Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 190: Thạch Lão Đầu

Sang năm mới chưa lâu, còn chưa quá rằm tháng giêng, Nhâm Sơ Dung liền chạy tới trấn nhỏ, đến bây giờ là đã hơn nửa năm, nàng tự mình điều vận, lo liệu, mọi việc tiến triển nhanh chóng.

Quặng sắt trong núi vốn dĩ đã từng khai thác, sau đó bởi vì xung đột với Sơn Khê Man mới trở nên hoang phế, hầm mỏ đều là có sẵn, chỉ cần gia cố lại những chỗ gỗ mục, khai thông chỗ sụp lún, bây giờ đã có sản lượng rồi: quân khí ban đầu cũng đủ quy mô, thợ thủ công đáp ứng được bảy phần, một tháng trước đã cúng trời đất, hỏa thần, đang khai lò, những người còn lại tiếp tục chiêu mộ, tập trung nhân lực.

Nơi luyện quân giới và "Tiêu kim oa" của Cố Chiêu Quân đều ở bên rìa vùng núi, nhưng khoảng cách khá xa, Tống Dương không đi "tiêu kim oa" của lão Cố vừa mới khởi công, đến khi tạo ra được hình dáng vẫn còn quá sớm.

Thạch Lão Đầu được bố trí một mục tiêu khác, chịu trách nhiệm dẫn đường, lúc đi đường hai người Chu Nho, người mù tiến đến trước mặt Tống Dương, cúi đầu khom lưng rất khách sáo, các anh em đều hiểu, trước kia đoàn người đều là kỳ sĩ, là bạn đồng liêu, nhưng bây giờ đã khác rồi, Thường Xuân Hầu biến thành ông chủ, anh em bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể xem là môn khách. Vừa rồi ở trấn nhỏ quá đông người, hai người bọn họ vẫn chưa thể chen tới trước, liền nhân lúc này đến chào hỏi.

Hỏa đạo nhân cười rất khách khí:

- Hai chúng tôi ăn ở không trả tiền cũng được mấy ngày rồi, vài lần xin lệnh của Quận chúa, muốn tìm một công việc nho nhỏ để làm, Quận chúa đều cười rồi đuổi hai anh em chúng tôi. Ta hiểu, là lão nhân gia thương cảm cho chúng tôi, bây giờ tiểu ca ngươi trở lại rồi, chúng ta là bạn vào sinh ra tử với nhau, ngươi đừng có khách khí nữa, có chuyện gì cứ việc chỉ bảo.

Lão nói xong, người mù cũng phụ họa theo.

Kỳ thật hiện tại đúng là không có gì cho bọn họ làm, người mù và Chu Nho ở phong ấp rõ ràng là ăn không ngồi rồi.

Tống Dương vốn đang cười lắc đầu, nhưng nhất thời nảy sinh lòng tham, nghĩ tới một chuyện nhỏ:

- Đạo trưởng, ông xem phong ấp của ta, có thể bố trí một trận lửa hay không?

Nói vừa xong, người bên cạnh đều ngẩn người, không ngờ người mù gật đầu:

- Không nói gạt ngươi, nửa năm nay, lúc rảnh rỗi hai chúng ta đã chạy khắp mấy chục dặm của phong ấp này rồi, bố trí như thế nào đại khái trong lòng cũng có một...

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Bộ liền tức giận, tuy rằng thân phận nàng cao quý, nhưng đối với bạn của Tống Dương, thật đúng là không quát mắng được, nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, không xác định rõ là muốn đánh nhau hay muốn khóc. Tống Dương chụp bả vai nàng:

- Không phải là muốn đốt thật, nhiều nhất chỉ là bố trí trước, phòng trước thì vô hại.

Phong ấp địa điểm tuyệt hảo, trước sau trong ngoài đều có võ trang bảo vệ, nhưng chuyện Tống Dương phải làm quá lớn, kẻ thù quá mạnh, ai dám nói phong ấp có thể tuyệt đối không có sơ hở? Nói không chừng lúc nào đó, cường địch sẽ có cơ hội đánh thẳng tới đảo Hoàng Long. Ba năm cao thủ lẻn vào thì không sao, nếu là một đại quân đánh tới thì...nếu thật có ngày này, thì bố trí một trận lửa lớn trước, sẽ không có gì sai.

Tiểu Bộ thoáng thả lỏng, lại chỉ chỉ người mù:

- Vậy gã, gã sao lại muốn nghĩ cách bố trí đám cháy trước? Muốn phóng hỏa đốt chúng ta hay sao?

Người mù hoảng sợ, vừa khẩn trương lắc đầu khua tay, càng căng thẳng càng ra sức trợn trắng mắt:

- Không nghĩ, cũng không dám nghĩ, chúng ta chỉ, chỉ là nhàn rỗi không có chuyện làm, tùy tiện đi dạo rồi nghĩ ngợi lung tung, Tống lão đệ đã cứu chúng tôi không chỉ một lần, hắn có sai khiến người mù đi vào nước vào lửa thì tuyệt không hai lời, làm sao dám có ý đồ phóng hỏa đốt phong ấp.

Chu Nho lão đạo cũng tiếp lời thổ lộ, vẻ mặt đầy oan uổng.

Một trận đại hỏa Tình thành, Yến Hoàng tự cho một mồi lửa, vô số người Yến chết thảm, khiến Chu Nho và người mù nửa đời còn lại đều hoang mang, nhưng xét theo góc độ học thuật, đối với người mà nói không hề nghi ngờ rằng đó là một thành tựu lớn, đêm ngày mùng tám tháng chín đó, bọn họ ở cổng vòm phía Bắc ngắm nhìn trận đại hỏa trong thành, mấy phần đắc ý kìm nén trong bụng đều vụt hiện ra.

Từ sau lúc đó, hai người liền nhanh chóng bị bệnh, gần như là đi đến đâu, đều sẽ suy nghĩ, nếu ở chỗ này phóng hỏa thì nên bố trí thế nào, không phải thật sự muốn đốt, chẳng qua là tạm an ủi bản thân, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cao hứng. Lúc ở Phượng Hoàng thành, hai người bọn họ làm như thật, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, thường nghỉ chân ở một nơi nào đó, lén lút cân nhắc: nếu đốt cung Nam Lý, nơi này có thể làm một điểm lửa được.

Tới Yến Tử Bình cũng không ngoại lệ, một trấn nhỏ thì đốt như thế nào, xưởng quân khí đốt như thế nào, Tiêu Kim Oa đốt như thế nào, doanh địa của Thạch đầu lão đốt như thế nào, thậm chí phong ấp đốt như thế nào, hai người đều đã định sẵn rồi.

Trong kỳ huấn luyện chuyên nghiệp ở kiếp trước, Tống Dương đã học qua "tâm lý học tội phạm", đối với tâm tính của Chu Nho và người mù có thể hiểu đôi chút, trước tiên cười ha hả lắc đầu, xua đi băn khoăn của hai người, ra hiệu mình có thể hiểu được tại sao lại như thế này, tiếp theo nói:

- Vất vả cho hai vị rồi, trong phong ấp thiết kế một trận hỏa, thiết kế, bố trí trước, đề phòng ngừa chẳng may phải tiến hành, chuẩn bị trước sẽ không có chỗ nào sai sót.

Nói xong, cân nhắc lại, lại bổ sung:

- Tuy nhiên trận hỏa này có thể sẽ phiền toái một điểm, ta nghĩ như vậy, đại hỏa phải nuốt trọn phong ấp, nhưng vẫn phải lưu lại một con đường nhập vào thâm sơn, đủ cho người của mình có thể thong dong rời khỏi. Hơn nữa con đường này còn phải bí mật, chỉ có người mình biết, còn kẻ thù bên ngoài xâm nhập không thể phát hiện.

Hỏa đại nhân sớm đã nghiên cứu được bảy tám phần rồi, khoát tay ra hiệu không vấn đề gì:

- Thông lộ thì dễ làm, nếu thật sự không được thì đào một địa đạo, nhưng nếu châm lửa cho phong ấp thì còn có một chỗ phiền toái khác nữa, đó là phong ấp của Tống huynh đệ không giống với Tình thành của nước Yến.

Tình Thành phát triển nhiều năm, nhân khẩu trong thành phần đông phồn thịnh vô cùng, trên cơ bản chỉ có thể che đậy ở chỗ phòng là có kiến trúc: phong ấp của Thường Xuân Hầu trống trơn, thiết lập ngay cả một điểm lửa nhỏ cũng không phải chuyện khó, nhưng chung quy không thể châm dầu hỏa, đem củi chất đống chình ình trên mặt đất được, như vậy vừa nhìn là hiểu ngay, làm sao nói đến chuyện hãm hại cường địch xâm nhập.

Người mù tiếp lời:

- Không chỉ lửa không hại được kẻ địch, mà cũng khó kiểm soát, xảy ra ở bên ngoài, vừa dễ dàng cháy bất ngờ, cũng rất nhanh tàn, thời tiết Nam Lý chúng ta, ẩm ướt nhiều mưa, nếu không có cái che đậy, không quá hai ba ngày phải đổi mới nguyên liệu một lần.

Hỏa đạo nhân gật đầu, lại tiếp lời:

- Chờ hai huynh đệ ta tìm được chỗ tốt, tốt nhất là ngay tại chỗ đó xây dựng lên một công trình, vừa là vật che chắn vừa bảo hộ được.

Thừa Hợp ngắt lời hỏi:

- Sơ sơ cần bao nhiêu điểm hỏa?

Hỏa đạo nhân đáp:

- Vẫn chưa tính toán tỉ mỉ, phỏng chừng đại khái, nếu muốn bao trùm cả tòa phong ấp, cháy sạch lại nhanh lại tốt thì ít nhất cũng cần một trăm điểm.

Thừa Hợp không nói gì, nhưng trên mặt hiện ra nét cười khổ. Tống Dương thấy vẻ mặt nàng khác thường, hỏi:

- Sao vậy?

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới gần doanh địa của Thạch Lão Đầu, Nhâm Sơ Dung không vội vã trả lời Tống Dương, giơ tay chỉ chỉ về phía trước:

- Đây chính là Thạch Lão Đầu.

Xa xa nhìn lại, một ngôi nhà đá giữa vùng hoang dã, nhìn sơ qua sắp xếp rất lộn xộn, Tống Dương cười nói:

- Loạn vậy?

Tiểu Bộ cũng buồn bực nhìn Tam tỷ, kiến trúc do Nhâm Sơ Dung giữ gìn, đáng ra phải sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề mới đúng, không chờ Thừa Hợp lên tiếng, A Y Quả đã lên tiếng giải thích thay nàng:

- Tiểu muội không hiểu, Vu Chung nương nương phụ trách thiên văn, người Dao trên núi xây dựng doanh địa, đều phải đối ứng với một bản đồ chiêm tinh để thể hiện sự tôn kính, người Hán các người nhìn thì loạn, lại không biết đây mới là trật tự đích thực. Lấy lời của tiểu muội mà nói, trong cái lộn xộn chân chính có sự tinh tế, đúng là học vấn cao thâm rồi!

Tất cả vật liệu xây dựng doanh địa đều do phong ấp cung cấp, nhưng cụ thể xây như thế nào, Thạch Lão Đầu có tập tục của riêng bọn họ, không nhất thiết phải can dự vào.

Nói xong, A Y Quả vẻ mặt đắc ý, lại nói với đám người Tống Dương:

- Cho tiểu muội nhà ngươi mở mang kiến thức với uy phong của tộc người Dao trong núi chúng ta.

Nói xong, hai ngón tay nhét vào miệng, huýt một tiếng vang dội, sau đó dùng tiếng địa phương hét lớn.

Không ngờ mới hô hai tiếng, đột nhiên một đạo âm thanh xé gió đâm vào màng nhĩ, một cây tên dài từ trên đầu A Y Quả khoảng nửa thước vụt qua, "phập" một tiếng cắm vào thân cây cách đó không xa, thế tên uy mãnh, đâm vào thân cây gần một nửa.

Nhưng bình tĩnh mà xét, tên này tuy rằng lực bắn mãnh liệt, bao hàm sát phạt, vẫn còn cách bản lĩnh của La Quan khá xa, ở đây cao thủ không ít, không ít người có thể cắt cây tên từ giữa không trung thành mấy phần, tuy nhiên bọn người Tống Dương có thể nhìn ra được, người giương cung chỉ là cảnh thị, không có ý đả thương người, nên đám người đều không ra tay.

A Y Quả sợ đến co cổ lại, lập tức giận dữ, hình như nàng biết là ai đang hù dọa nàng, hướng về phía trước xa xa hô to:

- Kim Mã, Lão Quy ra đây, nói rõ vì cớ gì mà dám hù dọa bà cô nhà ngươi, nếu không có lý do, đừng trách Hắc Khẩu Dao không chiếu cố tình cảm của người trong núi với nhau.

Rất nhanh, truyền đến tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", một lão hán hai chân đứt đoạn, đầu quấn khăn xanh, tay nắm trường cung, nằm trên cáng tre, do hai Hồng Ba thị vệ nâng, từ từ đi ra.

Vừa thấy bộ dạng của lão, Trần Phản và La Quan không hẹn mà cùng khẽ gật đầu, cung bắn phải lấy thắt lưng phát lực, lão hán này ngay cả đứng dậy cũng không, có thể bắn ra được cung tên vừa rồi, có thể xem là xuất sắc rồi.

Lão hán tới gần hơn một chút, trước tiên gật đầu thi lễ với hai người là Sơ Dung và Tiểu Bộ, sao đó mới hướng về A Y Quả, không chút khách khí:

- Đạo tinh binh, một lệnh, một thi hành! Lão tử ban đầu khách khí đùa giỡn với tiểu tử ngươi, Thạch Lão Đầu này đầu óc vỗn dĩ thẳng đuột đuột, trước khi luyện xong, cũng chỉ có thể là một chủ quan, hoàn toàn không được hai người sai khiến, tránh để bị đánh loạn lên. Lúc đó ngươi đồng ý vui vẻ, bây giờ tiểu tử nhà ngươi chạy đến trước doanh địa hô to gọi nhỏ, ta không đánh vào miệng ngươi là xem như đã có tình nghĩa rồi.

Bởi vì đang ở trước mặt của Quận chúa và Công chúa, lão hán không dùng thổ ngữ để cãi nhau, tiếng Hán của lão cũng trúc trắc không được tự nhiên, giọng điệu vừa vội vừa nhanh, khẩu âm cùng với A Y Quả quả thật có bảy tám phần tương tự.

Lão hán vừa nói, cùng lúc đó Tiểu Bộ nhẹ giọng giải thích cho Tống Dương:

- Kim Mã đại bá vốn dĩ cũng là người trong núi, tuy nhiên lão không phải người Man cũng không phải người Dao, tộc của lão bá gọi là A Nan, Kim Mã đại bá là một chiến sĩ giỏi trong tộc, sau chịu đại ân của phụ vương, một mình rời khỏi núi vì phụ vương mà cống hiến, ba mươi năm tung hoành ở vùng Tây Cương. Chiến công chói lọi, mãi đến sau khi hai chân bị thương mới lui về ở ẩn. Cho đến bây giờ, ở Tây quan nhắc tới chuyện của Kim Mã, không ai là không giơ ngón tay cái lên. Lần này Tam tỉ vì huấn luyện Thạch Lão Đầu mà cố ý mời lão nhân gia tới chỗ này.

Kim Mã không phải là người Vu Chung Dao, dựa vào lão thu phục được Thạch Lão Đầu, nhưng mà lão cũng là người trong núi, lời lão nói Thạch Lão Đầu đều nghe, làm huấn luyện viên không thành vấn đề.

A Y Quả có chút ngang tàng nhưng à ừ qua loa, Kim Mã vừa trách mắng một trận, nói đến mức làm nàng á khẩu không đáp, lại hóa ra cười đùa cợt nhả:

- Đây không phải là con dâu của vương phủ nhà lão đâu. Lão gọi Thạch Lão Đầu ra trình diện đi!

Nàng nói xong, Nhâm Sơ Dung cất bước tiến lên trước, đích thân giới thiệu Kim Mã với Tống Dương. Bởi vì quan hệ của Trấn Tây Vương, Kim Mã đối với Tống Dương rất thân mật, gật đầu hỏi han vài câu, lại nhìn về A Y Quả:

- Gọi người cũng không tới lượt một đứa con nít như ngươi, lỗ mãng, còn không biết giơ móng vuốt gì đây.

Nói xong, xoay tay lại từ chỗ dựa lưng trên cáng tre tháo một cây kèn xuống, hít một hơi thổi lên u u. trong chốc lát, vang lên tiếng bước chân nặng nề, Thạch Lão Đầu giống như ong vỡ tổ chạy ra khỏi nhà đá, tập hợp lộn xộn trước mặt Kim Mã.

Kim Mã quay đầu lại nói với Tống Dương:

- Thạch Lão Đầu tổng cộng có một ngàn bảy trăm sáu mươi ba người, ngoại trừ người già trẻ em bị bệnh, tàn phế, có thể huấn luyện đều có mặt trong đây, một ngàn hai trăm bốn mươi người, ngoài ra còn có mười mấy người trong lúc huấn luyện hoặc đã chết hoặc tàn phế, chuyện không có cách nào tránh khỏi.

Thạch Lão Đầu có thể xem là tộc Dao, nhưng dáng người cao lớn hơn nhiều so với người trong núi, nhưng tất cả mọi người đều khom khom người, phía sau lưng có một khối u, hẳn là bẩm sinh có được. làn da bọn họ lộ ra màu xám trắng, thực có chút giống màu của đá, trong con mắt thì nổi lên một màu xanh tử khí trầm trầm, đặc biệt điều đáng nhắc tới nhất là, cánh tay của Thạch Lão Đầu dài hiếm thấy, gần như đều có thể với đến đầu gối của chính mình.

Ngoài ra, đám Thạch Lão Đầu này mặt mũi bầm dập, xem ra Kim Mã huấn luyện khắc nghiệt dị thường.

- Thạch Lão Đầu khí lực lớn, thân cốt rất cứng rắn, hơn nữa khối u mềm mại ở sau lưng, người bình thường một đao chém lên cũng không sao.

Nói xong, Kim Mã quay đầu, dùng thổ ngữ hét vài câu gì đó, mười người tuân lệnh cùng nhau chạy lên phía trước.

Mười tên Thạch Lão Đầu này càng chạy càng nhanh, trong miệng kêu tiếng quái dị, giữa bọn họ cũng dần dần rút ngắn khoảng cách, nhưng điều khiến người khác kinh ngạc, chính là mục tiêu xung phong của bọn họ là một gốc cây đại thụ do nhiều người trưởng thành mới ôm trọn được.

Trong tiếng hét gào, Thạch Lão Đầu đang chạy ở trước, vào lúc tới gần đại thụ đột ngột quay người lại, dùng khối u trên chính lưng mình hung hăng đụng qua, quả thực là dùng sức lực tới mức tự sát được, chỉ nghe một tiếng thình thịch trầm đục vang lên, cây đại thụ bị va chạm.

Mà âm thanh thình thịch vang lên bên tai không dứt, những tên Thạch Lão Đầu ở phía sau tất cả đều giống như những tên đứng đầu hàng, lần lượt xông lên mạnh mẽ đụng vào đại thụ, không đợi dùng hết một tiểu đội, vừa mới đụng tới người thứ sáu thôi, đại thụ cuối cùng đã chịu không nổi, trong tiếng ầm ầm quái dị, cong cong vẹo vẹo đổ ầm xuống mặt đất.

Bốn tên Thạch Lão Đầu ở phía sau vẫn chưa đụng đến đại thụ sững người, dừng bước, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lại cùng nhau chạy tới, hai trước hai sau khiếng cây đại thụ lên, chạy về trước mặt Kim Mã. Tuy không lên tiếng, nhưng ý tứ của bọn họ rất rõ ràng: bó củi tốt như vậy, khiêng đi đâu?

Kim Mã chỉ tay về hướng Tiêu Kim Oa của lão Cố, bốn Thạch Lão Đầu được lệnh, vui rạo rực khiêng gốc cây đi trợ giúp xây dựng Tiêu Kim Oa.

Tiểu Bộ nhìn xem mừng rỡ, Cố Chiêu Quân cũng cười nói với Kim Mã:

- Nhờ ơn ngài, đa tạ, phương pháp luyện binh này của ngài không thể tốt hơn.

Kim Mã không để ý tới lão Cố, tiếp tục giới thiệu thủ hạ với Tống Dương:

- Điểm lợi hại của Thạch Lão Đầu là vừa nhìn là hiểu ngay, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, bọn họ đầu óc ngu dốt, phản ứng chậm, lúc đánh nhau hoàn toàn dựa vào da dày và lực mạnh. Trước trận ta đã thử dạy hắn quyền thuật trong quân đội, kết quả là học chiêu thứ hai đã quên mất chiêu thứ nhất, cứ tiếp tục luyện vậy, thật ra cũng có thể học được, nhưng muốn bọn họ học được dùng được, thì không có cái gì làm được. Tuy nhiên...

Đang nói, Kim Mã chuyển chủ đề:

- Trước đó không lâu lão tử đã nghĩ thông rồi, học cái quyền thuật làm gì, còn hai điều đặc biệt có ích nhất, một là sức chịu đựng của bọn họ tốt, hai là bả vai rất linh hoạt, mềm mại khỏe khoắn.

Nói xong, lại truyền xuống một đạo quân lệnh bằng thổ ngữ.

Vẫn là tiểu đội vừa rồi, thiếu bốn còn sáu người, nghe được mệnh lệnh của chủ quan, miệng hô ứng hét lên một tiếng, sau đó xoay mở song chưởng.

Hai cánh tay uy vũ tạo ra luồng gió, càng xoay càng nhanh, tất cả mọi người đều cười ra tiếng. bất kể là kiếp trước hay kiếp này, quyền pháp mà Thạch Lão Đầu mới học tới, đều có nền tảng dân gian thâm hậu, giữa phố phường, thị trấn, người nông phu không học cũng biết, vừa đùa giỡn là dường như say mê, đối với kẻ địch không thể ngăn cản được, từ khi xuất ra quyền pháp tương tự, nếu không thì cũng chỉ có thể chạy trối chết. Nhưng mà trên đời này loại quyền pháp này không tiếng tăm, ở kiếp trước thì gọi là vang dội.

Tống Dương cũng bừng tỉnh ngộ ra, nhóm Thạch Lão Đầu đa số trên mặt có thương tích, phỏng đoán là do Kim Mã lệnh bọn họ đối luyện Vương Bát quyền mà ra.

Kim Mã dường như vẫn ngại chưa đủ mất mặt, lại thét to hai câu gì đó, Thạch Lão Đầu đang diễn luyện nghe vậy, Vương Bát quyền không thay đổi, nhưng không ở tại chỗ mà là vọt tới trước nhảy về sau, chạy đi chạy lại, tuy rằng buồn cười, tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng đám người trong núi này thân người chắc chắn, lực lớn, cánh tay dài, sự chịu đựng tốt, đem những đặc điểm này nhào nặn cùng nhau, chọn Vương Bát thì không nghi ngờ gì là lúc từng binh sĩ hoặc là loạn chiến, sẽ là đấu pháp tốt nhất có thể phát huy ưu thế của Thạch Lão Đầu.

Kim mã cười ha hả nói với đám người thường xuân hầu, quận chúa:

- Hiện tại Thạch Lão Đầu chọn một quyền, người thường kề bên phần lớn sẽ bị vỡ xương cốt. Sau này nếu có thể cho mỗi một Thạch Lão Đầu có thể phối hợp trên hai thanh thủ chùy, ý nghĩa lại không giống nhau. Một chùy đi xuống, thuẫn gỗ có thể bị đập bể, đầu ngựa cũng phải đập bể.

Hình dạng của thủ chùy có chút giống thiết khôi, nhưng là mang trên tay, bọc nắm tay lại, tất cả kim loại được đúc vừa dày vừa nặng khác thường, tròn trĩnh một khối không đúc cạnh ngón tay, hoàn toàn là vì trù tính ra sức được mạnh mẽ.

Hiện tại thân vệ dân tộc Hồi Hột vẫn còn đi theo sau Tống Dương, binh lính thông hiểu tiếng Hán khẽ trở mình thấp giọng dịch qua lời nói của Kim Mã cho đồng tộc, nhìn sáu tên Thạch Lão Đầu giở quyền, lại nghĩ tới hình dạng thủ chùy, mọi người đều nhịn không được mà thở ra hơi lạnh, thân pháp có linh hoạt hơn nữa, trong lúc đánh nhau loạn xạ nhưng xé gió, cũng khó tránh được ở gần bị trúng hai đòn, không cần hai, chỉ một cũng đủ rồi...

- Còn quân trận, Thạch Lão Đầu ngu dốt, tạm thời vẫn luyện không tốt, phải đợi, sẽ không diễn, cũng không có gì có thể diễn được.

Kim mã nói đến việc này, có chút nhụt chí:

- Ai cũng không thể trông chờ bọn họ có thể giống như quân nhà Hán, hiểu được phân đội giao thoa lẫn nhau phối hợp tác chiến, chỉ mong bọn họ có thể học được không chạy loạn lên là đã là thành tựu lớn rồi.

Huấn luyện viên có thể được Nhậm Sơ Dung tín nhiệm, năng lực tự nhiên sẽ không kém. Sự thật quả thực như vậy, Kim Mã sát phạt cả đời, không biết vì Trấn Tây Vương mang ra bao nhiêu binh mã tinh nhuệ, nhưng gặp được Thạch Lão Đầu không hiểu biết, cũng chỉ có lắc đầu cười khổ.

Có thể làm được tình trạng như hiện tại, đã là đáng quý rồi, ít nhất tất cả mệnh lệnh của lão Kim Mã, Thạch Lão Đầu sẽ xung phong liều chết, Tống Dương cảm kích cũng không kịp, làm sao thất vọng cho được. Kim Mã không cần Thường Xuân Hầu khách sáo gì hết, đối với mấy vị khách quý gật gật đầu, phất tay lệnh cho Thạch Lão Đầu tản đi, trước khi Tống Dương đến bọn họ luôn luôn tập luyện, hiện tại đang là thời điểm nghỉ ngơi.

Nhâm Sơ Dung thay đổi phương hướng, dẫn Tống Dương tiếp tục đi, trong miệng vẫn nhắc tới Thạch Lão Đầu:

- Lúc trước ta không hiểu trấn nhỏ, cứ nói cho thỏa mãn, tới rồi mới biết, nơi phụ cận có thể làm nơi trồng trọt, đều đã bị khai thác từ lâu rồi. Còn lại đều là đất hoang không thể canh tác, mở đường cũng không được, lúc trước để bọn họ tự trồng tự dưỡng, lúc bận rộn lúc nông nhàn, ý tưởng này không thể thực hiện được. Không có cách nào khác, chỉ có thể giúp họ dưỡng lại, như vậy cũng tốt, làm cho bọn họ đối với ngươi cũng có nhiều phần cảm kích hơn một chút. Như vậy thì chi phí lớn hơn, nói gì chuyện hai ngàn, cũng phải ăn ngon hơn, cũng được không ít tiền. Thời điểm bắt đầu ta đã cân nhắc, hay là tìm triều đình đòi tiền nuôi dưỡng người, nhưng sau đó nghĩ lại, lại thôi, nhỡ đâu Hoàng đế không cho tiền, lại còn điều Thạch Lão Đầu đến vùng mỏ thì phiền phức. Còn nữa, phòng ở cho đám Thạch Lão Đầu này, vốn dĩ là dựa theo phòng của người thường để xây, không ngờ được không phải phòng đá thì bọn họ không ở, làm tốn thêm không ít tiền. Ba trăm thân vệ của tộc Hồi Hột, trước hết chưa tính đến, cho bọn họ xây dựng doanh trại mới, liền làm ngày đêm không nghỉ cuối cùng cũng làm xong vào ngày hôm trước, bọn họ cũng là người của ngươi, chỗ sống cũng đương nhiên không thể tùy tiện vô lễ. Ngoài dự tính, lại thêm một khoản tiền. Thêm nữa, vừa nãy ngươi và Hỏa đạo nhân bọn họ thương lượng, để che giấu hỏa điểm, lại phải bỏ ra xây thêm hơn một trăm kiến trúc, có thể phóng một phát cũng được, nhưng dù sao cũng phải xây.

Nhâm Sơ Dung vừa nói vừa nhíu mày:

- Tiền càng tính càng không đủ dùng.

Tống Dương bỗng nhiên muốn cười, cảm thấy Nhâm Sơ Dung nhận thức bây giờ nghiêm túc, tính toán với chính mình, vẻ rất thú vị.

back top