Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 167: Còn nhiều thời gian (P1)

Nói về độc thuật, ngoại trừ Yến Đỉnh không biết tung tích nơi nào, còn có ai mạnh hơn Hổ Phách? Hoa Tiểu Phi cũng không bằng, Tống Dương càng kém xa.

Tiếng Hổ Phách trầm thấp:

- Ta bị thương, võ công không đánh được, nhưng bản lĩnh hạ độc nói chung vẫn còn.

Nói xong, bà đưa mặt liếc nhìn A Cửu một cái, thản nhiên nói:

- Cứ như vậy đi.

A Cửu không dám nói thêm điều gì, quay người lại đi chỉ huy trận chiến…

Gần phía cửa bắc huyết chiến không ngừng, Hổ Phách lại ngồi rất yên ổn, xung quanh đánh ác liệt thế nào cũng không chạm tới bà, việc bà muốn làm vô cùng đơn giản: đợi.

Tăng binh, hộ pháp, chiến sĩ dân tộc Hồi Hột tất cả đều gia nhập chiến đoàn, số người liều mạng đi ngăn cản quân Yến điên cuồng phản công; Hồ đại nhân, nhị ngốc, Tiêu Kỳ …những người này không thể không đánh, tập trung cả bên cạnh Quốc sư, sắc mặt tái nhợt ánh mắt kinh hoàng. Tô Hàng cũng không ngoại lệ, nàng sợ hãi. Xét cho cùng cũng là nữ nhân bình thường, đặt mình giữa chiến trường, mắt nhìn máu thịt bay tứ tung, bên tai tiếng kêu thảm thiết, ai có thể không biến sắc.

Tuy nhiên sợ hãi cũng không làm giảm bớt sự hiếu kỳ của Tô Hàng, bà ngồi xổm trước mặt Hổ Phách:

- Ngài đang đợi Tống Dương?

Hổ Phách gật đầu, hỏi:

- Ngươi thích Tống Dương?

Tô Hàng không chút do dự:

- Trên đời này ta chỉ thích hắn.

Hổ Phách mỉm cười:

- Ta cũng thích ngươi.

Con mắt Tô Hàng long lanh, nhìn Quốc sư từ trên xuống dưới, một lát sau lộ ra nụ cười tươi, chói sáng mà quyến rũ:

- Ngài có thể giúp hắn, ta sẽ thích ngài.

Hổ Phách, Tô Hàng, một thân lay động ở phía dưới lộ ra một vẻ thần bí khủng bố, một bộ quần áo kỳ dị nhẹ nhàng run lên, nhưng giọng điệu mang theo tiếng cười nhỏ không ngớt, hai yêu tinh tán gẫu khá hòa hợp.

A Cửu một bên chỉ huy tăng binh, trên trán sớm đổ mồ hôi lạnh. Cửa bắc đấu võ động tĩnh náo loạn không nhỏ, vùng phụ cận quân Yến phân tán nghe được tiếng động, đang lục tục tiến lại tiếp viện, nhưng khiến gã lo lắng nhất vẫn là ngoài thành, Thiên quyền.

Đại doanh Thiên quyền rất nhanh đã tới sao? Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết… Đợi người? Đợi ai? Đợi Diêm vương gia sao? A Cửu gấp đến độ hồ đồ, quên mất chính mình là người tu hành, thực muốn chết cũng không về cho Diêm vương quản.

Thời gian như ngừng lại, mỗi giây mỗi phút đều hết sức dài, nhưng hết lần này tới lần khác, chớp mắt lại một mạng người lụi tàn, một nhịp thở thì mấy cái đầu đã rơi xuống đát, tốc độ tương phản, làm cho người ta không gọi tên được cảm giác kỳ lạ đang trào dâng …Vốn nghĩ thời gian không đáng tiền, chính giờ phút này mới hiểu được, nó vốn là tính mạng.

Huyết chiến rất lâu, tín đồ bị tàn sát hầu như không còn, tăng binh thương vong thê thảm và nghiêm trọng, cao thủ hộ pháp đi theo Quốc sư cũng bị thương khá nhiều, nhưng nơi cửa thành đang mở, Hổ Phách vẫn ngồi ngay ngắn! Tống Dương bên kia tiến triển như thế nào bà cũng không biết, bà chỉ biết, tòa thành này là sinh mệnh của đứa con, chỉ cần mình còn một hơi thở, sẽ không thể để nó đóng!

" Sư tôn " chưa hề tỏ ý muốn đứng dậy, A Cửu lòng nóng như lửa đốt, tạm thời bất chấp chỉ huy đệ tử hai viện, chạy đến trước mặt lão tăng bị trọng thương ôm khỏi đám hỗn chiến:

- Lục sư huynh, tu vi của người tốt, giúp đệ nghe một chút, tiếng vó ngựa ngoài thành cách còn xa lắm không?

A Lục lắng nghe, tuy bị thương không nhẹ nhưng ngũ cảm còn tốt, nghe vậy quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận lắng nghe một lát, ngẩng đầu đáp:

- Nào có tiếng vó ngựa? Ngoài thành không có chút động tĩnh.

A Cửu " a " một tiếng, trong giọng nói tràn đầy buồn bực, gã yên lặng tính thời gian, lúc này doanh trại Thiên Quyền thành bắc khẳng định tới rồi, như thế nào toàn bộ lại không có động tĩnh, không cam lòng nói:

- Sư huynh nghe lại cẩn thận một chút xem?

- Nghe cái…A di đà Phật.

Miệng vết thương của A Lục đau muốn chết, chẳng có lòng suy nghĩ cùng sư đệ nói lời thừa, xua tay bảo:

- Tuyệt đối không nghe lầm, bên ngoài thật sự rất yên tĩnh!

A Cửu mặt đầy vẻ nghi hoặc, suy nghĩ tốt một trận rốt cuộc bừng tỉnh ngộ: nhất định là sư tôn. Trách không được ngài dám ngồi xuống, chờ đợi, hóa ra đã sớm hóa giải viện quân Thiên Quyền phía cửa bắc. Về phần hóa giải như thế nào, thủ đoạn thần tiên của sư phụ, không phải đệ tử nào cũng có thể đoán được.

Hổ Phách hóa giải cái rắm, chính nàng đang hỏi Tô Hàng bộ trang phục xuân lệ là may ở cửa hàng nào ra được dáng vẻ như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét xuyên thấu trời đêm! Vù vù mà leng keng, đầy ắp ý chí quyết chiến, thanh âm một người, gần như đem cả tòa thành huyên náo đập vỡ vụn. Theo tiếng thét dài, vài người từ trong thành lao về cửa bắc.

Tuy chỉ vài người, nhưng bọn họ cất tiếng, giống như đám đại lang sói trình diện!

Người thét dài tóc mai nhiễm sương, trường cung trong tay chấn động không ngớt, mỗi một động tác căng dây, tất có một chùm kim quang nở rộ, đại tông sư La Quan, trong nháy mắt bảy mũi tên lao ra như sấm sét.

Lão già áo xanh, trên mặt cười hiền lành, hai tay vừa đúng vạt ống tay áo, bước tiến cực ổn, mỗi một bước đặt trên mặt đất, mọi người xung quanh có thể cảm nhận mặt đất hơi chấn động. Cố Chiêu Quân… Bình thường lão đi lại nhẹ không thể nhẹ hơn, giống như bóng dáng gió phiêu diêu, nhưng trong thời gian chiến tranh, lại thực sự trở nên nặng nề, tất cả có gan tới gần, giết tới hướng quân Yến của lão, dường như đều bị chân lão phản kháng nứt đất, đá tới!,

Bất kể là đao thương hay người sống, đều thành hai đoạn, Tô Hàng nhìn xa xa, tận mắt nhìn thấy một tướng lĩnh quân Yến hướng về Cố Chiêu Quân đánh tới, chợt bị một cước đá trúng ngực, một thanh niên trai tráng như vậy thoáng chốc khom lưng, thân trên bay ra, hai đùi vẫn còn lưu trên mặt đất.

Nam Vinh theo sát bên người chủ nhân, nàng đang nhảy múa, cùng quá khứ không giống nhau, giờ phút này trong tay nàng nhiều trang sức, dài hơn trượng, truyện ngân lăng ngày mùng một tháng mười, theo nàng dựng lên điệu múa, đến đoạn hoa sen máu phun trào, áo lót hồng diễm vung theo điệu múa của nàng.

Còn có Bạch tiên sinh, Bàn Tử tay trần, khi giết người tất cả vô cùng xinh đẹp, chỉ là giản dị, tóm vào thực chạm tới xương, nhưng thủ pháp cực mau lẹ, ông ta chỉ nắm vào cổ, một tiếng " cách " nhỏ vang lên, chính là âm thanh tính mệnh cường tráng, không có tiếng kêu thảm thiết, cứ yên lặng mà chết…

Trong đoàn người, người kinh ngạc nhất, khiến người ta sợ hãi nhất, cũng là cái khí thế huy hoàng nhất đó, Tống Dương, Long tước! Như vậy oanh oanh liệt liệt vọt tới, chỉ có mùi máu còn thừa lại tanh nồng, đám chắn trước mặt hắn bị phá nát vụn, lưu lại phía sau lưng hắn một đường máu!

Tô Hàng nhìn thấy đầu váng mắt hoa, thân thể loạng choạng gần như ngồi không yên, Hổ Phách trong nháy mắt đưa chóp mũi nàng lên, đưa lên một chút phấn dược an thần, cười hỏi:

- Thế nào rồi?

Tô Hàng lấy lại bình tĩnh, cười gõ vào đầu mình:

- Ta vẫn cho rằng hắn rất ngốc… Không ngờ hắn lại hung mãnh như vậy, còn có nhiều bằng hữu lợi hại như vậy.

Khi nói chuyện, từ đầu tới cuối nàng chăm chú nhìn Tống Dương, thanh âm rất nhẹ:

- Ta thích hắn.

Nghe nữ tử xinh đẹp khen đứa con mình, Hổ Phách vui vẻ:

- Hắn còn lợi hại hơn mẹ.

Nói xong, truyền lệnh xuống:

- Chi viện!

A Cửu vui mừng quá đỗi, người đang đợi rốt cuộc đã tới rồi, lớn tiếng la lên thúc giục đám thủ hạ lại lần nữa thay đổi trận hình, đem một đội Tống Dương chi viện tiến vào. Tô Hàng đứng đầu nghênh đón, nhưng không hề nói gì, chỉ có điều kéo tay Tống Dương, đặt lên gương mặt mình.

Hổ Phách cười:

- Đã trở về rồi sao? Tốt lắm.

Hai nữ nhân cũng chưa hỏi Tống Dương kết quả chuyến này ra sao, chỉ cần hắn trở về…là tốt rồi.

Người khác không hỏi, Tống Dương tự mình nói, vẻ mặt vui vẻ:

- Không thành, đánh tới tận cùng mới biết lão không đi theo đến.

Trước cửa bắc đánh cho khí thế hừng hực, trong cung cũng thu thập qua loa xong, do hai vệ binh Thanh Ngưu, Vũ Lâm hộ tống, cửa cung mở ra bắt đầu chạy nạn… Ở Tây Giao Tình thành, ba mươi năm trước xây dựng một hoàng gia biệt uyển, tuy rằng không bằng được với tình hình Yến cung, nhưng cơ bản có thể dùng làm " hoàng cung trù bị " được, đại đội nhân mã sau khi xuất cung hướng về phía tây mà đi, kết quả trúng mai phục, đại đội gắng sức đuổi theo phản quân và loạn dân, lăn lộn chém giết phản loạn; Cố, Bạch, Lý suất lĩnh quân tinh nhuệ đánh thẳng vào nơi trọng yếu, chỉ bằng sức lực của bọn họ vẫn không đủ; may mà còn có Tống Dương suất lĩnh ba trăm tử sĩ… Bọn họ cùng nhau không riêng gì Tống Dương, mỗi người đều là chó điên!

Cái khiến cho người ta thất vọng, chỉ là một tòa không liễn, Cảnh Thái không theo đội quân ra khỏi cung, đám phản tặc dùng người lệnh trạm dịch trên đường đánh vào, nhưng chủ không còn…

Hành động ám sát, phản tặc chỉ là nhất thời đắc thế, dù sao hai đội quân tinh nhuệ thế lớn, sau một hồi lăn lộn ổn định trận tuyến, vài kẻ cầm đầu nhận thấy tình thế không ổn, vả lại không có Cảnh Thái ở đó, đánh giết một trận liền cùng nhau bỏ chạy, tới cửa bắc, Lý Minh Cơ sẽ trở về Lậu Sương các, tất cả các hành động từ đầu tới cuối, nàng đều che kín khuôn mặt, thay hình đổi dạng, chưa hề lộ diện, nàng tính tiếp tục ẩn nấp ở Tình thành.

Nhị ngốc không biết Tống Dương làm gì, tuy nhiên cũng ngăn không được hắn buồn bực:

- Không thành ngươi còn cao hứng thế sao?

Không ngờ, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt hắn đầy người máu tươi, cười cực kỳ dữ tợn, không chỉ hắn, Cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh hai người cũng cùng nhau cười.

Nhị ngốc cũng vội muốn chết, một đội kình địa truy vấn cười cái gì, Tống Dương cuối cùng cũng chỉ nói một câu:

- Đừng hỏi, không phải chuyện thú vị.

Nhưng hắn vừa nói xong, không ngờ không kìm nổi lại mỉm cười.

Bên ngoài chém giết đẫm máu, phản tặc nhìn nhau cười lớn, Hổ Phách không buồn đợi, một tiếng lệnh xuống, sĩ tốt võ công tốt không thể đấu võ, bắt đầu rút lui. Người mù chỉ cảm thấy bả vai căng thẳng, bị lưng người đeo đứng lên, vội vàng không ngớt nói cảm ơn:

- Đa tạ đại hiệp cứu mạng.

Nam Vinh tay trái kéo Chu Nho, tay phải giúp Tiêu Kỳ, trong miệng thản nhiên trả lời:

- Không cần cảm ơn, ngươi giúp ta phóng hỏa, ta cứu ngươi là việc nên làm.

Trên người nữ tử vốn có hương thơm, nhưng Nam Vinh vừa mới liều chết xông về, toàn thân mùi máu tươi tanh nồng gay mũi, cho nên người mù không nhận ra nàng là ai. Vừa nghe tiếng nàng người mù sợ run người không thể khống chế, cuộc sống trong Tình thành thực sự bị nàng dọa thảm, lắp bắp nói:

- Nam, Nam đại gia, thả ta xuống ta tự đi thôi…

A Cửu lại lần nữa truyền lệnh, tăng binh hai viện còn sót cùng hộ pháp Quốc sư, hợp lại xuất toàn lực yểm hộ " Sư tôn " trốn đi, theo sau kết thành một tấm giáp thịt ngăn cản truy binh trong thành. Bọn họ trung thành với Quốc sư, sự trung thành đó không phải chỉ dùng tính mạng để nhận định.

back top