinh lọc, những chất lỏng đó trong nháy mắt rực rỡ tân sinh, phảng phất mỗi một giọt đều tản mát ra hào quang và hương khí khiến người khác vui vẻ thoải mái.
Thật sự không sợ chết, biết rõ có một con lệ quỷ ở một bên như hổ rình mồi, mà lại còn lãng phí linh lực như vậy. Hừ, nếu không phải người bên cạnh cô quá nhiều, đặc biệt là cái người tên Ninh Kiêu vẫn luôn dính ở bên người cô, thì hắn đã động thủ.
“Thúy Thúy, con quỷ kia còn đi theo em sao?” Ninh Kiêu ghé vào bên tai An Thúy nhỏ giọng hỏi, cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, cảm thấy một đạo tầm mắt âm lãnh đang dừng ở trên người hắn ta, nếu không phải là nhìn không thấy, thì hắn ta thật muốn tạt hắn một thân rượu linh lực, để hắn hòa tan!
An Thúy nhìn Lạc Trầm Ngư ở góc tường, “Ừ.”
“Vậy khi nào thì hắn đi? Anh cảm thấy trên lưng mình như có lông.” Ninh Kiêu nói. Hắn ta muốn nói, chính là An Thúy quá thiện lương, cô trước kia xác thật thấy chết mà không cứu Lạc Trầm Ngư thì như thế nào? Không có điều pháp luật nào quy định người khác nhất định phải thấy việc nghĩa phải hăng hái làm, cô trước kia cũng rất vất vả khi sống trong căn nhà kia, cha mẹ áp bức, em trai thì như ác ma, từ nhỏ đến lớn không biết là bị đánh bao nhiêu lần, dưới loại tình huống này, không dám cứu hắn cũng rất bình thường! Oan có đầu nợ có chủ, Lạc Trầm Ngư dựa vào cái gì nhìn chằm chằm An Thúy không bỏ? Nếu không phải sợ An Thúy tức giận, thì hắn ta thật muốn tìm đạo sĩ lợi hại thu phục hắn.
An Thúy: “Anh không trêu chọc cậu ta là được.”
Hiện tại, chuyện trong tiệm đều do Ninh Kiêu phụ trách, hoa hoa công tử ngày xưa đến bây giờ là tiểu Ninh tổng, tiến bộ cũng không phải là rất lớn, nhưng dù sao thì cha Ninh cũng rất vừa lòng, trong vòng có không biết bao nhiêu người hâm mộ vận khí của Ninh Kiêu, đời trước không biết là tích ra cái dạng đức để đời gì mới có thể từ khi sinh ra đến bắt đầu liền đủ loại nằm thắng như vậy.
Để tiếp nhận đại giới của Lạc Trầm Ngư, thì An Thúy phải nhận một phần công việc mà Hàn thư ký giao cho cô, đó là đi tới các nơi trên cả nước với tư cách là “người thủ hộ” cho tổ quốc, rửa sạch những thư dơ bẩn ẩn giấu ở trong một góc nào đó, coi như là đã trở thành một nhân viên công vụ.
Bất quá công việc này là một công việc gian khổ, tương đương với việc cô phải đi bộ khắp nơi trên cả nước, còn không biết là cần phải đi đến cái góc xó xỉnh nào, ở lâu trong vùng hoang vu dã ngoại là điều không thể tránh khỏi, mặc dù tiền lương vừa cao phúc lợi cũng rất tốt, nhưng cũng không thoải mái dễ chịu vui vẻ như ở thành phố bán rượu nhận đơn tử.
Tóm lại là bởi vì việc này, mà hình thức bán rượu cần phải thay đổi, và kênh đặt hàng không giới hạn cần phải đóng cửa, đổi thành hình thức giớ hạn theo quý…… Mà sau khi tất cả rượu của khách hàng đều đã được đưa đi, thì An Thúy cũng sẽ bắt đầu công việc này.
Sau khi cùng Ninh Kiêu định xong kế hoạch, thì An Thúy mang theo lệ quỷ nguy hiểm sau lưng mình, từ xưởng rượu về nhà.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, bầu trời đêm khó hiếm khi lại xinh đẹp như vầy, An Thúy và Lạc Trầm Ngư một trước một sau mà đi tới, chỉ có một tiếng bước chân.
Lạc Trầm Ngư nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, trong lòng nghĩ cô hiện tại đã không có đủ linh lực đối phó được hắn, nếu hắn muốn động thủ, thì cô phải chết là không thể nghi ngờ.
“Lạc Trầm Ngư.” An Thúy lại giống như không hề nhận thấy được nguy hiểm mà lên tiếng: “Ánh trăng hôm nay rất tròn.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xác thật là nhìn thấy một ánh trăng rất tròn, “Vậy thì thế nào?”
“Mười lăm tháng tám sắp tới rồi, cậu thích ăn nhân bánh trung thu gì? Nhân thịt mỡ thì thế nào?”
“…… Có bệnh.”
“Tôi đã rất lâu chưa ăn qua bánh trung thu.” An Thúy nói, giờ này khắc này ai cũng phân không rõ cô là Trần Lị Hương hay là An Thúy, “Trung thu là tết đoàn viên, tôi không có người nhà để đoàn viên, cậu cũng không sai biệt lắm, tôi là người cô đơn, cậu là cô gia quả quỷ, xem ra là năm nay chúng ta có thể cùng nhau ăn bánh trung thu.”
An Thúy nói, trong đầu hồi tưởng lại bánh trung thu có hương vị gì, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, hồi ức dâng lên, đều là hình ảnh người một nhà đoàn tụ nói chuyện vui đùa.
Đang trò chuyện, đi đến nhà thì phát hiện có mấy người ngồi xổm ở cửa nhà. Vừa thấy An Thúy liền lập tức chạy tới quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô cứu mạng.
Trên mặt người bệnh mà bọn họ mang đến có mấy cái nhọt kỳ quái, nhọt rất lớn, giống như một chùm nho, hội chứng sợ mật độ cao nhìn thấy chắc điên hết, không có hội chứng sợ mật độ cao nhìn qua cũng cảm thấy tương đối ghê tởm. Càng ghê tởm hơn chính là nhìn kỹ, từng “Quả nho” phảng phất đều là một khuôn mặt, lại có ngũ quan rõ ràng, phá lệ khủng bố. Trên đường tới đây, người nào nhìn thấy bọn họ đều lộ vẻ chán ghét, tránh còn không kịp.
An Thúy lại như hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm, đi đến bên cạnh người bệnh ngồi xổm xuống.
Lạc Trầm Ngư nhìn thấy làn váy trắng tinh và ống tay áo to rộng của cô rơi ở trên mặt đất, lây dính tro bụi, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh dừng ở chỗ mạch đập của người bệnh, vốn là linh lực trân quý bởi vì rót linh lực vào rượu mà còn thừa không được bao nhiêu đã chuyển vào trong cơ thể người kia tuần hoàn vài vòng, vì thế tất cả âm uế trong cơ thể đều bị tinh lọc sạch sẽ, cũng chưa kịp phát ra thét chói tai, mà đã bị tinh lọc đến biến mất vô tung, mấy cái nhọt đáng sợ trên mặt cũng không còn.
Vì thế hơi thở của người kia đã thoi thóp rồi bây giờ lại sống lại, người một nhà vừa khóc vừa cười, năm lần bảy lượt muốn quỳ xuống, nhưng bị cô ngăn lại, còn tiễn bọn họ rời đi.
Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, luôn là có một số người từ địa phương khác tới xin giúp đỡ, trên cơ bản đều là một số người có bệnh kì quái, có người thì trên người nhiễm thứ dơ bẩn xấu xa nào đó, có người giống như bị quỷ thượng thân, bởi vì muốn xếp hàng chờ được rượu linh lực phỏng chừng là đều chết thẳng cẳng, cho nên trực tiếp đến thủ đô tìm An Thúy, khiến An Thúy không giống như thiên sư mà giống lão trung y.
Rất nhiều thời điểm đều chỉ là thu tượng trưng một chút tiền, bởi vì người tới đều là người khốn cùng, đại bộ phận đều là kẻ có tiền luôn có thể thông qua đủ loại phương pháp để mua cho bằng được rượu linh lực, nên không cần phải như vậy.
An Thúy cũng không phải người nào bệnh cũng trị, có một số người bệnh, đều là bọn họ gieo gió ắt gặt bão, cho nên cô sẽ không trị cho bọn họ. Mà người bị cự tuyệt nếu không phải là người tốt, tự nhiên sẽ nháo, có một số người ngầm nháo, có rất nhiều người giúp cô đánh bọn họ; có một số người thì nháo đến trên mạng, bán thảm bán đáng thương, nói cô lãnh khốc nói cô ngại bọn họ đưa tiền không đủ nhiều nên không muốn cứu, muốn dẫn phát dư luận tới áp bách An Thúy, kết quả là bị lột sạch sẽ, những việc đáng xấu hổ mà bọn họ đã làm được bày ra để cư dân mạng cả nước soi mói.
Số lần nhiều, mọi người liền biết An Thúy thoạt nhìn thánh khiết như thần nữ hạ phàm, nhưng lại không có tâm địa thánh mẫu tràn lan, đối với chuyện người xấu gieo gió gặt bão thì chỉ thấy chết mà không cứu, tuy nói như vậy khiến cho tranh luận rất lớn, nhưng mà ngại chuyện rượu linh lực và sổ đen, cho nên mọi người đều nghị luận rất văn minh, cũng khiến rất nhiều cư dân mạng phấn cô, số lượng người theo dõi tài khoản mạng xã hội mà Ninh Kiêu làm cho cô đã vượt qua tất cả các đại sư rất nhanh, trở thành thần tượng Huyền môn phái thực lực.
Cứu người nhiều, thì mỗi lần các đại sư khác tới bái phỏng An Thúy, đều sẽ nói một câu trên kim quang công đức trên người cô lại sáng thêm vài phần, An Thúy nhưng thật ra không có cảm giác được kim quang công đức gì, nhìn vào trong gương, cũng không thấy được bản thân có sáng lên.
Sau khi tiễn gia đình này đi, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Người hầu và bảo mẫu đều đã tan tầm về nhà, An Thúy đi vào tiền viện, phát hiện có tin nhắn, là đại sư Viên Tuệ gửi tới, cô cúi đầu xem, nhìn thấy là hai tấm hình, là hai đoạn văn được ông ấy chụp từ hai quyển sách cổ, chính là phương pháp làm như thế nào để tiêu trừ nghiệp chướng.
【 Tiểu hữu, ta tìm được từ hai quyển sách cổ, và đã tiến hành thảo luận với những đạo hữu khác, cảm thấy hẳn là sự thật, đúng là thế gian vạn vật tương sinh tương khắc triệt tiêu lẫn nhau. 】
Công đức và nghiệp chướng, thiện và ác……
An Thúy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy chuyện này giống như xác thật rất có đạo lý……
Cô một bên nhìn di động, một bên mở cửa nhà, mới vừa mở cửa đi vào, đèn cũng còn chưa
_____________________________
【(╥╯^╰╥) Thúy Thúy của chúng ta thật sự là rất ôn nhu, tôi muốn làm fan cô ấy cả đời! 】
【‘cậu tự do’, má ơi, này ai chịu được! 】
【 Alice ở cùng phó bản với đại lão của chúng ta cũng rất vất vả, nhân cách mị lực và năng lực công khai xử tội song song khẳng định thật sự không dễ chịu đi 】
【 Có phải là do chết quá khó coi hay không? Mà lại Không lập tức lên mạng nhảy nhót? Nói vậy thì cả đời này của cô ta chắc cũng không dám xem video này một lần, không chỉ có người xem chúng ta chê cười cô ta, mà ngay cả NPC bên trong cũng chê cười cô ta, ha ha ha ha 】
Sau khi An Thúy dùng một mũi tên giết chết Alice, thì phòng phát sóng trực tiếp liền nghênh đón một làn sóng mới, bất luận là lượng nghị luận trên mạng hay là lượng người xem, đều lên hot search, suy cho cùng An Thúy cũng chính là người đảm nhiệm vai chính của bốn bộ điện ảnh nữa đấy.
Có không ít người thoát fans Alice bên kia, nhưng vẫn còn có một ít fans lưu lại, sức chiến đấu còn rất kinh người, lật ngược phải trái trắng đen rất lợi hại, nếu không phải là fans An Thúy bên này rất nhiều, hơn nữa Alice còn dẫm những người thoát phấn rất nhiều lần, thì nhóm quần chúng ăn dưa đã phải vào lầm đường.
Mắt thấy trên mạng cơ hồ là nghiêng về một bên mà trào phúng cô ta, mấy chủ bá nhỏ của nền tảng phát sóng trực tiếp bị cô ta đạp dưới chân thì cũng chỉ dám nhìn cây dâu mà mắng cây hòe cười nhạo cô ta, Alice tức giận đến sắp ngất luôn rồi, một khắc kia khi bị An Thúy dùng một mũi tên khiến nhân vật tử vong và bị ép rời khỏi phó bản, cô ta liền hận mình không thể nổ tung giống một quả bom, nổ chết hết tất cả những người này, nhưng mà cô ta làm không được. Khó chịu xưa nay chưa từng có, phẫn nộ xưa nay chưa từng có, cô ta thở phì phò gọi điện thoại cho kim chủ ba ba của mình khóc lóc kể lể, hy vọng hắn có thể giúp cô ta làm cho An Thúy đẹp mặt.
Kim chủ nói được, hắn đi nhìn xem chủ bá kia có bao nhiêu kiêu ngạo thế nhưng có thể trêu chọc tiểu bá vương thành như vậy trước. Trong lòng Alice trong nháy mắt có một tia bất an, nhưng bị cô ta xem nhẹ, cô ta nhìn bản thân trong gương, cảm thấy mỹ lệ cực kỳ, vì thế lại tin tưởng gấp trăm lần.
Khác với náo nhiệt bên ngoài phó bản, thế giới bên trong phó còn đang ở trong đêm tối yên tĩnh.
“Tro cốt ở chỗ này, cậu có thể lấy đi và giấu ở đâu đó, tôi đã gỡ hết lá bùa và khóa hồn trận, cậu có thể rời khỏi căn phòng này. Thế giới bên ngoài rất lớn, cậu nơi nào đều có thể đi. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu giết hại người vô tội, thì có ở chân trời góc biển, thì tôi cũng sẽ khiến cậu hôi phi yên diệt.” An Thúy nhìn hắn nói.
Lạc Trầm Ngư phục hồi tinh thần lại, đề phòng mà nhìn cô, cười lạnh: “Cô muốn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không cần, coi như là trả lại cậu.” An Thúy đứng lên, “Muốn làm như thế nào thì tự cậu quyết định.” Cô vốn dĩ là muốn để đại sư Viên Tuệ siêu độ hắn, kết quả là bởi vì Bồ Hồng Đề, nên Lạc Trầm Ngư hiện tại đầy người nghiệp hỏa văn, đưa hắn vào luân hồi tương đương với việc đưa hắn vào trận tra tấn tiếp theo, thật sự là khiến người ta đau đầu, cô ta đã xin giúp đỡ từ các bằng hữu đáng tin cậy, nhìn thử xem còn có biện pháp có thể cứu giúp hay không.
Không thể không nói, tao ngộ của hắn quá mức thê thảm, khơi dậy một tia trìu mến trong nội tâm của cô, chủ yếu chính là do Trần Lị Hương thiếu nợ, nếu cô đã tiến vào nhân vật này, nếu không thể giải quyết món nợ nần hoàn mỹ, thì với chứng cưỡng bách của cô sẽ khiến cả người cô không thoải mái.
Lạc Trầm Ngư nhìn bóng dáng của An Thúy, thấy cô dường như không phải là đang gạt người, đột nhiên siết chặt nắm tay nói: “Cô cho rằng cô thiếu tôi, cứ như vậy mà có thể trả xong hết sao?”
Bước chân An Thúy dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Nếu cậu một hai phải giết tôi thì cũng được, chỉ xem cậu có giết được hay không thôi.”
An Thúy đi ra ngoài, ánh mắt Lạc Trầm Ngư tối tăm nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu mới thu hồi lại. Hắn nhìn bình gốm trước mắt, nơi đó đặt tro cốt của hắn, là chứng cứ cho thấy hắn đã từng làm một người sống, một đời ngắn ngủi kia của hắn, cuối cùng cũng chỉ còn lại một cái bình gốm như vậy.
Muốn tiếp nhận Lạc Trầm Ngư cũng không dễ dàng, trên người Lạc Trầm Ngư rốt cuộc cũng lưng đeo nhiều mạng người như vậy, tuy nói đại bộ phận đầu sỏ gây tội đều là con người khống chế hắn, những tội ác đó không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn xác thật là một lệ quỷ cấp bậc Quỷ Vương nên có tính nguy hiểm rất cao, cho nên trong tình huống bình thường vì đề phòng xã hội náo động, là sẽ không bỏ qua hắn. Tuy nhiên An Thúy chung quy cũng vẫn thành công tiếp nhận, bởi vậy nên giới nghiêm toàn thành phố được giải trừ, nhưng về sau nếu Lạc Trầm Ngư lại làm ra chuyện gì xấu, người phụ trách chính là cô, vì cô là “người giám hộ” của hắn.
Điểm này có không ít người trong vòng đều biết, nghĩ đến tầng quan hệ phức tạp giữa An Thúy và Lạc Trầm Ngư, đều rất thổn thức, đồng thời cũng càng thêm cảm thấy An Thúy là người đáng giá thâm giao và tín nhiệm. Rốt cuộc thì cô vốn dĩ có thể cãi lại là giữa cô và Lạc Trầm Ngư cũng không có quan hệ trách nhiệm gì, nhưng mà cô không làm vậy, cô gánh vác trách nhiệm khi bản thân yếu đuối làm đồng loã, hơn nữa tận lực đi bồi thường và trợ giúp hắn.
Cẩn thận ngẫm lại thì thật sự hết thảy vận mệnh chú định đều có định số, nói vậy cũng đúng là bởi vì sự kiện của Lạc Trầm Ngư, mới làm cô hoàn toàn tỉnh ngộ, thông suốt, bước lên con đường huyền học, nếu không thì cô sao có thể thoát thai hoán cốt từ Trần Lị Hương biến thành đại sư Trúc Thanh trong một khoảng thời gian ngắn như thế chứ? Các đại sư khác đều nghĩ như vậy, hơn nữa còn cảm thấy phi thường có đạo lý.
Lạc Trầm Ngư biến mất mấy ngày, mang theo tro cốt hắn, nhưng vài ngày sau hắn lại về rồi.
An Thúy nhìn lệ quỷ ngồi trong một góc âm u ở đại sảnh nhìn chằm chằm cô, nghĩ thầm oán khí của lệ quỷ quả nhiên là không giống người thường, hắn vẫn muốn giết cô báo thù, bất quá hắn càng lợi hại thì lại càng thông minh, biết muốn tùy thời mà động, mà không phải nhìn thấy người liền không quan tâm gì cả mà nhào lên giống như trước.
Như thế thì vừa lúc, nếu có thể giải quyết những nghiệp chướng trên người hắn, cô vẫn có khuynh hướng muốn đưa hắn chuyển thế luân hồi, có lẽ kiếp sau của hắn có thể có được cha mẹ quý trọng hắn, tình bạn bè đáng tin cậy và tình yêu ngọt ngào, có được một cuộc sống hạnh phúc, mà những thứ đó do nghiệp hỏa văn trên người mà hắn không thể có được vào những kiếp sau, hiện tại tuy rằng còn không biết là có tìm được biện pháp hay không, nhưng mà giải quyết oán khí của hắn một chút cũng tốt. Về tính nguy hiểm của hắn, thì linh lực của cô càng ngày càng tăng, một khắc cũng không ngừng tu luyện, có thực lực ở đây, thì tự nhiên là không sợ hắn.
Lạc Trầm Ngư xác thật là bởi vì vẫn còn hận An Thúy nên mới trở về, nguyên nhân lệ quỷ hình thành và động lực hành động của bọn chúng chính là oán hận, nên trong lòng hắn đối với An Thúy còn có oán, hắn theo bản năng trở lại bên người cô. Chỉ là hắn đã rất lý trí, loại oán hận trong lòng này cũng không mãnh liệt khiến hắn nhìn thấy cô liền đánh qua như từ đầu, cho nên hắn có thể tĩnh tâm ẩn núp, tùy thời mà động.
Mà cô vốn dĩ có thể xua đuổi hắn đi, nhưng mà nữ nhân này cũng không làm vậy, không biết là cô kiêu ngạo, hay là chút thiện tâm buồn cười khoan thai tới muộn kia.
Hắn liền đi theo bên người cô, giống như một con mãnh hổ ẩn núp ở trong bụi cỏ, đôi mắt đào hoa tối tăm nhìn chằm chằm vào An Thúy, nếu là những người khác thì tất nhiên là đã cảm giác đứng ngồi không yên, chỉ có An Thúy vẫn bình thản ung dung phảng phất như không hề cảm giác được nguy hiểm, ngẫu nhiên còn giống như lão bằng hữu mà ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm với hắn, tuy hắn cũng không nói chuyện với cô.
Hắn tận mắt nhìn thấy An Thúy làm một khối linh bài cho hắn, vì thế hắn có bàn thờ, thời điểm cô ăn cơm cũng cúng cho hắn một phần, cắm dâng hương, vì thế hắn lại nếm được mùi vị của nhân gian, dù hắn không ăn, thì mùi hương vốn dĩ hẳn là đã ngửi không được vẫn cứ bay vào trong mũi.
An Thúy: “Ăn chứ?”
Lạc Trầm Ngư âm u mà quay đầu, không để ý đến cô.
An Thúy thường xuyên ra ngoài, ngoại trừ một số người tìm tới cửa mời cô nhận đơn, thì cứ cách mấy ngày cố định là phải đi đến xưởng rượu một chuyến.
Lạc Trầm Ngư ngẫu nhiên cũng đi cùng, nhìn cô rót một lượng lớn linh lực vào trong rượu, trong phút chốc, tất cả những thứ âm uế trong rượu đều bị tinh lọc, những chất lỏng đó trong nháy mắt rực rỡ tân sinh, phảng phất mỗi một giọt đều tản mát ra hào quang và hương khí khiến người khác vui vẻ thoải mái.
Thật sự không sợ chết, biết rõ có một con lệ quỷ ở một bên như hổ rình mồi, mà lại còn lãng phí linh lực như vậy. Hừ, nếu không phải người bên cạnh cô quá nhiều, đặc biệt là cái người tên Ninh Kiêu vẫn luôn dính ở bên người cô, thì hắn đã động thủ.
“Thúy Thúy, con quỷ kia còn đi theo em sao?” Ninh Kiêu ghé vào bên tai An Thúy nhỏ giọng hỏi, cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, cảm thấy một đạo tầm mắt âm lãnh đang dừng ở trên người hắn ta, nếu không phải là nhìn không thấy, thì hắn ta thật muốn tạt hắn một thân rượu linh lực, để hắn hòa tan!
An Thúy nhìn Lạc Trầm Ngư ở góc tường, “Ừ.”
“Vậy khi nào thì hắn đi? Anh cảm thấy trên lưng mình như có lông.” Ninh Kiêu nói. Hắn ta muốn nói, chính là An Thúy quá thiện lương, cô trước kia xác thật thấy chết mà không cứu Lạc Trầm Ngư thì như thế nào? Không có điều pháp luật nào quy định người khác nhất định phải thấy việc nghĩa phải hăng hái làm, cô trước kia cũng rất vất vả khi sống trong căn nhà kia, cha mẹ áp bức, em trai thì như ác ma, từ nhỏ đến lớn không biết là bị đánh bao nhiêu lần, dưới loại tình huống này, không dám cứu hắn cũng rất bình thường! Oan có đầu nợ có chủ, Lạc Trầm Ngư dựa vào cái gì nhìn chằm chằm An Thúy không bỏ? Nếu không phải sợ An Thúy tức giận, thì hắn ta thật muốn tìm đạo sĩ lợi hại thu phục hắn.
An Thúy: “Anh không trêu chọc cậu ta là được.”
Hiện tại, chuyện trong tiệm đều do Ninh Kiêu phụ trách, hoa hoa công tử ngày xưa đến bây giờ là tiểu Ninh tổng, tiến bộ cũng không phải là rất lớn, nhưng dù sao thì cha Ninh cũng rất vừa lòng, trong vòng có không biết bao nhiêu người hâm mộ vận khí của Ninh Kiêu, đời trước không biết là tích ra cái dạng đức để đời gì mới có thể từ khi sinh ra đến bắt đầu liền đủ loại nằm thắng như vậy.
Để tiếp nhận đại giới của Lạc Trầm Ngư, thì An Thúy phải nhận một phần công việc mà Hàn thư ký giao cho cô, đó là đi tới các nơi trên cả nước với tư cách là “người thủ hộ” cho tổ quốc, rửa sạch những thư dơ bẩn ẩn giấu ở trong một góc nào đó, coi như là đã trở thành một nhân viên công vụ.
Bất quá công việc này là một công việc gian khổ, tương đương với việc cô phải đi bộ khắp nơi trên cả nước, còn không biết là cần phải đi đến cái góc xó xỉnh nào, ở lâu trong vùng hoang vu dã ngoại là điều không thể tránh khỏi, mặc dù tiền lương vừa cao phúc lợi cũng rất tốt, nhưng cũng không thoải mái dễ chịu vui vẻ như ở thành phố bán rượu nhận đơn tử.
Tóm lại là bởi vì việc này, mà hình thức bán rượu cần phải thay đổi, và kênh đặt hàng không giới hạn cần phải đóng cửa, đổi thành hình thức giớ hạn theo quý…… Mà sau khi tất cả rượu của khách hàng đều đã được đưa đi, thì An Thúy cũng sẽ bắt đầu công việc này.
Sau khi cùng Ninh Kiêu định xong kế hoạch, thì An Thúy mang theo lệ quỷ nguy hiểm sau lưng mình, từ xưởng rượu về nhà.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, bầu trời đêm khó hiếm khi lại xinh đẹp như vầy, An Thúy và Lạc Trầm Ngư một trước một sau mà đi tới, chỉ có một tiếng bước chân.
Lạc Trầm Ngư nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, trong lòng nghĩ cô hiện tại đã không có đủ linh lực đối phó được hắn, nếu hắn muốn động thủ, thì cô phải chết là không thể nghi ngờ.
“Lạc Trầm Ngư.” An Thúy lại giống như không hề nhận thấy được nguy hiểm mà lên tiếng: “Ánh trăng hôm nay rất tròn.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xác thật là nhìn thấy một ánh trăng rất tròn, “Vậy thì thế nào?”
“Mười lăm tháng tám sắp tới rồi, cậu thích ăn nhân bánh trung thu gì? Nhân thịt mỡ thì thế nào?”
“…… Có bệnh.”
“Tôi đã rất lâu chưa ăn qua bánh trung thu.” An Thúy nói, giờ này khắc này ai cũng phân không rõ cô là Trần Lị Hương hay là An Thúy, “Trung thu là tết đoàn viên, tôi không có người nhà để đoàn viên, cậu cũng không sai biệt lắm, tôi là người cô đơn, cậu là cô gia quả quỷ, xem ra là năm nay chúng ta có thể cùng nhau ăn bánh trung thu.”
An Thúy nói, trong đầu hồi tưởng lại bánh trung thu có hương vị gì, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, hồi ức dâng lên, đều là hình ảnh người một nhà đoàn tụ nói chuyện vui đùa.
Đang trò chuyện, đi đến nhà thì phát hiện có mấy người ngồi xổm ở cửa nhà. Vừa thấy An Thúy liền lập tức chạy tới quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô cứu mạng.
Trên mặt người bệnh mà bọn họ mang đến có mấy cái nhọt kỳ quái, nhọt rất lớn, giống như một chùm nho, hội chứng sợ mật độ cao nhìn thấy chắc điên hết, không có hội chứng sợ mật độ cao nhìn qua cũng cảm thấy tương đối ghê tởm. Càng ghê tởm hơn chính là nhìn kỹ, từng “Quả nho” phảng phất đều là một khuôn mặt, lại có ngũ quan rõ ràng, phá lệ khủng bố. Trên đường tới đây, người nào nhìn thấy bọn họ đều lộ vẻ chán ghét, tránh còn không kịp.
An Thúy lại như hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm, đi đến bên cạnh người bệnh ngồi xổm xuống.
Lạc Trầm Ngư nhìn thấy làn váy trắng tinh và ống tay áo to rộng của cô rơi ở trên mặt đất, lây dính tro bụi, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh dừng ở chỗ mạch đập của người bệnh, vốn là linh lực trân quý bởi vì rót linh lực vào rượu mà còn thừa không được bao nhiêu đã chuyển vào trong cơ thể người kia tuần hoàn vài vòng, vì thế tất cả âm uế trong cơ thể đều bị tinh lọc sạch sẽ, cũng chưa kịp phát ra thét chói tai, mà đã bị tinh lọc đến biến mất vô tung, mấy cái nhọt đáng sợ trên mặt cũng không còn.
Vì thế hơi thở của người kia đã thoi thóp rồi bây giờ lại sống lại, người một nhà vừa khóc vừa cười, năm lần bảy lượt muốn quỳ xuống, nhưng bị cô ngăn lại, còn tiễn bọn họ rời đi.
Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, luôn là có một số người từ địa phương khác tới xin giúp đỡ, trên cơ bản đều là một số người có bệnh kì quái, có người thì trên người nhiễm thứ dơ bẩn xấu xa nào đó, có người giống như bị quỷ thượng thân, bởi vì muốn xếp hàng chờ được rượu linh lực phỏng chừng là đều chết thẳng cẳng, cho nên trực tiếp đến thủ đô tìm An Thúy, khiến An Thúy không giống như thiên sư mà giống lão trung y.
Rất nhiều thời điểm đều chỉ là thu tượng trưng một chút tiền, bởi vì người tới đều là người khốn cùng, đại bộ phận đều là kẻ có tiền luôn có thể thông qua đủ loại phương pháp để mua cho bằng được rượu linh lực, nên không cần phải như vậy.
An Thúy cũng không phải người nào bệnh cũng trị, có một số người bệnh, đều là bọn họ gieo gió ắt gặt bão, cho nên cô sẽ không trị cho bọn họ. Mà người bị cự tuyệt nếu không phải là người tốt, tự nhiên sẽ nháo, có một số người ngầm nháo, có rất nhiều người giúp cô đánh bọn họ; có một số người thì nháo đến trên mạng, bán thảm bán đáng thương, nói cô lãnh khốc nói cô ngại bọn họ đưa tiền không đủ nhiều nên không muốn cứu, muốn dẫn phát dư luận tới áp bách An Thúy, kết quả là bị lột sạch sẽ, những việc đáng xấu hổ mà bọn họ đã làm được bày ra để cư dân mạng cả nước soi mói.
Số lần nhiều, mọi người liền biết An Thúy thoạt nhìn thánh khiết như thần nữ hạ phàm, nhưng lại không có tâm địa thánh mẫu tràn lan, đối với chuyện người xấu gieo gió gặt bão thì chỉ thấy chết mà không cứu, tuy nói như vậy khiến cho tranh luận rất lớn, nhưng mà ngại chuyện rượu linh lực và sổ đen, cho nên mọi người đều nghị luận rất văn minh, cũng khiến rất nhiều cư dân mạng phấn cô, số lượng người theo dõi tài khoản mạng xã hội mà Ninh Kiêu làm cho cô đã vượt qua tất cả các đại sư rất nhanh, trở thành thần tượng Huyền môn phái thực lực.
Cứu người nhiều, thì mỗi lần các đại sư khác tới bái phỏng An Thúy, đều sẽ nói một câu trên kim quang công đức trên người cô lại sáng thêm vài phần, An Thúy nhưng thật ra không có cảm giác được kim quang công đức gì, nhìn vào trong gương, cũng không thấy được bản thân có sáng lên.
Sau khi tiễn gia đình này đi, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Người hầu và bảo mẫu đều đã tan tầm về nhà, An Thúy đi vào tiền viện, phát hiện có tin nhắn, là đại sư Viên Tuệ gửi tới, cô cúi đầu xem, nhìn thấy là hai tấm hình, là hai đoạn văn được ông ấy chụp từ hai quyển sách cổ, chính là phương pháp làm như thế nào để tiêu trừ nghiệp chướng.
【 Tiểu hữu, ta tìm được từ hai quyển sách cổ, và đã tiến hành thảo luận với những đạo hữu khác, cảm thấy hẳn là sự thật, đúng là thế gian vạn vật tương sinh tương khắc triệt tiêu lẫn nhau. 】
Công đức và nghiệp chướng, thiện và ác……
An Thúy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy chuyện này giống như xác thật rất có đạo lý……
Cô một bên nhìn di động, một bên mở cửa nhà, mới vừa mở cửa đi vào, đèn cũng còn chưa