Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 137: Kịch hay diễn hoài

Ánh trăng mỏng như tờ giấy, sáng như tuyết, mặc dù trong đêm đen mờ mịt, chúng vẫn có thể phản xạ ánh lửa mỏng manh, trong chớp mắt biến tỏa thành bảy màu kiều diễm, đẹp như một giấc mộng, ba thầy trò Quốc sư đều cảm thấy giấc mộng có gì đó quen quen.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu A Nhất là: A Nhị đã phát động hung khí sau lưng gã rồi ư? Còn chưa kịp nghĩ A Nhị vì sao lại đánh cơ quát lên người mình, A Nhất đã rùng mình một cái thật mạnh.
Cảm giác cuối cùng của A Nhị là lạnh, rất lạnh, bây giờ không phải là mùa hè sao?
Trăm ngàn dao tròn nhập vào cơ thể, không đau, chỉ là rất lạnh, cơ thể A Nhất, A Nhị bị vỡ ra thành vạn đoạn.
Đối mặt với cơ quát hung ác, phản ứng kịp cũng chỉ có Quốc sư.
Ngay tại khoảnh khắc lưỡi dao bùng nổ ra, hai tay vận thành hai luồng gió đen kịt. ngay cả dao tròn có thể dễ dàng cắt đứt mọi thứ, lại không phá vỡ được bao tay bằng da thịt màu đen kia, Quốc sư dùng tu vi cả đời của mình, chống lại hung khí mà chính mình nỗ lực chế tạo ra.
Tuy nhiên chuyện trong nháy mắt, dao tròn rơi hết, cánh tay phải của Quốc sư quay cuồng giữa không trung.
Không chỉ một cánh tay mà mặt nạ của lão cũng bị lưỡi dao đánh trúng dập nát, lộ ra diện mạo vốn có. Mặt và tay lão giống như hư thối cương mủ, không có làn da, ngũ quan vặn vẹo. ngay giữa ngực cũng có hai miệng vết thương cực kỳ dài. Bị thương tuy nặng, nhưng lão lại thật sự đã xông qua được trận lưỡi dao như vỡ mộng, đang tìm đường chạy như điên.
Hồng quang lưu luyến, từ mui xe bắn ra. Tống Dương cũng đuổi không kịp kẻ thù mạnh mẽ, chỉ ném đao hy vọng đả thương được kẻ địch.
Trong một ném đó là toàn bộ tu vi, một tiếng hét của Tống Dương không rõ, khàn khàn. Mỗi phần lực trong kinh mạch đều đã ngưng tụ lại nơi Hồng Tụ, không còn sức mà hét nữa.
Hắn dùng lực quá, đến nỗi trong nháy mắt đoản đao rời khỏi tay đó, Tống Dương chỉ cảm thấy toàn thân như bị vét sạch vậy, đầu choáng mắt hoa, không đứng thẳng được, trong lòng khó chịu, trống trải. Nhưng thế từ tay áo như điện, thẳng đến sau tim của Quốc sư.
Tống Dương hiểu một đao này không làm kẻ thù bị thương được, nhưng hắn cũng chắc chắn, kẻ thù cuối cùng sẽ bị kìm lại. Quốc sư đã bị thương nặng, thân pháp có nhanh hơn cũng không nhanh hơn kích đâm tới sau lưng lão, nếu lão muốn tránh khỏi vận rủi bị kích xuyên thủng tim thì chỉ có xoay người né tránh, ngăn cản. Mà người Man từ bốn phía đều đã chạy tới, chỉ cần Quốc sư tạm dừng trong chốc lát, sẽ rơi vào vòng vây, vạn kiếp không thể quay lại được.
Nhưng Tống Dương đã đoán sai, Quốc sư không tránh không né, tùy cho Hồng Tụ đuổi theo lão. Tiếng kêu khàn thảm thiết, giống như tiếng người bình thường thổi sáo: tiếng gió "viu viu", trộn lẫn sự kịch liệt dị thường, Hồng Tụ trúng ngay giữa tim, từ sau xuyên ra trước.
Đao trúng tim, chắc chắn là chết.
Nhưng điều càng làm Tống Dương chấn động chính là, Quốc sư vẫn chưa chết, ngược lại dựa vào kình lực mà đao lao tới sau lưng, càng nhanh hơn được một chút, tay trái còn lại trong lúc chạy trốn giơ lên, dùng sức bẻ gãy Hồng Tụ, đem phần còn lại tiện tay ném xuống đất, trong chớp mắt trốn đi không thấy bóng dáng nữa.
Từ giây phút ba thầy trò Quốc sư tấn công, chiến đấu trong giây lát, A Nhất, A Nhị chết thảm, Quốc sư đáng chết nhưng lại không chết chạy thoát khỏi tiểu trấn, đao Hồng Tụ nổi danh một thời bị gãy, Tống Dương ngây dại. Coi như đây là đầu long, thì đao trúng tim cũng là không sống được, trừ khi... lão giống mình, cũng là người có tim bên phải.
Trước khi Mộc Ân thay Tống Dương điều binh, đã có một lời hứa với hắn: không gặp mặt.
Tống Dương không thể cùng đại đội của Sơn Khê Man gặp mặt được. Tống Dương hiểu được khổ tâm của nàng, làm theo bố trí của Tần Trùy, chọn phương hướng kẻ thù có khả năng chạy trốn nhất mà sắp xếp xe, trốn trong thùng xe, từ đầu tới cuối vẫn chưa từng nhìn thấy một người Man nào.
Trước khi đi sứ Đại Yến, Tống Dương đem xe ngựa bỏ lại thành Phượng Hoàng, lần này trở về quê hương bố trí, đương nhiên muốn đem nó về.
Tần Trùy sau khi giúp người Man chắc chắn mai phục ổn thỏa, cùng Tống Dương đợi ở trong xe, nhưng sau lại nhìn thấy đột kích đúng là một đội Phiêu Kỵ của Nam Lý, đã rất kinh sợ lập tức muốn đi ra ngoài, gã xuất thân là quân nhân, cho dù nói thế nào cũng không thể để cho bọn người Man bao vây tiêu diệt quân chính quy của Nam Lý được, Tống Dương thầm thở dài một tiếng, giơ tay sờ lên gân cổ của gã, khiến cho gã tạm thời hôn mê.
Lúc trước Quốc sư nghe được trong xe ngựa một hơi thở nặng nhọc, một nhẹ nhàng, chính là phân biệt của Tần Trùy và Tống Dương.
Giờ này Quốc sư chạy trốn, trận loạn chiến trong trấn không còn ý nghĩa gì nữa, theo lệnh của đại thủ lĩnh và các chủ các bộ người Man, đại đội Sơn Khê Man may mắn còn lại kỵ binh, chuyển hướng quay về trong núi, dùng hết sức khả năng đi lùng bắt kẻ thù. Tống Dương thì đã đuổi theo hướng Quốc sư chạy trốn mà thâm nhập vào vùng núi sâu trước cả bọn họ từ lâu rồi.
Trấn nhỏ tanh mùi máu trong nháy mắt lại trở về yên tĩnh, chỉ còn vang tiếng mưa phùn rơi xuống đất nho nhỏ.
Hơn trăm binh lính sống sót ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau một lát, hơn phân nửa tàn binh đã khóc òa, không phải là chúc mừng vì sống sót sau tai họa, không phải là tiếc thương cho những người đã chết, chỉ là vì những gì vừa trải qua. Trong địa ngục vừa nãy chỉ có chém giết, sau khi kết thúc, sau khi được thả lỏng, không kìm nổi muốn khóc.
Lúc này đột nhiên một tiếng rống to vang lên, một người vạm vỡ từ một thùng xe vỡ nát nhảy ra, Tần Trùy đã tỉnh.
Quân lính tưởng còn có kẻ địch, có người còn té xuống đất, có người run rẩy cầm giáo lên lần nữa, Tần Trùy sao có thể động thủ với họ chứ? Lúc này mới giơ thẻ bài lên cao nói rõ thân phận.
Phòng ngự Tây Bắc do Trấn Tây Vương quản lý, kỵ binh này xem như cũng là thuộc hạ của Trấn Tây Vương, lúc này liếc thấy người Hồng Ba Phủ tới, thực sự giống như em bé tủi thân bỗng nhìn thấy người nhà, binh lính vừa khóc, vừa đem những chuyện mới trải qua kể hết ra, nhưng không ai có thể ngờ rằng, bọn họ còn chưa nói được mấy câu, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy ngực, trong tích tắc máu chảy lai láng, chết thảm tại chỗ.
Đã định từ trước rồi, tiểu đoàn kỵ binh này không ai còn có thể nhìn thấy ánh bình minh nữa.
Mà lúc này, Tần Trùy ngược lại đang trấn tĩnh xuống. Có liên quan đến Nhâm Sơ Dung, tất cả tính toán của Tống Dương gã đều nắm rõ, vùng lân cận tuy rằng sẽ có binh mã được điều động, nhưng tất cả đều là giả. Quân binh Nam Lý sẽ không thật sự nhập chiến. Trong kết cục này, Quốc sư không có thân phận, Tống Dương không có thân phận, người Man càng không có thân phận. Chỉ là ân oán cá nhân đơn thuần mà thôi.
Nhưng bây giờ mất đi một đội kỵ binh vô ích, triều đình nếu muốn điều tra rõ ràng, Trấn Tây Vương khó chối được sai lầm.
Tần Trùy không dám chậm trễ, lập tức viết một bức thư ngắn, trình báo tất cả sự việc xảy ra ở đây, thả một con chim bay nhanh về thành Phượng Hoàng, báo Nhâm Sơ Dung sớm chuẩn bị.
Mãi đến gần sáng, Tống Dương mới quay về tiểu trấn. Tần Trùy lập tức tiếp đón.
Nhìn thấy y, Tống Dương có chút mệt mỏi, cười:
- Đêm qua đã đánh ngươi ngất đi, xin lỗi.
Trong lúc ác chiến hắn không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng bố trí từ đầu đến cuối, tính toán sao để trốn ở tiểu trấn chờ kẻ địch, mấy đêm không ngủ, khiến gã tổn hao tinh lực rất lớn.
Tần Trùy hiểu, Tống Dương xin lỗi không chỉ vì đánh choáng mình, chậm rãi đáp:
- Bọn họ căn bản cũng không sống nổi, đã bị hạ độc rồi. Quốc sư thì sao? Đuổi được không?
Tống Dương lắc đầu, vẻ mặt cũng không thất vọng nhiều lắm:
- Lão chạy rất nhanh, trong lúc còn xuống khe núi, đuổi tới vùng núi sâu thì không thấy tung tích đâu nữa, chạy thoát rồi. Mộc Ân nói bà sẽ liên lạc với Man chủ, tận lực đuổi giết, nhưng ta biết là lão đã chạy rồi, lần này có lẽ không chết đâu.
Nói xong, Tống Dương duỗi lưng lười biếng, trên mặt chán chường trở nên hư không, đột nhiên hiện lên chút hưng phấn.
Tần Trùy nhíu mày. Tối nay đã chết nhiều người như vậy, tuyệt đại đa số trong đó đều là vô tội, thủ phạm chân chính lại trốn thoát, y không rõ vì sao Tống Dương còn có thể cao hứng đến thế.
Tuy rằng lời không nói ra nhưng Tống Dương nhìn ra được nghi hoặc của y, mỉm cười nói:
- Ngươi hôn mê nên không thấy, đám thuộc hạ Quốc sư mang theo, kém cỏi nhất cũng ở võ sĩ thượng phẩm, hai lão tăng theo sát bên người lão, chỉ dựa vào thế bọn họ lúc xông tới xe ngựa thôi, so với Trần Phản lúc mạnh nhất cũng chỉ thua một phần, đại tông sư đều đã chết rồi.
Quốc sư là đại tông sư, Tần Trùy có thể đoán được, nhưng hai thuộc hạ bên cạnh Quốc sư cũng là cao thủ giáp đỉnh, đủ để làm gã chấn động. Text được lấy tại
Sau khi kinh ngạc, Tần Trùy bỗng nhiên cười rộ lên, quay đầu lại nói với kỵ binh Nam Lý đã ngã chết trong lầy lội:
- Đã nghe thấy cả chưa? Chôn cùng các ngươi, có hai vị giáp đỉnh tông sư, có ba mươi tên võ sĩ thượng đẳng, hảo huynh đệ, chết không oan ức, an tâm mà lên đường nhé.
Giọng y càng nói càng vang dội, từ lúc đầu còn là nhẹ nhàng thì thào, đến câu cuối thì hét lớn vang dội.
Tống Dương cũng cười to hơn, nhưng niềm vui của hắn và Tần Trùy không giống nhau, một ngàn năm trăm mạng người không có quan hệ gì với hắn, mạng người cũng không phải do hắn làm hại, nếu có cơ hội tái diễn sự tình tối hôm qua, cho dù liên lụy tới người vô tội có nhiều gấp đôi đi nữa, hắn vẫn sẽ phát động mai phục như cũ.
Quả thực vậy, mặc dù có giết hết thế gian cũng không đổi được người yêu thương hắn nhất trên đời.
Nhưng, nếu báo thù phải đổ máu của thiên hạ thì Tống Dương không chút do dự.
Thực ra bản thân hắn làm sao không biết con người Tô Hàng kia, hai người chỉ khác nhau ở duy nhất một điểm, Tống Dương tính cách tùy tiện, còn Tô Hàng thì cố chấp.
- Còn Quốc sư, cánh tay phải bị chém đứt rồi, ngực trái thì bị xuyên thủng, bụng cũng bị cắt, ngươi không thấy bộ dạng của lão lúc chạy trốn đâu. Một con chó, khi đó lão chính là một con chó.
Tống Dương cười khanh khách, từ trong đáy mắt nổi lên một niềm khoái lạc:
- Đường đường là Quốc sư Đại Yến, bị chúng ta đánh thành một con chó tàn phế. Linh vị của cậu là ở chỗ này.
Nói xong, Tống Dương giơ tay chỉ về chỗ cách đó không xa. Trong sảnh đường thờ phụng bài vị của Vưu thái y.
- Còn nữa, phần mộ thì ở gần đây, chuyện tối hôm qua cậu cũng thấy rồi đấy. Quốc sư là tới trộm thi thể của cậu, cao thủ tùy tùng, binh mã thị vệ, uy phong thật lớn, kết quả lại chạy trốn thục mạng trong bộ dạng như một con chó không coi ra gì.
Tần Trùy đại khái cũng hiểu rõ, hiện tại Tống Dương vui vẻ, là bởi vì một hồi trò hay này, trình diễn ngay trước mắt người thân, "cậu cũng thấy rồi đấy", gã làm đáy chậu suy đoán rồi cười không ngừng nghỉ.
Ông ấy sẽ vui vẻ, cho nên mình cũng vui vẻ.
Sau khi cười xong, vẻ mặt Tống Dương khôi phục lại bình thường:
- Vừa rồi ở trong núi, lúc phát hiện mình đã mất giấu kẻ thù, vừa đau vừa hận đến thắt gan thắt ruột, hận không thể nắm lấy tóc mình là ném xuống đất, cơ hội tốt như vậy mà không thể báo thù được. Thật đáng hận, hận rồi ta lại thấy không hận nữa. Ta đã hiểu được một chuyện.
Tần Trùy nhíu mày, khuôn mặt xấu xí biến đổi:
- Chuyện gì?
- Quốc sư chắc chắn là người tim phải, cho nên lão mới có thể sống, đó là một điều bất ngờ, trước đó không có khả năng tính đến điều ngoài ý muốn này. Vưu Ly nếu còn sống thì ông ấy cũng sẽ không trách ta, ta cũng không cần tự ai tự oán. Mà quan trọng nhất là, màn kịch tối qua diễn rất hay, cậu xem chắc là thấy rất vui vẻ chứ? Chắc là còn muốn xem lại một lần nữa chứ?
Mắt Tống Dương sáng lên:
- Vậy thì diễn thêm một màn nữa đi. Nếu như lão còn có thể trốn được thì diễn lần thứ ba, thứ tư. Chỉ cần lão không chết, thì ta sẽ kịch hay diễn hoài, từng màn từng màn kéo lão ra diễn, diễn cho cậu xem. Chờ khi lão không thể diễn được nữa, thì cũng đáng chết rồi.
Tần Trùy nhìn hắn, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ cổ quái dị thường. có nên mắng Tống Dương một câu "không biết lượng sức mình" không?
Cuối cùng Tần Trùy vẫn là lắc đầu, so sánh tiếp, gã càng muốn cười nói với Quốc sư một câu: chớ chọc chó điên.

back top