Do hoa vàng kì quái nên biển hoa cũng không bằng phẳng như mọi người tưởng tượng, không ai biết địa thế phía dưới như thế nào, như vậy đi lại cũng trở nên khó khăn hơn nhiều. Không đợi đám người Tống Dương lo lắng về lộ trình sau này, vấn đề đã xuất hiện ngay trước mắt: nơi Tề Thượng rơi xuống không phải là cái hố bình thường mà là một cái hố rất to, to đến mức mọi người nhất thời cũng không thể tìm ra giới hạn của nó.
Mọi người lấy nơi Tề Thượng rơi xuống làm tâm, chia làm hai đội, đi lùi về sau, cẩn thận thăm dò để tìm ra biên giới mà lách qua. Nhưng khi hai đội cách xa nhau vài dặm mà hố sâu vẫn như cũ… Dường như là một mương sâu chắn ngang trước mặt mọi người, không ai biết thật ra nó dài đến thế nào.
Thăm dò không lâu, sắc trời đã tối sầm, mọi người dần dần mất kiên nhẫn, nếu tiếp tục thế này, chưa kịp tìm ra biên giới của mương sâu, truy binh đã đuổi kịp.
Hai đội lại tập hợp lần nữa, Tống Dương chỉ vào mương sâu đang được bao trùm bởi biển hoa:
- Thăm dò đáy thôi!
Nếu đã không thể đi vòng được thì chỉ có thể đi xuyên qua, không thể đứng yên chịu chết tại nơi này.
Đến lúc này, không ai dám sơ suất, một con mương dài như thế này đã không còn có thể gọi là mương nữa, phải gọi là thung lũng, không ai có thể nói được nó sâu bao nhiêu, phía dưới có thể có gì.
Vài người bàn bạc một lát, La Quan sẽ dẫn theo Tề Thượng, Ba Hạ xuống thăm dò đáy trước. Tống Dương vốn cũng muốn xuống nhưng ở trên cũng cần phải có người ra quyết định mà La Quan lại không chịu đổi với hắn nên hắn cũng không tranh cãi nữa, chỉ dặn một câu: Bạn đang xem tại - www.
- Phải cẩn thận.
Vách thung lũng thẳng dốc nhưng đá không đến nỗi trơn láng nên không thể cản được các cao thủ võ công. Tư thế đi xuống của Tề Thượng, Ba Hạ kì lạ bất thường, người thường ai cũng đầu ở trên, chân ở dưới nhưng hai người họ lại dùng tư thế mãnh hổ hạ sơn, đi xuống thật cẩn thận. La Quan thì thoải mái hơn nhiều, giống như một con thằn lằn bình thường, nhanh chóng bò xuống dưới…
Những người khác ở trên lặng lẽ đợi, một chốc đã nửa canh giờ trôi qua. Đừng nói đến người tính tình nóng nảy như Tiểu Uyển, A Y Quả mà đến cả người bình tĩnh nhất là Búp bê sứ cũng phải lộ thần sắc lo lắng trong mắt. Lúc này, rốt cuộc cũng có động tĩnh. La Quan leo lên trở lại, nói với đám người Tống Dương:
- Bên dưới cũng rất rộng, nhất thời thăm dò không hết, mọi người cùng xuống đi.
Thung lũng sâu ngoài dự kiến khiến họ tốn không ít thời gian, trong khi truy binh phía sau không chờ đợi, càng đuổi càng đến gần mọi người. Những người xuống trước đại khái cũng đã đi một vòng, phát hiện bên dưới rất rộng nhưng lại không phát hiện nguy hiểm gì nên không tiếp tục lãng phí thời gian vô cớ, kêu mọi người ở trên cùng xuống để cùng hành động vậy.
Tống Dương cõng Búp bê sứ, xoay người leo xuống vách núi cùng với mọi người. Sau khi mọi người đều đi xuống, Khố Tát trên trời cùng lúc phát ra tiếng ngân dài chói tai… Mắt ưng sắc bén nhưng trong đêm tối ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, lại thêm biển hoa che lấp. Thế nên sau khi đám người Tống Dương tiến vào thung lũng thì trong mắt chúng kẻ trốn chạy đã biến mất, chúng tự nhiên sẽ kêu gào bất an.
Do sau lưng cõng người nên Tống Dương không dám có một chút sơ suất khi "xuống núi", từng bước vững vàng nhưng tốc độ của hắn cũng không quá chậm, đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm tính toán khoảng cách theo nhận thức từ kiếp trước, leo xuống thêm khoảng hai ba mét, cuối cùng cũng tới đáy.
Sâu gần ba mươi mét, Tống Dương lặng lẽ không nói nên lời… Thung lũng có thể sâu như vậy không có gì lạ nhưng loại hoa vàng kia lại có thể mọc cao gần bằng mười tầng nhà, thật có thể xem là "quái vật".
Hơn nữa, việc vượt ngoài dự kiến là ban đêm trên thảo nguyên rét lạnh, bây giờ còn là mùa hạ mà ban đêm người đã không thể chịu nổi nhưng bên dưới thung lũng lại nóng ẩm bất thường. Nghĩ lại, càng vào sâu bên trong mặt đất, hẳn là có nguồn nhiệt như suối nước nóng chẳng hạn, loại hoa dị thường này chắc hẳn phần lớn là sinh trưởng dựa vào nguồn nhiệt dưới đất này.
Tề Thượng, Ba Hạ ở ngay phía dưới tiếp ứng, thấy cả đội nối tiếp nhau xuống tới, Tề Thượng nhắc nhở:
- Cẩn thận dưới chân, có chút lầy lội, có thể là nước dưới đất ngập lên, ngoài ra cũng không có gì, chỉ có điều là côn trùng hơi nhiều một chút.
Hai vị hành tẩu giang hồ trong hắc đạo luôn mang theo bên mình sản phẩm nổi tiếng là cây đuốc Tiểu Xảo, lúc này đã đốt sáng một cây. Ánh lửa không quá sáng nhưng đặc biệt ở chỗ có thể cháy lâu, mấy canh giờ cũng không tắt.
Trong hoàn cảnh nóng ẩm, nhiều loại trùng bay không biết tên lượn lờ xung quanh, chúng thấy ánh lửa nên càng không tản đi, thật làm phiền mọi người. Tề Thượng vừa nói vừa lay động ngọn lửa trong tay để đuổi trùng bay. A Y Quả thấy vậy cười khúc khích:
- Có tiên tử chuyên về độc ở đây, còn lo bắt trùng sao, Dao gia ai ai cũng là tổ tông của trùng!
Trong lúc nói, A Y Quả đưa tay vào trong túi da trên người, lấy ra một bao thuốc viên, phân phát cho mỗi người một viên, trong lúc phân phát thuốc không quên nắm nhẹ bàn tay nhỏ của Búp bê sứ:
- Ngậm dưới lưỡi, đuổi trùng vô cùng linh nghiệm nhưng phải cẩn thận không được nuốt vào bụng.
Tề Thượng nhanh tay, không đợi A Y Quả nói hết đã ném viên thuốc vào miệng và nuốt xuống luôn rồi, bây giờ nghe vậy mới hoảng sợ:
- Nuốt xuống rồi, sao bây giờ?
A Y Quả đáp giòn tan:
- Làm sao bây giờ? Đền tiền đây! Mười lượng vàng. Ghi sổ rồi đó, lúc về tới nơi nhớ trả cho ta.
Tề Thượng khụ một tiếng, không so đo A Y Quả nhân cơ hội làm tiền mà lắc đầu lia lịa:
- Tiền là chuyện nhỏ, ý tôi là nuốt cái này không gây hại chứ…
A Y Quả lắc đầu:
- Không gây hại, chỉ là sau này không thể dùng tiếp nữa.
Nói xong, lại dặn dò người khác:
- Đừng có nuốt nữa đó, lên trên rồi phải trả thuốc cho tôi, sau này còn có thể dùng nữa.
Tề Thượng thoáng lo nên nói:
- Còn phải trả lại, nói vậy, viên thuốc này lúc trước cũng có người ngậm qua?
A Y Quả hiển nhiên gật đầu, sau đó lại xoay đầu cười ha hả, nói với Búp bê sứ và Nam Vinh:
Hai tiểu muội an tâm, thuốc cho hai người là thuốc mới, không dính nước bọt của người khác đâu.
Cuối cùng, A Y Quả cũng ném một viên thuốc vào miệng chính mình, làm ra vẻ như đang ngậm đậu đường, miệng còn phát ra tiếng chậc chậc…
Xác định rõ phương hướng, mọi người khởi hành, hướng thẳng về phương bắc mà tiến lên. Thuốc của A Y Quả dù ghê tởm nhưng thật sự có tác dụng, mấy con trùng bay vốn lượn lờ không ngừng ở xung quanh mọi người, lúc nói chuyện cũng có thể ăn luôn mấy con, vậy mà đã lập tức tan biến sạch sẽ.
Giống như La Quan đã nói, thung lũng này không chỉ sâu mà còn cực kì rộng. Hơn nữa dưới chân lầy lội khác thường, bên cạnh lại cực kì rậm rạp khiến việc đi đường trở nên vô cùng khó khăn, căn bản không thể đi xuyên qua trong thời gian ngắn.
Nhưng ngoài hoàn cảnh đặc thù làm hao tổn sức lực thì ít nhất tạm thời xem ra cũng không có gì nguy hiểm. La Quan dẫn đầu, Tống Dương theo sát ngay phía sau, đội hình của mọi người theo đường thẳng để đảm bảo ai cũng có thể vươn tay đến đồng bạn ở bên, chậm rãi tiến lên.
Càng đi, không khí càng oi bức. Tống Dương từ nhỏ luyện huyết để thân thể cường tráng, có thể nói là không bị ảnh hưởng bởi cái nóng hay lạnh mà đi trong này một đoạn lưng cũng đã ướt đẫm mồ hồi. Còn những người thể chất suy nhược như Búp bê sứ, Ban thừa tướng thì gần như sắp ngất đi.
Còn may, Tống Dương đã chuẩn bị đầy đủ trước chuyến đi, mang theo bên người không ít linh dược. Đội ngũ tạm dừng một lát, hắn đem thuốc có tác dụng giải nhiệt, giúp tỉnh táo phân phát cho mọi người. Sau đó, mọi người lên tinh thần không ít, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Thời gian khoảng hai nén hương qua đi, dưới chân càng thêm lầy lội, chỗ này đã vượt xa phạm vi lúc nãy ba người thăm dò. Đến đây, ai cũng có thể phát hiện, bùn đất dưới chân rất nhuyễn, phía dưới cũng không rắn chắc. Đây đúng là một vũng bùn nhưng độ sâu vẫn chưa đủ để kéo một người xuống nhưng chỉ cần không ngừng lại, bước chân nhanh một chút, việc đi lại sẽ không sao.
La Quan đi đầu bước chân đầy sức lực, thân hoa ở những chỗ đi qua đều bị lão giẫm lên, dưới chân biến thành "địa chiếu", tuy làm vậy tiêu hao năng lượng của lão nhưng rõ ràng đồng bạn phía sau đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều. Đang đi, A Y Quả bỗng nhiên cười nói:
- Trong loại nước này không ngờ cũng có cá này.
Trên đường ngẫu nhiên có bùn ẩm hay nước ấm len qua cổ chân, có lẽ Y Quả cảm giác có cá nhỏ len qua. Búp bê sứ nhắc nhở:
- Cẩn thận chút, đừng để bị cắn.
Tề Thượng cười nói:
- Nói vậy, nước nóng thêm chút nữa là mọi người có canh cá uống rồi?
A Y Quả không để ý đến Tề Thượng nhưng đối với lời nhắc nhở của Búp bê sứ thì lại cười vui vẻ, đáp giòn tan:
Đa tạ muội quan tâm, ta hiểu được nông sâu…
Đang nói nửa chừng, A Y Quả lại "A" lên một tiếng, dùng lực đạp một phát lên vũng bùn, than thở nói:
- Lại là cái gì nữa đây?
Ba Hạ là người thích yên tĩnh, nén không nổi nhìn về hướng A Y Quả:
- Sao chỉ có ngươi gặp lắm chuyện thế này?
Giọng điệu của Ba Hạ không hề khách khí, A Y Quả không thèm để ý, cười đáp:
- Hình như là bảo bối thì phải!
Vừa nói nàng vừa cúi xuống, thay chân bằng tay, mò mẫm cái gì đó, rất nhanh đã dường như bắt được vật gì đó, ngẩng đầu nhìn đồng bạn bên cạnh:
- Một chuỗi hạt, lạnh băng băng này.
Sau đó, nàng đứng thẳng trở lại… cái nàng kéo lên là một cái đầu.
Mọi người lấy nơi Tề Thượng rơi xuống làm tâm, chia làm hai đội, đi lùi về sau, cẩn thận thăm dò để tìm ra biên giới mà lách qua. Nhưng khi hai đội cách xa nhau vài dặm mà hố sâu vẫn như cũ… Dường như là một mương sâu chắn ngang trước mặt mọi người, không ai biết thật ra nó dài đến thế nào.
Thăm dò không lâu, sắc trời đã tối sầm, mọi người dần dần mất kiên nhẫn, nếu tiếp tục thế này, chưa kịp tìm ra biên giới của mương sâu, truy binh đã đuổi kịp.
Hai đội lại tập hợp lần nữa, Tống Dương chỉ vào mương sâu đang được bao trùm bởi biển hoa:
- Thăm dò đáy thôi!
Nếu đã không thể đi vòng được thì chỉ có thể đi xuyên qua, không thể đứng yên chịu chết tại nơi này.
Đến lúc này, không ai dám sơ suất, một con mương dài như thế này đã không còn có thể gọi là mương nữa, phải gọi là thung lũng, không ai có thể nói được nó sâu bao nhiêu, phía dưới có thể có gì.
Vài người bàn bạc một lát, La Quan sẽ dẫn theo Tề Thượng, Ba Hạ xuống thăm dò đáy trước. Tống Dương vốn cũng muốn xuống nhưng ở trên cũng cần phải có người ra quyết định mà La Quan lại không chịu đổi với hắn nên hắn cũng không tranh cãi nữa, chỉ dặn một câu: Bạn đang xem tại - www.
- Phải cẩn thận.
Vách thung lũng thẳng dốc nhưng đá không đến nỗi trơn láng nên không thể cản được các cao thủ võ công. Tư thế đi xuống của Tề Thượng, Ba Hạ kì lạ bất thường, người thường ai cũng đầu ở trên, chân ở dưới nhưng hai người họ lại dùng tư thế mãnh hổ hạ sơn, đi xuống thật cẩn thận. La Quan thì thoải mái hơn nhiều, giống như một con thằn lằn bình thường, nhanh chóng bò xuống dưới…
Những người khác ở trên lặng lẽ đợi, một chốc đã nửa canh giờ trôi qua. Đừng nói đến người tính tình nóng nảy như Tiểu Uyển, A Y Quả mà đến cả người bình tĩnh nhất là Búp bê sứ cũng phải lộ thần sắc lo lắng trong mắt. Lúc này, rốt cuộc cũng có động tĩnh. La Quan leo lên trở lại, nói với đám người Tống Dương:
- Bên dưới cũng rất rộng, nhất thời thăm dò không hết, mọi người cùng xuống đi.
Thung lũng sâu ngoài dự kiến khiến họ tốn không ít thời gian, trong khi truy binh phía sau không chờ đợi, càng đuổi càng đến gần mọi người. Những người xuống trước đại khái cũng đã đi một vòng, phát hiện bên dưới rất rộng nhưng lại không phát hiện nguy hiểm gì nên không tiếp tục lãng phí thời gian vô cớ, kêu mọi người ở trên cùng xuống để cùng hành động vậy.
Tống Dương cõng Búp bê sứ, xoay người leo xuống vách núi cùng với mọi người. Sau khi mọi người đều đi xuống, Khố Tát trên trời cùng lúc phát ra tiếng ngân dài chói tai… Mắt ưng sắc bén nhưng trong đêm tối ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, lại thêm biển hoa che lấp. Thế nên sau khi đám người Tống Dương tiến vào thung lũng thì trong mắt chúng kẻ trốn chạy đã biến mất, chúng tự nhiên sẽ kêu gào bất an.
Do sau lưng cõng người nên Tống Dương không dám có một chút sơ suất khi "xuống núi", từng bước vững vàng nhưng tốc độ của hắn cũng không quá chậm, đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm tính toán khoảng cách theo nhận thức từ kiếp trước, leo xuống thêm khoảng hai ba mét, cuối cùng cũng tới đáy.
Sâu gần ba mươi mét, Tống Dương lặng lẽ không nói nên lời… Thung lũng có thể sâu như vậy không có gì lạ nhưng loại hoa vàng kia lại có thể mọc cao gần bằng mười tầng nhà, thật có thể xem là "quái vật".
Hơn nữa, việc vượt ngoài dự kiến là ban đêm trên thảo nguyên rét lạnh, bây giờ còn là mùa hạ mà ban đêm người đã không thể chịu nổi nhưng bên dưới thung lũng lại nóng ẩm bất thường. Nghĩ lại, càng vào sâu bên trong mặt đất, hẳn là có nguồn nhiệt như suối nước nóng chẳng hạn, loại hoa dị thường này chắc hẳn phần lớn là sinh trưởng dựa vào nguồn nhiệt dưới đất này.
Tề Thượng, Ba Hạ ở ngay phía dưới tiếp ứng, thấy cả đội nối tiếp nhau xuống tới, Tề Thượng nhắc nhở:
- Cẩn thận dưới chân, có chút lầy lội, có thể là nước dưới đất ngập lên, ngoài ra cũng không có gì, chỉ có điều là côn trùng hơi nhiều một chút.
Hai vị hành tẩu giang hồ trong hắc đạo luôn mang theo bên mình sản phẩm nổi tiếng là cây đuốc Tiểu Xảo, lúc này đã đốt sáng một cây. Ánh lửa không quá sáng nhưng đặc biệt ở chỗ có thể cháy lâu, mấy canh giờ cũng không tắt.
Trong hoàn cảnh nóng ẩm, nhiều loại trùng bay không biết tên lượn lờ xung quanh, chúng thấy ánh lửa nên càng không tản đi, thật làm phiền mọi người. Tề Thượng vừa nói vừa lay động ngọn lửa trong tay để đuổi trùng bay. A Y Quả thấy vậy cười khúc khích:
- Có tiên tử chuyên về độc ở đây, còn lo bắt trùng sao, Dao gia ai ai cũng là tổ tông của trùng!
Trong lúc nói, A Y Quả đưa tay vào trong túi da trên người, lấy ra một bao thuốc viên, phân phát cho mỗi người một viên, trong lúc phân phát thuốc không quên nắm nhẹ bàn tay nhỏ của Búp bê sứ:
- Ngậm dưới lưỡi, đuổi trùng vô cùng linh nghiệm nhưng phải cẩn thận không được nuốt vào bụng.
Tề Thượng nhanh tay, không đợi A Y Quả nói hết đã ném viên thuốc vào miệng và nuốt xuống luôn rồi, bây giờ nghe vậy mới hoảng sợ:
- Nuốt xuống rồi, sao bây giờ?
A Y Quả đáp giòn tan:
- Làm sao bây giờ? Đền tiền đây! Mười lượng vàng. Ghi sổ rồi đó, lúc về tới nơi nhớ trả cho ta.
Tề Thượng khụ một tiếng, không so đo A Y Quả nhân cơ hội làm tiền mà lắc đầu lia lịa:
- Tiền là chuyện nhỏ, ý tôi là nuốt cái này không gây hại chứ…
A Y Quả lắc đầu:
- Không gây hại, chỉ là sau này không thể dùng tiếp nữa.
Nói xong, lại dặn dò người khác:
- Đừng có nuốt nữa đó, lên trên rồi phải trả thuốc cho tôi, sau này còn có thể dùng nữa.
Tề Thượng thoáng lo nên nói:
- Còn phải trả lại, nói vậy, viên thuốc này lúc trước cũng có người ngậm qua?
A Y Quả hiển nhiên gật đầu, sau đó lại xoay đầu cười ha hả, nói với Búp bê sứ và Nam Vinh:
Hai tiểu muội an tâm, thuốc cho hai người là thuốc mới, không dính nước bọt của người khác đâu.
Cuối cùng, A Y Quả cũng ném một viên thuốc vào miệng chính mình, làm ra vẻ như đang ngậm đậu đường, miệng còn phát ra tiếng chậc chậc…
Xác định rõ phương hướng, mọi người khởi hành, hướng thẳng về phương bắc mà tiến lên. Thuốc của A Y Quả dù ghê tởm nhưng thật sự có tác dụng, mấy con trùng bay vốn lượn lờ không ngừng ở xung quanh mọi người, lúc nói chuyện cũng có thể ăn luôn mấy con, vậy mà đã lập tức tan biến sạch sẽ.
Giống như La Quan đã nói, thung lũng này không chỉ sâu mà còn cực kì rộng. Hơn nữa dưới chân lầy lội khác thường, bên cạnh lại cực kì rậm rạp khiến việc đi đường trở nên vô cùng khó khăn, căn bản không thể đi xuyên qua trong thời gian ngắn.
Nhưng ngoài hoàn cảnh đặc thù làm hao tổn sức lực thì ít nhất tạm thời xem ra cũng không có gì nguy hiểm. La Quan dẫn đầu, Tống Dương theo sát ngay phía sau, đội hình của mọi người theo đường thẳng để đảm bảo ai cũng có thể vươn tay đến đồng bạn ở bên, chậm rãi tiến lên.
Càng đi, không khí càng oi bức. Tống Dương từ nhỏ luyện huyết để thân thể cường tráng, có thể nói là không bị ảnh hưởng bởi cái nóng hay lạnh mà đi trong này một đoạn lưng cũng đã ướt đẫm mồ hồi. Còn những người thể chất suy nhược như Búp bê sứ, Ban thừa tướng thì gần như sắp ngất đi.
Còn may, Tống Dương đã chuẩn bị đầy đủ trước chuyến đi, mang theo bên người không ít linh dược. Đội ngũ tạm dừng một lát, hắn đem thuốc có tác dụng giải nhiệt, giúp tỉnh táo phân phát cho mọi người. Sau đó, mọi người lên tinh thần không ít, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Thời gian khoảng hai nén hương qua đi, dưới chân càng thêm lầy lội, chỗ này đã vượt xa phạm vi lúc nãy ba người thăm dò. Đến đây, ai cũng có thể phát hiện, bùn đất dưới chân rất nhuyễn, phía dưới cũng không rắn chắc. Đây đúng là một vũng bùn nhưng độ sâu vẫn chưa đủ để kéo một người xuống nhưng chỉ cần không ngừng lại, bước chân nhanh một chút, việc đi lại sẽ không sao.
La Quan đi đầu bước chân đầy sức lực, thân hoa ở những chỗ đi qua đều bị lão giẫm lên, dưới chân biến thành "địa chiếu", tuy làm vậy tiêu hao năng lượng của lão nhưng rõ ràng đồng bạn phía sau đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều. Đang đi, A Y Quả bỗng nhiên cười nói:
- Trong loại nước này không ngờ cũng có cá này.
Trên đường ngẫu nhiên có bùn ẩm hay nước ấm len qua cổ chân, có lẽ Y Quả cảm giác có cá nhỏ len qua. Búp bê sứ nhắc nhở:
- Cẩn thận chút, đừng để bị cắn.
Tề Thượng cười nói:
- Nói vậy, nước nóng thêm chút nữa là mọi người có canh cá uống rồi?
A Y Quả không để ý đến Tề Thượng nhưng đối với lời nhắc nhở của Búp bê sứ thì lại cười vui vẻ, đáp giòn tan:
Đa tạ muội quan tâm, ta hiểu được nông sâu…
Đang nói nửa chừng, A Y Quả lại "A" lên một tiếng, dùng lực đạp một phát lên vũng bùn, than thở nói:
- Lại là cái gì nữa đây?
Ba Hạ là người thích yên tĩnh, nén không nổi nhìn về hướng A Y Quả:
- Sao chỉ có ngươi gặp lắm chuyện thế này?
Giọng điệu của Ba Hạ không hề khách khí, A Y Quả không thèm để ý, cười đáp:
- Hình như là bảo bối thì phải!
Vừa nói nàng vừa cúi xuống, thay chân bằng tay, mò mẫm cái gì đó, rất nhanh đã dường như bắt được vật gì đó, ngẩng đầu nhìn đồng bạn bên cạnh:
- Một chuỗi hạt, lạnh băng băng này.
Sau đó, nàng đứng thẳng trở lại… cái nàng kéo lên là một cái đầu.