Tống Dương trước nay chưa bao giờ dám khinh thường Cố Chiêu Quân, người mà khi xa cách mười lăm năm vẫn có thể tra được chỗ Vưu thái y dừng chân ở ẩn, thủ đoạn sao có thể kém được? Nhưng mặc dù Tống Dương cho rằng mình đã xem trọng đối phương ở mức đủ "dùng", trên thực tế, hắn vẫn xem thường Cố Chiêu Quân.
Tuy rằng không thể bì được với Đại Yến Vân Tiêu Các, hay trang viên Khuyển Nhung Thiên Kiêu, nhưng Nam Lý Khôi Đường thành lập hơn trăm năm, chuyên môn chiêu nạp cao thủ võ công cho Hoàng gia, thực lực cũng không thể khinh thường, người có tư cách đầu nhập vào trong đó, làm sao dễ dàng bị một trận lửa thiêu mà chết được?
Cao thủ không có khả năng chết ở đám cháy, nhưng rõ ràng là bị chết cháy, thi thể đám cao thủ đều bị lửa nướng đen sém.
Trên mặt Cố Chiêu Quân, vừa không đắc ý nhưng cũng không có cố ý khiêm tốn, tiếp tục nói:
- Vài người chung vốn làm ăn, buôn bán lời chút tiền, thì nuôi một con chó để canh nhà bảo vệ, ngẫu nhiên cũng sẽ sai nó đi cắn những kẻ đối địch đó thôi. Ban đầu tất cả đều tốt đẹp, nhưng tới sau này rồi, con chó bị một người trong số đám này lôi kéo, dần dần sẽ quên rằng những người khác cũng là chủ của nó, nó không còn hướng về bọn họ mà lắc cái đuôi nữa, không lắc đuôi thì bỏ đi, nó còn thường nhe răng với những người ngoài, sủa điên cuồng. Ngươi nói, những người kia nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên là muốn giết con chó rồi.
Tống Dương đứng dậy, thay đổi chỗ ngồi.
Ở trong chính đường có một cái xích đu, trước kia Vưu thái y vẫn thích ngồi ở trên đó suy nghĩ các phương thuốc. Sáu tháng trước cái xích đu bị thiêu hủy, sau khi nhà mới xây xong, Tống Dương dựa theo kiểu dáng giống nhau mà đặt mua, vẫn đặt ở vị trí cũ.
Tống Dương ngồi trên xích đu, đung đưa vài cái:
- Nói lời ngoài chủ đề, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ thôi. Vì sao ngươi không đem chuyện mà nói thành "vì để ngươi có cơ hội được tuyển chọn, ta đã phái người hủy đi Khôi Đường"? Ân tình như vậy rất là lớn đấy.
Khôi Đường cháy, cao thủ hoàng gia Nam Lý có thể phái đi bị thương vong nghiêm trọng, muốn đi tới võ đài "Nhất phẩm" lần nữa, phải dán thông cáo chiêu hiền quá nửa, từ trong dân gian chọn cao thủ, Tống Dương cũng còn có cơ hội.
Cố Chiêu Quân đứng thẳng vai lên:
- Ta đương nhiên là muốn bán ân tình cho ngươi, nhưng mấu chốt là... nếu ta nói thẳng như vậy, ngươi tin sao?
Tống Dương mỉm cười, lắc đầu:
- Vẫn không tin hẳn, dấu tích lớn như vậy, mà chỉ để bán ân tình cho ta, nhìn như thế nào cũng không giống thật được.
Cố Chiêu Quân cũng mỉm cười:
- Con người của ta tự phụ, luôn cảm thấy bản thân mình khá thông minh, nhưng ta cũng chưa bao giờ dám coi thường người khác. Lời nói dối không chắc chắn thì vẫn nên ít nói là hay nhất. Huống chi không kể chúng ta vì sao lại hủy Khôi Đường, ngươi đều có được tiện nghi trong đó, ân tình này ngươi không chịu cũng phải chịu.
Tống Dương gật gật đầu, không nói gì.
Có lẽ con chim màu đỏ mang đến tin vui, nên Cố Chiêu Quân rất vui, miệng không ngừng nói:
- Bây giờ có cơ hội, cũng không phải nói ngươi nhất định phải trổ hết tài năng, có được tư cách đại diện cho Nam Lý, chuyện này vẫn phải dựa vào ngươi. Ngoài ra, ta cũng không phải là không muốn làm, dù sao món ân tình thứ nhất đã đưa đến, cũng không ngại bỏ thêm chút công sức nữa, đợi Nam Lý ban bảng vàng xuống, thời điểm bắt đầu tuyển chọn võ sĩ, ta sẽ phái người tham gia thi tuyển. Đến lúc đó cùng ngươi đi dự thi "Nhất phẩm", giúp ngươi đoạt lại Long tước.
Tống Dương bất ngờ:
- Ngươi định phái võ sĩ của mình, giúp ta giành "Nhất phẩm" ư? Đây không giống như cách xử sự của ngươi.
Có thể dự kiến, cuộc tranh giành "Nhất phẩm" tiết Đoan Ngọ sang năm sẽ rất dữ dội kịch liệt, các cao thủ lâu năm sẽ đem toàn lực đại diện cho nước nhà xuất trận, ai cũng sẽ không dễ dàng lùi bước. Mỗi trận chiến đều là trận chiến sinh tử, cho dù là Đại tông sư chính thức đi lên, cũng chưa hẳn là có thể sống sót trở về. Cố Chiêu Quân sẽ phái cao thủ dưới trướng của chính mình đi chịu chết sao?
Cố Chiêu Quân lại cười ha hả:
- Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ vậy đâu, ta phái người không phải để tranh đoạt giải nhất, chỉ là bảo hộ ngươi không bị đánh chết, dù sao thì chỉ cần ngươi không chết, thì nhất định có thể lấy lại được Long tước. Bởi vì thanh đao Long tước của ngươi là phần thưởng thứ năm.
"Nhất phẩm" là cuộc thi quốc gia, nước Yến là một nước lớn, làm việc tuyệt không bủn xỉn, chỉ cần đến dự thi là có phần thưởng. Long tước không phải là vật tầm thường, nhưng chỉ là phần thưởng an ủi thứ năm.
- Thối thật!
Tống Dương không còn bình tĩnh nữa, chữ thô tục này là hắn chửi thay cho Vưu thái y.
Nếu Vưu thái y dưới suối vàng biết được, nghe nói bảo đao mà mình cất giấu cẩn thận chỉ là "phần thưởng an ủi", tất nhiên sẽ tức giận. Thật ra không phải là thanh Long Tước không tốt, mà là nó đặc biệt, cũng giống như thanh Cam Lâm mà Vưu thái y đem tiêu hủy, muốn phát huy uy lực, không thể không tu tập công pháp chuyên biệt. Lần này, Long tước cho dù là rơi vào tay Đại tông sư, công pháp không đúng đường cũng không có chỗ trọng dụng, giá trị tự nhiên là giảm đi nhiều.
Thấy Tống Dương tức giận, Cố Chiêu Quân không cười lớn nữa, mà là tò mò, quan sát Tống Dương từ trên xuống dưới, thêm bộ dạng đầy hứng thú.
Tống Dương bị y nhìn toàn thân không được tự nhiên:
- Sao vậy?
- Ban đầu ta nghe Hữu Thuyên hồi tin cho ta là thất thủ tại Âm Gia Sạn, hiểu được ngươi là người thông minh, lúc nói chuyện với ngươi cũng cảm thấy như vậy.
Nói xong, Cố Chiêu Quân lại lắc đầu:
- Nhưng chuyện báo thù cho Vưu Ly này lại chỉ có kẻ ngốc mới làm. Tự ngươi hãy nói xem, ngươi rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch?
Tống Dương ngồi ở trên xích đu, trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:
- Việc này với suy nghĩ và tâm tư không có liên quan, là tính khí thôi. Nếu theo tính khí mà nói...
Tống Dương mỉm cười kỳ quái, giơ tay chỉ vào chóp mũi của chính mình:
- Ta là một trong số "Sát bút thanh niên".
Cố Chiêu Quân không biết nên khóc hay cười, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, qua một hồi lâu lại một lần nữa cười ra tiếng:
- Ai cũng đều từ "Sát bút thanh niên" mà đến cả, ta cũng như vậy! Ta đi trước đây!
Tống Dương nhìn theo cái bóng của lão, lớn tiếng nói:
- Vẫn còn chuyện nhờ ngươi giúp đỡ, ta không có binh khí thuận tay, lần sau tới đem cho ta một thanh đao, tốt nhất là nên nặng một chút.
Cố Chiêu Quân cũng không quay đầu lại:
- Biết rồi. Nhưng sẽ không phải là bảo đao gì đâu.
Đợi sau khi Cố Chiêu Quân rời đi, Tống Dương mới nhớ đến một chuyện, lầm bầm nói:
- Hữu Toàn? Vinh Hữu Toàn? Nàng báo tin cho ngươi... nàng ta không chết trong tay Sơn Khê Man sao?
----------------------
Rầm, rầm rầm!
Thủ đô Nam Lý, thành Phượng Hoàng, Hoàng cung nội viện, bên trong Ngự thư phòng.
Tiếng trách mắng vang lên không ngừng. Ba tên thái giám như đèn kéo quân luân phiên tiến lên trước, cúi người giơ chậu sứ lên cao, đặt từng đôi đũa trúc một. Hoàng đế nổi trận lôi đình, phát tiết phẫn nộ điên cuồng, đang hung hăng lấy chiếc đũa ném xuống mặt đất.
Hoàng đế Nam Lý năm nay vừa tròn 25 tuổi, lên ngôi 7 năm, niên hiệu Khai Nguyên Phong Long.
Nam Lý là một nước nhỏ, nghèo, nhiều thế hệ Hoàng đế đều lấy tiết kiệm làm nguyên tắc, Hoàng đế Phong Long tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng hiểu việc tề gia, lúc nổi giận không nỡ đập vỡ bình sứ trong nhà, trong lúc vô ý phát hiện một chiếc đũa rơi xuống sàn nhà, tiếng động kinh người, vừa có thể trút giận lại có thể tiết kiệm tiền, hơn nữa chiếc đũa quăng gãy có thể dùng làm củi nhóm lửa, nếu quăng không gãy còn có thể giữ lại lần sau quăng tiếp hoặc là dùng để ăn cơm.
Phong Long đế giận dữ liền đập loạn đũa trúc, ở trong cung là câu chuyện được mọi người ca tụng.
Nhưng lúc này, vô số đũa ném xuống mặt đất, lửa giận trong lồng ngực vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫn không thể giảm. Khôi Đường, toàn bộ một trăm ba mươi cao thủ, trong đó còn có một vị Ất Tự tông sư, sáu vị Bính Tự cường giả, thật không ngờ, vậy mà bị một trận lửa thiêu chết hết.
Trong con mắt của thần dân cả nước là một án thảm không cách nào nói rõ được, ở trong mắt cường quốc khác lại là một trò hề kinh người, không chỉ là tổn thất lớn, mà còn mất thể diện quốc gia.
Chiếc đũa từng chiếc từng chiếc văng trên mặt đất, vài tên thái giám phụ trách sợ tới mức sắc mặt như màu đất, không ai dám nói lời khuyên bảo vào lúc này, nhưng đũa cũng sắp bị quăng hết, trừ phi Thánh thượng khai ân, mới có thể khiến cho bọn họ nhặt từ mặt đất lên để quăng lần nữa.
May là, vào thời điểm chỉ còn lại ba chiếc đũa cuối cùng, Phong Long đế ngừng tay, ngồi trở lại sau thư án mà thở hổn hển. Cho dù quy mô hoàng cung của Nam Lý không lớn, đem gần như tất cả số đũa đều đập hết, cũng là chuyện tốn sức.
Năm vị trọng thần trong triều đứng trang nghiêm, lặng im không nói.
Thở hổn hển một hồi, Phong Long mở miệng:
- Vụ án điều tra thế nào rồi?
Hình bộ Thượng thư họ Đỗ, vốn vẻ mặt đã khắc khổ nhiều rồi, bây giờ lại càng khổ thêm:
- Đã điều tra rõ, đúng là cháy bất ngờ, không còn nguyên nhân nào khác.
Phong Long hoàng đế tức giận đến suýt tắc thở. Thằng ngốc cũng biết rằng đây là chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Hình bộ cũng đúng là không tìm ra chút manh mối nào.
Tả thừa tướng bước ra nửa bước, mở miệng giải vây cho Hình bộ Thượng thư:
- Thánh thượng bớt giận, Khôi Đường gặp tai họa bất ngờ, văn võ bá quan cả triều vô cùng đau đớn, điều tra chân tướng tất nhiên là quan trọng, nhưng việc cấp bách còn có một chuyện lớn cần nhanh chóng chứng thực.
Hoàng đế trẻ tuổi bản tính không tệ, nhưng tâm tư không tới mức quá thông minh, huống chi sớm đã hồ đồ, hoàn toàn không nghĩ tới còn có cái gì là "việc cấp bách", trừng mắt hỏi:
- Chuyện gì?
- Đoan ngọ sang năm, võ đài "Nhất phẩm" Đại Yến....
Không đợi Tả thừa tướng nói xong, Phong Long đế liền không kiên nhẫn mà cắt ngang:
- Khôi Đường không có người, chỉ còn trẫm là còn người. Sai Trấn Tây Vương điều động nòng cốt từ trong quân của hắn, quân đội của hắn hàng năm đều ác chiến với bọn mọi rợ Thổ Phiên, kinh nghiệm lâu năm, sẽ có người giỏi. Tuyệt đối không được phép tuyển người từ trong đám thị vệ bên cạnh trẫm.
Mặc dù sớm đoán được Hoàng thượng sẽ nói như vậy, Tả thừa tướng vẫn giả bộ ra vẻ giật mình:
- Khôi Đường mới bị thiệt hại nghiêm trọng, thích khách của nước thù địch, phản tặc man hoang đều rục rịch ngóc dậy, điều động cao thủ Ngự tiền tuyệt đối là không thể được. Còn về quân binh, mãnh tướng Nam Lý ta như Vân Tự thì không cần phải nói, có thể đem quân đánh trận với đấu võ cá nhân là khác nhau rất lớn. Hơn nữa mãnh tướng trong quân đều là người mang trọng trách, một là điều động không dễ, hai là nếu chẳng may có chút tổn thất...Thứ cho thần nói thẳng, một vị tướng quân, cứ cho là cùng với mười vị tông sư giang hồ cùng đi đến chỗ chết, thì thiệt hại vẫn là chúng ta thôi.
Dùng dũng tướng biết đánh giặc giao đấu với bọn giang hồ cường giả liều mạng chỉ biết võ công, rõ ràng chính là chịu thiệt. Phong Long hoàng đế ngẫm nghĩ một hồi, phất tay nói:
- Vậy dán bảng vàng, chiêu mộ những người học võ trong dân gian ra sức vì nước.
Tả thừa tướng vẫn lắc đầu:
- Thế này cũng không thỏa đáng, người học võ trong dân gian hành tung vụng về, không hiểu lễ nghĩa cũng khó trói buộc, tuyển bọn họ đi đánh, khó thể hiện khí phách của Nam Lý ta, càng đáng lo hơn, những người học võ này đến được Ngưu thành, sẽ được triệu kiến Thiên tử nước Yến, nếu chẳng may bọn họ cư xử không thích đáng, đắc tội với Cảnh Thái hoàng đế, sẽ mượn cớ rơi vào đại họa binh đao.
Rầm! Phong Long đế lại đập một chiếc đũa nữa:
- Khôi Đường hết rồi, những người khác thì này cũng không được, kia cũng không được, khanh nói nên làm thế nào bây giờ? Rõ ràng, năm người các khanh, thêm cả ta nữa, lại thêm...
Nói tới đây, y giơ tay đếm số thái giám trong Ngự thư phòng:
- Thêm ba người bọn họ, còn thiếu một người, để con trai khanh thêm vào đi, mười người chúng ta đi đánh.
Tuy rằng không thể bì được với Đại Yến Vân Tiêu Các, hay trang viên Khuyển Nhung Thiên Kiêu, nhưng Nam Lý Khôi Đường thành lập hơn trăm năm, chuyên môn chiêu nạp cao thủ võ công cho Hoàng gia, thực lực cũng không thể khinh thường, người có tư cách đầu nhập vào trong đó, làm sao dễ dàng bị một trận lửa thiêu mà chết được?
Cao thủ không có khả năng chết ở đám cháy, nhưng rõ ràng là bị chết cháy, thi thể đám cao thủ đều bị lửa nướng đen sém.
Trên mặt Cố Chiêu Quân, vừa không đắc ý nhưng cũng không có cố ý khiêm tốn, tiếp tục nói:
- Vài người chung vốn làm ăn, buôn bán lời chút tiền, thì nuôi một con chó để canh nhà bảo vệ, ngẫu nhiên cũng sẽ sai nó đi cắn những kẻ đối địch đó thôi. Ban đầu tất cả đều tốt đẹp, nhưng tới sau này rồi, con chó bị một người trong số đám này lôi kéo, dần dần sẽ quên rằng những người khác cũng là chủ của nó, nó không còn hướng về bọn họ mà lắc cái đuôi nữa, không lắc đuôi thì bỏ đi, nó còn thường nhe răng với những người ngoài, sủa điên cuồng. Ngươi nói, những người kia nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên là muốn giết con chó rồi.
Tống Dương đứng dậy, thay đổi chỗ ngồi.
Ở trong chính đường có một cái xích đu, trước kia Vưu thái y vẫn thích ngồi ở trên đó suy nghĩ các phương thuốc. Sáu tháng trước cái xích đu bị thiêu hủy, sau khi nhà mới xây xong, Tống Dương dựa theo kiểu dáng giống nhau mà đặt mua, vẫn đặt ở vị trí cũ.
Tống Dương ngồi trên xích đu, đung đưa vài cái:
- Nói lời ngoài chủ đề, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ thôi. Vì sao ngươi không đem chuyện mà nói thành "vì để ngươi có cơ hội được tuyển chọn, ta đã phái người hủy đi Khôi Đường"? Ân tình như vậy rất là lớn đấy.
Khôi Đường cháy, cao thủ hoàng gia Nam Lý có thể phái đi bị thương vong nghiêm trọng, muốn đi tới võ đài "Nhất phẩm" lần nữa, phải dán thông cáo chiêu hiền quá nửa, từ trong dân gian chọn cao thủ, Tống Dương cũng còn có cơ hội.
Cố Chiêu Quân đứng thẳng vai lên:
- Ta đương nhiên là muốn bán ân tình cho ngươi, nhưng mấu chốt là... nếu ta nói thẳng như vậy, ngươi tin sao?
Tống Dương mỉm cười, lắc đầu:
- Vẫn không tin hẳn, dấu tích lớn như vậy, mà chỉ để bán ân tình cho ta, nhìn như thế nào cũng không giống thật được.
Cố Chiêu Quân cũng mỉm cười:
- Con người của ta tự phụ, luôn cảm thấy bản thân mình khá thông minh, nhưng ta cũng chưa bao giờ dám coi thường người khác. Lời nói dối không chắc chắn thì vẫn nên ít nói là hay nhất. Huống chi không kể chúng ta vì sao lại hủy Khôi Đường, ngươi đều có được tiện nghi trong đó, ân tình này ngươi không chịu cũng phải chịu.
Tống Dương gật gật đầu, không nói gì.
Có lẽ con chim màu đỏ mang đến tin vui, nên Cố Chiêu Quân rất vui, miệng không ngừng nói:
- Bây giờ có cơ hội, cũng không phải nói ngươi nhất định phải trổ hết tài năng, có được tư cách đại diện cho Nam Lý, chuyện này vẫn phải dựa vào ngươi. Ngoài ra, ta cũng không phải là không muốn làm, dù sao món ân tình thứ nhất đã đưa đến, cũng không ngại bỏ thêm chút công sức nữa, đợi Nam Lý ban bảng vàng xuống, thời điểm bắt đầu tuyển chọn võ sĩ, ta sẽ phái người tham gia thi tuyển. Đến lúc đó cùng ngươi đi dự thi "Nhất phẩm", giúp ngươi đoạt lại Long tước.
Tống Dương bất ngờ:
- Ngươi định phái võ sĩ của mình, giúp ta giành "Nhất phẩm" ư? Đây không giống như cách xử sự của ngươi.
Có thể dự kiến, cuộc tranh giành "Nhất phẩm" tiết Đoan Ngọ sang năm sẽ rất dữ dội kịch liệt, các cao thủ lâu năm sẽ đem toàn lực đại diện cho nước nhà xuất trận, ai cũng sẽ không dễ dàng lùi bước. Mỗi trận chiến đều là trận chiến sinh tử, cho dù là Đại tông sư chính thức đi lên, cũng chưa hẳn là có thể sống sót trở về. Cố Chiêu Quân sẽ phái cao thủ dưới trướng của chính mình đi chịu chết sao?
Cố Chiêu Quân lại cười ha hả:
- Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ vậy đâu, ta phái người không phải để tranh đoạt giải nhất, chỉ là bảo hộ ngươi không bị đánh chết, dù sao thì chỉ cần ngươi không chết, thì nhất định có thể lấy lại được Long tước. Bởi vì thanh đao Long tước của ngươi là phần thưởng thứ năm.
"Nhất phẩm" là cuộc thi quốc gia, nước Yến là một nước lớn, làm việc tuyệt không bủn xỉn, chỉ cần đến dự thi là có phần thưởng. Long tước không phải là vật tầm thường, nhưng chỉ là phần thưởng an ủi thứ năm.
- Thối thật!
Tống Dương không còn bình tĩnh nữa, chữ thô tục này là hắn chửi thay cho Vưu thái y.
Nếu Vưu thái y dưới suối vàng biết được, nghe nói bảo đao mà mình cất giấu cẩn thận chỉ là "phần thưởng an ủi", tất nhiên sẽ tức giận. Thật ra không phải là thanh Long Tước không tốt, mà là nó đặc biệt, cũng giống như thanh Cam Lâm mà Vưu thái y đem tiêu hủy, muốn phát huy uy lực, không thể không tu tập công pháp chuyên biệt. Lần này, Long tước cho dù là rơi vào tay Đại tông sư, công pháp không đúng đường cũng không có chỗ trọng dụng, giá trị tự nhiên là giảm đi nhiều.
Thấy Tống Dương tức giận, Cố Chiêu Quân không cười lớn nữa, mà là tò mò, quan sát Tống Dương từ trên xuống dưới, thêm bộ dạng đầy hứng thú.
Tống Dương bị y nhìn toàn thân không được tự nhiên:
- Sao vậy?
- Ban đầu ta nghe Hữu Thuyên hồi tin cho ta là thất thủ tại Âm Gia Sạn, hiểu được ngươi là người thông minh, lúc nói chuyện với ngươi cũng cảm thấy như vậy.
Nói xong, Cố Chiêu Quân lại lắc đầu:
- Nhưng chuyện báo thù cho Vưu Ly này lại chỉ có kẻ ngốc mới làm. Tự ngươi hãy nói xem, ngươi rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch?
Tống Dương ngồi ở trên xích đu, trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:
- Việc này với suy nghĩ và tâm tư không có liên quan, là tính khí thôi. Nếu theo tính khí mà nói...
Tống Dương mỉm cười kỳ quái, giơ tay chỉ vào chóp mũi của chính mình:
- Ta là một trong số "Sát bút thanh niên".
Cố Chiêu Quân không biết nên khóc hay cười, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, qua một hồi lâu lại một lần nữa cười ra tiếng:
- Ai cũng đều từ "Sát bút thanh niên" mà đến cả, ta cũng như vậy! Ta đi trước đây!
Tống Dương nhìn theo cái bóng của lão, lớn tiếng nói:
- Vẫn còn chuyện nhờ ngươi giúp đỡ, ta không có binh khí thuận tay, lần sau tới đem cho ta một thanh đao, tốt nhất là nên nặng một chút.
Cố Chiêu Quân cũng không quay đầu lại:
- Biết rồi. Nhưng sẽ không phải là bảo đao gì đâu.
Đợi sau khi Cố Chiêu Quân rời đi, Tống Dương mới nhớ đến một chuyện, lầm bầm nói:
- Hữu Toàn? Vinh Hữu Toàn? Nàng báo tin cho ngươi... nàng ta không chết trong tay Sơn Khê Man sao?
----------------------
Rầm, rầm rầm!
Thủ đô Nam Lý, thành Phượng Hoàng, Hoàng cung nội viện, bên trong Ngự thư phòng.
Tiếng trách mắng vang lên không ngừng. Ba tên thái giám như đèn kéo quân luân phiên tiến lên trước, cúi người giơ chậu sứ lên cao, đặt từng đôi đũa trúc một. Hoàng đế nổi trận lôi đình, phát tiết phẫn nộ điên cuồng, đang hung hăng lấy chiếc đũa ném xuống mặt đất.
Hoàng đế Nam Lý năm nay vừa tròn 25 tuổi, lên ngôi 7 năm, niên hiệu Khai Nguyên Phong Long.
Nam Lý là một nước nhỏ, nghèo, nhiều thế hệ Hoàng đế đều lấy tiết kiệm làm nguyên tắc, Hoàng đế Phong Long tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng hiểu việc tề gia, lúc nổi giận không nỡ đập vỡ bình sứ trong nhà, trong lúc vô ý phát hiện một chiếc đũa rơi xuống sàn nhà, tiếng động kinh người, vừa có thể trút giận lại có thể tiết kiệm tiền, hơn nữa chiếc đũa quăng gãy có thể dùng làm củi nhóm lửa, nếu quăng không gãy còn có thể giữ lại lần sau quăng tiếp hoặc là dùng để ăn cơm.
Phong Long đế giận dữ liền đập loạn đũa trúc, ở trong cung là câu chuyện được mọi người ca tụng.
Nhưng lúc này, vô số đũa ném xuống mặt đất, lửa giận trong lồng ngực vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫn không thể giảm. Khôi Đường, toàn bộ một trăm ba mươi cao thủ, trong đó còn có một vị Ất Tự tông sư, sáu vị Bính Tự cường giả, thật không ngờ, vậy mà bị một trận lửa thiêu chết hết.
Trong con mắt của thần dân cả nước là một án thảm không cách nào nói rõ được, ở trong mắt cường quốc khác lại là một trò hề kinh người, không chỉ là tổn thất lớn, mà còn mất thể diện quốc gia.
Chiếc đũa từng chiếc từng chiếc văng trên mặt đất, vài tên thái giám phụ trách sợ tới mức sắc mặt như màu đất, không ai dám nói lời khuyên bảo vào lúc này, nhưng đũa cũng sắp bị quăng hết, trừ phi Thánh thượng khai ân, mới có thể khiến cho bọn họ nhặt từ mặt đất lên để quăng lần nữa.
May là, vào thời điểm chỉ còn lại ba chiếc đũa cuối cùng, Phong Long đế ngừng tay, ngồi trở lại sau thư án mà thở hổn hển. Cho dù quy mô hoàng cung của Nam Lý không lớn, đem gần như tất cả số đũa đều đập hết, cũng là chuyện tốn sức.
Năm vị trọng thần trong triều đứng trang nghiêm, lặng im không nói.
Thở hổn hển một hồi, Phong Long mở miệng:
- Vụ án điều tra thế nào rồi?
Hình bộ Thượng thư họ Đỗ, vốn vẻ mặt đã khắc khổ nhiều rồi, bây giờ lại càng khổ thêm:
- Đã điều tra rõ, đúng là cháy bất ngờ, không còn nguyên nhân nào khác.
Phong Long hoàng đế tức giận đến suýt tắc thở. Thằng ngốc cũng biết rằng đây là chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Hình bộ cũng đúng là không tìm ra chút manh mối nào.
Tả thừa tướng bước ra nửa bước, mở miệng giải vây cho Hình bộ Thượng thư:
- Thánh thượng bớt giận, Khôi Đường gặp tai họa bất ngờ, văn võ bá quan cả triều vô cùng đau đớn, điều tra chân tướng tất nhiên là quan trọng, nhưng việc cấp bách còn có một chuyện lớn cần nhanh chóng chứng thực.
Hoàng đế trẻ tuổi bản tính không tệ, nhưng tâm tư không tới mức quá thông minh, huống chi sớm đã hồ đồ, hoàn toàn không nghĩ tới còn có cái gì là "việc cấp bách", trừng mắt hỏi:
- Chuyện gì?
- Đoan ngọ sang năm, võ đài "Nhất phẩm" Đại Yến....
Không đợi Tả thừa tướng nói xong, Phong Long đế liền không kiên nhẫn mà cắt ngang:
- Khôi Đường không có người, chỉ còn trẫm là còn người. Sai Trấn Tây Vương điều động nòng cốt từ trong quân của hắn, quân đội của hắn hàng năm đều ác chiến với bọn mọi rợ Thổ Phiên, kinh nghiệm lâu năm, sẽ có người giỏi. Tuyệt đối không được phép tuyển người từ trong đám thị vệ bên cạnh trẫm.
Mặc dù sớm đoán được Hoàng thượng sẽ nói như vậy, Tả thừa tướng vẫn giả bộ ra vẻ giật mình:
- Khôi Đường mới bị thiệt hại nghiêm trọng, thích khách của nước thù địch, phản tặc man hoang đều rục rịch ngóc dậy, điều động cao thủ Ngự tiền tuyệt đối là không thể được. Còn về quân binh, mãnh tướng Nam Lý ta như Vân Tự thì không cần phải nói, có thể đem quân đánh trận với đấu võ cá nhân là khác nhau rất lớn. Hơn nữa mãnh tướng trong quân đều là người mang trọng trách, một là điều động không dễ, hai là nếu chẳng may có chút tổn thất...Thứ cho thần nói thẳng, một vị tướng quân, cứ cho là cùng với mười vị tông sư giang hồ cùng đi đến chỗ chết, thì thiệt hại vẫn là chúng ta thôi.
Dùng dũng tướng biết đánh giặc giao đấu với bọn giang hồ cường giả liều mạng chỉ biết võ công, rõ ràng chính là chịu thiệt. Phong Long hoàng đế ngẫm nghĩ một hồi, phất tay nói:
- Vậy dán bảng vàng, chiêu mộ những người học võ trong dân gian ra sức vì nước.
Tả thừa tướng vẫn lắc đầu:
- Thế này cũng không thỏa đáng, người học võ trong dân gian hành tung vụng về, không hiểu lễ nghĩa cũng khó trói buộc, tuyển bọn họ đi đánh, khó thể hiện khí phách của Nam Lý ta, càng đáng lo hơn, những người học võ này đến được Ngưu thành, sẽ được triệu kiến Thiên tử nước Yến, nếu chẳng may bọn họ cư xử không thích đáng, đắc tội với Cảnh Thái hoàng đế, sẽ mượn cớ rơi vào đại họa binh đao.
Rầm! Phong Long đế lại đập một chiếc đũa nữa:
- Khôi Đường hết rồi, những người khác thì này cũng không được, kia cũng không được, khanh nói nên làm thế nào bây giờ? Rõ ràng, năm người các khanh, thêm cả ta nữa, lại thêm...
Nói tới đây, y giơ tay đếm số thái giám trong Ngự thư phòng:
- Thêm ba người bọn họ, còn thiếu một người, để con trai khanh thêm vào đi, mười người chúng ta đi đánh.