Giọng Cố Chiêu Quân không lớn, nhưng hào khí này được toát ra, lão nhún vai:
- Nhưng bây giờ nó hẳn đã sửa họ rồi, bị người ta bắt đi, tất cả mọi người trong Hồng lầu đều bị tẩy trừ, hết thảy đều bị thay thế mất rồi.
Rồi dẫn Tống Dương lại.
Tiểu lầu gạch đen, ngói sắt, so với các hoa lầu khác thiếu vẻ duyên dáng mà thừa phần tiêu sát, không giống một tiểu lầu câu hoa mà giống một lô cốt phòng thủ, trước cửa có thiếu nữ xinh đẹp đứng nhưng không trang điểm rực rỡ, trên mặt cũng không nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn đường phố náo nhiệt, dường như tất cả những thứ ở đây không có một chút can hệ gì tới nàng.
Cố Chiêu Quân rõ ràng là khách quen đến trước mặt thiếu nữ cười nói:
- Tiểu Diệp Tử, mau đi thông báo với Lý đại gia, người quen đến rồi.
Thiếu nữ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Tiên sinh tự trọng, dân nữ họ Diệp, tên là Phi Phi, không phải Tiểu Diệp Tử, Lão Diệp Tử gì đó.
Nói xong xoay người đi vào tiểu lầu thông báo.
Tống Dương còn tưởng nơi này không như những nơi khác, nhưng trong khi chờ đợi, bên cạnh rất nhiều khách ra ra vào vào, miệng không ngớt bình phẩm cô nương trong lầu, Tống Dương lúc này mới kinh ngạc hỏi lão Cố bên cạnh:
- Đây là thái độ phục vụ gì?
- Lúc nãy ta đã nói với ngươi, cảnh trí ở lầu này không có gì đặc sắc trong phường, trong tòa Lậu Sương Các này, các cô nương không xinh đẹp bằng nơi khác, rượu cũng không ngon bằng nơi khác dựa vào cái gì mà kinh doanh?
Cố Chiêu Quân dương dương tự đắc:
- Cái dựa vào chính là, các cô nương ở đây lạnh lùng như sương, có điểm hay là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận, khó có thể quấy nhiễu.
Tống Dương cười:
- Giữa ngươi và ta còn có một khoảng cách.
Đang lúc cười thì cô gái tên Diệp Phi Phi quay lại, dẫn hai người lên phòng Nhã Các ở lầu hai, có khoảng ba mươi cô gái xinh đẹp đang ngồi ở giữa nhà, nhìn thấy hai người vào cửa cũng không đứng dậy, chau mày hướng về phía Cố Chiêu Quân:
- Chính là lão?
Cố Chiêu Quân ho một tiếng:
- Lão hay không lão cái gì, ngươi mà cũng là chủ nhà sao?
Nói xong quay đầu cười nói với Tống Dương:
- Vị này là Lý đại gia, là bà chủ của tòa lầu này, năm đó người lãnh đạo trực tiếp chính là cha ngươi.
Phó đảng đang đứng trước mặt, Tống Dương thật không thể ngờ, Cố Chiêu Quân là ai, tại sao lại tới dẫn mình đi dạo ở phố hoa liễu này, thân ở Yến đô, dẫn hắn đến gặp "người liên lạc" của Phó đảng thật không bình thường.
Cô gái áo đỏ không thèm để ý tới Cố Chiêu Quân, đưa mắt nhìn Tống Dương:
- Lý Minh Ky ba mươi tuổi bắt đầu xin đến góp sức phò thừa tướng, khi ngài tại vị đối đãi ta như tướng sĩ, nếu có chút sai lầm Minh Ky nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhưng khi gặp ngài, một là không đứng dậy nghênh đón, hai là lời nói không cung kính cẩn trong, sau này ta đối xử với ngươi cũng như vậy, nếu không hài lòng, xin mời ngươi đi cho.
Phó đảng không giống như trong tưởng tượng vừa nhìn thấy Phó lão tứ liền cúi đầu bái.. Trước là A Y Quả, sau có Lý Minh Ky, mặc dù xác nhận thân phận của Tống Dương, họ vẫn dè chừng, nếu như kẻ có thể dùng, nếu người khả dụng, đảm đương được, thì sau này mới tính tiếp, nếu như không phải, chí ít cũng niệm tình trước đây, giúp đỡ một chút, sau này mọi người mới sống qua ngày được. nguồn
Lý Minh Ky nói xong lời dạo đầu, Cố Chiêu Quân cười ha hả:
- Đừng nói, với tính cách của Lý đại gia này, mở một ngôi lầu thật thích hợp.
Nói xong cũng không cần chào hỏi, tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Có nước trà không, khát nước quá, phải uống cái đã.
- Có nước trà, muốn chơi hoa không có nha hoàn, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Lý Minh Ky nói thản nhiên, nhưng giọng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên ý cười, làm cho người ta mơ hồ, không rõ được nàng nói rốt cuộc có thật không, nhưng quả thực không muốn nha hoàn đến uống cùng Cố Chiêu Quân....
Tống Dương cười với Lý Minh Ky:
- Vậy thì tốt quá, không có gì không hài lòng, nhưng ta muốn biết, cô nương có thể giúp ta làm cái gì?
- Nơi yên hoa, giá trị nhất đó là tin tức.
Lý Minh Ky nói xong, thoáng suy nghĩ một lát:
- Ví dụ như tin tức thú vị nhất hôm nay là Tô Hàng đã trở lại.
Tống Dương trợn mắt, không rõ nguyên do.
Tô Hàng là người, là con gái của Tô đại nhân Ngự sử Ttrung thừa, thông minh lanh lợi, đặc biệt là biết kể những câu chuyện cố quái kỳ lạ, câu chuyện rất hấp dẫn, khiến cho Cảnh Thái vui vẻ, trong kinh đặc biệt cấp cho nàng một tòa "Minh Nhật Sơn trang", phong nàng làm trang chủ. Giọng của Lý Minh Ki lạnh như băng, nhưng không có gì thiếu kiên nhẫn, tiếp tục giải thích:
- Câu chuyện cách đây năm năm trước, Tiểu nha đầu lúc đó mới 5 tuổi, rất có hứng thú với câu chuyện có kỳ trân ở biển, nó muốn đi ra biển tìm xem thử, Hôn Quân liền đồng ý ngay, cố ý truyền chỉ chế tạo thuyền, đầu năm ngoái một chiếc thuyền lớn hạ thủy, rời Tô Hàng ra biển, cho tới hôm nay mới trở về Kinh Sư.
Nói tới đây, Tống Dương hiểu ra một chút, thử hỏi thăm dò:
- Cho nên.....Cảnh Thái mới đem nhất phẩm lôi lui lại hai ngày?
- Cái này thì ta không biết, dù sao chuyện cũng là thế này: Tô Hàng sẽ kể chuyện, nàng ta mới du ngoạn một năm trên biển trở về.
Cảnh Thái thích nghe chuyện của nàng ta, Đoan ngọ nhất phẩm lôi đổi đến mồng 7 đầu tháng 5.
Tô Hàng trở về Minh nhật Sơn trang, chuyện này không có liên quan gì tới Tống Dương, Lý Minh Ky là dùng để chứng minh mình đã điều tra được tin tức rất chính xác, sau khi nói sơ qua Lý Minh Ky trở lại đề tài:
- Lúc ở Tình thành, ngươi muốn biết gì? Có thể tới hỏi ta giúp đỡ, tuy nhiên...
Nàng sa sầm nét mặt:
- Ngươi phải nhớ kỹ, lúc Diệp Phi Phi ở cổng, ngươi mới được đến tìm ta, nếu cô ấy không có ở đó, ngươi không được vào Lậu Sương các nửa bước.
Quy tắc quỷ quái, Tống Dương không có ý định truy cứu, gật gật đầu tiếp tục truy vấn:
- Ngoài thăm dò tin tức, còn có thể giúp gì?
Lý Minh Ki đáp:
- Dịch quán Nam Lý xuôi về phía Tây bắc một trăm bước, có người chuyên phụ trách nhổ răng trong tiểu y quán, nếu có nguy hiểm tới tính mạng, ngươi có thể đi tới đó, nhớ nói một câu...
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, sải bước tới bên cạnh Tống Dương, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, trán áp vào, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy:
- Nhổ cho ta một cái răng, sẽ có người vì ngươi rút kiếm.
Nói xong, nàng trở về chỗ ngồi cũ:
- Tạm thời là như thế, một bước lên trời không phải là chuyện tốt, từ từ thôi. Ngươi có thể làm được nhiều việc, đương nhiên ta có thể cho ngươi càng nhiều.Tống Dương lắc đầu:
- Chưa xong, còn có một chuyện, muốn nhờ ngươi giúp.
Lý Minh Ky có chút sắc giận:
- Vừa mới gặp đã muốn thứ này thứ nọ chỉ làm cho người ta ghét.
Nhưng nàng lại thản nhiên cười:
- Ngươi nói ta nghe thử, nói không tốt. Ám hiệu của bác sĩ nha khoa ta sẽ lập tức đổi: nói rất hay.. không chừng lại thêm vài chỗ cho ngươi.
- Trấn Quốc phủ vẫn còn, Trấn Quốc Công chưa chết.
Tống Dương đột nhiên nói. Sau trận dịch ở Hồng thành, chuyện này hắn phải suy nghĩ kỹ lại, đến được Tình thành trước tiên phải làm một lễ ra mắt với kẻ thù, tặng cho Yến Đế, Quốc sư một phiền toái lớn.
Văn võ tiên xà, bốn người đi mất ba, nhưng một trong ba người - "Võ" - là Trấn quốc công của Đại Yến vương triều Đàm Quy Đức năm đó vẫn chưa chết, chỉ có điều mình mắc bệnh lạ không thể dậy nổi, bán thân bất toại, sống dặt dẹo tới bây giờ.
Đàm gia sớm đã chia năm xẻ bảy, Trấn Quốc phủ hữu danh vô thực, nhưng trong mười năm lão Soái mắc bệnh, Cảnh Thái hằng năm không quên phong thưởng, hằng năm đều đến nhà thăm, xét đến cùng, chỉ vì cái uy của Đàm Quy Đức vẫn còn, trong quân vẫn có dòng chính, Cảnh Thái lấy cớ khiêm nhường để vỗ về, lôi kéo tướng lĩnh trung thành của Đàm Quy Đức.
Lý Minh Ky nhướng mày chau mặt, nói đơn giản:
- Trừ phi ngươi có thể trị được Trấn Quốc Công.
Trấn Quốc Công làm sao không biết lúc trước là ai hại mình, nếu lão có thể khỏi hẳn trở về, lại triệu nói bộ hạ cũ… Tống Dương cấp phiền toái này cho Cảnh Thái, thực là việc rất lớn.
Tống Dương cũng tìm ghế ngồi xuống:
- Ta muốn xem xem thế nào.
- Ngươi cũng biết, một câu nói nhẹ nhàng muốn xem của ngươi ta phải làm bao nhiêu việc, gánh bao nhiêu phiêu lưu?
Lý Minh Ky tươi cười giọng mỉa mai.
Lúc này Cố Chiêu Quân nói một câu, hỏi Tống Dương:
- Mấu chốt vẫn là, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Trấn Quốc Công không.
- Bao nhiêu danh y chân chính đều xem bệnh quái lạ không ổn, ngươi có thể trị được?
Lý Minh Ky nói theo:
- Ít nhất, ngươi cũng nên nói rõ ràng, ngươi dựa vào đâu nắm chắc như vậy.
Người đang ở thanh lâu, Cố Chiêu Quân thần thanh khí sảng, phấn chấn vui vẻ, lại ngắt lời:
- Ngươi muốn làm được chuyện này, nhất định trước tiên về nói lại với Lý đại gia. Ở trong Tình thành, ta không thể giúp ngươi gấp cái gì.
- Cảnh Thái và Quốc sư, cũng không phải kẻ thù.
- Nói về căn bệnh kỳ lạ của Đàm Quy Đức, mặc dù nhiều thầy thuốc nổi tiếng đều không nhìn ra nguyên do, ai khiến cho lão nhiễm căn bệnh lạ như vậy? - Quốc sư và Vưu Ly, không chỉ là kẻ thù.
- Ta là truyền nhân của Vưu Ly.
Tống Dương tận lực suy nghĩ vài ngày, nhìn ra đầu mối, mỗi câu một chút, công đạo rõ ràng, bốn câu nói, chính là hắn tính toán dựa vào trị bệnh cho Đàm Quy Đức.
- Nhưng bây giờ nó hẳn đã sửa họ rồi, bị người ta bắt đi, tất cả mọi người trong Hồng lầu đều bị tẩy trừ, hết thảy đều bị thay thế mất rồi.
Rồi dẫn Tống Dương lại.
Tiểu lầu gạch đen, ngói sắt, so với các hoa lầu khác thiếu vẻ duyên dáng mà thừa phần tiêu sát, không giống một tiểu lầu câu hoa mà giống một lô cốt phòng thủ, trước cửa có thiếu nữ xinh đẹp đứng nhưng không trang điểm rực rỡ, trên mặt cũng không nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn đường phố náo nhiệt, dường như tất cả những thứ ở đây không có một chút can hệ gì tới nàng.
Cố Chiêu Quân rõ ràng là khách quen đến trước mặt thiếu nữ cười nói:
- Tiểu Diệp Tử, mau đi thông báo với Lý đại gia, người quen đến rồi.
Thiếu nữ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Tiên sinh tự trọng, dân nữ họ Diệp, tên là Phi Phi, không phải Tiểu Diệp Tử, Lão Diệp Tử gì đó.
Nói xong xoay người đi vào tiểu lầu thông báo.
Tống Dương còn tưởng nơi này không như những nơi khác, nhưng trong khi chờ đợi, bên cạnh rất nhiều khách ra ra vào vào, miệng không ngớt bình phẩm cô nương trong lầu, Tống Dương lúc này mới kinh ngạc hỏi lão Cố bên cạnh:
- Đây là thái độ phục vụ gì?
- Lúc nãy ta đã nói với ngươi, cảnh trí ở lầu này không có gì đặc sắc trong phường, trong tòa Lậu Sương Các này, các cô nương không xinh đẹp bằng nơi khác, rượu cũng không ngon bằng nơi khác dựa vào cái gì mà kinh doanh?
Cố Chiêu Quân dương dương tự đắc:
- Cái dựa vào chính là, các cô nương ở đây lạnh lùng như sương, có điểm hay là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận, khó có thể quấy nhiễu.
Tống Dương cười:
- Giữa ngươi và ta còn có một khoảng cách.
Đang lúc cười thì cô gái tên Diệp Phi Phi quay lại, dẫn hai người lên phòng Nhã Các ở lầu hai, có khoảng ba mươi cô gái xinh đẹp đang ngồi ở giữa nhà, nhìn thấy hai người vào cửa cũng không đứng dậy, chau mày hướng về phía Cố Chiêu Quân:
- Chính là lão?
Cố Chiêu Quân ho một tiếng:
- Lão hay không lão cái gì, ngươi mà cũng là chủ nhà sao?
Nói xong quay đầu cười nói với Tống Dương:
- Vị này là Lý đại gia, là bà chủ của tòa lầu này, năm đó người lãnh đạo trực tiếp chính là cha ngươi.
Phó đảng đang đứng trước mặt, Tống Dương thật không thể ngờ, Cố Chiêu Quân là ai, tại sao lại tới dẫn mình đi dạo ở phố hoa liễu này, thân ở Yến đô, dẫn hắn đến gặp "người liên lạc" của Phó đảng thật không bình thường.
Cô gái áo đỏ không thèm để ý tới Cố Chiêu Quân, đưa mắt nhìn Tống Dương:
- Lý Minh Ky ba mươi tuổi bắt đầu xin đến góp sức phò thừa tướng, khi ngài tại vị đối đãi ta như tướng sĩ, nếu có chút sai lầm Minh Ky nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhưng khi gặp ngài, một là không đứng dậy nghênh đón, hai là lời nói không cung kính cẩn trong, sau này ta đối xử với ngươi cũng như vậy, nếu không hài lòng, xin mời ngươi đi cho.
Phó đảng không giống như trong tưởng tượng vừa nhìn thấy Phó lão tứ liền cúi đầu bái.. Trước là A Y Quả, sau có Lý Minh Ky, mặc dù xác nhận thân phận của Tống Dương, họ vẫn dè chừng, nếu như kẻ có thể dùng, nếu người khả dụng, đảm đương được, thì sau này mới tính tiếp, nếu như không phải, chí ít cũng niệm tình trước đây, giúp đỡ một chút, sau này mọi người mới sống qua ngày được. nguồn
Lý Minh Ky nói xong lời dạo đầu, Cố Chiêu Quân cười ha hả:
- Đừng nói, với tính cách của Lý đại gia này, mở một ngôi lầu thật thích hợp.
Nói xong cũng không cần chào hỏi, tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Có nước trà không, khát nước quá, phải uống cái đã.
- Có nước trà, muốn chơi hoa không có nha hoàn, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Lý Minh Ky nói thản nhiên, nhưng giọng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên ý cười, làm cho người ta mơ hồ, không rõ được nàng nói rốt cuộc có thật không, nhưng quả thực không muốn nha hoàn đến uống cùng Cố Chiêu Quân....
Tống Dương cười với Lý Minh Ky:
- Vậy thì tốt quá, không có gì không hài lòng, nhưng ta muốn biết, cô nương có thể giúp ta làm cái gì?
- Nơi yên hoa, giá trị nhất đó là tin tức.
Lý Minh Ky nói xong, thoáng suy nghĩ một lát:
- Ví dụ như tin tức thú vị nhất hôm nay là Tô Hàng đã trở lại.
Tống Dương trợn mắt, không rõ nguyên do.
Tô Hàng là người, là con gái của Tô đại nhân Ngự sử Ttrung thừa, thông minh lanh lợi, đặc biệt là biết kể những câu chuyện cố quái kỳ lạ, câu chuyện rất hấp dẫn, khiến cho Cảnh Thái vui vẻ, trong kinh đặc biệt cấp cho nàng một tòa "Minh Nhật Sơn trang", phong nàng làm trang chủ. Giọng của Lý Minh Ki lạnh như băng, nhưng không có gì thiếu kiên nhẫn, tiếp tục giải thích:
- Câu chuyện cách đây năm năm trước, Tiểu nha đầu lúc đó mới 5 tuổi, rất có hứng thú với câu chuyện có kỳ trân ở biển, nó muốn đi ra biển tìm xem thử, Hôn Quân liền đồng ý ngay, cố ý truyền chỉ chế tạo thuyền, đầu năm ngoái một chiếc thuyền lớn hạ thủy, rời Tô Hàng ra biển, cho tới hôm nay mới trở về Kinh Sư.
Nói tới đây, Tống Dương hiểu ra một chút, thử hỏi thăm dò:
- Cho nên.....Cảnh Thái mới đem nhất phẩm lôi lui lại hai ngày?
- Cái này thì ta không biết, dù sao chuyện cũng là thế này: Tô Hàng sẽ kể chuyện, nàng ta mới du ngoạn một năm trên biển trở về.
Cảnh Thái thích nghe chuyện của nàng ta, Đoan ngọ nhất phẩm lôi đổi đến mồng 7 đầu tháng 5.
Tô Hàng trở về Minh nhật Sơn trang, chuyện này không có liên quan gì tới Tống Dương, Lý Minh Ky là dùng để chứng minh mình đã điều tra được tin tức rất chính xác, sau khi nói sơ qua Lý Minh Ky trở lại đề tài:
- Lúc ở Tình thành, ngươi muốn biết gì? Có thể tới hỏi ta giúp đỡ, tuy nhiên...
Nàng sa sầm nét mặt:
- Ngươi phải nhớ kỹ, lúc Diệp Phi Phi ở cổng, ngươi mới được đến tìm ta, nếu cô ấy không có ở đó, ngươi không được vào Lậu Sương các nửa bước.
Quy tắc quỷ quái, Tống Dương không có ý định truy cứu, gật gật đầu tiếp tục truy vấn:
- Ngoài thăm dò tin tức, còn có thể giúp gì?
Lý Minh Ki đáp:
- Dịch quán Nam Lý xuôi về phía Tây bắc một trăm bước, có người chuyên phụ trách nhổ răng trong tiểu y quán, nếu có nguy hiểm tới tính mạng, ngươi có thể đi tới đó, nhớ nói một câu...
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, sải bước tới bên cạnh Tống Dương, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, trán áp vào, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy:
- Nhổ cho ta một cái răng, sẽ có người vì ngươi rút kiếm.
Nói xong, nàng trở về chỗ ngồi cũ:
- Tạm thời là như thế, một bước lên trời không phải là chuyện tốt, từ từ thôi. Ngươi có thể làm được nhiều việc, đương nhiên ta có thể cho ngươi càng nhiều.Tống Dương lắc đầu:
- Chưa xong, còn có một chuyện, muốn nhờ ngươi giúp.
Lý Minh Ky có chút sắc giận:
- Vừa mới gặp đã muốn thứ này thứ nọ chỉ làm cho người ta ghét.
Nhưng nàng lại thản nhiên cười:
- Ngươi nói ta nghe thử, nói không tốt. Ám hiệu của bác sĩ nha khoa ta sẽ lập tức đổi: nói rất hay.. không chừng lại thêm vài chỗ cho ngươi.
- Trấn Quốc phủ vẫn còn, Trấn Quốc Công chưa chết.
Tống Dương đột nhiên nói. Sau trận dịch ở Hồng thành, chuyện này hắn phải suy nghĩ kỹ lại, đến được Tình thành trước tiên phải làm một lễ ra mắt với kẻ thù, tặng cho Yến Đế, Quốc sư một phiền toái lớn.
Văn võ tiên xà, bốn người đi mất ba, nhưng một trong ba người - "Võ" - là Trấn quốc công của Đại Yến vương triều Đàm Quy Đức năm đó vẫn chưa chết, chỉ có điều mình mắc bệnh lạ không thể dậy nổi, bán thân bất toại, sống dặt dẹo tới bây giờ.
Đàm gia sớm đã chia năm xẻ bảy, Trấn Quốc phủ hữu danh vô thực, nhưng trong mười năm lão Soái mắc bệnh, Cảnh Thái hằng năm không quên phong thưởng, hằng năm đều đến nhà thăm, xét đến cùng, chỉ vì cái uy của Đàm Quy Đức vẫn còn, trong quân vẫn có dòng chính, Cảnh Thái lấy cớ khiêm nhường để vỗ về, lôi kéo tướng lĩnh trung thành của Đàm Quy Đức.
Lý Minh Ky nhướng mày chau mặt, nói đơn giản:
- Trừ phi ngươi có thể trị được Trấn Quốc Công.
Trấn Quốc Công làm sao không biết lúc trước là ai hại mình, nếu lão có thể khỏi hẳn trở về, lại triệu nói bộ hạ cũ… Tống Dương cấp phiền toái này cho Cảnh Thái, thực là việc rất lớn.
Tống Dương cũng tìm ghế ngồi xuống:
- Ta muốn xem xem thế nào.
- Ngươi cũng biết, một câu nói nhẹ nhàng muốn xem của ngươi ta phải làm bao nhiêu việc, gánh bao nhiêu phiêu lưu?
Lý Minh Ky tươi cười giọng mỉa mai.
Lúc này Cố Chiêu Quân nói một câu, hỏi Tống Dương:
- Mấu chốt vẫn là, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Trấn Quốc Công không.
- Bao nhiêu danh y chân chính đều xem bệnh quái lạ không ổn, ngươi có thể trị được?
Lý Minh Ky nói theo:
- Ít nhất, ngươi cũng nên nói rõ ràng, ngươi dựa vào đâu nắm chắc như vậy.
Người đang ở thanh lâu, Cố Chiêu Quân thần thanh khí sảng, phấn chấn vui vẻ, lại ngắt lời:
- Ngươi muốn làm được chuyện này, nhất định trước tiên về nói lại với Lý đại gia. Ở trong Tình thành, ta không thể giúp ngươi gấp cái gì.
- Cảnh Thái và Quốc sư, cũng không phải kẻ thù.
- Nói về căn bệnh kỳ lạ của Đàm Quy Đức, mặc dù nhiều thầy thuốc nổi tiếng đều không nhìn ra nguyên do, ai khiến cho lão nhiễm căn bệnh lạ như vậy? - Quốc sư và Vưu Ly, không chỉ là kẻ thù.
- Ta là truyền nhân của Vưu Ly.
Tống Dương tận lực suy nghĩ vài ngày, nhìn ra đầu mối, mỗi câu một chút, công đạo rõ ràng, bốn câu nói, chính là hắn tính toán dựa vào trị bệnh cho Đàm Quy Đức.